Đọc truyện Hết Khổ Chuyển Sướng – Chương 19
Edit: kimphuong172839
Kèm theo tiếng kêu hoảng hốt, Triệu Thanh Hề sửng sốt không dám quay đầu lại: “Anh là ai? Anh muốn làm cái gì?”
“Không cho nói chuyện, đàng hoàng một chút giao tiền ra đây.” Ngày ấy, Lệ Bảo Vinh đi khách sạn Tống Thành ăn cơm, thấy Triệu Thanh Hề chỉ huy nhân viên phục vụ, nghĩ thầm đây hẳn là bà chủ, liền muốn làm một chuyến, ở trên đường theo dõi mấy ngày, tối nay mới tìm thấy cơ hội ra tay.
Triệu Thanh Hề bị doạ sợ đến mức không thể nói chuyện, bỗng cảm thấy cái tay kia trượt ra rồi.
“Mẹ kiếp! Người phụ nữ của tao mày cũng dám động!” Gương mặt Tống Cẩn Thành u ám, nhanh chóng bắt lấy tay của Lệ Bảo Vinh, soạt một tiếng, Lệ Bảo Vinh ra sức gỡ bỏ tay ra, rút ra con dao đã sớm chuẩn bị từ trước……
Tống Cẩn Thành không để ý lòng bàn tay bị cắt một vết thương, trong nháy mắt máu tuôn ra.
Lệ Bảo Vinh lộ ra nét mặt hung ác, thừa cơ hội tránh thoát Tống Cẩn Thành, chạy ra ngoài.
“Mẹ nó, đừng chạy!” Tống Cẩn Thành nhịn đau, đuổi theo hai bước, đột nhiên lại bị hòn đá ở ven đường vướng chân làm anh ngã lảo đảo.
“Tống Cẩn Thành! Anh không sao chớ?” Triệu Thanh Hề hoảng hốt không dứt, chạy đến, cô theo ánh đèn yếu ớt xuyên qua tán lá đang xao động nhìn thấy bóng dáng Tống Cẩn Thành nằm dưới đất. “Tống Cẩn Thành, tại sao anh lại té xuống đất?”
“Chớ quấy rầy!” Tống Cẩn Thành phẫn hận mắng mẹ nó!
——
Khoa cấp cứu.
Bác sĩ một mặt băng bó cho Tống Cẩn Thành, một mặt mắng: “Vợ chồng hai người gây gổ đúng không? Cho nên mới chơi dao găm, muốn cắt cổ tay tự sát, muốn lấy cái chết để uy hiếp đối phương à? Có thể đổi mới một chút nội dung vở kịch hay không hả? Có muốn mạng hay không? Nếu vết thương lại sâu thêm chút nữa, cái tay này liền tàn phế! Làm một người đàn ông cụt tay, xem anh còn thế nào cùng vợ mình ở trên giường làm! Ta nói, hai người gây gổ thì gây gổ, nhưng không thể kích động đến mức liều mạng, hơn nữa vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, có chuyện gì mà không giải quyết được!”
Triệu Thanh Hề ngạc nhiên nhìn chằm chằm bác sĩ đang băng bó, kỳ vọng ông có thể nhanh chút, nhìn dáng vẻ Tống Cẩn Thành vừa toét miệng cười vừa đau đớn, thật làm người ta lo lắng.
“Bác sĩ, ông nhẹ một chút, anh ấy đau đến toát mồ hôi rồi.” Triệu Thanh Hề dặn dò.
Bác sĩ nhìn đôi nam nữ này: “Bây giờ mới biết đau lòng sao? Mới vừa rồi, lúc hai người cầm dao tại sao không suy nghĩ kỹ càng? Sau khi sự việc xảy ra lại đổi ý! Đáng đời! Có bản lĩnh thì cắt phía dưới của anh ta đi! Cô cũng không nhìn một chút vết thương sâu bao nhiêu, thua thiệt một người phụ nữ như cô thật đúng là xuống tay được! Vợ chồng sống chung phải dựa vào lẫn nhau, không thể chỉ có đàn ông chúng tôi nỗ lực, người phụ nữ cũng phải biết thương người đàn ông!”
Tống Cẩn Thành cười giống như con mèo ăn vụng, anh nhìn Triệu Thanh Hề, Triệu Thanh Hề tức giận liếc anh một cái, không thèm để ý đến anh.
“Trong khoảng thời gian này không thể thấm nước, chờ sau khi vết thương kết vảy rồi cắt chỉ mới có thể hoạt động……” Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, gia đình cãi nhau đến tai bệnh viện, cô cậu làm xấu mặt quá!”
Ông bác sĩ thao thao bất tuyệt cằn nhằn một đống chuyện cho đến khi Triệu Thanh Hề lôi kéo Tống Cẩn Thành ra khỏi phòng làm việc mới thôi nói.
“Anh ngồi ở chỗ này, em đi lấy thuốc.”
“Vợ! Tất cả nghe theo em!” Tống Cẩn Thành mở ra bàn tay trắng mập, mắt cười giống như là ngậm vào ánh sao.
Triệu Thanh Hề không nói gì. Lưu manh, vô sỉ!
Rời khỏi phòng phát thuốc, Triệu Thanh Hề xách theo túi thuốc trở lại hành lang thì thấy mấy cô y tá vây quanh Tống Cẩn Thành nói chuyện rất vui vẻ. Người này thật đúng là đến chỗ nào cũng có thể chọc phụ nữ.
“Đi thôi. Đi về!” Triệu Thanh Hề đi tới, bày ra vẻ mặt khó chịu cho anh coi!
“Các cô cứ trò chuyện tiếp đi, vợ tôi gọi tôi về nhà rồi!” Tống Cẩn Thành cười đứng dậy.
Chờ đi ra bệnh viện, đi trên đường, Triệu Thanh Hề muốn phát ra lửa giận trong lòng, lại cảm thấy không có lí do nào để làm vậy. Hai người không quen không biết, anh là ông chủ, cô là nhân viên, một cao một thấp, không cùng một con đường.
“Vợ à, em nói vài lời đi!” Mấy ngày trước, Tống Cẩn Thành vẫn còn nổi nóng, cho nên đi Thâm Quyến ở lâu mấy ngày, hôm nay mới trở lại, sau khi trở lại cũng không vào khách sạn mà đứng ở đối diện, cách dòng xe cộ người đến người đi đông đúc, nhìn Triệu Thanh Hề qua tấm kính. Muốn chờ cô chủ động lấy lòng!
“Có cái gì hay mà nói!” Món nợ lúc trước còn chưa có tính toán đây! Ngày đó, anh sập cửa tức giận đi ra còn rõ mồn một trước mắt cô.
“Mấy ngày tới anh không thể thấm nước, em phải chăm sóc anh đó, cho nên tối nay em ở nhà anh đi, bằng không anh muốn tắm gội đều không tiện!” Tống Cẩn Thành cười.
“Không cần tắm, chịu đựng! Thối không chết được đâu!” Triệu Thanh Hề bĩu môi.
“Phục vụ người đàn ông của mình còn không vui lòng! Vợ à, sớm muộn gì em cũng phải phải phục vụ anh tắm ngủ, lên giường…..” Tống Cẩn Thành cười to.
“Tống Cẩn Thành, anh có thể chớ đem chữ vợ treo ngoài miệng hay không? Em không phải vợ của anh, anh kêu như vậy là bôi nhọ thanh danh của em.” Triệu Thanh Hề bực bội, mấy ngày nay nhân viên trong khách sạn, trừ Trương Huệ Đình, đoàn người thấy cô liền kêu bà chủ.
Tống Cẩn Thành đột nhiên kề sát Triệu Thanh Hề, cúi đầu xuống nhẹ nói: “Người phụ nữ miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo! Em dám nói em không có tình ý với anh không?”
“Ai có tình ý với anh!”
“Không có tình ý thì em phát giận cái gì hả? Đám y tá kia muốn dính lên anh, anh có biện pháp gì? Anh cũng không thể treo tấm bảng ở trước ngực, trên đó viết: Tống Cẩn Thành thuộc sở hữu của Triệu Thanh Hề!”
“Tóm lại em đối với anh không có tình ý gì!” Triệu Thanh Hề quyết tâm bảo vệ lãnh địa của mình.
“Thanh Hề, em đối với anh có tình ý hay không trong lòng em hiểu!” Tống Cẩn Thành cũng không chọc thủng cô.
Triệu Thanh Hề biết mình nói không lại anh, tiếp tục đi về phía trước, đi hai bước, quay đầu lại nhét túi thuốc vào trong tay Tống Cẩn Thành: “Anh tự về nhà đi, em không theo cùng!”
Dù Tống Cẩn Thành có thừa nhẫn nại cũng bị mài không sai biệt lắm, ánh mắt lạnh lẽo: “Triệu Thanh Hề, em sợ hãi cái gì? Anh dây dưa ba tháng với em chỉ mới hôn môi, em đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh sao? Anh cho em biết, lấy tính tình của anh sớm đã đưa em lên giường!”
“Lưu manh, giả tạo, hỗn đản!” Triệu Thanh Hề cảm thấy người này càng ngày càng lộ ra diện mạo thật của mình rồi.
“Vào lúc này mới mắng chửi? Em nhìn một chút đầu gối của anh, tay phải của anh, không phải vì em mà bị thương!”
Triệu Thanh Hề nổi giận, cứng ngắc nửa phút, xoay người liền chạy, chạy đến đối diện trạm xe buýt mới ngừng lại thở dốc một hơi.
–
Ngày hôm sau, Triệu Thanh Hề vẫn như cũ đi làm ở khách sạn Tống Thành, thấy Tống Cẩn Thành không có tới, cô cũng được yên tĩnh.
Buổi trưa, đang ăn cơm thì Đường Lệ Na gọi điện thoại nói cha mẹ của cô tới thành phố muốn trả tiền lại cho Tống Cẩn Thành.
Triệu Thanh Hề không thể làm gì khác hơn là tạm thời về nhà.
Triệu Kim Sinh muốn tận mặt đem tiền trả lại cho Tống Cẩn Thành. “Ba mẹ, hai người đưa tiền cho con, con đi trả cho anh ta, ba mẹ khỏi mất công đi một chuyến nữa.”
Tôn Ngọc Hương vẫn còn nổi nóng, xị mặt không chủ động nói chuyện với con gái, liền nói với chồng: “Ông cho rằng tôi muốn gặp họ Tống kia hay sao? Chúng ta còn không phải vì cùng cậu ta thanh toán tiền, bảo cậu ta không được phép trở lại dây dưa con mình, bằng không loại người không biết xấu hổ này, cậu ta chủ động đi tới, tôi cũng sẽ không liếc mắt nhìn.”
“Thanh Hề, bây giờ gọi điện thoại cho cậu ta, hẹn cậu ta ở đâu đó, ba và mẹ của con tự mình đem tiền trả lại cho cậu ta.”
Tống Cẩn Thành nhận được điện thoại của Triệu Thanh Hề thì trong lòng rất vui mừng, rốt cuộc người phụ nữ này cũng mở lòng, chủ động nhận lỗi, nhưng đợi cô vừa mở miệng, Tống Cẩn Thành lập tức muốn đập điện thoại di động.
Tống Cẩn Thành đang buồn rầu bỗng nhìn thấy tay phải bị băng bó của mình, đột nhiên nghĩ ra biện pháp.
Ba mẹ Triệu thấy Tống Cẩn Thành cũng lười nói lời khách sáo: “Tống tiên sinh, nơi này là 8000 ngàn, cậu điếm lại đi, một chút cũng không thiếu.”
Tống Cẩn Thành nghiêng đầu nhìn Triệu Thanh Hề co đầu rúc cổ đứng ở sau lưng cha mẹ vợ, thấy đối phương đang nhìn bức tranh trên tường, ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh. Giỏi nhất là làm ngơ anh, Tống Cẩn Thành nói: “Bác trai bác gái, tiền này thật không cần trả lại, cứ cho là con đưa cho lễ ra mắt. Con thích Thanh Hề, không bao lâu nữa, con sẽ nhờ cha mẹ con tới cửa cầu hôn.”
Dừng một chút, còn nói: “Bác trai bác gái, hai người nhìn tay của con này, còn có chân con nữa, đều tại tối qua vì cứu Thanh Hề mới bị thương. Tình cảm con đối với Thanh Hề là đổ cả máu.”