Đọc truyện Hỉ Doanh Môn – Chương 12: Thị phi (ba)
Kiều Đào dẫn Kiều Hạnh đi gặp Dư ma ma, Uông thị cũng lôi kéo Phương nhi đi theo, một đường càng không yên lòng, hai Kiều đều trầm mặt không nói lời nào, cũng làm cho Uông thị có chút mò không ra nặng nhẹ.
Vào phòng của Minh Phỉ, Kiều Hạnh che miệng quỳ trên mặt đất lại khóc, còn không ngừng đánh vào miệng của mình, nói là mình vô dụng, ngay cả ấm sắc thuốc của tiểu thư cũng không trông coi được, nghe có người sau lưng mắng tiểu thư, mình cũng không có năng lực can thiệp, ngược lại bị người vấy bẩn danh dự.
Uông thị không để ý mình nhếch nhác, vội chen lên giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Phương nhi, mau nói với Tam Tiểu Thư chuyện đã xảy ra.” Phương nhi cảm thấy mất mặt, tức đỏ mặt quay đầu sang một bên không lên tiếng.
Minh Phỉ chán ghét nhíu mày một cái, nhìn Dư ma ma không nói lời nào.
Dư ma ma không nhanh không chậm cười: “Ai u, đây là thế nào? Tại sao huyên náo rối tinh rối mù? Hai người các ngươi từ trong hố tro lăn lộn ra ngoài à? Hay là gặp phải ăn trộm à? Kiều Đào, mau hầu hạ Ngô nãi nãi rửa mặt, cái bộ dạng này nhìn thế nào được?”
Kiều Đào nhìn Kiều Hạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Vậy Kiều Hạnh……”
Dư ma ma cười lạnh: “Để cho nàng quỳ! Chút chuyện như thế cũng làm không được, ngay cả ấm sắc thuốc cũng rơi bể, nuôi nàng làm cái gì? Đây là bắt nạt tiểu thư còn nhỏ, khi dễ phu nhân tuổi còn trẻ, không xem trọng chuyện của chủ tử. Nếu không phải đang làm khách ở trong nhà người khác, ta sẽ có thể thay phu nhân và tiểu thư xử trí trước, chết là đáng đời! Cút ra ngoài quỳ!” Nói đến phần sau, giọng nói rất âm ngoan.
Kiều Đào ngạc nhiên kinh hoảng mở to hai mắt, quỳ xuống cầu tình: “Ma ma, Kiều Hạnh không có phạm sai lầm lớn. Lại nói, nếu nàng chết ở chỗ này, nha môn tới hỏi, cũng không tiện. Cầu ngài tha cho nàng!”
Dư ma ma thay đổi sắc mặt, lạnh lùng cao ngạo nói: “Sợ cái gì? Lão gia đường đường là Đồng Tri Ngũ phẩm Thủy thành phủ, đại bá nhà mẹ đẻ của phu nhân, đường đường cũng là Tri Phủ Tứ Phẩm Thủy thành phủ! Dầu gì, trong kinh thành, còn có một muội phu Thị Độc Hàn Lâm viện, thúc phụ Ngự sử Đô Sát viện! Đừng nói là chết một tiểu nha đầu, ngay cả chết hai đến ba người, cũng giống như bóp chết mấy con kiến, chứ tính là gì?”
Nói tới chỗ này, bất luận là Minh Phỉ, hay là Uông thị, đều hiểu cả rồi. Dư ma ma mang gia thế Trần thị ra, rõ ràng chính là muốn thay tân phu nhân chống lưng cho Minh Phỉ. Dây cung căng thẳng trong lòng Minh Phỉ dần dần chùng xuống.
Thức thời mới là trang tuấn kiệt, Uông thị lạch bạch ngã quỵ xuống, giơ tay dùng sức đánh lên trên mặt mình: “Ta sai rồi! Lão tỷ tỷ, ngươi xem trên mặt ta là một phụ nhân thôn quê dốt nát, tha cho một nhà ta đi! Ta là đầu heo, không biết trời cao đất rộng, mạo phạm quý nhân. Sau này cũng không dám nữa.”
Dư ma ma cười lạnh không nói, chỉ hắt cái ly trà bên cạnh xuống đất, xoay mặt tránh qua, cằm nhếch lên vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Trong phòng ngoài phòng nhất thời cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng Kiều Hạnh nhỏ giọng khóc lóc, còn có tiếng Uông thị cầu xin tha thứ cùng tiếng đánh lốp bốp vào trên mặt. Uông thị tóc tai bù xù, trên cổ cùng trên tay còn lưu lại vết máu bị Kiều Hạnh cào, toàn thân dính mỡ bụi bậm, khóe miệng sưng lên, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Thấy mẫu thân chịu nhục, trong mắt Phương nhi chứa lệ, ủy khuất nhìn Minh Phỉ, muốn nàng lên tiếng giải vây. Minh Phỉ nhắm mắt lại, mặc niệm: Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy. Người không phạm ta, ta không phạm người, tất cả đều vì sống sót, không thể mềm lòng, không thể mềm lòng.
Dư ma ma thấy thời gian cũng không kém nhiều, làm ra vẻ kinh ngạc: “Ngô nãi nãi đây là thế nào? Tại sao lại quỳ xuống đất? Đây thật là hại chết nô tỳ rồi, ôi chao ôi, thật là đã lớn tuổi rồi, không cẩn thận liền ngủ gật à. Kiều Đào, ngươi cũng không nhắc nhở ta một tiếng, mau đỡ Ngô nãi nãi dậy.”
Lão điêu nô đáng hận, trong lòng Uông thị hận muốn chết, nhưng chỉ có thể bấm bụng chịu đựng nói: “Tam Tiểu Thư, người nói một câu, những năm này mặc dù ta đối với người không phải là cực tốt, nhưng dầu gì cũng nuôi người lớn như vậy, nếu không phải Tiểu Tâm nhà ta chăm sóc, hai năm trước người bệnh nặng cũng sẽ không khỏi, làm người không thể không có lương tâm, qua cầu rút ván……”
Bà ta không đề cập tới trận bệnh nặng hai năm trước thì còn tốt, vừa nhắc tới trận bệnh nặng kia, trong lồng ngực Minh Phỉ quay cuồng một trận, một cơn lửa giận gần như muốn từ trong lồng ngực tuông ra. Nếu không phải Phương nhi, Thái Tam Tiểu Thư chỉ sợ chết hai trận cũng không đủ. Lại nghĩ đến những đau khổ mà mình đã ăn sau đó, Minh Phỉ không chỉ hận, thì chính là bi thống. Nhưng suy cho cùng nàng vẫn bận tâm đến cảm thụ của Phương nhi, nhịn xuống lửa giận, kéo vạt áo Dư ma ma, nhỏ giọng nói: “Ma ma…… Phương nhi nàng đã giúp ta rất nhiều lần.”
Hai mắt Kiều Đào nhìn Minh Phỉ, cười nói: “Ma ma, dường như Tam Tiểu Thư bị dọa sợ.” Lại đi đỡ Uông thị: “Ngô nãi nãi, ngài dẫn tới đâu rồi? Chuyện này, như thế nào cùng Tam Tiểu Thư có liên quan được? Tam Tiểu Thư, chỉ là đứa bé không hiểu chuyện thôi.”
Dư ma ma lắc đầu thở dài, đi tới tự mình đỡ Uông thị dậy: “Nãi nãi, chúng ta là thân thích, Tam tiểu thư của chúng ta cùng tiểu thư Phương nhi tình cảm lại tốt, Tam Tiểu Thư là một đứa bé ngoan nhẹ dạ, ngươi cũng không thể vứt những lời khó nghe kia lên trên người nàng.”
Uông thị hạ mí mắt, đanh mặt, gượng cười: “Đúng, vừa rồi là ta nói bừa thôi. Tam Tiểu Thư không nên cùng ta so đo.”
Minh Phỉ nói: “Thẩm không nên khách khí. Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra, đến bây giờ ta cũng không biết, đau đầu quá.” Nàng thật sự chóng mặt, chỉ cảm thấy hai bên lỗ tai có vô số ruồi nhặng vây quanh kêu ông ông ông.
Dư ma ma lệnh Kiều Đào hầu hạ Tam Tiểu Thư, kéo tay Uông thị đi ra ngoài: “Đi đi, nô tỳ hầu hạ nãi nãi rửa mặt thay quần áo.”
Rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh lại, Kiều Đào cười nói: “Tiểu thư còn muốn ăn cao hoa đào không?”
Minh Phỉ không còn hơi sức nói: “Không muốn ăn, cái gì cũng không muốn ăn.” Ngước mắt nhìn Phương nhi, nhỏ giọng nói: “Phương nhi……”
“Ngươi đừng gọi ta.” Trong mắt Phương nhi chứa đầy nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Trong mắt Minh Phỉ hiện lên chút ảm đạm, tựa vào trên gối đầu, nhìn nóc màn trướng không nói lời nào.
Kiều Đào nhu hòa nói: “Tam Tiểu Thư, nô tỳ thường nghe Đại công tử nói, được cái này thì mất cái kia, hai việc có hại cùng đặt ở trước mặt thì lấy việc hại ít hơn, hai việc cùng có lợi thì lấy cái lợi nhiều hơn. Nói đúng hơn là, nếu có hai loại lựa chọn đều sẽ có hại, thì chọn cái hại ít hơn, nếu hai loại lựa chọn đều có lợi, thì chọn cái lợi nhiều nhất. Trước sau gì người cũng phải đưa ra lựa chọn, hôm nay tiểu thư Phương nhi không hiểu lòng của người, sau này chắc chắn sẽ hiểu.”
Minh Phỉ xoay người, kéo chăn đắp lên mặt. Nàng không phải cố ý muốn đả thương lòng của Phương nhi, hôm nay Phương nhi không hiểu, tương lai cũng không nhất định sẽ hiểu, nhưng nàng không làm như vậy, thì nàng có thể làm thế nào? Huống chi nàng cũng không ngờ, chuyện sẽ diễn biến đến nước này. Kiều Hạnh không biết xấu hổ liều mạng cay cú, Dư ma ma lòng dạ độc ác lợi hại mặt không biến sắc, Kiều Đào có bản lãnh âm thầm thêm dầu vào lửa, mỗi người đều rất lợi hại. Xem ra về sau những thứ nàng cần học, vẫn còn rất nhiều đây.
Kiều Đào chỉ nói tánh tình trẻ con, tức giận một lát liền quên, cũng không quấy rầy nàng, ngồi ở dưới cửa sổ cầm cái yếm lên tiếp tục thêu.
Minh Phỉ ở trong chăn buồn bực một hồi, nhô đầu ra, thấp giọng nói: “Kiều Đào tỷ tỷ, trời đã tối rồi, tỷ không cần thêu nữa, hại mắt.”
Kiều Đào có chút bất ngờ cười nói: “Không sao, quen rồi. Nếu tiểu thư không muốn uống thuốc, chờ Dư ma ma trở lại, nô tỳ chưng canh trứng gà cho người được không?”
“Được. Làm cái gì ta cũng ăn.” Minh Phỉ buồn buồn gật đầu: “Tỷ nói tỷ muốn ở lại bên cạnh ta, là thật sao?”
Kiều Đào nói: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì là thật. Nếu Tam Tiểu Thư không yên tâm, không ngại hỏi Dư ma ma một chút?”
Ngày hôm đó Thái gia dùng cơm tối rất muộn, món ăn cũng rất đơn giản. Chính là củ cải trắng hầm xương, cộng thêm mấy đĩa dưa muối. Uông thị cũng phá lệ không có dùng cơm tối với đám người Dư ma ma, mà sai bà tử thô sử đưa thức ăn đến trong phòng Minh Phỉ.
Gương mặt Kiều Hạnh bị sưng, đứng ở trước bàn ăn cơm, trong mắt lóe lên tia sáng vui vẻ hả hê: “Ma ma, hôm nay xem như tiện nghi cho bà ta. Vẫn là ngài lợi hại, vừa ra tay là trúng đích, để cho bà ta câm điếc ăn hoàng liên (có khổ nói không được), còn phải bồi thường tiền thuốc cho tiểu thư.”
Dư ma ma không mặn không lạt ừ một tiếng, nói: “Lá gan ngươi thật lớn. Ngươi không nghĩ tới, Tam Tiểu Thư còn phải ở lại chỗ này, sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, thì làm thế nào? Một chút đường sống cũng không giữ lại, tại sao không học được một chút chững chạc nào của Kiều Đào vậy hả?”
Mặt Kiều Hạnh không còn một chút máu, nói: “Nhưng tiểu thư trước sau cũng là tiểu thư nhà quan, có thể nào để cho bọn họ làm nhục như thế?”
Dư ma ma chẳng nói đúng sai cười một tiếng, thầm nghĩ, nếu không phải phu nhân cần nàng, cái lão đạo sĩ Bạch Phong Quan kia lại nói như vậy, cái gì mà tiểu thư nhà quan cũng chẳng qua là một đám cỏ dại thôi. Chuyện trước mắt làm xong, ai sẽ vì nàng ra mặt?
Tất nhiên mấy người khác không biết trong lòng Dư ma ma nghĩ như thế nào, nhưng đều nhìn ra hôm nay tâm tình Dư ma ma không tệ. Kiều Hạnh tay chân cần mẫn tiến lên hầu hạ Dư ma ma, lời ngon tiếng ngọt thổi phồng, Kiều Đào im lặng không lên tiếng thu bát đũa, tự mình đi phòng bếp sắc thuốc cho Minh Phỉ lần nữa.
Đêm đến, Dư ma ma gác đêm cho Minh Phỉ, giống như vô ý nói: “Tam Tiểu Thư, người còn muốn ăn cao hoa đào không? Nhưng mùa này, hoa đào có thể sẽ khó tìm.”
Liền thấy gương mặt Minh Phỉ chột dạ và hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí nhìn bà ta, muốn ngồi dậy: “Ma ma, ta chỉ là thuận miệng cùng hai vị tỷ tỷ nói như vậy, ta không phải cố ý cho các ngươi thêm phiền toái. Các nàng không phải bởi vì chuyện này mà đánh nhau chứ? Vậy không trách được Phương nhi ghét ta rồi. Sau này ta không bao giờ tùy hứng nữa.”
Dư ma ma cười cười, đưa tay ngăn nàng lại, nói: “Chẳng qua là muốn ăn chút cao mà thôi, được coi là cái gì? Các nàng không phải là vì chuyện này ầm ĩ. Chuyện hôm nay, người có ý kiến gì không?”
Minh Phỉ liên tục đắn đo, nói: “Ma ma là hỏi chuyện Kiều Hạnh cùng Ngô thẩm, Diễm Nhi tỷ tỷ mâu thuẩn với nhau sao?”
Dư ma ma nói: “Đúng vậy. Khi đó, người sợ à?”