Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 39: Tâm ta do ta [thượng]


Đọc truyện Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện – Chương 39: Tâm ta do ta [thượng]

Khi được đại tướng
quân nói cho biết nguyên nhân phu thê Hầu gia mâu thuẫn, ta thật sự là
vui, không ngờ Đại Trưởng công chúa lại có sức tưởng tượng khôi hài như
thế, may mà nàng không hoài nghi ta và Hầu gia có quan hệ gì, nếu không
ta thật sự không mặt mũi nào gặp người khác.

“Vì sao mẫu thân chàng hoài nghi Hầu gia chứ không hoài nghi chàng?”

“…… Bởi vì trước khi thành thân, quả thật bên người phụ thân có rất nhiều
hồng nhan tri kỷ…… Nàng không cần nhìn ta, ta không có.”

“Cha nào con nấy! Ối!” Câu nói của ta đổi lấy một cái cốc đầu.

Thật ra ta cảm thấy Đại Trưởng công chúa không phải không tín nhiệm Hầu gia, đó chẳng qua chỉ là một phương pháp điều hòa cuộc sống vợ chồng của bọn bọn họ mà thôi. Nhắc tới cũng thật buồn cười, ta và đại tướng quân như
là lão phu lão thê đầu ấp tay gối, còn phu thê Hầu gia lại như là đôi
tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, mà Thập Bát công chúa và Thố
Tử La Kiệt cũng là những con người đang yêu, chìm trong ngọt ngọt mật
mật.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thập Bát công chúa rốt cục cũng tới thăm ta.

Ta đã biết trận phong ba con riêng kia là bắt nguồn từ lời nói không rõ ràng của nàng, khó trách nàng tránh né lâu như vậy.

“Không ngờ cảm tình của công chúa và La đại ca lại tốt như vậy, ngay cả thời
gian đến thăm Đa Đa cũng không có.” Ta cố ý làm cho nàng xấu hổ.

Quả nhiên mặt Thập Bát công chúa đỏ lên, hai mắt ngập nước giống như con
thỏ nhỏ của nàng, “Đa Đa không biết đó thôi. Ta còn tưởng Phi Ngọc ca ca không muốn cưới ngươi, cho nên mới nói cho cô cô.”

“Cái gì? Ngươi nói Đại Trưởng công chúa đến chỗ ta bức hôn cũng là bởi vì ngươi?”

“Đúng vậy, ngươi nói thích nhất phụ thân của A Bích, sao ta có thể đoán được
ngươi không muốn gả cho Phi Ngọc ca ca, còn tưởng rằng là Phi Ngọc ca ca ghét bỏ ngươi, cho nên mới…… Đa Đa, ngươi thật sự không muốn? Nếu ngươi lo Phi Ngọc ca ca không vui, ta có thể đi xin Thái Hậu nương nương hạ
chỉ.”

“Đừng! Đừng! Đừng! Trăm ngàn lần không cần! Việc này ta tự mình lo liệu, ngươi vẫn nên quan tâm đến hôn sự của bản thân đi.”

Ta không giận nàng, phu thê Hầu gia đến là chuyện sớm muộn mà thôi, ta chỉ sợ tiểu tổ tông này nhiều chuyện, triệu Thái Hậu nương nương đến đây
thì nguy to.

Mặt nàng lại đỏ lên,“Hôn sự của chúng ta phải chờ
sau đại hôn của hoàng huynh…… Hoàng huynh nói là huynh ấy hy sinh cho
ta, lúc đầu huynh ấy từng thề không thành hôn nữa, cho nên ta có chút
băn khoăn.”

“Thân là hoàng tử sao có thể cô đơn cả đời, ngươi muốn xứng đáng với hoàng huynh, thì nhất định phải làm cho mình hạnh phúc.”

Ta không tin trứng gà Vương gia là người si tinh, nếu không sao có thể
mang theo ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’ đi khắp nơi dạo chơi,

nhưng hắn đối với muội muội này vẫn là thật tâm.

Nghĩ đến chuyện
bị Thập Bát công chúa hãm hại hai lần, ta không cam lòng: “Hai người các ngươi một ngày 24 giờ…… Không, là một ngày mười hai canh giờ đều ở cùng một chỗ, rốt cuộc làm cái gì?”

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó! Ban đêm làm sao có thể ở cùng một chỗ!”

“Ha ha, thế ban ngày ở một chỗ làm gì? Đã hôn hay chưa? Cảm giác thế nào?”

“A!……” Một thiếu nữ hoài xuân thét chói tai chạy trốn khỏi ma quật của Kim Đa Đa.

——————

Từ khi ta và Long đại tướng quân chính thức công khai quan hệ, Kim Đa Đa
ta không chỉ là cá muối xoay người nữa, mà quanh người kim quang lấp
lóe, ngay cả người không thể ngờ cũng bị hấp dẫn đến đây.

“Không
ngờ Tống đại nhân lại rảnh rỗi gặp gỡ tiểu nhân vật như ta, thật sự
khiến cho Đa Đa được quan tâm mà sinh ra lo sợ.” Ta cợt nhả nhìn nam
nhân đối diện vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

Tống Đại công tử chau mày,“Ngươi nói chuyện với huynh trưởng của mình như vậy?”

“Huynh trưởng? Đa Đa không nhớ mình lại có huynh trưởng.” Cho dù có cũng là ở kiếp trước.

“Ngươi…… Nếu không phải ngươi làm ra chuyện dọa người kia, sao phụ thân có thể
nhẫn tâm đuổi ngươi ra khỏi phủ. Hoặc là ngươi chịu nói ra phụ thân của
đứa nhỏ là Long Phi Ngọc, ta và phụ thân cho dù có phải ép buộc cũng sẽ
khiến cho phủ Tĩnh Nam Hầu đến cửa cầu hôn, đâu khiến Tống phủ chịu nhục nhã. Hừ! Là chính ngươi gây chuyện, ngươi oán trách được ai?”

“Oán trách được ai? Ta đây nói cho ngươi nghe, mặc kệ là lúc trước ở Tống
phủ chịu lạnh nhạt hay là sau khi bị đuổi ra khỏi cửa, cùng với mấy năm
nay một mình nuôi nấng đứa nhỏ, ta chưa từng oán trách ai cả, bởi vì tất cả đều do ta tự nguyện.”

Ta thu lại vẻ cợt nhả. Đây là lời nói
thật, ta đã coi Tống phủ như người qua đường Giáp, bản thân không còn
liên can gì đến bọn họ.

Câu trả lời của ta hiển nhiên không thể
khiến cho Tống Đại công tử vừa lòng, sắc mặt của hắn đen lại, dường như
muốn chửi ầm lên, lại nhịn xuống.

“Ngươi thật sự là ngoan cố
không thay đổi! Chuyện quá khứ ta cũng không muốn so đo. Nhưng hiện tại
mọi người đều biết phụ thân của đứa nhỏ là Long Phi Ngọc, hắn còn thường xuyên ra vào chỗ ngươi, lại chậm chạp không đến tướng phủ cầu hôn, rốt
cuộc các ngươi muốn làm gì? Nếu là do dự thân phận của ngươi,” Nói đến
đây, khẩu khí của hắn hơi dịu xuống, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi yên

ổn lập gia đình, ta sẽ khuyên phụ thân cho ngươi trở về tướng phủ, ngươi vẫn là Tống gia nhị tiểu thư, nếu phủ Tĩnh Nam Hầu coi thường ngươi,
tướng phủ tất nhiên sẽ không để ngươi bị người khác bắt nạt. Có điều
trước khi thành thân hai người các ngươi không thể tiếp tục dây dưa như
thế, nếu không người đời cười nhạo không phải Tống gia hay sao?”

Ta thật muốn phá lên cười. Xem ra ta đã đánh giá cao trình độ đạo đức của
Tống gia rồi, còn tưởng rằng dùng phương thức rời đi như vậy thì cả đời
không thực sự không qua lại với nhau, không ngờ thân phận của Long đại
tướng quân vừa bại lộ, bọn họ đã hạ mình đồng ý cho ta hồi phủ.

“Tống Đại công tử, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ quay về Tống phủ sao? Ngươi
thật sự cho rằng ta còn lưu luyến thân phận Tống Nhị tiểu thư sao?”

Thần sắc của Tống Đại công tử thay đổi, tuy rằng hắn cổ hủ nhưng cũng không
ngu dốt, chắc là hiểu được ý tứ của ta. “Vậy rốt cuộc vì sao……”

“Ngươi đã quên sao? Ta nói rồi cho dù là tiểu thư con thiếp cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, mà nay ta đã tìm được hạnh phúc của ta, ngươi cho rằng
ta sẽ ngu xuẩn đến nỗi buông tha cho hạnh phúc quay trở về làm một tiểu
thư con thiếp không được yêu thương sao? Nếu là ngươi, ngươi có chọn
không?”

Tống Đại công tử không biết trả lời vấn đề của ta như thế nào, chỉ có thể thẹn quá hóa giận nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết cái
gì gọi là máu mủ tình thâm sao? Cho dù quá khứ người phải chịu thiệt
thòi, nhưng dù sao chúng ta cũng là người nhà của ngươi, sao ngươi chỉ
để ý đến vui vẻ của mình mà không để ý đến mặt mũi của người nhà!”

Ta cũng giận.“Máu mủ tình thâm!? Thật sự là buồn cười! Trong mười tám năm
đó, không, phải nói là đến tận bây giờ, các ngươi căn bản chưa bao giờ
coi ta là một phần của Tống gia, lại trông cậy ta sẽ coi các ngươi như
thần thánh để cung phụng trong lòng sao. Ngươi hỏi ta có biết cái gì gọi là máu mủ tình thâm hay không, nhưng ta lại muốn hỏi Tống Đại công tử
có biết cái gì gọi là mình không muốn, chớ làm với người hay không! Về
phần người nhà, ta có con, có lão công, vậy đã đủ rồi. Ha ha, Đa Đa tài
lực có hạn, người nhà nhiều chỉ sợ không nuôi nổi.”

“Ngươi, ngươi quả thực là không có đạo đức!”

Hắn nóng nảy, ta lại bình tĩnh trở lại. Nếu đã coi bọn họ là người qua đường Giáp, không nên vì bọn họ mà tức giận.

“Đúng vậy, ta đã không có đạo đức, bất trị, Tống phủ đạo đức cao thượng không nên dính dáng gì đến ta mới tốt. Tương lai Tống phủ vinh hoa phú quý ta không phân chia, nếu có thiên tai nhân họa gì cũng không cần ta nhớ
thương.”

Tống Đại công tử đập mạnh tay lên mặt bàn, may mà lần
này gặp mặt không phải ở trong tiểu kim ốc của ta, không cần đau lòng
hắn tàn phá cái bàn.

“Xem ra Tống Đại công tử là không muốn nói chuyện tiếp, thế Đa Đa cũng nên biết điều mà cáo lui.”


Ta xoay người đi đến cạnh cửa, lại quay đầu,“Ta còn muốn hỏi một câu nữa,
nếu phụ thân của đứa nhỏ không phải là Long đại tướng quân, các ngươi
còn muốn để ta trở về làm Tống gia nhị tiểu thư sao?”

Ta không chờ đáp án, bởi vì không cần thiết.

Ta đem chuyện cùng Tống Đại công tử gặp mặt chuyện kể lại cho Long đại
tướng quân, hắn có chút lo lắng nhìn ta, có lẽ là lo lắng ta sẽ bị kích
động.

Ta nói với hắn ta là Kim Đa Đa, người của Tống gia đối với
ta mà nói chỉ là khách qua đường, bọn họ không quan tâm tới ta mới điều
ta mong muốn nhất.

Hắn không hiểu rõ ý ta lắm, nhưng không lo lắng nữa.

Long đại tướng quân muốn mấy ngày nữa ta theo hắn tham gia yến hội hoan
nghênh đoàn đại biểu của Bắc Dục Quốc. Chuyện này tương đương với việc
theo bạn trai hoặc ông xã mang theo bạn gái hay bà xã tham gia yến hội
do công ty tổ chức ở hiện đại, cũng có nghĩa tuyên cáo với nhân viên
tham dự hội nghị: ta là bạn gái duy nhất của Long đại tướng quân. Ta
cười đáp ứng.

Công chúa hòa thân của Bắc Dục Quốc đến đây, hồ ly Thương Dung cũng đã trở lại.

Đây là lần đầu tiên ba người chúng ta ngồi ở cùng một chỗ, cũng là ta lần đầu tiên ta bước vào Thương gia.

Hồ ly liên tiếp trách ta không chờ hắn trở về đã tùy tiện làm việc, mới
rơi vào kết cục như thế. Thật ra là muốn nói hắn đã bỏ lỡ rất nhiều đoạn phim phấn khích.

Ta nói chuyện hắn nên tiếc nhất chính là không
thể nhìn thấy tiểu hồ ly từ từ lớn lên, hắn lại quăng về một câu: “Còn
không phải tại nam nhân nhà ngươi hại sao?”

Ta như ý nguyện gặp
được tiểu hồ ly — Thương Thiếu Vũ. Môi hồng răng trắng, một đôi mắt đen
tròn to, đúng là có nét giống hồ ly. Thật ra một đứa nhỏ còn chưa đến
mười tháng, mới chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, cũng chỉ có thể phát
ra vài tiếng a a. Muốn nó gọi ta một tiếng mẹ nuôi phải đợi một thời
gian nữa.

Ta cũng gặp được Thương thiếu phu nhân, mặc dù cũng
xuất thân thương nhân, nhưng không có vẻ khôn khéo như Tống phủ tam phu
nhân, nàng luôn thật cẩn thận nhìn Thương Dung, dường như sợ làm sai cái gì. Khi nhìn về phía ta cũng nhẹ nhàng thở ra, không biết là bởi vì
diện mạo của ta hay là vì đại tướng quân bên người ta.

Lúc gần đi hồ ly nói một câu: “Đa Đa hình như béo lên.”

Trở trên xe ngựa ta liền phát biểu tuyên ngôn giảm béo. Đại tướng quân lại
nói: “Đa Đa, nàng vẫn nên kiểm tra đi, có thể là có rồi hay không?”

Đúng như lời nói vàng ngọc của hắn, ta thật sự mang thai trứng rồng. Thế mà
bản thân lại không phát hiện ra, mỹ nhân sư phụ nhất định sẽ lấy ngân
châm chọc đầu của ta.


Biết ta có thai, Long đại tướng quân vô
cùng cao hứng, loại tâm tình này khi ta mang thai A Bích không có, cảm
tình của con người chính là kì diệu như vậy.

Trên đường đi đến
hoàng cung chốc chốc hắn lại dặn dò ta lúc nào cũng phải đứng ở bên
người hắn, tránh để xảy ra chuyện gì, ta không thể không kháng nghị ta
đã làm mẹ, không phải phải là nữ nhi nữa.

Ở yến hội hoàng gia gặp lại rất nhiều người quen. Sắc mặt hơi đen – Tống gia phụ tử, vẻ mặt
ngạo mạn – Tô Đại mỹ nhân và Tống tam tiểu thư, cẩn thận e dè – Tống Đại tiểu thư và Thương thiếu phu nhân, có chút không cam lòng – Tiểu Chu
thám hoa, thần sắc xấu hổ – trứng gà Vương gia, ánh mắt thương hại – Cam Thảo Trạng nguyên, cười gian không ngừng – hồ ly Thương Dung, đầy mặt
vui sướng – Thập Bát công chúa, còn có cao thâm khó dò – Hoàng Thượng.

Đương nhiên còn có rất nhiều ánh mắt hoặc tò mò, hoặc kinh ngạc, hoặc xem thường, hoặc ghen tị.

Ta không sợ hãi, bởi vì đại tướng quân vẫn nắm tay của ta, dẫn ta đi đến vị trí ngồi xuống.

Quy củ của nơi này có chút giống hiện đại, phu thê có thể ngồi chung bàn,
nhưng nam nữ chưa hôn phải tách ra. Cho nên khi ta và Long đại tướng
quân ngồi chung một bàn, chẳng khác nào đang tuyên cáo cái gì, nhất
thời, người thân thì ít mà kẻ thù thì nhiều. Cũng có người muốn nói điều này không hợp, nhưng bởi vì Hoàng Thượng không có phản ứng gì, hơn nữa
Thập Bát công chúa còn cố ý ngồi bên cạnh ủng hộ, cho nên đành phải
thôi.

Sau khi biết mình mang thai, ta lại đột nhiên trở nên lười, một chút lười biếng cũng là do đại tướng quân. Đối diện đó là một nhà
Tống phủ, ta có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Tả tướng đại nhân căm
thù đến tận xương tuỷ, ta nghi ngờ đây là do Hoàng Thượng cố ý sắp xếp.

Công chúa Bắc Dục Quốc là một nữ tử xinh đẹp đoan trang, trông trứng gà
Vương gia nhìn nàng không chớp mắt là biết. Có lẽ hắn sẽ không cảm thấy
chính mình là vật hy sinh nữa.

Sau khi khách sáo qua lại, đề tài
không hiểu sao lại chuyển tới thơ từ. Sứ thần Bắc Dục Quốc nghe nói thi
hội hoàng gia ở Lăng Quốc được tổ chức rất rầm rộ, trong đoàn của hắn
cũng có văn nhân, muốn cùng tài tử Lăng Quốc luận bàn một phen. Một đống tài tử, tài nữ của Tống gia đều ở đây đương nhiên không thể từ chối,
ngay cả Tống Đại tài nữ mai danh ẩn tích đã lâu cũng được sự đồng ý ngầm của trượng phu mà tác nghiệp trở lại, hơn nữa tài nghệ chưa mai một,
thắng được cả sảnh đường ủng hộ.

Tô Đại mỹ nhân không biết là
ghen tỵ với Chu phu nhân hay là với ta, đột nhiên nói một câu: “Nhắc tới làm thơ tuyệt diệu còn phải tính cả Nhị tiểu thư của phủ Tả tướng, năm
đó làm ra [nữ nhi bi] đúng là kinh diễm toàn bộ mọi người.”

Có lẽ Tô Đại mỹ nhân bị ghen tị làm cho choáng váng đầu óc, cũng không nhìn
xem đây là trường hợp gì, nếu ta đánh mất thể diện của bản thân cũng
chính là đã đánh mất thể diện của Lăng Quốc. Lời vừa ra khỏi miệng, sắc
mặt của phụ tử Tống gia, Long đại tướng quân, Tô hữu tướng, Hoàng Thượng đều thay đổi. Tô Đại mỹ nhân cũng phát hiện nói sai rồi, sợ hãi cúi
đầu.

Sứ thần Bắc Dục Quốc đang muốn hỏi Tống Nhị tiểu thư làm ra
thơ gì. Hoàng Thượng lại cười ha ha,“Đó đều đã là chuyện của vài năm
trước, hiện tại làm sao còn hợp với thời thế. Nếu các hạ thật sự muốn
thưởng thức các tác phẩm xuất sắc, vậy phải gặp thần đồng trăm năm mới
có của Lăng Quốc chúng ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.