Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Chương 17: Kim ốc tàng kiều


Đọc truyện Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện – Chương 17: Kim ốc tàng kiều

Ta rốt cục có thể
quang minh chính đại rời khỏi Tống phủ. Mang theo Thúy Vi, mang theo vật phẩm riêng tư của ta, mang theo cục cưng trong bụng, mang theo Duyệt
Duyệt bảo bối, rời khỏi Tống phủ, đi đến tiểu kim ốc (tòa nhà nhỏ) trong lòng ta.

Tiểu kim ốc trong lòng ta, chính là một tiểu viện
khi mua bất động sản ta cố ý chuẩn bị cho mình, khéo léo tinh xảo, yên
tĩnh thanh nhã, thật sự là một nơi lý tưởng để tương lai dưỡng dục cục
cưng, ta tự gọi là kim ốc tàng kiều.

Nhưng hiện tại, ngay trong
phòng khách của tiểu kim ốc, tam đường hội thẩm lần thứ hai lại được
trình diễn. Không ngờ vừa mới thoát khỏi tam đại đầu sỏ của Tống phủ,
lại phải nghênh đón tổ ba người của Huyền Thiên Tông.

Giờ này
khắc này, ta mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là “Hổ lâu ngày không
phát uy, tuyệt đối đừng nghĩ nó là mèo bệnh”. Vốn tưởng rằng thu phục
được Duyệt Duyệt bảo bối sẽ không còn gì phải lo lắng nữa, nhưng không
thể tưởng được mỹ nhân sư phụ cùng sư tổ biến thái mới là chính chủ.

“Đa Đa, ngươi không cần sợ, thành thật nói cho sư tổ, rốt cuộc là tên tiểu
tử thối nào khi dễ ngươi, sư tổ sẽ chộp hắn về đây thành thân với ngươi, nếu hắn không chịu, ta sẽ thiến hắn, để cho hắn cả đời không lấy được
ai khác!”

Sư tổ biến thái thật bạo lực.

“Sư tổ, ta không muốn thành thân.”

“Cái gì? Không muốn thành thân? Ai nha! Nhất định là bị tiểu tử kia khi dễ đến choáng váng rồi!”

“Không phải, ta không bị hắn khi dễ, là ta khi dễ hắn!”

“Ngươi khi dễ hắn? Dùng loại nào? Ảm Đạm Tiêu Hồn, Hoa Đào Đóa Đóa, Xuân Phong Nhất Độ hay là Liệt Nữ Triền Lang?” Mỹ nhân sư phụ phun ra hàng lọat
tên của những loại xuân dược mạnh nhất.

“Ai nha! Mỹ nhân sư phụ
nói bừa cái gì thế! Ta không phải là đạo tặc hái hoa! Ta, ta không khi
dễ hắn, chúng ta chỉ là ký kết một giao dịch công bằng.”

“Giao dịch gì?”

“Ta cứu mạng của hắn, hắn lấy thân báo đáp, đương nhiên, ta chỉ muốn đứa nhỏ không cần hắn.”

“Vì sao không cần những thứ khác? Chỉ vì muốn rời khỏi Tống phủ, cho nên muốn một đứa nhỏ?”

“Đương nhiên không phải! Muốn đứa nhỏ chính là bởi vì muốn đứa nhỏ!” Ta khẳng định.

“Muốn đứa nhỏ rất đơn đơn giản, tìm một nam nhân gả cho là được rồi. Ngươi
không thích người phụ thân ngươi nhìn trúng, để sư tổ ra mặt không phải
là được rồi sao.”


“Ta không muốn lập gia đình! Cũng không phải vì không lập gia đình mới cần đứa nhỏ này.”

“Không muốn gả đi, vậy ép hắn vào cửa là được rồi, lấy địa vị của Huyền Thiên Tông chúng ta……”

“Ta không muốn thành thân, chỉ muốn có một đứa nhỏ.” Ai, sư tổ biến thái sẽ không thể hiểu nổi ta.

“Nếu đã như thế, cần gì nhất định phải là lúc này, dù sao vẫn ở kinh thành,
rời đi trước rồi nghĩ kế không được sao? Nhỡ đâu mọi chuyện không như
ngươi mong muốn thì phải làm thế nào?” Mỹ nhân sư phụ bám riết không
tha.

“Tận dụng thời cơ a! Ha ha, một nam nhân có điều kiện tốt như vậy thật sự không dễ tìm.”

“Một kẻ không dám phụ trách mà được coi là nam nhân tốt ư? Tại sao ngươi
không hỏi trước sư tổ, thanh niên tài tuấn trong triều, hiệp khách thiếu niên chốn võ lâm, có người nào là sư tổ không biết.”

Ta đâu biết sư tổ biến thái là chủ biên của tạp chí bát quái.

“Sư phụ, việc này không thể khích lệ được.”

“Đúng, đúng.” Sư tổ lại trở nên nghiêm túc, “Đa Đa, lần sau không được viện lý lẽ như thế này nữa!”

“Thôi, quên đi.” Mỹ nhân sư phụ đau đầu, “Chỉ là vì sao nhất định phải làm lớn chuyện này lên, lặng lẽ rời đi không phải tốt hơn sao? Ngươi không sợ
người ngoài biết? Sau này……”

“Bởi vì ta muốn quang minh chính đại rời đi. Ta không chấp nhận bọn họ cho rằng ta làm chuyện gì đó ám muội
mới phải lén lút bỏ trốn, tại sao phải đi từ cửa sau, ta muốn để cho bọn họ biết, ta mới là người không cần bọn họ.” Ta có kiên trì của ta.

“Ngươi là bị đuổi ra.” Duyệt Duyệt bảo bối lần đầu tiên mở miệng.

“Đó là bởi vì chúng ta nhìn nhận sự việc ở góc độ khác nhau.”

Sư tổ biến thái muốn nói chen vào, lại bị mỹ nhân sư phụ ngăn cản, không
lạc đường, không đói bụng, mỹ nhân sư phụ trở nên nghiêm túc rất có tư
vị của nam nhân: “Ngươi xác định nam nhân kia không biết ngươi, cho dù
về sau chuyện của Tống Nhị tiểu thư mọi người đều biết.”

“Hắn
chưa từng thấy qua bộ dạng của ta, thanh danh của Tống Nhị tiểu thư cũng không phải tốt lắm, chắc là hắn sẽ không nghĩ đến ta. Hơn nữa, hắn là
một người theo lợi tránh hại, cho dù có nhận ra, cũng không có chuyện
tình nguyện nhúng chân vào vũng nước bẩn này. Ha ha, cho nên không có gì phải lo lắng.”

“Sư tổ, sư phụ, đồ đệ, các ngươi không cần nói
nữa, dù sao chuyện cũng đã đến nước này, chẳng lẽ đến các ngươi cũng
ghét bỏ ta……” Ta sử dụng khổ nhục kế.

“Đương nhiên là không! Có sư tổ ở đây, ai dám!” Sư tổ biến thái nghe ta nói thế thì có chút nóng nảy.


“Ghét bỏ? Ai, Đa Đa, ngươi phải là chúng ta mới có thể hiểu ‘không có gì phải lo lắng’ là thế nào.”

Mỹ nhân sư phụ lần đầu tiên nói chuyện với ta như vậy, Duyệt Duyệt bảo bối nghe thế thần sắc cũng có chút phức tạp.

“Sư phụ, ta……”

Ta nói không ra lời. Đúng vậy, ta không đứng trên lập trường của bọn họ mà suy nghĩ. Cho dù biết bọn họ sẽ tức giận, sẽ khó hiểu, nhưng nghĩ bọn
họ cũng chỉ tức giận chứ không thực sự trách phạt cho nên mới tiền trảm
hậu tấu như vậy, lại không nghĩ đến bọn họ sẽ vì ta mà lo lắng, bất an.

“Sư phụ biết ngươi có suy nghĩ của ngươi, cũng không phải tất cả đều là
sai, nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, vẫn nên tìm người
thương lượng, nếu ngươi thực sự chịu khổ, không phải chỉ có một mình
ngươi khó chịu.”

“Sư phụ, Đa Đa về sau không bao giờ như thế nữa!” Hốc mắt của ta hơi ẩm ướt.

“Được rồi, được rồi. Lần sau không làm những chuyện như thế này nữa là được.”

Sư tổ biến thái đứng ra hoà giải, “Chúng ta vẫn nên nói chuyện sau này đi. Có nên tìm một vú em đến hay không?”

“Ta sẽ tự mình nuôi nấng.”

Sư tổ biến thái muốn ta lên Phiếu Miểu Phong ẩn cư, Duyệt Duyệt bảo bối
muốn ta đến Lãm Nguyệt sơn trang dưỡng thai, cuối cùng là mỹ nhân sư phụ định đoạt: lo lắng ta mới mang thai những tháng đầu tiên nên để ta ở
lại tiểu kim ốc nghỉ tạm, chờ thai nhi khỏe mạnh mới tính tiếp, hắn ở
lại chiếu cố cho ta. Duyệt Duyệt bảo bối phải về sơn trang, hắn hiện tại là người đứng đầu nơi đó, không thể rời đi quá lâu. Sư tổ biến thái
cũng muốn ở lại, nhưng mỹ nhân sư phụ nói gần đây bởi vì tin đồn tàng
bảo đồ, thỉnh thoảng lại có vài kẻ rảnh rỗi đến quấy rối Phiếu Miểu
Phong, sư tổ là tông chủ, bụng làm dạ chịu. Sư tổ biến thái than thở
nói: “Ta đã lật tung của Phiếu Miểu Phong lên rồi, nào có bảo đồ gì.”

Tiễn bước hai người, ta rốt cục bắt đầu cuộc sống kim ốc tàng kiều của ta.

Cái gì là cuộc sống kim ốc tàng kiều? Chính là khi ngồi ở trên ghế có thể
đem chân gác lên thành ghế; là ở trên giường có thể trải đệm dựa mềm,
sau đó nằm giống như mèo; là sau khi rời giường có thể không chải đầu,
để cho tóc rối tung như một tổ chim; là khi ngủ có thể mặc váy ngủ thắt
lưng, mặc kệ cho cánh tay bắp chân lộ ra; là khi ở phòng trong có thể đi đôi dép lê tự chế, để lộ bàn chân thoải mái; quan trọng nhất là, có thể tùy ý tô sơn cũng do ta tự chế lên móng chân tay…

Ta không tiếp
tục hóa trang “như hoa” nữa, Thúy Vi rốt cục có thể thử nghiệm kiểu
trang điểm khác, tuổi tác lớn dần cho nên nàng không thể tiếp thu quan
điểm thẩm mỹ ta lừa gạt nữa, chỉ vào trong gương nhìn ta nói: “Xem đi,
Thúy Vi đã sớm nói, tiểu thư có thể đẹp hơn.”

Đối với ngón chân

được tô vẽ xinh đẹp của ta, Thúy Vi vẫn không quen lắm.“Tôn lên ngón
chân chân trắng noãn của tiểu thư đúng là đẹp mắt, nhưng chỉ có thể để
cô gia tương lai nhìn thôi, mà tiểu thư……”

Cứ nghĩ đến ta bị bội
tình bạc nghĩa, nàng lại khổ sở, ta cũng không có biện pháp để cho nàng
tin tưởng đó là sự lựa chọn của ta.

“Sau này tiểu thư nhất định sẽ gặp được người tốt.”

Nàng nói cũng không sai, làm loạn thế nào cũng chỉ dám ở trong phòng, ra cửa không phải vẫn quấn chân thật kín sao. Mà hiện tại không có nhiều cơ
hội ra ngoài lắm, tuy rằng Tống phủ che lấp bằng mọi cách, nhưng vẫn
truyền ra tin tức Tống Nhị tiểu thư hành vi phóng túng, bị người ta bội
tình bạc nghĩa, cho nên mỹ nhân sư phụ nghiêm khắc khống chế chuyện ra
ngoài của ta. Nếu không, hôm nào đó cho hắn nhìn xem.

Lại qua hai tháng, nhất là sau vụ xuất giá gióng trống khua chiêng của Tống Tam
tiểu thư, làm cho chuyện gièm pha của Tống Nhị tiểu thư bị gác sang một
bên. Hận ý của ta đối với Tống phủ cũng phai nhạt đi, có thể là chịu ảnh hưởng của cục cưng, nghĩ rằng mọi người cứ như vậy là tốt rồi.

Duyệt Duyệt bảo bối gửi thư thúc giục ta đi đến Lãm Nguyệt sơn trang. Mỹ nhân sư phụ nói như vậy cũng tốt, Phiếu Miểu Phong đường xá quá xa xôi, gian nguy, ở Lãm Nguyệt sơn trang cũng tiện chiếu ứng. Ta không có ý kiến
gì, chỉ cần có thể tiếp tục cuộc sống sâu gạo là được.

Trước khi
xuất phát, ta quyết định đi lên miếu bái phật, cầu bình an. Ta vốn không quá tin những chuyện này, nhưng ta chính là mình chứng sống cho chuyện
chuyển thế trọng sinh, cho nên nghĩ rằng trên đời có thể thật sự có thần phật.

Hôm nay, ta ngồi kiệu êm, dẫn theo Thúy Vi, Thúy Nùng và hai gia đinh khác ra khỏi tiểu viện.

Sau khi đến ở trong tiểu kim ốc, ta tìm hồ ly Thương Dung giúp đỡ tìm vài
gia đinh có khả năng, cũng không cần nhiều lắm. Hồ ly làm việc ta rất
yên tâm, mới vài ngày đã đưa người đến. Biết được ta mang thai, cũng
không hỏi cái gì, chỉ đặc biệt tặng thêm một nha hoàn hầu hạ bên người,
ta đổi tên cho nàng là Thúy Nùng.

Thúy Nùng lớn hơn Thúy Vi hai
tuổi, lại từng làm việc trong Thương phủ vài năm, so với Thúy Vi đơn
thuần hiển nhiên lão luyện ổn trọng hơn nhiều, cũng tỉnh táo hơn. Vì
thế, ta thật sự cảm kích hồ ly.

Có lẽ do thay đổi trang phục và
lớp hóa trang, ở trong chùa không có ai nhận ra ta. Ta dập đầu trước
tượng Bồ Tát, thắp vài nén hương, cầu Bồ Tát phù hộ cục cưng bình an ra
đời, khỏe mạnh trưởng thành, phù hộ cho những người bên người ta gồm cả
những người nhà kiếp trước đều được bình an, phù hộ chính mình kiếp này
có thể duy trì cuộc sống sâu gạo. Nghĩ nghĩ, lại cầu Bồ Tát phù hộ Long
Đại Tướng quân bình an, đây là vì cục cưng.

Bái xong Bồ Tát, ta
nhân tiện đi dạo vài vong sau viện. Đây là nơi thường phát sinh những
tình tiết trọng yếu trong tiểu thuyết, không biết ta sẽ gặp cái gì đây.

“Là Tống Nhị tiểu thư sao?”

Có người nhận ra ta? Giương mắt nhìn lại, thì ra là Thố Tử La Kiệt, đứng phía sau hắn dĩ nhiên là — Long Đại Tướng quân.

Vì sao trước khi rời khỏi kinh thành, nhất định phải chạm mặt nam chủ?! Ta không biết hắn có rõ ràng thân phận của ta hay không, nhưng vẫn theo

bản năng kéo tay áo che khuất miệng, sau đó dùng giọng điệu kỳ quái trả
lời: “Tiểu nữ gặp qua Long Đại Tướng quân, La phó tướng.”

Thấy
đúng là ta, La Kiệt cao hứng: “Ha ha! Bộ dạng của Nhị tiểu thư đúng là
không giống trước đây, nếu không phải nhìn thấy tiểu nha đầu kia chắc ta cũng không nhận ra, hơn nữa giọng nói cũng thay đổi.” Hắn chỉ Thúy Vi.

Nhìn thấy hắn ta cũng cảm thấy vui vẻ, bởi vì có cảm giác giống như một ca
ca, nhưng ở trước mặt Long Đại Tướng quân ta không dám mạo hiểm, chỉ có
thể tiếp tục nói quanh co.

“Hai ngày trước tiểu thư nhà chúng ta
bị cảm phong hàn, cổ họng không được thoải mái.” Vẫn là Thúy Nùng nhanh
ý, Thúy Vi chỉ biết nhìn thần tượng của nàng đến ngẩn người.

“Nhị tiểu thư phải chú ý đến thân thể nhiều hơn a.”

La Kiệt nhìn về phía cái bụng vẫn xẹp lép của ta, xem ra hắn cũng đã nghe lời đồn.

“Cám ơn La đại ca.” Sự quan tâm của hắn làm cho ta hơi ấm lòng, vô tình sửa lại xưng hô.

“Ha ha.”

Hắn hơi ngượng ngùng,“Những chuyện không hay đừng suy nghĩ nhiều, có cái gì không phải, cũng nên là nam nhân đi ra gánh vác, hừ! Nếu để ta gặp được hắn……”

Ta không dám ngẩng đầu nhìn Long Đại Tướng quân gần trong gang tấc, trong lòng cười thầm,“Mắng chửi đi! Mắng chửi đi! Dùng sức
mắng!”

“Công tử nói rất đúng. Tiểu thư nhà ta muốn đứa nhỏ bình an, cho nên hôm nay mới cố ý đến cầu Bồ Tát.”

“Khi nào thì sinh a? Đã đặt tên chưa?”

“Đặt! Đặt rồi! Gọi là Kim Thành Vũ!”

Thúy Vi không biết khi nào tỉnh lại, trong lòng ta quýnh lên, hận không thể bưng lấy miệng của nàng.

“Tên này thật hay!”

“Đương nhiên hay! Đó là tên của một siêu cấp đại soái ca nha, tiểu thư nói, tương lai tiểu thiếu gia cũng sẽ suất như hắn!”

“Suất là cái gì?”

Ta nháy mắt với Thúy Nùng, nhưng kịp nữa rồi, Thúy Vi đã nói ra khỏi
miệng, “Suất chính là vô cùng đẹp mắt, siêu cấp đại soái ca chính là nam tử vô cùng vô cùng dễ nhìn!”

Thúy Nùng rốt cục có thể nói chen
vào, “Tiểu thư, thời điểm không còn sớm, vẫn nên sớm trở về thôi, hiện
tại cô không thể để bản thân mệt được.”

“Đúng vậy, đúng vậy! La đại ca, Long Đại Tướng quân, tha lỗi tiểu nữ không thể phụng bồi được.”

La Kiệt lập tức đáp ứng, còn dặn vài câu. Ta không để tâm lắm, cũng không
thấy Long Đại Tướng quân có phản ứng gì, vội vàng rời đi.

Sau đó, ta không nói gì với Thúy Vi, dù sao nàng cũng không biết bí mật này.
Nhưng ta có dự cảm, sẽ có chuyện phát sinh, cho nên càng gấp rút chuẩn
bị công tác rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.