Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 13


Đọc truyện Hiền Thê Cực Khỏe – Chương 13

“Sở Khiếu Thiên, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Một câu kiêu ngạo như vậy, nếu Sở Khiếu Thiên có thể nhịn được, thì hắn
đã không phải là kinh thành đệ nhất ác bá nữa rồi, hắn làm sao có thể để cho người khác kiêu ngạo hơn hắn?

Vì thế, sau khi Sở Khiếu Thiên đem Liễu Hân Linh đặt ngồi ngay ngắn, mặt đầy lửa giận bước xuống xe ngựa.

Liễu Hân Linh bị xe ngựa va chạm thì đầu óc choáng váng, tuy rằng nàng
đúng là có quái lực, nhưng xét về thể chất, thân thể nàng giống như tiểu thư khuê các bình thường, hơn nữa còn là nhu nhược khuê tú. Thân thể
thật sự là không bằng quái lực!

”Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Ngoài cửa sổ xe ngựa, thanh âm Mặc Châu vang lên.

Lúc Sở Khiếu Thiên xuống thì xe ngừng lại, hắn liền dặn dò xa phu khống chế ngựa thật tốt. Liễu Hân Linh ôm đầu, tìm lại được giọng nói, liền
nhịn không được hỏi: “Mặc Châu, đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe tiếng ồn bên ngoài, rõ ràng là có người đến phá rối, chẳng lẽ
người nào đó thật sự làm người thất bại đến mức ngay cả đưa thê tử về
lại mặt cũng bị người khác tìm đến phá đám?

”Tiểu thư, có một công tử đột nhiên nhảy ra xém chút nữa đụng vào xe
ngựa, xa phu vội vàng dừng lại mới có thể biến thành như vậy.”

Mặc Châu nói xong, bên ngoài đã vang lên thanh âm kiêu ngạo của người nào đó.

”Ai nha, ta còn tưởng là ai, hóa ra là thủ hạ bại tướng a!”

”Ngươi… Sở Khiếu Thiên, ngươi phải tôn trọng ông một chút, ta còn là
đường thúc của ngươi!” Giọng nam phẫn nộ so sánh với giọng nam tính
trầm thấp của Sở Khiếu Thiên, nghe có vẻ âm trầm, chắc là tuổi không lớn lắm.

”Đường thúc gì chứ, trên võ trường thì không phân cấp bậc trưởng bối!
Thua chính là thua, sao ngươi lại dong dài như vậy? Là một nam nhân, nên thành thật thừa nhận tài nghệ của mình không bằng người khác.” Thanh âm chẳng hề để ý vang lên.

”Ta tài nghệ không bằng người? Nếu không phải tên ác bá nhà ngươi giở
trò, ta sẽ thua sao? Sở Khiếu Thiên, hôm nay nếu ta không đánh ngươi một trận, sẽ không mang họ Sở.”

”Không mang họ Sở cũng rất tốt, lấy một nữ nhân xấu xí rồi đi ở rể, sẽ không mang họ Sở nữa rồi.”

“…”


Không chỉ nam nhân hết chỗ nói, tất cả mọi người ở đây đều hết chỗ nói
rồi. Là con cháu hoàng thất lại đi theo họ của thê tử, người nào đó
nói lời này cũng không ngại mất mặt nam nhi, thật sự rất làm người ta
nổi điên mà. Hơn nữa, bộ dáng kia lại còn kiêu ngạo như vậy, thật sự
làm cho người ta rất muốn cắn hắn hai ngụm. Kiêu ngạo như vậy, chẳng
trách hôm nay sẽ bị người ta trực tiếp chặn đánh trên đường.

Sau một lúc lâu, nam nhân kia rốt cục phun ra một câu: “Ngươi còn có thể vô sỉ hơn một chút không?”

Liễu Hân Linh gật đầu, quả thật quá vô sỉ, thế nhưng cổ vũ đường đường
là một đại nam nhân đi ở rể, hơn nữa lại còn phải tìm một nữ nhân xấu
xí, ở loại thời đại này, trong lòng người bình thường đều cho rằng, nếu
nam nhân đi ở rể, chẳng khác nào đem mặt mũi cửu tộc vứt đi hết. Liễu
Hân Linh có thể tưởng tượng được lửa giận đang muốn phun trào của nam
nhân kia, loại lời nói độc ác này lại nói ra một cách bình thản cợt nhả, quả thật là làm cho người ta hận không thể đem hắn băm thành trăm
mảnh.

Nhưng mà, điều kiện trước tiên là đừng liên lụy tới nàng!

Bởi vì vị “đường thúc” kia bị chọc giận đến khó thở, lập tức kêu mấy tên thị vệ cùng nhau xông lên, khiến cho hiện trường trở nên hỗn loạn. Thật vất vả khống chế con ngựa đang bị kinh sợ, bất an, nơi nơi nhảy loạn
lên, kỹ xảo của xa phu tuy rằng tốt, nhưng Liễu Hân Linh ở trong xe ngựa vẫn bị va chạm làm cho đầu óc choáng váng, đầu hung hăng đụng mạnh vào
vách xe, nàng đau muốn rơi nước mắt, trước mắt sao bay đầy mặt.

Quả nhiên, có quái lực nhưng không có thân thủ tốt cũng vô dụng!

”Sở Quân Huyền, ngươi phát điên cái gì, ngươi cẩn thận một chút cho lão
tử!” Sở Khiếu Thiên thở hổn hển quát, muốn đi giữ chặt xe ngựa, nhưng
lại bị nam nhân khác đánh lên ngăn trở. Sở Khiếu Thiên tránh thoát một
cước đối phương đá tới, nheo mắt lại, lửa giận nơi khóe mắt mọc lan
tràn, đối với thị vệ một bên quát: “Sở nhất, Sở nhị, Sở tam, Sở tứ, Sở
ngũ, mấy người các ngươi lại đây đem tên Sở Quân Huyền này quăng lên nóc nhà cho bản thế tử, những người khác giữ chặt thị vệ Tĩnh vương phủ cho ta.”

”Dạ!” Bọn thị vệ lên tiếng, lập tức tiến lên hành động.

”Tiểu thư, cẩn thận!”

Trong thanh âm đông cứng của Mặc Châu vang lên mang theo lo lắng, Liễu
Hân Linh không biết nàng kêu mình cẩn thận cái gì, cảm giác có cái gì đó bay vào, theo bản năng nâng nhẹ bàn tay lên, Liễu Hân Linh nheo mắt

lại, chống lại khuôn mặt đang kinh ngạc, một ánh mắt tối tăm. Đó là một
nam nhân… Vì thế, cô nương nàng thực không khách khí trực tiếp đem hắn ném ra ngoài như một đống rác.

Mọi người thấy nam nhân kia lẽ ra nên bị quăng lên nóc nhà nhưng bởi vì
bọn thị vệ không cẩn thận mà hắn bay ngược vào trong xe ngựa, đang cực
kì lo lắng, nhưng thời gian chưa đến hai giây, người ở bên trong lại
trực tiếp bay ra ngoài,” oành”…. một tiếng bị văng đến giữa mặt tường
trên phố, cả người dàn thành hình chữ đại văng lên dính cứng trên tường, sau đó xung quanh vách tường đó, lấy hắn làm trung tâm từ từ nứt ra như mạng nhện, nhìn sao cũng giống bộ dạng sắp sụp đổ……………

Lặng im, im lặng!!

Hiện trường một mảnh lặng im!

Trong xe ngựa rốt cuộc là người nào ngồi mà dũng mãnh như vậy, thế nhưng có thể phản ứng nhanh như vậy đem người đá bay lên trên tường làm thằn
lằn không nói, còn đem mặt tường kia vỡ nát như đống gạch vụn?

”Tam thiếu gia, ngài không sao chứ?”

Thị vệ Tĩnh vương phủ lúc này mới kịp hoàn hồn, lập tức chạy nhanh qua,
đem chủ nhân đang dính cứng trên tường đỡ xuống dưới, miễn cho tường kia sập thật mà chôn luôn chủ nhân nhà mình.

”Ta… Ta có sao…” Sở Quân Huyền run rẩy nói, “Lưng đau quá…”…………..

“…” Không đau mới là lạ, mặt tường kia đã bị nứt hết rồi.

Vì thế, mọi người dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn về hướng người bên
trong xe ngựa kia, chỉ tiếc màn xe đã che dấu hết tình cảnh bên trong,
làm cho người ta không thấy rõ.

Sở Khiếu Thiên mới mặc kệ người chung quanh thấy thế nào, hắn chỉ biết
là xe ngựa nương tử nhà mình bị nam nhân khác bay vào, lập tức bổ nhào
vào xe ngựa, vén rèm lên, nhìn thấy cô gái bên trong tay ôm cái trán,
khóe mắt rưng rưng, quả nhiên là nhu nhược mềm mại, điềm đạm đáng yêu,
nhất thời không thể suy nghĩ được gì thêm nữa, chỉ có trên khóe mắt tràn đầy lửa giận, giống như sát thần làm cho người ta sợ hãi.

”Nương tử, nàng chờ, ta đi báo thù cho nàng, đánh cho hắn ngay cả cha hắn là Tĩnh vương cũng nhìn không ra!”


“…”

Liễu Hân Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn nam nhân nào đó mang theo vẻ
mặt sát khí xoay người, uy vũ đi đến trước mặt nam nhân tên gọi Sở Quân Huyền kia, để cho thị vệ An Dương Vương phủ chế trụ thị vệ Tĩnh vương
phủ, sau đó xách quần áo hắn kéo lên, bước đi đến ngõ nhỏ gần đó. Vài
tên thị vệ mà Sở Quân Huyền mang tới muốn tiến lên cứu vớt thiếu gia nhà mình, nhưng lại bị thị vệ An Dương Vương phủ bao vây xung quanh, chỉ
nghe trong ngõ nhỏ phát ra đủ loại thanh âm, sau đó rốt cục chỉ còn lại
tiếng kêu rên…………….

Một lát sau, màn xe ngựa lại bị xốc lên, nam nhân vẻ mặt thần thanh khí sảng trở lại trong xe ngựa, phát tiết một chút, tức giận đã tan, nhìn
ra có thêm vài phần thích ý.

Liễu Hân Linh trầm mặc, nam nhân này quả nhiên không phải người lương thiện. Đã rõ ràng thuộc tính: Vô sỉ, hung tàn!

”Nương tử, nàng không có việc gì chứ?”

Sở Khiếu Thiên nói xong, trực tiếp đem nàng ôm vào trong lòng, xốc lên
mảnh vải che trên trán, nhìn thấy trán nàng bị đụng đến hồng hồng, mặt
tràn đầy vẻ đau lòng, mím môi, lửa giận trên khóe mắt lại mọc lan tràn.

”Thiếp không sao, chúng ta hồi phủ đi.” Liễu Hân Linh đem mảnh vải thu
lại, thầm nghĩ cần hồi phủ nhanh một chút, miễn cho tên đệ nhất ác bá vô pháp vô thiên kinh thành này gây ra án mạng chết người. Huống hồ vừa
rồi nàng không cẩn thận đem người ta quăng ra bên ngoài đã tạo thành
hiệu quả rất kinh người, nàng chỉ hy vọng những người đó không cần suy
nghĩ nhiều, nàng thật sự chỉ một tiểu thư khuê các nhu nhược mà
thôi………..

Xe ngựa bắt đầu chạy đi, khi chạy qua cái ngõ nhỏ kia, Sở Khiếu Thiên
xốc lên màn xe, hung hăng nói: “Sở Quân Huyền, lần sau còn dám đến quấy
nhiễu nương tử nhà ta, nếu không đâm chết ngươi, bản thế tử cũng sẽ một cước đạp chết ngươi!”

Thật sự là… Rất hung tàn.

Liễu Hân Linh nhìn xuyên qua khe màn xe, nhìn đến nam tử đang được hai
thị vệ nâng dậy, trên khuôn mặt bầm dập xanh tím, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương, vẻ mặt oán độc trừng lại đây. Chung quanh còn có một ít
dân chúng câm như hến, lén lén lút lút nhìn, chờ xe ngựa đi qua, phát ra một trận thanh âm mơ hồ, xem ra loại chuyện này hẳn là đã gặp không ít.

Vừa rồi người bị đánh ở trên đường chính là tiểu nhi tử của Tĩnh vương,
tên là Sở Quân Huyền. Mà Tĩnh vương, người ở kinh thành ai cũng biết, đó là một người mơ hồ, làm ra cực kì không ít việc mơ hồ, là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải đau đầu.

Mà Sở Khiếu Thiên thế nhưng ở bên đường đem con của Tĩnh vương đánh một
trận… Thật sự rất vô pháp vô thiên! Trời biết, tuy rằng Sở Quân Huyền
cùng tuổi với Sở Khiếu Thiên, nhưng dựa trên thân phận thì Sở Quân Huyền là đường thúc, như vậy xem ra, tương đương với việc đem trưởng bối
đánh.

Cho nên, sau khi bọn họ trở lại phủ không lâu, Sở Khiếu Thiên liền bị An Dương vương đang tức giận kêu đi răn dạy.


Mà Liễu Hân Linh cũng bị An Dương vương phi kêu đi.

Liễu Hân Linh tuy rằng cảm thấy là do Sở Quân Huyền động thủ trước, Sở
Khiếu Thiên bị khiêu khích mới đánh trả lại, trên lý luận là không có
làm sai, nhưng rốt cuộc xem như Sở Khiếu Thiên cũng đã ngỗ nghịch phạm
thượng, nhưng chính là vì trút giận cho nàng, nên trong lòng có chút lo
lắng cho hắn, sợ bị An Dương vương phạt quá nặng. Mà An Dương vương phi
kêu nàng lại đây, cũng là vì tìm hiểu tình huống trước, như vậy mới có
thể đi xin tha tội cho con trai.

Liễu Hân Linh thực thành thật đem mọi chuyện diễn ra nói một lần, đương
nhiên, sẽ không đem chuyện chính mình làm nứt một mặt tường nói ra…
Chuyện đó có là gì đâu, đúng không, coi như là không có chuyện gì xảy
ra, đúng không, dù sao cũng đâu có ai nhắc tới.

An Dương vương phi nghe xong sự tình đã trải qua, không khỏi liếc mắt
nhìn Liễu Hân Linh, trong mắt kia có suy nghĩ đánh giá sâu xa, làm cho
Liễu Hân Linh có chút không thoải mái. Hiểu hết mọi chuyện, An Dương
vương phi nói với nàng vài câu an ủi, liền để cho nàng trở về Lãm Tâm
viện.

Trở lại Lãm Tâm viện, Mặc Châu dùng khuôn mặt không chút thay đổi nhìn Liễu Hân Linh thở dài.

”Tiểu thư, xem ra lực lượng của ngài cần phải được khống chế lại đi thôi!”

Liễu Hân Linh giật nhẹ môi, nàng đã khống chế được tốt lắm, nếu không
phải tại sự tình diễn ra đột ngột, làm sao lại xảy ra chuyện này? Không
thấy Sở Quân Huyền cũng không có bị thương gì sao?

Tuy nhiên, hiển nhiên lo lắng của nàng là dư thừa, Sở Khiếu Thiên rất
nhanh đã trở lại, chỉ là vẻ mặt không được vui, giống như không hề bị An Dương vương phạt cái gì.

”Cha có nói gì không?” Liễu Hân Linh rót cho hắn một chén trà, quan tâm hỏi.

Sở Khiếu Thiên một ngụm uống cạn, mất hứng nói: “Cha bắt ta phải đi xin lỗi tên tiểu tử Sở Quân Huyền kia!”

Như thế vẫn là nhẹ. Liễu Hân Linh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà, lời nói này nàng chưa kịp nhả ra, lời nói kế tiếp của người nào đó làm
cho nàng cảm thấy bản thân đã thả lỏng quá sớm.

”Nương tử yên tâm, làm sao ta có thể đi xin lỗi tên tiểu tử Sở Quân
Huyền đó được chứ? Lần sau nếu để ta gặp được, tuyệt đối sẽ đến đánh hắn một trận cho hả giận, lần sau sẽ đánh cho nương hắn là Tĩnh vương phi
đều không nhìn ra hắn mới thôi!”

Liễu Hân Linh: =__=! Quả nhiên là loại người vô sỉ! Người kia chính là đường thúc của ngươi đó, có thể đánh như vậy sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.