Hiền Tri Thiên Lý

Chương 155: Thành Sơ Thăng (3)


Đọc truyện Hiền Tri Thiên Lý – Chương 155: Thành Sơ Thăng (3)

Edit + Beta: Anh Thơ

Sau lập xuân, từng nhóm thành viên của Ngu Giả được Thiên Lý cử đi thăm dò các khu vực trên bản đồ của Người thăm dò, cũng dặn dò bọn họ cố gắng tránh xung đột với các dị năng giả của khu phía Nam.

Hiện tại Thành Minh rất náo nhiệt, một lượng lớn dị năng giả từ khắp nơi đổ tới chỉ mong có được linh khí và vũ khí khắc văn. Thiên Lý cũng chú tâm vào việc khắc họa vũ khí.

Hai khu Bắc – Nam chiến tranh không cần cô trực tiếp tham gia vào nhưng ngoại trừ cung cấp tình báo thì cô cũng bí mật phát ra rất nhiều nhiệm vụ trên mạng cho các lính đánh thuê. Mục tiêu của nhiệm vụ chủ yếu là quặng mỏ, cơ sở nghiên cứu, chợ đen, nơi tập kết và giao dịch hàng cấm của thế lực dưới lòng đất. Những nhiệm vụ này tập trung một lượng lớn lính đánh thuê, cố gắng cắt đứt nhiều hoạt động tài chính và thương mại của thế lực dưới lòng đất nhất có thể.

Để tránh bị nghi ngờ, thường thường cô cách một thời gian mới tuyên bố một hai nhiệm vụ, cũng sử dụng tên khác nhau, xen lẫn trong đó còn có những nhiệm vụ không hề liên quan đến thế lực dưới lòng đất, tiền thưởng đều rất nhiều.

Mấy gia tộc lớn và nhóm người quyền quý của Thành Thánh đã liên minh thành công, nhất trí đối ngoại, triển khai công việc điều tra và thanh trừ một số nhân viên cấp cao của khu phía Nam. Nhưng mà thực lực của thế lực dưới lòng đất vượt xa dự đoán  của bọn họ, không những có rất nhiều cao thủ mà còn có vô số quan viên bị bọn họ khống chế hoặc quy thuận bọn họ, gần Thành Thánh rơi vào tình thế phải thay đổi toàn bộ nhân viên.

Hai bên tranh đấu đã khiến cho tất cả mọi người chú ý. Thế lực dưới lòng đất không được lòng dân nhưng ảnh hưởng của chúng ở những người thuộc lớp trung và thượng tầng thì không thể bỏ qua, trong đó sự tồn tại của điệp nữ đóng một vai trò quan trọng. Có những quan viên và quý tộc đó ảnh hưởng, không ít dân chúng và một số dị năng giả đều giữ im lặng. Đối với người không hợp tác, bọn chúng ra tay xử lý bằng phương thức vô cùng tàn bạo, hoặc là bí mật xử quyết hoặc là đưa đến cơ sở nghiên cứu sinh vật. Tóm lại là không cho phép bất kỳ ngôn luận nào xuất hiện.

Thế lực dưới lòng đất giống như một đám sâu hút máu, bám chặt vào khu phía Nam.

Hai khu Bắc – Nam giằng co đoạt chính quyền, bắt đầu từ các thành thị trung tâm rồi dần dần lan ra toàn cầu.

So với cục diện náo loạn ở bên ngoài thì Thành Minh của Thiên Lý lại có vài phần cảm giác độc lập lánh đời.

Danh tiếng của Linh Vân Sư hấp dẫn hàng loạt dị năng giả tới đây, vì vậy mà Thiên Lý còn đặc biệt mở rộng phòng kiểm tra và sân huấn luyện cho mọi người. Những lính đánh thuê lúc trước lựa chọn ở lại Thành Minh cũng được Thiên Lý chế tạo cho một vũ khí khắc văn, linh khí cũng được ưu tiên bán cho bọn họ.

Tốc độ chế tạo vũ khí khắc văn của Thiên Lý càng ngày càng nhanh, đặc biệt là vũ khí khắc văn. Cô chỉ cần vẽ lại kết cấu dị năng của lính đánh thuê sau đó giao cho những người chế tạo vũ khí các. Vũ khí khắc văn không giống như linh khí, vũ khí khắc văn chỉ có bản thân người đó sử dụng mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, cho dù bị những người khác lấy đi thì nó cũng chỉ là một vũ khí bình thường mà thôi.

Lúc này Thiên Lý đã rất ít khi lộ diện. Nơi cô ở là cấm địa của Thành Mình, không phận sự miễn vào. Ngẫu nhiên có kẻ không có mắt nào đó muốn vụng trộm lẻn vào thì đều vị nhóm người Tra Nhĩ đánh một trận rồi đá ra ngoài.

Vị cao thủ lĩnh vực Phất Qua kia cũng được bọn họ mời vào vùng cấm địa, mọi người đối xử với ông cũng khá lễ độ. Tuy rằng bị giam cầm nhưng thực tế, dựa vào thực lực của ông thì phá vỡ vòng cấm chế cũng chỉ là vấn đề thời gian. Thế nhưng người này dường như không hề có ý định rời đi mà ngược lại, lựa chọn ở lại Thành Minh. Ông cũng không nói chuyện với mọi người, chỉ yên lặng quan sát sự thay đổi của Thành Minh.

Bận rộn mấy tháng, những quy tắc bên trong kho đều được khắc xong, Thiên Lý định một lần nữa ra ngoài sưu tập quy tắc mới. Bởi vì không định đi xa cho nên cô còn mang theo Vệ Không, Hữu Ý, Hữu Vọng và đám sủng vật Long Ưng, Vô Ảnh, Tiện Y và hơn mười con Kỳ Lân Vàng. Đám Kỳ Lân Vàng vẫn là do Thiên Lý nuôi vì căn cứ chăn nuôi còn chưa xây xong.

Lần đầu tiên ra ngoài du lịch kiêm hóng gió tập thể, tất cả mọi người đều rất vui, ngoại trừ Tra Nhĩ. Có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, hắn muốn làm gì cũng không được.


Trải qua lần trước tiếp xúc thân mật thiếu chút nữa lau súng cướp cò thì hắn càng ngày càng khó che dấu nhiệt tình của mình, thường làm nũng cầu được trấn an. Đáng tiếc là số lần Thiên Lý đáp lại rất ít, điều này khiến cho hắn vô cùng mất mác.

Không dễ dàng được ra ngoài, khi ăn cơm, một đám người cãi nhau, không có một giây yên tĩnh nào.

Nhưng Thiên Lý lại cảm thấy trong lòng rất yên bình.

Cô chọc chọc đám Kỳ Lân Vàng đang hấp thụ năng lượng, nói: “Hình như em quên mất không đặt tên cho chúng nó.”

Hữu Vọng liếc một cái, tùy ý nói: “Có gì mà phải đặt, dù sao chúng nó nghe cũng không hiểu. Chúng nó làm sao có thể sánh được với Vô Ảnh của tôi? Muốn tài có tài, muốn mạo có mạo.”

Vô Ảnh nhe hàm răng vẫn dính đầy máu tươi của mình ra, giữa kẽ răng lại còn dính một chút thịt vụn.

Vệ Không ghét bỏ nói: “Vô Ảnh, mày không được học theo Hữu Vọng, mày muốn khoe răng thì ít nhất cũng phải đánh răng rồi mới khoe chứ.”

“Thằng nhóc này, cậu ngứa da sao!” Hữu Vọng kẹp lấy cổ của cậu, hung hăng nói: “Cẩn thận tôi nói chuyện câu tè dầm cho Thiên Lý biết.”

“Anh mới đái dầm!” Vệ Không lập tức xù lông. “Đừng có bịa đặt trước mặt Thiên Lý, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tè dầm!”

Hữu Vọng cười mờ ám, nói: “Có Vô Ảnh làm chứng, cậu còn muốn cãi sao? Các cậu thường xuyên ngủ cùng nhau, cho dù lừa được tôi cũng không lừa được nó.”

“Anh đừng có mà nói bậy, trên giường rõ ràng là nước tiểu của Vô Ảnh nhà anh. Nếu anh không tin thì hỏi nó đi.” Vệ Không chỉ vào Vô Ảnh.

Vô Ảnh ăn uống no say đang ngồi đó liếm móng vuốt chải lông, bày tỏ không thèm để ý đến bọn họ.

Hữu Ý cong môi cười, im lặng nhìn bọn họ vui đùa. Hiện tại cô đã là một thiếu nữ mười mấy tuổi, tính cách dịu dàng, bình thường không nói nhiều lắm, rất được nhóm chú Thổ chăm sóc.

Thiên Lý nhìn đám Kỳ Lân Vàng, nói: “Em quyết định rồi, về sau lấy số làm tên, con thứ nhất là 000, con thứ hai là 001 cứ như vậy đến 013.”

“Thiên Lý, em cũng lười quá rồi.” Hữu Vọng trợn mắt nói.


“Như vậy dễ nhớ mà, anh thấy thế nào, Tra Nhĩ?”

Tra Nhĩ đương nhiên là không phản đối, gật gật đầu tỏ vẻ rất tốt.

Hữu Vọng lại trợn mắt không biết nói gì.

Lúc này trên không trung truyền đến tiếng võ cánh, một con Ưng Rồng đỗ xuống bên người Thiên Lý, nó cúi xuống nhìn đám Kỳ Lân Vàng đã ăn no giờ đang chạy lung tung sau đó kêu vài tiếng với Thiên Lý.

“Sao vậy?” Thiên Lý tò mò hỏi.

Ưng Rồng dùng cánh chỉ chỉ đám Kỳ Lân Vàng sau đó lại chỉ chỉ vào mình, đôi mắt chớp chớp.

“Chẳng lẽ mi cũng muốn được đặt tên?”

Ưng Rồng lập tức vui vẻ kêu lên.

Thiên Lý suy nghĩ, nói: “Mi là một con Ưng Rồng.”

Gật đầu thật mạnh.

“Vậy thì…”

Đôi mắt lóe sáng.

“Cứ gọi mi là Ưng Rồng là được rồi.”

Lông chim trên người Ưng Rồng nháy mắt trở nên ủ rũ.

“Ha ha ha….” Hữu Vọng và Vệ Không cười nghiêng ngả.


So với Ưng Rồng thì tên của mấy con Kỳ Lân Vàng kia cũng không phải là qua loa rồi.

Hành trình vài ngày trải qua rất vui vẻ. Từ trước tới giờ Thiên Lý chưa từng thử dung nhập vào cái gia đình lớn này, hiện tại mới biết cuộc số lại có thể thoải mái như vậy. Vào giờ khắc này chiến tranh bên ngoài dường như cách mọi người rất xa.

Ban đêm, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ.

Thiên Lý đột nhiên tỉnh lại, đứng dậy đi ra bên ngoài lều trại, Tra Nhĩ lập tức theo sát phía sau.

“Có chuyện rồi.” Bên kia truyền đến tiếng của Hữu Vọng bởi vì Vô Ảnh truyền lại tín hiệu cho anh.

Thiên Lý nói: “Không sao, anh cứ nghỉ ngơi đi, là một người quen, em đi gặp rồi sẽ về ngay.”

Hữu Vọng nghe vậy mới trở lại lều của mình, anh vẫn rất tin tưởng sức phán đoán của Thiên Lý và thực lực của Tra Nhĩ.

“Đã đi theo cả đoạn đường rồi, tại sao còn chưa lộ mặt?” Thiên Lý nói.

Một tiếng cười nhẹ truyền đến, sau đó một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Dáng người cường tráng, mái tóc bạc trắng, trên mặt đeo mặt nạ, đây rõ ràng chính là Giết ma Kiệt Ngao.

Thiên Lý biết Tra Nhĩ không giết gã, cũng biết là có thể sẽ gặp lại nhưng không ngờ lại gặp nhanh như vậy.

Tra Nhĩ lạnh lùng nhìn gã, không nói lời nào.

Kiệt Ngao nhìn hai người vài lần, mở miệng nói: “Tôi quyết định rồi, tôi muốn đi theo em.”

Khi gã trọng thương ra khỏi Ám Vực thì trong lòng đã có quyết định này. Ngay cả trọc khí cũng không thể ăn mòn được gã cho nên gã tin mình nhất định sẽ có cơ hội thứ hai.

“Anh có thể khống chế được ham muốn giết người của mình sao?” Thiên Lý hỏi.

“Miễn cưỡng cũng có thể đi.” Kiệt Ngao nhún vai cười nói: “Tôi nghĩ ra một cách để phát tiết sát khí.”

“Hả…? Là cách gì?”

“Tôi là một kẻ ác.” Kiệt Ngao dựa vào thân cây, ngạo nghễ nói: “Tôi muốn làm một kẻ ác chuyên lùng bắt các kẻ ác.”


Thiên Lý kinh ngạc, không ngờ anh tại lại có quyết định như vậy.

Kiệt Ngao nhìn sự biến hóa trên gương mặt cô, nhếch môi nói: “Em cung cấp manh mối cho tôi, tôi sẽ đến khắp nơi trên thế lùng bắt tất cả những kẻ ác nổi danh trên bảng truy nã, càng ác càng tốt.”

Thiên Lý nhíu mày nói: “Nhưng như vậy cũng không thể áp chế được sát khí của anh, mạng của kẻ các cũng là mạng.”

“Tôi có chừng mực, em chỉ cần cung cấp manh mối là được.” Kiệt Ngao cười như có như không, nói: “Hay là em thích tôi lạm sát người vô tội hơn?”

Thiên Lý suy tư một chút, gật đầu nói: “Được rồi, em hiểu rồi.”

Để cho cô xem thử rốt cuộc Kiệt Ngao muốn làm gì!

Kiệt Ngao nở nụ cười: “Em sẽ không hối hận.”

Không, cô hối hận rồi!

Khi đám người Thiên Lý trở về từ một chuyến du lịch ngắn thì kinh ngạc phát hiện ra Thành Minh có thêm mấy gã đàn ông tay đeo vòng cấm chế. Tất cả đều có vẻ hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt.

Thì ra Kiệt Ngao lại bắt toàn bộ những tội phạm truy nã kia về Thành Minh, cũng cho bọn họ đeo vòng cấm chế, cưỡng ép bọn họ làm lao động công ích.

Đám người này cho dù bị giam cầm thì cả người cũng đều toát ra vẻ ác ôn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Kiệt Ngao thì tất cả đều héo.

Kiệt Ngao ra tay còn độc ác hơn bọn họ, sát khí trên người Kiệt Ngao còn nhiều hơn bọn họ, tâm lý biến thái hơn bọn họ, thực lực cũng mạnh hơn bọn họ… Gần như không có bất kỳ được sống nào, chỉ có thể ngoan bị nô dịch.

Cái gọi là ác nhân tự có ác nhân trị, quả nhiên không sai.

Chỉ là vì vậy nên kết cấu nhân viên của Thành Minh càng phát triển theo hướng quỷ dị.

Số lượng tội phạm truy nã mà Kiệt Ngao bắt được càng nhiều, dần dần ở Thành Minh, người khiêng bao cát, người bê gạch, người bưng trà rót nước, người tưới hoa xúc đất, người trồng cây trồng rừng, thậm chí là người gác đêm đều có khả năng là cao thủ biến thái danh tiếng hiển hách mấy năm trước.

Nhóm người này tuy bị giam cầm nhưng thân thủ mạnh mẽ, sát khí bức người, dáng vẻ lúc nào cũng có thể giết người khiến cho bất luận lính đánh thuê nào cũng không dám đắc tội với họ. Ấy vậy mà đám cao thủ đáng sợ này lại sẵn lòng chịu vất vả ở nơi này làm việc, điều này làm cho không ít lính đánh thuê cảm thấy thán phục, lại càng đánh giá cao Thành Minh hơn, cũng càng trở nên khiêm tốn, thậm chí thỉnh thoảng cũng giúp một số việc nặng mà trước kia họ không thèm ngó ngàng tới.

Đám các nhân bị giam cầm này đều đeo một cái mặt nạ giống như Kiệt Ngao, được các lính đánh thuê xưng là Đội quân mặt nạ. Một thời gian dài sau này, đội quân này được coi như một thế lực mạnh mẽ ẩn núp trong bóng tối của Thành Minh.

Thành Minh hiện tại chính tà đan xen nhưng thực ra lại vô cùng hài hòa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.