Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Chương 27: Động phách kinh tâm (8)


Đọc truyện Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm – Chương 27: Động phách kinh tâm (8)

Hà Dung Cẩm: Ta dù không có vũ khí, lại vẫn có thể giết người như thường.

Chờ Tháp Bố xử lý xong những người này, Kì Trạch rốt cục tiến vào dưới sự bảo vệ của hộ vệ.

“Vương!” ông ta lo lắng đẩy ra Tháp Bố đang chắn trước mặt, đánh giá Khuyết Thư từ trên xuống dưới, đến khi xác định hắn bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra.

Khuyết Thư nói: “Các ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”

Kì Trạch nói: “Ta âm thầm phái người hộ tống vương cùng tướng quân ven đường. Hắn thấy vương cùng tướng quân sau khi tiến vào miếu thờ thì chậm trễ không khởi hành, liền thám thính, nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau mới biết có người muốn hại vương, cho nên khẩn cấp báo lại.”

Khuyết Thư nheo mắt nói: “Ngươi âm thầm phái người theo dõi chúng ta?”

Kì Trạch cúi đầu nói: “Bảo hộ an nguy của vương là chức trách của ta cùng Tháp Bố, thỉnh vương thứ tội.”

Khuyết Thư nhìn đỉnh đầu ông ta một lúc lâu, mới nói: “Mà thôi, các ngươi lần này đến rất kịp thời, công tội xóa bỏ.”

Kì Trạch thở ra một hơi nói: “Vâng.”

Khuyết Thư nói: “Đi tìm một chiếc xe lăn đến.”

Kì Trạch nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn hai chiếc đề phòng bất kỳ tình huống nào.” Hắn nói xong, ra hiệu cho người phía sau, chốc lát, một chiếc xe lăn mới tinh đã được đẩy đến.

Khuyết Thư tự mình tiếp nhận, đẩy đến sau lưng Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi ngồi xuống.

Khuyết Thư nói: “Các ngươi còn không đi?”


Kì Trạch cùng Tháp Bố liếc nhau. Kì Trạch nói: “Những thích khách này lai lịch bất minh, vì để an toàn, còn thỉnh vương cùng chúng ta khởi hành.”

Khuyết Thư quay đầu nhìn Hà Dung Cẩm.

Hà Dung Cẩm nói: “Tùy ngươi.”

Khuyết Thư nghĩ nghĩ nói: “Cũng tốt. Được rồi, lai lịch của đám người kia nhất thiết phải truy ra rõ ràng.”

“Vâng.” Kỳ thật không cần hắn hạ lệnh, Tháp Bố đã tiến hành bức cung rồi.

Khuyết Thư nói: “Đội hộ vệ của Đột Quyết đâu?”

Kì Trạch nói: “Đang hạ trại ở thôn trang cách đây không đến nửa dặm. Thỉnh vương yên tâm, ta lấy cớ nói phải cử hành một nghi thức bí ẩn, ngoại nhân không tiện tham dự, đẩy bọn họ đi. Bọn họ cho dù trong lòng có nghi vấn, cũng không thể theo tới.”

Khuyết Thư gật đầu.

Lão binh cùng trụ trì bị nghiêm hình tra tấn một hồi, trụ trì đã chịu thua trước, run cầm cập dùng tiếng Tây Khương hét ỏm tỏi “Ai nha, ta nhận tội, nhận tội! Đừng đánh nữa, sắp chết rồi! Ta khai, khai hết.”

Tháp Bố xách hắn tới trước mặt Khuyết Thư.

Khuyết Thư cười lạnh nói: “Thế nào? Đã nghĩ được nên nói cái gì chưa?”

Trụ trì đau đến nỗi vặn vẹo cả mặt, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc hồi lâu mới nói: “Rồi, rồi.”

Khuyết Thư nói: “Ai phái các ngươi tới?”

Trụ trì yếu ớt nói: “Mật Gia Diệp Hộ.”

Câu trả lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của Khuyết Thư, hắn nhíu mày hỏi: “Vì sao?”


Trụ trì nói: “Không, không biết.”

Khuyết Thư nói: “Hắn từ đâu biết được thân phận bổn vương?”

Trụ trì nói: “Không biết.”

Khuyết Thư sầm mặt nói: “Vậy hắn muốn như thế nào, ngươi hẳn cũng phải biết đi?”

Trụ trì nghe ra khẩu khí hắn không tốt, miễn cưỡng nhấc đầu lên nói: “Hắn, bảo ta bắt ngươi, viết câu kia…… Tây Khương là, chúc quốc Đột Quyết…… Còn lại, nghe theo chỉ thị của Tạp Tát.”

Kì Trạch nghe vậy giận tím mặt nói: “Khẩu khí lớn lắm!”

Hà Dung Cẩm lặng im ngồi một bên nghe vậy không khỏi nhìn hắn một cái.

Khuyết Thư nói: “Tạp Tát là ai?”

Trụ trì nói: “Chính là, xa phu, đưa các người tới.”

Tháp Bố xách cả lão binh tới. Lão binh nhìn qua chật vật hơn trụ trì rất nhiều, nhưng vẻ mặt lại kiên cường hết sức, thấy Khuyết Thư còn có thể nhếch nhếch khóe miệng cười lạnh, “Muốn giết…… cứ giết.” trụ trì ở ngay bên cạnh, hắn cũng có liếc mắt một cái, thấy rõ là khinh bỉ.

Khuyết Thư không rõ hắn nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt liền đoán được mấy phần, cũng không nổi giận, lười biếng nhìn hắn một cái, lại nói với trụ trì: “Tạp Tát cẩu thả, bị chúng ta phát hiện lúc hắn đang âm thầm động thủ động cước mà thất thủ bị bắt, ngươi anh dũng mở được đường máu, trốn về Diệp Hộ phủ. Sau, Tạp Tát chịu không được khổ hình, khai ra kẻ chủ mưu phía sau, khiến cho Tây Khương Đột Quyết xung đột. Ngươi cảm thấy câu chuyện này thế nào?”

Hiện giờ ngươi là dao thớt, ta là thịt bò, trụ trì còn nói được cái gì, chỉ có thể cười làm lành: “Được, được.”

Khuyết Thư nói: “Là anh hùng hay là cẩu hùng, liền nhìn ngươi có thể thiệt trán hoa sen, man thiên quá hải hay không.” Hắn biết lão binh nghe cũng không hiểu, còn đặc biệt nhờ Hà Dung Cẩm thuật lại.

(*) Thiệt trán hoa sen: gốc – hoa sen tòi ra từ lưỡi – nói chung là ảo diệu vô cùng *__*, nói riêng là biên bậy bạ để thoát thân.


Hà Dung Cẩm cảm thấy bản mặt cười nịnh hót của trụ trì sao chướng mắt vô cùng, ngược lại đối với kiên cường của lão binh rất có hảo cảm, nhịn không được nói: “Vì sao phải thế?” về phần lão binh thì thả người hay không với oan uổng hay không kỳ thật cũng không phải chuyện gì đại sự. Trụ trì sau khi trở về, Mật Gia Diệp Hộ nếu đủ thông minh hẳn phải biết sự tình đã bại lộ, hắn cùng Khuyết Thư nhất định đã vào thế đối địch, lão binh cũng vậy, trụ trì cũng vậy, vốn chỉ là mấy quân cờ không quan trọng trong cuộc đấu giữa hai người, làm gì phải bỏ tâm tư vu hãm hắn?

Khuyết Thư nói: “Ta chỉ là muốn xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu cốt khí.”

Hà Dung Cẩm thầm nghĩ, cho dù mình không nói, bên người Khuyết Thư cũng đầy cả đống dịch quan, cho nên qua loa thuật lại.

Lão binh nghe xong, ngoảnh mặt đi không thèm nói một câu, hoàn toàn không để uy hiếp của Khuyết Thư vào mắt.

Khóe mắt Khuyết Thư co giật rất khó thấy.

Tháp Bố rút đao chém lên người trụ trì hai nhát.

Trụ trì kêu đau hai tiếng, người ngã lăn ra đất lăn lóc mấy vòng mới đứng dậy được, run rẩy hai chân chạy đi mấy bước, lại lo lắng nhìn về phái sau một cái, thấy đám Khuyết Thư không phản ứng gì, mới nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.

Kì Trạch nói: ” Mật Gia Diệp Hộ là thân đệ đệ của Đột Quyết Khả Hãn, quyền khuynh triều dã, hắn nếu đã có ý xuống tay, tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi mới tốt.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tháp Bố đã chỉ huy hộ vệ thu dọn xong miếu thờ, đám tăng nhân hễ không nghe lời tức khắc sẽ bị giết chết tại chỗ, chỉ lưu lại một người còn giữ được bình tĩnh với cả lão binh, túm lại cùng một nhóm dẫn đi.

Bọn họ lần này đến quá gấp, chỉ có một chiếc xe ngựa của Kì Trạch ngồi, bởi vậy Khuyết Thư, Hà Dung Cẩm cùng Kì Trạch ba người không thể không cùng nhau chen chúc bên trong.

Đến được chỗ hạ trại ở thôn trang, quân quan Đột Quyết hộ tống bọn họ đã chờ hết cả kiên nhẫn, nhìn thấy bọn họ xuất hiện hai đầu mày mới giãn ra.

(*) Quân quan: tức là quan của quân.

Kì Trạch xuống xe hàn huyên mấy câu với hắn, sau liền đưa bọn họ đến chỗ trống khác hạ trại.

Hộ vệ Đột Quyết tuy gánh vác trách nhiệm bảo hộ dọc đường, nhưng từ đầu đến đuôi vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, xem như là tôn trọng. Tựa như lần này, đội trưởng hộ vệ mặc dù cảm thấy việc Kì Trạch rời đi rất kỳ quái, nhưng cũng không thể hỏi đến, để tránh dẫn tới nghi kỵ giữa hai nước.

Hạ trại xong, Kì Trạch sắp xếp Khuyết Thư cùng Hà Dung Cẩm vào một doanh trướng.

Hà Dung Cẩm ngồi trên xe lăn thì không có vẻ bài xích như vừa rồi, Khuyết Thư sai người mang thùng tắm vào trong trướng cũng không biểu hiện gì cả, chỉ yên lặng địa đẩy xe lăn ra bên ngoài chờ.

Khuyết Thư rất nhanh đã tắm xong, sai người tìm Hà Dung Cẩm về, nói: “Người đã đầy mồ hôi. Ta cho người mang nước tới, ngươi cũng tắm đi.”


Hà Dung Cẩm nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo phòng bị lộ liễu.

Khuyết Thư tức giận, “Ngươi cho bổn vương là loại tiểu nhân mượn cơ hội để thân thiết?”

Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Nghĩ nhiều rồi.” Nói là nói như vậy, nhưng phòng bị trong mắt không chút suy giảm.

Khuyết Thư cho người gánh nước ấm vào xong, gọi Tháp Bố đến, nói ngay trước mặt hắn: “Ngươi canh giữ trước doanh trướng, không cho phép bất luận kẻ nào xuất nhập!”

Tháp Bố nói: “Tuân lệnh.”

Khuyết Thư nhìn về phía Hà Dung Cẩm, Hà Dung Cẩm làm như không nghe thấy gì chỉ nhìn thùng tắm. Hắn nghiến chặt hai hàm, lại nói: “Kể cả bổn vương!”

“Tuân lệnh.” Tháp Bố đáp xong mới thấy không ổn, “Vậy buổi tối vương ngủ ở đâu?”

Khuyết Thư ôm một đống giận hờn trong ngực đang định dỗi bảo ta tìm chỗ khác, tới cùng vẫn dằn lại được, lời nọ lời kia lòng vòng đã đời ở môi với răng xong lại chui tọt vào trong bụng, cho nên dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn đứng gác ở đây hết đêm?”

Tháp Bố thấy hắn mặt mày khó chịu, không dám nói nhiều, lẳng lặng thối lui ra ngoài đứng gác.

Khuyết Thư thấy Hà Dung Cẩm vẫn không phản ứng gì, cơn tức càng phình to, sải bước ra khỏi doanh trướng, đi tìm Tạp Tát để xả. (RIP chú ~)

Xả hết nguyên ngày, đến bữa trưa cũng không thấy về ăn.

Hà Dung Cẩm ngược lại sung sướng đến vênh váo, ăn xong thì nghỉ trưa, đến tận lúc mặt trời lặn, Khuyết Thư rốt cục cũng trở về, mặt mũi không còn khó coi như lúc bỏ đi. Hắn đến cạnh giường, im lặng đứng nhìn mỹ nhân đang ngủ.

Hà Dung Cẩm giả ngủ nửa ngày không thấy động tĩnh, nhịn không được mở mắt ra.

“Ngủ nhiều quá, sẽ dễ mất ngủ.” Khuyết Thư ôn nhu nói, “Ta đưa ngươi ra ngoài dạo một chút.”

Hà Dung Cẩm lườm hắn, “Bằng chân gãy?”

Khuyết Thư đẩy xe lăn đến.

Hà Dung Cẩm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ngồi lên xe lăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.