Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 7: Đấu giác câu tâm (6)


Đọc truyện Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm – Chương 7: Đấu giác câu tâm (6)

Khuyết Thư:…

Đọc sách cũng không phải là cái thứ gì cực khổ.

Hà Dung Cẩm thấy người ta mỗi ngày một quyển, cũng chậm rì lật một quyển. Nói tới tàn khốc chân chính, khổ nhất chính là con sâu rượu tới quấy phá. Nhất là khi tối xuống nghiện rượu lên, cả đêm trằn trọc, không thể ngủ được.

Như thế mấy ngày, đồng liêu thấy hắn vành mắt thâm quầng, hình dung tiều tụy, thập phần không đành lòng, nói: “Ngươi vì muốn chữa bệnh của Khả Hãn mà lao tâm lao lực như vậy, đúng là khiến ta cảm thấy không bằng.”

Hà Dung Cẩm nói: “Đâu có đâu có, vốn là nên cùng nỗ lực mà.”

“Phải.”

Từ đó về sau, mọi người xem sách càng mất ăn mất ngủ hơn.

Hà Dung Cẩm không tiện lười biếng, đành phải một ngày xem ba quyển. Thần tốc kiểu đó, tự nhiên là rước lấy tán thán của mọi người.

Một tháng sau, Xác Châu rốt cuộc xuất hiện trước mắt, đầu tiên là kêu một nhóm người rời đi, sau đó đối những người còn lại nói: “Các ngươi về rửa mặt một chút, theo ta vào trong điện.”

“Vâng.”

Hà Dung Cẩm đang tính theo mọi người ra ngoài, lúc ngang qua Xác Châu thì nghe hắn ân cần hỏi thăm: “Nửa tháng này tốt không?”

Hà Dung Cẩm cười khổ nói: “Không thiếu áo cơm chỉ thiếu rượu.”

Xác Châu nói: “Cố thêm mấy ngày đi.”

Hà Dung Cẩm liếm môi không nói lời nào. Trong tháng này, hắn đã ở trong cung trộm rượu hai lần, lượng không nhiều, càng uống càng thèm, cứ vầy nữa thì chỉ còn nước đi kiếm việc khác làm.

Xác Châu dường như nhìn thấu tâm tư hắn: “Vương cung không giống chỗ thường, ngươi nên có chừng mực.”

Hà Dung Cẩm đánh trống lảng: “Sao phải kêu những người biết tiếng Tây Khương đi hết vậy?”

Xác Châu trầm giọng nói: “Tây Khương đang khai chiến, đại phu không phải bị sung quân thì cũng trốn hết vào núi rồi, còn bóng nào nữa đâu mà kiếm? Chỉ có thể tìm trong Trung Nguyên thôi, may mà trời không phụ lòng người, Đột Quyết, Trung Nguyên đều tìm được mấy hảo thủ.”


Hà Dung Cẩm nói: “Tây Khương khai chiến? Với Đột Quyết?”

“Không, là nội chiến.” Xác Châu lạnh lùng cười đáp, “Cũng tốt. Một trận nội chiến xong, bất kể thắng bại, Tây Khương vương cũng đều không còn sức đi nhăm nhe Đột Quyết.”

Hà Dung Cẩm nói: “Tiểu Khả Hãn từ đâu nhìn ra Hồn Hồn vương muốn nhăm nhe Đột Quyết?”

Xác Châu nói: “Trước kia Hồn Hồn vương cùng Mẫn Mẫn vương đoạt vị thì, phụ hãn từng tiên đoán Mẫn Mẫn vương tất bại.”

“Nga?”

Xác Châu nói: “Mẫn Mẫn vương là người đôn hậu lương thiện, kết bạn thì nên kiếm người như vậy, nhưng làm Vương, hắn quá nhân thiện rồi.”

Hà Dung Cẩm chậm rãi gật đầu nói: “Thì ra là thế.”

“Hồn Hồn vương từ nhỏ đã bộc lộ tài năng, chuyện gì cũng giành trước, lớn lên rồi thì lại càng bày ra tài hùng vĩ lược của hắn khắp nơi. Tây Khương lấy võ dũng lập quốc, người như vậy đương nhiên là được bách tính kính yêu hơn.”

Hà Dung Cẩm nói: “Người như vậy đối với Đột Quyết mà nói đương nhiên rất nguy hiểm.”

Xác Châu nói: “Đáng tiếc trong mười năm này, sợ là hắn không rảnh tay được.”

Hà Dung Cẩm lặng thinh.

“Ngươi không hỏi đối thủ của hắn là ai?” Lúc Hà Dung Cẩm ra ngoài thì, Xác Châu đột nhiên hỏi.

Hà Dung Cẩm nói: “Ta tuy tinh thông tiếng Tây Khương, nhưng đối với tình hình trong nước của Tây Khương lại không rành, dù ngươi có nói tên ra ta cũng chưa chắc biết, cần gì phải hỏi.”

“Vậy sao.”

“Phải a.” Hà Dung Cẩm dừng lại, quay đầu hỏi, “Tiểu Khả Hãn còn gì phân phó sao?”

Xác Châu nói: “Không có gì. Chính là Thác Xích ngươi nói, ta tới trễ, không có tìm được.”

Hà Dung Cẩm khe khẽ nhíu mày, “Nga, vậy là bọn hắn không có phúc.”


Bầu không khí trong điện rất nặng nề.

Hà Dung Cẩm đứng sau mọi người, mắt theo kẽ hở giữa người với người quan sát Sa Nạp Lợi Khả Hãn. Hắn nằm trên giường có vẻ bệnh tật, người gầy trơ, mắt vô thần, so với một tháng trước còn tiều tụy hơn.

Xác Châu quỳ một gối bên cạnh hắn, thấp giọng nói chuyện.

Sa Nạp Lợi nghe lời hắn nói, mắt đảo qua những người trước mặt, sau đó chậm rãi gật đầu.

Xác Châu đứng lên nói: “Trước để Sở đại phu của Trung Nguyên tới xem cho phụ hãn đi.”

Người đứng trước Hà Dung Cẩm lập tức dùng tiếng Trung Nguyên lập lại một lần.

Vị Sở đại phu kia theo lời tiến lên, tay đặt lên mạch Sa Nạp Lợi, ngưng mi không nói đủ một nén nhang mới sầu mi khổ kiểm đứng sang bên, vắt óc suy nghĩ.

Xác Châu lại kêu một người khác.

Hà Dung Cẩm thấy bọn hắn người nào cũng đi qua rồi người nào cũng lui xuống, bộ dạng đều là nghĩ không ra, biết lần khám này hi vọng xa với rồi. Bất quá trước nghe hình dung của Xác Châu, hắn cảm thấy khả năng trúng độc cao hơn là nhiễm bệnh. Đáng tiếc mớ sách kia phân nửa nói về bệnh lý, về độc dược chỉ có sơ sơ hời hợt, giờ còn chưa thấy xuất hiện bệnh trạng tương đương.

Đến người cuối cùng, chính là một người Đột Quyết.

Người nọ khoát tay nói: “Khả Hãn yên tâm, ta có một cách nhất định chữa được bệnh cho Khả Hãn!”

Ánh mắt Xác Châu chợt lóe lên: “Cách gì?”

Người nọ từ trong lòng móc ra một hạt châu cỡ bằng hạt nhãn, nói: “Đây là một viên Thiên Thần châu.”

Xác Châu hỏi: “Này là thứ gì?”

Người kia đáp: “Châu này là vật của thiên thần, thuật lại thiên thần thấy nhân gian nhiều tai khổ, tâm sinh không đành, cho nên mới đánh Thiên Thần châu xuống, hi vọng giải được đau khổ của con người. Đáng tiếc Thiên Thần châu chỉ có một viên, mật ít ruồi lại nhiều, liệu có thể cứu được mấy người? Huống hồ hạt châu này dùng một lần thì ánh sáng lại yếu đi một tý, dùng một lần thì lại yếu đi một tý, tổ tiên sợ Thiên Thần châu dùng hoài mất hết thần lực, mới đem nó giấu đi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được dùng tới.”


Xác Châu nói: “Phải dùng thế nào?”

Người kia nói: “Chỉ cần đem hạt châu này ngậm trong miệng, ốm đau bị hạt châu hấp thu, bệnh nhân sẽ khỏi hẳn.”

(*) mình thắc mắc cục đá này đã dính nước miếng bao nhiêu người = =

Xác Châu nói: “Hiệu quả thần kỳ tới mức đó?”

Người nọ ôm quyền nói: “Tiểu nhân có ăn gan hùm mật báo cũng không dám đem tính mạng Khả Hãn ra giỡn.”

Xác Châu nhìn về phía Sa Nạp Lợi.

Sa Nạp Lợi chậm rãi gật đầu.

Xác Châu nói: “Đem viên ngọc đó trình lên đây.”

Người kia đem hạt châu đặt lên khay do nội thị đem tới, sau đó nội thị đem nó cho Xác Châu.

Xác Châu ngửi ngửi nói: “Thơm quá.”

Người kia nói: “Đây là hương khí bẩm sinh cùng với Thiên Thần châu.”

Xác Châu nói: “Phương pháp này thật giả vẫn cần nghiệm chứng, bất quá ngươi có lòng hiến vật quý là đáng khen, trước ở lại trong cung đi.”

Người nọ mừng rỡ nói: “Đa tạ Tiểu Khả Hãn.”

Xác Châu nói: “Ngươi tên là gì?”

Người kia nói: “Tiểu nhân là Bồ Cai.”

Xác Châu thấy người khác đều ngừng bút nhìn hắn, khoát tay nói: “Các ngươi tiếp tục nghĩ biện pháp chữa cho Khả Hãn!”

“Vâng.”

Mặc kệ Thiên Thần châu trong miệng Bồ Cai là thật hay giả thì đó rốt cuộc cũng là một tia hi vọng. Xác Châu tâm tình tốt, liền chuẩn cho Hà Dung Cẩm xin nghỉ.


Hà Dung Cẩm chạy thẳng tới quán rượu, móc ra một thỏi bạc, ôm lấy vò rượu liền uống.

Điếm hỏa kế chính là người đã cật lực đề cử bồ đào tửu, hắn cười nói: “Xem đi, thật sự yêu bồ đào tửu rồi.”

Hà Dung Cẩm ực ực ực mấy hớp, mới nghỉ để thở một hơi: “Ta là thèm rượu.”

Điếm hỏa kế nói: “Ta đổ đầy cho ngươi.”

“Được.” Hà Dung Cẩm tháo túi rượu xuống, tiện tay tháo luôn cả hồ lô, “Đều đổ đầy.”

“Có ngay.”

Giải được con sâu rượu, Hà Dung Cẩm cảm giác mình cứ như sống lại lần nữa. Hắn nhớ tới Xác Châu nói Thác Xích không ở kinh đô, tự mình tới lữ quán trong thành một chuyến. Lữ quán trong thành làm ăn không tốt lắm, bởi vậy dù là khách cả tháng trước lão bản vẫn còn nhớ như in.

“Nga, hai người đó ở đây mười ngày mới đi.”

“Mười ngày?” Hà Dung Cẩm nhíu mày, “Ngươi còn nhớ ngày bọn hắn đi là ngày mấy không?”

Lão bản nói: “Mùng sáu tháng này.”

Hà Dung Cẩm sắc mặt trầm xuống. Lúc hắn nói với Xác Châu là ba mốt tháng trước. Nói cách khác, trong bảy ngày kể từ ngày đó, Xác Châu không phái người qua đây. Thác Xích với Ba Ca Hỉ không chờ được hồi âm lại còn tốn kém tiền bạc nên mới bỏ đi mất.

Không biết Xác Châu bận quá nên quên thật, hay là…

Hắn nheo mắt, cởi túi rượu xuống uống một ngụm.

Thiên Thần châu phải nói là quá mức huyền diệu, lúc đầu cả Xác Châu, cả Hà Dung Cẩm, đối với cái này đều không quá tin tưởng, cho là giang hồ thuật sĩ đi lừa đảo. Ai biết ba ngày sau, Sa Nạp Lợi bệnh tình thật sự có khởi sắc, không chỉ tự mình ngồi được, ăn cũng ngày một nhiều hơn, số lần nửa đêm tỉnh lại cũng ít đi.

Sa Nạp Lợi trong lúc vui vẻ, trọng thưởng cho Bồ Cai, còn phong hắn làm đệ nhất thái y hành tẩu trong cung.

Cùng lúc đó, người Xác Châu phái đi điều tra bối cảnh của Bồ Cai trở về, hồi báo rằng hắn là hậu nhân của Đột Quyết thần y Ti Kha La, điều này càng khiến người ta tin tưởng về truyền thuyết Thiên Thần châu, ngay cả Hà Dung Cẩm cũng bắt đầu có chút bán tín bán nghi.

Trong lúc nhất thời, ba chữ Thiên Thần châu vang khắp thiên hạ.

Để mừng Khả Hãn khỏi bệnh, khắp Đột Quyết chúc tụng mười ngày, bách tính kính yêu Sa Nạp Lợi, giết trâu dê kính rượu thần. Tới ngày thứ chín, biên cảnh liền truyền đến tin tức Tây Khương Hồn Hồn vương phái sứ đoàn vào kinh đô để chúc mừng.

(*) nghe đầy mùi âm mưu = =


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.