Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 88: , chương 47.7
Trường đao trong tay Nghiêm Lạc khẽ chuyển, Chúc Tiểu Tiểu hiểu rõ, anh đang chuẩn bị xuất chiêu, anh muốn giết cô, anh muốn giết cô!
Giữa tình thế cấp bách, Chúc Tiểu Tiểu dùng lực kéo dứt đá tinh hồn trên cổ, quăng về phía đám yêu quỷ trong bóng tối. Nghiêm Lạc đang định vung đao, lại nhìn thấy đá tinh hồn bay đi, nếu bị lũ yêu quỷ nuốt vào thì sẽ rất phiền phức. Anh xoay cánh tay, lật lòng bàn tay, “bụp” một cái tiêu diệt hết lũ yêu quỷ kia, đón lấy đá tinh hồn của mình.
Đá tinh hồn vô cùng hoàn hảo, không hề vỡ hỏng, sợi dây nhỏ xâu chuỗi nó lại đứt rồi, bên trên còn dính một chút máu. Đó là máu của Chúc Tiểu Tiểu do giật quá mạnh làm cổ bị xước, để lại trên sợi dây.
Nhìn thấy vết máu, Nghiêm Lạc có chút ngây ra, anh vê tay lên vết máu kia, trong lòng trào dâng cảm xúc gì đó không thể diễn tả. Nếu như vừa rồi cô không tránh được, anh một đao đó chém xuống… Anh rùng mình, khôi phục lại thần phách. Thật đáng tiếc, vừa rồi sao anh lại không giết chết cô!
Nghiêm Lạc thu lại hết đá tinh hồn, vừa quay đầu, đã thấy Chúc Tiểu Tiểu chạy được khá xa rồi.
Anh quay người định đuổi theo, nhưng lại thấy sáng lóa lên một cái, Tề Nghiên La đã đuổi đến rồi, cô đang giữ ngang đao, chắn trước mặt anh. Nghiêm Lạc cực kỳ tức giận, anh lạnh lùng hừ một tiếng, trên tay, trường đao liền hiện ra. Anh nâng đao chỉ vào Tề Nghiên La: “Giết ngươi rồi, ta vẫn có thể đuổi kịp cô ta”.
Tề Nghiên La vẻ mặt bình tĩnh, dựng thẳng sống lưng, đứng trước mặt anh, cô nói rõ ràng: “Anh, Heo Con vì anh, không sợ chết! Và em, cũng như vậy!”.
Chúc Tiểu Tiểu không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, Nghiêm Lạc vì sao không đuổi đến? Do A La ngăn cản anh rồi, hay đá tinh hồn đã xảy ra vấn đề gì, và cũng có thể là anh đang tính toán gì đó? Cô không để ý nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ, cô cắn chặt răng gắng sức chạy theo Thủy Linh,
Chúc Tiểu Tiểu toàn thân lạnh giá, đau đớn, giống như ró nghìn mũi kim đâm loạn trong xương, lại giống như có vô số lưỡi dao sắc nhọn từng nhát từng nhát chém bừa lên thân thể. Trong khi đó, bàn chân cô, sớm đã bị nướng cháy rồi, mỗi một bước đều như giẫm trên than hồng.
Chúc Tiểu Tiểu dốc sức chạy, thỏ gấp từng hồi, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô toát mồ hôi, nhưng chẳng cảm thấy ấm hơn chút nào. Không khí lạnh lẽo thấm xuống mồ hôi, khiên đầu cô đau như muốn nứt ra, nhưng cô không có cách nào, cô không thể quay đầu, cô phải bỏ qua tất cả đau đớn, phải cùng Thủy Linh chạy về phía trước.
Đường rất dài, xung quanh rất tối, mọi thứ đều tồi tệ giống như ngày tận thế ở trong phim ảnh. Một bóng đen đột nhiên từ phía sau tường đá bên cạnh lao về phía cô. Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn nhìn, dùng lực cầm Tiểu Phấn Hồng đâm thật mạnh. Bóng đen kia “roạt” một tiếng, lăn một vòng trên mặt đất, là một linh hồn của yêu thú giống như chó, cái miệng máu bê bết của nó đang nhe ra, lại lần nữa lao về phía Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu lúc này đầu óc trống rỗng, nhưng xuống tay lại vừa mạnh vừa chuẩn. Hai đòn chú mạnh được đánh ra, thêm vào đó là một nhát đâm của Tiểu Phấn Hồng, hồn yêu thú kia lập tức tan thành tro bụi.
Chúc Tiểu Tiểu chẳng để ý đến nó, tiếp tục chạy.
Cô cứ chạy như thế, đụng phải yêu quỷ ma hồn thì gắng sức giết chết, sau đó lại tiếp tục chạy, tiếp tục giết chóc…
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy thân thể đã không phải là của mình nữa, đầu óc cô tự động khống chế tứ chi, mọi thứ trên người cô càng lúc càng đau đớn, sự kiệt quệ sắp ép cô ngã xuống. Nhưng cô vẫn đang chạy, giống như khi cô vừa vào công ty chưa được bao lâu, Boss đã huấn luyện thể lực cho cô vậy. Tiểu Tiểu vẫn kiên trì không ngừng, cố gắng chạy.
Ngày đó cô chạy phía trước, Boss lái xe ở phía sau, từ xa nhìn theo cô. Lúc ấy chân cô cũng rất đau, thân thể cũng rất mệt mỏi. Cô vẫn chưa yêu Boss, cô cảm thấy anh rất nghiêm khắc, cả ngày mặt lạnh với mọi người, nhưng anh biết mua kem mùi vị siêu ngon cho cô, vì muốn ép cô chạy đường dài mỗi sáng, ngày nào cũng lái xe đến đón cô, sau đó còn mang những bữa sáng rất ngon cho cô ăn…
Tất cả những điều này, hình như đều quá xa xôi rồi. Nhớ lại lúc đầu anh đem đá tinh hồn của mình cho cô, anh nói cô không được tháo ra, đá đó sẽ bảo vệ cô, như thế anh sẽ yên tâm hơn.
Nhưng không ngờ rằng, có một ngày cô cần phải dùng đá tinh hồn để đổi lấy tính mạng, lại là phải từ dưới đao của anh, nhặt mạng của mình về.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy tròng mắt cay sè, nhưng không hề rơi lệ. Tất cả những hồi ức đẹp đẽ của quá khứ đều trở thành động lực giúp cô chống chọi, giúp cô chạy tiếp. Cô cảm thấy có lẽ mình không ra được nữa, cô sẽ chết ở trong địa ngục. Nhưng cô hy vọng trước khi chết, có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Cô muốn cứu Boss về. Boss yêu thế giới này như thế, anh bệnh rồi, cô không thể để anh bị bệnh mà hủy đi những gì mình yêu quý. Cô không muốn anh phải buồn bã.
Trái tim Chúc Tiểu Tiểu như muốn nổ tung. Toàn thân cô bị thương, máu tươi chảy xuống. Tiểu Tiểu từng bước từng bước, chạy theo Thủy Linh, nhưng cô đã sắp không chạy nổi nữa rổi. Cô cố gắng cổ vũ, cưỡng ép bản thân, nhưng cô thật sự sắp không chạy nổi nữa rổi.
Chính vào lúc Tiểu Tiểu chuẩn bị ngã xuống, Thủy Linh cuối cùng hét lên một câu: “Đúng là chỗ này!”.
Chúc Tiểu Tiểu chân mềm nhũn, “phịch” một cái quỳ trên mặt đất. Hai tay cô chống xuống, hổn hển hít từng ngụm khí lớn. Sau khi đã thở cả hồi lâu, cô lấy nước lọc từ trong ba lô lớn phía sau lưng ra, ừng ực nuốt mấy ngụm, lúc này mới có thể chậm chạp bò dậy.
Thủy Linh lãng đãng di chuyển xung quanh, tìm kiếm cửa vào. Chúc Tiểu Tiểu nhìn tứ phía, chỗ này giống như điểm cuối của một ngõ nhỏ dài, hình như kịch đường rồi, ba mặt đều bị bao cứng lại, chẳng trách Thủy Linh vẫn luôn nói chỗ đó không tìm thấy đường.
Thủy Linh bay một vòng quay lại bên cạnh Chúc Tiểu Tiểu hét lên: “Phải nhanh một chút, nếu không anh ta sẽ đuổi đến”.
Chúc Tiểu Tiểu từ dưới đất bò dậy, nói như tự an ủi: “Tôi đã ném đá tinh hồn đi rồi, anh ấy chắc không thể tìm đến chỗ tôi nhanh như thế đâu. Hy vọng A La không sao”. Cô vừa nói vừa men theo bức tường bao mà đi, vừa đi vừa cẩn thận quan sát: “Thủy Linh, nếu như anh ấy đuổi đến nơi, cô hãy chạy mau nhé. Nếu lúc đó chúng ta tìm thấy Tỉnh tuyền rồi, cô hãy đem nước Tỉnh tuyền ra ngoài, giao cho A La, để bọn họ nghĩ cách trị khỏi cho Boss. Còn nếu không tìm thấy, cô cũng đừng hối tiếc, hãy bảo A La và Cửu Thiên Huyền Nữ phong ấn tôi với Boss lại trong này, tôi ít nhất còn có thể chết bên cạnh anh ấy”.
“Phi, phi, phi! Toàn nói mấy lời xui xẻo, chúng ta hành động nhanh một chút, tìm thấy Tỉnh tuyền trước khi anh ta đến. Có nước rồi, tôi sẽ vô cùng lợi hại, chúng ta sẽ đánh ngã anh ta, vui vẻ mang nước Tỉnh tuyển ra ngoài, khải hoàn trở về. Cái gì mà chết với không chết, phong ấn với không phong ấn, cô yếu đuối như thế này à?
Chúc Tiểu Tiểu cười: “Thủy Linh, ngữ khí dạy dỗ người của cô, đúng là có một chút giống Boss”.
“Thật sao?” Thủy Linh đắc ý, hóa ra khí thế của nó mạnh đến vậy.
“Ừ, nhưng mà Boss nói ngắn gọn hơn một chút, khí thế mạnh hơn một chút, có sức thuyết phục hơn một chút.”
Thủy Linh vừa nghe thấy, “ào” một cái sụp xuống thành vũng nước, không phục: “Cái gì cũng là Boss của cô mạnh, cô vốn chẳng phải đang khen người ta”.
“Thủy Linh!”
“Cái gì?” Hừ, nó vẫn đang tức giận đó.
“Tôi nghĩ tôi tìm thấy đường rồi.”
“Sao?” Thủy Linh thoắt cái nhảy lên, nhìn xung quanh một vòng: “Tiểu Tiểu, cô đang ở đâu vậy?”.
Sao mà chớp mắt một cái đã không thấy đâu rồi? Thủy Linh lúc này rất lo lắng.
Giống như vậy, âm thầm lo lắng cho Chúc Tiểu Tiểu, còn có Tề Nghiên La.
Cô đã đánh với Nghiêm Lạc hơn trăm chiêu, trên người lúc này toàn là vết thương. Cô phải tỉnh táo hơn Chúc Tiểu Tiểu, cô hiểu rõ Nghiêm Lạc thành ma rồi, không thể nào nói chuyện tình cảm như trước kia được nữa, cho nên cô xuống tay không lưu tình, mỗi một chiêu đều dốc toàn lực. Nhưng dù vậy, công lực của cô vốn dĩ không bằng Nghiêm Lạc, thêm vào đó ma tính khiến pháp lực của anh tăng mạnh, cho nên Tề Nghiên La căn bản không phải là đối thủ của anh.
Nhưng Tề Nghiên La cắn chặt răng, cô muốn tranh thủ thời gian cho Chúc Tiểu Tiểu. Tỉnh tuyền là phương pháp duy nhất có thể cứu Nghiêm Lạc, mà Chúc Tiểu Tiểu là người duy nhất có khả năng phá được kết giới, tìm thấy Tỉnh tuyền, thành bại đều ở hành động này.
Nếu bây giờ thất bại, không những cô và Chúc Tiểu Tiểu đều phải mất mạng ở địa phủ, đại chiến của Nghiêm Lạc và chư thần e rằng cũng không tránh được. Thế giới này, là thế giới Nghiêm Lạc tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực để duy trì bình ổn, không ngờ rằng đến một ngày, sẽ có thể bị hủy diệt trong chính tay anh.
Tề Nghiên La lăn qua bên, mạo hiểm tránh một đòn tấn công của Nghiêm Lạc. Cô biết bản thân mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, cô chỉ cầu cho Chúc Tiểu Tiểu có thể thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền, mang nước suối ra ngoài. Những lời cô nói toàn bộ đều thật lòng, Chúc Tiểu Tiểu không sợ chết, cô cũng không sợ.
Những việc khác cô đều đã sắp xếp xong xuôi, nếu như cô thật sự không quay về được, Tất Mặc Kỳ nhất định sẽ vì cô chấn hưng lại địa phủ. Thực ra anh vẫn luôn thích hợp với vương vị này hơn cô, tư chất của anh tốt hơn cô, bản lĩnh của anh cao hơn cô, sự nhẫn nại và nghị lực của anh càng mạnh hơn cô, nhưng anh lại cam tâm lúc nào cũng chỉ đứng sau lưng cô.
Từ trước đến nay, anh đều mỉm cười đứng sau cô.
Tề Nghiền La mắt đỏ hoe, đại đao vung lên, lại lần nữa đánh về phía Nghiêm Lạc.
Nếu nói trong lòng còn hối tiếc điều gì, cô chỉ hối hận, nhiều năm như thế đã không đối tốt với Tất Mặc Kỳ một chút. Cô quá kiêu ngạo, quá tự phụ, vì sao cô không đối xử với anh tốt hơn chứ?
Nghĩ đến Tất Mặc Kỳ, Tề Nghiên La có chút hoảng loạn, nhưng đột nhiên cảm thấy đất dưới chân hơi hơi chấn động. Lẽ nào Chúc Tiểu Tiểu đã tìm thấy rồi? Tề Nghiên La còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy sắc mặt Nghiêm Lạc biến đổi. Rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn chấn động này.
Hai người đồng thời sững lại, nhưng ngay sau đó lại lao vào chém giết. Lúc này ai cũng nôn nóng giành được thắng lợi, càng đánh càng sung. Nhưng trong đó, một người sức mạnh đã suy yếu, khí lực kiệt quệ, thắng thua đương nhiên rất nhanh chóng phân rõ.
Trường đao của Nghiêm Lạc vung ngang, Tề Nghiên La tránh không được, chỉ đành giơ đao chống đỡ, nhưng lần này công lực quá mạnh, Tề Nghiên La không giữ nổi đại đao trên tay, “choang” một tiếng, đại đao rơi xuống, lăn sang một bên. Nghiêm Lạc lại bồi thêm một cước, Tề Nghiên La bị đá ngã xuống đất.
Nghiêm Lạc chẳng buồn nhìn, lập tức quay người đuổi về phía lúc nãy mất dấu Chúc Tiểu Tiểu.
Anh ấy vì sao không nhân cơ hội này giết mình?
Tề Nghiên La không còn thời gian mà kinh ngạc, cô bắt buộc phải ngăn anh, bất luận thế nào, không thể để anh tìm thấy Tiểu Tiểu. Trong tình huống cấp bách, Tề Nghiên La bật dậy giơ tay đánh về phía Nghiêm Lạc.
Cô hy vọng cơn chấn động vừa rồi thật sự biểu thị Chúc Tiểu Tiểu đã tìm thấy Tỉnh tuyền, vậy việc cô phải làm, chính là giữ Nghiêm Lạc lại, dù có chết, cũng phải tranh thủ chút thời gian cho Chúc Tiểu Tiểu.
Nhưng một đòn này cuối cùng đã khiến Nghiêm Lạc thực sự nổi giận. Anh quay người, vung tay, một chưởng cực mạnh lập tức đánh lên người Tề Nghiên La. Tẽ Nghiên La nặng nề ngã xuống, nôn ra một ngụm máu,không còn sức lực cử động nữa.
Nghiêm Lạc ngay sau đó vung đao lên, trực tiếp chém về phía cô. Tề Nghiên La nhìn thẳng vào mắt anh, bên trong đó chỉ có hận thù, có cơn khát máu, mà chẳng có lấy một chút tình huynh muội ấm áp nào. Người anh trai thường hay xoa đầu, gọi cô là tiểu muội, người anh trai luôn luôn nghiêm mặt khiển trách cô kia, cô sợ là không thể nhìn thấy được nữa rồi.
Tề Nghiên La lớn tiếng gọi: “Anh!”.
Đây là lần cuối cùng cô gọi anh rồi, để cô gọi anh thêm một lần nhé.
Năm đó huynh muội bọn họ vì chuyện của Heo Con mà trở mặt, cô và anh bất hòa nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp mặt liền cãi nhau. Nhưng có ai từng nghĩ, bọn họ lại thật sự có ngày phải nói chuyện với nhau bằng gươm đao thế này.
Cô cuối cùng đã ở vào vị trí của anh năm đó, cô hiểu anh rồi, cô đã hiểu tâm trạng muốn bảo vệ người yêu trong hoàn cảnh tuyệt vọng của anh, chỉ đáng tiếc… Trước mắt, lưỡi đao đen đang phát ra một luồng sáng lạnh lẽo giữa khung cảnh u ám, Tề Nghiên La biết lần này không tránh được nữa, cô khép mi, nhưng không nhịn được, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt xa lạ kia.
Cô đợi thanh trường đao kia bổ xuống, cô đợi cơn đau cùng cực sắp đến và sự kết thúc của sinh mệnh, trong lòng khẽ nói: “A Mặc, xin lỗi! Heo Con, cậu phải cố lên!”.
Nhưng đau đớn lại không đến giống như Tề Nghiên La dự liệu.
Trong thời khắc nguy cấp, cô cảm thấy bản thân bị một luồng khí cuốn đi, và sau đó nghe thấy một tiếng “choang” cực lớn.
Tề Nghiên La kỉnh ngạc mở mắt, nhìn thấy một bóng đen mạnh mẽ kiên cường chắn giữa cô và Nghiêm Lạc, người đó tay cầm song kiếm, khí thế rạng ngời. Anh, bảo vệ cho cô.
Là A Mặc!
Tề Nghiên La nâng tay lên che mắt, nước mắt đã không kìm giữ được, trào ra rồi.
Anh làm sao lại đến, anh làm sao lại đến!
Anh rõ ràng đã đồng ý ở lại cao ốc Đế Cảnh đợi cô, anh rõ ràng đồng ý khi cô không có mặt sẽ thay cô chủ trì đại cục thật tốt, anh rõ ràng đồng ý bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ lấy chuyện của địa phủ và nhân gian làm nhiệm vụ hàng đầu…
Cô không có mặt, anh chính là vua. Anh vốn dĩ nên là vua.
Anh vì sao lại đến?
Tề Nghiên La ngã trên mặt đất khóc nấc mà không thành tiếng, Tất Mặc Kỳ lại không quay đầu nhìn cô, lúc này anh không để ý đến cô được. Nghiêm Lạc mắt đỏ rực, đánh trượt một đao rồi lại roạt roạt tấn công thêm mấy đao. Tất Mặc Kỳ nghiêm cẩn chờ đợi, ứng phó, hai người anh đến tôi dừng, nhanh như chớp đánh hơn mười chiêu.
Lúc này từ đáy địa ngục lại lần nữa truyền đến cơn chấn động, thân hình ba người cũng khẽ rung lên.
Nhất định là Chúc Tiểu Tiểu, nhất định là cô tìm thấy Tỉnh tuyền rồi!
Tề Nghiên La phấn chấn tinh thần, bò dậy cầm lấy đại đao của mình, cô và A Mặc hợp lực, chắc còn có thể giữ chân Nghiêm Lạc.
Nhưng Nghiêm Lạc lại không cho bọn họ cơ hội, anh cũng biết tình thế không tốt, nên vô cùng sốt ruột. Nghiêm Lạc đá mạnh một cái, cán đao vung ngang, ép Tất Mặc Kỳ lùi sang một bên, sau đó vươn hai tay lên, miệng lẩm bẩm niệm.
Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đồng thời kinh hãi, trong lòng biết điều tồi tệ sắp tới. Nhìn chiêu thức này của Nghiêm Lạc, e là đang muốn thả hết đám yêu quỷ bị giam trong địa ngục ra rồi.
Quả nhiên bốn phía lập tức truyền đến những tiếng “cạch tách, cạch tách”, Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La nghe thấy, từ xa, tiếng gầm thét rùng rợn truyền đến, hai người nhìn nhau một cái, tốc độ tấn công về phía Nghiêm Lạc.
Nhưng Nghiêm Lạc sớm đã có chuẩn bị, anh hợp hai tay lại, “phập” một cái đẩy lòng bàn tay ra, một luồng kình lực cực lớn ập đến, Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La “roạt roạt roạt” liên tiếp lùi mấy bước, Nghiêm Lạc cũng mượn luồng lực đạo này, bay ra xa tựa như một con gió.
Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đang định đuổi theo, bên cạnh bỗng nhiên có mấy con quỷ xông ra, nhào về phía bọn họ.
Tất cả lồng ngục giam lũ yêu quỷ, ma hồn đều bị phá, bọn chúng lại bị mê chú kích động, lúc này đã bất chấp tất cả, thấy người là giết. Yêu quỷ dễ diệt nhưng rất vướng víu, chém được con này lại gặp phải con khác. Ở trong địa ngục, cũng không biết rốt cuộc giam giữ bao nhiêu con, bọn chúng bị giam nhiều năm, chịu hết các loại hình phạt, sớm đã không còn kiêng sợ. Lúc này đám yêu quỷ chỉ biết điên cuồng đánh giết, chốc lát đã vây chặt Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ.
Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ không rút ra được để truy kích Nghiêm Lạc, đành đồng tâm hiệp lực đối phó với từng đợt yêu quỷ liên tiếp ập đến.
Trước đó, Tề Nghiên La đánh nhau với Nghiêm Lạc hồi lâu, khí lực sớm đã suy yếu, lúc này lại chiến đấu với cả đám yêu ma, càng lúc càng hiện rõ sự mệt mỏi. Tất Mặc Kỳ bảo vệ trước người cô, ngăn cản phần lớn đòn tấn công. Lần này anh vận khí, vừa chém ngã mấy con, thì từ đáy địa ngục đột nhiên lại truyền đốn một cơn chấn động, đất dưới chân rung lắc dữ dội, hai người suýt chút nữa cũng mất thăng bằng. Tất Mặc Kỳ đá một con quỷ ra xa, lớn tiếng nói với Tề Nghiên La: “Mau đi, chúng ta phải phong ấn cửa địa ngục, nếu không bọn chúng xông ra ngoài, sẽ kết thành đại họa”.
“Nhưng Heo Con vẫn còn bên dưới.”
“Bây giờ tình hình thế này, không đế ý đến cô ấy được nữa rồi. Nghiêm Lạc đã đuổi qua đó, nếu Heo Con tìm thấy Tỉnh tuyền cứu được anh ấy, Nghiêm Lạc chắc chắn sẽ đưa cô ấy ra ngoài an toàn. Còn nếu ngược lại, chúng ta có đuổi theo cũng không kịp cứu cô ấy. Chỗ này phải vây chặt lại, chúng ta phải đi phong giữ cửa ra, không thể để yêu quỷ địa ngục xông vào nhân gian. A La, đây mới là việc trước mắt nên làm.”
Tề Nghiên La xoay đại đao, chém chết một con quỷ, lại nhìn con đường địa ngục Chúc Tiểu Tiểu đi vào, trong lòng không thể không thừa nhận Tất Mặc Kỳ nói đúng, bọn họ bây giờ có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
“Chúng ta đi!” Hai người vừa đánh vừa chạy, nhanh chóng rút lui tới cửa ra của địa ngục. Cả đoạn đường đất lở đá sụp, bọn họ đều mạo hiểm tránh được, cuối cùng đập bay mấy con yêu quỷ. Tất Mặc Kỳ một tay kéo Tề Nghiên La ra khỏi địa ngục, lại quay người, bấm tay vận bùa, một đạo phong ấn nhanh chóng hiện ra, phong chặt nơi này lại.
Tề Nghiên La ngồi trên mặt đất, toàn thân không còn sức lực, cô từ chỗ chết trở về, đầu óc trống rỗng, chỉ ngây dại nhìn Tất Mặc Kỳ.
Tất Mặc Kỳ sau khi phong ấn cửa địa ngục, lại đi quanh kiểm tra một vòng xem còn có lỗ hổng nào không. Tất cả xong xuôi, lúc này anh mới quay lại. Tề Nghiên La tròng mắt đỏ hồng dang hai cánh tay về phía anh. Tất Mặc Kỳ bước mấy bước dài lao đến, ôm thật chặt cô trong lòng.
Tề Nghiên La lúc này mới có cảm giác chân thực, cô nhắm mắt, lau hết nước mắt lên ngực áo anh, ngữ khí làm nũng giống như trẻ con: “Làm sao anh lại đến? Làm sao anh lại đến? Chẳng phải nói xong rồi sao, nếu như em không ở bên, anh sẽ là vua cơ mà?”.
Tất Mặc Kỳ hôn lên mắt cô, hôn lên mặt cô, hôn lên môi cô, lại ôm cô thật chặt trong lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: “Nếu anh thực sự muốn làm vua, thì đâu cần phải đợi đến hôm nay. Không có em bên cạnh nữa, anh làm vua còn có ý nghĩa gì?”.
“A Mặc, anh là tên đại ngốc!” Cô cuối cùng không kìm được, bật khóc thành tiếng.
Anh lại toét miệng ra cười, anh yêu thương hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngốc thì ngốc, dù gì có Nữ Vương yêu anh là được”.
Tề Nghiên La bị anh đùa cho dở khóc dở cười, cuối cùng trách anh: “Anh tự tiện chạy đến, công ty bên kia làm thế nào? Nếu như chúng ta đều bị giam lại ở đây, sự việc của địa phủ và nhân gian biết phải làm sao?”.
Làm thế nào? Chuyện này có gì cần đắn đo? Đối với Tất Mặc Kỳ anh mà nói, ở bên cạnh nữ vương mình yêu thương mới là điều quan trọng.
Tất Mặc Kỳ lau sạch nước mắt cho Tề Nghiên La, kéo cô dậy: “Anh đã giao hết lại cho bọn Happy và Thôi phán quan, huống hồ còn có Cửu Thiên Huyền Nữ ngồi trấn ở đó nữa, bà ấy tỉnh lại rồi. Hơn nữa, nếu như em có mệnh hệ gì, anh còn quản đến gì sống chết của địa phủ, nhân gian kia. Anh lại chẳng vĩ đại được như Nghiêm Lạc, anh ấy có thể chờ đợi không suốt mấy trăm năm, lúc nào cũng tận tụy, anh thì không làm được, anh cứ làm một Tất Vương nhỏ bé, buông thả là được rồi”.
Ngữ khí của anh khiến Tề Nghiên La phì cười, kéo anh tới, nhìn đi nhìn lại, không nhịn được kiễng chân lên hôn anh: “Vậy xin hỏi Tất Vương buông thả, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?”.
“Hợp lực của hai chúng ta, phong ấn này hoàn toàn có thể giam giữ ác hồn, yêu ma. Pháp lực của Nghiêm Lạc tuy mạnh, nhưng nhất thời cũng không ra ngoài được, tạm thời chưa cần lo lắng quá. Chúng ta lục soát toàn bộ địa phủ, tiêu diệt hết những yêu quỷ vừa rồi lén chạy ra, tuy còn có cửa địa phủ, nhưng nếu chúng có thể thoát khỏi cửa đó, thì thật là gây họa cho nhân gian.” Tất Mặc Kỳ nói dự định của mình: “Phong ấn này giam yêu ma, không giam thần, nếu Heo Con vận tốt có thể cứu Nghiêm Lạc quay về, Nghiêm Lạc sẽ đưa cô ấy ra ngoài được. Còn nếu không, e rằng Heo Con lúc này đã lành ít dữ nhiều rồi. Chúng ta quay về lại tập hợp chúng thần, gia cố thêm phong ấn ở đây, cũng coi như làm tròn tâm nguyện cho Heo Con. Về sau, nếu như có cơ hội, lại đi vào tìm bọn họ”.
Tề Nghiên La thương cảm nhìn về cửa địa ngục, khẽ giọng nói: “Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn luôn cảm thấy anh trai em si tình kỳ lạ không thể hiểu nổi, nhưng hóa ra Heo Con cũng cố chấp chẳng kém anh trai em chút nào”.
Tất Mặc Kỳ lại cười: “Heo Con năm đó vẫn còn thân hình heo, tướng mạo heo mà còn dám xuống tay với Diêm Vương. Anh cảm thấy cô ấy chính là thần heo dũng mãnh nhất thiên hạ, anh em nào có so được với cô ấy? Anh thì vẫn luôn lấy Heo Con làm tấm gương của mình, chỉ có điều, cô ấy không may mắn như anh”.
Tề Nghiên La quay đầu nhìn nụ cười của anh, ngẩn ngơ. Tất Mặc Kỳ bị cô nhìn chăm chú đến mức không giữ nổi nụ cười trên môi nữa. Anh xoa xoa mặt, hỏi: “Làm gì vậy?”.
Tề Nghiên La đột nhiên ôm chầm lấy anh bắt đầu khóc, Tất Mặc Kỳ giật thót mình, ôm cô dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc, làm sao vậy? Anh em tuy đã thành ma, nhưng anh ấy đến hôm nay mới chỉ bị vây giữ, chưa có nguy hiểm đến tính mạng, sau này vẫn còn cơ hội. Heo Con tuy lành ít dữ nhiều, nhưng cô ấy cũng coi như đã được thỏa tâm nguyện. Em quên rồi sao, lúc đầu cô ấy còn dám vứt bỏ hai lần luân hồi, chỉ vì muốn ở bên cạnh anh em. Bây giờ, bọn họ cũng coi là ở cùng nhau rồi…”
“A Mặc, em xin lỗi.” Tề Nghiên La khóc nức nở, cô vốn cho rằng cô sẽ không có cơ hội nói với anh điều ấy.
Tất Mặc Kỳ im lặng, lời xin lỗi của A La đến quá bất ngờ và kỳ lạ, anh nghe không hiểu rõ. Không nhịn được cười, anh ôm cô chặt hơn, sau đó, anh nghe được câu nói mà trong cuộc đời này anh muốn nghe thấy nhất. A La nói với anh: “A Mặc, em yêu anh!”.
“Anh cũng yêu em, A La. Em biết đó, anh chỉ yêu em!” Tròng mắt anh nóng lên, im lặng một hồi.
“Ừm, em yêu anh!” Trong giọng nói của cô là những tiếng nức nở, nghĩa tình sâu nặng.
“Anh cũng yêu em!”
Hai người ở trong địa phủ ôm nhau, giống như những kẻ ngốc nghếch cứ không ngừng nói “Anh yêu em”, “Em yêu anh”. Cuối cùng Tất Mặc Kỳ cười: “Chúng ta vừa yêu đương vừa làm việc thì thế nào? Còn có yêu quỷ đợi chúng ta tiêu diệt, bên ngoài cũng còn rất nhiều việc đợi Nữ Vương quay về xử lý đó”.
Tề Nghiên La lau nước mắt, ý thức được chỗ này thật sự không thích hợp ở lại lâu. Cô đấm vào vai anh một cái: “Đều tại anh, tại anh làm lỡ thời gian”.
Tất Mặc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng, đúng, đều tại anh. Nữ Vương thánh minh. Nữ Vương, bây giờ đưa kẻ hèn này đi bắt yêu quỷ được không?”. Tề Nghiên La bị anh đùa cho cười, lại đấm anh một cái, sau đó bọn họ mỉm cười, cùng nhau chạy về phía trước.