Đọc truyện Hết Khổ Chuyển Sướng – Chương 12
Edit: Peiria
Khi Tống Cẩn Thành gọi điện thoại đến, Triệu Thanh Hề kinh hãi ngây ngốc vài giây, sao anh lại có số nhà chị họ?
“Đang làm cái gì vậy?” Tống Cẩn Thành sâu xa hỏi, anh vừa ký kết một thỏa thuận đầu tư cùng đối tác, điều đó nghĩa là nỗi lo sau khi anh tiến vào thị trường bất động sản sẽ được loại bỏ.
Triệu Thanh Hề thật sự không muốn trả lời anh, trong lòng oán hận mắng anh chưa về! Trở về thì đừng trách cô không khách khí!
Cô không thể lại sa vào loại tình cảm hư vô mờ mịt này, cô là một người phụ nữ thực tế, cô nên tìm một người đàn ông kiên định an ổn sống qua ngày.
“Không làm gì cả. Chỉ dọn dẹp vệ sinh thôi.” Triệu Thanh Hề nhàn nhạt trả lời.
“Thật chịu khó! Dọn dẹp vệ sinh rất tốt, khiến trong nhà khiến gọn gàng sạch sẽ, lại có thể rèn luyện thân thể.” Tống Cẩn Thành cười, nghĩ thầm rằng, bà xã tương lai thật hiền lành, về sau kết hôn toàn bộ chuyện trong nhà đều do cô lo liệu.
Triệu Thanh Hày không nói gì, Tống Cẩn Thành gọi điện thoại cho cô chỉ là vì nói chuyện phiếm? “Không có việc gì tôi tắt máy đây.”
“Ấy, đừng mà, một người bạn cũ về nước mang theo một chiếc di dộng nói muốn tặng anh, anh thấy đó là màu hồng, phụ nữ mới thích hợp dùng, tính toán ngày mai đưa cho em.” Tống Cẩn Thành nói láo vậy mà cực kỳ trôi chảy.
Lý Ba ở bên cạnh lắc đầu, đại ca, anh tự mình vào cửa hàng chọn di động, lại chăm chăm chọn di động dành cho phái nữ — có bẽ mặt hay không!
Lúc ấy, bà chủ cửa hàng điện thoại cười hỏi: “Ông chủ, anh mua di động tặng bạn gái phải không? Chọn chiếc này, vừa dùng tốt vừa có mẫu mã đẹp.”
Tống Cẩn Thành nhíu mày, “Tôi mua cho mình dùng không được sao? Lão tử chính là thích màu hồng.”
Bà chủ nghĩ thầm, khách hàng là Thượng đế, vì thế nheo mắt đánh giá Tống Cẩn Thành một lượt, oán thầm rằng, đàn ông theo đuổi phụ nữ còn che giấu!
Triệu Thanh Hề lắc đầu, cô còn phải kiếm tiền nuôi sống chính mình, hiếu thuận cha mẹ, không nuôi được di động. Năm 2000, có rất ít người dùng di động, đối với người dân mà nói di động là thứ xa xỉ. “Tôi không dùng di động, anh giữ lại cho chính mình dùng, hoặc là tặng người khác. Tôi tắt máy đây.”
Tống Cẩn Thành nghe tiếng tút tút, im lặng một lát, “A, giận rồi phải không? Chẳng lẽ là trách mình nhiều ngày qua không để ý đến cô ấy?” Lúc này, Tống Cẩn Thành sớm đã quên chuyện muốn lạnh nhạt Triệu Thanh vài ngày, anh chịu không nổi, anh muốn nghe giọng cô, muốn gặp mặt cô…
“Phụ nữ đúng là hay thay đổi!” Tống Cẩn Thành cất di động, bước ra khỏi cửa hàng.
Lý Ba cười, “Đại ca, anh đã quên câu nói, phụ nữ càng được chiều chuộng sẽ càng lớn mật, đàn ông không thể chiều hư, có lẽ là cô Triệu không muốn quen anh.”
Tống Cẩn Thành dừng lại, khó chịu cau mày, “Cậu biết cái gì! Nói chuyện vô ích!”
Sáng hôm đó sau khi Triệu Thanh Hề đưa cháu gái về được một lát thì mưa như trút nước, lúc về đến nhà ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi.
Mẹ Triệu Tôn Ngọc Hương thấy con gái trở về, bày ra sắc mặt khó coi, tiếp tục đan giỏ trúc.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Trước đây Triệu Thanh Hề về nhà, mẹ cô cao hứng lại nhiệt tình, còn hôm nay ngay cả nhìn cô cũng chưa buồn nhìn.
“Thể diện của cha mẹ đều bị con làm cho mất hết, còn dám hỏi mẹ – mẹ làm sao vậy? Con nói cho mẹ biết họ Tống kia có vợ rồi phải không? Có phải cậu ta có rất nhiều tiền, thấy con xinh đẹp như hoa như ngọc thì dùng tiền bạc lấy lòng con, bảo con đi theo cậu ta? Có phải con làm tình nhân của người ta, phá hoại gia đình người ta hay không? Thật là nhìn không ra, Triệu Thanh Hề, cha mẹ tân tân khổ khổ nuôi con ăn học đại học, là vì cho con đi làm cái loại chuyện không thể chấp nhận này hay sao? Mười mấy năm đọc sách công toi sao? Họ Tống kia đúng là không phải người tốt, lúc đầu nhìn thấy cậu ta ở bệnh viện, mẹ thấy cậu ta cũng tử tế, cho rằng cậu ta tốt bụng mới cho mẹ mượn tiền, ai biết thực ra cậu ta là ‘nhân mạc cẩu dạng’(*), con gái mẹ mới hơn hai mươi, cậu ta lại có thể lừa một cô gái không có đầu óc, không biết đạo lý đối nhân xử thế…”
(*) nhân mạc cẩu dạng: mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất nghiêm túc lịch sự nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Tai tiếng con gái mình theo người đàn ông đã có vợ, không biết là ai tạo ra… Ban đầu, Tôn Ngọc Hương không thèm để ý lời xằng bậy liên quan đến cô, về sau tin đồn ngày càng cẩu huyết, càng ghê tởm, rốt cuộc bà không bình tĩnh được nữa, ‘thụ yếu kiểm nhân yếu bì’(*), bà sống hơn nửa đời người, khi nào thì bị gièm pha như thế. Người trong thôn sau lưng không chừng đang cười nhạo bà mấy chục lần rồi.
(*) Câu này muốn nói con người ai cũng có cảm giác xấu hổ.
Con gái là thịt trên người bà, cô bị người vu hãm (vu oan + hãm hại), bà làm mẹ càng thương tâm hơn.
“Mẹ, con và Tống Cẩn Thành chỉ là bạn bè bình thường, ai nói con là tình nhân của anh ta? Anh ta chưa kết hôn, người ta là côn đồ đấy.” Triệu Thanh Hề như lọt vào trong sương mù, trong lòng thầm đoán phỏng chừng là có người nói bậy về chuyện của cô và Tống Cẩn Thành. “Mẹ, con và Tống Cẩn Thành thực sự không có quan hệ.”
Trong lòng mẹ Triệu vẫn tức giận, ném nan tre trong tay xoay người vào nhà, “Con không cần giải thích với mẹ, tục ngữ nói đi đoan ngồi chính, không có lửa làm sao có khói, nếu như con quang minh lỗi lạc, không ai có thể nói bậy cho con.”
Hốc mắt Triệu Thanh Hề phiếm hồng, thật sự là không trộm được gà còn mất nắm gạo, cô không nghĩ tới chuyện cùng Tống Cẩn Thành nói chuyện yêu đương, nhưng cô cảm thấy họ có thể làm bạn bè.
Bạn bè có nhiều loại, vì vậy sau này không cần anh giúp đỡ nữa.
Buổi tối, người một nhà ăn cơm chiều, Triệu Thanh Hề chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Cha Triệu – Triệu Kim Sinh uống rượu cao lương nhà mình ủ: “Thanh Hề, cha tin tưởng con và họ Tống không có loại quan hệ không sạch sẽ, người ngoài đồn đại gì chúng ta không xen vào, tính tình con gái cha thế nào cha rất rõ. Tìm cái thời gian trả lại tiền ch họ Tống, về sau hai người không cần dây dưa nữa.”
Sau khi trở lại thành phố Thanh Ninh, ban đêm Tống Cẩn Thành lòng như lửa đốt đi tìm Triệu Thanh Hề, kết quả biết được cô đã về quê.
…
Buổi sáng sau khi rời giường, Triệu Thanh Hề cùng Tôn Ngọc Hương đi chợ, Tôn Ngọc Hương không để ý đến cô nhưng lại mua tất cả đồ con gái thích ăn, cá trắm cỏ, thịt bò màu đỏ sẫm, cải thìa xanh nhạt…
“Thanh Hề, nhà cháu có khách đến chơi!” Bác gái Triệu hàng xóm cách vách đeo giỏ trên khuỷu tay, “Nghe nói từ thành phố tới, là đàn ông, bộ dạng vô cùng tuấn tú…”
Triệu Thanh Hề và mẹ cô chạy về nhà. Tống Cẩn Thành đang đứng trước cửa nhà cô hút thuốc, tay xách một cái túi đỏ.
Tống Cẩn Thành ném tàn thuốc xuống, dụng chân dập tắt, “Chào dì.”
Sau khi thấy mẹ mình coi như không có Tống Cẩn Thành trực tiếp vào nhà, cô mới nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Đến thăm em.”
“Tôi có cái gì đẹp. Anh mau về đi.”
“Thanh Hề, anh từ xa tới một chuyến, ngay đến cửa nhà em cũng chưa vào, tốt xấu gì cũng phải để anh uống miếng nước rồi đi.” Tống Cẩn Thành hơi nhếch khóe miệng.
Triệu Thanh Hề trầm mặc một lát, cô nhớ tới phim truyền hình, tiểu thuyết ngôn tình mình từng xem. Nữ chính không muốn gặp nam chính, nam chính bèn quấn quít làm phiền, muốn chiếm được tình yêu! Dùng các phương pháp khiến cho nữ chính thay đổi. Tống Cẩn Thành đặt tiểu thuyết ngôn tình, chắn chắn sẽ là nam thần vạn năng, có thể mê đảo muôn vàn độc giả.
Nhưng cô không phải nữ chính trong phim truyền hình, cô rất thực tế.
“Anh vẫn nên trở về đi, cha mẹ tôi không thích anh.” Triệu Thanh Hề lạnh giọng nói.
“Thanh Hề, bảo bạn con vào đây ngồi một lát.” Tôn Ngọc Hương nhìn một đôi nam nữ nói.
Triệu Thanh Hề chống lại nụ cười quỷ dị của Tống Cẩn Thành, mặt nhất thời ửng đỏ, cực kỳ xấu hổ.
Tuy nhiên sự thật cũng đúng như cô nghĩ, Tôn Ngọc Hương không cho Tống Cẩn Thành trái ngon để ăn.
Mẹ cô rót chén nước cho Tống Cẩn Thành: “Tống tiên sinh, con gái tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, thế sự hiểm ác, cho nên dễ dàng bị đàn ông tràn đầy tâm địa gian giảo trong bụng lừa gạt, lão Triệu nhà tôi coi trọng thanh danh, đối với người hủy hoại thanh danh của con gái, chúng tôi sẽ không thích. Nhà chúng tôi sẽ mau chóng tra lại tiền cho cậu. Về sau cậu không cần đến quấy rầy con gái của tôi nữa…”
Ánh mắt Tống Cẩn Thành lướt qua Triệu Thanh Hề, “Dì, cháu đối với con gái dì là thật lòng thật dạ. Cháu không trăng hoa, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào khác, hủy danh dự của Thanh Hề, cháu không biết dì muốn ám chỉ cái gì?”
Tôn Ngọc Hương rất muốn đuổi anh ra ngoài, “Thanh Hề, bảo bạn con về đi!” Nói xong, vào phòng ngủ.
“Dì à, nếu có ai nói nhảm gì đó bên tai dì, cháu có thể giải thích, cũng có thể đối chất trước mặt người đó, cháu đối với Thanh Hề là thật tâm, cháu thích cô ấy…”
Tống Cẩn Thành còn chưa nói xong, Triệu Thanh Hề đã cắt ngang, “Tống Cẩn Thành ngươi về đi! Không cần làm mẹ tôi tức giận.”
Tống Cẩn Thành nhíu mày, bước tới, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai nắm tay Triệu Thanh Hề.
“Tống Cẩn Thành anh muốn làm gì? Mau buông ra!” Triệu Thanh Hề tức giận – – Tống Cẩn Thành lại dám động chân động tay muốn giở trò lưu manh với cô!!
“Em giải thích xem cái gì gọi là hủy hoại thanh danh của em? Anh không làm chuyện có lỗi với em, sại sao lại đội cái mũ cây củ cải hoa tâm lên đầu anh?” Tống Cẩn Thành lạnh lùng hỏi.
“Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai! Anh mau buông tay tôi ra, về đi!” Triệu Thanh Hề nhíu mi, cố gắng tách bàn tay người đàn ông ra.
Cô không muốn bước vào một đoạn tình cảm không có tương lai, lại càng không muốn sa chân vào vũng bùn!
Tống Cẩn Thành đi rồi, Tôn Ngọc Hương mới ra khỏi phòng ngủ, cùng con gái nói chuyện về người hàng xóm Triệu Tĩnh, mục đích là muốn nữ nhân lấy đó làm gương, ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Triệu Tĩnh lớn hơn Triệu Thanh Hề, hai người có quan hệ tốt từ khi còn nhỏ, nhau đi học tiểu học, sơ trung (tương đương cấp 2 ở Việt Nam), về sau Triệu Tĩnh không thuận lợi thông qua cuộc thi, cho nên không học trung học, còn Triệu Thanh Hề lại học ở trường trung học tốt nhất trong thị trấn.
Qua hai năm, Triệu Thanh Hề nghe nói Triệu Tĩnh theo một người đàn ông từ tỉnh ngoài tới, người đàn ông đó khá lớn tuổi, nói mình và vợ ly hôn.
Có lần, vào Chủ nhật, trường học nghỉ, Triệu Thanh Hề về nhà nhìn thấy Triệu Tĩnh, phải hình dung như thế nào nhỉ, trên mặt Triệu Tĩnh trát đầy son phấn, ăn mặc gống như phu nhân nhà giàu mới nổi.
Thời gian có thể kéo dãn tình bạn thắm thiết. Khi Triệu Thanh Hề nói chuyện với Triệu Tĩnh, thực sự cảm thấy có sự khác biệt nàng quan tâm cuộc sống của Triệu Tĩnh, nhưng Triệu Tĩnh lại tán gẫu về chuyện chăm sóc đàn ông.
Về sau, vợ của người đàn ông kia tới thành phố Thanh Ninh tìm chồng, Triệu Tĩnh bị phát hiện, vợ người đàn ông kia liền sai người đánh Triệu Tĩnh một trận, có thể tưởng tượng được, Triệu Tĩnh đã rơi vào cảnh mất cả người lẫn của.
Triệu Thanh Này cảm thấy khổ sở thay cho Triệu Tĩnh nên đi thăm cô ấy. Triệu Tĩnh nói: “Con mẹ nó lão già kia đúng là mặt người dạ thú, chơi tôi chán chê, bị vợ hắn phát hiện thì lập tức đạp tôi… Thanh Hề, đàn ông không đáng tin cậy! Phụ nữ chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhân lúc tuổi trẻ có vốn liếng, cố gắng làm việc kiếm tiền.”
Triệu Thanh Hề hỏi: “Triệu Tĩnh chị có tính toán gì cho sau này chưa?”
Lại về sau, Triệu Thanh Hề lên đại học, nghe người trong thôn đồn rằng Triệu Tĩnh theo một người đàn ông khác – – tuổi còn lớn hơn, cũng nhiều tiền bạc hơn, hơn nữa đã sớm mất vợ.
Nghe nói Triệu Tĩnh từng mang thai, nhưng bởi vì người đàn ông đó nghi thần nghi quỷ, cảm thấy chính mình lớn tuổi, không có khả năng sinh đứa bé, hoài nghi Triệu Tĩnh nuôi “Tiểu bạch kiểm” (mặt trắng nhỏ) bên ngoài, bắt cô ấy đi phá thai, Triệu Tĩnh nói đứa bé đích thực là con ông ta, ông ta không tin, về sau quyền đấm cước đá, cuối cùng đứa bé không giữ được…
“Mẹ, Triệu Tĩnh và người đàn ông trung niên kia ly hôn rồi sao? Hơn nữa một chút phí chia tay đều không được?” Triệu Thanh Hề khó có thể tin nổi.
“Cũng không phải vậy! Nghe nói là ‘tịnh thân xuất hộ’(*). Thanh Hề, mẹ nói con nghe chuyện này, là muốn dạy con ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, chọn sai đàn ông thì sẽ khổ cả đời.”
(*) Cả người sạch sẽ đi ra khỏi nhà, không mang theo bất cứ thứ gì.
Triệu Thanh Hề gật đầu.