Đọc truyện Hiền Tri Thiên Lý – Chương 164: Hắc Tuyền tiến hóa, Ma Tô vực sâu 3
Trước khi vào đọc chương này thì trước tiên cho mình xin lỗi vì chương trước bị lặp với chương 139 nhưng mà trong bản raw của tác giả là như vậy, chúng mình cũng đã tìm trên rất nhiều trang web bên trung nhưng trang nào cũng bị lỗi lặp chương như vậy.
Thứ hai là khi mình edit 162 thì phát hiện ra thiếu một phần nội dung, sau khi đọc một vài chương thì có thể tóm gọn phần bị thiếu đó là Hắc Tuyền tiến hóa. Sau khi tiến hóa thì Hắc Tuyền có trí tuệ, tạo ra sinh vật ma hóa mạnh hơn sinh vật trọc hóa rất nhiều. Hắc tuyền điều khiển thú trọc hóa tấn công các thành trì, trên cả nước xảy ra thú triều với quy mô lớn. Khi đó thì Tra Nhĩ quyết định đi vào Ám Vực để chiến đấu với Hắc Tuyền còn Thiên Lý thì ở lại thể bảo vệ Thành Minh.
Hy vọng phần nội dung mà mình tự bổ sung này có thể giúp các bạn dễ hiểu hơn một chút!
Edit: Anh Thơ
Sinh vật ma hóa xuất hiện.
Trên tin tức và trên mạng đều xuất hiện thông tin như vậy, kèm theo thông tin còn có tranh ảnh. Trước mắt chỉ mới xuất hiện 3 con: Tẫn Mãnh Dịch (Thằn lằn), Địa Ngục Thiềm Thừ (Cóc) và Thiểm Linh Báo.
Tin tức này khiến cho loài người vốn đang vô cùng kinh hoàng lại càng thêm tuyệt vọng. Một sinh vật ma hóa đã khiến cho trời long đất lở càng không nói đến tận ba con.
Sinh vật ma hóa đi qua luôn đi kèm giết chóc và máu tươi, dị năng giả bình thường chỉ là con kiến trước mặt chúng.
Hiện tại ba con thú ma hóa đã xuất hiện không có con nào không phải là loại có sức chiến đấu mạnh, trong đó đáng sợ nhất chính là con Địa Ngục Thiềm Thừ kia. Sở dĩ gọi là “địa ngục” là vì nó có thể khuếch tán ma khí trong người ra ngoài, trong chớp mắt có thể hủy diệt một rừng cây. Chỉ trong 5 ngày nó đã tụ tập một đàn thú cướp đoạt 3 thành thị, ăn mòn một cánh rừng rộng lớn.
Mà Thành Minh bất hạnh trở thành mục tiêu tiếp theo của nó.
Mấy ngày nay có không ít lính đánh thuê trốn từ vùng trọc hóa đến Thành Minh, theo sau họ còn có một đám sinh vật trọc hóa, có thú trọc hóa cũng có người trọc hóa.
Gần như cứ cách một hai ngày là Thành Minh lại có một trận chiến đấu ác liệt, ai ai cũng đều mệt mỏi, hy vọng tai họa này có thể sớm kết thúc.
Nhưng mà thử thách lớn hơn còn ở phía sau, Địa Ngục Thiềm Từ xuất hiện khiến cho mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.
Các thành viên của Ngu Giả và nhóm người Kiệt Ngao vốn đang chiến đấu với đàn thú trọc hóa, sau khi được Thiên Lý nhắc nhở thì nhanh chóng chạy về thành nhưng vẫn còn có một nửa chưa kịp vào thành.
Chỉ thấy một con cóc khổng lồ nhảy lên cao mấy chục mét, đáp xuống nơi cách Thành Minh không tới trăm mét, chặn đường đi của bọn họ.
Trên người nó có ma khí cuồn cuộn khuếch tán ra bên ngoài, hơn mười người bị cản đường lập tức lui về phía sau, phía sau bọn họ còn có mấy trăm con thú trọc hóa, tiến thoái lưỡng nan, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Những cây cối ủ rũ ở xung quanh sau khi tiếp xúc với ma khí lập tức héo rũ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Thiên Lý nhanh chóng khởi động linh khí, bao bọc thành Minh dưới một vòng bảo vệ từ kinh khí nhưng cũng vì vậy nên cô không thể chiếu cố cho hơn mười người ở ngoài thành,
Bọn họ chiến đấu hăng hái trong đàn thú trọc hóa nhưng cũng bị ma khí ăn mòn, động tác dần trở nên chậm chạp.
Lúc này ở nơi xa còn có một đám người trọc hóa kéo đến. Nhìn dáng vẻ thì tất cả đều là lính đánh thuê, khoảng gần 50 người, rất có thể là người của một thành thị đã bị Địa Ngục Thiềm Thừ tập kích. Thấy vậy những người còn lại ở ngoài thành gần như đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
“Tôi dẫn người đi cứu bọn họ.” Kiệt Ngao nói/
Vẻ mặt chú Thổ nghiêm túc: “Không còn kịp rồi, đám Nặc Á sắp bị trọc hóa, các cậu cũng không thể ngăn được sự ăn mòn của ma khí.”
“Vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ bị trọc hóa?” Chú Thủy cắn răng nói.
“Không có cách nào.” Chú Linh chịu đựng nói: “Ma khí trên người con cóc kia quá bá đạo, ông xem vòng bảo vệ của Thiên Lý duy trì khó thế nào là biết. Huống hồ ông cảm thấy lúc này còn có ai dám đi cứu người? Người của Đội quân mặt nạ sao?”
Chú Thổ lại bổ sung thêm: “Nếu như vô tình dẫn con cóc kia vào trong thành thì hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.”
Kiệt Ngao không nói nữa, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thiên Lý.
Hai mắt cô nhắm chặt, mồ hôi làm quần áo ướt đẫm, ngón tay hơi run run nhưng lưng lại thẳng tắp.
Mười mấy chiến sĩ bị vây ở ngoài thành vẫn đang chiến đấu, mang theo ý nghĩ liều mạng mà chém giết từng con từng con thú trọc hóa. Trên cơ thể bọn họ cũng xuất hiện càng nhiều vết thương.
Mọi người trong thành không thể làm gì, chỉ có thể nhìn, một bức tường được tạo thành từ ma khí che trước mặt bọn họ, ai có dũng khí xuyên qua nó?
“Cháu đi!” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mọi người.
Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi chậm rãi đi ra, chính là Tả Miện.
“Một mình cháu sao?” Nhóm chú Thổ quen thuộc với cậu thì biết cậu có thể miễn dịch với trọc khí nhưng bọn họ cũng biết cậu không có dị năng có tính công kích.
“Vậy là đủ rồi.” Tả Miện bước nhanh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài thành.
“Cậu ta điên rồi sao?” Một tên lính đánh thuê khẽ hô.
“Hình như trên người cậu ta không có dao động dị năng, cậu ta chỉ là một người bình thường sao?” Một người khác nghi hoặc nói.
“Không thể nào?” Người thứ ba kinh ngạc nói: “Tôi biết người này, cậu ấy là anh trai của Tinh lọc sư, bình thường không thường đi lại trong thành.”
“Anh trai của tinh lọc sư? Chẳng lẽ cậu ta cũng có chỗ nào đó đặc biệt?”
Khi mọi người đang chờ đợi Tả Miện thể hiện thì chỉ thấy cậu vượt qua bức màn ma khí, phóng thẳng về phía Địa Ngục Thiềm Thừ, giơ tay đấm mạnh về phía nó.
Đôi mắt của Địa Ngục Thiềm Thừ xoay 360 độ không góc chết, trước khi Tả Miện đánh trúng thì nó đã nhảy ra tránh thoát công kích của cậu. Nhưng mà dù nó tránh được thì tấm màn ma khí cũng mỏng đi một chút.
“Em ngăn chặn Địa Ngục Thiềm Thức, mọi người nghĩ cách chạy vào thành đi!” Tả Miện vừa vung nắm đấm vừa hô to với những người đang bị thú trọc hóa bao vây.
Lúc này cũng chỉ có mấy người vẫn còn giữ được ý thức, bọn họ cắn răng, dốc toàn lực lao ra khỏi vòng vây.
Địa Ngục Thiềm Thừ nhảy lên cản đường bọn họ, Tả Miện theo sát phía sau, liên tục không ngừng tấn công nó, chắn cho mọi người lui lại.
“Cậu ấy… Cậu ấy thực sự không có dị năng!” Lính đánh thuê bên trong thành kinh sợ “Vậy mà dám vật lộn với sinh vật ma hóa!”
“Nhưng cũng kỳ quái, cậu ấy không có dấu hiệu bị trọc hóa.”
Mọi người xôn xao, trên mặt đều là biểu tình không thể tin được.
Ở một góc khuất, Hồng Phong yên lặng nhìn chăm chú vào tình hình chiến đấu ngoài thành. Hắn vẫn luôn đi theo Kiệt Ngạo cho nên đều biết rõ những chuyện xảy ra ở Thành Minh trong khoảng thời gian này. Thấy càng nhiều thì hắn lại càng cảm thấy yêu thích, nếu như hắn là một người tự do thì cũng hy vọng có thể trở thành một thành viên của Thành Minh.
Hắn đột nhiên lấy ra một chiếc máy quay, bắt đầu quay lại cảnh chiến đấu của nhóm Tả Miện.
Dưới sự che chắn của Tả Miện, mấy người thuận lợi xông vào Thành, dần thoát khỏi sự ăn mòn của ma khí dưới sự tinh lọc của linh khí trong thành, chỉ là tất cả đều đã mệt mỏi không chịu nổi, vừa kiệt sức vừa bị thương nặng.
Nhưng mà bên ngoài thành vẫn có không ít người sắp bị trọc hóa, thậm chí còn có người đã bị trọc hóa, trong số những người đó có cả Thủy Kính, Nguyên Dã, Ô Tặc và các thành viên của Ngu Giả.
Tả Miện thấy những người ở bên ngoài đã có nhiều người bị trọc hóa thì không dây dưa với Địa Ngục Thiềm Thừ nữa mà chạy vào đám thú trọc hóa, nghĩ cách cứu viện đồng đội.
Mọi người bên trong thành bị hành động của cậu làm cho khiếp sợ, một mình cậu muốn làm thế nào để cứu nhiều người như vậy.
Tả Miện bất chấp cơ thể không ngừng có thêm vết thương, giơ cán đao đập Nguyên Dã ngất xỉu, khiêng anh lên vai chạy vào trong thành.
Địa Ngục Thiềm Thừ ngăn cản đường đi của cậu nhưng tốc độ của Tả Miện không hề giảm, trực tiếp va mạnh vào nó, vậy mà lại có thể mạnh mẽ đẩy con vật khổng lồ này lùi lại mấy mét. Tuy vậy nhưng trên lưng cậu cũng có thêm một vết cào rất dài.
Khi cậu đưa được Nguyên Dã vào thành thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính sợ để nhìn cậu.
Cậu mang Nguyên Dã tới trước mặt em gái mình, nói: “Anh ấy bị trọc hóa rồi.”
“Em biết.” Hữu Ý nhìn cơ thể anh trai mình chất đầy vết thương, cố nhịn không rơi nước mắt, kéo tay Nguyên Dã bắt đầu chữa trị cho anh.
Tả Miện nhìn gương mặt dần trở nên đau đớn của cô, xoay người lại một lần nữa chạy ra ngoài thành.
Vượt qua tấm màn ma khí, Tả Miện chạy vào trong đàn thú, lại một lần nữa mang một đồng đội về.
Sau đó tiếp tục lặp đi lặp lại, cứ như vậy, cậu từng bước cứu đồng đội của mình trở về.
Vào lần thứ tư, trên người cậu đã ướt đẫm máu tươi, mỗi bước cậu bước qua đều để lại dấu giày đỏ thắm, dấu giày đó kéo dài từ ngoài thành đến trong thành.
Hữu Ý rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, run rẩy nói: “Anh, đủ rồi, đừng cứu nữa, anh sẽ chết mất.”
Tả Miện cười nói: “Không sao cả, chỉ còn mấy người nữa thêm. Em nhất định phải chữa khỏi cho bọn họ, bọn họ đều là người thân của chúng ta.”
Hữu Ý nghẹn ngào không nói nên lời, trong tầm mắt mờ mịt vì nước mắt của cô là bóng lưng rời đi của anh trai.
Cô lại kéo tay một người trọc hóa, tiếp tục chữa trị trong đau đớn và nước mắt.
“Tôi không nhìn nổi nữa!” Một người lính đánh thuê cuối cùng cũng không nhịn được, quát lên “Ma khí là cái thá gì, tôi cũng phải đi cứu người!”
“Tôi cũng đi!”
“Còn cả tôi nữa!”
Nhìn thấy hành động của Tả Miện và Hữu Ý, tất cả mọi người đều bị rung động.
Dùng máu thịt để cứu đồng đội
Dùng ý chí để loại trừ trọc khí.
Hy sinh không hề hối tiếc.
Bọn họ chính là anh hùng chân chính.
Cảm xúc của mọi người trào dâng, rút vũng khí ra chuẩn bị theo sau Tả Miện ra ngoài thành cứu người.
Tả Miện hét lớn: “Tất cả các người đều đứng lại!”
Cậu dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc mọi người: “Các người muốn bị trọc hóa sao? Còn muốn gia tăng gánh nặng cho em gái tôi sao?”
Mọi người dừng bước, đưa mắt nhìn nhau.
Tả Miện quay lưng về phía mọi người, thấp giọng nói: “Các người đều ở lại trong thành, ngoài này giao cho tôi.”
Rõ ràng chỉ là một người bình thường không có dị năng lại tỏa ra khí phách khiến cho mọi người kính phục.
Bước chân của cậu đã hơi tập tễnh nhưng sau khi xông vào đàn thú trọc hóa thì lại trở nên vô cùng dũng mãnh giống như một con sư tử hung hãn.
Con Địa Ngục Thiềm Thừ kia bị nắm đấm mạnh mẽ của cậu đánh trúng càng tỏa ra ma khí dày đặc hơn, cây cối trong phạm vi vài trăm mét xung quanh đều héo rũ, sinh vật trọc hóa cũng càng điên cuồng công kích.
Tả Miện nhiều lần thiếu chút nữa là chết dưới móng vuốt của bọn chúng nhưng kỹ xảo chiến đấu cao siêu và trực giác nhạy cảm giúp cậu tránh thoát khỏi khu hiểm.
“Không ngờ thằng bé lại tiến bộ nhanh như vậy.” Chú Kim cảm thán.
Chú Linh cũng nói: “Đây cũng là nhờ thằng bé luôn một mình tiến vào vùng trọc hóa, không hề dựa vào thứ gì bên ngoài, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ của mình mà thôi.”
“Với ý chí đó thì tương lai thằng bé nhất định sẽ trở thành một người tài ba.”
Nhưng có lẽ không cần đợi đến tương lai.
Hồng Phong đã quay lại toàn bộ quá trình Tả Miện và Hữu Ý cứu người rồi phát lên mạng. Vô số người tận mắt chứng kiến cậu thiếu niên tên Tả Miện kia cứu đồng đội từ vòng vây của đàn thú trọc hóa ra như thế nào. Họ cũng chứng kiến cô bé tên Hữu Ý mang theo nước mắt liên tục run rẩy chữa khỏi 9 người trọc hóa như thế nào.
Nỗ lực của hai anh em họ làm vô số người rung động. Nhìn cơ thể không chỗ nào lành lặn của Tả Miện, nhìn vẻ mặt đong đầy nước mắt nhưng lại nhẫn nhịn đau đớn để cứu người của Hữu Ý, bọn họ không khỏi cảm thấy xấu hổ. Đối mặt với thú triều, ngoại trừ trốn tránh ra thì bọn họ không làm gì cả.
Bọn họ vậy mà còn không bằng một người bình thường không có dị năng và một thiếu nữ gầy yếu.
Vô số người vì đoạn video này mà quyết định tham gia chiến đấu. Bọn họ phát động lời kêu gọi ở trên mạng, tập kết lực lượng, chuẩn bị chính thức khiêu chiến với thú triều và làn gió trọc khí!
Chỉ cần chiến thắng sợ hãi thì có thể dũng cảm tiến tới.
Thành Minh lại một lần nữa khiến cho mọi người chấn động, nó trở thành thành thị duy nhất bị Địa Ngục Thiềm Thừ tập kích mà cơ bản không hao tổn gì.
Thì ra sinh vật ma hóa không phải là không chiến thắng nổi, Tả Miện dùng chính máu thịt của mình mà đánh lui nó.
Video chiến đấu mà Hồng Phong phát lên càng nhiều hơn, sự dũng cảm bất khuất của Thành Minh cũng dần trở thành một lời kêu gọi. Con người vốn nản lòng lùi bước lại một lần nữa đứng lên, đối mặt với sự tập kích của thú triều. Khi bọn họ thực sự gia nhập chiến đấu thì sẽ phát hiện ra rằng kỳ thật thú triều cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Cái đáng sợ chỉ có sự khiếp đảm của con người và Hắc Tuyền đang dần hình thành trí tuệ…..