Bạn đang đọc Hỉ Kiếp Lương Duyên Gả Cho Đông Hán Đô Đốc – Chương 29: Vận Mệnh Trừng Phạt Ai
Lúc trước tìm Đoàn Minh làm gian phu của Trầm Thanh Lê cũng vì muốn Thái tử điện hạ triệt để hết hi vọng với nàng, cho nên khi đó gian tình của nàng và Đoàn Minh cũng không nhiều người biết.
Hôm nay vì để hãm hại Trầm Thanh Lê mới nói ra việc này trước mặt mọi người,lại không ngờ bị Lục Hoài Khởi phản bác như thế, làm thanh danh của Trầm Thanh Kiểu cũng bị hao tổn theo
Ánh mắt Trầm Kính Phong đảo một vòng, vội tươi cười trả lời Lục Hoài Khởi “Lục đô đốc, cũng không phải hạ nhân trong phủ sơ sẩy mà thực sự là bản công giáo nữ vô phương mới dưỡng ra một nữ nhi dám cùng nam nhân tư định chung thân.
Chuyện này muốn làm, bản công cũng không ngăn được nhưng Đại nữ nhi của bản công thì không giống vậy, nàng huệ chất lan tâm, nhu thuận hiền lương, tính tình hoàn toàn khác Nhị nữ nhi của bản công” cho nên sẽ không lén lút với nam nhân bên ngoài
Lục Hoài Khởi mắt hồ ly híp lại, rũ mi nhìn Trầm Thanh Lê được hắn nhẹ ôm vào ngực.
Cùng là nữ nhi của Trầm Kính Phong nhưng nàng lại bị chính phụ thân của mình bêu xấu trước mặt bao người, nước miếng thế nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân cách kinh phản đạo.
Trầm Thanh Lê mang mạng che mặt nên hắn không nhìn thấy biểu cảm của nàng nhưng nhìn nàng thẳng lưng, xem ra nàng vẫn sẽ dùng sự kiên cường và bất khuất của mình để đối kháng cùng thế tục.
Sự kiên cường và bất khuất của nàng làm Lục Hoài Khởi tâm địa cứng rắn trở nên mềm nhũn, bất tri bất giác, hắn lại muốn làm chút chuyện gì đó cho nàng.
Tựa như hôm nay, hắn vốn bị Hoàng thượng phái đến Quốc Châu làm việc từ mười ngày trước, vốn không có khả năng xuất hiện ở đây nhưng hắn lại bôn ba suốt hai ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc cũng về đến Lương kinh vào hôm nay.
Hắn là nghĩa huynh của nàng, nghĩa muội bị người khi dễ, hắn làm huynh trưởng không ra mặt, chẳng lẽ để mặc nàng bị người ta sỉ nhục sao?
Lục Hoài Khởi nhếch môi, ngữ khí sắc bén “Thái tử phi tương lai quả thật huệ chất lan tâm, nhưng Quốc công phủ canh chừng không cẩn mật cũng là sự thật, ngẫu nhiên có một hai ngoại nam xâm nhập vào trong phủ, rất khó cam đoan bọn họ không có mạo phạm qua Thái tử phi tương lai nha”
Trầm Kính Phong không muốn danh tiết của Trầm Thanh Kiểu chịu ảnh hưởng, hắn há miệng thở dốc, chưa kịp mở miệng, Lục Hoài Khởi đã cao giọng trách hắn “được rồi, Quốc công gia.
Ngươi không cần lại giải thích cái gì, ngày quan trọng như hôm nay, một nam nhân không đứng đắn như Đoàn Minh đều có thể dễ dàng xâm nhập vào hậu viện của phủ ngươi, ngươi không muốn giải thích với bản Giám phủ của ngươi phòng bị sâm nghiêm thế nào sao? còn nữa, tùy tùng của Bản Giám cũng đã vào phủ của ngươi lâu rồi, ngươi không phát hiện ra sao?”
Lục Hoài Khởi đưa tay vuốt tóc Trầm Thanh Lê, mỉm cười nói với Thái tử Mộ Vân Hành “xem ra bát tự của A Lê không hợp với An quốc công phủ, nàng ở nơi này luôn gặp chuyện không may, Bản Giám cũng không muốn để nàng ở đây để tiếp tục bị khinh bỉ, Bản Giám phải mang nàng trở về.
Thái tử điện hạ, chúng ta cáo từ”
Thế gian có người vô liêm sỉ bá đạo hơn Lục Hoài Khởi không? nói một hơi xong lại muốn mang người bỏ đi,không cho hắn có cơ hội biện giải a.
Trầm Kính Phong ánh mắt u oán, vẫn muốn lên tiếng thanh minh cho Trầm Thanh Kiểu
Thái tử Mộ Vân Hành lại mở miệng trước “Lục đô đốc, hôm nay quả thật A Lê đã chịu nhiều ủy khuất, ngươi đưa nàng về đi” thâm tình nhìn Trầm Thanh Lê, cao giọng nói tiếp “Lục đô đốc, A Lê là biểu muội của Cô, Đoàn Minh kia chẳng qua là hạng đạo chích, ngươi không cần tin lời của hắn.
Người trong lòng của A Lê tuyệt không phải là hắn”
Những lời này nói với Lục Hoài Khởi cũng là nói cho những người ở nơi này nghe.
hôm nay những người ở đây đều ra sức mắng Trầm Thanh Lê không biết liêm sỉ nhưng vậy thì đã sao? sư phụ Vạn Nhất Phi yêu thương nàng; phu quân Lục Hoài Khởi không ngại quá khứ của nàng; Thái tử biểu ca tin tưởng nàng.
Có ba nam nhân như vậy làm chỗ dựa, hôm nay nàng muốn hoành hành ngang ngược ở An quốc công phủ cũng không ai dám chỉ trích nàng.
Trầm Kính Phong chờ Thái tử nói xong, tiến lên một bước, muốn cùng Lục Hoài Khởi tiếp tục tranh luận về trong sạch của Trầm Thanh Kiểu.
Lục Hoài Khởi chỉ liếc hắn một cái, ôm bả vai Trầm Thanh Lê, xoay người rời đi
Trầm Kính Phong đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Thái tử Mộ Vân Hành, thấp giọng nói “Điện hạ, Lục Hoài Khởi bụng dạ khó lường, hắn nháo ra như vậy, người khác sẽ nghĩ Mi nhi thế nào, ngài mau nói giúp Mi nhi vài lời đi”
Mộ Vân Hành chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, không có ý nói chuyện vì Trầm Thanh Kiểu
“Cữu cữu, một năm trước, các ngươi vì để cho ta căm ghét A Lê, tìm Đoàn Minh đến vu hãm nàng.
Cữu cữu, ta thực sự rất muốn hỏi ngươi một câu, Thanh Kiểu và A Lê đều là nữ nhi của ngươi, vì sao ngươi lại đối đãi với A Lê như vậy?”
Trầm Kính Phong bị chất vấn, mi mục kịch liệt nhảy dựng, nhất thời không biết trả lời thế nào, lại bị Mộ Vân Hành nhìn chằm chằm, hồi lâu mới thấp giọng, ấp úng nói “Điện hạ, chỉ có thể trách A Lê trời sinh mệnh tiện” nếu nàng đầu thai lần nữa, hắn làm phụ thân cũng sẽ sủng nàng đến tận trời
Trầm Thanh Lê vừa đi tới đại môn An quốc công phủ, phía sau liền vang lên tiếng gọi khẽ, quay đầu nhìn lại thì thấy Trần ma ma thở hổn hển chạy tới
Đi đến trước mặt nàng, Trần ma ma lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ, nhét vào tay nàng “Nhị tiểu thư, đây là lễ vật phu nhân bảo ta đưa cho ngươi.
Vài ngày nữa sẽ là sinh thần của ngươi, với tình hình hiện tại, phu nhân dù muốn cũng không thể giúp ngươi làm lễ cập kê.
Phu nhân bảo lão nô đưa lễ vật này cho Nhị tiểu thư xem, xem như phu nhân đưa lễ cập kê cho ngươi”
Trầm Thanh Lê rũ mi mở hộp gỗ ra, bên trong là một ngọc trâm trong suốt
Trần ma ma tươi cười, ánh mắt thân thiết “Nhị tiểu thư, có một số việc phu nhân cũng là bất đắc dĩ nhưng khi Nhị tiểu thư còn ở trong phủ, phu nhân cũng chưa từng trách móc nặng nề ngươi.
Trước kia dù Nhị tiểu thư đã trải qua vài việc không vui, trong lòng phu nhân vẫn hi vọng Nhị tiểu thư sau này có thể trải qua cuộc sống trôi chảy bình an.
Nếu có gì cần phu nhân giúp, Nhị tiểu thư có thể phái người đến phủ” nói xong liền đưa mắt nhìn chung quanh, thấy có nhiều hạ nhân trong phủ nhìn về phía nàng, Trần ma ma không nhiều lời nữa, xoay người rời đi
Trầm Thanh Lê tay cầm hộp gỗ, không biết nên làm gì.
Thân sinh mẫu thân của Trầm Thanh Kiểu tặng quà cho một thứ nữ như nàng? Không phải lại tính kế gì chứ?
Lục Hoài Khởi ánh mắt lợi hại nhìn Vạn Nhất Phi, về lý, với thân phận của Trầm Thanh Lê không có khả năng có thể tiếp xúc với Vạn Nhất Phi, thế nhưng bọn họ lại có quan hệ sư đồ.
Quanh co lòng vòng, vấn đề lại trở về điểm xuất phát.
Vì sao Trầm Thanh Lê có thể sống trở lại? sau lưng nàng còn có người nào?
Trần ma ma vội vàng chạy về sân của Ninh Nhược Nhan, trong phòng nàng có rất nhiều phu nhân các phủ, nàng tìm một cái cớ để cáo từ, đi sang phòng
Vừa vào phòng, Ninh Nhược Nhan vội hỏi “đưa cây trâm cho nàng rồi sao?”
Trần ma ma gật đầu
Ninh Nhược Nhan đưa tay nâng búi tóc, vẻ mặt không đành lòng “ma ma, năm đó nếu ta không…”
Trần ma ma biết nàng muốn nói gì, vội cắt lời nàng “phu nhân, ngài không có làm sai cái gì, tất cả tội lỗi đều không nên do chúng ta gánh vác.
Đây là trừng phạt, là lão thiên trừng phạt những người đó.
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ phải xuống địa ngục chịu dày vò và sám hối.
Chúng ta chờ ngày đó đi”
Không đành lòng trên mặt Ninh Nhược Nhan nhanh chóng thay thế bằng sự tàn nhẫn, cổ họng chợt ngứa, lập tức ho khan một trận
Trần ma ma vội vàng tiến lên giúp nàng đấm lưng.
Cuộc phản loạn mười năm trước làm cho phu nhân nhà nàng bị bệnh nghiêm trọng, tổn thương thân thể, không thể sinh con.
Năm thứ tử trong phủ đều không phải do nàng sinh ra.
Ninh Nhược Nhan cố chịu đựng, vò nát khăn tay, ánh mắt điên cuồng “ma ma, đại phu nói bệnh của ta lại tái phát, nếu lần này không thể áp chế, ta muốn trước khi chết kể hết mọi chuyện với nàng.
Thật chờ mong ngày đó ah”.