Đọc truyện Hiền Hậu Thực Nhàn – Chương 97: Thái Phi tức điên
Biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn xuống bàn tay trống không thần kì+ Nảy sinh tình cảm+ Thái phi sắp điên rồi!
Edit: Nguyệt Chiêu Viện
Beta: Hy Thái Phi
Nhận được tin, Tần Tiêu ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, cười nói: “Nghe cô nương nói như vậy, hình như chỗ của ta quả thực có cái tráp như vậy. Vậy đi, ngươi trở về báo lại trước với cô nương của các ngươi, miễn cho nàng ta lo lắng cuống cuồng, ta sửa sang lại một chút, tìm cái tráp rồi tự tay đưa đến Thọ Khang cung”.
Tiểu nha hoàn nghe được trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới tìm được đồ thuận lợi như vậy, lại nghe nói Thiếu giám đại nhân sẽ đích thân đưa qua, không bảo nàng kéo cái tráp nặng muốn chết đó về, đương nhiên rất cao hứng trở về phục mệnh.
Tần Tiêu đi lòng vòng mấy vòng trong phòng, quả nhiên mò ra được cái tráp dài bằng gỗ hương tử đàn khảm ngọc tùng thạch dưới gầm giường. Hôm ấy hành lí đặt ở trước sau trên xe, tráp này đặt ở phía trên, chắc là bị Ngụy An Lan nhìn thấy, cũng may nàng lanh mắt nhớ kỹ, nói không kém tí nào.
Áo lót trân châu mặc mùa hè vừa mát mẻ lại dưỡng da, rất nhiều phi tần phân vị cao đến mùa hè đều thích khoác thêm một cái vào áo trong để mặc, tuy quý trọng nhưng cũng không phải hiếm thấy. Trong tráp này của Tần Tiêu, vừa khéo đựng một cái. Là Hoàng Hậu nương nương nhờ hắn đưa cho Hiền phi nương nương, người chăm sóc Đại công chúa. May là chưa có đưa đi.
Tử hương đàn rất nặng, mùi thơm nồng đậm, Tần Tiêu nâng một tay cũng không thấy tốn chút sức lực nào. Hắn ước lượng cái tráp trong tay rồi quay người đi khỏi Thượng Tẩm cục.
“Làm phiền Thiếu giám đại nhân đi chuyến này”. Ngụy An Lan bảo nha hoàn đưa trà, mời Tần Tiêu ngồi xuống.
Tần Tiêu nhìn nhìn nàng, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, cằm của Ngụy An Lan đã nhọn đi không ít, bọng mắt dường như cũng hơi đen.
“Mấy ngày nay cô nương có chỗ nào không ổn ư?”
Đây chính là không ngủ đủ giấc, đã khiến cho mỹ nhân tiều tụy như vậy, Tần Tiêu thấy dáng vẻ ủ rũ của nàng bất giác có chút đau lòng. Tiểu cô nương này an ổn đi theo phụ mẫu nhậm chức thì tốt biết bao. Ngụy Thái phi lại muốn đón nàng đến trong kinh, muốn giúp nàng tìm một mối hôn nhân tốt. Thế nhưng lại đem nàng tới cái vũng nước đục này, quả thực rất vô tội.
“Trong cung rốt cuộc cũng không mát mẻ như trên núi”. Ngụy An Lan cười khẽ một tiếng nói: “Cũng may Thiếu giám người có thể chịu đựng được. Ta ở trên núi rồi thì một đêm nóng nực ở kinh thành này ta chịu cũng không nổi, người ở trên núi mát mẻ mấy ngày, sao rồi, về đây có khó chịu hay không?”
Tần Thiếu giám mặc dù không cười, nhưng đôi mắt thật dài kia hơi cong lên, ánh mắt sáng trong nhu hòa, Ngụy An Lan nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng bừng, nhịp tim cũng có chút không khống chế được. Nam nhân xinh đẹp như vậy nhất định chính là oan nghiệt. A di đà phật, sắc tức thị không!
Ngụy An Lan và Tần Tiêu gặp nhau, bốn phía có chừng sáu cung nữ đang đứng, tuy cũng rũ hai mắt nhưng lỗ tai vẫn đang ngóc lên. Không có cách khác, dáng người Ngụy An Lan rất đẹp, Ngụy Thái phi lại rất để tâm đến nàng, Tần Thiếu giám lại là một mỹ nam tử nổi danh trong cung… mặc dù chỉ là một thái giám. Ngồi ở trong phòng muốn nói chuyện tư mật gì đó là hoàn toàn không thể.
Ngụy An Lan đặt chung trà xuống, để thị nữ nhận lấy tráp gỗ trong tay Tần Tiêu, cười nói: “Nhờ có Thiếu giám thận trọng, nếu để áo lót trân châu mà Hoàng Hậu nương nương ban thưởng thất lạc, hẳn là đại tội rồi. Cứ xem như tiểu nữ nợ Thiếu giám vậy”.
Tần Tiêu cúi đầu thi lễ: “Chuyện nên làm mà thôi, tại hạ không dám”.
Ngụy An Lan đứng lên, nói với Tần Tiêu: “Thiếu giám người sau đợt này còn phải trở về trên núi, nương nương thích hoa, ở chỗ này của ta có trông mấy bụi thược dược khác giống, mấy hôm nay vừa nở, Thiếu giám biết sở thích của nương nương không bằng giúp ta xem thử, chọn hai cành đẹp một chút mang đi”.
Tần Thiếu giám đứng lên nói: “Xin nghe theo”.
Ngụy An Lan gật đầu một cái, khẽ dao động y phục, yêu kiều đi ra ngoài trước. Tần Tiêu đi theo xa xa sau lưng nàng nửa bước, xa hơn chút nữa chính là các cung nữ trong Thọ Khang cung.
Lần trước để cho Ngụy An Lan tự ý chạy ra ngoài, khi trở về sắc mặt trắng bệch, những cung nữ phụ trách chăm sóc Ngụy cô nương đã bị Ngụy Thái phi quở trách một trận, lúc này cũng không dám xem thường nữa. Chỉ thấy Ngụy An Lan và Tần Thiếu giám hai người nói chuyện với nhau nhưng hơn nửa là nói về tình huống của Hoàng Hậu và Hoàng Thượng ở núi Thúy Bình hoặc chỉ cho hắn thấy những hoa hoa thảo thảo trong hậu viên này. Hai người hành sự lễ độ, trong lời nói trò chuyện cũng không vượt qua quy củ, cho nên cũng yên tâm hơn phân nửa. Đi theo mãi, dần dần đã không còn khẩn trương cẩn thận nữa.
Ngụy An Lan dường như hoàn toàn không chú ý tới cung nhân sau lưng vậy, nói nhảm hồi lâu với Tần Thiếu giám, mà Tần Thiếu giám cũng rất kiên nhẫn cùng nói chuyện phiếm với nàng, không hề thể hiện ra một chút khó chịu nào.
Ánh nắng long lanh, chiếu lên thân mình hai người bọn họ, như bức tranh sơn thủy, nhẹ nhàng khoan khoái, nếu thêm chút nét vẽ tỉ mỉ, thì hết sức tinh xảo đặc sắc. Đều là nam nữ như tranh vẽ, sau lưng lại có bầu trời xanh biếc, bóng cây đan xen, bóng hoa phù dung chiếu rọi, đẹp đến mức người ta không dời tầm mắt đi đâu được. Các cung nữ đi theo phía sau bọn họ cảm thấy rất khó hiểu, hai người này như trời đất tạo nên, xứng đôi như vậy. Chỉ tiếc…. Thật đáng tiếc….
Tần Tiêu nghe theo Ngụy An Lan chỉ mà đi hái một đóa hoa thược dược Nam Vang ngọc trâm nhiều cánh lớn, trong lúc ngón tay của hai người giao nhau, một viên giấy đã nhanh chóng được nhét vào trong tay Tần Tiêu.
“Hoa này rất đẹp chắc Hoàng Hậu nương nương sẽ rất thích”. Tần Tiêu lật tay không tiếng động thu viên giấy kia vào trong ống tay áo, tay cầm một mâm hoa lớn đưa cho Ngụy An Lan: “Cô nương người còn đẹp hơn hoa, hoa này cô nương cài lên đi”.
Ngụy An Lan nhìn hắn, khóe mắt hơi liếc một cái, ngồi xổm xuống thi lễ: “Đa tạ Thiếu giám đại nhân”.
Mục đích gọi người tới đã đạt được, Tần Tiêu không tiện lưu lại nữa, hai người hành lễ xong thì cáo từ rời đi. Không biết tại sao, nhìn đôi mắt trong suốt long lanh kia của Ngụy cô nương, trong lòng Tần Tiêu sinh ra một chút không nỡ. Cùng có cảm giác quyến luyến không rời đó còn có Ngụy An Lan.
Hai người trẻ tuổi đều chưa từng thể nghiệm qua tình yêu, cũng không nói được trong lòng có cảm giác mất mác nhàn nhạt lại mơ hồ bận lòng đó là vì đâu. Chỉ cảm thấy trong ngực hơi có chút khó chịu, trong chua ngọt lại mang theo mấy phần đắng chát, bước chân cũng đình trệ. Loại chuyện này hơn phân nửa là chính bản thân mình không hiểu được, trên mặt mình có chút khác thường cũng không hay. Nhưng ba bốn cung nữ ở phía sau bọn họ từng người đều có ánh mắt rất độc, mới vừa rồi còn cảm thấy ung dung, lúc này nhìn thấy ánh mắt hai người liền thầm nghĩ không ổn.
Bóng người của Tần Tiêu đã rời đi rất lâu, Ngụy An Lan vẫn còn đứng ở trước cửa viện, tâm tư không biết đã bay đi đâu. Thị nữ thiếp thân gọi nàng mấy tiếng mới hồi hồn trở lại.
Đến buổi chiều Ngụy Thái phi gọi Ngụy An Lan tới, cho lui hết những cung nữ hầu hạ bên cạnh, để nàng ngồi đối diện với mình.
Ngụy An Lan không biết Ngụy Thái phi gọi mình tới có gì phân phó, nhưng luôn cảm thấy không khí này có gì đó không thích hợp. Ngụy Thái phi rất ít khi dùng gương mặt nghiêm khắc như vậy nhìn mình, bộ dạng ôm đầu đau lòng. Ngụy An Lan thầm kêu một tiếng không ổn, nhưng cũng có chút chột dạ không thể giải thích được.
Ngụy Thái phi nhìn nàng chòng chọc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Bây giờ ngươi cũng đã lớn rồi, không thể cứ ở bên cạnh bổn cung mãi như vậy được. Ban đầu ta cảm thấy lấy tướng mạo tài hoa của ngươi làm nhất phẩm Hầu phu nhân cũng có thể, đáng tiếc ngươi lại không có mệnh này, hắn cũng không có phúc phận này…”
Ngụy An Lan lo lắng đề phòng chờ Ngụy Thái phi nói tiếp, ai ngờ một lúc lâu cũng không nghe giọng nói của Thái phi. Nàng ngẩng đầu lên, kinh hãi phát hiện Thái phi đang rơi lệ.
“Thái phi nương nương!”Ngụy An Lan hoảng loạn, Ngụy Thái phi ôn hòa, thế nhưng tính tình cũng rất mạnh mẽ, nàng đi theo Thái phi lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy Thái phi khóc thương tâm như vậy.
Ngụy Thái phi cầm khăn tay lau lau nước mắt, hít sâu một hơi giống như hạ quyết tâm rồi nói: “Đợi Hoàng Thượng trở về, ta sẽ bảo hắn chỉ hôn ngươi với Thẩm gia. Gia đình Thẩm Các gia phong thanh liêm, tuổi tác tướng mạo đích trưởng tôn của hắn cũng tương xứng với ngươi, mặc dù vẫn chưa có công danh, nhưng gia thế trong sạch, Thẩm gia lại là thư hương thế gia, cũng coi như xứng với ngươi. Cứ quyết định vậy đi, một lát ta sẽ viết thư cho phụ thân của ngươi!”
Ngụy An Lan trực tiếp ngây ngốc. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới rằng Ngụy Thái phi gọi nàng tới là để thay nàng đính hôn. Thẩm thiếu gia kia nàng đã từng nghe Thái phi nhắc loáng thoáng, chẳng qua khi đó Thái phi ngại người ta mười bảy, mười tám tuổi mà vẫn chưa thi đậu cử nhân, cảm thấy không xứng với An Lan xinh đẹp nhà mình. Sao bây giờ lại đột nhiên như vậy, quyết định phải đính hôn chứ?
Ngụy An Lan vội đứng dậy: “Nương nương, cô, đang yên đang lành sao lại nói chuyện này chứ? Con… con…” Con con nửa ngày cũng không biết phải nói gì, chẳng qua cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu, giống như bị một tảng đá lớn chặn lại vậy, vừa khổ sở lại phẫn uất, các loại cảm xúc rối ren với nhau hóa thành một câu nói ra miệng: “Con không muốn lập gia đình!”
Ánh mắt Ngụy Thái phi lạnh lẽo: “Ngươi không muốn lập gia đình, chẳng lẽ muốn cưới một tên thái giám?”
Ngụy An Lan ngẩn ra, Thái phi nói gì vậy? Chẳng lẽ trong mắt Thái phi, thái giám không phải là người?
“Ngươi còn trẻ thì hiểu cái gì?” Thái phi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, lại tức nàng không biết hơn thua, lại đau lòng nàng trẻ con không hiểu chuyện, không nhịn được mà mắng: “Vậy Tần Tiêu kia là thứ gì? Một tên phế nhân, thứ phế vật, chẳng qua khuôn mặt dáng dấp đẹp một chút mà cũng dám tới câu dẫn An Lan của ta? Đợi ngày mai ta tìm được chỗ sai nào, ta trượng tễ chết cái tên nô tài chết bầm này!”
Hai mắt Ngụy An Lan trợn tròn, nhìn Thái phi trước mắt, cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
“Cô mẫu”, qua hồi lâu, lồng ngực kịch liệt phập phồng của nàng mới bình phục lại, nàng đứng lên, quỳ xuống trước mặt Ngụy Thái phi: “An Lan không biết người nghe người ngoài nói cái gì, mong người bớt giận rồi nghe con nói một chút”.
Ngụy Thái phi cũng thở hổn hển hồi lâu, nghe nàng nói như vậy, tức giận cắn răng nói: “Được, nói thử xem, ngươi có lý lẽ gì”.
“Hôm nay con gặp Tần Thiếu giám là vì nhờ hắn lấy giúp con vật mà Hoàng Hậu nương nương ban cho. Con và hắn chẳng qua chỉ nói mấy câu, đi nửa vòng sân, cũng là nói chuyện của nương nương, từ đầu đến cuối bên cạnh con và hắn có không dưới bốn cung nữ đi theo. Không biết Tần Thiếu giám câu dẫn con thế nào, là lời nói hay hành động? Mời Thái phi nương nương gọi người mật báo ra, đối mặt đối chất với con”.
Ngụy Thái phi không nói nữa, loại chuyện này chẳng qua người ta chỉ để trong mắt, đoán chừng một chút mà thôi đương nhiên không có bất kì bằng chứng nào.
“Hồ ngôn loạn ngữ như vậy, không chỉ làm ô uế danh tiếng của con và Tần Thiếu giám, cũng là gièm pha cung vi, bỗng dưng đội cái mũ dâm loạn hậu cung cho Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Hậu biết được, nhất định sẽ không để yên”. Ngụy An Lan nhấn mạnh.
Ngụy Thái phi im lặng chốc lát, nghiêng đầu sang chỗ khác nói một tiếng: “Ngươi và hắn không có chuyện gì vậy là được rồi, cứ xem như lúc nãy ta chưa nói gì”.
“Lời đã nói ra cũng giống như mực đã hắt lên giấy, sao có thể nói thu lại thì thu lại?” Mắt Ngụy An Lan đỏ ngầu, nước mắt chảy xuống: “Tần Thiếu giám là người cũ của Khang Vương phủ, từ nhỏ đã hầu hạ Hoàng Thượng, được Hoàng Thượng hết sức tín nhiệm. Cho dù là nhân phẩm hay học thức đều là nhân vật đứng đầu trong cung. Ngoại trừ việc thân thể có khiếm khuyết thì có chỗ nào hắn không so được với người ngoài chứ? Không chỉ Hoàng Thượng coi trọng hắn mà Quan quân hầu cũng xem hắn là bạn. Thái phi nương nương người hiểu lầm cháu gái cũng được nhưng sao có thể nghĩ Tần Thiếu giám như vậy?”
Trên mặt Ngụy Thái phi xẹt qua vẻ tức giận, còn nói không có tư tình với Tần Tiêu, mà từng câu từng chữ đều bênh vực hắn, một chút cũng không để ý tới thể diện của mình. Hơn nữa Ngụy An Lan không nhắc tới Bùi Nghi còn được, vừa nhắc tới Bùi Nghi, trong lòng Ngụy Thái phi càng giận hơn.
“Nếu hắn không phải nội thần, thì tiền đồ nhất định còn tốt hơn”. Ngụy An Lan than nhẹ một tiếng: “Thật đáng tiếc”.
“Đáng tiếc cái gì?” Ngụy An Lan luôn ôn thuận nghe lời, vậy mà lần này vì một thái giám mà tranh cãi với bà, Ngụy Thái phi rất giận, vỗ bàn một cái: “Chẳng qua gương mặt dáng dấp khá một chút mà thôi, cũng không biết có phải dựa vào mặt hay không nữa, làm chuyện dơ bẩn với người khác để có được chút thể diện này. Một tên thái giám mà vẫn nghĩ rằng bản thân mình hơn được người khác sao?”
“Thái phi nương nương!” Ngụy An Lan cũng nóng nảy, trước kia Ngụy Thái phi không phải là người chua ngoa như vậy, sao động tới chuyện của Tần Tiêu lại có thể phỏng đoán mà hắt bát nước dơ cho nàng được chứ?
“Thế nào, đau lòng sao?” Ngụy Thái phi không đợi nàng trả lời, lạnh lùng nói: “Nói cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì tuyệt đối không để ngươi đi vào lầm đường lạc lối mà thích một tên thái giám đâu. Ngươi không phải nói hắn được Hoàng Thượng tán thưởng sao, có quan hệ rất tốt với Bùi Hầu sao? Ngày mai ta sẽ xử lý hắn, muốn xem một chút Hoàng Thượng có thể vì hắn mà trở mặt với ta hay không, Bùi Hầu có thể vì hắn mà tới chỗ bổn cung tìm phiền toái hay không!”
Ngụy Thái phi điên rồi, ai cũng biết gần đây Tần Tiêu rất được ý Hoàng Hậu, huống chi Tần Tiêu còn là quan ngũ phẩm nội thị, sao có thể tùy tiện tìm một tội danh rồi đánh chết chứ?
Ngụy An Lan thấy vẻ mặt dữ tợn của Ngụy Thái phi, biết vị cô mẫu này của mình tức giận, nói không chừng nhất thời kích động có thể đánh chết Tần Tiêu thật, vội đến nổi nhảy cỡn lên ôm bắp đùi Thái phi: “Cô mẫu, đừng mà, chúng ta cái gì cũng không có, người nghĩ lại đi, đừng giết oan Tần Thiếu giám!”
“Lôi ra, mau lôi ra!” Ngụy Thái phi kêu to: “Người đều chết hết rồi hay sao? Kéo Ngụy An Lan ra cho bổn cung, nhốt lại, không cho phép nó ra cửa nửa bước, cũng không cho bất cứ người nào đến gặp nó!”