Đọc truyện Hiền Thần Nan Vi – Chương 15: Đại yến quần thần
Hứa Từ lời đẹp liên tiếp, êm tai nói nguyên nhân cậu cứu mấy người họ, trong lòng lại là có nguyên nhân khác.
Kiếp trước, cũng không biết đại ca Hứa Tử Nhai của mình trộm đào góc tường như thế nào, huynh đệ bôi đen mình không biết khi nào liền thành tay sai của Hứa Tử Nhai.
Trong tối ngoài sáng giúp Hứa Tử Nhai châm ngòi quan hệ giữa cậu cùng thái tử, có lần còn châm ngòi làm thái tử thiếu chút nữa có tâm tư cách chức cậu. Trong lòng cậu biết rõ hành vi của đám này, dạy dỗ chúng vài lần, đám người này mới thoáng thu liễm.
Cậu xưa nay có thù báo thù, có ân báo ân. Lấy ơn báo oán, vì sao trả ơn.
Hứa Từ giờ đây cứu họ, kiếp trước trong cả đám bọn chúng chỉ có A Tứ là chưa mất lương tâm, ở trên chiến trường hi sinh bản thân, bảo vệ cậu chu toàn.
Vẫn là lần đó, cậu cùng Công Tôn Ngự mang theo bốn binh sĩ tìm kiếm tình hình quân địch, kinh động tiểu đội tuần tra của Nguyệt quốc. Nhưng tình cờ, trong bốn binh sĩ này có một người là A Tứ. A Tứ xưa nay thông minh, nó dùng cách dương đông kích tây dẫn tiểu đội tuần tra này rời đi, lại phái một người về doanh địa tìm cứu binh, cho hai người cơ hội tranh thủ chạy trốn tới rừng cây che dấu.
Cho nên lần này sống lại, trong năm người này, cậu phá lệ quan tâm A Tứ, đồ cho nhà nó cũng là tốt nhất. Nếu không phải nó hi sinh, thì sau đó thái tử sao có thể cứu giúp, mình cùng Công Tôn Ngự cũng đã sớm gặp Diêm Vương gia gia đi.
Lần hành động này có thể nói là nhất thạch tứ điểu, một có thể đổi mới hình tượng của mình; hai giúp năm người họ hoàn toàn thay đổi; ba có thể trả lại ân tình kiếp trước nợ A Tứ; bốn thì sao đây, người ta thường nói, chèn ép địch nhân là tăng cường bản thân. Lúc này dạy họ cho dễ bảo, nhìn xem Hứa Tử Nhai kia đào góc tường cậu thế nào đây.
Niệm Bạch, Niệm Hiếu nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, ngọn lửa sùng bái Hứa Từ trong lòng càng cháy bỏng.
Nhị gia chính là nhị gia, nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, tâm tư nhị gia không phải bọn hạ nhân họ có thể hiểu thấu đáo!
Ngày thứ hai, hai người Niệm Bạch, Niệm Hiếu đi theo sau Hứa Từ, thấy năm thiếu niên bị tam tiểu thư đánh vài ngày cũng chưa xuất hiện tư thái chịu thua mà lúc này lại tất cung tất kính với nhị gia, bộ dáng dễ bảo, trong lòng càng khâm phục Hứa Từ.
Nhị gia quả nhiên có bản lĩnh tốt! Làm một tay hảo tình thương.
Hứa Từ cười nhưng không nói, ẩn sâu công cùng danh.
Cậu đưa mấy người vào thư phòng, mở miệng trước: “Ta biết còn nhiều hơn những gì các ngươi cho là ta biết, ta hiểu cũng nhiều hơn những gì các ngươi tự nhận là ta hiểu. Trong lòng các ngươi nghĩ, hành động thường ngày, ta không để ý cũng không phải là ta không biết.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, xấu hổ cúi đầu.
Hứa Từ ngồi xuống sau bàn, cậu thần sắc lãnh đạm, thong dong từ trong ngăn kéo bàn lấy ra hai xấp khế ước đã sớm viết xong, chia nhau dùng tay trái cùng tay phải cầm, khuôn mặt nghiêm lạnh: “Chỗ của ta có hai phần khế ước, trong tay trái là hoạt khế, trên tay phải là tử khế. Tiền hôm qua cũng cho các ngươi trước, các ngươi cũng đã thu được, các ngươi chọn một cái để ký đi.” Cậu lung lay khế ước trong tay rồi đặt hai phần khế ước ở hai bên bàn, dùng ngón trỏ chỉ chỉ bút lông.
Cầm đầu là A Ngưu, hắn nghĩ nghĩ, cầm lấy hoạt khế bên trái, mấy người thấy thế, cũng lần lượt vươn tay về phía hoạt khế. Hôm qua theo cách nói của người nhà họ là họ ký hoạt khế, giờ lấy hoạt khế cũng không có gì đáng trách. Mấy người cũng không biết chữ, cầm khế ước trong tay cũng không biết viết tên lên đó.
Duy chỉ có A Tứ, chần chờ một lát, lấy tử khế bên phải mình ra, nhanh chóng ký tên nhấn dấu tay.
Mấy người khác đang muốn đi lấy bút, họ không biết chữ, nên tính vẽ ký hiệu để thay tên. Nhưng A Tứ thì khác, nó tuy không học qua, nhưng trộm ở ngoài học đường nghe vài đường khóa, biết không ít chữ.
Thấy A Tứ rồng bay phượng múa viết tên “Nhan Tứ” ở mặt trên, mấy người ngốc sửng sốt, A Ngưu bắt lấy cánh tay A Tứ, thanh âm nôn nóng nói: “Ngươi lấy nhầm rồi, đó là tử khế!” A Tứ họ Nhan, tự nhiên là ký hai chữ “Nhan Tứ”.
A Tứ ánh mắt sâu thẳm nhìn A Ngưu, đột nhiên nhấc vạt áo chợt quỳ xuống với Hứa Từ, làm một lễ ba khấu chín bái (dập đầu ba lần lạy chín lần) trang trọng, vẻ mặt trang nghiêm nói “Nhan Tứ ta từ nay về sau, chỉ nhận Hứa nhị gia làm chủ, cả đời nguyện trung thành, tuyệt đối không hai lòng. Nếu như vi phạm, thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế.”
Mấy người khác thấy thế, chần chờ hồi lâu, cũng lần lượt thả xuống hoạt khế trong tay, dưới xác nhận của A Tứ lần lượt đồng ý trên tử khế của mình, sau đó học A Tứ quỳ lạy quy phục với Hứa Từ.
Ký tử khế, họ sau này liền là nô lệ. Mấy người khi quỳ lạy hai mặt nhìn nhau, trong lòng nhè nhẹ bi ai.
Khuôn mặt lạnh nghiêm của Hứa Từ lúc này mới hơi hoãn, cậu cầm mấy tờ tử khế lung lay trong tay, “Nhìn cho kĩ, đây là khế bán mình của các ngươi.” Dứt lời, hai tay xé, chỉ nghe một tiếng ‘xoẹt’, tử khế hóa thành giấy vụn.
“Nhớ kỹ lời thề hôm nay của các ngươi, sau này ta vẫn là lão đại của các ngươi, ra ngoài ta vẫn sẽ lồng các ngươi. Tốt, ra ngoài theo Tử Nhàn luận bàn đi.”
Mắt thấy khế ước vừa ký xong lại bị xé, tim cả đám chợt cao chợt thấp, đầu óc choáng váng chóng mặt hoàn toàn không đủ dùng. Hứa nhị gia này đến cùng bán gì ra a!
Vẫn là A Tứ tỉnh ngộ nhanh, dưới ý bảo của nó cả đám mới lấy lại tinh thần, lần lượt cáo lui mà ra.
Trên đường, A Ngưu giữ chặt A Tứ đi ở đầu, “Ngươi vừa nãy vì sao phải ký tử khế, ngươi biết nếu vừa rồi Hứa nhị gia không xé, chúng ta sẽ thật là tử thân.”
“Hứa nhị gia là thử lòng trung thành của chúng ta, một chết một sống, một trung một trung, ký tử khế, đến chết đều là người của cậu ta. Ta muốn quy phục, tự nhiên phải chọn tử khế. Ngưu ca, lúc trước là chúng ta có mắt không tròng, luôn hiểu lầm Hứa nhị gia. Cậu ta ngốc chỗ nào chứ, cậu ta quả thực là thiên tài lộng quyền dạy người, Ngưu ca ngươi nói cho ta, ngươi hiện tại còn có tâm tư hắt nước bẩn lên cậu ta nữa không?.”
A Ngưu mở trừng hai mắt, “Nói bậy, Hứa nhị gia cứu cả nhà ta, ta sao có thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa như thế, đừng nói là hắt nước bẩn lên nhị gia, dù cho có người nhục mạ nhị gia, A Ngưu ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
“Ngươi nhìn xem, đúng không? Một tay roi da một tay miên đường, chúng ta đều toản ở nhị gia trong tay.” A Tứ than một tiếng, lại dặn dò mấy người nói, “Sau này chớ ở bên ngoài làm chuyện ác, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (*), không thể phá hư thanh danh của Hứa nhị gia nữa.”
(*) Một người vinh quang thì đều vinh quang, một người tổn hại thì đều tổn hại
A Ngưu vỗ vỗ ngực, “Đúng, bây giờ Hứa nhị gia phát tiền công cho chúng ta, trong nhà cũng không lo ăn mặc, ai còn muốn ra ngoài tranh đồ, cũng chả phải là chuyện tốt lành gì.”
Cả bọn lần lượt cam đoan, làm bạn tới chỗ Hứa Tử Nhàn luyện võ.
…
Ngày hôm đó, trời trong gió nhẹ, Hứa Tử Nhàn đang ở trong hậu viện luyện “Phi diệp trích hoa”, Bách Lý Tích Yên đứng cách đó không xa lạnh nhạt nhìn, đến chỗ thì khẽ gật đầu khẳng định.
Hứa Tử Nhàn tâm thần chấn động, nổi tâm tư hảo hảo khoe khoang với sư phụ, chỉ thấy nó chợt vọt lên, hái một cánh hoa mai, rót nội lực vào liền tùy tay ném ra ngoài, động tác phiêu dật linh động.
Trong mắt Bách Lý Tích Yên xuất hiện tán thưởng, đồ đệ này luyện 《 Huyền Nữ thần công 》, mới tám tuổi liền có thể sử dụng chiêu thức phi diệp trích hoa, đúng là thiên tài mấy trăm năm khó gặp.
Không đợi Hứa Tử Nhàn chạy đến trước mặt Bách Lý Tích Yên giả ngoan, liền nghe thấy chỗ nó ném cánh hoa hét thảm một tiếng “Ai u”, Hứa Tử Nhàn thầm nghĩ một tiếng “Không tốt hỏng rồi”, sợ là làm người bị thương.
Hai người quen biết một mắt, vội vàng chạy đến chỗ đó, Bách Lý Tích Yên lên xuống một cái, đã đến nơi.
Hứa Tử Nhàn theo sát phía sau, từ xa liền nhìn thấy một nữ nhân diễm mỹ hoa quý té ngã trên mặt đất, vị trí bốn tấc bên cạnh thì cắm cánh hoa mai kia, thở ra một hơi, may là chưa làm người bị thương, phu nhân kia hữu kinh vô hiểm, chỉ là bị dọa mà ngã xuống đất thôi.
Người này chính là Lâm thị mới qua thời kỳ giam cầm, hôm nay vừa bỏ lệnh cấm, đang định đi thỉnh an lão thái thái, nào biết đi ngang qua chỗ này lại gặp phải tai bay vạ gió.
Thủy Khí bên cạnh nhanh chóng nâng ả dậy, Lâm thị vẻ mặt khó chịu nhìn phía người tới, cả người chật vật, “Là đồ đê tiện nào không có mắt, dám đâm sau lưng đả thương người.” Ả chưa từng gặp qua Bách Lý Tích Yên, bây giờ liếc thấy mình không ở trong nhà một tháng lại vô duyên vô cớ có thêm một vị mỹ nhân trẻ tuổi, nhất thời sửng sốt.
Chẳng lẽ là oan gia kia ở sau lưng ả nạp thêm tiểu thiếp?
Bách Lý Tích Yên quá mức chói mắt, thế nên Lâm thị cũng chưa từng phát hiện Hứa Tử Nhàn đứng cạnh Bách Lý Tích Yên mềm mại như thỏ con. Lâm thị nghĩ thế trong lòng, ánh mắt dần dần lãnh lệ, người này mỹ lệ như thế, địa vị của ả sợ là không thể bảo vệ.
Vỗ vỗ bùn đất dính trên người, Lâm thị nháy mắt thay thành nụ cười thân thiết hòa nhã: “Ai nha, thì ra là một vị muội tử xinh đẹp, tỷ tỷ mới nãy đi vội không nhìn dưới chân, tỷ tỷ không trách muội tử.” Áp một đầu trên bối phận trước rồi lại nói.
Bách Lý Tích Yên nhưng không ăn dạng này của ả, thấy người kia nói mình không sao, chỉ hơi gật đầu, quay đầu liền dắt tay Hứa Tử Nhàn, “Tử Nhàn, chúng ta đi.” Lên xuống một cái, liền biến mất vô tung vô ảnh, chỉ để lại Lâm thị hỗn độn đón gió còn chưa hồi thần.
“Đứa bé kia là Hứa Tử Nhàn?” Ngón tay Lâm thị phát run, chỉ vào hướng hai người rời đi.
“Đúng vậy, di nãi nãi. Nữ nhân kia là sư phụ của tam tiểu thư.” Thủy Khí thật cẩn thận trả lời.
Lâm thị hung hăng liếc xéo Thủy Khí, “Vừa rồi vì sao không nhắc nhở ta!”
Thủy Khí “rầm” quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ trả lời: “Nô tỳ đáng chết, di nãi nãi mới ra, Thủy Khí nhất thời kích động, vui vẻ nên quên mất.”
“Đây còn ít kém, đứng lên đi, theo ta đi thỉnh an lão thái thái cùng lão gia thỉnh.”
Thủy Khí chần chờ hỏi một câu: “Di nãi nãi không quay về đổi quần áo sao?”
Lại liếc xéo Thủy Khí, Lâm thị nhìn nàng như đồ ngu: “Ngu xuẩn, cứ vậy mà đi!”
Chiều hôm đó, Hứa Tử Nhàn cùng Hứa Từ liền bị Hứa Trường Tông gọi vào thư phòng răn dạy một trận, Hứa Từ thế mới biết, thì ra Lâm thị kia lại ra ngoài làm yêu quái, hôm đó chết lúc nào thì hết rồi.
Một năm nay mưa thuận gió hòa, dân chúng được mùa, bắt đầu mùa đông tới nay lại rơi mấy trận tuyết lớn, tuyết tuy lớn lại không có gió lốc, có thể nói là tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa. Thái Khang hoàng đế long nhan rất vui, vào hai mươi ba tháng chạp, đại yến quần thần lấy tạ ơn thiên ân.
Quan viên ngoài lục phẩm đều có thể mang theo gia quyến (vợ con) đến dự tiệc.
Lời vừa ra, quan viên có tư cách tham gia đều lần lượt về nhà chuẩn bị hoa phục đẹp, chỉ còn chờ ngày đó đến. Đây chính là thời cơ tốt để khơi thông nhân mạch, không thể bỏ qua.
Mà Hứa gia lúc này, Lâm thị đang khẽ cắn lỗ tai Hứa Trường Tông.
“Lão gia, hài tử Tử Nhai này xưa nay nhu thuận hiểu chuyện, lại biết nguyên tắc, ngài dẫn nó đi đi. Bộ dạng nó theo ngài, tuấn tú, nói không chừng sẽ có tiểu quận chúa nào hoặc là quý nữ nhà ai phương tâm ám hứa, hoặc là kết giao với tiểu hoàng tử tiểu vương gia.” Ả liếm liếm ốc tai Hứa Trường Tông, Hứa Trường Tông nhất thời run cả người, “Cũng có nhiều chỗ tốt cho con đường làm quan của ngài, còn thằng nhóc Hứa Từ bướng bỉnh bá đạo, quen biết đều là du côn lưu manh, ngoại trừ làm người xấu mặt thì cái gì cũng làm không được, ngài mang nó đi một chút tác dụng cũng không có.”
“Còn nữa, nếu ngài mang theo một nữ oa, Tử Dĩnh cũng là một người có thể lựa chọn. Hài tử Tử Nhàn này ngươi cũng biết, không có bộ dáng đứng đắn, Tử Ngọc lại nhát gan, chỉ có Tử Dĩnh tự nhiên hào phóng, có thể mang ra ngoài.”
Hứa Trường Tông gầm nhẹ một tiếng, áp Lâm thị ở dưới thân, thở hổn hển, “Được, theo ý ngươi. Lão gia ta liền mang theo các ngươi đi.”