Hỉ Gần Nhau

Chương 19: Mùi Hương


Đọc truyện Hỉ Gần Nhau – Chương 19: Mùi Hương


Mũi tên kia Kỳ Cảnh bắn được đẹp mắt, Hứa Cẩm xem ngây người, nguyên lai hắn đã lợi hại như vậy …
“Thế nào? Kỳ Cảnh đủ tư cách dạy ngươi không?” Bàng Dũng cười hỏi. Tên đồ đệ này, ông rất hài lòng , vừa mới bắt đầu thấy hắn da thịt mềm mại , Bàng Dũng còn lo lắng hắn là công tử không chịu được khổ, sau này thiếu niên này từng ngày làm cho ông nhìn với cặp mắt khác xưa, tiến bộ có thể nói thần tốc, quả thực là trời sinh tướng tài. Đương nhiên, mưu lược nhãn giới cái gì , bởi ở chung thời gian quá ngắn, Bàng Dũng không thể cho ra đánh giá, do ông đi theo bên cạnh Định Tây hầu nhiều năm luyện ra được nhãn lực, chỉ nhìn một cách đơn thuần khi thiếu niên bắn tên trong mắt xơ xác tiêu điều bình tĩnh, Bàng Dũng cũng dám kết luận, người này tương lai tiền đồ không có ranh giới.
Hứa Cẩm sớm đã phục, ngoài miệng lại không chịu thua, “Còn tạm được đi, bất quá Bàng thúc, chúng ta giao kèo đi, chờ con lợi hại hơn Kỳ Cảnh, thúc phải đích thân dạy con!”
Thật là tiểu nha đầu kiêu ngạo tự tin, Bàng Dũng gật đầu, nhưng cười không nói.
Được cam đoan, Hứa Cẩm vui vẻ , lập tức chạy đến bên cạnh Kỳ Cảnh, nóng lòng muốn thử: “Được rồi, ngươi dạy ta đi!”
Kỳ Cảnh xem đều không xem nàng, thản nhiên lại bắn một tên.
“Ngươi đến cùng dạy hay không?” Khi hắn chuẩn bị bắn tên thứ ba thì Hứa Cẩm vươn cánh tay chắn tại trước người hắn, thở phì phì hỏi.
Kỳ Cảnh bất vi sở động, cánh tay trái cầm cung giơ lên đỉnh đầu nàng, tay phải kéo cúng, đầu ngón tay di động, mũi tên liền lưu quang bắn vào thân cây xa xa, lao xao rung động.
Hứa Cẩm mờ mịt chớp chớp mắt, thoáng nhìn thiếu niên hơi hơi nhếch khóe miệng, nàng thẹn quá thành giận, đưa tay đi cướp cung tên của hắn, “Nhanh cho ta thử xem!”
Kỳ Cảnh không buông tay, là nàng hoài nghi hắn trước, nay nàng muốn học hắn liền dạy sao?

Hứa Cẩm lại không ngốc, biết Kỳ Cảnh tức giận , thấy cướp đoạt không được, lập tức phóng nhuyễn thái độ, ngoan ngoãn đứng ổn, chớp một đôi mắt hạnh trong sáng cùng hắn giải thích: “Ngươi đừng nóng giận , vừa rồi là ta không nên coi khinh ngươi. Được rồi, ngươi lợi hại như vậy, nhanh dạy ta một chút đi, một lát nương ta tới tìm ta , ta không có nhiều thời gian học.”
Kỳ Cảnh sắc mặt dễ nhìn chút, nghĩ tới động tác nhỏ khả ái khi nàng kéo tay áo Bàng thúc, nên chờ nàng cũng tới kéo hắn.
Hứa Cẩm nào biết tâm tư thiếu niên, còn tưởng là Kỳ Cảnh không có nguôi giận, liền hướng hắn đi một bước, kéo dài âm thanh gọi hắn, “Kỳ Cảnh…”
Tiểu đầu hơi hơi ngửa , cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn chu cao cao, mày mảnh dài anh khí cầu xin nhíu lại, lông mi dày đặc hơi xoăn nhẹ nhàng nháy, là bộ dạng đáng yêu thiếu niên chưa từng thấy qua. Có lẽ, hắn từng xem qua nàng cùng cha mẹ nàng làm nũng như vậy, nhưng bởi vì vấn đề góc độ, không có lần nào, để hắn nhìn thấy rõ ràng gương mặt như thế, cùng với biểu tình ngây thơ trên khuôn mặt mềm mại.
Không cần nàng kéo tay áo, Kỳ Cảnh đã mềm lòng , kìm lòng không đậu đem cung tên đưa cho nàng, “Cho, ta dạy cho ngươi thế nào nắm cung.”
Được gì đó, Hứa Cẩm lòng như nở hoa, xoay người chính mình chơi đùa, “Không cần ngươi dạy, vừa rồi ta đã nhìn thấy .” Nói xong học tư thế vừa rồi của Kỳ Cảnh, tay trái nắm cung tay phải kéo dây, tự giác tư thế không thành vấn đề , nàng thử kéo dây về phía sau… Không kéo động.
Nàng quay đầu xem Kỳ Cảnh, Kỳ Cảnh mặt không chút thay đổi, nhưng Hứa Cẩm biết, Kỳ Cảnh trong lòng khẳng định tại chê cười nàng. Nàng không cam lòng cắn cắn môi, dùng hết khí lực thử một lần nữa. Lần này so vừa rồi tốt chút, nhưng chỉ kéo ra cự ly một chưởng , sau đó vô luận thế nào đều kéo không ra .
Nàng mặt đều nghẹn đỏ, Kỳ Cảnh có chút không đành lòng, thấp giọng nói: “Ngươi khí lực quá nhỏ, cái cung này không thích hợp với ngươi. Ngày mai ta đi tìm một cây nhỏ cho ngươi, hôm nay trước học tư thế nắm cung, như bây giờ không đúng.”
Tuy rằng không muốn yếu thế, nhưng chính mình khí lực nhỏ dã không có biện pháp khác, Hứa Cẩm đành phải ngoan ngoãn đứng vững, phồng miệng chờ hắn đến dạy.
Nàng ngoan như vậy, Kỳ Cảnh đột nhiên có chút khẩn trương, quay đầu xem Bàng Dũng, thấy ông đi đến dưới tàng cây ngồi, cũng không xem bên này, lúc này mới buông lỏng chút, chuyển tới phía sau Hứa Cẩm, tay trái phù cánh tay nàng, tay phải cầm tay nhỏ của nàng đặt trên dây cung. Tư thế này có chút như hắn từ phía sau ôm nàng, hai người kề sát so với trong tưởng tượng của hắn gần hơn, khuôn mặt nàng hồng hồng ở bên mặt hắn, thiếu niên thậm chí ngửi được một loại thanh hương rất nhạt. Kỳ Cảnh đoán, kia có thể là hương phấn nàng dùng, cũng có thể là trên người tiểu cô nương vốn đã có hương, bằng không nếu nàng không thơm, Đại Bạch vì sao luôn thích liếm nàng?
Nghĩ tới một màn Đại Bạch liếm nàng, Kỳ Cảnh cổ họng lăn lộn, nắm tay nhỏ của nàng không khỏi chặt chút… vừa nhỏ vừa mềm, thật đáng yêu.

Người phía sau chẳng biết tại sao đột nhiên không động đậy, Hứa Cẩm quay đầu thúc giục hắn, “Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ a?”
Âm thanh thanh thúy kéo lý trí Kỳ Cảnh về, hắn vì vừa rồi thất thần ảo não, không dám cảm thụ tay nàng nữa, nghiêm túc dạy. Tư thế đúng rồi, bởi vì khí lực nàng nhỏ, hắn nắm tay nàng giúp nàng kéo hết cung bắn ra ngoài. Đây là hai người lần đầu tiên phối hợp, Hứa Cẩm nhịn không được cũng dùng khí lực, cùng lực đạo Kỳ Cảnh không hợp lại, cho nên tên bắn lệch , khó khăn lắm bắn tới bia ngắm bên cạnh.
Hứa Cẩm mất hứng chu miệng.
Kỳ Cảnh vội vàng an ủi nàng, “Lần đầu tiên có thể bắn trúng đã rất tốt . Hiện tại tự ngươi thử một lần, ta ở bên cạnh nhìn, làm sai chỗ nào ta lại nhắc nhở ngươi.”
Hứa Cẩm gật đầu, hữu mô hữu dạng mở chân giơ tay. Bởi vì vừa rồi nghiêm túc ghi nhớ, tư thế này nàng làm rất không sai, chỉ có cánh tay trái hơi thấp chút. Kỳ Cảnh ở một bên nhìn, không khỏi có chút tiếc nuối, nếu nàng làm không tốt, hắn còn có thể lại giúp nàng một lần , gần kề bên nàng, có loại cảm giác đặc biệt , hắn thật thích. Khổ nỗi hiện tại hắn chỉ có thể nâng cánh tay trái nàng lên, lại uốn nắn vị trí ngón tay phải đặt trên dây cung, sau đó thì… Không thành vấn đề .
Tư thế đã xong, không có cung tên thích hợp, tiếp tục ở lại nơi này tựa hồ cũng không còn ý nghĩa gì, xem Kỳ Cảnh bắn tên chỉ gợi lên ham muốn. Hứa Cẩm áp chế trong lòng thất vọng, đối Kỳ Cảnh nói: “Vừa rồi ngươi đáp ứng tìm cung tên cho ta , không cho đổi ý!”
“Ừm.” Kỳ Cảnh thu hồi cung tên, nhẹ giọng hỏi nàng: “Ngươi phải về nhà ?”
“Đúng vậy, nếu không một lát nương ta đi ra tìm, bị bà ấy phát hiện ta chạy tới bên này sẽ không tốt.” Hứa Cẩm bất đắc dĩ nói, nói xong nhấc chân muốn đi.
Kỳ Cảnh đột nhiên nhớ tới ánh mắt nàng hồng hồng, không khỏi giữ chặt tay áo nàng, Hứa Cẩm quay đầu nhìn hắn, trong con ngươi linh động tràn đầy nghi hoặc.
Bên kia Bàng Dũng đã đứng dậy hướng bên này đi tới , Kỳ Cảnh dừng một chút, buông tay ra, “Không có việc gì, buổi chiều ta lại nói với ngươi, đi thôi.”

Hứa Cẩm kỳ quái xem hắn một cái, cười chạy đến trước mặt Bàng Dũng cùng ông nói lời từ biệt, sau đó chuẩn bị leo tường.
Nhưng trong sân Kỳ gia không có băng ghế nàng chuyên môn dùng để leo tường, chính mình nhảy mà nói… Hứa Cẩm nhìn sang đầu tường, không cần thử, nàng cũng biết chính mình nhảy không lên.
“Ta bế ngươi đi lên.” Kỳ Cảnh chẳng biết lúc nào đi tới phía sau nàng, nhẹ giọng nói. Thấy Hứa Cẩm không có phản đối, hắn khom lưng ôm lấy bắp chân nàng, “Ngươi đỡ tường, cẩn thận một chút.” Vừa nói, một bên vững vàng đem người giơ lên.
Hắn thân cao, khi đứng thẳng vai Hứa Cẩm đều vượt qua đầu tường . Hứa Cẩm cao hứng bám chặt đầu tường, ý bảo Kỳ Cảnh buông tay, lập tức thuần thục nhấc chân lên tường, ngồi ổn , nàng cúi đầu hướng hắn cười, “Như vậy rất không tệ , về sau sẽ dựa vào ngươi, đúng rồi, đừng quên cung của ta!”
Đỉnh đầu là bầu trời ngày mùa thu xanh lam , nàng mỉm cười ánh mắt tựa như sao đêm.
Kỳ Cảnh xem nhập thần, thẳng đến trong sân Hứa gia truyền đến tiếng nàng rơi xuống đất, hắn như cũ ngơ ngác đứng ở chân tường, nghe nàng cùng Đại Bạch chào hỏi.
“Kỳ Cảnh, lại đây luyện tên , ở đằng kia ngẩn người cái gì?” Bàng Dũng la lớn.
Kỳ Cảnh trên mặt nóng lên, nhanh chóng chạy trở về tiếp tục luyện tên, cố ý đứng đằng trước Bàng Dũng, không muốn để người nhìn ra hắn khát vọng, khát vọng, nuôi nàng.
Xem xem sườn mặt thiếu niên ửng đỏ, Bàng Dũng lắc đầu bật cười. Đứa nhỏ mới lớn như vậy, thế nhưng đã có loại tâm tư kia, khi ông 13 tuổi thì còn đang… Giống như cũng lặng lẽ xem qua tiểu cô nương nhà ai?
Thiếu niên ái mộ a…
Buổi trưa dùng xong cơm, một nhà ba người cùng một chỗ nói chuyện. Đến giờ lên lớp, Giang thị cười tiễn hai cha con đến cửa, lúc này mới xoay người trở về nhà, tựa vào đầu giường đọc sách. Xem một chút mệt mỏi ập đến, Giang thị lấy gối đầu, cùng quần áo ngủ đi nghỉ, nắng ấm chiếu vào, trong phòng yên tĩnh an bình.
Bên kia trên đường, hai cha con nàng chậm rãi đi, Hứa Du đột nhiên nói: “Buổi sáng ngươi cùng Kỳ Cảnh học bắn tên ?”
Tim Hứa Cẩm nhảy mạnh , ngay sau đó trừng mắt hỏi lại, “Kỳ Cảnh nói với phụ thân ?” Cái tên bại hoại kia, mệt cho nàng tín nhiệm hắn, thế nhưng lại ngầm sau lưng cáo trạng! Bởi vì quá mức khiếp sợ, cho nên Hứa Cẩm nhất thời quên nếu Kỳ Cảnh thật sự tính toán bắt nạt nàng, khi đó dã căn bản sẽ không thay nàng xin chỉ thị Bàng thúc .

Hứa Du cười giải thích: “Không phải, là Bàng thúc nói cho cha , hắn biết cha cái gì cũng chiều con, như vậy cha biết , về sau sẽ có thể giúp con kiếm cớ, bằng không con mỗi ngày leo tường thì ra thể thống gì?”
“Phụ thân thật tốt!”
Hứa Cẩm kinh hỉ phi thường, cao hứng bổ nhào vào lòng phụ thân, “Phụ thân đối với con tốt nhất , việc này đổi thành nương biết, khẳng định sẽ đem con nhốt vào trong phòng !”
Hứa Du sờ sờ đầu con gái, theo sau đẩy nàng ra, nghiêm mặt nói: “Lần này bỏ qua, về sau con muốn học cái gì nhất định phải nói với cha trước, không cho lại tự chủ trương, bằng không cha cũng đem con giam lại.”
“Biết biết , về sau con làm cái gì cũng cùng cha thương lượng trước.” Hứa Cẩm cười híp mắt cam đoan nói.
Khi nói chuyện, hai cha con nàng đã đến giảng đường. Bên trong Thôi Tiêu ngồi phía trước, Kỳ Cảnh ngồi phía sau, hai người đều đang cúi đầu đọc sách, cực kỳ im lặng .
Tình hình như thế, Hứa Cẩm thấy nhưng không thể trách. Trước kia Kỳ Cảnh khiến người ta chán ghét, nàng cùng Thôi Tiêu đều không thích hắn, hiện tại Kỳ Cảnh thay đổi , nàng không nói , thái độ Thôi Tiêu đối với hắn cũng bình thường lại. Chỉ là chẳng biết tại sao Kỳ Cảnh đối với Thôi Tiêu ngược lại không thân cận như trước, cũng như đối với người bên ngoài một dạng, đều là lãnh lạnh nhạt đạm . Hứa Cẩm cảm thấy nếu không phải Kỳ Cảnh thích Đại Bạch, hắn đối với mình cũng sẽ không tốt như vậy… Ừm, kỳ thật cũng không có rất tốt, rất lâu đều là nàng cuốn lấy thật chặt, hắn phiền mới đáp ứng thỉnh cầu của nàng, nhắc tới cũng kỳ, Hứa Cẩm đã quên từ lúc nào bắt đầu nàng đối với Kỳ Cảnh sẽ không khách khí , đại khái là hắn thường thường làm chuyện ngu ngốc thoạt nhìn dễ bắt nạt?
Hứa Du đi phía trước, Hứa Cẩm cười ở bên cạnh Thôi Tiêu ngồi xuống, hai người nói vài lời, Hứa Du ho khan, bắt đầu giảng bài.
Hứa Du nói nội dung, tự nhiên là Kỳ Cảnh cần học , hiện tại giảng Khổng Mạnh, ngày sau giảng binh pháp.
Hai tiểu cô nương đã có thể hiểu biết chữ nghĩa, nên học nữ tứ thư các nàng không thích học, nay theo Kỳ Cảnh học Khổng Mạnh cũng không cảm thấy vô vị.
Giảng bài xong, Hứa Du hỏi ba người có nghi hoặc gì không. Một lớn hai nhỏ đều là thông minh, nói không có, Hứa Du tựa như thường ngày để bọn họ học thuộc lòng, hắn đến thư phòng cách vách xem , ai có gì không hiểu có thể đi vào hỏi hắn, sau đó trước khi tan học hắn lại kiểm tra.
Phụ thân vừa đi, Hứa Cẩm xoay người hỏi Kỳ Cảnh, “Buổi sáng ngươi muốn nói với ta cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.