Đọc truyện Hỉ Tương Phùng – Chương 157: Ý tại ngôn ngoại
Thục phi nương nương vắt hết óc cố gắng tìm mọi cách để có thể cứu Hầu gia. Các vị thiếu gia của Tề gia cũng bôn ba khắp nơi để xử lý chuyện này.
Bởi vì chuyện này có người đứng đằng sau điều khiển cho nên muốn hóa giải có thể nói khó càng thêm khó. Tề Dật Phàm theo lời lão thái gia phân phó, phụ trách vị khâm sai hoàng thượng phái xuống điều tra chân tướng mọi chuyện.
Chuyện này cũng chẳng hề dễ dàng, Tề Dật Phàm muốn đến bái phỏng nhưng người ta đều lấy đủ loại lý do để không gặp hắn. Sau đó nhờ thông qua việc lo lót nhờ người giúp nên cũng gặp được, có điều người ta có nói thế nào cũng không chịu nhận tiền của Tề Dật Phàm, chỉ nói sẽ điều tra một cách công tâm, công khai chi tiết.
Nhưng mà cũng may, danh tiếng của Tề gia ở Diêm thành không tồi, ngay cả dân chúng cũng dâng thư lên làm chứng cho Tề gia. Cuối cùng kết quả điều tra là, Tề gia đã thật sự chuẩn bị hơn bốn nghìn bao lương thực, còn chuyện cháy cũng là do có người cố ý phóng hỏa. Tề gia tuy có lỗi nhưng đã không lừa dối nên không mắc phải tội khi quân.
Khâm sai đại nhân cầm lá thư mà bách tính đã kí vì Hầu gia vội vã trở về kinh thành. Điều này khiến cho người trong Tề gia tràn đầy hy vọng, cho rằng mọi chuyện đã điều tra rõ rang rồi, hoàng thượng chắc chắn sẽ sớm thả Hầu gia.
Chừng mười ngày trôi qua, Tề gia rốt cục cũng chờ được đến thánh chỉ từ kinh thành đưa tới, thánh chỉ đại ý là: Hầu gia mặc dù không khi quân, nhưng có lại làm việc thất trách, khiến cho hoàng thượng tổn thất ba tòa thành. Niệm tình trước nay vẫn luôn trung quân ái quốc, hoàng thượng quyết định tội nặng phạt nhẹ, nhưng điều kiện tiên quyết là Tề gia phải đem bảo bối gia truyền là Chén Bạch Linh Lung hiến tặng cho quốc gia, chỉ có đem bảo bối dâng lên thì hoàng thượng mới có thể thả Hầu gia cùng Lục thiếu gia.
Kết quả này là điều mọi người không ngờ đến, thái giám truyền chỉ đi rồi, cả nhà ngồi tụ lại một chỗ, ai cũng sầu não.
Tề Dật Phàm buồn bực nói: “Ông nội, hoàng thượng cũng lạ thật. Sao tự dưng yêu cầu nhà chúng ta dâng chén Bạch Linh Lung?”
Hạ Lan Tử Kỳ ở bên cạnh bổ sung: “Hơn nữa, còn sợ chúng ta không dâng, cố tình giữ cha chồng cùng Lục đệ làm con tin.”
“Đúng vậy, việc này quả là có chút kỳ quái.” Trên mặt lão thái gia thể hiện rõ sự ưu sầu, chồng cằm trầm tư.
Tề Dật Phàm tiếp tục nói: “Con cảm thấy chúng ta đang rơi vào bẫy của kẻ khác, ông nội, chúng ta nhất định phải bắt được kẻ đứng sau chủ mưu. Nếu không sau này, nhà chúng ta sẽ chẳng được ngày nào yên thân.”
Lão thái gia gật đầu khen ngợi, quay đầu nhìn Nhị thiếu gia: “Lão nhị, bảo con đi điều tra chuyện người đứng sau chủ mưu, có tiến triển gì không?”
Nhị thiếu gia bất đắc dĩ nói: “Ông nội, bọn người đó thừa dịp đêm tối ở nơi đầu gió đốt mê hương, khiến toàn bộ thủ vệ và binh lính đều trúng độc, tứ chi vô lực, không thể cứu hoả. Bọn họ lại dùng chuột dẫn lửa vào đống lương thực, ngoại trừ chỗ đốt mê hương còn lại đống bụi thuốc. Còn lại hầu như chẳng để lại manh mối gì, có điều chỉ bằng chút chứng cứ này thì chúng ta không thể điều tra ra điều gì.”
Lão thái gia chống tay lên bàn, nhăn nhắn trán, vẻ mặt mệt mỏi.
Cẩm Nguyệt biết ông đã bốc hỏa rồi, vội vàng rót cho ông một chén trà lạnh: “Lão gia, uống chút nước đi”
Lão thái gia uống một ngụm, đem chén trà bỏ lên trên bàn, lấy lại tinh thần rồi nói: “Bây giờ Hoàng thượng muốn có được bảo bối gia truyền nhà chúng ta, các con nói lên ý kiến của mình đi.”
Ngũ thiếu gia nói: “Trên trời dưới đất, đã là thứ Hoàng thượng muốn thì sao có thể giữ được. Hay là chúng ta giao ra đi.”
Tam thiếu gia nhướng mày: “Nhưng mà, tổ tiên đã dạy, Chén Bạch Linh Lung có thể vượng gia, nên chúng ta phải kiên quyết bảo vệ, đời này qua đời khác không được làm mất. Nếu như để bảo bối mất đi trong tay chúng ta, như vậy không phải là bất hiếu ư?”
“Ý của hoàng thượng đã rõ như vậy rồi, nếu chúng ta không đem Chén Bạch Linh Lung giao ra, hoàng thượng sẽ không thả phụ thân và Lục đệ.” Ngũ thiếu gia hỏi lại: “Nếu chúng ta không cứu phụ thân, chẳng phải cũng là bất hiếu sao?”
Tam thiếu gia nghe thấy như vậy, không vui: “Ngũ đệ, sao đệ có thể nói như vậy? Ta cũng chưa nói là không cứu? Ta nói là, chúng ta có thể tìm ra một cách nào đó khác để vẹn cả đôi đường hay không?”
Ngũ thiếu gia khinh thường: “Cách vẹn cả đôi đường? Tam ca, không phải huynh đang nằm mơ đó chứ? Nếu chúng ta dám giao ra bảo bối giả, thì chắc chắn sẽ bị khép vào tội khi quân phạm thượng.”
“Ngũ đệ, đệ……”
“Hừ” lão thái gia không vui ho một tiếng, hai người cùng thức thời ngậm miệng.
Lúc này, lão thái gia ngẩng đầu nhìn Tề Dật Phàm: “Lão Tứ, con nói thử suy nghĩ của con xem nào.”
Sau khi yên lặng một lúc lâu, Tề Dật Phàm lúc này mới mở miệng: “Ông nội, con cảm thấy chén Bạch Linh Lung đương nhiên là quan trọng, nhưng tính mạng của phụ thân cùng Lục đệ còn quan trọng hơn. Nếu mọi người vẫn nghĩ không thông thì cứ nghĩ thế này đi, không phải chúng ta đánh mất bảo bối mà là quyên góp cho quộc gia.”
Tề Dật Phàm ánh mắt kiên định đến lạ: “Tề gia chúng ta vốn dĩ vẫn luôn hưng thịnh, chúng ta vẫn luôn không ngừng cần lao phấn đấu, không ngừng dụng tâm kinh doanh. Cho dù không có bảo bối, chúng ta còn tay, còn đầu, còn khả năng phát triển sản nghiệp nhiều đời của tổ tiên. Con tin rằng, Tề gia chúng ta thế hệ sau sẽ càng kiên cường, vững chắ hơn thế hệ trước.”
Lời nói của Tề Dật Phàm thật sự khiến lòng người phấn chấn, lão thái gia vốn ít nhiều cũng có chút băn khoăn, nhưng nghe xong lời Tề Dật Phàm nói, ông đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cười gật đầu: “Dật Phàm nói rất đúng, Tề gia ta không có bảo bối, đời sau sẽ vẫn cứ giàu có và sung túc. Như vậy, ngày mai ta sẽ tự mình mang lên kinh thành, dâng cho Hoàng thượng.”
Cẩm Nguyệt đứng cạnh khuyên nhủ: “Lão gia, ông đã lớn tuổi rồi, không tiện đi xa, hơn nữa trong nhà cũng cần có người trấn thủ. Nay Hầu gia không có ở đây, ông lại đi, thì không phải Hầu gia sẽ Quần long vô thủ[1] hay sao? Hay là cứ để đám trẻ đi cũng được, coi như cho họ một cơ hội rèn luyện.”
“Bà nội nhỏ nói có lý, ông nội, ông cứ để chúng con đi đi, chúng con nhất định sẽ không làm người thất vọng.” Nhị thiếu gia đứng ra, xung phong nhận việc.
Lão thái gia ngồi xuống, suy nghĩ một lát: “Được rồi, ngày mai để lão Tam cùng lão Tứ đi. Lão Nhị và lão Ngũ ở lại trợ giúp ta quản lý công việc trong phủ.”
Hôm sau, cả nhà cùng tụ lại một chỗ, dưới sự chỉ đạo của lão thái gia, mọi người cùng tiến tới nơi thần bí nhất phủ – Thông Thiên Hiên.
Thông Thiên hiên là nơi hẻo lánh, so với Kim lâu còn thần bí hơn. Bởi vì ngoài lão thái gia, cũng chỉ có Hầu gia cùng phu nhân mới có thể vào trong.
Trong phủ có quy định nếu tự tiện xông vào Thông Thiên Hiên sẽ phạm tội chết, hơn nữa mọi người đồn rằng bên trong có bài trí cơ quan, nếu người ngoài không rõ các cơ quan mà cố tình đột nhập thì mười người có tới chín sẽ trúng bẫy mà chết. Trước kia còn có hai gã gia đinh nảy lòng tham cố ý đột nhập hòng trộm bảo bối, kết quả lúc được mang ra thì thân thể đã bị đâm thành con nhím. Cho nên người trong phủ đều vô cùng kính sợ Thông Thiên Hiên, không dám tự ý vào.
Hôm nay, bọn họ rốt cục cũng có cơ hội được rảo bước tiến vào Thông Thiên Hiên nhìn ngắm, trong lòng vừa hung phấn lại vừa lo lắng.
Tấm cửa lớn cũ kĩ mở ra trong sự tò mò của mọi người, đập vào mắt là một cảnh tượng hoàng tàn, cỏ dại mọc đầy sân, ngọn cao nhất còn cao tới tận eo, lay động trong gió thu. Đứng giữa đám cỏ dại là một căn phòng đá nhỏ, dưới sự mòn đi của năm tháng, đá đã có chút biến thành màu đen. Nếu không phải đã biết trước đó, người ở bên ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ đó là một khoảng sân bỏ hoang. Ai còn có thể nghĩ rằng, Tề gia sẽ giấu bảo bối ở một nơi thê lương hoang phế thế này cơ chứ?