Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 90: Phong cảnh cực kỳ tốt


Đọc truyện Hiền Hậu Thực Nhàn – Chương 90: Phong cảnh cực kỳ tốt

Khác thường hẳn là có điều quỷ dị + Cái gì gọi là bản tính + Ngươi tốt

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Hy Thái Phi

Đã nắm giữ được Định Châu, chỉ còn lại ba nơi là Túc Châu, Vĩnh Châu và vùng sông Phần đã bị Quách Hiếu Thông nắm giữ, muốn bắt lấy những nơi đó một cách phi điểu không kinh[1] giống như Định Châu thì không phải là chuyện dễ dàng.

[1] phi điểu không kinh (chim bay không sợ): lẳng lặng, bình tĩnh

Huống chi ngoại trừ những quan viên có tâm mưu phản, phía dưới còn có rất nhiều nạn dân đang gào khóc đòi ăn cần được cứu tế, cần được trấn an, cần được an trí. Chỉ dựa vào một mình Lục Gia cũng không thể hoàn toàn làm tốt.

Lý Duệ tự tay viết thư, thêm bồ câu đưa thư bay gấp tám trăm dặm, do Long Nha Vệ ra mặt, điều động đặc sứ Hồng Linh đưa đến Ngọc Tuyền sơn trang, giao tận tay Bùi Nghi.

Hiện giờ trong kinh có hai người Bùi Nghi cùng Vinh Vương tọa trấn, điều động tài nguyên và tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, quân chính Đại Tề đã tách ra, cuối cùng vẫn gộp lại ở trong tay Hoàng đế. Xưa nay văn võ xem thường lẫn nhau, trong một châu phủ thì văn thần lấy Tri Phủ đứng đầu, võ tướng lấy Tổng binh cầm đầu, trợ giúp cho nhau đồng thời cũng là dùng thế lực chèn ép lẫn nhau. Trường hợp văn võ cấu kết giống như Định Châu phủ cũng không phải là không có, nhưng xác suất xảy ra là tương đối thấp.

Quách Hiếu Thông có thể thâu tóm Tri Phủ, không nhất định có thể bắt chẹt Tổng binh. Đánh bại được Tổng binh, cũng không nhất định có thể được Tri Phủ đi theo.

Chỉ vài ngày, công văn Bùi Nghi soạn ra liền phát tán tới các châu các phủ.

Nói là có quan viên địa phương tham ô thuế ruộng dùng để cứu tế, tự tích trữ rồi tự bán ra kích phát dân oán. Hoàng đế tức giận, lệnh quân binh các châu phủ tập trung về quân doanh, bổ nhiệm Tổng binh Giang Châu phủ Trần Trí làm Đô đốc, tuần tra các nơi, kỷ luật nghiêm minh, tất cả nghe theo Trần Đô đốc điều lệnh. Đây là lần đầu tiên có chuyện dùng võ tướng làm Tuần Kiểm Sử, mang binh đến các phủ kiểm tra sổ sách khoản tiền cứu tế!

Lại điều một vệ[2] binh mã trong kinh, đóng quân ở giao giới giữa Định Châu và Vĩnh châu.

[2] vệ: Một đơn vị lính phòng vệ thời Minh (Trung Quốc) gồm 3.600 người

Nhất thời Quách Hiếu Thông có chút hoảng thần. Người mà hắn phái đi Định Châu để gặp Phùng Luân đã một đi không quay lại, Định Châu nơi đó không có một chút tin tức nào truyền về.

Tại sao chỉ trong chớp mắt, Giang Châu Trần Trí liền thành Đô đốc Nam tuần?

Lục Gia giả mà hắn đã phái đi đâu? Sao lại không giết chết Trần Trí và Tô Định Phương?


Quách Hiếu Thông do dự không chừng, lại mất liên hệ với vị Thánh cô từ trước đến nay mình luôn nể trọng, trong lòng hắn biết không ổn, suốt đêm phái người thương nghị đại kế cùng Chương Sĩ Tiên.

Chương Sĩ Tiên chỉ đáp lại hắn một câu: “An tĩnh xem biến.”

Quách Hiếu Thông thấp thỏm một hồi, nhưng chỉ thấy nhóm Ngự Sử ra ra vào vào ở phía nam, lại không có chỉ mũi giáo về phía hắn, nhất thời bình tâm lại, vội vàng điều chỉnh hướng đi của tài sản riêng.

Hiện giờ hắn là cung tên đã lên dây, không thể không phát ra trạng thái. Mặc kệ Định Châu xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ Hoàng đế đã biết bao nhiêu, hắn đã có phản tâm, lại chuẩn bị lâu như vậy, đã không còn cơ hội quay đầu lại.

Qua một ngày, hắn nhận được tin tức, Thánh cô mang theo Lục Gia tới tìm hắn!

Từ khi biết Triệu Yên Dung có thai, Lý Duệ liền không chịu tiếp tục đi về phía nam nữa.

Trước kia tuy hắn mặc kệ chuyện hậu trạch, nhưng tốt xấu gì cũng từng có ba nữ nhi, biết nữ nhân mang thai ba tháng đầu là không an ổn nhất.

Phía nam nắng nóng, lộ trình lại gian khó hiểm nguy, lỡ như động thai khí thì hắn sẽ đau lòng chết mất.

Cho nên hắn cưỡng chế Triệu Yên Dung ở lại Giang Châu, ở tại trong phủ của Tri phủ Giang Châu Tô Định Phương, do Tô phu nhân chăm sóc hằng ngày.

Triệu Yên Dung cảm thấy mọi mặt của mình đều thật sự rất tốt, thân thể nhẹ nhàng, ăn cái gì cũng ngon, lên núi có thể đánh hổ, xuống biển có thể bắt rồng. Vậy mà Lý Duệ cứ xem nàng như búp bê sứ vậy, chỗ nào cũng không cho nàng đi, làm nàng nghẹn muốn chết.

“Chúng ta khó khăn lắm mới ra cung một chuyến, hoá ra ngài liền tính toán giữ ta ở Giang Châu, giữ cho đến khi hài tử được sinh ra luôn hay sao?” Từ khi Triệu Yên Dung hoài thai, kích thích tố trong cơ thể biến hóa vô cùng, vốn dĩ đã là người không phân rõ phải trái cho mấy, nay lại càng thêm không nói lí.

Thấy Hoàng Hậu nhướng mi nói năng tức giận với Hoàng đế như vậy, Tô phu nhân vô cùng xấu hổ, vội vàng tìm lấy cái cớ lặng lẽ lui ra.

Vốn dĩ bà nghe nói trong kinh thành Hoàng đế sủng ái Hoàng Hậu, nguyên bản nghĩ rằng kính yêu chính thê là việc làm của minh quân, có sủng như thế nào, cũng chỉ là cho thể diện, tương kính như tân, cử án tề mi. Không nghĩ đến chờ tới khi gặp mặt, ở cùng một chỗ bà mới biết được, đây nào phải là cái gì mà tương kính như tân, quả thực chính là một đôi tình lữ nhỏ, cả ngày vì chút chuyện ấu trĩ mà cãi nhau ầm ĩ.

Tình nồng đến mức làm bà nhìn đều nóng mắt.

Bà ngầm nói với Tử Lan: “Ta cùng Tô Định Phương thành thân hai mươi năm, hiện giờ mới biết được nam nhân cưng chiều thương yêu nữ nhân nên là cái dạng gì.”

Tử Lan tiếp xúc nhiều với Tô phu nhân nên rất thân thiết, còn nhận Tô phu nhân làm nghĩa mẫu, nghe vậy liền nở nụ cười: “Đây là ngài nhìn ra nương nương nhà chúng ta được Hoàng Thượng sủng đến mức vô pháp vô thiên ra sao. Nếu đổi lại là Tô đại nhân ở chỗ này, không chừng sẽ nói Hoàng Thượng nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản[3] đấy.”


[3]nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: quyến luyến chuyện tình cảm nam nữ khiến người nam nhân tiêu tan chí khí.

“Ta phi, mấy người nam nhân thì biết cái gì.” Tô phu nhân cũng là một nhân vật bưu hãn.Tô Định Phương là quan to một phủ, trong nhà có vị này tọa trấn, đừng nói di nương, một nha đầu thông phòng cũng không có.

Thanh danh Tô Định Phương sợ vợ chính là làm nên từ đó.

Mặc kệ nam nhân khác nghĩ như thế nào, dù sao Triệu Yên Dung rất là thưởng thức bà, cảm thấy Tô phu nhân tính tình thẳng thắn, nhiệt tình vì lợi ích chung, quản gia thật gọn gàng ngăn nắp, là một nữ hán tử đặc biệt có năng lượng, cho nên nguyện ý thân cận với bà.

Tô phu nhân ôm hai má, vẻ mặt trông mong mà nói: “Nam nhi đích thực chính là ra ngoài đánh được sài lang, ở nhà (bảo) hộ được bà nương (vợ và mẹ). Nếu ngay cả nữ nhân của mình còn không thương yêu bảo bọc được, còn nói cái gì mà lòng có chí lớn, tâm hệ lê dân[4]? Đây không phải là nói tào lao à!”

[4]tâm hệ lê dân: trong tim có dân chúng, suy nghĩ cho dân chúng

Tử Lan gật đầu: “Trách không được nghĩa phụ thương yêu nghĩa mẫu như vậy, bởi vì hắn là một nam nhi chân chính lòng có chí lớn, tâm hệ lê dân a!”

Tô phu nhân liếc mắt trừng nàng một cái, ngay sau đó chính mình cũng cười ha ha.

Hai người đang nói hăng say, chợt nghe gian trong vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non. Tô phu nhân vội đứng dậy: “Tiểu Nguyên Bảo tỉnh rồi, ngươi mau kêu bà vú lại đây, ta sửa soạn sạch sẽ cho hắn xong thì kêu bà vú đút sữa.”

Tử Lan lên tiếng đi gọi người tới, chỉ chốc lát sau mang theo bà vú đang chờ ở gian ngoài tiến vào, thấy Tô phu nhân đang dùng một tay để nắm lấy hai mắt cá chân của đứa nhỏ, tay kia động tác nhanh nhẹn lau mông đổi tã cho hắn.

“Nghĩa mẫu, những việc này để hạ nhân làm là được rồi, sao lại có thể để ngài tự mình làm chứ?” Tử Lan vội tiến lên hỗ trợ.

Trẻ con được ba tháng chỉ mới là một oa oa, chảy nước miếng cũng không thể tự chủ được. Oa oa tuy rằng thật đáng yêu, nhưng tất cả những gia đình có chút quý khí, không có chủ mẫu nào tự tay đi chạm vào mấy thứ này, đều ngại dơ bẩn. Tô phu nhân lại không hề để bụng.

“Chút này của tiểu hài tử đều từ sữa mà ra, dơ bẩn đâu ra chứ. Ba hài tử kia của ta đều là ta tự tay lau dọn từng lần đi tiêu đi tiểu, cũng không mượn tay người khác.” Nói rồi Tô phu nhân vỗ nhè nhẹ lên cái mông trắng nõn như đậu phụ của tiểu hài tử, vẻ mặt vui mừng: “Đã lâu rồi ta không được hầu hạ tiểu hài tử nữa. Đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.”

Đang nói, oa oa kia vặn vặn mông, chú chim nhỏ vút lên tận trời, một dòng nước ấm bắn lên cao, phun thẳng đến cánh tay Tô phu nhân.

Ước chừng là cảm thấy như vậy rất thú vị, oa oa hé cái miệng không răng kia ra, cười khanh khách.

Triệu Yên Dung vịn khung cửa nhìn cảnh tượng bên trong, mắt thèm tay ngứa, quay đầu nói với Lý Duệ: “Chờ hài tử của chúng ta sinh hạ, ta cũng muốn tự tay chăm.”


Lý Duệ ôm bả vai nàng, cũng đang nhìn chăm chú, cười nói: “Nào có Hoàng Hậu tự mình chăm hài tử? Ở trong cung, một hoàng tử là có sáu bà vú hầu hạ, cung nữ nhất đẳng cũng có bốn người, hơn nữa thêm bao nhiêu thượng vàng hạ cám[5], xoay phiên mỗi người một canh giờ đều xoay không hết người, nơi nào cần đến nàng tự mình làm?”

[5]thượng vàng hạ cám: đủ các loại

“Phi, nào có ai làm nương lại không tự chăm hài tử của mình? Không chỉ là ta phải tự tay chăm, ta còn muốn tự mình cho bú, bà vú cung nữ gì đó cũng bớt bớt đi, phía nam còn tai ương kia kìa, bớt xa xỉ lãng phí đi!” Triệu Yên Dung bày vẻ mặt chính trực mà nói.

Trước kia trong nhóm có hai học tỷ, một người mang bầu, một người đã sinh em bé, mỗi ngày ở trước mặt nàng nói những kinh nghiệm nuôi con. Nuôi nấng bằng sữa mẹ sẽ tốt cho cả người mẹ cùng đứa bé, lại không phải bản thân không có sữa, vì sao còn muốn giao đứa bé cho người xa lạ chăm?

Đúng là cổ nhân không có tri thức! Triệu Yên Dung trợn mắt mắng ở trong lòng.

Trở về phòng, Triệu Yên Dung tự đi ngủ. Từ khi mang thai tới nay, nàng ăn ngon, uống ngon, phản ứng duy nhất trong thời gian mang thai chính là thích ngủ.

Lý Duệ đưa nàng đến trên giường rồi đi ra ngoài, Tô Định Phương đã chờ hắn.

“Trần Trí nơi đó, tất cả có thuận lợi không?” Lý Duệ hỏi.

Tô Định Phương gật gật đầu nói: “Tất cả đều thuận lợi, có Long Nha Vệ của Bệ hạ tương trợ, đã nắm giữ được hai nơi Túc Châu cùng Vĩnh Châu. Thêm chút thời gian nữa là có thể đến vùng sông Phần.”

Lý Duệ trầm ngâm một lát nói: “Những người này, tuy là đầu phục Quách Hiếu Thông, nhưng hoặc bị dụ vì lợi ích hoặc vì bị cưỡng ép, không phải ai cũng giống Phùng Luân – khăng khăng một mực như vậy, thế nên cũng không đáng sợ. Trẫm chỉ lo lắng chỗ Lục Gia, chuyến này hung hiểm, không biết hắn có thể thuận lợi hay không.”

Tô Định Phương vuốt chòm râu cười nói: “Lục đại nhân trẻ tuổi anh dũng, lại từng trải qua sống chết ngay trước mặt. Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, lại có Thánh cô Miêu Cương tương trợ, Hoàng Thượng ngài còn phái không ít người giỏi đi tương trợ, hẳn là có thể lập tức công thành.”

Lý Duệ cười nhàn nhạt, không nói gì.

Tô Định Phương lại nói: “Đã nhiều ngày, thần cứ mãi băn khoăn, trong lòng bất an, cứ cảm thấy có chút không ổn.”

Lý Duệ nâng khóe mắt: “Ồ?”

“Theo lý thuyết, Quách Hiếu Thông cấu kết cùng Chương Sĩ Tiên, ý muốn lấy danh phế Thái tử mà làm phản. Vậy tại sao Quách Hiếu Thông hành động không ngừng, phía Chương Sĩ Tiên thì lại không nghe thấy chút động tĩnh nào?” Trong mắt Tô Định Phương xẹt qua một tia bất an: “Chương Sĩ Tiên này, âm ngoan giảo hoạt, vi thần cảm thấy hiện giờ hắn án binh bất động như vậy, cực kì khác thường.”

Lý Duệ cười lạnh một tiếng nói: “Khác thường hẳn là có điều quỷ dị. Chưa chắc Chương Sĩ Tiên không phải nương Quách Hiếu Thông để kiềm chế tầm mắt chúng ta, ngầm giở trò gì đó. Tô ái khanh, tìm nhiều người, giúp trẫm nhìn chằm chằm động tĩnh phía nam, có cái gì khác thường, hoả tốc báo lại.”

Tô Định Phương lĩnh mệnh rời đi.

Lý Duệ ở bên cạnh bàn ngồi suy nghĩ nửa ngày, vẫn không có manh mối gì.

Rút một trương giấy trên bàn, Lý Duệ chấm đầy mực, đề bút viết một phong thư cho Bùi Nghi.


Lúc này ở Ngọc Tuyền Sơn trang, Bùi Cẩm đang nổi giận đùng đùng đi nhanh về phía trước, phía sau có một người đi theo, áo gấm ngọc đái[6], cường tráng anh tuấn, đúng là Vinh Vương Lý Khác.

Dựa bào hắn tay dài chân dài, muốn đuổi theo kịp Bùi Cẩm là chuyện quá dễ, nhưng Vinh Vương lại cố tình không dám buông thẳng chân cẳng mà đuổi theo.

[6]ngọc đái: đai lưng đính ngọc

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Bùi Cẩm chạy ở phía trước, hắn liền nhắm mắt theo đuôi sát phía sau, vẫn luôn duy trì khoảng cách năm sáu bước.

“Tiểu Cẩm, tiểu Cẩm, nàng nghe ta nói.”

“Không nghe, ngươi mau cút đi, lăn ra xa, đừng để cho ta gặp lại ngươi!” Bùi Cẩm đột nhiên ngừng bước chân, nổi giận đùng đùng mà chỉ vào chóp mũi Vinh Vương: “Một người không có phúc phận như ta, không đáng để ngài cẩn thận che chở và để ý như vậy, ngày mai ta liền mang theo Uyển Dung hồi kinh, miễn cho Vương gia ngài lại khó xử!”

Vinh Vương bưng khuôn mặt khổ sở, sụp vai, thu eo: “Tiểu Cẩm, nàng nghe ta giải thích, sự tình không phải như nàng nhìn thấy đâu…”

Từ rất xa, trong một cái đình ở lưng chừng núi, Bùi Nghi ngồi bên cạnh rào chắn, một tay chống cằm nhìn hai người ngươi truy ta đuổi.

Tần Tiêu đang giả thành Lý Duệ ngồi một bên của hắn, cảm thán: “Từ khi xuất cung, tính tình của Ngụy Quốc phu nhân thay đổi rất nhiều a.”

Bùi Nghi nở nụ cười: “Đây mới là bản tính của nàng ấy, vốn dĩ khi ở nhà nàng ấy chính là con cọp cái, sau này gả đi ra ngoài liền co lại thành một con mèo bệnh.”

Tần Tiêu “A” một tiếng, quay đầu nhìn hắn: “Nếu Ngụy Quốc phu nhân có tính nết như thế này, sao có thể sống như thế kia ở Triệu gia?”

“Cái này không phải do phía trên có một tỷ tỷ tốt làm gương sao?”Ánh mắt Bùi Nghi lạnh lùng: “Nàng ấy đọc nữ giới đọc đến choáng váng đầu óc, càng là tính tình kiêu căng lại càng áp chế chính mình, cứ muốn biến bản thân thành bộ dáng như đại tỷ, nhìn theo tính tình của đại tỷ mà hành sự. Lâu dài, nàng ấy liền quên cả bản tính thật sự của mình.”

Đúng ra hắn nên động thủ sớm hơn chút, không nên kị này kị kia mà thẳng tay diệt trừ Triệu Phùng Xuân.

Tần Tiêu gật gật đầu không nói chuyện nữa.

Tiếu Trầm Mặc ăn mặc quan phục của Hoàng Hậu, lẳng lặng ngồi một bên pha trà, u hương phiêu tán giữa núi rừng, giao hòa với sắc màu non nước và mùi hương thanh thuần của của cây cỏ, thấm đượm vào lòng người.

“Tới uống trà đi.” Nàng cười tiếp đón đệ đệ cùng Bùi Hầu.

Bùi Nghi giương mắt, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đều là ngẩn ra, ngay sau đó, đôi mắt hoa đào tuyệt mỹ kia của Bùi Hầu hơi hơi nhíu lại, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.