Hỉ Doanh Môn

Chương 17: Bước ngoặc (một)


Đọc truyện Hỉ Doanh Môn – Chương 17: Bước ngoặc (một)

Edit: Thu Lệ

Minh Phỉ cười nhạt: “Không sao, trước kia không nhớ ra được, về sau nhớ là được. Chuyện lễ mừng năm mới, cung kính không bằng tuân mệnh, khách tùy chủ tiện, đến lúc đó không thể không làm phiền biểu thúc và thẩm.” Xem ra Uông thị thật sự không muốn nhìn thấy nàng chuyển vận, có chuyện xảy ra luôn muốn đạp một cước, nếu bà ta không vừa mắt nàng, thì hàng ngày nàng nên lắc lư trước mặt bà ta, khiến bà ta càng thêm ngột ngạt mới phải.

Uông thị vốn tưởng rằng Minh Phỉ sẽ không đồng ý, ngờ đâu rằng nàng lại sảng khoái đồng ý, kinh ngạc nhíu mày, nói: “Còn một chuyện, không phải lúc Dư ma ma đi có nói còn phải đưa một ma ma tới đây sao? Khi nào thì tới hả? Ta sẽ cẩn thận chuẩn bị một gian phòng. Trong nhà nghèo, phòng ốc ít, không thể không sớm chuẩn bị.”

Minh Phỉ mặt không đổi sắc: “Lúc Dư ma ma thật sự có nói như vậy, nhưng gần đây thời tiết không được tốt, lại sắp đến cuối năm, ta cũng không xác định được rốt cuộc bao giờ người sẽ tới.”

Kiều Đào cũng cười nói: “Người nhất định là phải tới. Lúc tụi nô tỳ tới phu nhân đã phân phó, tuổi của Tam Tiểu Thư sẽ dần dần lớn lên, bên cạnh phải có người theo hầu hạ mới được. Phu nhân chúng ta luôn luôn nói là làm, gian phòng dụng cụ gì đó, nãi nãi có thể chuẩn bị rồi.”

Thấy không hỏi được gì, con ngươi Uông thị xoay vòng vòng, cáo từ trở về, trước khi đi muốn để Phương Nhi lại bồi Minh Phỉ, Phương Nhi không chịu, nàng trợn mắt, bấm Phương Nhi một cái, ám hiệu nàng hỏi thăm thêm chút tin tức, không nói lời gì, kéo Diễm Nhi đi mất.

Phương Nhi quật cường muốn đi kéo cửa, Minh Phỉ vội vàng kéo nàng lại: “Phương Nhi, mấy ngày không thấy, ta rất nhớ ngươi, ngươi trò chuyện cùng ta đi.”

Phương Nhi tránh trái tránh phải, nhưng Minh Phỉ kéo rất chặt, nàng không thể thoát được, chỉ đành phải đứng ở đó cúi đầu không nói. Kiều Đào là người rất biết nhìn sắc mặt đoán lời nói, cười nói: “Nô tỳ đi phòng bếp sắc thuốc, tiểu thư và Phương Nhi tiểu thư từ từ nói chuyện.” Đi ra ngoài đóng cửa lại, chừa không gian lại cho hai nữ hài tử.

Minh Phỉ nói: “Phương Nhi, ta biết ngươi oán trách ta. Ta cũng không muốn nói những lời hoa xảo(lừa dối) với ngươi, nhưng ngươi phải nhớ, ta là thật lòng muốn tốt với ngươi. Chuyện kia thành d/đ;l;q”d ra như vậy, cũng không phải chủ ý của ta. Ta, cũng thật sự không có cách nào.” Dù có thế nào, nên giải thích vẫn phải giải thích, nếu Phương Nhi còn không thông, nàng cũng không có cách nào.


Phương Nhi trầm mặc chốc lát, thở dài: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Ngươi cẩn thận chút, ta nghe tỷ tỷ ta và Nhị Cẩu Tử nói, muốn bắt Hôi Hôi đi nấu canh ăn.”

Nhị Cẩu Tử là tên lưu manh vô lại ở đầu thôn, thích nhất là tụ tập một đám nhàn rỗi trộm cắp, cả ngày uống rượu bài bạc, đùa giỡn phụ nữ, chính là một tên côn đồ ở khắp nơi. Minh Phỉ nhớ tới sáng nay sau khi thức dậy quả thật không nhìn thấy Hôi Hôi, trong lòng bàn tay lập tức thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, chợt vọt tới mở cửa, lớn tiếng kêu: “Hôi Hôi! Hôi Hôi!”

Trong sân hoàn toàn tĩnh lặng, không nghe được một tiếng “Gâu gâu” trả lời nàng của Hôi Hôi, giọng nói của Minh Phỉ có vẻ đột ngột mà bén nhọn, cả kinh mọi người Ngô gia mở cửa nhô đầu ra, dùng ánh mắt như nhìn người điên để nhìn nàng. Kiều Đào lao ra khỏi phòng bếp, luôn miệng hỏi: “Sao vậy? Sao vậy?”

Minh Phỉ chẳng quan tâm trả lời nàng, sắc mặt trắng bệch, nắm cánh tay Phương Nhi nói: “Ngươi nghe nói lúc nào? Là chuyện khi nào?”

Phương Nhi bị Minh Phỉ nắm đến đau, càng bị nét mặt của nàng dọa sợ, cau mày nhịn đau nói: “Chính là chuyện sáng nay.”

Minh Phỉ nhắm mắt lại, để cho cảm xúc  của mình bình tĩnh lại, nói: “Phương Nhi, ta cũng cần ngươi giúp ta.” Nàng sớm nên nghĩ đến, Diễm Nhi và Uông thị không có cách nào bắt nàng, nhất định sẽ dùng những biện pháp khác cảnh cáo nàng, giày vò nàng, đều là lỗi của nàng, Hôi Hôi đáng thương. Chỉ mong là vẫn còn kịp.

Phương Nhi chạy đi tìm hạ nhân hỏi thăm chỗ ở của Nhị Cẩu Tử, sau khi đổi hài, Minh Phỉ cầm lấy cây kéo trong rổ kim chỉ bỏ vào trong ngực, để cho Kiều Đào trông phòng, còn bản thân nàng vội chạy ra ngoài.

Kiều Đào ở sau lưng nàng hô to: “Tam Tiểu Thư, thời tiết thay đổi, thương thế của người còn chưa khỏe, không thể đi ra ngoài! Để nô tỳ đi.”


Minh Phỉ mím chặc miệng chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Kiều Đào. Kiều Đào bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy một áo bông thật dày cùng một cái áo choàng đuổi theo, Minh Phỉ không cần áo choàng vướng chân vướng tay, chộp một cái áo bông tròng vào d/đ;l;q”d bản thân, nhỏ giọng nói: “Tỷ không quen thuộc trong thôn, người trong thôn cũng không biết tỷ, có đi cũng như không. Trở về trông coi phòng, đừng để cho người ta nhân cơ hội đi quấy rối.” Kiên quyết đẩy Kiều Đào một cái, cũng không quay đầu lại mà chạy mất.

Lúc này trời sắc hơn tối, tuyết lại lớn, gió càng lạnh hơn, bóng lưng gầy nhỏ của Minh Phỉ giữa một vùng xám trắng vắng lạnh có vẻ cực kỳ nổi bật, Kiều Đào la lớn: “Tam Tiểu Thư, người cẩn thận một chút.”

Minh Phỉ mãi miết chạy đến một hộ nhân gia, gõ cổng tre, mắt đỏ nhìn về phía hán tử trung niên ra mở cửa nói: “Xuyên đại thúc, xin thúc hãy giúp ta một chút, Hôi Hôi sắp mất mạng. Nhị Cẩu Tử muốn thịt nó để hầm canh.” Chính ông ấy nhìn nàng đáng thương nên cố ý ôm Hôi Hôi cho nàng nuôi, chỉ mong lúc này ông ấy vẫn có chút đồng tình.

Hán tử kinh ngạc nhìn hai mắt Minh Phỉ, lại nhìn sắc trời một chút, nhàn nhạt nói: “Chỉ là một con chó mà thôi. Nếu như ngươi thích, qua mấy ngày nữa, trong nhà lại sinh chó con, ta lại đưa cho nuôi.” Gần đến cuối nắm, ông không muốn gây phiền toái.

“Hôi Hôi đã từng cứu mạng của ta.” Minh Phỉ ra  đi vội vàng, không mang theo tiền, vội vàng cởi vòng tay nhỏ nhắn xinh xắn bằng bạc trên cổ tay ra, nhét vào tay nông phụ đứng sau lưng hán tử xem cuộc vui, cúi người chào thật sâu: “Xuyên thẩm, ta cầu xin các ngươi.” Trong thôn này, tất cả mọi người đều sợ phải chọc đến tên Nhị Cẩu Tử này, chỉ có Ngô Xuyên Nhi này là không sợ, nếu là ông ta không chịu giúp nàng, thì không còn ai chịu giúp nữa.

Thê tử Ngô Xuyên Nhi vội vàng nhún nhường: “Không cần…… Minh Phỉ, thương thế của ngươi còn chưa khỏe, tại sao còn chạy loạn?”

Minh Phỉ sờ tấm vải trắng đã sớm tháo gỡ, nhưng vì hù dọa Ngô gia nên đã cố ý giả vờ giả vịt, hít một hơi: “Thẩm, ta lại khiến cho Diễm Nhi tỷ tỷ mất hứng, vậy nên nàng mới……” Nàng lấy mu bàn tay xoa nhẹ hai mắt, đáng thương bảo đảm nói: “Không phải ta yêu cầu thúc đoạt lại chó giúp ta, ta chỉ muốn dùng vòng bạc này đi mua Hôi Hôi về. Không có ai đi cùng, ta sợ. Xin đại thúc đi theo ta là được, bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái cho các ngươi.”


Thê tử Ngô Xuyên Nhi thở dài, sờ sờ đầu Minh Phỉ: “Hài tử đáng thương, hiếm người có tình như vậy. Ta nói này, cha xấp nhỏ, ông rảnh rỗi không có việc làm, đi xem một chút đi?”

Ngô Xuyên Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải lấy sài đao từ trong đống củi đeo ở hông, hỏi: “Người ở nơi nào?”

Một tiểu hài nhi sáu bảy tuổi đã chạy tới, xa xa liền kêu: “Tảo Bả Tinh(Sao chổi), Phương Nhi bảo ta nói với ngươi, rừng cây nhỏ ở đầu thôn Tây.” Nhờ vào truyền bá của mẫu nữ(mẹ con) Uông thị, mỗi khi những tiểu hài nhi không hiểu chuyện trong thôn này nhìn thấy Minh Phỉ đều thống nhất gọi là Tảo Bả Tinh.

Minh Phỉ vội nói: “Đại thúc, là ở đầu thôn Tây.” Đối với sự xưng hô này, từ lúc mới bắt đầu không thoải mái đã sớm tiến hóa thành thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì ngươi không thể cầu xin tinh tinh cũng nói tiếng người giống như người được. Đôi khi nàng còn cảm thấy có chút may mắn, chỉ có những hài tử không hiểu chuyện mới gọi nàng như vậy, những người khác gặp nàng, tuy rằng không phải là rất nguyện ý tiếp xúc với nàng, nhưng tối thiểu vẫn không đến mức quá phận. Thậm chí, có vài người còn tương đối đồng tình đáng thương nàng, ví dụ như phu thê Ngô Xuyên Nhi trước mặt này.

Ngô Xuyên Nhi dẫn đầu đi trước, Minh Phỉ cứng rắn nhét vòng bạc vào tay thê tử Ngô Xuyên Nhi, quay đầu đi theo.

Còn chưa tới đầu thôn Tây, đã nhìn thấy một nhóm người nhao nhao ầm ĩ đi tới đây, dẫn đầu chính là Nhị Cẩu Tử. Phương Nhi dẫn theo hạ nhân cúi đầu ủ rũ đuổi theo phía sau, lớn tiếng hỏi: “Ngươi bắt Hôi Hôi đi đâu?”

Nhị Cẩu Tử bị bầm đen một con mắt, tức giận mắng: “Đã nói ta không động vào con chó què đó, lỗ tai ngươi bị điếc à?”

Phương Nhi nói: “Không phải ngươi thì là ai? Rõ ràng nhiều người đều nhìn thấy ngươi cầm bao bố chụp vào nó, còn dùng cây gậy đánh nó.”

Nhị Cẩu Tử đứng lại, nhìn chằm chằm cười lạnh: “Nhiều người nhìn thấy? Là ai…nào? Bọn họ có dám nói lời này ngay trước mặt ta không?” Chỉ tay vào mũi hạ nhân bên này: “Là ngươi sao? Là ngươi sao?”

Hạ nhân này bị sợ đến liên tiếp lui về phía sau: “Không phải là ta, ta không biết gì cả.”


Phương Nhi đỏ mặt lên: “Ngươi không cần phải chơi xấu, chính ta nghe thấy tỷ tỷ ta bảo ngươi bắt Hôi Hôi đi nấu canh.”

Một đám hán tử rảnh rỗi nháy mắt, bỉ ổi cười rộ lên: “Tỷ tỷ của ngươi? Diễm Nhi à? Nhị Cẩu Tử, người lọt vào mắt nàng ta khi vào vậy? Cảm giác thế nào?”

Phương Nhi đã hiểu một số chuyện, nghe vậy tức giận đến phát khóc, nhặt một tảng đá đi đập những người kia nói chuyện kia: “Cái thứ không biết xấu hổ! Cho ngươi ăn nói bậy bạ!” Những người bị nàng đập trúng, cũng không phải giận dữ, hùng hùng hổ hổ đi bắt Phương Nhi, hạ nhân sau lưng Phương Nhi tiến lên ngăn cản, không có ngăn trở, Phương Nhi khóc thét kêu gào.

Ngô Xuyên Nhi dẫn đầu tiến lên, nhíu mày một cái: “Các ngươi đang làm cái gì?”

Nhị Cẩu Tử vốn cũng không muốn làm gì Phương Nhi, chỉ là hù dọa nàng một chút mà thôi, nghe tiếng làm cho người ta ngừng tay lại, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ngô Xuyên Nhi, ngươi lại muốn xen vào việc của người khác?”

Ngô Xuyên Nhi sờ sờ sài đao bên hông, nói: “Sắp đến năm mới rồi. Đều là bà con chòm xóm với nhau, có gì không thể từ từ nói?”

“Phương Nhi!” Minh Phỉ chạy tới cầm khăn lau nước mắt cho Phương Nhi, nhìn Nhị Cẩu Tử nói: “Chó của ta đâu?”

Nhị Cẩu Tử trợn mí mắt lên, đang muốn bạo phát, từ trên cổ tay, Minh Phỉ gỡ một vòng tay bạc khác xuống, ném lên mặt đất, giẫm lên một cước, dùng sức giẫm mấy cước, đợi vòng bạc này không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa thì nhặt lên, nhìn về phía Nhị Cẩu Tử và đám người kia giòn giã nói: “Ai có thể tìm chó về giúp ta, ta liền cho hắn một nửa đống bạc này để hắn uống rượu mừng năm mới. Nếu nó còn sống, ta liền cho hắn tất cả chỗ bạc này.”

Đống bạc trên tay nàng, ít nhất cũng có đến năm tiền, có thể trải qua một năm rất tốt. Chúng lưu manh đã sớm nghe nói Minh Phỉ phát tài từ lâu, sắp trở mình rồi, hôm nay xem ra là thật, cùng nhau nuốt nước miếng một cái, chuyển tầm mắt nhìn về phía Nhị Cẩu Tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.