Heo yêu Diêm vương

Chương 81: , chương 46 cont


Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 81: , chương 46 cont

Trước cái ngữ khí rất “kịch” và biểu hiện kỳ quặc, tinh quái của cô, Nghiêm Lạc phì cười, kéo cô đến, giữ phía sau gáy cô, hôn thật sâu. Lúc này chiếc xe dừng trên một con đường hẹp, chỉ có một làn đường xe chạy, không may phía sau còn có xe khác. Nghiêm Lạc đắm đuối đến quên cả trời đất, đèn xanh rồi cũng không chịu thả Chúc Tiểu Tiểu ra, khiến cho xe ở phía sau bị tắc nguyên tại chỗ, chủ chiếc xe đó tức giận nhấn còi inh ỏi.
 
Nghiêm Lạc chẳng buồn để ý, mặc cho chiếc xe kia tuýt còi tung trời, mặt trời lúc này từ phía sau tòa nhà lớn đằng xa nhô ra, ánh nắng vàng rạng rỡ chiếu trên người Nghiêm Lạc và Chúc Tiểu Tiểu. Hình ảnh đối phương trong mắt hai người, bờ môi sáng lên, đôi mắt long lanh, môi hôn đến phát đỏ, là người yêu thương và quan trọng nhất trong trái tim của mình.
 
Chủ chiếc xe phía sau không nhẫn nại được nữa, nhảy xuống xe, dùng lực mở cửa, nộ khí ngút trời đi về phía chiếc xe của Nghiêm Lạc. Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, vừa cười vừa hét lớn: “Người ta đánh đến nơi rồi, ông Nghiêm, chúng ta chạy mau!”.
 
Nghiêm Lạc cười ha hả, khởi động xe, vun vút lao đi như một mũi tên, mặc cho người chủ chiếc xe phía sau kia giậm chân chửi lớn.
 
Chúc Tiểu Tiểu che mặt, rất lâu sau không nói gì. Đợi qua mấy con đường rồi mới lên tiếng: “Mất mặt quá, từ trước đến nay em chưa từng mất mặt như vậy, đều do anh hại”.
 
Nghiêm Lạc cốc đầu cô, không hài lòng nói: “Anh mới là người bị em làm mất mặt đấy, anh có khi nào chạy trốn đâu chứ? Anh ta có đến thì dám làm gì? Vợ của người ta, người ta thích hôn bao lâu thì hôn bấy lâu chứ”.
 
Chúc Tiểu Tiểu cũng tưởng tượng, với khí chất của Boss, người kia có giáp mặt thì chắc chắn cũng bị dọa cho đứng chôn chân tại chỗ. Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh hoạt hình Diêm Vương mặt đen sì, không kìm được bật cười: “Boss, may mà anh rất đẹp trai”.
 
Sao nào, không đẹp trai em không cần anh nữa?”
 
“Có thể, em nhất định là bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi. Hồi đó em là heo, nào biết phân biệt tốt xấu, chắc chắn là nhìn ai đẹp trai liền lao vào người đó.”
 
“Em thật có con mắt.”
 
“Vậy sao, con mắt anh cũng rất tốt.” Chúc Tiểu Tiểu chẳng khách khí chút nào ngẩng đầu lên, lại dặn dò: “Ông Nghiêm, hôm nay đón bố vợ và mẹ vợ, anh phải khiêm tốn một chút khách khí một chút, thu lại khí thế của anh một chút”.
 
“Khí thế của anh chẳng phải sớm đã bị em mài hết rồi sao.” Nghiêm Lạc lái xe vào trong bãi, lại kéo Tiểu Tiểu hôn: “Em yên tâm đi, bố mẹ em nhận ra anh, sẽ không bị anh dọa chạy đâu”.
 
“Nhưng mà anh cứ không chịu nói rõ, mọi người đã quen nhau như thế nào, hơn nữa nếu không phải kết hôn, anh sẽ còn giấu em.”
 
Nghiêm Lạc xuống xe, vòng sang bên cô ngồi, nắm lấy tay cô dắt vào nhà: “Chẳng có gì hay để nói, chỉ là quan hệ hợp tác công việc. Bây giờ em đã là bà xã của anh, anh đâu có chuyện gì giấu em. Hôm nay đón được người rồi, em chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, chẳng phải sẽ biết hết mọi chuyện sao”.
 
Hai người vào đến trong nhà, Chúc Tiểu Tiểu tức tốc đi tắm rửa, Nghiêm Lạc xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Hai người chia ra, tự làm việc của mình, sự thoải mái vừa rồi liền biến mất trên khuôn mặt Nghiêm Lạc. Anh mở tủ lạnh ra lấy trứng gà, đột nhiên trái tim quặn thắt. Sau này, ai sẽ yêu thương cô giống như anh đây, nghĩ ra cách để mỗi bữa cơm đều đổi mới, nấu những món mà cô yêu thích. Anh nặng nề đóng cửa tủ lại, hít một hơi thật sâu, anh không cam tâm, anh làm sao có thể cam tâm?
 
Anh thành ma rồi, sẽ không còn trái tim biết yêu thương, nhưng Tiểu Tiểu lại vẫn nhớ nhung tất cả những thứ trước đây, cô chắc sẽ đau lòng bi thương đến cực điểm, mà anh lại chính là kẻ gây ra nỗi đau ấy. Anh làm sao có thể để tất cả những điều này xảy ra?
 
Tiếng vọng từ phòng tắm bên kia kéo suy nghĩ của anh quay về, anh vờ như không có chuyện gì, nhanh chóng làm cơm sáng. Qua một lát, Chúc Tiểu Tiểu lau tóc đi ra ngoài: “Em xong rồi, em xong rồi. Boss, anh chậm quá đó, nhanh lên chút, nếu không sẽ muộn mất”.
 
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cô khiến tâm trạng anh tốt lên đôi chút, anh đặt trứng chiên và mỳ hoành thánh lên bàn. Chúc Tiểu Tiểu ngẩng cái đầu rối tung ướt lướt thướt nuốt nước miếng ừng ực. Nghiêm Lạc cầm chiếc khăn mặt cô vứt trên thành ghế định lau giúp cô, nhưng bị cô đuổi đi ăn mỳ: “Anh cũng mau ăn đi, ăn xong nhanh tắm rửa, phải mặc đẹp một chút”.
 

Cô gấp gáp nôn nóng, nhưng dáng vẻ vẫn tràn đầy sức sống, Nghiêm Lạc đột nhiên bình tâm trở lại, nhìn cô. Đây chính là Heo Con bảo bối nhà anh, cô không muốn anh lo lắng, vậy anh sẽ không lo lắng, thời gian cuối cùng càng ngắn ngủi, thì càng nên trân trọng.
 
Hai người nhanh chóng thu dọn chỉnh sửa một chút, lái xe đến sân bay. Chúc Tiểu Tiểu đã gần hai năm không gặp bố mẹ rồi, lần này lại đưa con rể đến ra mắt họ, trong lòng thật sự rất căng thẳng.
 
“Boss, tóc em có rối không?”
 
“Boss, mắt em không bị thâm quầng chứ? Nhìn không ra là thiếu ngủ chứ?”
 
“Boss, anh có cần đeo cà vạt không, em chuẩn bị cho anh rồi, ở trong ba lô ấy.”
 
“Boss, đừng để họ biết chuyện của chúng ta bây giờ nhé, lát nữa em sẽ nói, anh cứ gật đầu thôi.”
 
Nghiêm Lạc tắt nụ cười, không kìm được, ôm lấy đầu cô, bà vợ nhỏ này của anh, sắp gặp bố mẹ rồi đó, cứ ở đây mà nhiều chuyện. Chúc Tiểu Tiểu làm nũng, hất tay anh ra, bảo vệ tóc của mình. Cô vẫn muốn mình trông thật xinh đẹp, tươi tắn khi xuất hiện trước mặt bố mẹ. Anh lại duỗi tay ra trêu cô, mái tóc cô đã vuốt thẳng rồi lại còn ôm cho rối. Hai người đẩy qua đẩy lại, Chúc Tiểu Tiểu tức quá, tóm lấy bàn tay to lớn của anh cắn, vừa mới ngoạm xuống thì nghe thấy một tiếng gọi khe khẽ: “Tiểu Tiểu”.
 
Tiểu Tiểu giật thót mình, làm sao bố mẹ lại ra nhanh như vậy, máy bay chẳng phải vừa mới đến sao? Cô ngại ngùng hạ bàn tay Nghiêm Lạc xuống, ngẩng đầu lên nhìn, chẳng phải chính là bố mẹ kia sao, đang đứng cách đó mấy bước chân, cười với cô và Nghiêm Lạc.
 
 
Chúc Tiểu Tiểu ngốc nghếch cười, cảm thấy quá mất mặt. Nghiêm Lạc thong thả thay cô vuốt thẳng lại mái tóc. Bà Chúc đã dang rộng hai tay ra, Chúc Tiểu Tiểu lao đến, hai người ôm nhau thật chặt.
 
Quá trình gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu của Boss đại nhân rất thuận lợi, hai vị trưởng bối nhìn thấy anh còn khách khí lên tiếng gọi: “Giám đốc Nghiêm”. Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh nói: “Ai da, cái gì mà Giám đốc Nghiêm, đều là người nhà rồi, đúng chứ, Boss”. Cô nói xong, cũng phát hiện bản thân mình gọi tiếng Boss này rất thuận miệng, thế là lại cười xòa lần nữa.
 
Nghiêm Lạc cốc vào đầu cô, giúp ông Chúc mang hành lý, nói: “Bố, mẹ, gọi con là Nghiêm Lạc được rồi”.
 
Được, được, Nghiêm Lạc.” Hai người lớn vui vẻ đồng ý, bà Chúc véo má Tiểu Tiểu, cười nói với cô, đùa cho cô ôm lấy cánh tay mình làm nũng. Mấy người hỏi han vài câu, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi sân bay.
 
Nghiêm Lạc một tay xách hành lý, một tay duỗi về phía Chúc Tiểu Tiểu, dắt cô đi trước dẫn đường, đưa hai vị phụ huynh họ Chúc ra xe. Chúc Tiểu Tiểu kề sát bên tai anh nói: “Em vẫn muốn gọi là Boss”.
 
Trên cả đoạn đường Chúc Tiểu Tiểu ríu rít nói mãi không hết chuyện, Boss đại nhân giữ vị trí lái xe rất phối hợp, chỉ ở bên cạnh mỉm cười, chủ động giao toàn quyền cho vợ.
 
Vợ chồng nhà họ Chúc nghe nói hôm nay sẽ tổ chức hôn lễ, rất kinh ngạc. Tuy bọn họ ở trong nước không còn thân thích gì, nhưng bạn bè vẫn có một chút, mấy người trong đó còn chứng kiến Chúc Tiểu Tiếu lớn lên. Vốn muốn lần này quay lại đi thăm hỏi một lượt, mời hết khách khứa đến, sao mà trong chốc lát kế hoạch lại thay đổi nhanh như vậy?
 
“Không có cách nào, công việc của Boss gấp gáp mà, lập tức phải ra nước ngoài làm việc, rất lâu mới quay lại, con cũng muốn đi cùng, cho nên muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ. Con xin lỗi ạ, bố, mẹ, hai người vất vả như thế này quay về, chúng con cũng không thể ở cùng với hai người lâu. Đợi lần sau có cơ hội nhé, được không?”
 
Vợ chồng họ Chúc liếc nhìn nhau, đang muốn nói gì thì Nghiêm Lạc đã chen lời nói tiếp. Anh liệt kê ra mấy hạng mục lớn, công trình phát triển ở đâu ở đâu, có vấn đề gì, quan hệ tới chính phủ như thế nào, vấn đề nguyên vật liệu, thủ tục hải quan, thuế má, chính sách thương mại gì gì đó… Hai vị phụ huynh vừa nghe thấy liền hiểu, ba người này còn thảo luận với nhau đâu ra đây. Vợ chồng nhà họ Chúc cuối cùng cũng thông cảm, vội an ủi hai người trẻ tuổi, nói không sao, hôn nhân trọng thực chất, hai người hạnh phúc là được. Tuy gấp chút, nhưng nhìn thấy hai con hòa hợp yêu thương, người làm cha mẹ đã cảm thấy rất tốt rồi, cũng không tiện đòi hỏi thêm nữa.
 
Quay về đến tiểu khu Phúc Hinh Viên, nơi ở ban đầu của Chúc Tiểu Tiểu, phòng ốc sớm đã được thu dọn xong xuôi, quà Nghiêm Lạc và Chúc Tiểu Tiểu mua cho bố mẹ bày đầy trong phòng. Dì giúp việc đã dọn dẹp gọn gàng đâu ra đấy, nhìn thấy bọn họ quay về, vội chào hỏi, sắp xếp hành lý, rót đồ uống, bày điểm tâm, lại bận rộn bắt đầu làm cơm trưa. Chúc Tiểu Tiểu ở trong phòng nói chuyện với mẹ rất lâu, Nghiêm Lạc thì cùng ông Chúc ngồi trong phòng khách trò chuyện.

 
Bà Chúc lấy quà tặng của mình ra, than thở với con gái, nói Chúc Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc cũng thật là có duyên. Trước đây hai người bọn họ di dân ra nước ngoài làm việc, chính vì một hạng mục lớn hợp tác cùng với công ty của Nghiêm Lạc. Chỉ là khi đó, Chúc Tiểu Tiểu làm thế nào cũng không chịu đi cùng. Chẳng ngờ rằng xoay một vòng rồi, con gái lại chạy đến công ty của Nghiêm Lạc làm, còn nảy sinh cả chuyện tình yêu nhân viên với sếp.
 
Số lần cười ngây ngô của Chúc Tiểu Tiểu ngày hôm nay thực sự quá nhiều, khiến bà Chúc không kìm được cốc vào trán cô: “Gả cho người ta rồi mà còn tỏ ra ngốc nghếch như vậy”.
 
Trong phòng khách, Nghiêm Lạc hầu như chỉ nói về chuyện yêu đương của anh và Chúc Tiểu Tiểu, chuyện thủ tục đăng ký, rồi nói sang chuyện sắp xếp phương tiện, thuê người giúp việc cho vợ chồng nhà họ Chúc trong hai ngày này, thông báo ọi người tham dự hôn lễ…
 
Nghiêm Lạc trước đó còn rất cẩn thận chuẩn bị cho hai người điện thoại và thẻ điện thoại ở trong nước, cũng sắp xếp chuyện du lịch và mua sắm của kỳ nghỉ sau đó, mua sẵn vé máy bay khứ hồi… khiến cho ông Chúc rất vui mừng, cậu con rể này, thật không phải tầm thường.
 
Cuối cùng, bốn người cùng nhau ăn xong cơm trưa, Nghiêm Lạc đưa Chúc Tiểu Tiểu đi trước, để hai vợ chổng họ Chúc nghỉ ngơi một buổi chiều, buổi tối lại đến đón họ tham dự nghi lễ.
 
Hai người quay lại xe, Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc nói: “Lần này chắc chắn là thật rồi, tất cả đểu đã sắp xếp xong. Nếu như giây tiếp theo đây mà anh biến thành ma, em vẫn có thể nói với bố mẹ, sự việc quá gấp, anh phải ra nước ngoài ngay lập tức”.
 
Nghiêm Lạc nắm tay cô: “Có gấp hơn nữa cũng không được, dù thế nào anh cũng phải kết hôn với em xong mới đi”.
 
“Vậy anh nhất định phải kiên trì trụ vững đó, ông Nghiêm.” Chúc Tiểu Tiểu khẽ giọng nói, nhẹ nhàng dựa vào vai anh.
 
Buổi chiều, Chúc Tiểu Tiểu yêu cầu Nghiêm Lạc làm phép cho cô, để cô ngủ ngon một giấc, cô muốn trải qua hôm nay với trạng thái tinh thần tốt nhất. Nghiêm Lạc ở bên cô, cùng nằm trên chiếc giường lớn, duỗi ngón tay ra điểm lên trán cô. Chúc Tiểu Tiểu mơ màng thiếp đi, trước khi chìm vào giấc mộng, còn lẩm bẩm nói một câu: “Em yêu anh, ông Nghiêm”.
 
Cô ngủ say rồi, hơi thở bình ổn, Nghiêm Lạc mắt nóng bừng, cúi đầu khe khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô: “Anh cũng yêu em, bà Nghiêm. Rất rất yêu!”.
 
Cô không trả lời, ngủ rất say, Nghiêm Lạc nhìn cô hồi lâu, cầm lấy điện thoại rồi ra khỏi phòng ngủ. Anh ra ngoài, ngồi trong sân, nhìn vào những cây hoa mai trong trời đông giá lạnh vẫn nở rộ, đó là những cây hoa Chúc Tiểu Tiểu kiên trì muốn trồng, cô nói muốn mỗi mùa đều có thể nhìn thấy hoa đẹp.
 
Nghiêm Lạc dùng điện thoại để thực hiện giao dịch chuyển khoản. Một khoản phí khổng lồ được chuyển từ ngân hàng vào tài khoản điện thoại của anh. Sau đó anh gọi đến trung tâm phục vụ khách hàng của công ty viễn thông: “Xin chào, tôi muốn cài đặt chế độ gửi tin nhắn dịch vụ. Vâng, mỗi ngày tại thời gian cố định gửi tin nhắn đến một số điện thoại khác. Đúng, số điện thoại của đối phương là… Xin gửi vào chín giờ sáng hằng ngày, nội dung tin nhắn như sau: Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà!. Đúng, chỉ có câu này. Không có ngày kết thúc dịch vụ, chỉ cần trong tài khoản còn tiền, thì xin cứ tiếp tục gửi. Được, cảm ơn!”.
 
Nghiêm Lạc dập điện thoại, lại chăm chú nhìn những cây mai kia. m Yến Tư nhảy vào qua hàng rào sân, ngồi xuống bên cạnh anh, hai người không nói gì, yên lặng ngồi một lát. Cuối cùng m Yến Tư chùng giọng nói: “Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy Bắc m Vương, Cửu Thiên Huyền Nữ và A La, Huyết tộc, cùng rất nhiều nguồn nhân lực đều đang tìm ông ta. Nhưng chỗ cất giữ hồn phách của Đậu Đậu thì xác định được rồi”. Anh ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Đây là lần cuối cùng báo cáo với anh, dù sau này có anh hay không, chuyện trước đó đã sắp xếp, chúng tôi đều sẽ tiếp tục làm. Bắc m Vương, chúng tôi nhất định sẽ tiêu diệt ông ta. Nếu như, đại kiếp trời đất thật sự là vì anh, vậy khi anh thành ma rồi, chúng tôi sẽ cho anh thấy, anh huấn luyện chúng tôi không hề uổng công”.
 
 
Nghiêm Lạc quay lại nhìn anh, mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì nhờ mọi người”.
 
Buổi tôi, hôn lễ diễn ra rất đơn giản, phân làm hai phần. Một phần là bữa tiệc nhà, nói là bữa tiệc nhưng thực ra chỉ có bốn người: hai vợ chồng nhà họ Chúc cùng con gái, con rể. Chúc Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc đều mặc lễ phục kiểu Tây, Nghiêm Lạc cũng không biết đã tìm đâu ra một vị cha sứ làm chủ trì hôn lễ cho họ. Xong xuôi, bốn người đi đến khách sạn, vui vẻ ăn một bữa tối thịnh soạn. Sau đó đêm khuya đưa bố mẹ vợ về chỗ ở, Nghiêm Lạc lại cùng Chúc Tiểu Tiểu tới tòa biệt thự ở ngoại ô, trong phòng làm việc, các hàng ma sư đang chờ đợi để tham gia hôn lễ.
 
Nghiêm Lạc sớm đã sắp xếp đồ ăn ngon để bọn họ thưởng thức, đám người bọn họ ở đây bây giờ dồi dào tinh lực, cảm thấy ngứa ngáy chân tay, nhưng mọi người lại không dám nghịch phá gì ở căn phòng dành cho đêm tân hôn, chỉ có thể tìm một niềm vui khác.
 

Đôi vợ chồng mới cưới vừa quay về, liền bị chuốc cho ba cốc lớn. Thư Đồng còn la ó nói Chúc Tiểu Tiểu khoe khoang mấy lần có bộ đồ cưới kiểu Trung Hoa đẹp siêu cấp, bảo Chúc Tiểu Tiểu và Boss mặc đến để xem xem. Nhưng không cần Boss nói, Chúc Tiểu Tiểu đã vội từ chối, cô uống rượu rồi, hào phóng xua tay: “Đó là tôi và Boss mặc để tự chúng tôi ngắm, không cho người khác nhìn”. Mọi người la ó, Nghiêm Lạc lại cười rất bình thản.
 
Mọi người cứ thế ồn ào đến sáng mới thả Boss và Chúc Tiểu Tiểu đi.
 
Chúc Tiểu Tiểu uống không ít, bước đi liêu xiêu, Nghiêm Lạc dứt khoát ôm lấy cô, đưa vào căn phòng mới được bố trí lại. Trên giường trải tấm ga màu đỏ rực, chăn cũng màu đỏ rực, gối uyên ương thì xếp trên đầu giường, khiến cho căn phòng mang một vẻ quyến rũ.
 
Chúc Tiểu Tiểu được đặt lên trên giường, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Nghiêm Lạc đi tới đi lui, rót nước cho cô, lấy khăn bông cho cô. Sau khi lau mặt, Tiểu Tiểu đã tỉnh táo hơn nhiều.
 
Cô ngồi dậy, bó gối nhìn bóng hình đang thay đồ trong phòng quần áo của Nghiêm Lạc, hét lên: “Ông xã, ông Nghiêm, Boss, mau lấy bộ áo cưới kia của em ra đây”. Cô tràn đầy khí thế, sai khiến. Nghiêm Lạc cũng rất nghe lời, đem hai bộ lễ phục đến, sau đó hỏi: “Bà xã, cần kẻ hèn hầu hạ thay áo không?”.
 
Chúc Tiểu Tiểu tươi cười hớn hở, dang hai tay ra chờ đợi. Nghiêm Lạc cũng cười, kéo cô lại cắn ột cái, sau đó giúp cô cởi bộ áo cưới kiểu Tây trên người ra, mặc lên bộ áo cưới Trung Hoa, lại mang mũ phượng và đồ trang sức tới gài lên giúp cô. Chúc Tiểu Tiểu không đợi được nữa, nhảy xuống khỏi giường, đi chân đất chạy ra ngoài cầm lấy cốc rượu nhỏ, vừa chạy vừa giục Nghiêm Lạc mau mặc áo cưới của anh vào.
 
Đợi khi cô quay lại, Nghiêm Lạc đã trong hình dáng của một tân lang thời cổ đại rồi. Chúc Tiểu Tiểu kêu woa woa, đặt cốc và chai rượu xuống, lao đến ôm lấy anh hôn mấy cái thật mạnh: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”.
 
Nghiêm Lạc cười, ôm chặt lây cô, dịu dàng hôn lên môi cô, môi lưỡi quấn quyện, hai người dính vào với nhau một hồi lâu, cuối cùng cũng buông ra. Nghiêm Lạc quay người rót rượu, cầm một cốc nhỏ đưa cho Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy, cười híp mắt, cánh tay vòng qua khuỷu tay của anh, nói: “Lần trước, uống xong rượu em liền biến thành heo, bị anh nhẫn tâm đưa đi. Lần này chúng ta xem xem sẽ xảy ra chuyện gì?”.
 
Hai người ngẩng đầu một hơi uống cạn, rượu cay khiến Chúc Tiểu Tiểu phải thè lưỡi ra, cô nghịch ngợm xua tay trước mặt Nghiêm Lạc: “Hello, xin hỏi là ông Nghiêm phải không ạ?”.
 
Nghiêm Lạc kéo tay cô xuống, giữ chặt lấy cô mà hôn. Chúc Tiểu Tiểu lại sốt ruột đẩy ra: “Tốt quá rồi, anh vẫn còn. Vậy tranh thủ thời gian, chúng ta chia nhau tắm rửa, một lát nữa gặp mặt trên giường”. Cô như một làn khói chạy vào phòng thay đồ, lấy trong ngăn kéo ở góc phòng ra một chiếc túi nhỏ. Nghiêm Lạc nheo mắt lại có chút nghi hoặc, nha đầu này cất giấu đồ gì?
 
Trước đó Tề Nghiên La phái người đưa mấy túi đồ lớn đến, nói là Tiểu Tiểu mua. Tiểu Tiểu lấm la lấm lét, không để người khác chạm vào, toàn bộ đều tự mình sắp xếp. Bây giờ nhìn dáng vẻ kia của cô, quả nhiên là có chút cổ quái. Nghiêm Lạc nhìn cô chạy vào phòng tắm, còn khóa cửa lại, anh không nhịn được cười, mập mờ hiểu ra là gì rồi.
 
Ngày trọng đại như hôm nay, anh thuận theo, cô muốn làm loạn thế nào cũng được, chỉ hy vọng bản thân mình trong một đêm như thế này, đừng có biến thành ma, đừng có làm tổn thương trái tim cô.
 
Nghiêm Lạc vào một phòng tắm khác, rất nhanh chóng chỉnh trang, sau đó quay lại giường. Cô vợ nhỏ đáng yêu của anh vẫn còn chưa xong, anh nhớ đến câu cuối cùng cô nói “Lát nữa gặp nhau trên giường”, liền phì cười.
 
Qua một lúc lâu, Chúc Tiểu Tiểu mặt đỏ hồng bước ra ngoài, trên người vẫn là bộ áo cưới kia. Nghiêm Lạc nhướn mày, chờ đợi xem tiếp theo đây cô sẽ làm gì. Kết quả bà Nghiêm nhìn thấy ông Nghiêm bình tĩnh như vậy, liền không hài lòng, giậm chân quát: “Anh phải kinh ngạc một chút, hỏi em vì sao vẫn còn mặc thế này chứ”.
 
Nghiêm Lạc phá lên cười, ngồi dậy kéo cô đến trước mặt, làm bộ làm tịch hỏi: “Bà Nghiêm, vì sao bà còn mặc quần áo như thế này?”.
 
Chúc Tiểu Tiểu hài lòng, mặt càng đỏ hơn, cô loay hoay một lúc, cúi đầu xuống, nhỏ tiếng thỏ thẻ: “Đêm tân hôn, chẳng phải nên để cho anh cởi sao?”.
 
Ánh đèn trong phòng hình như tối đi, không khí nóng lên, Nghiêm Lạc chăm chú nhìn cô, kéo cô lại, ôm vào lòng, ôm một lát, cúi đầu hôn lên cổ cô. Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng, toàn thân cứng đờ. Nụ hôn của anh rất nhẹ, giống nhự lông vũ lướt trên làn da cô, tuy chẳng phải là lần đầu tiên thân mật thế này, nhưng cô vẫn có chút run rẩy, bàn tay anh vuốt ve lưng cô, dịu dàng vỗ về cô.
 
Chúc Tiểu Tiểu hơi sốt ruột tay cô bóp chặt lấy vai Nghiêm Lạc, cảm thấy một sự thôi thúc không lời. Nghiêm Lạc không nhịn được cười, anh cởi nút thắt, mở đai áo, khiến làn da của Chúc Tiểu Tiểu từng chút từng chút lộ ra. Bên trong áo cưới, Chúc Tiểu Tiểu không phải là không mặc gì, cô còn mặc một bộ nội y, một bộ nội y nóng bỏng khiến người ta nghẹt thở.
 
Tiểu Tiểu mặt đỏ bừng, Nghiêm Lạc nhìn cô chăm chú cả hồi lâu, sau đó đổ người xuống giường. Phản ứng này của anh lại kém rất xa so với dự liệu rằng anh sẽ như sói đói lao về phía con dê của Chúc Tiểu Tiểu. Cô không kìm được, thụi cho anh mấy cái.
 
Nghiêm Lạc giơ cánh tay lên che mắt, giọng buồn buồn: “Em lại giày vò anh”.
 
“Đâu có?” Chúc Tiêu Tiểu chột dạ nghĩ, cô đích xác là “một bụng ý tốt” mà.
 

“Em mua nhầm rồi.”
 
“Làm sao có thể?” Cái này Chúc Tiểu Tiểu thật sự không phục.
 
“Em nên mua đồ cho anh, để anh mặc đứng lắc lư trước mặt em, như thế em mới có động lực để tấn công anh. Bây giờ ngược lại, vẫn không giải quyết được vấn đề của chúng ta.”
 
“Ai nói chứ!” Chúc Tiểu Tiểu bổ nhào đến, nằm lên trên Nghiêm Lạc: “Người ta, người ta lần này nhất định thành công!”.
 
Nghiêm Lạc bỏ tay ra, nghiêm túc nhìn cô, Chúc Tiểu Tiểu cũng không chịu kém, gườm anh thật lực. Nghiêm Lạc ôm cô, lật người, ép cô trên gối, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: “Anh thật sự không biết, bản thân mình hy vọng em thành công, hay là hy vọng em không thành công”.
 
Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt anh, khe khẽ nói bên tai anh: “Boss, chính anh đã nói, em là phụ nữ có chồng rồi, nếu như vẫn không có kinh nghiệm sẽ xấu hổ chết mất. Anh để em thành công một lần đi mà”.
 
Giọng nói của cô vừa ấm áp, vừa mềm mại, mà trái tim của anh, lửa cháy rừng rực.
 
Ngọt ngào thế này, nhưng vì sao lại bi thương như vậy?
 
Nghiêm Lạc nhìn cô, chỉ muốn khảm cô vào chỗ sâu thẳm nhất nơi đáy tim. Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đầu hôn lên môi anh, anh áp xuống, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn.
 
Có đến “mấy nghìn” miếng vải nhỏ bị xé rách, tùy tiện ném khỏi giường. Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên khe khẽ thở dốc, hôm nay cô uống rất nhiều rượu, nhưng cảm thấy tỉnh táo ngoài sức tưởng tượng, mỗi một cảm giác của cơ thể đều vô cùng rõ ràng. Làn da anh cọ xát vào cô, rất nóng, mang một chút tê dại, không khí lan tỏa mùi vị ngọt ngào, lại có chút cay cay.
 
Miệng Nghiêm Lạc đang mơn trớn trước ngực cô, cô khẽ kêu, nhưng không nỡ ngăn cản. Tay cô vuốt ve tấm lưng rộng rãi của anh, anh dùng lực, cô xấu hổ cắn lấy môi, hai chân cuốn lên eo anh.
 
Nghiêm Lạc ngẩng đầu, cười với cô, trên mặt anh túa đầy mồ hôi, biểu cảm vui mừng, rõ ràng hài lòng với phản ứng của cô. Anh cúi đầu tiếp tục âu yếm, Chúc Tiểu Tiểu bị những tiếp xúc của anh làm ất bình tĩnh, cô hễ căng thẳng, đầu óc lại loạn lên: “Boss, sau khi anh thành ma có mọc ra đôi cánh màu đen không, giống như trong truyện tranh đó, thực ra như vậy cũng rất đẹp trai”.
 
Động tác của Nghiêm Lạc hơi dừng lại, sau đó anh dùng lực cắn cô một cái, Chúc Tiểu Tiểu “á” lên một tiếng, đấm mạnh vào lưng anh: “Đau quá!”.
 
Nghiêm Lạc không để ý đến sự oán thán của cô, kéo mặt cô lại hôn lên môi cô, Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đầu kết hợp, không chịu lép vế. Hai người hôn đến ngây ngất. Mồ hôi thấm lên ga giường, thật ẩm ướt. Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ ra, Boss, vị thần này bị biến thành ác ma mang đôi cánh thì sẽ bay đi mất, cô sẽ không còn cơ hội tấn công,
 
Cô không kìm được, buồn bã, lại hận bản thân mình vì sao phải nghĩ đến điều này, mắt nóng bừng lên, những giọt lệ lại muốn tuôn trào. Cô dụi mắt, đẩy Nghiêm Lạc ra, lật người ngồi lên bụng dưới của anh. Chỗ đó của anh rất săn chắc, nhưng cô biết anh không có cảm giác tiếp xúc đối với cô, anh không cảm thấy gì dù cho đã thực sự động chạm cùng cô. Cửu Thiên Huyền Nữ đáng ghét, Bắc m Vương đáng ghét!
 
Lửa giận trong lòng Tiểu Tiểu đang cháy, trên người còn có một ngọn lửa khác cũng đang cháy, cô nhìn vào Boss, khắp mặt và toàn thân anh đều là mồ hôi, trong mắt anh là cơn khát vọng cô đã thấy rất nhiều lần.
 
Anh khao khát cô, khao khát nhưng lại không có được.
 
Trái tim Tiểu Tiểu rất đau, đau lòng cho Boss của mình, đau lòng cho trái tim chờ đợi mấy trăm năm của anh. Cô nghĩ cô ở kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ không còn gặp được người đàn ông tốt như anh thế này.
 
Anh là độc nhất vô nhị, lương thiện, dũng cảm, có trách nhiệm, và là người đàn ông nặng tình nhất, dịu dàng nhất.
 
Là người đàn ông của cô.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.