Hỉ Doanh Môn

Chương 29: Trúng chiêu (4)


Đọc truyện Hỉ Doanh Môn – Chương 29: Trúng chiêu (4)

Edit: Thu Lệ

Minh Phỉ cười nói: “Vất vả cho ma ma rồi.” Trước mắt, Hoa ma ma thích đùa bỡn mánh khoé, thủ đoạn hay tham tiền gì đó đều là vấn đề nhỏ, chỉ cần nàng có thể thuận lợi đưa nàng về lại Thái phủ là được.

Lúc Minh Phỉ buồn ngủ, trong sân đột nhiên truyền đến trận huyên náo, thì ra là Ngô Kim Trụ mới đưa lang trung về. Uông thị ở trong sân la hét muốn Kiều Đào mở cửa, để Lang trung xem bệnh cho Minh Phỉ.

Hoa ma ma nghiêm mặt lại kéo cửa ra, lạnh lùng nói: “Cám ơn ý tốt của nãi nãi! Vừa mới mời Tống đạo trưởng tới xem, nói chỉ là do ăn đồ không sạch sẽ, không… đáng ngại lắm. Sau khi uống thuốc, Tiểu thư đã khỏe rồi, lúc này đang nghỉ ngơi, không cần xem lại nữa. Nô tỳ và nãi nãi mới cầm bạc, nãi nãi lại quên rồi sao? Làm phiền nãi nãi cầm ba mươi lượng bạc khen thưởng cho Lang trung tiên sinh!” “Ầm”  một tiếng sập cửa lại.

Từ trước đến nay, Lang trung này được hương nhân tôn kính đã quen, nghe vậy sượng mặt lại, tức giận đằng đằng hất tay áo lên: “Cũng đã mời người khác tới xem rồi còn mời ta tới làm gì nữa? Qúy phủ là gia đình số một số hai quanh đây, sao không hiểu quy củ như vậy!”

Trộm gà không được còn mất nắm gạo, vừa mất bạc vừa mất mặt, Uông thị giận đến muốn chết, nhưng lại không thể làm gì, nghĩ đến bị Hoa ma ma lừa mất ba mươi lượng bạc, đau khoét vào tim, che ngực thở hổn hển, lung la lung lay đứng không vững, đột ngột ngã cắm đầu về phía Ngô Kim Trụ. Ngô Kim Trụ bị sợ đến hú lên quái dị, vịn nàng nói: “Nương, người làm sao vậy? Tiên sinh mau xem cho nương ta?”

Lang trung lộ dáng vẻ chịu đựng, chính là không chịu. Hết lời ngon ngọt, lại hứa sẽ cho lợi to, hắn mới miễn cưỡng đồng ý, tiện tay khai phương thuốc có dược liệu quý trọng  là Nhân Sâm, Phục Linh, gõ Ngô gia năm lượng bạc tiền xem bệnh, dùng thảo dược nát vụn bán với giá cao mới bằng lòng bỏ qua.


Kiều Đào lần mò vào phòng bếp. Trù nương không có ở đây, thô sử bà tử đang ở dưới bếp nấu thuốc cho Uông thị, thấy Kiều Đào đi vào, liền nói: “Kiều Đào, ngươi còn chưa ngủ?”

Kiều Đào ngáp dài nói: “Tam Tiểu Thư đói bụng, phải làm cho nàng chút gì đó để ăn. Nhưng ta nghĩ không ra, làm canh trứng gà thì sợ nàng không tiêu hóa được, nấu cháo thì lại cảm thấy không đủ dinh dưỡng, thật là khó xử.”

Thô sử bà tử nghe vậy, nước miếng tí tách mà nói: “Cái gì mà nấu bát cháo! Lôi kéo một ngày, phải bồi bổ thật tốt mới được. Làm canh trứng gà đi, lúc ngươi làm hãy đánh thêm hai quả vào, cho ít nước, để nhiều thêm chút dầu…… Hài tử thích nhất chính là cái này.”

Kiều Đào âm thầm buồn cười, lại trầm mặt nói: “Nếu nàng không thích ăn, ngươi chờ đó cho ta.” Sau đó thật sự đánh thêm hai quả trứng chưng canh trứng. Đợi chưng canh trứng xong, nàng cầm cái muỗng múc gần một nửa, thở dài nói: “Làm nhiều rồi, chỉ sợ tiểu thư chỉ có thể ăn chút này thôi.” Tự mình bưng chén đi.

Bà tử này thấy nàng ra cửa, ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước bếp lò ăn trộm canh trứng, nàng trộm rất có kỷ xảo, nhẹ nhàng cạo dọc theo vết muỗng đã múc, cần phải liếc mắt nhìn qua không nhìn ra có chỗ nào đột nhiên bị thiếu mất một góc.

Kiều Đào đứng ở cửa, thấy nàng ăn đến vui mừng, lặng lẽ đi vào ném viên thuốc đã mua mười mấy quan tiền trong tay vào trong ấm sắc thuốc, rón ra rón rén lui đến cửa đứng một lát, đoán chừng viên thuốc này đã tan ra, mới nặng nề ho khan một tiếng, hù dọa Thô sử bà tử run một cái, cái muỗng đụng phải chén giòn vang, khóe miệng dính canh trứng nhìn Kiều Đào cười khúc khích.

Kiều Đào ghét bỏ cau mày: “Thưởng cho ngươi!” Nhà bếp cũng không vào, vẫy tay bỏ đi. Bà tử nghe vậy thì mừng rỡ, bưng chén lên rót toàn bộ nửa chén canh trứng vào trong bụng như gió cuốn mây trôi, đâu nào quản đến thuốc kia hầm thành hình dáng gì?


Ban đêm, Uông thị quả thật đau bụng giống như tiêu chảy bình thường, huyên náo trên dưới Ngô gia không yên, Phương nhi nửa đêm tới gõ cửa Minh Phỉ, hỏi muốn viên thuốc mà Tống đạo sĩ cho. Hoa ma ma trầm mặt không cho nàng vào cửa: “Sáu mươi lượng mới mua được  hai viên thuốc, sớm đã dùng xong rồi.”

Phương nhi trông giữ trước cửa Minh Phỉ khóc lớn không ngừng, năn nỉ Minh Phỉ cứu cứu thân mẫu của nàng.

Trong lòng Hoa ma ma thống hận nàng hại Minh Phỉ, chán ghét được ngay, lạnh lùng nói: “Phương nhi tiểu thư, Tam tiểu thư của chúng ta cũng không phải là Thần Tiên, sao cứu nãi nãi được? Biết ngươi không nỡ bỏ Tam Tiểu Thư, nhưng ngươi cũng không thể cố ý khiến nàng ngày mai không thể dậy khỏi giường để lên đường chứ.”

Phương nhi nhìn vẻ mặt của Hoa ma ma, mơ hồ cảm thấy cái gì, nhưng cũng không cam tâm cứ đi như vậy, đỡ khung cửa không để cho Hoa ma ma đóng cửa, trực tiếp kêu Minh Phỉ cứu mạng.

Minh Phỉ xoa trán một cái, nhỏ giọng phân phó Kiều Đào mấy câu, tuy rằng Kiều Đào không nguyện ý, nhưng cũng không lay chuyển được Minh Phỉ, chỉ đành phải mở hộp lấy một viên thuốc ra, dùng cây trâm d/đ;l;q”d nhẹ nhàng lấy xuống một chút bằng móng tay cái, dùng giấy bọc lại rồi đưa cho Phương nhi: “Đừng làm rộn, Tam Tiểu Thư bảo ta đưa nửa viên thuốc người uống còn dư lại cho ngài, kéo dài cho nãi nãi, trời sáng nhanh đi tìm người đến xem.”

Lúc này, Phương nhi mới ngừng khóc, thận trọng nâng bọc giấy này đi.


Hoa ma ma mất hứng nói: “Tam Tiểu Thư quá tốt bụng, chúng ta tốn bao nhiêu tâm tư mới lấy được Linh Dược, làm như vậy thì quá tiện nghi cho nàng ta rồi.”

Minh Phỉ nói: “Không phải mới một chút xíu thôi sao? Dù sao Phương nhi cũng đã giúp ta nhiều lần, khóc đến đáng thương như vậy, ta không thể để cho nàng nói ta thấy chết không cứu, tương lai truyền ra cũng không dễ nghe. Hơn nữa nàng khóc rống như vậy, chúng ta cũng không thể nghỉ ngơi được, ngày mai lên đường thế nào?” Trong lòng nàng nghĩ, cũng không d.đ/l;q”d biết thuốc mà Thanh Hư cho Kiều Đào có tác dụng nặng lắm không, đừng khiến Uông thị chết đi làm hại nàng đi không được. Nên trước tiên cho Uông thị dùng chút thuốc này để kéo dài, dù sao lượng không đủ cũng không thể tốt được, đúng lúc có thể để cho hai tên lừa gạt này tiếp tục moi móc bạc của Uông thị.

Hoa ma ma nghe Minh Phỉ nói đạo lý rõ ràng xong, cũng không tìm được chỗ có thể nói, thúc giục Kiều Đào phục vụ Minh Phỉ nhanh đi ngủ.

Lại nói Uông thị ăn xong “nửa viên thuốc” mà Phương nhi cầm về, quả nhiên từ một khắc phải đi một lần đổi thành nửa canh giờ mới đi một lần. Nhưng nàng không biết phải bổ sung đường và nước muối, đành đi đến mất nước, nằm ở trên giường đến hơi sức hừ cũng không có, chỉ nhìn đỉnh màn khổ sở đợi trời sáng.

Ngô Hiền Thanh thấy nàng khá hơn một chút, liền nhỏ giọng oán trách: “Rốt cuộc bà nghĩ thế nào vậy, lần trước khó khăn lắm mới bắt chuyện được với khắc tinh này, nay bà lại muốn trêu chọc nàng. Lúc này tốt chưa, vừa tốn tiền lại thương thân, sáng mai còn phải tốn tiền mua thuốc cho bà, cái nhà này sẽ bị bà giày vò đến nghèo.”

Uông thị hừ hừ: “Ông cho rằng ta muốn à, ta còn không phải là vì cái nhà này, vì tiền đồ của Kim Trụ sao. Nha đầu kia lớn rồi, lưu lại được mấy năm? Có lẽ chuyến đi này cũng không trở lại, nàng vừa đi liền đứt tài lộ, còn không bằng thừa cơ hội này làm Nhị Di Nương hả hê thỏa mãn, khiến lần này nha đầu kia đi không được, đổi lại tiền đồ cho Kim Trụ chúng ta, cũng có thể lưu nàng lại mấy năm, kiếm thêm được chút tiền bạc. Ta bảo ông đi hạ bã đậu con ngựa kia, ông không đi?”

Thì ra là Nhị Di Nương sai ngươi mang theo tin tức và bạc đến, hứa hẹn nói chỉ cần lần này khiến Minh Phỉ không đi được, liền để Kim Trụ đến cửa hàng của nàng ta làm quản sự. Uông thị trái lo phải nghĩ, nghĩ tới cũng không phải là hại mạng người, chỉ là khiến Minh Phỉ bệnh thêm mấy ngày,  chỉ kéo dài vài ngày mà thôi, cũng không thể coi là cái gì, nên đã xuống tay.


“Đi, nhưng lão Thất canh giữ rất chặc, thật sự không có cơ hội. Đợi lát nữa hắn ngủ say ta lại đi.” Ngô Hiền Thanh thở dài: “Bây giờ ta thật hy vọng nha đầu này mau đi thì tốt hơn. Khi bọn chủ tử tranh đấu, chúng ta ở chính giữa đau khổ, một khi xảy ra chuyện gì, cũng là chúng ta gặp nạn.”

Uông thị liếc hắn một cái: “Đều tại tên vô dụng không có bản lãnh như ông, đưa một con sao chổi về nhà, làm hại lão nương lao tâm phí thần.” Chưa nói mấy câu, lại che bụng kêu đau, Ngô Hiền Thanh lập tức đỡ nàng dậy, cầm giày cho nàng xỏ. Uông thị gấp đến độ một đầu mồ hôi lạnh, đợi không được giày mang lên, chân trần dẫm lên trên đất níu lấy quần lót lảo đảo nghiêng ngã chạy ra phía sau màn.

Ầm ầm một hồi, Uông thị ngồi ở trên bồn cầu không đứng dậy nổi, khóc ròng nói: “Cha xấp nhỏ, ta sắp chết rồi…… Không sống được……”

Ngô Hiền Thanh tiến tới nhìn, chỉ thấy mặt Uông thị trắng nhợt, cặp mắt vô hồn ngồi phịch ở trên bồn cầu, bị sợ đến kéo nàng lên, tùy tiện cầm tờ giấy lau chùi lung tung một chút, cũng không quản có dính lên quần áo của nàng hay không, thả người lên giường, luôn miệng  kêu Kim Trụ: “Mau cưỡi lừa đến Bạch Phong quan xin chân nhân đến cứu mạng!”

Kim Trụ chần chờ nói: “Bao nhiêu bạc mới có thể đồng ý?”

Ngô Hiền Thanh bất đắc dĩ nói: “Làm sao ngươi thành thật như vậy hả? Tánh mạng của nương ngươi là quan trọng nhất…… Thôi, để lão tử đi, ngươi và muội muội ngươi coi chừng nương ngươi.”

Toàn gia lại rối một nùi, đâu nào còn nhớ phải đi hạ bã đậu con ngựa kia?

Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Phỉ sai Kiều Đào đi thăm Uông thị một lần, sau khi nói từ biệt, chủ tớ ba người ngồi lên xe ngựa được lót nệm mềm mại ấm áp, do Hồ tổng quản áp tải xe, đoàn người từ từ đi về Thủy Thành phủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.