Đọc truyện Hỉ Tương Cố – Chương 38: BỊ BỆNH
Hỉ Mi tưởng rằng như chính mình đẻ non: Hỗn loạn, đau đớn tuyệt vọng đan vào nhau, cuối cùng hóa thành hư vô. . .
“Cô nhất định phải cứu nàng, phải cứu đứa nhỏ của nàng. . .” Hỉ Mi thì thào.
Tay Âm Cố đầy máu, hiện tại không có điều kiện đành phải nhờ các bà tử đến hỗ trợ. Mọi người đều bận rộn, còn Hỉ Mi ngồi một bên, thành kính nắm tay phụ nhân, mặc cho phụ nhân bấm nát tay nàng.
Tiếng kêu của phụ nhân không lớn lắm, rồi tiếng dùng sức ở trong tai Hỉ Mi lại như ngày đó, xa xôi rất xa xôi. Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Hỉ Mi không còn nghe thấy tiếng gì nữa, một tiếng khóc non nớt xuyên vào lòng nàng. . .
Hỉ Mi run rẩy ngẩng đầu lên, thấy Âm Cố đang bồng một đứa trẻ mới sinh. Cả người nó đầy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn trông đáng sợ nhưng cũng là trân bảo tốt đẹp nhất trên đời.
Hỉ Mi lết đầu gối tới Âm Cố.
Âm Cố ôm đứa bé, nhẹ nhàng đặt nó trong tay Hỉ Mi.
Đứa bé gái mềm mại nhỏ nhắn không mở mắt, Hỉ Mi thật cẩn thận ôm nó vào lòng, không tiếng động rơi lệ. Chỉ chốc lát sau, nàng nhẹ nhàng bồng đứa bé đến cho phụ nhân, giọng nói khàn khàn:
“Nhìn này, đây là hài tử của cô này.”
Phụ nhân đã không còn sức lực, hết dược hiệu nên đã mê man. Có bà tử nhận lấy đứa bé, còn Âm Cố thì đỡ Hỉ Mi lên.
“Vì sao?” Hỉ Mi nhìn Âm Cố, khẽ đánh vai Âm Cố, khóc rất thương tâm, “Người ở bên cạnh ta ngày đó không phải là cô. . .”
Âm Cố ôm chặt Hỉ Mi vào lòng, Hỉ Mi run rẩy đến lợi hại, Âm Cố chỉ phải lại dùng thêm lực mới có thể giữ được Hỉ Mi không trượt xuống. Vì sao ngày đó người bên nàng không phải mình, mình đã quên. Nhưng dần dần đã có cái gì đó thay đổi, ít nhất người này có chút phân lượng với mình. Bằng không tiếng khóc bên tai sao lại khó chịu đến thế này.
Âm Cố nhẹ nhàng lấy mặt vuốt ve đầu của Hỉ Mi, thở dài nói:
“Hết thảy đều là quá khứ, đứa nhỏ sinh ra bình an!”
“Uhm!”
Hỉ Mi cũng ôm chặt Âm Cố, làm càn khóc rống một hồi.
Trở lại khách điếm, Hỉ Mi bị bệnh.
Khi mất con, nàng không có bệnh; khi Khánh gia đuổi ra khỏi nhà, nàng cũng không có bệnh. Mà bây giờ bệnh ào ạt, nằm trên giường mấy ngày không dậy nổi.
Ngày ấy ở trong phòng đỡ đẻ Hỉ Mi khóc đến kiệt sức, vài bà tử lung tung lau máu cho đứa nhỏ xong, bọc nó lại rồi đưa cho Hỉ Mi. Các bà cứ tưởng rằng Hỉ Mi có quan hệ họ hàng với vị phụ nhân, nếu không thì sao dốc sức đến thế này. Cho nên khi Âm Cố nói không biết vị phụ nhân kia là ai thì mọi người đều ngây dại, sau đó bắt đầu kể lại.
Thế này Âm Cố mới biết là chuyện gì đã xảy ra.
Một thuyền phu đi tìm người mất tích trong trận lũ khi quay về thì phát hiện một thai phụ ở trên nhánh cây, nhưng mà lúc ấy nàng ta đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, nếu cứu nàng cũng không chắc là có qua khỏi hay không cho nên thuyền phu đành phải nhẫn tâm vờ không thấy. Khi thuyền phu lên bờ, thở dài nói về thai phụ đó thì cũng không biết ở đâu đột nhiên có người túm áo của hắn, la hét kêu hắn đi cứu thai phụ đó về.
Mọi người nhìn kỹ lại, thì ra là một nữ tử trẻ tuổi. Nàng vừa dứt lời, còn lấy áo tơi của mình gỡ xuống, dù cũng gập lại, mặc kệ mưa to nhét vào trong tay thuyền phu.
Thuyền phu do dự một hồi, nói cứu lên bờ cũng chỉ là một xác chết mà thôi. Cô gái này lại vội la lên sẽ có bà đỡ đến ngay lập tức, chỉ cần cứu thai phụ đó lên đây thì nhất định không có việc gì.
Bên cạnh có mấy bà tử từng giúp bà đỡ đỡ đẻ đứng đó, thấy cô gái này gần như khóc lên nên động lòng trắc ẩn, đều nói bảo thuyền phu hãy đi cứu người, tốt xấu gì cũng là hai mạng người, vạn nhất bà đỡ không tới thì các nàng ở đây cũng từng hỗ trợ đỡ đẻ rồi, hẳn là có thể ứng phó được.
Thuyền phu không thể thoái thác, đành phải chèo thuyền ra đi cứu thai phụ kia.
Khi thuyền phu trở về, quan binh cũng đã tới, lập phòng tuyến ở cạnh bờ, ngăn trở đám người để duy trì trật tự.
Thuyền phu đem thai phụ lên đặt trên mặt đất, trong tay đã dính đầy máu tươi, không khỏi hoảng sợ.
“Nàng sắp sinh!!”
Đột nhiên có người kêu lên.
Cô gái kia vọt lên, lại bị quan binh cản lại: “Ngươi muốn làm gì?”
“Có người sắp sinh, ” nữ tử trẻ cầu xin nói, “thỉnh giúp ôm nàng ra.”
Quan binh quay đầu lại nhìn, thấy thai phụ nằm trên mặt đất gần như không còn thở, liền lắc lắc đầu, “Chờ đại phu đến rồi nói.”
“Đại phu đến sợ không kịp, ” nữ tử trẻ khóc nức nở, nước mắt hòa cùng nước mưa, “phải mang nàng đến nơi sạch sẽ trước, nàng chưa có chết, đứa nhỏ cũng có thể sẽ không chết!! Ngài không thể nhìn nàng một xác hai mạng như thế!!!”
Những người gần đó bắt đầu bàn tán, quan binh đành phải tránh ra, để người khác mang thai phụ đó đi ra ngoài.
Vài bà tử đã tìm được một căn phòng trống, chờ thai phụ được cứu lên liền mang vào đóng cửa, phân phó một người bên ngoài canh chừng. Nữ tử trẻ vốn muốn đi ra ngoài, nhưng nhìn thai phụ vậy mà bất động không đi nổi, chỉ biết đứng đó khóc, hại mọi người an ủi một hồi lâu. Nào biết nàng cũng chỉ lắc đầu không nói.
Mãi cho đến khi bà đỡ không giống bà đỡ đến, nàng mới mở miệng lần nữa.
Có lẽ qua chuyện này Hỉ Mi mới có thể chân chính buông được đứa nhỏ không xuất thế của nàng. Không thấy Hỉ Mi lúc ấy dũng cảm như thế nào giằng co với quan binh, Âm Cố cảm thấy có hơi đáng tiếc. Âm Cố xoay người cõng Hỉ Mi, dường như đang ngủ nhưng vẫn lặng lẽ rơi lệ, đi ra căn phòng đó.
Bên ngoài trời còn mưa, quan huyện cũng đến để trấn thủ, mà vẫn lộn xộn.
Chỉ là mấy cái này không hề có quan hệ gì đến Âm Cố, nàng chỉ cõng Hỉ Mi đi về khách điếm.
Trên đường trở về thật nhếch nhác, Âm Cố chưa bao giờ nhếch nhác như thế này. Áo tơi ở trên người Hỉ Mi, nước mưa đầy mặt nàng. Càng chạy địa thế càng cao, nước chảy xuống chỗ thấp, nhiều lần Âm Cố giẫm vào vũng nước. Hỉ Mi ở trên lưng Âm Cố không nhúc nhích, nếu không phải có tiếng hít thở luôn luôn ở trên cổ Âm Cố thì Âm Cố đã nghĩ người trên lưng cũng xảy ra chuyện.
Trở lại khách điếm, chưởng quầy cũng bị dọa, vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm, hầu hạ chu toàn.
Lột xiêm y Hỉ Mi, những vết nứt ở bụng lộ ra, Âm Cố sờ sờ, nghĩ tới có lẽ là nên hỏi Tang Tử thêm thuốc để bôi.
Tắm thay cho Hỉ Mi, ôm Hỉ Mi lên giường. Trong suốt quá trình đó Hỉ Mi hoàn toàn không tỉnh lại, đến khi Âm Cố cũng đi tắm xong, Hỉ Mi ở dưới chăn cũng đã nóng hổi. Âm Cố hơi nhíu mi, bắt mạch cho Hỉ Mi.
Rốt cục, vẫn là ngã bệnh.
Tóc Âm Cố vẫn còn ướt, khai phương thuốc cầm xuống lầu cho tiểu nhị đi lấy thuốc. Từ trước đến nay nàng ra tay hào phóng, ở mấy ngày nay tiểu nhị cũng rất vui vẻ nghe nàng phân phó, huống chi người bệnh có thể sẽ trở thành thiếu phu nhân của Tiền gia trong tương lai.
Sắc thuốc xong, Âm Cố không hề phân vân mà lay tỉnh Hỉ Mi cho nàng uống thuốc, sau đó ngồi ở một bên canh chừng. Trông chừng trong chốc lát, Âm Cố khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt, bắt đầu điều tức tĩnh tâm.
Trong phòng yên lặng.
Mà trong vòng nửa ngày, bên ngoài đã có mấy chuyện được truyền ra rất huyên náo.
Thứ nhất đó là vài gia đinh của Cát gia ở thành Bắc bị người ta hạ độc thủ, trong đó một người gãy cột sống, cho dù có thể sống sót sợ cả đời này cũng không thể đứng dậy. Không có chết người nhưng so với mất mạng còn thê thảm hơn. Nghe nói người ra tay còn nói, muốn thiên kim đại tiểu thư của Cát gia Cát Tiêm Tiêm sửa tên lại.
Thứ hai đó là thành đông nơi xảy ra lũ, có một vị thai phụ gần hấp hối được cao nhân cứu, đỡ đẻ ngay tại chỗ, mẹ con bình an. Sau khi thai phụ tỉnh lại thề muốn tìm ra ân nhân cứu mạng, đang nhờ người vẽ ra để tìm kiếm.
Khách điếm cũng đang thảo luận ì xèo, mà Âm Cố như không nghe không nghe thấy chỉ dốc lòng chăm sóc Hỉ Mi.
Ngày hôm sau, Tiền Hữu biết Hỉ Mi bệnh, sai người mang kiệu tới thỉnh Âm Cố và Hỉ Mi đến biệt viện Tiền gia tĩnh dưỡng, đáng tiếc bị Âm Cố lạnh lùng cự tuyệt. Tiền Hữu bất đắc dĩ đành phải tìm thời gian đi vào khách điếm.
Hỉ Mi còn ốm đau ở giường nên Âm Cố gặp Tiền Hữu.
Câu đầu tiên của Tiền Hữu là: “Ngày ném tú cầu đó, quả cuối cùng là cô nương vung ra?”
Âm Cố lại không nhanh không chậm hỏi: “Sách lược của công tử đã vẹn toàn?”
Tiền Hữu trầm mặc, uống ngay mấy hớp trà.
Âm Cố nhìn Tiền Hữu đã khôi phục nam trang, nhưng bộ dáng trông phong trần mệt mỏi, nói vậy lũ lụt có chút ảnh hưởng đến buôn bán nhà hắn. Xem ra cho dù có tin tưởng thần quỷ đại sư gì gì nhưng khi có chuyện đụng đến lợi ích thì vẫn dứt bỏ lời tiên đoán.
“Trong hưu thư viết Việt tiểu thư vô tử, rõ ràng nàng còn trẻ như thế sao ra đến nông nổi này?! Ta thấy gia phu của nàng ác ý làm thế; về phần tái giá, các nữ tử của chúng ta cũng không phải không có. Nhưng cho dù ta nghĩ tốt đến mức nào, ” Tiền Hữu rốt cục mở miệng, cười khổ nói, “thì nàng cũng nguyện ý đem ta tặng cho Lương tiểu thư.”
“Từ khi Tiền gia các người bày ra tuyển chọn thì không phải do nàng tặng công tử cho người khác!” Âm Cố hừ lạnh một tiếng, nói.
“Công tử trở về đi, chúng ta sẽ không đi.”
“Các người là quan hệ như thế nào?”
Đột nhiên Tiền Hữu hỏi.
“Không giống tỷ muội, lại cũng không phải chủ tớ. Ta thấy Việt tiểu thư đơn chân thuần phác, còn cô lão luyện hơn nàng rất nhiều, thậm chí. . . còn không đơn giản.”
Âm Cố ngẩng đầu nhìn Tiền Hữu. Thật ra thì Âm Cố vẫn cảm thấy Tiền Hữu là một nam nhân không tồi, ánh mắt quả nhiên cũng rất mẫn tuệ-sâu sắc. Nhưng theo lời Hỉ Mi, nàng không thích hợp với gia thế như vậy, nếu hắn nguyện buông Tiền gia vì thì họa may còn có thể.
Nhưng, có thể sao?
Âm Cố nói ra những lời này, Tiền Hữu trầm mặc.
Không tiễn khách, Âm Cố xoay người trở về phòng không hề để ý tới Tiền Hữu.
Yên ổn được mấy ngày sau, một nam tử trung niên kỵ mã đến khách điếm, thầm thì với chưởng quầy nửa ngày. Chưởng quầy hồ nghi, nghĩ nghĩ, thỉnh nam tử uống vài hớp trà, còn ông ta thì lên lầu.
Chưởng quầy gõ cửa phòng, Âm Cố lên tiếng trả lời mở cửa ra:
“Chuyện gì?”
Chưởng quầy nhìn dưới lầu, vẻ mặt người nọ đang lo lắng ngẩng đầu nhìn, ngay cả nước trà cũng bị vấy lên xiêm y.
“Cô nương, ta hỏi cô chuyện này, không biết có được không?” Chưởng quầy chỉ phải cười nói.
Âm Cố quay đầu lại, bệnh tình Hỉ Mi đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng vừa uống thuốc mới ngủ được một lát. Nàng đóng cửa đi ra:
“Nói.”
“Có phải hay không xin cô nương đều đừng nóng giận! Chuyện là mấy ngày trước bên bờ sông có truyền lưu một bà đỡ trẻ, không biết có phải là cô nương?”
Âm Cố gật đầu.
Chưởng quầy kinh ngạc, mở miệng sửng sốt nửa ngày. Chẳng lẽ ngày đó nàng cõng Việt tiểu thư từ tận bờ sông về đến đây? Chưởng quầy thấy Âm Cố không kiên nhẫn nhíu mi, vội vàng nói:
“Dưới lầu có vị khách quan, nghe nói ngài cứu người, cho nên muốn thỉnh ngài đến nhà đỡ đẻ.”
“Không đi!”
Âm Cố nói thẳng, cũng không thèm nhìn tới dưới lầu, xoay người về phòng.
“Khoan khoan, ” chưởng quầy gấp đến độ chà tay, vội cọ cọ đi lên nhỏ giọng nói, “ông ta là người của Trương gia từ Lâm Tân tới.”
Âm Cố sửng sốt, Trương gia ở Lâm Tân? Nếu nàng nhớ không lầm thì đó là gia hương của Thừa tướng tiền nhiệm. Trương Thừa tướng đã hồi hương nhiều năm, nghe nói ngụ ở nơi đó.
“Nhà Trương Thừa tướng?” Âm Cố hỏi.
Chưởng quầy vừa nghe được sơ lược khi nãy, vội vàng gật đầu: “Cô nương hảo nhãn lực. Cháu dâu lão Thừa tướng khó sanh, vài ngày trước đã chỉnh thai vị nhưng không được cho đặc biệt đến thỉnh cô nương.”
Nếu là người khác Âm Cố tuyệt sẽ không đi, nhưng đây là Trương Thừa tướng, có quan hệ đến nhiều người, nếu khoanh tay đứng nhìn thì không tốt cho lắm. Huống chi ông ta vẫn còn có chút thế lực ở trong triều, ai có thể đoán trước về sau trong tộc có thể cần hắn hỗ trợ hay không đâu.
Âm Cố nghĩ đến đây, nói với chưởng quầy nói: “Ông chờ một chút.”
Vào phòng, Hỉ Mi cũng đang xoa mắt ngồi ở trên giường.
Bệnh mấy ngày nay, lại bị Âm Cố ép uống nhiều thuốc, cả người Hỉ Mi như đờ đẫn. Nàng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, tỉnh lại không thấy Âm Cố nên ngồi dậy.
“Ai vậy?” Hỉ Mi hỏi.
“Có người mời ta đi đỡ, ” Âm Cố tính toán, “nhanh nhất đại khái cũng cỡ hai ngày sẽ quay về.”
Hỉ Mi vội hỏi: “Vậy cô mau đi đi, chậm trễ không được đâu.”
“Cô không sao chứ.” Âm Cố đến gần Hỉ Mi, sờ tóc của nàng, lại bóp người nàng, “Gầy teo rồi.”
Hỉ Mi thè lưỡi, tuy rằng nụ cười vẫn như trước nhưng có thiếu chút sinh khí của ngày xưa:
“Ta không sao.”
Âm Cố gật đầu, không nói gì nữa. Nàng cầm hòm thuốc đi ra, nói với chưởng quầy đứng ở ngoài: “Người ở đâu, đi thôi.”
Chưởng quầy mừng rỡ, mang Âm Cố xuống lầu. Người của Trương gia cũng hết sức vui mừng, hỏi được nàng biết kỵ mã liền vội vàng đi chuẩn bị. Trong lúc này thì Âm Cố phân phó chưởng quầy phải đúng giờ nấu thuốc đưa lên lầu, thỉnh người tốt nhất để trông nom. Chưởng quầy vỗ ngực cam đoan, cũng nhờ thê tử của mình tự chăm sóc.
Ngựa đến, Âm Cố phi thân lên ngựa đến trấn Lâm Tân.
Vài ngày sau đó, Âm Cố không hề trì hoãn thời khắc nào. Phong cảnh của trấn nhỏ như tranh, mà nàng không rảnh thưởng thức, đỡ đẻ xong lại chạy về ngay. Về phần lão Thừa tướng, có thấy hay không đều không sao cả. Dù sao bế chắt trai của ông ta đi ra dùm là đã có chuẩn bị được đường rút.
Khi Âm Cố trở lại khách điếm, chưởng quầy mới thông báo là Việt tiểu thư đã được Tiền công tử đón đi rồi.
Âm Cố không hề giận dữ, chỉ là lạnh lùng nhìn chưởng quầy rồi quay đầu ngựa đến Tiền gia.
Vừa đến Tiền gia, người thông báo đi vào hồi lâu cũng không thấy ai đi ra, vừa lúc Âm Cố muốn xông vào thì người gác cổng đã ngăn đón, nhìn đến công tử mang Việt tiểu thư đi ra.
Chỉ là sắc mặt Tiền Hữu hết sức khó coi, rất tối tăm. Mà Hỉ Mi bệnh nặng mới khỏi bên cạnh hắn lại có vẻ rất bình tĩnh.
Hỉ Mi cũng đã thấy được Âm Cố, nở nụ cười: “Đã về rồi?”
Âm Cố xoay người lên ngựa, đưa tay cho Hỉ Mi. Hỉ Mi bắt lấy tay Âm Cố, rồi nói với Tiền Hữu nói: “Tái kiến Tiền công tử.”
Tiền Hữu đờ đẫn đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Âm Cố kéo Hỉ Mi lên người ở đằng trước, sau đó thúc ngựa đi khỏi.
Đi ra mấy bước, Âm Cố mới hỏi: “Sao lại thế này?”
“Hắn đến thăm ta, ta theo hắn đến Tiền phủ, chỉ là đến nói lời từ biệt thôi. Ta đem hưu thư cho bọn họ nhìn.”
Hỉ Mi hé miệng cười.
“Ta nói chữ vô tử trên hưu thư là ta không thể mang thai được nữa cho bọn họ biết. Thấy không, lại hù thêm được vài người nữa rồi.”
Âm Cố vi lăng, vòng Hỉ Mi vào lòng, một tiếng hây, ngựa chạy như điên.