Đọc truyện Hiền Thê Xui Xẻo – Chương 94
“Cho chàng biết, cả đời ta sẽ không quên!” A Manh đem những lời này nói ra một cách mạnh mẽ.
Kết quả không cần nghĩ, chưa đắc ý được lâu, lập tức bị tướng quân nổi giận khiêng lên, hướng đến tấm ván làm giường trong phòng khách đi đến. A Manh mới đầu còn chút mơ hồ, đến khi phát hiện nụ cười cao nhã lại hung ác nham hiểm của vị tướng quân đại nhân, mới ý thức được sự nguy hiểm đến gần, trong lòng lo hãi, có cảm giác gặp đại họa làm da đầu nàng run lên.
Nhưng mà, còn chưa đợi lòng nàng nghĩ gì tiếp, lại phát hiện vị nam nhân đang đi đến giường, đột nhiên cả người cứng ngắc. Chờ khi nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện nam nhân này, hai mắt tối tăm, che kín mãnh liệ, khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Sao, làm sao vậy?”
A Manh cẩn thận hỏi, ở thời điểm này, nàng tình nguyện nhìn hắn hung ác nham hiểm như vừa rồi, cũng không muốn thấy hắn nổi giận như cả thiên hạ đều phụ hắn. Ngay khi nàng còn chưa hiểu, nàng đã bị nam nhân phóng đến tấm gỗ đơn sơ trên giường trong phòng khác, sau đó quần áo trên người bị người lưu loát lột ra.
“Chàng làm gì đấy? Nơi này là chùa, không được phép làm chuyện không đạo đức.” A Manh ngoài mạnh trong yếu nói lên.
“Không đạo đức?” Cười như không cười nhìn nàng, “Chùa chiền chính là nơi nam nữ kết duyên không phải sao? Làm sao có thể nói là chuyện không đạo đức? Hơn nữa, chúng ta là vợ chồng, vô luận làm chuyện gì cũng là bình thường, không cần để ý đến giáo lễ!”
“… Ai nói?”
“A Trần nói. Hắn ở cách vách, đang định làm chuyện không đạo đức.”
“…”
A Manh hoàn toàn không nói gì được.
Trong khi chưa nói kịp gì, quần áo của nàng còn bị người lột ra, sau đó, thân thể nửa kín nửa hở lộ ra trước mặt nam nhân. A Manh có chút xấu hổ, nhưng khi cúi đầu nhìn một cái, lại buồn bực phát hiện ra dưới ánh sáng, da thịt cả ngày không nhìn thấy ánh sáng mặt trời lộ ra thật khủng bố. Chỉ là nhìn thì thấy thế, nhưng lại không thấy đau, chỉ khi ấn sâu vào mới thấy có chút đau thôi.
Hai mắt Ngu Nguyệt Trác nhìn thấy, tươi cười sớm thu lại, khuôn mặt nghiêm túc, mắt nhiễm sát khí, nhìn như một sát thần, ai liếc mắt một cái cũng sợ chết khiếp.
A Manh cũng bị hắn dọa sợ, không dám nói cũng không dám đụng, đến khi tay hắn sờ đến vết thương được băng trên cánh tay phải, mới run sợ cả người, cẩn thận nói: “À, uhm, hơi lạnh!”
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Trác rất nhanh cầm quần áo mặc vào cho nàng, nhìn động tác hắn cẩn thận, A Manh mới xác định hắn không tức nàng, vì thế thả lỏng tâm tình.
“Vết thương từ bao giờ? Đau không?” Ngu Nguyệt Trác nhìn vết thương của nàng, mày nhíu lại, như hắn mới là người bị thương.
Kỳ thật, vết thương còn rất đau, nhưng để tránh chuyện không hay, cho nên chỉ có thể nhịn xuống. Hơn nữa, chuyện Ngu Nguyệt Quyên bị mất tích truyền đến, khiến tinh thần nàng loạn lên, cho nên, trong lúc nhất thời xem nhẹ vết thương này.
Vì thế, để dời ánh mắt của hắn – sợ hắn còn nhớ câu nàng vừa nói, cho nên A Manh vội làm hắn dời đi sự chút ý, so với việc để mình xui xẻo thì thà để Hà Tiêm Hoa chịu xui còn hơn, vì thế đã đem chuyện ở hồ sen nói ra, thậm chí còn thành thực kể chuyện Hà Tiêm Hoa nói, nam nhân của nàng khi còn trẻ đã chọc bao nhiêu vận đào hoa cũng nói.
Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, một bàn tay không tự giác mà sờ đến cái túi bên hông nàng, tỏa ra mùi hoa thanh u, đúng là che được mùi máu trên cơ thể nàng, khiến hắn không phát hiện sự khác thường của nàng. Hiện tại, ôm nàng vào lòng, mới phát hiện mùi máu có bao nhiêu hãi hùng, làm hắn nghĩ nàng đã bị trọng thương.
“Chỉ bị thương ở đây thôi sao?” Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cánh tay nàng hỏi, đem vén ống tay áo lên cao, lộ ra băng vải quấn cánh tay, mà dưới băng vải đó hai ngón tay, còn có một dấu răng rất bắt mắt, nhịn không được vươn tay vuốt vuốt ấn ký đó – đây là khi hắn còn nhỏ không hiểu chuyện đã lưu lại dấu răng trên người nàng.
Nhớ khi đó, phụ thân vừa qua đời, hắn quỳ gối ở từ đường Ngu gia, nàng đến an ủi hắn, hắn vì đang đau lòng lại bị nàng ở bên cạnh lải nhải mà mất đi lý trí, nắm tay nàng cắn một cái. Hắn nhớ rõ, ngày đó nàng chảy rất nhiều máu, nhưng chỉ đỏ hai mắt nhìn hắn mà không khóc, đến khi nghe thấy có người la lên rồi mang đi cũng không thấy có một giọt nước mắt. Mà cứ như thế, hắn đã không gặp lại nàng mười năm.
“Nhất Dạ cũng bị thương, thực nghiêm trọng. Nếu không phải Nhất Dạ đỡ cho ta một đao, ta …” A Manh mím môi, trong mắt có lo lắng, “Ta nhớ rõ Nhất Dạ nói hắn trúng độc, không biết có nghiêm trọng không.”
“Hắn trúng độc của Thiên âm cung, nhưng hiện tại chúng ta đã bắt được người của Thiên âm cung, cũng không cần lo lắng.” Hai mắt Ngu Nguyệt Trác thâm trầm, nhẹ nhàng vuốt má nàng, nhẹ giọng nói: “Lần này, là lợi dụng Cổ Âm Đạt mà hủy diệt Thanh Môn. Về phần Hà gia, sẽ giải quyết gọn gàng sạch sẽ, chỉ tiếc Hà Chiêu Vũ quá trẻ, quá nông nổi tạo ra sơ hở.”
A Manh ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện nam nhân này đã biến hóa thành lão yêu trong Hắc Sơn, thức thời ngậm miệng, nhưng trong lòng hiểu, đoán chừng là Hà Tiêm Hoa sẽ gặp nạn.
“Được rồi, nếu bị thương, ngồi xuống nào, để ta đi tìm Dung cô nương lại giúp nàng trị thương.”
“Ai, đợi chút…”
Bàn tay A Manh dừng trước không trung, không kéo được người đã chạy đến cửa, không khỏi lo lắng, hiện tại nếu Ngu Nguyệt Trác đi tìm A Nhan, không biết có phá hỏng chuyện tốt của Diêm Ly Trần hay không, lại bị hắn một cước đá văng không?
Quả nhiên, suy nghĩ còn chưa xong, đã nghe có một thanh âm bạo liệt vang lên, sau đó, lại vang lên một trận như vậy, rốt cuộc mới yên tĩnh. Không có động tĩnh mới là đáng sợ nhất, A Manh chỉ là người thường, vểnh tai thế nào cũng không nghe được gì, đang buồn bực thì thấy Dung Nhan đi đến.
“A Nhan, tướng công ta đâu?” A Manh hỏi
Dung Nhan ngồi bên A Manh lấy ra một tay nải đổ ra một đống đồ này nọ để trên bàn – cho dù đi chơi, nàng cũng mang theo một chút y cụ, sau đó hỏi nàng: “Bọn họ đang ở nóc nhà đánh nhau. Làm sao bị thương? Nói ta nghe!”
A Manh theo bản năng ngẩng đầu nhìn nóc nhà – đương nhiên là không nhìn thấy gì, hơn nữa phát hiện phản ứng của mình thật ngốc, nhịn không được buồn bực nói với A Nhan: “Làm sao không nghe thấy gì? Vừa rồi, bọn họ đánh vỡ thứ gì vậy? Tay ta bị một kiếm bổ vào, nhưng chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
“Ta nói bọn bọ không được gây ồn ào cho người khác, cho nên bọn họ chỉ so chiêu, không phá gì cả. Về phần âm thanh vừa rồi, là tướng công ngươi đá cửa phòng bên cạnh, Trần công tử lại ra một quyền phá một cái cửa khác. Nào, nâng tay lên…”
A Manh thực nghe lời nâng tay lên, đem tay áo xắn lên cao, để Dung Nhan cởi băng vải xem vết thương cho nàng.
Đột nhiên, Dung Nhan lấy tay ấn vào vết thương đó, da lộ ra, làm lộ luôn cả thịt trong vết thương, vốn dĩ vết thương đã ngưng chảy máu, nhưng dưới tác động vừa rồi của Dung Nhan lại chảy máu ra, nhưng không phải là màu đỏ mà lại là màu đen, A Manh không thường tiếp xúc nên không biết, nhưng Dung Nhan biết, đó là máu có vấn đề.
“Ngươi trúng độc.”
A Manh há miệng thở dốc, đang muốn hỏi, một thanh âm lạnh băng truyền đến: “Là độc gì? Độc của Thiên âm cung sao?”
A Manh ngẩng đầu thì thấy Ngu Nguyệt Trác cùng Diêm Ly Trần đang đi vào, nhìn tay áo A Manh còn đang xắn lên, Ngu Nguyệt Trác vung tay lên, một làn gió lướt qua đem một tấm bình phong chắn trước mặt Diêm Ly Trần. May mắn Diêm Ly Trần tuy là người không bình thường, nhưng lúc này cũng hiểu chuyện, không có lỗ mang đánh bay bình phong kia.
Dung Nhan không trả lời, rửa sạch miệng vết thương cho A Manh, đem hộp thuốc đến, mở ra, lấy một cái bọc, sau đó, đem bột trắng trong bọc đó rắc vào miệng vết thương của A Manh.
Trong nháy mắt, bột phấn thấm vào máu, A Manh thấy đầu đau nhức, thoáng chốc đã bị một cảm giác đau nhức toàn thân khiến mắt mũi nàng tối đen, thân thể không nhịn được ngã nhào xuống. Ngu Nguyệt Trác nhanh tay tiếp được thân thể nàng, hai mắt tối tăm dọa người, gắt gao nhìn chằm chằm A Nhan.
Dung Nhan không nói gì, lưu loát lấy vải lau sạch vết thương cho A Manh, lại lần nữa băng bó lại, nói với Ngu Nguyệt Trác: “Đây là biểu hiện phát độc, ngươi giữ nàng, đừng để nàng giãy giụa mà làm thương chính mình. Độc này có nhiều rắc rối, ta chỉ có thể tạm thời ngăn chặn không cho nó khuếch tán đến tâm mạch, chỉ có tác dụng trong một tháng. Nếu để độc đi đến tâm mạch, A Manh sẽ không thể được cứu. Ta sẽ nghiên cứu giải dược, nhưng cần một loại đặc biệt, tam diệp lan.”
Ngu Nguyệt Trác là người thông minh, đương nhiên hiểu, hỏi: “Tìm ở đâu?”
“Thiên Âm cung!” Dung Nhan rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Trong sơn cốc của Thiên Âm cung có vị thuốc này, nhưng… Hoa Tự Ngọc sẽ không đưa nó cho ngươi.”
Ngu Nguyệt Trác cười lạnh: “Nếu nàng không để ý Hoa Yêu Nhi bị chết không được siêu sinh, ta còn có nhiều phương pháp khác.” Nói xong, hai tay càng ôm chặt người trong lòng, có thể cảm nhận được đau đớn đến run rẩy của người nào đó, không khỏi đau lòng vạn phần.
Dung Nhan gật đầu, thu thập lại đồ nghề của mình.
Lúc này, sau khi run rẩy một hồi, rốt cuộc A Manh cũng bình thường lại, cả người ẩm ướt hồ hôi, hai má đỏ ửng, tròng mắt ngập nước, màu tay lộ ra màu hồng mê người, nhìn như vừa trả qua một hồi kịch liệt, thoatja trông vô cùng mê hoặc lòng người.
Không thể không nói độc của Thiên Âm cung thật sự rất đặc biệt, nếu là người không biết, thật đúng là nghĩ vừa rồi nàng vừa ở nơi chùa chiền thần thánh làm việc không đạo đức.
Dung Nhan thản nhiên quay mặt đi, Ngu Nguyệt Trác không cố kỵ gì dùng tay áo lau mồ hôi cho nàng, lại ôn nhu hôn lên trán nàng, cảm xúc mềm mại khiến lòng nàng xao động, như có một đàn bướm nhẹ nhàng bay lượn.
“Ngu Nguyệt Trác…” A Manh mềm mại tựa vào lòng hắn, ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy, cảm giác mệt mỏi như vừa bị hắn áp bức ở trên giường ba ngày ba đêm làm việc không đạo đức, thật sự là hung tàn.
“Chuyện gì?” Hai mắt Ngu Nguyệt Trác dịu dàng nhìn nàng.
A Manh mếu máo, “Ta vừa rồi đau quá…”
“Ta biết, ngoan ~~” Hắn lại hôn nàng một chút, thanh âm càng mềm mại.
“…”
Quên đi, nàng không cần làm nũng với hắn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay mệt chết đi, viết không nhiều lắm…
Editor: hôm nay buồn quá đi, chị đã trúng độc rồi, một hồi bi thương!!!