Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 19


Đọc truyện Hiền Thê Xui Xẻo – Chương 19

A Manh ngồi ở trước bàn trang điểm, mắt nàng khép hờ để mặc bà vú trang điểm, mà trong đầu nàng không khỏi nhớ tới lời tối hôm qua phụ thân nói với nàng.

Hình thị không phải mẹ ruột A Manh, nên có vài chuyện Hình thị sẽ không nói tỉ mỉ cho A Manh biết. Kỳ thật La Hoằng Xương trong lòng cũng hiểu tuy Hình thị ngoài mặt đối với A Manh hòa nhã, nhưng vài việc bà ấy ẩn dấu trong lòng ông cũng không phải không biết. Vì vậy, trước một ngày hôn sự diễn ra, La Hoằng Xương đem vài lời vốn dĩ nên do mẫu thân dặn dò nữ nhi sắp lấy chồng nói với nàng.

“A Manh à, nữ nhân đã gả cho người ta, đều phải lấy phu quân làm trọng, có một số việc đừng nên cứng rắn quá. Tục ngữ nói, phu vinh thê quý, vị hôn phu vinh, thê tử cũng sẽ được vinh. Ngu tướng quân tuy rằng là đại tướng quân do Hoàng Thượng ngự phong, cũng lập được chiến công, nhưng hắn dù sao cũng còn trẻ tuổi, ở trong triều căn cơ không sâu, phỏng chừng bên ngoài đang có rất nhiều người theo dõi nhất cử nhất động của hắn mà tìm ra sai lầm để cáo trạng. Con gả qua đó rồi, làm việc phải cẩn thận, hiếu thuận với trưởng bối, cùng em gái của chồng chung sống hòa thuận… Vi phụ không lo Nguyệt Trác đối đãi với con không tốt, Nguyệt Trác là người chí tình chí nghĩa, tất nhiên sẽ không bạc đãi con… Nhưng nếu bị ai bắt nạt cũng không cần phải ngậm chặt miệng, nên phản kích thì phản kích, không thể để cho người ta xem thường nữ nhi La phủ ta được…”

Ông lải nhải một hồi lâu, lúc đầu A Manh còn thật sự lắng tai nghe, thậm chí La Hoằng Xương khuyên bảo nàng phải tận tâm hết sức hầu hạ vị hôn phu như thế nào, nàng cũng điều nhịn xuống, cho đến cuối cùng, nghe được ông lải nhải về sau phải sinh vài đứa nhỏ, A Manh đã thống khổ đến ù cả lỗ tai, cuối cùng nàng chỉ có thể làm như chạy xe không đầu, nghe bên trái ra bên phải.

Người ta nói, đêm trước khi nữ hài tử lấy chồng, đều có những trưởng bối là phụ nữ dặn dò một số việc, nhưng đến phiên nàng thì lại được nghe mấy lời đó từ phụ thân, nàng thật sự cảm thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Nhưng mà, bây giờ đột nhiên cảm thấy được rằng mình thật sự phải rời khỏi nhà rồi, tối hôm qua nàng còn thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười mà hiện tại nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp mà lòng lại chua xót khổ sở.

Cảm xúc đang tràn đầy, đột nhiên nàng nghe thấy nha hoàn nói, vài tỷ muội họ hàng La phủ đến đây tiễn nàng gả đi.

A Manh mở to mắt nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy vài thiếu nữ ăn mặc rực rỡ vui mừng đang tiến vào, trên mặt các nàng tràn đầy ý cười, thân thiết cùng A Manh nói chuyện rồi tặng chút lễ vật nhỏ, sau đó họ nói thêm vài câu chúc mừng,bọn họ nhiệt tình đến mức A Manh còn tưởng rằng mình cùng mấy đường tỷ đường muội này cảm tình tốt lắm chứ.

A Manh cười đáp tạ, thái độ nàng tự nhiên hào phóng, nhìn không có gì giống như tân nương mới gả hay thẹn thùng.

Không còn cách nào khác, nàng thật sự không thẹn thùng nỗi, cũng không có cảm giác chờ mong gì.

Chờ A Manh sửa soạn xong hết, mọi người trong phòng cũng đều đi ra ngoài, A Manh ngồi ở trong khuê phòng của mình chờ đợi giờ lành đến. Lúc này đã qua buổi trưa, A Manh bắt đầu cảm thấy đói bụng, sau đó vụng trộm sai Tri Hạ đem chút đồ cho nàng ăn. Tân nương tử vì may mắn gì đó mà trừ bỏ buổi sáng ra thì không được ăn, cho đến buổi tối mới có thể ăn chút đồ. A Manh không chịu đói nổi, mà nàng cũng không tin ba cái truyền thống này, vì vậy nàng mới bắt Tri Hạ đem thức ăn tới cho nàng.


Một bên Tri Xuân nhìn thấy A Manh làm loại chuyện này liền khóc ròng, ô ô nói: “Tiểu thư, sao người có thể làm loại chuyện này… Nếu như gặp điềm xấu, người còn sống nỗi sao… Ô ô ô… Là lỗi của nô tỳ, không biết khuyên ngăn tiểu thư…”

A Manh bỏ dĩa điểm tâm sạch trơn của Tri Hạ mang tới xuống,rồi lại uống một chén trà nhuận nhuận hầu, sau đó nàng mới lộ ra vẻ mặt thống khổ, nói: “Hôm nay là ngày vui của ta, em còn làm vẻ mặt này, cũng là điềm xấu đó nha, tương lai của ta nếu không tốt…”

Nghe thế Tri Xuân sợ tới mức nước mắt cũng giữ yên trong hốc mắt, không dám rơi xuống.

Tri Hạ hết biết nói: Hai người này thật là…một người ăn xong đe dọa một cái bánh bao khóc, hai kẻ thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.

Giải quyết nha hoàn Tri Xuân xong, nhóm ma ma cầm hỉ phục cũng tiến vào, ma ma lo trang phục nhìn lớp son trên mặt A Manh có chút nhạt thì liền lấy thêm son bôi lên cho nàng, mặc dù gương bằng đồng thau soi không được rõ ràng,nhưng A Manh cũng có thể thấy rõ ràng mặt mình trên tấm kính được tô vẽ diễm lệ y như mông con khỉ 囧… May mắn bây giờ còn là mùa xuân, son phấn tô nhiều như vậy, cũng không sợ bị nóng chảy trôi đi mất.

Chờ đến khi mặc hỉ phục vào xong, lại phũ thêm một chiếc khăn voan hồng, bên ngoài đã muốn huyên nháo cả lên, lẫn trong đó có một giọng kêu lớn,đội ngũ đón dâu của tướng quân phủ đã đến cách La phủ một con phố, phỏng chừng một khắc nữa sẽ đến đây.

Lúc này, Hình thị cũng vội vàng đến đây, kêu nhóm nha hoàn mau đỡ tân nương tử xuất môn linh tinh gì đó, trong thanh âm bà ta nghe ra có bao nhiêu là đắc ý nói không nên lời, người bên ngoài nghe vậy thì chỉ cảm thấy Hình thị thật tình vì A Manh có mối hôn nhân tốt như vậy mà cao hứng, nhưng chỉ có A Manh biết rõ bà ta cao hứng là do rốt cục cũng có thể đá nàng ra khỏi nhà rồi, từ nay về sau sẽ không còn ai chướng mắt bà ta nữa.

A Manh cũng không để ý,nàng giống một con rối gỗ để mặc cho người ta dìu nàng ra khỏi cửa. Mà còn chưa tới trước cửa La phủ, nàng đã nghe được thanh âm của phụ thân, A Manh đau xót trong lòng, cầm lấy tay La Hoằng Xương mà thiếu chút nữa rớt nước mắt.

“A Manh, đi mạnh giỏi.” La Hoằng Xương vỗ vỗ tay A Manh.

Nhìn cảnh tân nương tử cầm lấy tay phụ thân chào từ biệt, phản ứng của mọi người chung quanh không ai giống ai, mặt Hình thị vốn đang vô cùng cao hứng chợt cứng đờ, tươi cười cũng bắt đầu trở nên miễn cưỡng, trong lòng giận dữ: Con nhỏ đại tiểu thư này trước mặt mọi người biểu diễn một màn lâm li bi đát như vậy cho ai coi chứ? Chẳng lẽ muốn nói cho người ta biết kế mẫu này ngược đãi nó không tốt sao? Đã là bát nước đã hắt đi ra ngoài, còn muốn làm ra chuyện ghê tởm này!


Lúc này cửa La phủ vang lên tiếng pháo gầm trời, tiếng nhạc huyên trời, vô cùng náo nhiệt.

“Giờ lành đã đến, thỉnh tân nương tử lên kiệu hoa!” Người đưa dâu nói to rõ gần như thanh âm còn muốn át cả tiếng pháo.

Nghe được tiếng này, A Manh ngu ngơ bị người đưa lên kiệu hoa, chờ ngồi yên ở trong kiệu hoa đang lắc lắc di chuyển, nghe một đường tiếng kèn nhạc nữa, sau đó biểu tình nàng lại bắt đầu biến thành như vậy: = >.
Da đầu nàng run lên tâm tình thật kì lạ, A Manh không rảnh mà nguyền rủa cái gì, kiệu hoa rốt cục cũng đến phủ tướng quân, A Manh còn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy được cỗ kiệu bị người nào đó đạp cho một cước —— tựa hồ như chú rể nào đó đá cỗ kiệu để thị uy với tân nương vậy… =__=!

Ra oai phủ đầu, thực là thói hư tật xấu của nam nhân, nàng cũng muốn cấp cho tên nam nhân kia một màn thị uy, để cho hắn biết nữ nhân cũng phải dễ bắt nạt.

Bất quá, A Manh còn chưa kịp mở miệng nguyền rủa câu gì, đã bị người ta hạ cỗ kiệu xuống, thanh âm đặc trưng kỳ lạ của nam nhân kia ở bên tai nàng nói nhỏ: “A Manh, hôm nay là ngày vui của chúng ta, cẩn thận họa là từ miệng mà ra đó nha…”

Thanh âm kia trực tiếp xuyên qua lỗ tai nàng mà oanh tạc làm cho nàng choáng váng ù tai, cả người rét run.

Sao hắn biết được chứ?!

Trong lúc A Manh đang cứng ngắc, nam nhân liền cười khẽ ôm A Manh đi vào tướng quân phủ, mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng người ở đây vẫn phát ra tiếng cười vui vẻ, thậm chí còn có người cười vang trêu chọc, nhưng không ai ác ý châm chọc nói không hợp quy củ gì cả.

A Manh không nhìn thấy, nên cũng không thấy khuôn mặt tuấn nhã của tân lang nào đó, khóe môi mỉm cười, quả nhiên dáng vẻ đường đường, phong thần tuấn lãng, giơ tay nhấc chân điều là phong thái con nhà danh gia, làm người ta khó có thể dùng ngôn ngữ ác ý công kích.


Những thứ tốt đẹp cùng khí chất tốt vĩnh viễn đều được ưu đãi, thế nhân đều thích chiêm ngưỡng đồ tốt vật đẹp, nên đương nhiên cũng có vẻ khoan dung hơn.

Kế tiếp, A Manh đã muốn không có phản ứng, lại một lần nữa ngây ngốc mặc người bài bố, lạy rồi ngừng rồi lại lạy, A Manh rốt cục bị đưa vào động phòng.

Thẳng đến khi ngồi vào tân phòng, đỉnh đầu mang mũ phượng nặng nề, A Manh lúc này mới có phản ứng, sau đó… Da đầu nàng lại run lên.

Bây giờ nàng đã là tân nương tử bị đưa vào động phòng, nàng cũng không có tâm tình thẹn thùng chờ mong gì mà chỉ thấy da đầu run lên, có phải quá không bình thường rồi không?

“A Manh.”

Nghe được thanh âm quen thuộc, A Manh theo thói quen muốn nhấc lên khăn che, nhưng rất nhanh đã bị người khác ngăn lại. A Manh bất đắc dĩ, đành phải kéo tay người đang đứng trước mắt, dùng một loại thanh âm nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Thanh Thanh, sao ngươi lại ở trong này?”

Mắt Diêu Thanh Thanh nhìn như hổ rình mồi, đây là ma ma quản sự của Ngu phủ, thoạt nhìn thực nghiêm túc, bà ta giống như ngọn nến đang cháy phừng phừng khí huyết sôi trào, dường như chỉ cần nàng nói với A Manh cái gì không nên nói, vị ma ma này nhất định sẽ đứng lên giáo huấn không hợp quy củ cái gì đó, bà ấy đúng là ác mộng của các thiếu nữ mà.

“A Manh, hôm nay là ngày vui của ngươi, ta sợ ngươi khẩn trương, cho nên đến đây bồi ngươi.” Diêu Thanh Thanh nói xong, còn nói thêm một câu nữa: ” Mẫu thân ta cũng đến đây, vốn dĩ bà cũng muốn đến xem ngươi, nhưng người ở đây nhiều quá, cho nên đang ở bên ngoài bồi mẫu thân của Ngu tướng quân nói chuyện.”

Nghe Diêu Thanh Thanh nói xong, cảm giác da đầu run lên của A Manh cũng giảm đi không ít, bàn tay đang giữ chặt tay Diêu Thanh Thanh cũng nới lỏng vài phần.

Diêu Thanh Thanh lại cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ tay A Manh trấn an. Lúc này trong lòng Diêu Thanh Thanh tràn đầy thương tiếc với A Manh, tuy rằng tuổi A Manh lớn hơn nàng, nhưng mẹ đẻ nàng mất sớm, kế mẫu thì không thương, khiến cho tính tình nàng có vẻ trầm lặng. Hơn nữa xương cốt A Manh thật nhỏ, thoạt nhìn mảnh mai nho nhỏ làm cho người ta có một loại cảm giác yêu thương, vì vậy Diêu Thanh Thanh mới luôn tự xem mình là tỷ tỷ mà chiếu cố săn sóc cho A Manh. Hiện tại, A Manh mặc một thân giá y màu hồng, trên đầu mang mũ phượng ngồi đó, thoạt nhìn vẫn thực nhỏ nhắn mảnh mai, làm người ta yêu thương, đặc biệt A Manh lại có vẻ khẩn trương như vậy làm Diêu Thanh Thanh cảm thấy rằng mình phải chăm sóc A Manh nhiều hơn nữa.

“A Manh quả nhiên khẩn trương, đừng sợ đừng sợ, mẫu thân nói, nữ nhân đều phải trải qua một lần như vậy trong đời, qua được là tốt rồi.” Diêu Thanh Thanh bắt đầu an ủi A Manh, “Hơn nữa Ngu biểu ca tốt như vậy, đương nhiên sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi không thấy đâu lúc Ngu biểu ca ôm ngươi xuống cỗ kiệu, chung quanh có thật nhiều nữ nhân cực kỳ hâm mộ, nói biểu ca là người yêu thương thê tử…”

“…”


A Manh vốn có bao nhiêu cảm kích với Diêu Thanh Thanh bây giờ đã biến thành vô lực hết rồi, nhất thời trong lòng nàng hiện lên một loại dự cảm tang thương “Thế nhân đều say duy chỉ mình ta tỉnh”.

Theo như lời Diêu Thanh Thanh vừa vang lên, sau đó trong phòng cũng vang lên vài thanh âm nói cười phụ họa, hình như là tiếng của vài cô nương trẻ, A Manh lúc này mới phát hiện tân phòng không chỉ có ma ma hầu hạ mà còn có một vài nữ quyến quan gia. Phỏng chừng những người này đều là đến xem tân nương tử, muốn nhìn xem người cùng Ngu Nguyệt Trác đính hôn có hình dạng gì. Bất quá đáng tiếc, chú rể chưa mở khăn voan lên, nàng cũng không thể tự vén khăn voan nhìn mọi người.

“Thì đó, một thiên kim Ngự Sử, cũng có thể trèo cao lấy tướng quân, không biết là tu mấy kiếp nữa.” Một thanh âm chua chát vang lên, “THì đó, làm cho tướng quân ngay cả trưởng công chúa cũng cự tuyệt. Trưởng công chúa vì chuyện này mà thật thương tâm, mỗi ngày điều tới chỗ thái hậu khóc kể.”

“Tiêm Ngữ, ngươi ít nói vài câu đi!” Một thanh âm khác nhanh ngăn lại lời người nọ.

Diêu Thanh Thanh nghe được có người nói như vậy về A Manh, nuốt không trôi cục tức đó, “Ta nói này, Hà Tiêm Ngữ,mắt ngươi cũng quá kém rồi. Có bản lĩnh thì kêu cha ngươi đính hôn cho ngươi cùng biểu ca ta từ bé đi, hiện tại tới đây nói linh tinh làm cái gì?”

“Ngươi… Diêu Thanh Thanh, mỏ ngươi nhọn quái, ta không muốn cãi nhau với ngươi!”

“Ai muốn ầm ỹ với ngươi chứ, ta chỉ là nhìn không thuận mắt bộ dạng ghen tị của người nào đó thôi, thật khó xem!”

……

Mắt thấy các cô nương sắp ầm ỹ cả lên, A Manh âm thầm nhíu mày, lúc này vị ma ma nghiêm túc ở trong tân phòng mới ho một tiếng, sau đó cứng rắn đem tất cả mọi người trong tân phòng mời hết ra ngoài.

Diêu Thanh Thanh vốn không muốn đi, nhưng ánh mắt vị ma ma này quá lợi hại, vẻ mặt nghiêm túc nghiêm nghị làm cho nàng có chút chịu không nổi, nên chỉ đành nói bên tai A Manh vài câu rồi rời khỏi tân phòng.

Uy, đừng đi mà!!

Trong lòng A Manh hò hét, nhưng nói không nên lời, đặc biệt các cô nương kia vừa rời đi, bên ngoài lại vang lên tiếng tân lang vào cửa, da đầu A Manh nhất thời lại run lên lợi hại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.