Đọc truyện Hiền Tri Thiên Lý – Chương 13: Hứa hẹn
Sau hai ngày, nhờ có Thiên Lý báo động trước, đoàn người dong binh đoàn Thất Diệp không gặp nguy hiểm lớn nào khác nữa, cũng đã thăm dò địa hình được hơn phân nửa.
Nơi trọc hoá này có đa số là sinh vật bị trọc hoá, hơn nữa các chủng loại khá phức tạp, lực công kích trung bình ở khoảng trung cấp, chỉ cần bảo trì cảnh giác liền có thể ở đây liệt sát trọc thú một thời gian dài.
Phương Chẩn đối với điều này có chút vừa lòng, trừ bỏ lần ngoài ý muốn đầu tiên ra, các tình huống còn lại đều ở trong phạm vi dự tính. Cho nên hắn đang tính đi địa phương xa hơn một chút thăm dò một ngày sau đó trở về, chuẩn bị lại đầy đủ vật dụng sau đó bắt đầu tiến hành săn bắn.
Thiên Lý im lặng đi cạnh mọi người, trong cảm giác, cách đây mấy ngàn thước dường như có một quặng mỏ dưới lòng đất, ở địa phương xa hơn nữa còn có một thành thị bỏ hoang.
Trong khoảng thời gian, nàng đã sưu tập được năm, sáu loại linh mộc có chứa văn lộ quy tắc, đều là nhân dịp lúc mọi người không để ý hái được, đương nhiên, cho dù bị phát hiện cũng không sao cả, mọi người có lẽ cũng sẽ cho là tiểu hài tử ham chơi một chút.Thực vật ở nơi trọc hoá chỉ cần không phải là thực vật độc hại, các cây khác bình thường sẽ bởi vì bị hao mòn linh khí mà khô héo, bản thân chúng nó sẽ không thể lưu lại trọc khí.
Lúc này, Y Bố đang tuần tra ở bên ngoài chạy trở về, mà ở trên tay hắn còn cầm một thi thể dã thú trưởng thành gần 1 thước.
“Cái gì vậy?” Tạp Dịch Bối Nhã đi qua hỏi.
“Trên đường gặp phải cho nên tiện tay giải quyết, ta muốn nhìn xem trong cơ thể có duệ thạch hay không.” Nói xong, Y Bố dùng kiếm đem thi thể cắt ra.
“Đợi chút.” Phương Chẩn đi tới, dùng chân lật lại thi thể dã thú, sắc mặt khẽ biến đổi “Là Khuyển thử răng nhọn, ngươi sao lại đem thứ này về? Ta đưa cho ngươi xem Bách khoa dã thú ngươi không thèm xem sao? Khuyển thử răng nhọn không có duệ thạch, sau khi ngươi giết chết phải lập tức phóng hoả thiêu huỷ.”
“Ách.” Y Bố bĩu môi, không thú vị nói “Ta đốt ngay đây mà.”
“Chạy mau, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.” Phương Chẩn nghiêm túc nói “Khuyển thử răng nhọn tuy rằng là trọc hoá cấp thấp, nhưng nó là thứ dị năng giả không muốn đụng tới nhất, không chỉ bởi vì trong thân thể nó không có duệ thạch, mà trọng yếu hơn là, loại dã thú này là loại quần cư*, hơn nữa lòng báo thù rất mạnh, máu của đồng bọn sẽ kích động chúng nó công kích.”
*Quần cư: sinh sống theo bầy đàn.
Y Bố lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tiếp lấy thi thể đưa cho Tạp Dịch Bối Nhã thiêu huỷ.
Thiên Lý lúc này đột nhiên nói: “Chạy nhanh thôi, phương hướng Tây Bắc rất nguy hiểm, ta e rằng thi thể Khuyển thử răng nhọn này đã khiến cho bầy đàn của nó chú ý tới.” Ở trong cảm giác của nàng, một số lượng Khuyển thử lớn đang dùng tốc độ cực nhanh hướng đến bên này chạy đến.
Thần sắc mọi người trở nên ngưng trọng, không nói thêm câu vô nghĩa nào nữa, lập tức xoay người hướng phía Đông nam chạy trốn.
Bầy đàn của khuyển thử răng nhọn cực kỳ khổng lồ, đông ngàn vạn, một khi bị bao vây, mười người bọn họ còn không đủ để nhét kẽ răng của bọn chúng.
Thiên Lý đang được Tra Nhĩ cõng vẫn chú ý hướng đi chung quanh, tốc độ của mọi người chậm hơn so với Khuyển thử hai lần, nếu cứ như vậy khẳng định sẽ bị chúng theo kịp. Hơn nữa bốn phía còn có các trọc hoá thú khác, nếu không kịp tránh đi, mọi người sẽ phải đưa lưng ra đối diện với chúng. (thấy kỳ kỳ mà thôi cũng kệ)
Thiên Lý hô to: “Phía trước không xa có một quặng mỏ, chúng ta đi đến nơi nó trốn một chút đi!”
Phương Chẩn lộ ra thần sắc vui mừng: “Có quặng mỏ, nhất định phụ cận sẽ có thành thị, chi bằng chúng ta trực tiếp chạy vào thành thị.”
“Không còn kịp rồi.” Thiên Lý nói: “Ngươi xem phía sau một chút đi.”
Phương Chẩn và những người còn lại quay đầu nhìn, sắc mặt nhất thời liền trắng bệch, ở phía dưới chân trời, một mảnh đông nghìn nghịt, giống như mây đen hướng mọi người đâm tới, lấy tốc độ này, ước chừng chỉ vài phút là chúng có thể đuổi kịp.
Mọi người quay đầu chạy bán mạng.
Tra Nhĩ chạy trốn nhanh nhất, nếu không có Thiên Lý bắt hắn chậm tốc độ lại một chút để dẫn đường mọi người, phỏng chừng hắn đã chạy thật xa rồi.
Quặng mỏ đã ở ngay trước mắt, bằng mắt thường của đám người Phương Chẩn cũng có thể nhìn thấy.
Tra Nhĩ giống như sao băng nhanh chóng vọt vào, mà những người còn lại kém hắn gần một ngàn thước.
Phương Chẩn cũng nhanh chóng tăng tốc độ, lại âm thầm kinh hãi trong lòng: Xem ra vẫn là xem nhẹ thực lực của người này, tốc độ đó không sai biệt lắm với thiểm điện của hắn.
Bất quá hắn cũng không có thời gian để nghĩ tiếp, đàn Khuyển thử đã đuổi đến sát gót chân bọn họ.
Thiên Lý đứng ở cạnh cửa hô: “Nhanh lên một chút!”
Ở trong thời khắc sinh tử, tiềm lực phát huy của mọi người khiến người khác phải sợ hãi liên tục, cắn răng chạy như điên, rốt cuộc ở trước lúc bọn họ bị đàn Khuyển thử bao vây đã chạy được vào trong quặng mỏ.
Cửa lớn quặng mỏ vừa đóng lại, mọi người liền nghe thấy vang lên từng tiếng đánh, mặt đất tựa hồ cũng đang bị rung lên. Cũng may cửa lớn quặng mỏ là hợp kim tốt, vô cùng chắc chắn, ngăn cản công kích của trọc hoá thú cấp thấp là không thành vấn đề.
Mọi người vừa nghĩ đến đấy liền thở dốc té ngồi xuống đất.
“Y Bố chết tiệt, ngươi thiếu chút nữa liền hại chết mọi người.” Tạp Dịch Bối Nhã mắng to.
Y Bố tự biết mình đuối lý, hừ hừ không nói gì.
Phương Chẩn lạnh lùng nói: “Sau khi trở về đem Bách khoa dã thú đọc mười lần cho ta, không thuộc được tập tính của bất kỳ loại dã thú nào, ta sẽ giảm bớt phần ăn nửa năm của ngươi.”
“Không phải chứ….” Y Bố kêu rên.
Tâm lý mọi người lúc này mới cân bằng một chút.
Nghỉ ngơi một lúc, mọi người bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía. Trong quặng mỏ một mảnh tối đen, ẩn hiện trong bóng tối là một vài khoáng vật quang lam ngẫu nhiên nào đó.
Một số người bật lên đèn pin loại nhỏ trong túi tuỳ thân, khung cảnh chung quanh lập tức hiện lên rõ ràng. Đây là một toà quặng mỏ phế tích bị bỏ quên rất lâu rồi, vách tường loang lổ, trên mặt lưu lại rất nhiều vật không sạch sẽ, mùi gay mũi, thoạt nhìn rất ghê tởm.
Thiên Lý dùng cảm giác quan sát chung quanh một vòng, nàng phát hiện cảm giác của chính mình ở trong quặng mỏ này thế nhưng bị hạn chế, phạm vi của cảm giác bị rút nhỏ đi rất nhiều.
“Đây là khu vực sáu mươi năm trước được các tầng lớp phía trên phê chuẩn trở thành mỏ khai thác Phạm Nại Nhĩ, lúc ấy đã bị vô số ngời phản đối rồi, nhưng rốt cuộc vẫn tiến hành xây dựng.” Đới – thành viên của dong binh đoàn Uý Lam đột nhiên mở miệng nói “Quyết định này trực tiếp khiến cho một cái gia tộc bị suy tàn, bởi vì quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ sau hai năm xây dựng bị thú triều tập kích, nhân số tử vong đạt đến ba mươi mấy vạn, một mảnh thành thị này cũng hoàn toàn trở thành một toà phế tích.”
Mọi người nghe được đều sợ hãi. Ba mươi mấy vạn? Có thể tưởng tượng được tình huống lúc trước là khủng bố như thế nào.
Đới lại nói: “Sau khi điều tra xong, nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn này chủ yếu là bởi vì phạm vi của quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ quá lớn, phần lớn thảm thực vật bị phá huỷ, linh khí từ thực vật dần dần tiêu tán, trọc khí nhân cơ hội liền xâm nhập vào, do đó sau khi thú triều xảy ra, gia tộc duy trì quyết định khai thác mỏ đã bị trừng phạt nghiêm khắc, từ nay về sau không một người nào dám khai thác mỏ ở phụ cận D giới nữa.”
Mọi người giật mình, Y Bố cười nhạo nói: “Nhân loại bị giáo huấn như vậy còn chưa đủ sao? Thế nhưng lại dám đem chủ ý đánh lên D giới.”
D giới là nơi gần khu vực trọc hoá nhất, cứ xem việc hằng năm đều tiến hành kế hoạch nhân công thực vật nhưng luôn luôn không kịp hình thành rừng cây ở 8D09 là biết.
“Ngươi còn dám nói người khác?” Tạp Dịch Bối Nhã nhéo lỗ tai của hắn, cả giận nói: “Là người nào ngu xuẩn đem đám Khuyển thử kia tới?”
“Ôi ôi đại tỷ, là ta sai rồi, là ta sai rồi được không?” Y Bố la nghiêng đầu liên tục cầu xin tha thứ.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, cảm xúc nặng nề tiêu tán đi không ít.
“Tốt lắm, nếu đã đến đây rồi, chúng ta liền vào xem đi.” Phương Chẩn vỗ vỗ tay, nói: “Dám không để ý đến việc mọi người phản đối mà khai thác mỏ ở trong này, phỏng chừng tài nguyên khoáng sản cũng rất phong phú.”
Mọi người cùng hướng bên trong đi tới.
Thiên Lý trầm mặc không nói gì, trong ngực ghê tởm từng trận, so với mọi người thì nàng đã sớm biết trước tình huống ở bên trong, thật sự là….
Chuyển qua một thông đạo, vừa bước vào một căn phòng mở rộng, mọi người liền ngây dại.
Sắc mặt Khắc Lý Tây khó coi nói” “Cái này… không phải chứ?”
Tình cảnh trước mắt quả thật khiến cho người khác khó có thể tin được. Mặt đất đầy thi thể màu xám, xen lẫn trong đó là một đống khoáng thạch, thoạt nhìn giống như một toà núi nhỏ, khiến người khác ghê tởm.
“Chẳng lẽ đây đều là những người đã chết trong thú triều lần đó sao?” Ba Nạp Đức lẩm bẩm nói.
Phương Chẩn ngồi xổm xuống, tinh tế nhìn những khung xương này, một lát sau, hắn lắc lắc đầu nói: “Không phải, thời gian tử vong cách đây không lâu lắm, có vẻ như là mới chết gần đây.”
“Mới đây? Liền biến thành một bộ xương như vậy?” Tạp Dịch Bối Nhã sờ sờ mũi nói.
“Ngươi cũng không nghĩ xem đây là cái địa phương gì? Nơi trọc hoá. Thi thể của những người này phỏng chừng đã bị dã thú ăn mất.”
“Ách.”
“Tiếp tục đi vào trong xem đi, mọi người cảnh giác một chút, phòng ngừa có sinh vật trọc hoá ẩn nấp.”
Thiên Lý từ trên lưng Tra Nhĩ đi xuống, giống như lơ đãng đi đến bên người Bá Nạp Đức, lôi kéo ống tay áo của hắn.
Bá Nạp Đức cúi đầu nhìn, kỳ quái hỏi: “Làm sao thế?”
Thiên Lý nhỏ giọng nói: “Bá Nạp Đức tiên sinh, lát nữa dù ta nói cái gì ngươi cũng không nên lộ ra biểu tình khách thường.”
Trong lòng Bá Nạp Đức tuy nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Có một trọc hoá nhân ẩn thân đi theo chúng ta, hắn đang tìm cơ hội đánh lén.”
Khoảng cách của người nọ tới bọn họ không đến ba mươi thước, hơn nữa không có ẩn thân ở chỗ bí mật gì, nhưng mọi người lại không thể nhìn thấy hắn, cho nên Thiên Lý đoán chừng trọc hoá nhân này có dị năng ẩn thân.
Trong mắt Bá Nạp Đức hiện lên một tia kinh hãi, nhưng nhớ tới lời Thiên Lý dặn dò trước đó, nên vẫn là bảo trì sự bình tĩnh, tuy vậy bàn tay đang nắm cung tên kia trong vô thức đã siết lại.
Thiên Lý thấp giọng tiếp tục nói: “Đợi một lúc ngươi chú ý ám hiệu ở tay ta, khi người kia đứng lại, ngươi hãy bắn tên theo phương hướng ngón tay ta chỉ.”
Bá Nạp Đức thận trọng gật đầu.
“Khu vực khai thác mỏ quả nhiên rất lớn, nhìn theo bản đồ trên màn hình, ít nhất có tới ngàn vạn thước vuông, nhưng lại phân ra ba tầng thượng trung hạ.” Phương Chẩn nhìn nhìn bản đồ trên mặt tường, xoay người đối diện nói với mọi người, trong lúc hắn đang chuẩn bị tiếp tục nói cái gì đó, đột nhiên thấy Bá Nạp Đức giơ cung lên, hướng đến chỗ hắn bắn ra phong tên.
Phương Chẩn giật mình trong lòng, không kịp làm ra động tác tránh né, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, phong tên xượt qua bên tai hắn bắn về nơi nào đó ở phía sau.
Chỉ nghe một tiếng “Phanh”, sau đó là tiếng kêu rên của sinh vật nào đó.
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy địa phương nguyên bản không có vật gì thế nhưng xuất hiện một sinh vật hình người, cả người xích loã, làn da bẩn cơ hồ nhìn không ra màu sắc, hắn một tay ôm bả vai bị thương, một bên lại dùng ánh mắt huyết sắc hung hăng nhìn chằm chằm mọi người, cúi đầu từ trong miệng phát ra một tiếng rống, nhìn qua thập phần đáng sợ.
“Là trọc hoá nhân.” Phương Chẩn cúi đầu quát một tiếng, theo sau đó lấy ra Thúc hồn.
Những người còn lại cũng mau chóng bày ra trận hình.
Có thể bởi vì là bị thương, dị năng ẩn thân của trọc hoá nhân đã khong còn hiệu quả, vẫn có thể nhìn thấy thân thể trong suốt ẩn ẩn hiện hiện. Mọi người không chút nào lưu tình công kích, một lát sau đã đem trọc hoá nhân đánh chết trên mặt đất.
Y Bố dùng kiếm rạch ra phần ngực bụng của hắn, từ giữa lấy ra một khối duệ thạch, sau đó liền dùng một ngọn lửa đem hắn thiêu huỷ.
“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là tiêu đời rồi.” Y Bố tung tung duệ thạch trong tay, cười nói “Khoả duệ thạch này thật không tồi, hắn là có thể bán giá tốt.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Còn Thiên Lý trầm mặc không nói, nàng lôi kéo tay của Tra Nhĩ, dùng cảm giác chậm rãi lướt qua thân thể của hắn, biểu tình không chút biến hoá, nhưng trong lòng nàng lại có một chút cảm giác bi ai khó nói. Cùng là trọc hoá nhân, không lẽ vận mệnh tương lai của Tra Nhĩ cũng sẽ giống trọc hoá nhân này sao? Bị người khác không do dự chút nào giết chết, sau đó cướp đi duệ thạch trong người?
Loại tử vong này bi thảm thế nào? Không ai sẽ khổ sở vì hắn, không ai sẽ thống khổ vì hắn, cái chết của hắn chính là vì để các chiến tích của các dong binh đoàn nhiều lên một phần.
Tra Nhĩ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rơi vào loại kết cục này, đây là hứa hẹn của Vệ Thiên Lý ta với ngươi. Không chỉ đơn giản bởi vì muốn ngươi khôi phục bản tính và trí lực cường đại, còn vì tín nhiệm của ngươi đối với ta trong khoảng thời gian này….
Thiên Lý yên lặng đặt ra lời thề này trong lòng.