Đọc truyện Hiền Hậu Thực Nhàn – Chương 93: Mưa gió sắp đến
Suy đoán của tam đại đầu sỏ + Ngụy cô nương ủ rũ cụp đuôi + thật đáng thương!
Edit: Nhã Quý Phi
Beta: Hy Thái Phi
Ngọc Tuyền Sơn trang được xây dựng trên núi Thúy Bình, chiếm hơn phân nửa sườn núi, phía sau là sông suối, phong cảnh nên thơ, cũng là một nơi dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công.
Lầu các đều có mái hiên rũ xuống, nằm dưới bóng râm của những ngọn núi, tầng tầng lớp lớp, sừng sững lồng lộng.
Nhưng cái này thật ra chỉ là vẻ bề ngoài!
Ngọc Tuyền Sơn trang có một ám đạo được tiên đế đào từ trước, có thể ẩn nấp hơn vạn binh lính. Ám đạo này gần như đào hết bên trong núi Thúy Bình, cất giữ rất nhiều vũ khí quân sự, có thể xem là kho vũ khí riêng của hoàng gia.
Đương nhiên, ám đạo phải do đích thân đế vương nắm giữ, người ngoài không được phép bước qua cửa.
Lúc này, Bùi Nghi, Lý Khác cùng Tần Tiêu đều đang ở trong ám đạo, chính xác là một gian phòng tối bên trong Nguyệt Lam các.
Bên ngoài trời chỉ còn những đám mây dày khiến bên trong vô cùng tăm tối.
Bốn chân đèn có dầu đựng nến nhấp nháy ánh sáng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng nến “tách”một cái. Ba người ngồi xung quanh cạnh bàn, tát cả đều khép mắt chau mày không nói lời nào.
Nhận được lời nói nghi hoặc từ Ngụy An Lan, Bùi Nghi vội vàng gọi Vinh Vương Lý Khác. Ba người bọn họ tụ lại bàn bạc trong căn phòng tối này cũng đã nửa ngày.
Nếu Ngụy An Lan không nhìn lầm, vậy thì trong kinh thành nhất định có biến cố.
Bùi Nghi nắm trong tay quyền quản lý Ngũ thành binh mã. Quan tướng đứng đầu các tiểu binh là người thuộc hoàng gia hoặc đích tử của những người có công, tất cả là người tài trẻ tuổi, từ nhỏ đã nghe theo sự tích về Bùi chiến thần mà rèn luyện, vô cùng kính yêu Bùi Nghi. Bọn họ đều là lực lượng thủ vệ trung thành trong kinh, nếu nói bọn họ làm phản, Bùi Nghi thật sự không dám tưởng tượng.
Nhưng nếu nơi đó có tôn thất hoặc các đại thế gia âm thầm quấy phá, áp chế những người thân trong nhà để nhờ cậy thế lực trong kinh thành, sau đó cố ý muốn giấu đi việc này, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng mà, kẻ có thể làm được việc nắm giữ trung tay Trung Thư Tỉnh, binh mã tư và doanh trại quân, rốt cuộc là ai?
Ai có năng lực cùng quyền binh lớn như vậy, khiến nhiều người như vậy nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không thấy?
“Thời cơ này cũng đến quá đúng lúc.” Bùi Nghi nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên bàn, lẩm bẩm nói, “Nếu những người này thật sự là dân bị nạn từ phía Nam đến, với tốc độ như vậy của bọn họ, đường lên kinh thậm chí sẽ mất hai tháng hoặc hơn. Nhiều người như vậy, những quan phủ trên đường đi lại không có động tĩnh gì, không có tin tức gì, cứ mặc kệ như vậy?”
Vinh Vương nắm chặt hai tay, lông mày rậm nhăn lại một chỗ, ánh nến trong đôi mắt sâu thẳm của hắn nhắm nháy, khiến hai tròng mắt dường như toàn là huyết sắc.
“Trên đường đi này ít nhất cũng phải có mười quan phủ, phải chăng tất cả bọn họ đều mù mắt điếc tai rồi?”
Bùi Nghi gật đầu nói: “Lúc Hoàng Thượng gởi thư có nói qua, một số châu phủ ở phía nam đã bị Quách Hiếu Thông bán đi hoặc hàng phục, nhưng còn hơn phân nửa châu phủ là do những quan viên đáng tin chấp chưởng. Nếu đã do những người đáng tin chấp chưởng thì việc lớn thế này không có khả năng phát sinh.”
Tần Tiêu tiếp lời: “Như vậy xem ra những người này có khả năng là cải trang để tiếp cận vào kinh thành, trước đây từng giả làm đầy tớ hoặc lữ hành.”
Bùi Nghi khép mi cười lạnh: “Nói không chừng lại là binh mã nơi nào đó!”
Tần Tiêu nghe vậy, vô cùng chấn động: “Sao có thể triệu tập binh vào kinh?”
“Không nhất định là phải vào kinh, Ngũ trung có đợt thay quân, nếu có người lặng lẽ thay đổi người trong đợt này, che giấu việc đó khiến bọn họ lặng lẽ lẻn vào kinh đô và những vùng lân cận sau đó nhanh chóng ẩn nấp thì sẽ không làm người khác hoài nghi.”
“Ai có lá gan lớn đến vậy!” Tần Tiêu khiếp sợ đến nỗi gần như nói không ra lời.
“Nếu đã muốn tạo phản thì thế này có là gì?” Vinh Vương cười lạnh một tiếng: “Có điều trong kinh có mười sáu vệ, tất cả đều trung thành với Hoàng Thượng, thì những người này trà trộn vào trong kinh có thể làm được gì? Bọn họ muốn làm cái gì?”
“Mười sáu vệ hiện giờ có ba minh vệ và hai ám vệ đang ở bên ngoài, Việc Hoàng Thượng cải trang để ra khỏi kinh thành chỉ có một số ít người trong hai ám vệ Long Nha và Thanh Hổ biết. Điều ta lo lắng chính là, hai nơi này có gian tế trà trộn, tiết lộ hành tung của Hoàng Thượng ra ngoài.” Bùi Nghi rũ hai mắt, trên mặt không có chút cảm xúc nào: “Hoàng Thượng lặng lẽ rời khỏi kinh thành, việc này lừa gạt hậu cung, lừa gạt tiền triều, đối với những kẻ có mưu đồ thì đây là một cơ hội hoàn hảo.”
Vinh Vương suy nghĩ, sau đó gật đầu thở dài: “Chỉ cần lẫn vào hoàng thành, mua chuộc vài vị lão đại nhân có thể nắm giữ lòng người trong triều, rồi mượn cớ để làm khó dễ Ngọc Tuyền Sơn trang, vạch trần chuyện Hoàng Đế không ở Ngọc Tuyền Sơn trang…”
Tần Tiêu nói tiếp: “Sau đó phái người lặng lẽ trừ bỏ Hoàng Thượng trên đường đi, như vậy tội ám hại Hoàng Đế có thể che lấp là do muốn giết kẻ giả làm Hoàng Thượng. Tội danh che dấu khiến Hoàng Thượng gặp nguy đổ lên người Vinh Vương, Bùi Hầu hai người. Còn bọn họ lại mang tiếng trừ gian, danh chính ngôn thuận mà lập Tân Hoàng đế.”
Ba người nhìn nhau một giây, Bùi Nghi nắm chặt tay: “Hoàng Hậu có thai, việc này đã cho người báo với hậu cung. Người kia biết được tin tức, chắc chắn sẽ không kéo dài thời gian. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ở Giang Châu sắp gặp nguy hiểm.”
“Ta cùng người đi Giang Châu.” Tần Tiêu trầm giọng nói: “Tất cả phải lấy an nguy của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu làm trọng!”
“Ngươi không thể đi,” Bùi Nghi lắc tay: “Ngươi còn phải ở lại đây yên ổn lòng dân. Giang Châu nơi đó, bây giờ chúng ta có chạy đến sợ cũng không còn kịp nữa rồi.”
“Chẳng lẽ mặc cho Hoàng Thượng Hoàng Hậu đối diện với nguy hiểm?” Tần Tiêu lắc đầu: “Mặc dù Tô Định Phương là quan lại Giang Châu, nhưng đối với chuyện ám sát đánh bất ngờ này, hắn chưa chắc đã hiểu rõ.”
“Giang Châu có năm ngàn trú binh, đối phương phái sát thủ có được đến năm trăm người không?” Bùi Nghi vung tay: “Viết tin cảnh báo, một thư gửi Hoàng Thượng, một thư gửi Tô đại nhân. Một đường để bồ câu bay, một đường là để ngựa chạy, tránh việc thư bị tiêu hủy trên đường, phải chắc chắn chuyển được thư đến cho bọn họ. Chúng ta phải tin tưởng Hoàng Thượng, người không phải kẻ chưa từng thấy máu. Huống chi lúc này bên cạnh người còn có Hoàng Hậu đang mang thai, người sẽ càng lưu tâm cẩn thận hơn bất kỳ ai.”
Vinh Vương gật đầu: “Không tồi, gióng trống khua chiêng phái người gấp rút tiếp viện Giang Châu vào lúc này, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng, ngược lại không tốt.”
“Trong cung cũng cần phải để ý những phi tần, còn có thái phi và ba vị công chúa, nếu bị bọn họ bắt làm con tin, chúng ta cũng sẽ bị động.”
Nói đến này điểm này, ba người đều hiểu rõ người mà bọn họ cần nhằm vào chính là ai.
Con của tiên đế gần như đều mất dần, hiện giờ còn sống chỉ có đương kim Hoàng Thượng Lý Duệ và phế Thái tử Lý Kỳ.
Chương Thái Hậu là mẹ đẻ của Lý Kỳ, bà ta toàn tâm toàn ý muốn cho nhi tử hồi kinh, nhưng nhi tử của bà ta có muốn cũng không thể hồi kinh đơn giản như vậy.
Chỉ sợ từ ngày hắn bị biếm đến Lĩnh Nam thì không lúc nào là không nghĩ đến việc đổi đời, quay trở lại kinh thành làm Hoàng Đế.
Ngược lại mà nói, Đại tổng quản phía đông nam lại là cậu ruột của hắn.
“Thảo nào từ trước đến nay chỉ nghe được động tĩnh của Quách Hiếu Thông, ở chỗ tên Chương Sĩ Tiên đó, một chút tin tức gì cũng không có.” Bùi Nghi cười lạnh lùng: “Hóa ra là lại chờ điều này. Nhưng thật ra thì, ít nhiều gì một câu nói vô ý của Ngụy cô nương đã giúp chúng ta đại ân.”
Quả thực như vậy, nếu trong kinh vẫn luôn giấu hết tin tức, chờ đến lúc sự việc phát sinh thì bọn họ mới biết, lúc đó mọi thứ đều đã muộn.
“Ta hồi kinh, binh bộ Tông Nhân Phủ nằm trong tay ta, nếu có việc gấp, trước hết đánh vào trung cung, cứu Thái phi cùng các Công chúa.” Vinh Vương đứng dậy muốn đi.
Tần Tiêu đột nhiên đứng sững.
“Vương gia đừng vội.” Hắn trầm giọng nói: “Ngài trở về sẽ rút dây động rừng, không bằng để ta đi.”
“Ngươi?”
“Ta là nội quan trong cung, nếu trở về sẽ không khiến người khác chú ý. Hiện tại kẻ địch còn chưa động thủ, Hoàng Thượng không ở đây, Thái phi nương nương và nương nương của các cung cũng chưa chắc chịu tin ngài để rời cung. Ta sẽ ở lại trong cung, trước hết chuẩn bị một vài thứ, có việc gấp thì tuỳ cơ ứng biến, sắp xếp như vậy là ổn thỏa.”
Bùi Nghi suy nghĩ, gật đầu nói: “Đây đúng là ý kiến hay. Trước tiên chúng ta lấy lí do Hoàng Hậu thai nghén, Hoàng Thượng cao hứng uống nhiều mấy chén, trúng đợt nắng nóng, liền bệnh, phải ở phía hậu điện dưỡng thân thể, không cho người khác đến gặp.”
Ba người lại thương nghị nửa ngày, suy nghĩ rất nhiều việc, sau đó trở về để chuẩn bị.
—
Ngụy An Lan uất ức ngồi ở ngoại điện. Lúc nghe tin Hoàng Hậu có thai, nàng đã vô cùng cao hứng, nhưng sự vui mừng đó bị thái độ lạnh nhạt của Hoàng Hậu đả kích đến nỗi không còn chút tâm trạng nào
Không chịu nói chuyện cùng nàng cũng không sao, Ngụy An Lan nghĩ nữ nhân trong thời kỳ thai nghén sẽ lười nhác như vậy, nàng cũng đã từng gặp qua. Chỉ là một ánh mắt cũng không chịu nhìn nàng, biểu tình trên mặt cực kỳ cao lãnh, phảng phất như khinh thường không muốn nói gì. Điều này làm cho Ngụy cô nương ít nhiều cảm thấy tổn thương.
Tốt xấu là một trương bài trên bàn trăm vòng mạt chược đánh hạ tới giao tình, sao lại đột nhiên trở mặt như không quen biết?
Tuy rằng người là Hoàng Hậu, ta là bạch y, nhưng cũng đã rất nhiều lần gọi nhau là tỷ tỷ muội muội, ít nhất cũng có cảm tình đi?
Ngụy An Lan cảm thấy mình làm người thực thất bại, nhưng lại không biết Tiếu Trầm Mặc đã ngầm lau bao nhiêu mồ hôi lạnh.
Đôi mắt Ngụy An Lan rất tinh tường, Tiếu Trầm Mặc không dám đối diện trực tiếp với nàng ấy. Không phải vì thủ pháp dịch dung không tốt, mà là nàng sợ mình không kiểm soát tốt vẻ mặc sẽ khiến một người giỏi xem sắc mặt như Ngụy An Lan bắt được dấu vết.
Khó bắt lỗi nhất chính là một gương mắt lạnh lùng, muốn không phạm sai lầm thì cái chính là không mở miệng không lên tiếng.
Nàng chỉ nhìn nàng ấy từ đầu tới cuối mà không nói lời nào, chờ Ngụy An Lan quỳ hành lễ rồi ra ngoài, sau lưng Tiếu Trầm Mặc đều đã ướt đẫm. Rốt cuộc thì Ngụy An Lan cũng theo lời Thái phi đến đây, Hoàng Hậu nương nương nàng cũng đã gặp qua.
—
Ngụy An Lan chỉ được ở trên núi ở một đêm, ngay hôm sau liền phải ủ rũ cụp đuôi mà ngồi xe hồi kinh.
Chỉ là trước lúc lên xe, nàng đột nhiên gặp một người đứng ngay bên cạnh xa giá của mình.
Quan phục nội giám ngũ phẩm màu đỏ, mặt sáng như ngọc, ánh mắt trầm tĩnh như trăng sáng trên cao, khí chất xuất trần.
Ngụy An Lan ngẩn ra, người này sao có thể xuất chúng như vậy. Nàng lại liếc mắt một cái, hóa ra từng đã gặp mặt, Thượng Tẩm cục Thiếu Giám Tần Tiêu.
“Tần Thiếu Giám.” Ngụy An Lan tiến đến hành lễ, Tần Thiếu Giám tao nhã đáp lễ.
Bởi vì Tần Thiếu Giám là thái giám, thân mình không còn đầy đủ (*), Ngụy An Lan cũng không cần quá xa cách. Thấy hắn cưỡi ngựa đi theo xa giá của mình, nàng liền kéo màn xe, tò mò hỏi hắn: “Không phải Tần Đại nhân đi theo Hoàng Thượng ở Ngọc Tuyền Sơn trang sao? Sao vậy, sao lại muốn xuống núi?”
(*) Ý nói thái giám là người đã bị cắt cái đó nên không còn nguyên vẹn nữa =))))
Tần Tiêu cười cười, khom người trên ngựa, đáp: “Tại hạ nghe lệnh Hoàng Hậu gửi gắm, hộ tống cô nương hồi cung.”
À, là Hoàng Hậu muốn hắn đưa tiễn mình.
Tâm trạng của Ngụy An Lan vốn dĩ đã sụp đổ đột nhiên sống lại một chút, nàng nhịn không được liền cười rộ lên.
Dung mạo của nàng vốn rất đẹp, trong nắng sớm của núi rừng, vẻ mặt tươi cười càng thêm bắt mắt.
Hô hấp của Tần Tiêu ngưng lại, hắn vội dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm vào cương ngựa trong tay.
Ánh mặt trời chiều vào một bên mặt hắn khiến một nửa thâm trầm, một nửa lại sáng ngời. Chiếc mũi cao thẳng kéo dài tạo ra bóng ma, ánh sáng bao lấy thân thể hắn, phác hoạ thành một đường cong mơ hồ.
Ngụy An Lan buông màn, dựa thân mình lên thành xe, thân ảnh của Tần Thiếu Giám tựa như vẫn còn chiếu vào đáy mắt nàng. Rất lâu sau đó, Ngụy cô nương mới đưa trong ngực một ngụm trọc khí nhổ ra.
“Hắn cũng thật xinh đẹp…” Nàng ca ngợi thật tâm, trong lòng dường như có chút khổ sở.
Người xinh đẹp xuất chúng như vậy, vì sao lại phải làm thái giám?
Thật là đáng thương.