Hiền Thê Xui Xẻo

Chương 106


Đọc truyện Hiền Thê Xui Xẻo – Chương 106

Từ hôm đó trở đi, A Manh luôn mê man, mà mỗi khi nàng khôi phục ý thức người đầu tiên khi nàng mở mắt ra nhìn thấy chính là Ngu Nguyệt Trác, sau đó nam nhân này sẽ hé ra nụ cười ôn nhã như ngọc trong khuôn mặt tối tăm.

Ở thời điểm đó, trong lòng A Manh lại nổi lên một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhưng lại thấy khổ sở, muốn hắn không lộ ra biểu tình không hợp với tính cách của hắn. Hẳn là hắn nên dùng nụ cười lừa gạt ánh mắt thế gian, sau đó lại dùng tâm địa đen tối bắt nạt người khác, lơ đãng mà hãm hãi người khác, mà không phải là vẻ mặt tối tăm thống khổ này.

Điều này khiến nàng thấy khổ sở vô cùng.

A Manh là người lạc quan, vô luận có chuyện gì không hay ho cũng nghĩ về ánh sáng phía cuối con đường. Cũng có thể nói nàng đã nhìn rõ nhiều chuyện, cho nên nhiều chuyện nàng không bao giờ quá để tâm trong lòng. Vì thế, dù nàng biết thân thể mình không thể trụ được lâu nữa, nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều mỉm cười với chàng như bình thường.

Tuy là mỗi lần đều tức giận việc nam nhân này bắt nạt mình, nhưng chỉ là tức vậy thôi, không ai biết được nam nhân này đã chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng nàng, quan trọng hơn là nàng không muốn hắn phải lộ ra biểu tình khổ sở.

Hôm nay lại tỉnh lại, tinh thần A Manh đã tốt hơn, để Ngu Nguyệt Trác ôm nàng đến ghế trước phòng khách phơi nắng.

Ánh mặt trời thực ấm áp, người được phơi nắng, khiến nàng lại muốn lười biếng.

Tính theo thời gian, giờ đã là tháng tư rồi.

Đã hơn một tháng, nhưng thân thể nàng chỉ suy yếu thôi, ngoài việc ngủ, cũng không có chết vì bị độc phát, nhìn cũng không đến mức không hay ho.

A Manh nghĩ nghĩ, thấy cũng hay, trên mặt lại lộ ra tươi cười.

Ngu Nguyệt Trác cầm áo choàng khoác lên người nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi lạnh lạnh của nàng một chút rồi lui ra. Hắn không nói với A Manh rằng, ba ngày trước khi nàng phát độc, tình huống cực nguy hiểm, thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma, cuối cùng là nhờ có Hoa Yêu Nhi cắn răng đưa ra vạn độc đan khi nàng ta xuất cung, tôn sư đã tặng cho nàng ta, nhờ đó mới giữ được cái mạng nhỏ của nàng.

Nhưng vạn độc đan này công hiệu chính là lấy độc trị độc, hung hiểm vô cùng, đối với yêu nữ của Thiêm Âm cung thì có thể nói nó là linh đan tuyệt diệu, đại bổ gì đó, nhưng đối với người bình thường mà nói thì lại là thập phần nguy hiểm. Nhưng bổ gì cũng sẽ vô dụng thôi, bởi chỉ một thời gian ngắn nữa, A Manh sẽ phát độc mà chết, chỉ chống đỡ được một chút mà thôi. Tỉnh lại, tuy tinh thần tốt hơn, nhưng thân thể nàng vẫn không thể tránh khỏi việc bị độc phát mà càng tệ hơn.

Cho nên Ngu Nguyệt Trác giờ chỉ muốn mang binh đi chém giết Thiêm Âm cung, sau đó ép bọn chúng đến chết hết thì thôi.

Trong khi A Manh đang phơi nắng, Ngu Nguyệt Trác đã bưng một chén thuốc kỳ quái đến.

A Manh mở to mắt, đưa tay gãi gãi đầu, tránh bát thuốc này, qua vài giây mới quay đầu lại, dùng ánh mắt khốn khổ hỏi: “Thuốc gì vậy? So với hương vị trước kia còn thấy khó chịu hơn.”

Ngu Nguyệt Trác ngồi bên người nàng, Tri Xuân bưng một cái khay lại, trên đó còn có các loại mứt và đường.

“Là của Dung cô nương kê, để nàng bồi bổ thân thể. Ngoan, thuốc này là có lợi với thân thể nàng, để cơ thể nàng đủ sức để thải hết độc ra.” Ngu Nguyệt Trác nói xong, ánh mắt nhìn chắm chằm nàng đang liếm cánh môi khô ráp, trắng bệch của nàng, rõ ràng là muốn phá hư chủ ý của nàng.

A Manh hiểu rõ hắn, đương nhiên hiểu ánh mắt của hắn có ý tứ gì, không khỏi ảo não nói: “Ta cũng không nói là không uống, cho ta, để ta tự uống.”


“Ta bón cho nàng không được sao?” Ngu Nguyệt Trác buồn cười hỏi.

A Manh bình tĩnh nói: “Uống thuốc là việc khổ, ta tình uống đau ngắn cũng không muốn đau dài.”

“Đau ngắn là một hơi là xong, đau dài là từng ngụm một sao?” Ngu Nguyệt Trác ôn nhu hỏi.

“Đúng vậy.”

Ngu Nguyệt Trác không kìm được đưa một bàn tay ra ôn nhu làm rối tóc nàng, sau đó đưa thuốc đến bên môi nàng, để nàng uống. A Manh uống một hơi xong, vội để Tri Xuân đưa một viên mứt hoa quả vào miệng, rốt cuộc cũng giảm bớt vài phần khó chịu.

Lại ăn thêm một viên mứt quả, tầm mắt A Manh chuyển qua gương mặt của Tri Xuân, kinh ngạc nói: “Tri Xuân, mắt em sao nhìn như mắt cá vàng vậy? Không phải em khóc vài ngày rồi chứ?”

Ánh mắt Tri Xuân lại hồng lên, nhìn nàng, mếu miệng nói: “Ba ngày.”

A Manh chép miệng, vẫy tiểu nha hoàn lại, sờ sờ đâu nha hoàn, nhìn vẻ mặt không muốn rời xa của nàng, biểu hiện như một động vật nhỏ đang làm nũng, không khỏi cười nói: “Khóc cái gì? Tiểu thư nhà em không phải rất tốt sao? Không được khóc, làm như ta sắp – ” nói chưa xong đã bị một bàn tay bưng kín.

Ngu Nguyệt Trác lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi quay sang nhìn tiểu nha hoàn đang bị doạ mất mật ý bảo nàng đi ra.

A Manh lè lưỡi, ngượng ngùng nói: “Ta hay nói giỡn, không phải là thật. Ân, dù sao thì vô luận miệng quạ đen của ta nói thế nào cũng không ảnh hưởng đến người ta. Đừng lo lắng, đừng lo lắng!” Nói xong, còn tỏ vẻ đại tỷ ngốc nghếch vỗ vỗ vai nam nhân.

Ngu Nguyệt Trác bị nàng chọc cho không nói được gì, nếu không phải thân thể nàng không tốt, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp bắt nạt nàng, nhìn xem nàng còn dám lớn mật hay không.

Phơi nắng một hồi, đột nhiên A Manh hỏi: “Phải rồi, khi nào thì đến ngày hôn lễ của Nguyệt Quyên và Tề công tử?”

Ngu Nguyệt Trác nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Cao tăng xem bát tự nói, giữa tháng mười có thể tổ chức hôn lễ được. Nhưng là, ta sợ đến lúc đó không có cách nào tổ chức được, cho nên đã chọn một ngày tốt sang năm.”

“Vì sao?”

“Bởi sắp có chiến sự, Tề Lẫm phải xuất chinh.”

A Manh trầm mặc một lát, dựa đầu vào vai hắn, thấp giọng nói: “Chàng cũng sẽ đi sao?”

“Phải.”

A Manh nhắm mắt lại, im lặng dựa vào ngực hắn, như đang muốn ngủ.


************

Lúc này, A Manh rõ ràng cảm nhận được cảm giác như lửa thiêu đốt, rất muốn chết ngất đi để trốn tránh cảm giác thống khổ này, nhưng độc tính quá mức bá đạo đã ngăn trở ý muốn trốn tránh của nàng.

“Ngu… Nguyệt Trác…”

Thanh âm vang lên, nhưng không có thân ảnh của nam nhân kia, khoé mắt A Manh rơi lệ, ánh sáng xuyên thấu vào vặn vẹo, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài người trước mặt. Đến khi có một bàn tay khô ráo mềm mại vươn đến nắm cằm nàng.

A Manh nheo mắt, nhìn thấy người đang nắm cắm mình, miễn cưỡng lộ ra một vẻ tươi cười, đáng thương kêu lên một tiếng: “A Nhan…”

Từ trước đến này A Nhan chưa bao giờ để lộ biểu tình gì, giờ lại lộ ra vẻ mặt thương tiếc, ôn hòa nói: “Cố chịu trong chốc lát, sẽ tốt nhanh thôi. Nam nhân của ngươi đang đi Thiêm Âm cung, hắn sẽ nhanh mang giải dược về thôi. ”

Đau nhức khiến đầu óc nàng chậm chạp, qua hồi lâu mới hiểu được lời của A Nhan, trong lòng có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại cảm thấy đau lòng, lúc này mới hiểu mình đã ngủ lâu như vậy. Một lát sau, đột nhiên lại hỏi: “Diêm Ly Trần, hắn đã xảy ra chuyện phải không?”

Nháy mắt, khuôn mặt của Dung Nhan bị một cảm giác thống khổ bao trùm, sau đó ánh mắt nàng bị một bàn tay che, rốt cuộc không nhìn được gì nữa. Chờ khi được nhìn tiếp thì Dung Nhan đã khôi phục thần sắc, chuyên tâm châm cứu cho nàng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt kia, nàng đã kịp nhìn thấy thống khổ trong mắt Dung Nhan, điều này khiến nàng thập phần khó chịu.

Mà thống khổ này, chắc chắn là từ Diêm Ly Trần mang đến.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể đem người xưa nay bình thản với thế sự lộ ra biểu tình như thế?

Sau đó, một trận đau đớn truyền đến, A Manh rốt cuộc ngất đi.

Không biết qua bao lâu, miệng bị một giọt lạnh lẽo thấm vào, chất lỏng kia vừa chảy vào, như một dòng nước suối chảy vào cổ họng khô rát, nháy mắt lục phủ ngũ tạng đã bị lửa đốt đều đồng loạt thoải mái. A Manh khó khăn mở to mắt, thân ảnh đầu tiên lọt vào mắt, chính là vẻ tiều tuỵ đến đáng sợ, không còn một chút nào dáng vẻ vốn có của một yêu nữ nữa.

“May quá, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.” Hoa Yêu Nhi hai mắt đầy tơ máu, hai mắt trừng lớn làm cho người ta có cảm giác giống như bị yêu nữ khủng bố, hoàn toàn phá vỡ dáng vẻ xinh đẹp kiều mỵ của yêu nữ ngày nào.

A Manh hướng nàng cười cười, nói: “Vất vả cho ngươi…”

Nghe nàng nói những lời này, trong nháy mắt, sắc mặt Hoa Yêu Nhi có chút kỳ quái, sau đó đứng bật dậy, nắm tay nàng cảm động đến rơi nước mắt: “Ta sai lầm rồi, thì ra phủ tướng quân vẫn còn người tốt, ngươi so với nam nhân của ngươi mà nói, thực là Bồ Tát thiện lượng a…”

A Manh bị nàng làm kinh ngạc, đột nhiên, một âm thanh như sấm truyền dến, mang theo sát khí muốn xiết da.


“Nếu ngươi cảm thấy cặp móng vuốt của ngươi còn có chỗ hữu dụng, ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông tay nàng ra.”

Hoa Yêu Nhi như bị điện giật, nhảy vội ra, vẻ mặt mang theo sợ hãi.

A Manh mệt mỏi giương mắt lên, nhìn thấy nam nhân phong trần đứng cạnh cửa, không khỏi nhếch khoé môi nói: “Chàng đã về rồi…”

Ngu Nguyệt Trác đi đến, không nhìn mọi người trong phòng, đến trước giường ôm nàng vào lòng, vuốt khuôn mặt gầy của nàng, thấp giọng nói: “Ân, ta đã về.”

Lúc này, A Manh đã khôi phục được khí lực, nhịn không được mà vươn tay ôm lấy hắn, lại đụng đến một mảng ấm ướt, nóng hổi, giơ lên trước mắt, là máu!

“Chàng bị thương!!!!”

A Manh nghĩ mình đã kêu thực sự lớn tiếng, nhưng nếu so với bình thường thì vẫn còn nhỏ hơn một chút.

Ngu Nguyệt Trác lại như không có chuyện gì nói: “Gặp chút chuyện, bị thương một chút. Nhưng chỉ là thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”

Nói xong, Ngu Nguyệt Trác quay ra nói với Dung Nhan đang thu thập hòm thuốc, đem một cái bao quăng đến chỗ nàng, nói: “Đây là tam diệp lan, vài ngày có thể làm thành giải dược chứ?”

Dung Nhan mở cái bao kia, lẳng lặng nhìn một đoá lan bị một tầng băng bao quanh, dường như tư thái nở rộ xinh đẹp của nó đã được đóng băng lại, nhìn thực sống động, khiến không ai nỡ rời mắt. Mà dưới ngọn đèn, tầng băng kia toả ra thật nhiều màu sắc, thật xinh đẹp, cũng khiến không khí chung quanh giảm đi mấy độ.

Dung Nhan nhướn mi, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói: “Cho ta mười ngày.” Nói xong, thu thập lại đồ đạc cùng đoá lan kia.

Ngu Nguyệt Trác gật đầu, không kháng nghị thời gian quá lâu. Thực tế thì Hoa Yêu Nhi cũng đã từng nói, độc trên người A Manh nhìn như làm cho bản thân người trúng độc thấy nhục nhã, nhưng độc trong Thiêm Âm cung, đã là loại độc tàn nhẫn hàng đầu, bình thường chế giải dược cũng cần nửa tháng, thời gian Dung Nhan đưa ra, coi như là nhanh rồi.

Mà Hoa Yêu Nhi nghe bọn họ nói, trừng mắt nhìn, mặc hệ là chuyện Ngu Nguyệt Trác đi Thiêm Âm cung thực sự lấy được tam diệp lan hay chuyện Dung Nhan có thể chế được thuốc giải, đều khiến nàng ta khó có thể tiếp nhận.

Tháng trước Ngu Nguyệt Trác xuất phát đi Thiêm Âm cung. Bởi vì Diêm Ly Trần mất tích ở Thiêm Âm cung, mà A Manh bắt đầu hôn mê lại, A Manh không thể nào đợi được nữa, cho nên hắn lập tức gọi người đến, thu xếp tốt chuyện ở doanh trại, liền một mình xuất phát.

Thiêm Âm cung nằm trên núi Thiên Vụ ở khu Tây Bắc, ngọn núi cao ngất lẩn vào mây, liếc mắt không thể nhìn thấy đỉnh núi, nơi đó quanh năm đọng tuyết, được gọi là Tuyết Sơn hoặc Tuyết Hải, từ xa nhìn lại đỉnh núi là một mảnh mây mùi lượn lờ, trên núi trắng như tuyết, có thể nói là ngọn núi hiểm trở nhất, truyền thuyết kể lại là nơi ở của tiên nhân, người phàm bước vào không ai có thể sống sót đi ra.

Ngu Nguyệt Trác chỉ cần nửa tháng, có thể nghĩ lần này gần như là đi ngày đêm không nghỉ, lấy tu vi của hắn thì có thể làm được. Nhưng là… Hoa Yêu Nhi trầm ngâm nhìn vết máu ghê người sau lưng Ngu Nguyệt Trác, cảm thấy tình huống nguy hiểm thế nào mới có thể làm nam nhân này bị thương. Quả nhiên là khu vực nguy hiểm đối với người phàm, ngay cả nam nhân như Ngu Nguyệt Trác đến cũng bị thương. Hoa Yêu Nhi thừa nhận trong lòng mình có chút vui sướng khi người gặp hoạ, nhìn nam nhân này gặp chuyện không may, liền thấy vui vẻ.

A Manh đau lòng muốn chết, muốn Dung Nhan ở lại chăm sóc vết thương cho Ngu Nguyệt Trác, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

“Không cần, ta muốn tự mình xử lý. Các ngươi vất vả rồi, đi nghỉ đi.”

Nghe Ngu Nguyệt Trác nói, đám nha hoàn trong phòng đồng loạt thi lễ rồi rời đi.

Chỉ có Hoa Yêu Nhi là ở lại cuối cùng, sau đó, nhịn không được tò mò mà hỏi: “Cửu Kiếm công tử, làm sao ngươi có thể lấy được tam diệp lan? Uhm, ngươi có gặp cái gì…” Đối mặt với Ngu Nguyệt Trác, Hoa Yêu Nhi hoàn toàn không có khí thế của yêu nữ của Thiêm Âm cung, không còn cách nào, từ mấy ngày trước, nàng ta bị nam nhân này doạ sợ, chỉ cảm thấy khắp thiên hạ này không ai có thể đáng sợ, biến thái và độc ác hơn nam nhân vô tình này, cho nên, nàng ta thực thức thời mà nghe lời nam nhân này, không hề làm chuyện gì mờ ám.


Ngu Nguyệt Trác không nhìn nàng ta, nhưng khi cúi đầu, nhìn thấy A Manh đang xem vết thương sau lưng hắn, dùng một đôi mắt tràn đầy lo lắng, trong lòng lại thập phần hưởng thụ, bèn giải thích: “Ta đến Thiêm Âm cung gặp Diêm Ly Trần, hắn lần này đi Thiêm Âm cung mang theo giải dược cùng tam diệp lan về. Nhưng đáng tiếc là, hắn gặp chuyện ở Thiêm Âm cung, vô tình làm rơi giải dược dưới vách núi, chỉ còn lại tam diệp lan.”

Nghe nói thế, người ở đây đều kinh ngạc. Mọi người suy nghĩ rất nhanh, lập tức liên tưởng đến nhiều chuyện. Bởi các nàng đều hiểu tu vi của Diêm Ly Trần rất cao, không ai có thể tìm ra yếu điểm của hắn. Nếu ngay cả hắn cũng không thể giữ được giải dược mà làm rơi mất, có thể thấy được tình huống lúc đó có bao nguy hiểm. Mà lần này, chỉ có một mình Ngu Nguyệt Trác trở về, khiến bọn họ không thể không nghi ngờ liệu có phải Diêm Ly Trần đã xảy ra chuyện gì hay không?

“Kia… Trần công tử đâu?” Hoa Yêu Nhi nhịn không được mà hỏi, dù sao hắn cũng là nam nhân trong lòng tôn sư, cho nên, đối với hành tung của hắn nàng ta cũng có vài phần tò mò.

Ngu Nguyệt Trác thản nhiên nói: “Hắn bị nhốt trong mê cung ở Thiêm Âm cung, không thể đi ra.”

Nghe hắn trả lời, Dung Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt như thiêu đốt bức người.

A Manh trừng to mắt hói: “Mê cung của Thiêm Âm cung? Không phải là nơi mà người phàm không thể đi qua sao?”

Ngu Nguyệt Trác buồn cười hôn lên mặt nàng, cười nói: “Đó chỉ là dân chúng đồn đại mà thôi, với người có tu vi tài ba thì nó không là gì.”

“Này, nghe ta nói đã.” Hoa Yêu Nhi phất phất tay, nói: “Ta ở thư viện của Thiêm Âm cung đã từng đọc qua, nghe nói bên trong có một mê cung, là do hoàng thất tiền triều vài trăm năm trước hao phí kiến tạo lên, là để bảo tồn huyết mạch hoàng thất. Nghe nói, bên trong chứa nhiều quốc khố trân quý, kỳ trân dị bảo vô số, là kho báu phục quốc của tiền triều. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, đã qua mấy trăm năm, dù có lưu lại huyết mạch hoàng thất, hiện tại cũng không biết đã pha loãng thành loại gì, còn nói gì đến phục hưng, mà cũng chưa từng có người có thể tìm ra cửa vào, nói gì đến việc tìm kho báu.”

Nói xong, Hoa Yêu Nhi lại nhìn Ngu Nguyệt Trác một hồi, thầm nghĩ, có lẽ hắn cũng đã vào đó, cho nên mới có thể thấy được Diêm Ly Trần, mới lấy được tam diệp lan.

A Manh nhướn mày, “Nói như vậy, chẳng lẽ chàng cũng vào đó rồi?” Nói xong, A Manh khẩn trương nhìn hắn, hoài nghi người này bị thương ở chính nơi đó.

“Không!” Ngu Nguyệt Trác thở dài, giải thích: “Ta ở một chỗ trong Thiêm Âm cung tìm được dấu vết mà A Trần lưu lại, trên đó hắn có nói nơi hắn đi.” Nói xong, sờ sờ cằm nói: “Cũng không hiểu vì sao hắn lại làm thế, khi nào có thể đi ra, nhìn thấy thực là đáng thương…” Tuy nói là đáng thương, nhưng nhìn trên mặt người nào đó không có một phần đồng tình, chỉ có vẻ vui sướng khi người gặp hoạ.

A Manh lặng lẽ nhìn mắt Dung Nhan, đã thấy nàng lộ vẻ không nghe thấy gì, vẫn thu thập này nọ, rồi rời đi.

Nhìn Dung Nhan rời đi, Hoa Yêu Nhi cũng thức thời rời khỏi, không muốn lại ở đây làm bóng đèn, tránh việc nàng ta liếc A Manh một cái, lại bị nam nhân tâm đen uy hiếp muốn móc mắt nàng ta ra.

Chờ mọi người rời đi, A Manh mới khởi động thân thể, hung hăng hất móng vuốt Ngu Nguyệt Trác ra, cả giận nói: “Còn không đi băng bó vết thương? Ta thấy nó đã chảy nhiều máu rồi đó.”

Ngu Nguyệt Trác không nhúc nhích, nhìn thấy A Manh hiếm khi trực tiếp đón ánh mắt của hắn, thậm chí dám ra lệnh cho mình, Ngu Nguyệt Trác cuối cùng chịu thua, để nàng ngồi ngoan trên giường, rồi kêu nha hoàn mang nước đến.

Thân thể A Manh còn suy yếu, thậm chí thân thể cũng không có khí lực, chỉ có thể suy yếu ngồi dựa vào giường nhìn hắn, cố chấp không chịu đi nghỉ ngơi theo ý hắn. Mà Ngu Nguyệt Trác không có cách nào, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Ngu Nguyệt Trác cũng không cho người tiến vào hầu hạ, trước mặt A Manh cởi áo ngoài, lộ ra trung y màu trắng bên trong, sau đó lại chậm rãi cởi lớp áo lót cuối cùng. Ngu Nguyệt Trác cố ý để vết thương của mình không lọt vào mắt A Manh.

A Manh cố nhìn theo lưng hắn, nhưng lại phát hiện nam nhân này đang cố ý tránh ánh mắt nàng, cả giận nói: “Quay lại đây, bằng không ta không ngại tự mình xuống giường đâu!”

Đối mặt với khí phách hiếm có của A Manh, Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể thở dài, sau đó xoay người, đem miệng vết thương lộ ra trước mặt nàng.

Khi nhìn thấy vết thương trên khắp lưng hắn, máu me đầm đìa, A Manh hít vào một hơi, mắt đỏ lên, trong đầu lại thêm đau nhức, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Lời editor: Các bạn có cảm động khóc hết nước mắt không? Tình yêu của anh chị đã làm các bạn đủ cảm động chưa? Riêng mình là đã khóc cạn nước mắt rồi đó! Híc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.