Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 12: Thê tử thế gia


Đọc truyện Hiền Hậu Thực Nhàn – Chương 12: Thê tử thế gia

Edit: Nguyệt Sung Dung

Beta: Nguyên Đức Phi

Thấy tầm mắt Hoàng hậu nhìn đến mình, Đoạn di nương mím môi cười trên mặt mang theo vẻ vô cùng thân mật, một cách cực kì tự nhiên. Bà ta đã hơn ba mươi tuổi nhưng bảo dưỡng tốt, bên ngoài thoạt nhìn chỉ giống như thiếu nữ tròn đôi mươi, làn da trắng mịn, một chút nếp nhăn nhỏ cũng không có. Nếu bàn về dung mạo Đoạn thị kì thật không sánh bằng Bùi thị, tuổi cũng lớn hơn Bùi thị không ít nhưng cũng có lúc, tình cảm của con người vốn không đơn giản do vẻ bên ngoài hay tuổi tác lớn nhỏ định đoạt. Đoạn thị là biểu muội của Triệu Phùng Xuân, cũng là nhân tuyển làm con dâu mà Triệu lão thái thái vừa ý. Nếu như năm đó không phải Quan Quân Hầu phủ kén rể, chỉ e Đoạn thị bây giờ đã là Triệu phu nhân, chứ không phải là một di nương.

Triệu lão thái thái tất nhiên thiên vị cháu gái này, để cho nữ nhân Bùi gia kia thấy mà khó chịu. Trong lòng bà, nhi tử chính là trăm tốt ngàn tốt. Triệu Phùng Xuân có thể ra mặt với người đời đều là bởi vì hắn có bản lĩnh, chứ không hề có chút quan hệ gì với Bùi gia. Bùi gia một mực gả hai nữ nhi đến, hại cháu gái bà chỉ có thể ủy khuất làm thiếp.

Qua nhiều năm như vậy, địa vị của Đoạn thị ở trong nhà vững như núi, một mặt nguyên nhân là do có lão thái thái thiên vị, còn mặt khác chỉ e là do Triệu Phùng Xuân chột dạ, trong tình cảm có thêm một phần bù đắp. Khiến bà ta thua thiệt là Triệu Phùng Xuân nhưng đối với Bùi gia lại chẳng có quan hệ gì, cùng với Triệu Yên Dung lại càng không. Dựa vào cái gì mà nữ nhân Bùi gia phải bị Đoạn thị đè ở trên đầu?

Triệu Yên Dung nhìn vẻ mặt cứng nhắc của Đoạn thị một chút, buông nửa mi mắt, cúi đầu uống một hớp trà, lại vờ như hoàn toàn không nghe phụ thân nói câu nói kia. Nụ cười của Đoạn di nương dần dần biến mất, bà ta cảm thấy bất an, đưa mắt nhìn sắc mặt đã hoàn toàn không vui của lão gia.

Lúc ở nhà, Đại tiểu thư đối với bà ta vẫn tính là thân cận, điều này tất nhiên là do từ nhỏ đã bị lão phu nhân ảnh hưởng. Bà ta cũng nỗ lực không tách ra khỏi nàng. Lão thái thái từ nhỏ cứ giáo dục Đại tiểu thư như vậy, nói Đoạn thị mới thực sự là thân thích đối với Triệu gia toàn tâm toàn ý. Bùi thị tuy là di mẫu có quan hệ máu mủ nhưng suy cho cùng cũng là kế mẫu. Lão thái thái còn lấy vô số câu chuyện và ví dụ đẫm máu kể cho Đại tiểu thư biết rằng kế mẫu là nhân vật đáng sợ đến cỡ nào. Sau đó Đoạn thị sẽ đứng ra hỏi han ân cần Đại tiểu thư, ngoài mặt còn làm còn tốt hơn so với mẫu thân thân sinh. Bà ta đối với Triệu Yên Dung rất lấy lòng. Bởi vì Đại tiểu thư này không phải trưởng tử tương lai sẽ không tranh sản nghiệp với nhi tử bà ta. Dựa vào quan hệ của Triệu Yên Dung, tương lai con trai của bà ta còn có thể dựa vào thế lực của Quan Quân hầu phủ mà có được xuất thân tốt. Hơn nữa Bùi thị mềm yếu dễ bắt nạt, tiêu tốn có nhiều hơn cho Triệu Yên Dung đi nữa thì cũng là bạc từ đồ cưới của Bùi thị, cũng không cần Triệu gia trợ cấp cái gì.

Cho nên kết hợp với biểu hiện của Đại tiểu thư ở dĩ vãng, Đoạn thị cảm thấy Hoàng hậu nương nương nên thân cận với bà ta hơn là Bùi thị kia. Thế nhưng vì cái gì mà hôm nay lại lạnh nhạt như vậy, thậm chí ngay cả phụ thân nàng, nàng cũng không nghe theo? Chẳng lẽ đã biết mục đích trước đây của mình, trong lòng bất mãn và oán hận mình? Đoạn thị nghĩ tới mục đích tiến cung hôm nay bỗng nhiên cảm thấy chột dạ một trận.

“Nương nương, Đoạn di nương và muội muội của người đã đứng một hồi lâu rồi”. Giọng nói Triệu Phùng Xuân cố gắng mềm mỏng. Hiện tại không giống như ở nhà, hắn có thể trực tiếp chỉ huy ra lệnh. Triệu Yên Dung bây giờ đã là Hoàng hậu, là quân là trời, hắn trước tiên là thần tử sau mới có thể là phụ thân. Ngẫm lại nữ nhi ở trong cung bị giam lỏng lâu có lẽ đang oán giận mình không chịu tận sức, lại không tiến cung hỏi thăm. Vì lẽ đó nên hắn vừa vào cửa liền lạnh mặt, Triệu Phùng Xuân liền bình thường trở lại.

Tuổi nàng còn nhỏ, đương nhiên không hiểu được hiểm nguy sâu xa. Chẳng qua chỉ là tính khí tiểu hài tử, dù sao đi nữa nàng cũng là nữ nhi của Triệu gia? Triệu gia mới là trợ lực mạnh nhất ở ngoài cung để nàng dựa vào, nữ nhi làm sao lại không hướng về hắn?


“Trước đó vài ngày chúng ta muốn tiến cung thăm hỏi, có điều cung cấm nghiêm ngặt, không phải là phụ thân không muốn vào, thật sự là không vào được.” Triệu Phùng Xuân hơi híp mắt, trên mặt từ ái cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

“Đoạn di nương của người ở nhà khóc không biết bao nhiêu lần, Thanh Dung cũng đi miếu cầu phúc. Hoàng thượng thánh minh, cuối cùng cũng rõ ràng, nương nương bình phục, toàn gia chúng ta cũng có thể yên tâm.”

Triệu Yên Dung khẽ mỉm cười. “Làm phiền phụ thân nhọc lòng”.

Không chỉ nói riêng Triệu Phùng Xuân còn nhắc tới Đoạn thị và Triệu Thanh Dung.

Mặt Triệu Phùng Xuân cứng đờ, cảm thấy ngày hôm nay nữ nhi có chút khó chiều, cũng không biết Bùi thị nói cái gì trước mặt nàng, lại khiến nàng “mẹ con xa lạ” với Đoạn thị như vậy. Hắn nhìn về phía Bùi thị, trong mắt có thêm vài phần ác liệt.

Bùi thị chỉ cúi đầu không nhìn hắn, chỉ đặt tay lên gối không ý thức mà siết khăn tay, đến nỗi đầu ngón tay bị đỏ cũng không biết.

“Vậy ban toạ…” Triệu Yên Dung mí mắt cũng không nhấc, chỉ để nhẹ chén trà trên tay xuống bàn, vẫy vẫy tay với Tiểu Giang Tử đang đứng hầu bên cạnh.

“Ở trong cung ban toạ có quy củ gì không?” Giọng nàng không nhẹ không nặng hỏi.

Tiểu Giang Tử đầu óc linh hoạt, đặc biệt có nhãn lực, vừa nghe Hoàng hậu nương nương hỏi như vậy trong lòng đã có tính toán, lập tức cười trả lời. “Hồi nương nương, trong trung ban toạ sẽ ấn theo cấp bậc mệnh phụ cao hay thấp mà có vị trí ngồi khác nhau. Các cấp bậc ban toạ cho mỗi người đều phải chú ý, không được làm rối loạn chỗ ngồi.”


Triệu Yên Dung vô cùng thưởng thức phó tổng quản thái giám mới cất nhắc này. Nhìn hắn cười cười, trong lòng nghĩ một lát phải thưởng lớn cho tiểu tử này.

“Vậy không có phẩm cấp thì có thể ngồi không? “

Trên mặt Tiểu Giang Tử lộ ra một tia khó xử. “Những người có thể tiến cung gặp chủ tử tất cả đều có cáo mệnh, nếu không có cấp bậc mà không phải là nô tì trong cung thì vẫn là chưa từng thấy. Có điều quy củ trong cung, cung nhân thỉnh an chủ tử đều phải đứng hoặc quỳ, được chủ tử ban thưởng một cái đôn nhỏ thì cũng có.”

Ghế đôn nhỏ cho hạ nhân ngồi được bày ở góc tường, chỉ cao hơn đệm cói một chút, tròn tròn nho nhỏ, đặt mông ngồi xuống cũng không vừa. Người ngồi lên, đầu gối cao hơn mông, ngồi cùng với quỳ cũng không khác biệt gì lắm, ngồi nghỉ thì có thể nhưng muốn có thể diện thì không thể.

Đoạn thị và Triệu Thanh Dung thấy Tiểu Giang Tử chỉ vào mấy cái ghế đôn tròn, mặt tái xanh.

Bùi thị lúng túng nhưng đáy mắt lại có ý cười, mà Triệu Uyển Dung rốt cuộc vẫn còn là trẻ con tâm tư không lớn, không nhịn được tuy tay che nửa bên mặt nhưng mày cong cong, thân thể run run, rõ ràng chính là đang cười.

“Này sao có thể được?” Triệu Phùng Xuân không đồng ý đầu tiên, Đoạn thị và Triệu Thanh Dung là bảo bối trong lòng hắn, làm sao có thể giống như nô tài mà ngồi ôm gối trên cái đôn nhỏ đó? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mẹ con các nàng làm sao ngẩng đầu nhìn người?

“Đó là cho nô tài ngồi, làm sao các nàng ngồi được?”


“Không phải phụ thân nói các nàng đứng lâu mệt mỏi sao?” Ánh mắt Triệu Yên Dung hướng về phía những người phía dưới, quét một vòng. “Nếu đã mệt vẫn là nghỉ một chút đi, bằng không phụ thân lại đau lòng”.

Triệu Phùng Xuân nhìn Đại phu nhân của mình và tiểu nữ nhi vẫn ung dung ngồi trên ghế tựa bằng gỗ tùng có khắc bát tiên, cũng không nói giúp cái gì liền nhìn chòng chọc Bùi thị, muốn nàng lên tiếng. Nếu như không thể ngồi ghế tựa như nàng ta thì cũng không thể để mẹ con Đoạn thị ngồi ghế đôn nhỏ không ra thể thống gì như vậy. Nhưng mặc kệ là nhìn thế nào, thê tử trước sau vẫn cúi đầu, đến ánh mắt cũng không nhìn tới hắn.

“Hừ!” Triệu Phùng Xuân nặng nề hắng giọng một cái.

Rốt cuộc là bị trượng phu áp chế tám chín năm, Bùi thị vốn không muốn đếm xỉa tới lại nghe âm thanh cảnh cáo của trượng phu đầy bất mãn, liền không khống chế được mà run một hồi, sau đó ngẩng đầu lên…

Triệu Phùng Xuân vuốt râu dưới cằm, đang đợi thê tử mở miệng nhường chỗ ngồi, lại không ngờ nghe thê tử luôn mềm yếu nghe lời nhỏ nhẹ nói một câu “Hoàng hậu nương nương ban ngồi, làm sao lại không mau tạ ơn ngồi xuống? Thật không ra thể thống gì.”

Tay Triệu Phùng Xuân cứng đờ, đôi mắt đang híp lại đột nhiên trợn to, kinh ngạc nhìn thê tử.

Bùi thị lại đàng hoàng ngồi ở chỗ đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, giống như lão tăng nhập định, chỉ một câu như vậy, cũng không có nói tiếp cái gì nữa.

Triệu Phùng Xuân chút nữa giật chòm râu rơi xuống, hắn không biết tột cùng đã sai cái gì. Nữ nhi luôn nghe lời trở nên lạnh nhạt, thê tử luôn thuận theo lại không nghe lời của hắn, điều này khiến hắn vừa tức giận lại cảm thấy có chút bối rối. Bùi thị có lá gan làm như vậy, nhất định là có người ở phía sau làm chỗ dựa. Hắn sủng ái Đoạn thị, thân là chính thê, Bùi thị không thể oán hận Đoạn thị. Nhưng trước giờ Bùi thị chưa bao giờ dám biểu hiện ra, huống hồ là ngay ở trước mặt hắn. Là ai cho nàng lá gan như vậy, dám bỏ đá xuống giếng. Là Hoàng hậu? Hay là Quan Quân Hầu Bùi Nghi? Hắn tình nguyện tin tưởng là người sau, Triệu Yên Dung gần gũi với hắn, hắn nói gì đều nghe nấy, hắn không cần dùng bất kì thủ đoạn nào cũng có thể khiến nữ nhi vì hắn mà không màng sống chết. Nhưng Bùi Nghi lại không giống, tuy rằng bên ngoài đều nói thân thể Bùi Nghi yếu đuối nhiều bệnh, không thể thừa kế sự nghiệp, duy trì danh tiếng của Bùi gia ở quân đội. Nhưng Triệu Phùng Xuân thân là hai vị tỷ phu của của Bùi gia, đối với tiểu cữu tử (em vợ) này so với người khác thì hiểu rõ hơn một chút. Bùi Nghi tuy không thể đề thương thúc ngựa, nhưng hắn rất tàn nhẫn, mưu trí và xảo trá có thể còn vượt xa phụ mẫu của hắn. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Bùi gia dần dần buông bỏ quân quyền, nhưng hắn biết, quân quyền này là Bùi gia cố ý từ bỏ. Bây giờ đang là an bình thịnh thế, thế gia có quân uy quá thịnh, quân quyền quá lớn còn nguy hiểm hơn so với người khác. Hắn bỏ quân quyền nhưng lại ôm trúng đùi lớn. Khi đó Triệu Phùng Xuân cũng như các đại thần khác, luôn đau đầu là sẽ hướng về phía Thái tử hay nhờ vả vào Tam Hoàng tử hoặc Lục Hoàng tử. Bùi Nghi lại không tiếng động đứng ở phía sau Cửu Hoàng tử không ai xem trọng. Khang Vương cuối cùng kế thừa đại thống, công của Bùi gia không thể thiếu. Chỉ cần một ngày Hoàng thượng còn tại vị, Bùi gia cũng không phải là chỗ mà hắn có thể đắc tội.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Triệu Phùng Xuân bắt đầu nghĩ lại hành vi cử chỉ hàng ngày, tính toán xem Bùi thị về nhà mẹ đẻ cáo trạng như thế nào.

“Di nương và tỷ tỷ vì sao còn không ngồi?” Triệu Phùng Xuân còn đang trầm tư, bên tai truyền đến tiếng cười lanh lảnh của tiểu nữ nhi.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy dung mạo cực kì giống người Bùi gia của Triệu Uyển Dung có vài phần tươi cười hớn hở.


Hắn làm sao quên Bùi thị tuy là bị cái danh hiền thê đè trên đầu, cuộc sống thường ngày phải rụt đầu rụt đuôi, nhưng tiểu nữ nhi này cũng không nhu thuận như mẫu thân của nó. Nếu nha đầu này đến Bùi gia, khó đảm bảo sẽ không nói lung tung. Trước đây hắn bỏ quên nữ nhi này, đợi khi đón các nàng hồi phủ, hắn lại muốn tập trung vài phần tinh thần dạy dỗ, để cho nó biết một thiên kim thế gia biết lễ nghĩa, hiếu thuận là như thế nào.

“Tạ nương nương ban toạ, nhưng mà ta và Thanh Dung cũng không mệt, chúng ta cứ đứng như vậy trò chuyện cùng nương nương là được rồi”. Đoạn thị lại không muốn ngồi ghế đôn khó coi đó, giống như một hạ nhân thô thiển mà ôm chân ngồi, bà ta tình nguyện đứng ở phía sau lão gia, thẳng lưng nói chuyện cùng người khác.

“Làm càn!” Lời bà ta nói còn chưa dứt, phất trần trong tay Tiểu Giang Tử vẫy một cái, ưỡn bụng nói: “Ngoại mệnh phụ ở trước mặt nương nương phải tự xưng thần phụ, người bình thường thì tự xưng nô tì, ngươi sao lại ở trước mặt nương nương mà xưng ta, vậy còn ra thể thống gì?”

Nhân tài a! Biểu hiện của Tiểu Giang Tử thật khiến người khác bất ngờ. Nhìn mặt Đoạn thị lúc trắng lúc xanh, Triệu Yên Dung suýt nữa bật cười. Đoạn thị ở nhà tự tại quen rồi, đừng nói bây giờ là đang ở trong cung, coi như ở Triệu gia, bà ta ở trước mặt chủ mẫu và tiểu thư, thiếu gia vẫn phải tự xưng là tì thiếp, cứ ta ta như vậy, thật là không có quy củ!

“Phó tổng quản thái giám Tiểu Giang Tử chưởng quản lễ nghi quy củ của Chiêu Dương điện, tuy rằng hắn còn trẻ, nhưng lại coi trọng quy củ nhất, tuân thủ bổn phận nhất, Hoàng thượng cũng rất coi trọng hắn mới đưa hắn đến Chiêu Dương điện hầu hạ”. Triệu Yên Dung cười haha một tiếng: “Hắn lỗ mãng, nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy, phụ thân cứ xem như là do Hoàng thượng phái tới chưởng quy củ, cho nên chớ chấp nhặt hắn”.

Triệu Phùng Xuân vốn cũng không để ý thiếu niên đứng một bên này, vừa rồi nghe hắn la hét Đoạn thị, trong lòng cũng đang nảy lửa. Nhưng vừa nghe hắn là người của Hoàng đế đưa tới, còn là phó tổng quản thái giám, cơn giận này liền “xèo” một phát tiêu tán.

“Không sao, không sao, công công cũng là tận chức trách”. Triệu Phùng Xuân nhìn vẻ mặt Tiểu Giang Tử như gió xuân tháng ba, giống như trên mặt hắn có thể nhìn ra đóa hoa vậy, “Xuẩn phụ chưa từng trải việc đời tất nhiên là không hiểu quy củ trong cung, làm phiền công công dạy dỗ”. Triệu Phùng Xuân nói xong liền nháy mắt với Đoạn thị. Đoạn thị theo hắn đã gần mười năm, tất nhiên hiểu rõ ý của hắn, liền nhanh chóng thi lễ với Tiểu Giang Tử: “Tiểu phụ nhân không hiểu quy củ, đa tạ công công chỉ điểm”.

Tiểu Giang Tử cũng không đáp lễ, chỉ gọi người đem hai cái ghế đôn tới, còn đặt ở trái phải trước mặt mẹ con Đoạn thị.

“Tì thiếp tạ nương nương ban toạ”. Một tiếng tì thiếp này cũng đã nhiều năm chưa hề nói qua, lúc này lại nói, Đoạn thị chỉ cảm thấy ngực khó chịu từng trận. Chỉ hai chữ mà thôi, lại làm Đoạn thị đột nhiên nhận ra nhiều thứ, thì ra mười mấy năm qua những ngày tháng khoái hoạt thích ý chỉ là lừa người dối mình.

Lại nhìn sang Bùi thị đang ngồi ở phía trên, nhất thời trong ngực dâng lên vô số chua xót và oán độc. Nữ nhân này, chẳng qua bởi vì có mẹ ruột là công chúa nên mới có thể ngồi vị trí mà vốn dĩ thuộc về mình. Có điều tâm tình này chỉ là thoáng qua, Đoạn thị hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống. Nhưng Triệu Thanh Dung lại không chịu ngồi. Nàng ta chỉ vào Triệu Uyển Dung nói: “Tam muội muội có thể ngồi chỗ ấy, tại sao ta không được?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.