Đọc truyện Hiền Hậu Thực Nhàn – Chương 70: Mắt cá trộn lẫn ngọc trai
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Nỹ Dung Hoa
Khi Lý Duệ bước vào Thanh Hòa cung lần nữa đã là năm ngày sau.
Trang Quý phi tự mình ra tiếp đón, ăn mặc đạm mạc. Có điều đuôi lông mày và khóe mắt đều mang theo vui mừng.
Lý Duệ nâng nàng dậy, nhìn khí sắc của nàng nở nụ cười: “Hôm nay nhìn khí sắc Quý phi không tồi. Thái y nói ngươi đã khỏe, trẫm không yên tâm nên lại đây nhìn thử xem.”
Trang Quý phi giơ tay sờ sờ gò má, cười nói: “Vốn là không có bệnh nặng gì, đã làm phiền Hoàng Thượng lo lắng. Triều chính bận rộn như vậy, còn khiến ngài tốn thời giờ lại đây xem thiếp, thiếp thân thật sự là hổ thẹn.”
Lý Duệ đứng khoanh tay, nhìn Quý phi của mình. Đôi mắt hắn hơi hơi híp, tươi cười ở trên mặt vẫn không giảm, nhấc bước đi vào trong điện.
Trong Thanh Hòa cung lại thoang thoảng mùi hương kia. Nhưng lần này Lý Duệ chỉ nhíu nhíu mày, cũng không gọi người đi dập tắt huân hương.
Buổi sáng hắn đã phái người đi Thanh Hòa cung truyền lời, dùng bữa trưa xong mới đến Thanh Hòa cung. Hương này cũng không biết đã đốt bao lâu rồi.
Lý Duệ đi tới trước, Trang Quý phi theo sát phía sau. Chỉ thấy hắn duỗi tay ra bên cạnh, Đức Bảo lập tức đưa một cái túi hương màu xanh ngọc thêu hoa văn tường vân cho hắn. Lý Duệ đặt túi hương ở dưới mũi ngửi ngửi, sau đó tiện tay nhét vào trong lồng ngực.
Mùi hương cây cỏ nhàn nhạt, lại có chút cay độc. Sắc mặt Trang Cần khẽ biến đổi, có điều rất nhanh lại khôi phục thành bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Túi hương này của Hoàng Thượng thật đặc biệt. Hình như trước giờ thiếp thân vẫn chưa từng gặp qua thì phải?”
“Hương liệu do Nam Dương tiến cống, rất đặc biệt.” Lý Duệ nghiêng đầu nhìn Trang Quý phi, khóe miệng cong lên: “Nếu Quý phi thích, trẫm sai người đưa một chút cho ngươi.”
Trang Quý phi cười nói: “Ngài biết mà, thiếp thân không thích mấy thứ có mùi hương. Có điều mùi hương này đúng là rất đặc biệt, không biết Hoàng thượng có thể cho thiếp thân nhìn một cái hay không?”
Thái giám Đức Bảo ở bên cạnh cười tủm tỉm nói chen vào: “Hồi bẩm nương nương, hương liệu này còn được gọi là Tụ khí phản hồn hương, có tác dụng nâng cao tinh thần giúp thanh tỉnh. Mấy ngày nay Hoàng thượng bộn bề quốc sự, ban đêm ngủ rất muộn, uống trà đặc cũng không bằng dùng hương này nâng cao tinh thần.”
Nói xong, hắn lại lấy từ trong lòng ngực ra một túi hương giống y như vậy, trình cho Trang Quý phi.
Trang Quý phi tiếp nhận, để ở dưới mũi cẩn thận ngửi thử, sau đó lập tức biến sắc.
Nàng giỏi về chế hương, tuy rằng không thể hoàn toàn biết hương liệu này gồm có các thành phần gì. Nhưng chỉ dựa vào mùi hương này, nàng cũng có thể đoán đại khái được một ít.
Thứ này đầu tiên là có không ít an tức hương, lại lẫn một chút ít long tiên hương, sơn nại và sơn hoắc hương. Đúng là đối nghịch với mị nhiên hương đang đốt trong điện của nàng.
Bên người Lý Duệ mang túi hương này, nàng muốn dựa vào một chút mị nhiên hương kia mà tạo thành ảo giác cho hắn căn bản là không có khả năng.
Trang Quý phi bất giác âm thầm cắn răng, đợi nhiều ngày như vậy mới đợi được Hoàng thượng tới. Ai biết được Nam Dương sẽ chọn thời điểm này để tiến cống thứ hương liệu quái quỷ như vậy!
Trang Quý phi vò túi hương trong tay, vẫn chưa đưa lại cho Đức Bảo. Lý Duệ lạnh lùng nhìn qua liền nói: “Chỗ trẫm còn có không ít, cái này ngươi giữ lấy đi.”
Chờ Hoàng thượng ngồi xuống, Trang Quý phi nhắc đến chuyện lần trước hắn tới: “Mấy hôm trước thiếp thân tìm được một công thức. Nói là dùng đào giòn để ngâm không chừng sẽ khiến món ăn ngon hơn, nên liền làm thử hai lần.”
Trang Quý phi mời Hoàng đế ngồi xuống, bên cạnh đã sớm có cung nữ bưng một đĩa bạch ngọc sáu cánh không tì vết đi lên. Bên trong là những viên đào hơi trong trong, phía trên lại được rưới nước đường mật, nhìn cực kì mê người.
Trang Quý phi cầm chiếc nĩa bạc trắng chạm trổ hoa mai xiên một viên đào lên, muốn đút vào trong miệng Hoàng thượng: “Đây là cung nhân trong Thanh Hòa cung tự làm, thiếp thân dùng qua rồi, hương vị rất ngon. Hoàng thượng ngài nếm thử xem?”
Khi bọn họ vẫn còn là trẻ con, Trang Cần cũng thường hay dùng đũa gắp đồ ăn ngon trực tiếp đưa vào miệng Lý Duệ.
Chỉ là hiện tại bọn họ đều đã lớn lên, một người thành đế vương, một người làm Quý phi. Hành động thân mật như thế này hóa ra lại là rất nhiều năm cũng chưa từng có.
Thấy chiếc nĩa đưa đến trước mặt, Lý Duệ hơi hơi nghiêng về một bên, né tránh vật đã đưa đến bên miệng kia. Chỉ cười mà không nói.
Trang Quý phi hơi giật mình, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ: “Là thiếp thân nhất thời vô tư, quên mất quy củ. Thật là đáng đánh đòn.” Nói rồi giơ tay vỗ nhè nhẹ một chút ở ngoài miệng mình, sau đó nở nụ cười: “Nhớ rõ trước kia ngài còn một hai đòi thiếp thân phải đút cho ăn, không đút liền không chịu ăn cơm cơ.”
“Đó đều là chuyện thật lâu trước kia, khi đó tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Khóe môi Hoàng đế cong lên một độ cong hoàn mỹ, tuấn tú phong lưu. Các cung nhân trong Thanh Hòa cung nhìn thấy cũng đều có chút dao động tâm tình.
Bề ngoài của Hoàng thượng thật sự là quá đẹp.
Một thái giám thử thức ăn đứng sau Đức Bảo nhanh chân tiến lên, lấy ra một bao vải từ trong lồng ngực. Mở ra, bên trong bày đều là đũa bạc, muỗng bạc chuyên dụng. Hắn cầm chiếc đũa nhận lấy viên đào trên nĩa của Trang Quý phi, nói một câu: “Tạ nương nương thưởng!” rồi nhét viên đào vào miệng mình.
Hắn cẩn thận nhấm nháp nuốt xuống, sau đó lại lui về phía sau.
Chuyện này còn phải đợi một lúc nữa, nếu xác nhận thức ăn không có vấn đề gì, Hoàng thượng mới có thể động đũa.
Lý Duệ ngồi ngay ngắn, đôi tay đặt ở trên đầu gối, thẳng người.
“Người đâu, dâng trà tốt nhất tới.” Trang Quý phi cố ý dùng mứt đào dẫn dắt Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng lại vô cùng trầm ổn, vẫn không hỏi nàng về chuyện mỹ nhân giữa rừng đào kia.
Chỉ chốc lát sau, một cung nữ liền nâng khay trà đi lên, đặt ở trước mặt Hoàng đế và Quý phi. Sau đó cũng không có lui xuống, mà là đứng cách bọn họ ba bốn bước. Trán Nga Mi, tuy trên người ăn mặc vẫn là xiêm y hồng nhạt của cung tỳ, nhưng khi im lặng đứng đó cũng có một loại phong tình khác biệt.
Hoàng đế cũng không tiếp trà mà ngẩng đầu liếc nhìn mỹ nhân trang dung cẩn thận kia một cái, mới nói với Quý phi: “Người này nhìn thật lạ mắt, là mới được phân tới trong Thanh Hòa cung hầu hạ sao?”
Trang Quý phi nghe vậy liền vui vẻ. Đề tài Hoàng thượng tránh không nói, cuối cùng cũng bị chính hắn nhắc đến rồi.
“Chỉ vừa mới tới hai tháng, lúc trước luôn là tay thô chân vụng. Nên thiếp thân chỉ để nàng ta ở phía sau làm chút việc. Hiện giờ cũng trưởng thành, còn rất hiểu chuyện tri kỷ, liền điều tới đằng trước làm việc.” Quý phi vừa nhìn trộm sắc mặt hoàng đế, vừa giống như vô tình giải thích, “Công thức ngâm đào kia, chính là nàng ta dâng lên cho thiếp thân.”
Hoàng đế nhấc chén trà lên, xoa xoa thân chén. Chén sứ trắng tinh, nước trà trong xanh, lá trà chìm nổi trong đó như những mỹ nhân mặc xiêm y xanh ngọc đang múa trong nước.
Sau đó hắn nhấp một ngụm, lại đặt chén trà phảng phất hương thơm nơi đầu mũi trở về trên bàn.
“Sao lại không dám nâng mặt lên?” Hoàng đế hỏi.
“Có lẽ là bị thiên uy của Hoàng thượng làm sợ hãi rồi.” Trang Quý phi cười nói: “Tới đây, Ngọc Đào. Ngước mặt lên, để Hoàng Thượng nhìn một cái.”
Ngọc Đào? Hoàng đế nhìn thoáng qua Trang Quý phi. Ngay cả lấy tên cũng thật là qua loa.
“Khuôn mặt này thật ra lại có vài phần quen thuộc.” Hoàng đế trầm ngâm một lát, nói với Trang Quý phi.
“Thiếp thân cũng thấy vậy, trên người Ngọc Đào thế nhưng lại có vài phần thần vận của Hoàng Hậu.”
Cung nữ kia sóng mắt lưu chuyển, hơi hơi cúi người nói: “Nô tỳ không dám so sánh với Hoàng Hậu nương nương.”
Thanh âm uyển chuyển lưỡng lự, mang theo chút nũng nịu muốn nói còn xấu hổ. Giọng nói hơi cao lên, ngược lại cũng có vài phần tương tự với cách nói chuyện hằng ngày của Triệu Yên Dung.
Khuôn mặt Hoàng đế vốn còn mang theo một chút ý cười liền trực tiếp trầm xuống.
“Quý phi, ngày hôm trước trong cung kiểm kê nhân số, nói là Quý phi muốn điều một cung nữ thô sử qua đây. Việc này có thật không?”
Trang Cần đang ngồi và Triệu Thanh Dung đang đứng trong lòng đều đột nhiên “Lộp bộp” một tiếng.
Trang Quý phi đưa Triệu Thanh Dung ra khỏi Hoán Y cục vốn là chuyện cực kì bí mật.
Dù sao thì cũng chỉ là một cung nữ bị phạt. Mà phần lớn người bị phạt đến Hoán Y cục giống Triệu Thanh Dung thì cả đời sau đều không thể xuất đầu được nữa. Phía trên có người chịu cứu vớt, người bên Hoán Y cục tất nhiên sẽ mừng rỡ mà thuận nước đẩy thuyền.
Xoay người được, đó là có công. Mà xoay không được, thì vẫn là cung nữ, dù có muốn cũng không lật được trời.
Quản sự Hoán Y cục căn bản là không để chuyện này trong lòng.
Hoàng cung đang êm đẹp vì sao lại phải kiểm kê nhân số? Mà đã là trong cung kiểm kê, vì sao Thanh Hòa cung lại không nghe được chút tiếng gió nào?
Chẳng lẽ Hoàng thượng đã biết thân phận của Triệu Thanh Dung nên mới đặc biệt cho người đi tra xét?
Trong đầu Trang Quý phi nhanh chóng xoay chuyển mấy ý niệm.
Nhất định là lần trước gặp mặt thấy nàng ta nhìn giống Hoàng hậu nên mới sai người đi tra xét lai lịch.
Mà người nàng sai đi làm việc chưa chắc có thể thu thập sạch sẽ. Cho nên mới bị người ta tìm được dấu vết báo cho Hoàng đế.
Vì vậy nên hắn mới có thể cách mấy ngày lại tìm tới cửa.
Trang Quý phi lập tức đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
Nàng vừa quỳ, tất cả cung nhân trong Thanh Hòa cung đều quỳ xuống. Triệu Thanh Dung quỳ gối bên chân Quý phi, cũng không lớn gan giống trước kia, chỉ cúi đầu, không dám thở mạnh một hơi.
“Là thiếp thân không phải.” Thanh âm của Trang Quý phi vẫn nhu thuận tự nhiên như cũ, nghe không ra có chút lo âu sợ hãi gì: “Ngọc Đào đúng thật là thiếp thân điều từ Hoán Y cục ra. Có điều chuyện này cũng có chút duyên cớ.”
“Ồ? Có duyên cớ gì? Quý phi không ngại nói ra cho trẫm nghe một chút.” Hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt chăm chú nhìn Trang Cần. Không bố thí dù chỉ là một cái nhìn cho Triệu Thanh Dung.
“Lần trước thiếp thân xử lý cung vụ xong lại nghe được trong cung có chút phân tranh. Thân muội muội của Hoàng Hậu làm việc đắc tội Đồng Mỹ nhân. Hoàng hậu công chính, thưởng phạt thanh minh. Phạt muội muội quỳ trước Thanh Lương Điện ba ngày, lại bị phạt đến trong Hoán Y cục làm việc. Lúc ấy thiếp thân đi qua Thanh Lương điện, xa xa nhìn thấy chính là hình bóng mảnh mai của nàng. Tuy rằng làm sai chuyện, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hài tử đơn thuần, nhìn có vài phần đáng thương.”
Trang Quý phi ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế nói:
“Tuy nói rằng phụ mẫu của Hoàng Hậu đã hòa li, nhưng rốt cuộc cũng là cốt nhục chí thân. Hoàng hậu phạt thân muội như vậy, hẳn là trong lòng cũng khó chịu. Nguyên bản cũng không phải chuyện lớn gì, lại khiến cho một khuê tú thiên kiều bá mị về sau lãng phí tuổi hoa ở nơi như Hoán Y cục cũng thật là đáng tiếc. Thiếp thân liền lặng lẽ điều nàng ta ra, an trí ở cung thất của mình.”
“Thanh Dung, tới đây, nâng đầu lên. Cho Hoàng thượng nhìn một cái.” Trang Quý phi ôn nhu nói: “Để Hoàng thượng nhìn một lần xem ngươi giống Hoàng hậu nương nương bao nhiêu.”
“Hoàng thượng là người trọng tình, Hoàng hậu tất nhiên cũng trọng tình nghĩa. Thanh Dung đã biết sai rồi, phạt thì cũng đã phạt. Xin Hoàng thượng phá lệ khai ân, tha cho nàng ta.”
Lý Duệ ngồi ở trên ghế, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung, nếu nàng ấy phán phạt, đều có đạo lý của nàng ấy. Quý phi, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám tự mình điều người ra? Trang Cần, ngươi cảm thấy lời Hoàng hậu nói không là cái gì? Hay là cảm thấy việc ở hậu cung phải do ngươi phán quyết mới đúng?”
Khuôn mặt Trang Quý phi tái nhợt, lập tức dập đầu xuống đất: “Thiếp thân không dám. Là thiếp thân hành sự lỗ mãng, đã vượt quá giới hạn.”