Đọc truyện Hiền Thần Nan Vi – Chương 44: Sáng tỏ mật thám
Lâm Bách Phú nháy mắt nhìn thấy mấy người này, liền tự biết tai vạ đến nơi, nhất thời mặt xám như tro tàn, dưới chân vô lực, suy sút xiên xẹo trên mặt đất.
Lão Nhị lão Tam Phương gia mình đầy thương tích, có vài nơi da tróc thịt bong thậm chí lộ ra xương trắng thật sâu, thật là đáng sợ.
Tuy là dưỡng bốn năm ngày, bọn họ còn không thể tự do đi lại.
Trong Thái Y viện mô phỏng theo phối phương của phấn Sinh Cơ Nhục Cốt làm một phần kim sang dược hiệu quả trị liệu rất tốt, Nhan Tứ đưa cho họ dùng, vết thương trên mặt đã nhạt hơn rất nhiều.
Mấy người dùng cáng nâng lão Nhị lão Tam Phương gia lên đài cao, A Ngưu nâng Hoàng đại nương cũng theo đi lên.
Hoàng đại nương vừa đi lên đài cao, liền thấy được Lâm Bách Phú quỳ trên mặt đất mặt đầy tử khí.
Ác nhân!
“Ngươi đồ ác nhân, trả mạng của nữ nhi ta!” Hoàng đại nương gào một tiếng, tránh khỏi A Ngưu vọt tới trước mặt Lâm Bách Phú liền bắt đầu quyền đấm cước đá với gã, dùng móng tay móc hai má gã. Như thế phát tiết gần nửa canh giờ, mới thoáng nguôi giận.
Lâm Bách Phú mất đi sức sống, bởi hành động của Hoàng đại nương. Chỉ chốc lát sau, trên mặt âm nhu tuấn mỹ của gã liền vẽ ra từng đường vết máu, dữ tợn chật vật, nào còn có tư thái phong lưu khi tiểu muội Phương gia mới gặp gã kia.
Lâm Tri Phủ ở trong đám người thấy càng đau lòng, nhưng ông nê Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn. Bây giờ ông bất lực, chỉ có thể cắn răng nhìn, một ngụm răn trắng cắn đến run kẹt kẹt.
Thấy Hoàng đại nương trút giận, Lý Hạo Sâm mới sai người kéo bà ra, hỏi: “Dưới đài người nào, có gì oan khuất?”
Lúc đó, Công Tôn Thác đến điều tra Lâm phủ cũng cầm chứng cứ phạm tội liên can chạy về trên đài cao, Mặc Dạ cũng mang theo La đại tiểu thư vội vàng đuổi tới.
Hoàng đại nương thoáng bình phục tâm tình, lúc này mới đem huyết thư cất trong lòng hai tay trình cho Lý Hạo Sâm.
Chứng cứ nữ nhi bị lăng ngược chịu nhục bà cất vào trong ngực hơn hai năm, áp ở đầu trái tim hơn hai năm, đến nay rốt cuộc rửa sạch trầm oan, gánh nặng áy náy với nữ nhi trong lòng bà rốt cuộc thả xuống.
Hoàng đại nương biểu tình trước nay bình tĩnh chưa từng có, bà cùng mấy người họ sống chung gần mười ngày, tuy nói thời gian ngắn ngủi, nhưng bà biết, quan này là quan tốt, cùng cẩu quan như Lâm Tri Phủ cách biệt một trời.
Lúc này, đại ca Phương gia cũng quỳ trên mặt đất, đem đơn kiện đã sớm viết xong trình lên, bên trong chi tiết ghi lại đủ loại ác hành của Lâm Bách Phú. Trước mặt mọi người, hắn càng nói ra quá trình Lâm Bách Phú giam hai huynh đệ họ như thế nào, lạm dụng hình phạt riêng, hại bọn họ hủy hết dung nhan từ đầu đến cuối.
Nhưng trong đó bỏ bớt đi chuyện Lâm Bách Phú vũ nhục nhị muội Phương gia, nhị muội chung quy tuổi nhỏ, còn vị thành niên. Nếu bởi vì chuyện này mà tuyên dương ra ngoài, về sau hạnh phúc khó giữ.
Đây cũng là Hứa Từ đề nghị bọn họ, không cần vì khiển trách ác nhân mà gánh mình, gã trước kia phạm tội qua, cũng đủ khiến gã chết hơn ngàn trăm trở về.
La đại tiểu thư tâm sinh oán hận, La viên ngoại tuy khiến nàng quý vì tiểu thư, nhưng lại ngầm khiến nàng qua đến heo chó không bằng.
La đại tiểu thư thấy hai người đều trình đơn kiện, nhanh chóng cầm đơn kiện trong lòng ra, để tinh binh trình lên.
Đơn kiện trong đó không chỉ viết La viên ngoại nhốt riêng ấu nữ, ép nàng cùng Lâm Bách Phú làm tội thông ***, càng viết chuyện La viên ngoại hối lộ Lâm Tri Phủ.
Sau đó, nàng còn trình lên sổ sách quan viên mà những năm gần đây La viên ngoại hối lộ.
Thấy mọi người đều nói xong, Công Tôn Thác mới đưa vài món văn kiện nhỏ chứng cứ phạm tội trình lên: “Bẩm báo thái tử điện hạ, hạ quan ở Lâm phủ phát hiện lao ngục tự xây, trong đó còn có các loại hình cụ, ” Công Tôn Thác chỉ vào gói đồ tinh binh nâng lên, “Hình cụ đó rất mạnh, ngay cả hạ quan thẩm vấn phạm nhân hàng năm cũng xấu hổ.”
Gói đồ một khi mở ra, nhất thời hiện ra ở trước mặt mọi người.
Roi sắt, gậy sắt, ngân châm, mũi khoan, lưỡi khóa, díp, đao thép, lạc cụ (dùng sắt nung đỏ để đốt cháy da thịt người)… Các loại hình cụ tản ra hàn quang rét mướt, làm người ta không rét mà run, có vài cái mặt trên thậm chí bởi vì sử dụng hàng năm, lây dính máu đen bẩn thỉu, phá lệ lành lạnh.
Công Tôn Ngự lại nói: “Vi thần còn ở sau núi họ phát hiện mấy khối thi thể, xem ra vừa mới chết chưa vài ngày.”
Lâm Bách Phú tất nhiên là hết hy vọng, gã sớm thanh danh bê bối, giờ gặp rủi ro, mọi người thấy vô cùng vui vẻ ngợi khen trong lòng.
Bây giờ mình khó tránh, nhưng gã còn có một phụ thân ngày thường trân trọng gã có thêm.
Nếu lúc trước không phải gã làm xằng làm bậy, Lâm Tri Phủ cũng sẽ không vì gã mà dọn dẹp nhiều cục diện rối rắm như vậy, gã như thế nào cũng không thể khiến phụ thân đeo tội danh trên lưng, khiến người bên ngoài nhìn mà chê cười.
Nghĩ như thế, Lâm Bách Phú hé ra khuôn mặt dữ tợn tàn phá, thấy chết không sờn nói: “Không sai, người là ta cưỡng hiếp, mấy người kia cũng là ta giết. Ta không chỉ cưỡng hiếp nữ nhi bà ta, ta còn cưỡng hiếp gần như tất cả con gái khuê các toàn Dương Châu. Ha ha ha ha ha, mấy nam nhân các ngươi, đều đội nón xanh của lão tử, biết không?!!”
“Nhưng La viên ngoại hối lộ kia, đều là bị ta lấy đi, phụ thân ta cũng không biết. Phụ thân ta cả đời thanh liêm, sẽ không làm chuyện này. Các ngươi đừng oan uổng phụ thân ta, Lâm Bách Phú ta một mình làm một mình chịu, muốn giết muốn xé tùy ngươi.”
Dù sao gã hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chi bằng gánh tất cả tội danh, còn có thể cứu phụ thân.
Thống lĩnh tinh binh ngồi ở một bên đảm đương sư gia lâm thời múa bút thành văn, đem lời của Lâm Bách Phú một chữ không bỏ ghi lại.
Mọi người nghe Lâm Bách Phú quyết từ một trận, sớm giận muốn đi lên xé xác gã mới hết giận!
Bọn họ đương nhiên biết thân nhân nhà mình bị Lâm Bách Phú làm nhục, thậm chí có mấy nhà cũng như nữ nhi Hoàng đại nương, chịu không nổi tự sát mà chết, nhưng bọn họ xấu hổ mặt mũi, đều giữ kín không nói ra.
Đến nay Lâm Bách Phú giáp mặt vạch trần, một là làm bọn họ phẫn uất không thôi, hai là tổn hại hết mặt mũi.
Hứa Từ nhìn mấy hình cụ mà không rét mà run đánh cái rùng mình, Lý Hạo Sâm thấy thế vỗ vỗ vai cậu, tỏ vẻ an ủi. Hứa Từ hiểu ý cười, đứng lên đi đến trước đám người Lâm Tri Phủ.
“Lâm Tri Phủ, trong luật pháp Đại Diệu, về tội cưỡng gian thì định luận như thế nào?”
Lâm Tri Phủ thật không muốn trả lời vấn đề này, trong mắt ông bịt kín một tầng sương mù, nhi tử mới vừa gánh tất cả tội danh, ông không thể để nó hi sinh uổng phí!
Bởi vậy Lâm Tri Phủ tuy là trong lòng phẫn hận người trước mặt không thôi, nhưng vẫn nghẹn lời, “Hồi đại nhân, Đại Diệu quốc ta định cưỡng gian thành tội “Thập ác”, tội ác tày trời là tội lớn. Trong luật pháp Đại Diệu, người cưỡng gian nhiều, chảy hai ngàn dặm, hủy người bị thương, treo cổ.”
Hứa Từ chọn chọn mi, quay đầu nhìn vị Dương Châu Đô Đốc gặp qua nửa trăm, tiếp tục hỏi, “Vậy tự xây lao ngục, vọng dùng hình phạt riêng thì sao?”
“Giết không tha.”
“Vậy giết người thì sao?”
“Giết người đền mạng, càng giết không tha.”
“Nếu ba hạng này cộng lại thì sao?”
“Nên Lăng Trì xử tử hoặc chịu hình phạt năm ngựa xé xác.”
“Hảo!” Hứa Từ vỗ vỗ tay, “Lâm Tri Phủ quả nhiên nhớ rõ, tự mình vì con trai độc nhất định tội, quả nhiên là quân pháp bất vị thân.”
Trong miệng Lâm Tri Phủ nôn một ngụm máu tươi, cổ họng tanh ngọt, hung hăng nuốt xuống.
Nếu Lâm Bách Phú đã nhận tội, Lý Hạo Sâm liền sai người áp Lâm Bách Phú qua một bên, “Lâm Bách Phú làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, phán Lăng Trì xử tử, để an ủi các oan hồn chết thảm.”
Nam tử vu cáo Hứa đã bị trượng hình xong, bây giờ nửa chết nửa sống, bị người kéo qua một bên tạm giam.
Hoàng đại nương (trong bản raw nó ghi như vậy rồi ko ghi gì nữa =.=)
“La viên ngoại, mời.” Hứa Từ thấy trên đài xong một cơn sóng, lúc này mới hô với La viên ngoại vẫn núp ở phía sau làm rùa đen rút đầu.
La viên ngoại bụng phệ lảo đảo bò lết lên đài cao, vừa lên liền quỳ trên mặt đất dập đầu, “Thái tử điện hạ tha mạng a, tha mạng a, tiểu nhân cái gì cũng nhận, đều nhận.”
La viên ngoại thấy kết cục của Lâm Bách Phú, chỉ cầu có thể rơi vào toàn thi là được, Lý Hạo Sâm còn chưa thẩm vấn hắn, hắn đã từ đầu tới đuôi lần lượt nói ra chuyện ức hiếp huấn luyện ngựa gầy Dương Châu, khiến ngựa gầy Dương Châu giả vờ làm nữ nhi hắn câu dẫn Lâm Bách Phú như thế nào, hối lộ chư vị quan viên như thế nào, lấy đến chi phí dẫn muối như thế nào, xa lánh người bên ngoài như thế nào, tùy ý nâng giá muối như thế nào.
“La Thiên tội ác ngập trời, tự nâng giá muối, tội đã tới chết. Mà hắn lại hối lộ quan viên, lăng ngược ấu nữ, tội thêm nhất đẳng, phán chém ngang lưng, áp tải và Hình bộ đại lao ở Kinh thành. hình phạt trước Huyền Vũ môn.” Lý Hạo Sâm giải quyết xong La viên ngoại, chỉ còn lại có Lâm Tri Phủ cuối cùng.
Hứa Từ ngồi trở lại bên cạnh Lý Hạo Sâm, vì hắn bóp bóp bả vai, “Nghỉ ngơi một lát không?”
Lý Hạo Sâm lắc đầu, “Không, còn dư một người cuối cùng, thẩm vấn xong lại nói.”
Dứt lời Lý Hạo Sâm lời vừa chuyển, hét lớn một tiếng, “Người tới, áp Lâm Tiêu lên!”
Lâm Tri Phủ vốn tưởng rằng chuyện đến đây đã chấm dứt, đang muốn buông lỏng một hơi, lại chợt nghe thái tử điện hạ lạnh giọng quát chói tai, trong lòng hoảng sợ, tim nháy mắt chợt nhảy lên đến cổ họng.
Chẳng lẽ hắn biết bí mật của mình? Không, không có khả năng, ông đã hủy hết đồ.
Nhưng Lý Hạo Sâm lại đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của ông, hắn từ trong hộp Công Tôn Thác trình lên lấy ra một xấp giấy lung lay, “Lâm Tiêu, ngươi có biết mấy thứ này không?”
Lý Hạo Sâm đã sớm suy đoán ông chỉ sợ là sẽ hủy đồ, cho nên ngày đó mới mang mật hàm ra.
Đêm qua hắn sớm giao thư cho Mặc Dạ, để hắn mang cho Công Tôn Thác, ngày mai khi điều tra Lâm gia lại mang lại đây, thật giống như là ở hiện trường lục soát, như thế mới có thể con người tang vậtt đều lấy được.
Lâm Tri Phủ ngẩng đầu nhìn giấy viết thư kia, ánh mắt bỗng dưng mở to, “Không, không có khả năng, đó rõ ràng… Không, ngươi gạt ta, ta không biết thứ này.”
Lý Hạo Sâm cười lạnh, “Hừ, chết đã đến nơi còn không nhận tội. Sớm vào mấy ngày trước cô liền phát hiện thân phận mật thám Nguyệt quốc của ngươi, lúc ấy tinh binh chưa tới, cô sợ rút dây động rừng, mới không có động tới ngươi. Ngươi nói ta vì sao phải lĩnh năm ngàn tinh binh đến?”
“Ngươi là người Nguyệt quốc, thuở nhỏ bị đưa đến nông thôn Đại Diệu quốc. Cha mẹ nuôi của ngươi thấy ngươi đáng thương, liền nuôi dưỡng trong nhà, dốc lòng chăm sóc. Sau này thi được tiến sĩ, thành Dương Châu Tri Phủ, từ đó ngươi bắt đầu kế hoạch lớn. Mật thám Nguyệt quốc, làm thật giảo hoạt.”
“Ngươi không chỉ tự mình trà trộn vào trong Đại Diệu quốc thành quan phụ mẫu một phương, ngươi còn tính xếp tất cả mật thám Nguyệt quốc đến bên người quan viên trong triều.”
“Ngựa gầy Dương Châu liền là tiền đề để ngươi thực hiện kế hoạch này, ngươi cho nữ mật thám Nguyệt quốc làm theo trải qua của ngươi, đưa vào nông thôn, nuôi mấy năm có thân phận liền đưa các nàng đến nhà La viên ngoại, để La viên ngoại giúp ngươi huấn luyện các nàng trở thành ngựa gầy đủ tư cách. Do đó không ngừng thông qua mỹ nhân kế đưa mật thám Nguyệt quốc lặng yên không một tiếng động vào trong nhà quan lại, lấy cái này để dao động gốc rễ của nước.”
“Nhưng ngựa gầy Dương Châu chung quy không có thân phận địa vị, ngươi lại đánh chủ ý lên tiên tử Mẫu Đơn, ngươi cho các mật thám thông qua tham gia tiên tử Mẫu Đơn mà vào một đêm thân phận tăng gấp đôi. Nữ tử các nàng, không chỉ sau này sẽ chính đại quang minh gả vào nhà quan, hài tử các nàng còn có khả năng kế thừa tất cả của phụ thân, như thế, thân phận địa vị của mật thám tất cả đều có, các ngươi cách mưu kế âm hiểm dao động gốc rễ của Đại Diệu quốc lại thêm một bước.”
“Năm nữ tử này, đều là từ ngươi huấn luyện mà ra, có phải hay không? La viên ngoại?” Lý Hạo Sâm hỏi La viên ngoại.
La viên ngoại không dám nói dối, nhanh chóng trả lời: “Hồi điện hạ, là tiểu nhân huấn luyện. Nhưng tiểu nhân không biết các nàng là mật thám Nguyệt quốc, tiểu nhân thật sự không biết a. Lúc ấy Lâm Tri Phủ chỉ nói là vì làm thông nhân mạch Dương Châu, đưa mấy người này tới, bảo ta tận tâm huấn luyện, về sau trong thi đấu tiên tử Mẫu Đơn phóng thích thành tựu xuất sắc, liền sẽ có bó lớn bó lớn vàng bạc tài bảo.”
“Tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh, mới giúp Lâm Tri Phủ huấn luyện các nàng, tiểu nhân hoàn toàn chẳng hay biết gì, thật sự không biết a, cầu xin đại nhân nắm rõ.” La viên ngoại quỳ xuống đất dập đầu, trán chạm đất rầm rầm rung động.