Đọc truyện Hiền Thần Nan Vi – Chương 59: Đi sứ Kim quốc
Ngoài Kim Loan điện từng trận ve kêu, đến nay đã đến giữa tháng 8, ngày nắng gắt đã qua, chính là thời tiết khí sảng tốt lành cuối thu.
Thái Khang đế nhăn mi, ánh mắt nhìn chằm chằm thiệp mời màu đỏ.
Nếu ánh mắt có thể xem như lợi kiếm, tấm thiệp mời này đến nay chỉ sợ đã là tan thành tro bụi.
Thái Khang đế ở trạng thái như thế, đã qua ba ngày.
Ông gõ bàn, nhăn mi nhìn chằm chằm thiệp mời chướng mắt, thở dài nói: “Đại Diệu ta đánh mất một nhân tài trung lương a.”
Thái tử điện hạ bị Thái Khang đế gọi đến thư phòng đã một nén nhang, trong lúc đó Thái Khang đế chỉ nhìn chằm chằm thiệp mời phát sầu, cũng không trao đổi gì với thái tử điện hạ.
Nửa nén nhang qua đi, Thái Khang đế mới mở miệng nói: “Công Tôn Thác là triều thần của trẫm, người có sát ngôn quan sắc nhất, có chừng mực nhất. Tiến lui có mức, tuy rằng lập chiến công liên tục, lại không liều lĩnh quá phận, hắn là một người thông minh.”
“Sâm nhi, tuổi của hắn chỉ lớn hơn ngươi mười tuổi, trẫm vốn định bồi dưỡng hắn thành phụ tá đắc lực của ngươi, lại không nghĩ rằng Nữ Đế Kim quốc chặn ngang một cước, đến kinh mới mấy ngày, liền bắt cóc đi võ tướng mà trẫm trúng ý nhất!”
“Trẫm nói lời này tuy là ích kỷ chút, nhưng trẫm thân là vua của một nước, đầu tiên là phải suy xét đến quốc thái dân an, mà không phải tình cảm trai gái. Nếu đám hỏi thì cũng không phải là không thể, công chúa của Đại Diệu quốc ta cùng hoàng tử Kim quốc của nàng đám hỏi chẳng phải càng tốt hơn? Còn nữa, Nữ Đế này nếu thật sự muốn tự mình đón dâu, Đại Diệu quốc ta có bao nhiêu nam nhi anh tuấn, tùy tiện nàng chọn, nhưng nàng sao lại chọn Trấn Bắc đại tướng quân mà trẫm trúng ý nhất chứ?”
Dùng một mệnh quan triều đình có nhiều chỗ hữu dụng để đổi lấy một Kim quốc bế quan phong tỏa như gần như xa, nghĩ sao cũng thấy chịu thiệt!
Lý Hạo Sâm lộp bộp trong lòng một chút, tùy tiện nàng chọn?
Vậy không thể được, nếu thật là để nàng tùy tiện chọn, Tiểu Từ nhà mình chẳng phải là người đầu tiên được Nữ Đế chọn sao?
“Phụ hoàng, việc đã đến nước này, Nữ Đế Kim quốc cũng không phải người ngu ngốc, nếu Công Tôn Thác ưu tú như vậy, ngài có thể nhìn thấy ưu điểm của hắn, Nữ Đế không hẳn là nhìn không thấy.”
“Chuyện đến bây giờ, ngài còn muốn phản đối hay sao? Nếu là như vậy, chẳng những hai nước không thể cùng xây dựng tình hữu nghị, ngược lại là sẽ trở mặt thành thù.”
Thái Khang đế nghe vậy thở dài, “Trẫm cũng biết như thế, Kim quốc chung quy cũng là bá chủ một phương, nếu như thế tuy rằng hai nước giao hảo, nhưng trong lòng trẫm thế nào cũng không vui, cứ như là mắc ở trong cổ họng!”
“Phụ hoàng đừng nóng lòng, ” Lý Hạo Sâm sớm có đối sách, “Đại Diệu quốc chúng ta như thế nào cũng nói là có được Công Tôn Thác, Công Tôn Thác thân kiều thể quý, nếu Kim quốc muốn cưới như thế, sính lễ mà chúng ta muốn tự nhiên là không thể thiếu.”
“Ân?” Thái Khang đế nhướn mi, hơi chút cân nhắc, gật đầu nói, “Ngược lại là không sai.”
“Còn nữa, Công Tôn tướng quân nếu dám cứ như vậy để đệ đệ mà hắn thương yêu nhất một mình ở lại Đại Diệu quốc, tự nhiên cũng biểu lộ lòng trung thành với phụ hoàng ngài. Dù cho Công Tôn tướng quân, ách, gả xa đến Kim quốc, nhà mẹ đẻ của hắn vẫn là Đại Diệu quốc chúng ta.”
“Sâm nhi nói rất đúng, trẫm ngược lại là không lo lắng đến lòng trung thành của Công Tôn Thác.” Thái Khang đế ninh mày khẽ buông lỏng, “Ai, cũng thế.”
Thái Khang đế ngược lại là không lo lắng đến lòng trung thành của Công Tôn Thác, Kim quốc ở Tây Nam của Đại Diệu quốc, mà binh lực phục tùng Công Tôn Thác lúc trước đều ở nơi cực bắc.
Công Tôn Thác dù cho có tâm, cũng là vô lực.
Còn nữa Sâm nhi nói cũng đúng, ông có Công Tôn Ngự ở tay, Công Tôn Thác làm việc thì cũng tự biết suy nghĩ mấy phần.
Về phần sính lễ mà Đại Diệu quốc muốn của Kim quốc, hừ hừ, nếu Kim quốc ngươi vô lễ trước, cũng đừng trách Đại Diệu quốc ta thất lễ sau.
Ngày hôm sau, Thái Khang đế liền ban thánh chỉ, Công Tôn Ngự thông minh rộng lượng, làm người đôn hậu hiền lương, nghĩ đến huynh trưởng gả xa đến Kim quốc, trong nhà không ai quan tâm, do đó nhận làm nghĩa tử của Thái Khang đế, ban phong hào Việt vương, sửa phủ Công Tôn tướng quân thành phủ Việt vương.
Mà người được sai đi Kim quốc, Công Tôn Ngự tự nhiên là không thể suy xét.
Thái Khang đế giam hắn ở bên người, phái Lý Hạo Sâm cùng tứ hoàng tử cùng đi.
Đồng hành còn có Hứa Từ, Nhan Tứ, A Ngưu, Mặc Dạ cùng với ba tâm phúc của tứ hoàng tử.
Thái Khang đế hướng vào là thái tử đi, nhưng ông lại lo lắng Phí đảng sẽ gây bất lợi cho Sâm nhi ở trên đường, liền cùng mang tứ hoàng tử theo.
Phí Viễn Chinh không dám thương hại tứ hoàng tử một phần một chút, chắc chắn có điều kiêng kị, không dám vọng động.
Hơn nữa tứ hoàng tử hồi cung ba năm, chỉ đi lại ở Kinh thành vẫn chưa từng đi xa, lúc này mới đi Kim quốc cũng là vì để hắn tìm kiếm hỏi thăm một phen, thêm chút kiến thức.
Một công đôi việc, ông cớ sao lại không làm.
Tuy là muốn sính lễ, nhưng đồ cưới thì cũng không thể thiếu.
Thái Khang đế hừ lạnh một tiếng, cũng không thể để nữ nhân đương gia ở Kim quốc coi thường Đại Diệu quốc chúng ta.
Ba ngày sau, sứ đoàn đi sứ Kim quốc chờ xuất phát, từ Tây Nam hướng thẳng đến Kim quốc mà đi. Công Tôn Ngự tuy cũng muốn đồng hành, nhưng hắn biết Thái Khang đế nhất định sẽ không cho hắn đi.
Thái Khang đế tuy là đáp ứng hôn sự của Nữ Đế Kim quốc cùng ca ca, nhưng dù sao việc này đột nhiên, bệ hạ còn đang nổi nóng.
Chờ hôm nào ca ca về nhà, nhất định phải hảo hảo lấy lòng Thái Khang đế một chút, không thể khiến lão nhân gia giận.
Hôm đó thời tiết quang đãng, ba mươi xe sính lễ ở phía sau được năm trăm tinh binh bảo vệ nghiêm mật, bốn phía còn có một trăm ám vệ âm thầm đi theo.
Lần này xuất hành liền khác với lần đi đơn giản xe nhẹ đến phía đông Dương Châu lúc ấy, bọn họ lần này là làm người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu đi Kim quốc tham gia đại hôn, trang phục đạo cụ tự nhiên là không thể thiếu.
Cho nên xe sính lễ cũng là dùng xe ngựa bát kỵ (tám ngựa cưỡi) xa hoa, thân xe toàn bộ dùng sơn vàng tân trang, vô cùng hoa quý, mà mấy hộp gỗ lim đỏ thẫm trên xe ngựa càng xa xỉ.
Lý Hạo Sâm nhìn phái đoàn vô cùng phong cách này, có chút không nói gì.
Hứa Từ che miệng cười khúc khích, bám vào bên tai thái tử thổi nhiệt khí, “Bệ hạ lần này là bị Nữ Đế Kim quốc làm cho tức giận nha.”
Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ mến nhau mấy tháng, sống chung sớm đã không còn xấu hổ cùng vội vàng xao động như khi là mối tình đầu.
Hắn nhéo nhéo mũi Hứa Từ, nhấc Hứa Từ lên kéo màn xe xuống, áp cậu ở dưới thân, “Chỉ có ngươi nói nhiều.”
Dứt lời Lý Hạo Sâm cúi đầu gần sát hai má Hứa Từ, hung hăng cắn lên môi Hứa Từ.
Hứa Từ xưa nay lớn mật, Lý Hạo Sâm vừa mới hôn lên, cậu liền lập tức nghênh đón, đi trước thái tử điện hạ một bước vói đầu lưỡi vào trong miệng thái tử điện hạ kéo qua lướt đi.
Không khí trong xe kiều diễm, hai người hôn môi thật lâu sau, mới không muốn tách ra, đầu lưỡi khi tách ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc *** mỹ.
Bốn phía ngột ngạt, Lý Hạo Sâm thở hổn hển hồi thần lại, hắn đè thấp tiếng nói đặt ở trên người Hứa Từ, ghé vào lỗ tai cậu khẽ thở dài, “Tiểu Từ, nhanh chút lớn lên đi.”
Nam tử Đại Diệu quốc mười ba tới mười lăm tuổi vẫn là năm vũ chước, đến mười sáu tuổi liền có thể cột tóc, mới tính là vừa trưởng thành.
Mười sáu tuổi tới hai mươi tuổi là năm vũ tượng, đợi đến hai mươi tuổi cập quan mới tính là chân chính trưởng thành.
Hắn tuy cùng Hứa Từ mang tình với nhau, nhưng không nguyện vào lúc Tiểu Từ nhỏ như vậy liền làm cậu bị thương. Chỉ có thể bất đắc dĩ ẩn nhẫn, chờ cậu lớn đến tuổi cột tóc.
Hứa Từ mới không để ý mấy điều đó, cậu xoay xoay cơ thể, ánh mắt lộ ra ánh nước mờ mịt, “Thái tử điện hạ, ngươi dù cho hiện tại đến, ta cũng không sợ.”
Thái tử điện hạ buồn cười một tiếng, “Tiểu Từ ngược lại là buông thả được, yên tâm, ta hiện tại sẽ không làm đến bước cuối cùng. Giữa nam tử cùng nam tử thì lần đầu ở bên chịu (thụ) sẽ hết sức đau đớn, thân thể hiện tại của ngươi còn chưa nẩy nở, ta hoàn toàn không muốn làm ngươi bị thương. Huống hồ chờ ngươi đến mười sáu tuổi chính là tuổi xao động, khi đó cùng ngươi, ngươi còn có thể hưởng thụ mấy phần, ta chỉ muốn ngươi hưởng thụ, lại không muốn ngươi khó chịu.”
Thái tử điện hạ ngoài miệng tuy nói đạo lý lớn, nhưng cứng cử ở bụng lại đỉnh đến làm Hứa Từ phá lệ khó chịu.
Miệng cậu thở hơi, tay xuyên qua sườn của hai người vói vào bụng kề sát của hai người, cách quần áo nắm chắc cứng cử của thái tử điện hạ, “Nếu điện hạ không chịu, thì để cho Tiểu Từ hầu hạ điện hạ trước, làm ngài thoải mái một chút.”
Lý Hạo Sâm kêu rên một tiếng, hơi hơi nâng lên phía sau lưng, để Tiểu Từ tay có không gian hoạt động.
Hứa Từ vói vào trong quần áo thái tử điện hạ, vững vàng bắt lấy cứng cử, kích thích lên xuống.
Đứa con vận mệnh bị bắt, Lý Hạo Sâm tùy ý động tác của Hứa Từ, hắn đưa tay vói vào trong quần áo Hứa Từ, cũng giúp Tiểu Từ đến.
Hai người ngươi tới ta đi, hồi lâu sau mới thần thanh khí sảng đứng dậy.
Hứa Từ dùng một tấm khăn lau lau chất lỏng của hai người rồi dùng một tấm khăn sạch khác bao lại, bỏ vào trong một cái túi áo nhỏ màu lam.
Lý Hạo Sâm nghiêng mình dựa ở cạnh xe ngựa, nhìn Hứa Từ nhích tới nhích lui, không khỏi buồn cười, “Ngươi dọn mấy cái đó làm gì?”
“Trong xe mùi nồng, bị người khác phát hiện cũng không tốt. Chờ chút đến nơi nghỉ ngơi, ta thừa dịp không ai chú ý ném nó xuống sông.” Hứa Từ vừa dọn liền đáp.
Rốt cuộc dọn sạch bên trong xe, Hứa Từ lúc này mới bò đến bên cạnh thái tử điện hạ, cậu giơ cánh tay thái tử điện hạ lên, vòng qua cổ mình nhân tiện lười biếng nghiêng mình dựa ở trong lòng thái tử điện hạ.
Vợ chồng hòa hợp, năm tháng yên vui, giờ này khắc này quả nhiên là vô cùng thích ý.
Kiếp trước khi ủy thân cho thái tử điện hạ cậu đã mười bảy tuổi, bây giờ cùng thái tử điện hạ yêu nhau hai tháng, thái tử điện hạ lại không chịu cùng cậu tiến hành bước cuối cùng.
Sau này cậu hỏi lý do, thái tử mới nói một phen ngôn luận vừa nãy.
Giờ ngẫm lại, ở kiếp trước, thái tử mười bảy tuổi mới ra tay với cậu, chỉ sợ cũng là nhịn thật lâu.
Người lãnh ngạo như vậy lại hết sức tinh tế với cậu, thật là làm mình yêu thích không buông tay. Mỗi một ngày sống chung liền càng thêm một ngày yêu thích đối phương, thẳng đến hôm nay, đã là muốn ngừng mà không được.
…
Trừ năm trăm tinh binh cùng một trăm ám vệ hộ tống xe sính lễ từ đầu đến cuối, bọn họ qua mỗi một thành trì, liền sẽ có quan binh hộ tống.
Bởi vì có tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh đồng hành, ngay cả ám sát của Phí đảng cũng không có một ai.
Đường này có thể nói là đường vô cùng bằng phẳng, chỉ đi bảy ngày, bọn họ cũng sắp đến biên cảnh Kim quốc.
Lý Hạo Thịnh mặt người dạ thú, hắn xưa nay thích trước người một mặt sau lưng một mặt, ngày thường xưng huynh gọi đệ với Lý Hạo Sâm, bộ dáng huynh hữu đệ cung khiến Hứa Từ nhìn ghê tởm không thôi.
Hắn tuy là tứ hoàng tử, nhưng Hứa Từ dù cho nói với hắn một câu cũng cảm thấy chán ghét đến cực điểm, ngay cả giả đò cũng không muốn giả đò.
Mỗi lần tứ hoàng tử vừa lại gần Lý Hạo Sâm, Hứa Từ liền lộ ra bộ dáng ác lang hung thần ác sát, liền làm Lý Hạo Thịnh nghi hoặc buồn bực: kỳ quái, ta ngày thường cũng không đắc tội vật nhỏ này, sao lại cứ luôn căm thù ta như vậy?
Lý Hạo Sâm hộ thê cuồng ma thấy Hứa Từ mỗi lần đều căm thù Lý Hạo Thịnh như vậy, thì mỗi lần cũng chỉ có lệ hai câu, rồi mang theo Hứa Từ tránh ra xa xa.
Vốn Lý Hạo Thịnh còn đang tính toán nhỏ nhặt, muốn mượn cơ hội này bắt tay giảng hòa với Lý Hạo Sâm, cứ như vậy liền chỉ có thể tùy ý cho quan hệ giằng co, chẳng những không hóa giải, ngược lại có cảm giác càng thêm nghiêm trọng.
Vốn gốc, giữa huynh đệ khi ăn một bữa cơm trò chuyện hai câu là rất bình thường, nhưng không đợi Lý Hạo Thịnh nói vài câu, Hứa Từ bỗng dưng trừng hắn một cái, Lý Hạo Sâm liền bưng cơm dắt Hứa Từ ngồi vào bàn mấy người Nhan Tứ.
Nhưng Lý Hạo Thịnh cũng bất lực, Hứa Từ cũng không nói bậy gì, chỉ là trừng hắn trừng hắn trừng hắn.
Ai… Lý Hạo Thịnh nhìn trời, đối mặt với Hứa Từ, thật là có loại cảm giác vô lực vô kế khả thi.