Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 63: Bẫy ngươi không cần thương lượng


Đọc truyện Hiền Hậu Thực Nhàn – Chương 63: Bẫy ngươi không cần thương lượng

Phu thê liên thủ, bẫy người vô địch+ Vinh Vương cố lên!

Edit: Nguyệt Thục Viện

Beta: Thư Thục cơ

Hoàng Đế rốt cuộc cũng không có thời gian nói chuyện của Trang Quý phi với Hoàng Hậu, bởi vì Hoàng Hậu mới tắm được một nửa đã mệt mỏi đi ngủ. Lý Duệ thương xót nàng, sáng sớm thức dậy cũng không cho người khác đánh thức nàng, thay quần áo xong thì thượng triều sớm.

Chờ khi Triệu Yên Dung thức dậy đã qua giờ Thìn, mãi cho đến khi dùng xong điểm tâm, nàng mới nhớ chuyện Lý Duệ đáp ứng còn chưa thực hiện. Trong lòng mắng hết mấy lượt nam nhân thất tín đó, lúc này mới đứng dậy ra ngoài sân làm những hoạt động thường ngày.

Sáng sớm, nàng bận bịu an bài chỗ ở cho Bùi Cẩm và Triệu Uyển Dung. Lúc này nàng đã quyết định chủ ý, muốn thúc đẩy chuyện tốt của Bùi Cẩm và Vinh vương. Nghĩ đến tính cách siêu cấp bánh bao của Bùi Cẩm, lúc này vẫn chưa thay đổi suy nghĩ, còn chưa dám can đảm tiếp nhận hôn nhân mới, nàng đã chuẩn bị trường kỳ chiến đấu, nên cho người quét dọn sửa sang lại thật tốt chỗ ở của Bùi thị và Uyển Dung, hết thảy theo quy cách ở lại lâu dài mà làm.

Lại cho Mộc Lan mở khố phòng nhỏ của Chiêu Dương điện, chọn lựa ở trong đó hết nửa ngày mới chọn ra được mấy thất vải có màu sắc tươi sáng và mấy bộ trang sức tinh xảo.

“Phu nhân cũng không phải là không có xiêm áo trang sức, người chọn những thứ này nàng ấy cũng chưa chắc chịu đâu”. Mộc Lan nói.

“Vậy cũng không thể tùy nàng ấy mặc màu tối như một đại nương vậy”. Triệu Yên Dung lấy đồ vật cất đi: “Mới có hai mươi mấy tuổi, trong lòng lại giống như lão bà năm sáu chục tuổi. Mặc màu tươi sáng chút, tinh thần cũng sẽ thay đổi. Ta để cho nàng ấy tiến cung, chỉ muốn nàng ấy giải sầu, một lần nữa tìm lại tự tin, theo đuổi hạnh phúc của mình thật tốt, cũng không phải tùy ý nàng ấy ăn năn hối hận rồi vùi ở trong phòng mọc nấm.”

Lý Duệ hạ triều, đi thẳng vào Đức Mậu điện, đại hạn ở phương Nam đã ổn định, cũng may triều đình có chuẩn bị, những ngày qua Hộ Bộ dường như ngày đêm điều phối chuyển giao, trong kinh phái đặc sứ, giám sát, người đốc thúc đi ra ngoài cũng đã lần lượt đến nơi, một số nơi sẽ có loạn nhỏ, nhưng khó thành họa lớn. May mà như vậy, mà tấu chương đưa lên đã nhiều gấp ba lần bình thường, một khi Chính Sự đường động đến, áp lực của Hoàng Đế cũng lớn không ít.

Vinh Vương vào Đức Mậu điện chính là nhìn thấy tấu chương chất cao như núi vậy, một đống đông, một đống tây, Hoàng Đế ngồi ở sau án thư, đang viết thoăn thoắt.

“Vương thúc ngồi đi, trẫm còn có mấy thứ quan trọng phải xem, một lát nữa nói chuyện với người”.

“Người cứ bận rộn đi”. Vinh Vương đi lòng vòng ở thư phòng, tự mình tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhìn Hoàng Đế hết sức chăm chú làm việc, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, bất an. Người ta bận rộn chính sự, bận đến thành như vậy mà bản thân lại chạy đến quấy rầy có phải có chút không thỏa đáng hay không?

Vinh Vương như ngồi bàn chông vậy, cái mông không ngồi yên, một lát sau, thấy Hoàng Thượng còn đang vùi đầu làm việc, liền đứng lên nói: “Hoàng Thượng người cứ bận rộn đi, ngày mai thần lại đến”.

Lý Duệ cũng không lưu hắn lại, chỉ hơi ngẩng đầu một cái nói: “Nếu Vương thúc không có chuyện gì quan trọng thì ngày khác lại nói cũng được”.

Vinh Vương gật đầu một cái, nhấc chân muốn đi.

Lại nghe Hoàng Đế nói ở phía sau: “Ngày mai sợ cũng không rảnh. Hoàng Hậu muốn đón di mẫu và muội muội tiến cung ở, trẫm dù sao cũng phải bồi nửa ngày”.

Chân vừa nhấc lên trên không trung vòng nửa vòng quay lại. Vinh ương quay đầu, lại nhìn thấy Hoàng Đế đang nâng cằm cười híp mắt nhìn hắn.

“Sao vậy, hay Vương thúc cảm thấy hôm nay nói thì sẽ tốt hơn?”

Bị đứa cháu Hoàng Thượng nhìn như vậy, Vinh Vương kì lạ cảm thấy có chút chột dạ, nhưng bước chân kia mình cũng không khống chế được, tự động đi tới cái ghế trước mặt Hoàng Đế, xoay người ngồi xuống.

“Nghĩ lại ta ở Vương phủ cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Hoàng Thượng vì quốc sự mà ngày đêm vất vả như vậy, khiến người nhìn thấy vừa bội phục lại có chút đau lòng”. Vinh Vương hi hi cười, nói với Lý Duệ: “Hoàng thượng người không bằng nhìn một cái, trong này có những chuyện khẩn yếu vụn vặt gì không để thần làm giúp cho?”


Lý Duệ dựa người ra ghế, cười nói: “Đây lại thật hiếm thấy. Vương thúc luôn không màng chính sự, khi phụ hoàng còn tại thế cho dù làm sao lôi kéo ngươi, ngươi cũng trốn tránh mà, hôm nay sao lại chịu giúp trẫm san sẻ đây?”

Vinh vương sờ sờ cằm, cười nói: “Khi đó là do tuổi trẻ ham chơi mà. Ngươi cũng biết, lúc phụ vương ta còn sống đã từng thề với Thánh tổ, nhất mạch Vinh Vương không bao giờ phản bội Đại Tề, nếu thần nhúng tay vào, không biết lại có bao nhiêu người ngủ không yên giấc”.

“Vậy sao bây giờ lại không sợ rồi?”

“Tuổi tác càng lớn, cũng càng biết lý lẽ rồi. Thay Hoàng Thượng phân ưu cũng là một cách trung thành tận tụy. Trước kia chẳng qua không hiểu chuyện, mượn cớ lười biếng mà thôi”.

Lý Duệ đang chờ hắn nói những lời này, nghe Vinh Vương nói mình như vậy, hắn liền vỗ tay một cái, nói với bên ngoài: “Đức Toàn, ngươi vào đây!”.

Đức Toàn ý cười đầy mặt khẽ cúi người, lướt đi vào, trong tay bưng một chồng lớn tấu chương, đặt trước mặt Vinh Vương nói: “Vương gia, đây là một ít tấu chương nô tài chỉnh lý, bên trong đều là ghi chép số bạc chi tiêu của Hộ Bộ trong dạo gần đây cần hạch toán, không phiền phức, chỉ hao tốn chút thời gian mà thôi. Chỗ này Hoàng Thượng còn nhiều tấu chương lắm, những thứ này có Vinh Vương điện hạ giúp xem một chút, thật sự là giúp quá nhiều rồi”.

Đức Bảo theo chân đi vào, phía sau có hai thái giám theo sau, một người bưng trà thơm điểm tâm, một người bê một cây quạt lá lớn.

“Hiện giờ trời nóng, mời Vương gia ngồi ở đây, một lát nô tài lấy giấy và bút mực đến. Người dùng chút trà điểm tâm, gọi người quạt cho mát mẻ”.

Vinh Vương nhìn hai nhất phẩm thái giám này, lại nhìn một chồng tấu chương thật dày ở trên bàn kia, đột nhiên có cảm giác mắc bẫy của người khác rất muốn hộc máu. Hắn xoay mặt nhìn Hoàng Thượng, Lý Duệ cười dùng tay làm dấu mời, lại cúi đầu phê tấu chương, không để ý tới hắn. Vinh vương cũng chỉ có thể tĩnh tâm lại, từng chút từng chút cẩn thận kiểm tra đối chiếu sổ sách.

Hắn nhiều năm ở bên ngoài bôn ba buôn bán, hết sức nhạy cảm với những con số, đối với sổ sách lại vừa nhanh vừa chuẩn, thật giống như ông lão đã có kinh nghiệm lâu năm ở phòng thu chi vậy. Trước kia vẫn trốn tránh chính sự không muốn dính vào, một vì tránh hiềm nghi, hai là vì tự do, dĩ nhiên nhiều hơn hết vẫn là muốn tự do tự tại. Chẳng qua Lý Khác cũng không phải là một người quần áo lụa là ăn chơi trác táng chân chính, hắn có năng lực cũng quyết đoán, nếu không hắn sẽ không lấy thân phận Vương gia nhàn rỗi nhiều năm du ngoạn bên ngoài, giành được sự yêu thích và tôn kính của hơn nửa tông thất.

Có người giúp, chính sự xử lý nhanh hơn nhiều. Gặp phải chuyện phiền phức khó khăn, hai người còn có thể thương lượng một hai, thúc cháu hai người phối hợp lại, hiệu suất lại tăng lên không ít.

Chỉ chớp mắt đã đến lúc thắp đèn, Lý Duệ muốn lưu Vinh Vương lại ăn cơm. Vinh vương vốn muốn từ chối, nhưng nghe Hoàng Thượng nói muốn dẫn hắn đến Chiêu Dương điện dùng bữa với Hoàng Hậu, tâm tư hắn lại hoạt động.

Bên này Đức Bảo đã sớm sai người đi Chiêu Dương điện đưa tin, nghe nói “dượng tương lai” sẽ đến, Triệu Yên Dung nhất thời cao hứng, cuốn tay áo tự mình đến phòng bếp nhỏ thể hiện tài nấu nướng. Công việc ở phòng bếp cổ đại này không phải là nơi nàng có thể điều khiển được, cũng may nàng là Hoàng Hậu tôn quý, mọi việc nhóm lửa, chà nồi, vặt rửa băm đều do thô sử cung tỳ ở phòng bếp làm, nàng chỉ cần cầm nồi xẻng động tay mà thôi. Chỉ có như thế nhưng cũng khiến Mộc Lan các nàng bị dọa mất rồi. Trong phòng bếp tất cả đều là lửa, khói dầu, nếu Hoàng Hậu bị thương thì làm sao cho phải đây?

Chờ Hoàng Đế và Vinh Vương đến, Triệu Yên Dung cũng chỉ làm được một món ăn, đặt trong một cái dĩa mỏng hình mẫu đơn bát tiên màu hồng phấn ở chính giữa bàn.

“Đây là sườn ướp mơ, không giống với khẩu vị trước kia chúng ta ăn, các ngươi nếm thử đi”. Triệu Yên Dung cầm đũa, tự tay đưa khăn cho Lý Duệ và Lý Khác. Sườn dùng chính là xương sườn ngon nhất, băm thành từng đoạn lớn nhỏ, bóng loáng đỏ thắm, nước dùng vừa nhiều lại đậm đà, bên trong có vị chua của mơ xanh đã nấu mềm, giữ lại vài hột ở trong. Cắn một miếng, chỉ cảm thấy ngoài giòn trong mềm, chua ngọt thơm ngon, trong vị thịt lại mang theo mùi thơm của mơ, quả thực hết sức đặc biệt.

“Thịt này thật ngon”. Vinh Vương vỗ bàn khen: “Trước kia bổn vương ở Giang Nam cũng đã từng ăn món thịt nấu mơ, nhưng lại không ngon bằng món này, nơi đó làm quá ngọt, không so được với món này, chua ngọt vừa vặn, ngon miệng!”

Được Vinh Vương khen như vậy, tâm tình Triệu Hoàng Hậu thật tốt, nhìn thấy vị “dượng tương lai” này quả thực càng nhìn càng cảm thấy khả ái thân thiết.

“Vương thúc thích ăn vậy thì tốt quá rồi, bổn cung cũng xem như không uổng phí công sức. Lát nữa ta lại viết cách làm, vương thúc có thể mang về phủ, để đầu bếp ở Vương phủ dựa theo mà làm”.

Uổng phí công phu? Vốn cũng muốn khen một chút, Hoàng Đế bưng đũa trong tay nhìn Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu thấy ánh mắt của hắn, đã biết hắn muốn hỏi cái gì, vì vậy gật đầu một cái: “Không sai, món sườn này là thiếp tự mình đến phòng bếp làm đó”.


Trong lòng Hoàng Đế mất hứng, bọn họ là phu thê lâu như vậy cũng không thấy Hoàng Hậu tự mình xuống bếp làm thức ăn cho hắn, dựa vào cái gì Vương thúc đến thì có lộc ăn như vậy? Hoàng Đế im lặng không lên tiếng đứng dậy, trực tiếp bưng cái đĩa sườn đến trước mặt mình.

Vinh Vương bên này còn vui vẻ muốn ăn nữa, vừa vươn đũa, đừng nói là sườn, ngay cả cái dĩa cũng mất…

Triệu Yên Dung: “…”

Vinh Vương: “…”

Lý Duệ rất bình tĩnh ăn sườn, nói với Mộc Lan hầu hạ một bên: “Vương thúc thích ăn cá, ngươi bưng món cá chép kia qua cho hắn đi”.

Vinh Vương cắn đầu đũa, mặt đầy oán giận nhìn dĩa sườn xa xa với không tới kia. Bổn vương không thích ăn cá! Từ nhỏ đến lớn bổn vương cũng không ăn cá!!!

Ba người dùng cơm xong, cung nhân Chiêu Dương điện bưng trà và khăn nóng lên, hầu hạ các chủ tử thu thập gọn gàng, Hoàng Hậu và Hoàng Đế câu được câu không nói chuyện với nhau, không phải hôm nay trong vườn có hoa gì nở thì trong ao có hai con cá chép gấm bị lật bụng, ở đường Kiềm Đông phát hiện được một cái hang động có khắc đá từ thời Tần các loại… Không quản Hoàng Hậu nói chuyện có bao nhiêu lông gà vỏ tỏi, Hoàng Đế cũng nghe rất nồng nhiệt. Mà không quản Hoàng Đế nói tới chuyện thú vị gì ở trời nam biển bắc, Hoàng Hậu cũng nâng tai híp mắt cười nghe, người ca kẻ xướng. Bọn họ ngồi phân phải trái, cũng không dựa rất gần, nhưng cảm giác thân mật giữa lời nói và vẻ mặt khiến cho người cô đơn nhiều năm như Vinh Vương nhìn nóng mắt tim đập.

Người một nhà nên là như vậy, lúc hắn còn nhỏ, mặc dù phụ mẫu thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, nhưng khi hai người không đánh nhau, chỉ ngồi tán gẫu như vậy, khiến cho người khác cảm thấy không khác bây giờ là bao. Thân mật khắng khít, ung dung thoải mái, giống như người ngồi đối diện là một phần cơ thể của mình vậy, người ngoài hoàn toàn không có cách nào chen vào được. Các loại hâm mộ ghen tỵ tụ hợp lại trong lòng hắn, đốt thành một đoàn, khiến hắn miệng khô lưỡi khô, cả người bốc hỏa. Hắn nhìn chằm chằm Hoàng Đế và Hoàng Hậu, mong rằng bọn họ có thể trò chuyện với hắn, hắn sẽ trò chuyện tự nhiên một chút. Nhưng hai vị kia tán gẫu đến quên mình, chỉ lo ở một bên tán tỉnh ve vãn, liếc mắt đưa tình, lại không thèm để ý đến hắn, xem hắn trong suốt như không khí, làm vật trang trí ở trong phòng.

Vinh Vương đứng ngồi không yên một hồi, cuối cũng vẫn không nhịn được nói: “Nghe nói ngày mai di mẫu và tiểu muội của Hoàng Hậu sẽ vào trong cung ở, như vậy cũng tốt, để bọn họ ở trong cung giải sầu một chút, tâm tình cũng có thể tốt hơn”.

Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, liếc Hoàng Đế một cái, nói: “Chuyện này sao lại nói với Vương thúc chứ? Chẳng qua chỉ là chuyện nhà thiếp mà thôi”.

Hoàng Đế cười nói: “Vương thúc cũng là người trong nhà, di mẫu của nàng cũng là biểu muội của hắn, sao lại không nói được chứ?”

“Ai, vậy cũng đúng”. Hoàng Hậu ngọt ngào cười nói: “Vương thúc luôn chiếu cố di mẫu ta, muội muội cũng thích người. Lần trước vào cung còn hỏi ta nàng ấy có nên đổi họ hay không nữa kìa”.

Vinh Vương nghe nàng nói vậy, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ hãi, càng ngồi không yên.

Gương mặt đẹp trai trở nên đỏ thẫm, hoàn toàn mất hết dáng ngông cuồng tiêu sái của ngày thường.

Hoàng Đế lại biết góp vui, liền tiếp lời Hoàng Hậu tra hỏi: “Ồ? Muội muội của nàng sao lại nghĩ tới muốn đổi họ vậy?”

“Nha đầu đó cảm thấy mặt mũi không vẻ vang thôi”. Hoàng Hậu nói không chút suy nghĩ gì: “Phụ thân như vậy khiến nàng ấy không còn mặt mũi, tính tình trẻ con mà, tự nhiên cảm thấy họ Triệu mất mặt, còn hỏi ta tên Lý Uyển Dung có phải dễ nghe hơn không”.

“Đùng!”

“Bốp!”

“Choang!”


Tiếng đầu tiên là cùi chỏ của Vinh Vương nện xuống bàn phát ra. Tiếng thứ hai là ly trà trên bàn nhảy lên, chạm vào khay trà gây ra tiếng giòn giã. Tiếng sau cùng chính là cái ly rớt xuống đất, vỡ thành mảnh vụn. Nước trà nóng hắt đầy đất, làm ướt một góc trường bào của Vinh Vương. Đế Hậu sợ hết hồn, cùng nhìn hắn. Vinh Vương nhảy cẫng lên từ chỗ ngồi, mặt đỏ như tấm vải, hết sức xin lỗi: “Thật ngại quá, nhất thời không cẩn thận”.

Hoàng Hậu cười một cái nói: “Vương thúc người tay chân vụng về như vậy lại giống như người trẻ tuổi vậy đó”.

Hoàng Đế không vui nhìn nàng nói: “Hoàng Hậu, Vương thúc là trưởng bối, nàng sao lại nói chuyện như vậy với Vương thúc!”

Hoàng Hậu che miệng: “Ai da, thật có lỗi với Vương thúc, cũng không biết tại sao thiếp lại thấy Vương thúc giống như người trong nhà vậy, nhất thời nói đùa cũng quên mất bối phận. Cũng không thể trách được, Vương thúc trông trẻ tuổi như vậy, nếu đi ra ngoài cùng với Hoàng Thượng, nào giống thúc cháu, ngược lại càng giống là huynh đệ hơn”.

Vừa đấm vừa xoa, trái tim của Vinh Vương cũng lúc lên lúc xuống, cười không được, giận cũng không xong, đứng ở đó lại có mấy phần lúng túng.

Cung nhân tay chân nhanh nhẹn không bao lâu đã thu dọn dưới đất sạch sẽ. Chẳng qua vạt áo của Vinh Vương bị bắn nước trà tung tóe, nhưng cũng không cần thay quần áo, ngồi lại chỗ ngồi, trong đâu ba chữ “Lý Uyển Dung” kia không ngừng lăn lộn, nửa vui nửa buồn, trong lúc nhất thời ngẩn ngơ xuất thần.

“Năm nay Vương thúc cũng hai mươi tám rồi ha?” Hoàng Hậu tiếp tục nói chuyện nhà với Hoàng Đế.

Hoàng Đế gật đầu một cái nói: “Vương thúc cầm tinh con rồng, năm nay đã hai mươi chín rồi”.

“Ồ, di mẫu ta lại cầm tinh con khỉ”. Hoàng Hậu tiếp thêm một câu không ra sao, hai người lại bắt đầu thiên nam địa bắc nói chuyện phiếm.

Trái tim Vinh Vương bị một câu nói của Hoàng Hậu nhấc lên rung rinh, lại chậm chạp không buông xuống được, hắn nhìn Hoàng Hậu nhưng nàng lại một mực không nhìn hắn, lại nhìn khóe miệng hơi giương lên của Hoàng Đế, hoang mang không dứt trong lòng từ từ ổn định lại, rốt cuộc phát hiện… lão tử bị phu thê hai người này chơi rồi. Trong lòng đã định, khí thế phong lưu của Vinh Vương lại quay trở lại trên người. Thật ra suy nghĩ kỹ lại một chút ngôn ngữ cử chỉ hôm nay của Đế Hậu hai người, đã lộ ra không ít tin tức.

Vinh Vương trầm ngâm chốc lát, cảm thấy mình cũng không cần phải quanh co lòng vòng. Hai vợ chồng này quá thông minh, chỉ sợ đã sớm nhìn ra một ít đầu mối. Hiện giờ hắn ở Quan Quân Hầu phủ không chiếm được chỗ tốt, Bùi Nghi đề phòng hắn như đề phòng trộm vậy, trước kia còn có thể thỉnh thoảng leo tường, bây giờ chân tường cũng đều bị hắn gắn chông sắt, trước sau phòng của Bùi Cẩm cũng không biết tăng thêm bao nhiêu người ngày đêm trông coi, ngay cả một chút khe hở hắn cũng không tìm được.

Cho nên nghe nói Hoàng Hậu muốn đón mẹ con Bùi Cẩm vào cung, hắn mới cảm thấy trong đêm tối vô tận cuối cùng cũng có một tia sáng. Chẳng qua trong cung không thể so với Hầu phủ. Hắn trèo tường của Hầu phủ, cùng lắm bị Bùi Nghi phát hiện cũng chỉ cầm gậy đuổi đánh một trận. Nếu hắn dám leo tường nội thị hoàng cung chỉ e là người vừa mới tiếp đất, đã bị băm thành thịt bằm mất rồi. Nếu Hoàng Đế và Hoàng Hậu hai người tình nguyện thúc đẩy, vậy Bùi Nghi cũng không thể ngăn trở hắn. Vinh Vương nghĩ tới điểm này bất giác lại bắt đầu xoa tay, trên mặt cũng lộ ý cười.

“Hoàng Thượng, thần đã hai mươi chín tuổi”.

Vẫn mãi sôi nổi thảo luận với Hoàng Hậu rốt cuộc là dương chi bạch ngọc của Hòa Điền tốt hay là tụ ngọc của Sơn Đông tốt, Hoàng Đế quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Đúng vậy, Vương thúc lớn hơn trẫm sáu tuổi”.

Hoàng Hậu cũng mặt đầy ngây thơ nhìn Vinh Vương cười.

Vinh Vương ho khan hai tiếng, sờ râu ngắn ngủn trên cằm thở dài nói: “Nhìn Hoàng Thượng phu thê tình thâm, thật là khiến người khác hâm mộ”.

Hoàng Hậu cười nói: “Vương thúc ngươi soái như vậy, nữ tử muốn làm Vương phi nhất định rất nhiều, tâm động không bằng hành động, nhanh chóng cưới một người thím về mới tốt”.

Vinh Vương không hiểu Hoàng Hậu nói “soái” là ý gì, chẳng qua cũng không phải nói hắn “yếu”[1], mặc dù hắn đã gần ba mươi còn chưa vợ chưa con, nghe quả thực có chút yếu. Nhưng câu “tâm động không bằng hành động” kia quả thực rất đúng ý hắn. Bỏ lỡ nhiều năm như vậy, hắn cũng không muốn bỏ qua một lần nữa. Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nếu không cố gắng tranh thủ, hắn chỉ sợ tương lai mình chết cũng không nhắm mắt.

([1]: 帅/Shuài/: là đẹp trai gần đồng âm với 衰 /Shuāi/: suy yếu)

“Còn mong Hoàng Thượng và Hoàng Hậu tác thành”. Vinh Vương đứng dậy, cung kính thi lễ với bọn họ một cái.

“Vương thúc nói tác thành gì?” Hoàng Đế giả bộ hồ đồ: “Nếu có người hợp tâm ý, đừng ngại nói với trẫm, lấy nhân phẩm gia thế của Vương thúc, người ta nhất định sẽ cam tâm tình nguyện”.

Vinh Vương ngồi thẳng, nhìn hắn cười khổ một tiếng nói: “Hoàng Thượng tội gì đùa giỡn thần, tâm tư của thần, hai vị đã sớm biết rồi mà”.

Nếu không Hoàng Hậu cũng sẽ không giao danh sách vạch tội nàng cho hắn xử lý, mà hắn cũng không hết lòng như vậy, dùng nhân lực vật lực cực lớn để đi bắt cái đuôi của những viên quan kia.


“Tâm tư nỗi tương tư” Hoàng Hậu cuối cùng cũng nói: “Chẳng qua dù sao đó cũng là trưởng bối của bổn cung, bổn cung muốn nàng ấy sống tốt, lại càng muốn Vương thúc người tốt, không thể dùng biện pháp mạnh. Người cũng biết, dưa hái xanh không ngọt, chuyện này thành hay không vẫn phải nhờ vào Vương thúc”.

Vinh Vương nghe vậy thì chấn động, vái chào Hoàng Hậu: “Mong Hoàng Hậu chỉ điểm.”

“Chỉ điểm không dám nhận, người cũng là trưởng bối, sao dám chỉ điểm người?” Hoàng Hậu đứng lên, trả lại bán lễ: “Chẳng qua di mẫu kia của ta tuy là tính tình bên ngoài mềm yếu, nhưng lúc chui rúc vào sừng trâu e rằng nhất thời cũng khó đi ra. Trái tim đã bị tổn thương, muốn chữa lành, sưởi ấm cần phải tốn công sức và nhẫn nại gấp mười lần, trăm lần mới được. Cho nên ta mới nói, chuyện này có được hay không, chỉ là do Vương thúc mà thôi”.

Vinh Vương nghe đến chỗ này, bất giác nuốt nước miếng một cái.

“Nhân phẩm và tâm ý của người, ta và Hoàng Thượng đều biết, chúng ta dĩ nhiên vui vẻ tác thành. Ta tính tình thẳng thắn, có ý gì cũng không giấu giếm. Ta đã gọi nàng ấy là mẫu thân mười năm, cũng thật xem nàng ấy như mẹ của mình mà tôn kính. Những năm qua nàng đã

chịu nhiều khổ cực, trong đó có nhiều hoặc ít là do ta không phải. Hôm nay coi như là giải thoát, ta đương nhiên hy vọng nàng ấy có thể sống vui vẻ hạnh phúc”.

Hoàng Hậu nhìn Vinh Vương, thấy khóe mắt hắn ửng đỏ, bất giác cười một tiếng: “Nàng ấy phải có người đặt nàng ấy trong lòng bàn tay, thương yêu, chữa lành vết thương cũ, khiến trái tim của nàng ấy ấm áp lại. Nếu không có người nào có thể làm được, ta lại tình nguyện nàng ấy mang theo Uyển Dung mà sống như vậy đến suốt đời”.

Vinh Vương khóc đỏ mắt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Hoàng Hậu, nói: “Tấm lòng của Hoàng Hậu đối với nàng ấy, trời đất chứng giám”. Vừa nói lại trịnh trọng thi lễ một cái.

“Vương thúc làm gì vậy, người một nhà đang nói chuyện thực tốt, người lại chắp tay thi lễ như vậy, nàng đã đáp lễ lại rồi, trẫm nhìn cũng thấy hoa mắt”. Lý Duệ cười ha hả khoát tay: “Người một nhà không cần đa lễ, ngươi nếu còn như vậy, lần tới trẫm cũng không dám mời ngươi ở lại trong cung dùng bữa nữa đâu”.

Vinh Vương thở ra một hơi như trút được gánh nặng, cuối cùng lại ngồi xuống.

Hoàng Hậu cầm một quả cam ngọt, vừa bóc vừa nói với Hoàng Đế: “Đúng rồi, lần trước nghe nói Thừa Quận Vương tìm người, có phải tông thất xảy ra chuyện gì không?”

Lý Duệ cười cũng lấy một trái cam bóc vỏ, Đức Bảo ở một bên muốn giúp hắn bóc, lại bị hắn giơ tay lên ngăn lại: “Không có gì, chỉ là Thừa Quận Vương nói hắn tuổi tác đã lớn, muốn thỉnh trẫm từ chức Tông Nhân lệnh.”

Tông Nhân lệnh là cơ quan đầu não của Tông thất, đại biểu tiếng nói của Tông thất hoàng thân. Đều đều nói Tông thất thân quý, muốn áp phục mọi người là chuyện không dễ dàng. Đại Tề dựng nước không lâu, tuy nói sau khi Võ Đức đế đại phong tông thân cũng đã thanh tẩy một phen, các chi lớn của Tông thất cũng đã bị cắt đi rất nhiều, nhưng vẫn là một cổ thế lực vô cùng cường đại.

Hiện giờ những thế hẹ trước của Tông thất bị Tiên Đế thanh lý cũng không kém là bao, lưu lại đa số là tuổi trẻ, những người này tuổi trẻ khí thịnh không chịu dạy dỗ, Thừa Quận Vương lại là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, cũng quả thực đã cố hết sức áp phục.

Triệu Yên Dung nghe Lý Duệ nói như vậy, khẽ nhíu mày. Tông Nhân lệnh là việc vô tích sự thập phần vất vả lại khó lấy lòng, nhưng làm tốt lại có thể có được quyền lực khá lớn, quả thực nhân tuyển này cực kỳ quan trọng với Hoàng Đế. Nếu người của Tông thất toàn bộ đều không khuất phục hắn, vậy hắn ở triều đình lại càng có thêm tiếng nói, xưa nay Tông thất và triều thần luôn quản chế lẫn nhau, áp chế lẫn nhau, cho dù một bên quá lớn mạnh cũng không phải chuyện tốt. Dĩ nhiên nếu quản sự hai bên đều là người của mình, vậy địa vị của Hoàng Đế lại càng vững như núi thái sơn.

Lúc này hắn lại không lo lắng Vinh Vương sẽ liên thủ với Bùi Hầu?

Hoàng Hậu cười một cái nói: “Sao thế, Hoàng Thượng còn chưa tìm được người thay thế sao?”

“Khó lắm….” Hoàng Đế thở dài một cái, lắc đầu bưng chung trà lên.

Nếu Vinh Vương còn không hiểu ý Hoàng Thượng thì chính là ngu ngốc: “Hoàng Thượng nếu vẫn chưa có người thích hợp, vậy thần nguyện ý tự đề cử mình”.

Hai hàng lông mày của Lý Duệ giãn ra, hắn “treo” Vinh Vương đến bây giờ cũng chỉ vì câu nói này. Chẳng qua hắn cũng sẽ không thể hiện ra mình vui vẻ, nhìn Vinh Vương một cái, Hoàng Đế lắc đầu nói: “Chuyện quản lí ở Tông Nhân lệnh phức tạp, đám tiểu tử kia lại hay sinh sự, bộp chộp, quá khó khăn cho Vương thúc rồi”.

Vinh Vương cười khổ một tiếng: “Có thể phân ưu vì Bệ Hạ, là may mắn của thần. Mong Hoàng Thượng đồng ý cho thần góp chút sức mọn”.

Lý Duệ trầm ngâm chốc lát mới nói: “Chuyện này trẫm sẽ thương lượng với Thừa Quận Vương, tâm ý của Vương thúc, trẫm nhận”. Vừa nói, hắn vừa cười chúm chím nhìn Vinh Vương: “Nếu Vương thúc thật sự làm Tông Nhân lệnh, không thể không thường xuyên tiến cung. Dù sao Tông thất rốt cuộc là gốc rễ của Hoàng Gia, có chuyện gì, người nên đến nói nhiều một chút, mọi người cùng thương lượng tìm cách, cũng an tâm”.

Tiễn đi Vinh Hương thiên ân vạn tạ, Triệu Yên Dung nghiêng mắt nhìn Lý Duệ, ánh mắt đung đưa, đôi môi khẽ nhếch: “Xảo quyệt”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.