Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 54: , chương 33.2
Nghiêm Lạc chẳng biết làm thế nào, chỉ đành nói: “Em sẽ không vậy đâu, yên tâm, đã có anh đây”.
Chúc Tiểu Tiểu thở ra một hơi: “Có núi lớn dựa dẫm đúng là không tồi, vậy Chung Dự kia thực sự rất đáng thương, chắc chắn trong lòng anh ta rất khổ sở, nhưng mà không có người nào có thể thông cảm được, cuối cùng không thể không lựa chọn con đường tự sát. Con người nếu không bị ép đến đường cùng, thì sẽ không đối xử với chính mình như vậy”.
“Ngốc nghếch!” Nghiêm Lạc không định giải thích với cô, tai họa là chuyện ai cũng không thể kháng cự được, tai họa của Heo Con chuyển thế thực ra đã báo lên người Diêm Vương anh, nhưng mà Heo Con không biết cũng tốt, anh hy vọng nếu như cô có thể chủ động hôn anh, thì đó là bởi vì yêu anh, chứ không phải là cảm thông và báo đáp.
Thế nhưng lý luận đáng thương này, Nghiêm Lạc cảm thấy vẫn cần thiết phải giáo dục heo ngốc này một chút. “Người đã quen thuộc và nắm rõ luân hồi thì hiểu biết đối với sống chết sẽ không giống như người bình thường. Chỉ cần không bị hồn bay phách tán, chính là đang sinh tồn. Đối với Chung Dự mà nói, tự sát không phải là kết thúc của sinh mệnh, mà là cơ hội và bắt đầu của sinh mệnh mới. Anh ta chắc chắn đã lén chuyển mệnh luân hồi, tìm mục tiêu đầu thai ình. Gia cảnh và bố mẹ của Vu Lạc Ngôn chẳng phải rất tốt sao? Chung Dự nỗ lực thủ đoạn, sắp xếp mệnh tốt ình, nhưng mà anh ta làm thế nào cũng không ngờ được, ở kiếp này, anh ta sẽ bị nhiễm chứng rối loạn ký ức của kiếp trước. Đây cũng coi là thiên mệnh không thể tránh được.”
“Boss, vậy em có phải cũng sẽ thiên mệnh không thể tránh được không?”
Nghiêm Lạc cau mày: “Cái gì em cũng gắn lên người mình, muốn tự tìm phiền phức sao?”.
“Bởi vì thật sự là rất giống, đương nhiên sẽ có liên tưởng.”
“Heo Con, có anh ở đây, không người nào có thể ép em làm chuyện mà em không muốn, anh đảm bảo.” Đây chắc có thể coi là những lời nói ngọt ngào đường mật nhất của Nghiêm Lạc rồi.
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy lời này, đột nhiên trong lòng mềm nhũn, cô hơi đỏ mặt, cắn môi, thật sự không biết nên đáp như thế nào. Cô phải xua đi, không thể rơi vào bẫy được.
Nghiêm Lạc cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù gì, ý tứ của anh đều nói rất rõ ràng rồi.
Sau đó hai người không nói lời nào nữa quay về đến cao ốc Đế Cảnh. Khi đợi thang máy, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên thở dài: “Boss, vậy Vu Lạc Ngôn vẫn có thể có cơ hội lựa chọn vận mệnh phải không?”.
“Đương nhiên, vận mệnh vẫn luôn do chính mình lựa chọn. Chỉ là có nhân thì có quả, rất nhiều người cho rằng vận mệnh đang thao túng chính mình, thực ra tất cả mọi ‘nhân đều là tự mình trồng ra. Con người, chẳng qua là kẻ đồng lõa của vận mệnh. Chứng rối loạn ký ức kiếp trước này là mấy năm nay mới bắt đầu lan ra, nếu như Chung Dự không phải quá tham lam, lựa chọn đúng số mệnh của Vu Lạc Ngôn, anh ta lựa chọn một người bình thường, sớm đầu thai mấy chục năm, thì chưa chắc đã phải đối diện với tình trạng hiện nay.”
Chúc Tiểu Tiểu nhăn nhăn mũi: “Vậy em nhất định sẽ không tham lam”.
Nghiêm Lạc cười cười, nhìn cô một cái đầy thâm ý: “Anh trước đây cũng luôn khẳng định mình không tham lam, sau này lại phát hiện căn bản mình không làm được. Khi em có cơ hội đạt được điều gì, muốn vứt bỏ quả thật là quá khó”.
Lúc Vu Lạc Ngôn tỉnh lại trong bệnh viện, đã là hai ngày sau. Bà Vu vẫn luôn túc trực bên cạnh giường, nhìn thấy con trai bảo bối mở mắt ra rồi, bà vui mừng vạn phần, nhanh chóng gọi bác sĩ, lại vội vội vàng vàng hỏi anh có chỗ nào khó chịu không.
Ngoại trừ toàn thân đau mỏi ra, Vu Lạc Ngôn cũng thật sự không cảm thấy có chỗ nào không tốt. Anh lần này ngủ một giấc cực ngon, tựa như đến một giấc mơ cũng đều không có. Chỉ là không ngờ rằng mới ngủ một chút mà đã hai ngày rồi, bản thân anh nghe cũng giật thót mình.
Bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khỏe, thông báo anh không sao. Lúc này bà Vu mới yên tâm lại. Kéo anh lôi thôi dài dòng nói: “Con trai à, con thật là dũng cảm. Thư Đồng nói với mẹ rồi, con là muốn đi cứu một bạn học, không ngờ rằng đụng phải sào huyệt của bọn cướp khốn nạn. Nhưng mà sự việc này về sau không được lặp lại nữa, mẹ chỉ có một đứa con trai là con đây, con nếu có xảy ra vấn đề gì, bảo mẹ biết phải làm thế nào?”. Bà rót một cốc nước đưa cho Vu Lạc Ngôn, lại nói: “Bắt người xấu, ở đó có cánh sát, bắt yêu ma quỷ quái, đã có người của Thư Đồng, sau này nếu như con lại gặp phải những chuyện nguy hiểm như thế, nhất quyết không được kích động ra mặt”.
Vu Lạc Ngôn đón chiếc cốc, gật đầu. Dũng cảm? Anh hình như từ trước đến nay chưa từng được người khác khen là dũng cảm. Anh làm sao mà cứ chỉ nhớ rằng, hình như rất lâu rất lâu trước đây, có người đã trỏ vào mũi anh mà mắng nhát gan, bạc nhược?
Đúng rồi, quái nhân có râu đột nhiên xuất hiện kia còn nói anh làm mất mặt tổ tông Chung gia, tuy không có ai bảo cho anh, nhưng anh cũng tự biết, người có râu này là Chung Quỳ. Nhưng anh làm sao mà lại làm mất mặt nhà Chung Quỳ được? Lẽ nào…
“Nghe nói người bạn học kia của con đã không sao rồi, hai mẹ con đều bình an. Phía cảnh sát bên kia cũng không đến, hình như mấy người bên Đồng tiểu thư đã giải quyết vấn đề này rồi?” Bà Vu dài dòng cả nửa ngày, nhìn con trai vẫn không có phản ứng, ngẩn ra thẫn thờ, còn sắc mặt càng lúc càng không tốt, bà có chút hoảng: “Lạc Ngôn, con không phải là lại phát tác chứ. Thư Đồng nói hôm nay sẽ đưa con đi làm bước trị liệu cuối cùng, làm xong cái đó, con sẽ không sao nữa. Nếu con không thoải mái, cố chịu đựng một chút, cô ấy chắc là sắp đến rồi. Mẹ gọi điện thoại giục cô ấy”.
Vu Lạc Ngôn thấy bà như vậy liền cười: “Mẹ, con không sao, con chỉ đang nhớ lại, hôm đó thật sự rất nguy hiểm”.
“Chuyện đã qua rồi thì đừng nghĩ nữa/ bình an là tốt rồi. Sau này cẩn thận một chút.”
Sau này? Vu Lạc Ngôn không biết sau này của mình sẽ như thế nào. Chung Quỳ đó nói vận mệnh không cách nào chạy trốn được, lời nói như còn vẳng bên tai khiến anh cảm thấy hoảng hốt lại hoang mang.
Đến chiều, Thư Đồng tới, Vu gia bên này đang làm thủ tục cho Vu Lạc Ngôn ra viện. Thư Đồng chào hỏi với bà Vu, hỏi rõ tình trạng sức khỏe của Vu Lạc Ngôn rồi đưa anh đến Waiting.
Hai người ngồi trên xe, Thư Đồng không vội lái đi mà lại lấy từ trong túi ở sau ghế ra một miếng ngọc màu đỏ máu, còn có một cuốn kẹp file đưa cho anh: “Viên ngọc lão tổ tông nhà anh đưa cho, tôi sợ anh hôn mê không tỉnh làm mất, nên giúp anh cất giữ. Chỗ giấy tờ này là tư liệu báo cáo về thân phận kiếp trước của anh, rất rõ ràng, anh xem trước một chút đi, sau đó tự anh quyết định có muốn nói cho gia đình anh không”.
Vu Lạc Ngôn ngập ngừng một chút, rồi vẫn nhận lấy. Ngọc đỏ rất nóng tay, báo cáo cũng như nặng trình trịch, Thư Đồng hiếm khi tế nhị xuống xe nói đi loăng quăng gần đấy, để cho anh có không gian riêng một mình.
Báo cáo rất dài, đầu tiên là giải thích quan hệ kiếp này kiếp trước, đặc biệt chú thích rõ việc có thiên phú hoặc là sắp xếp chuyển thế thông thường của hàng ma sư ưu tú, năng lực chính là thiên chức, nếu như không có sự việc ngoài ý muốn xảy ra, bọn họ sẽ lại chuyển thế vào cùng một gia tộc tiếp tục làm hàng ma sư. Nếu như toàn bộ gia tộc diệt vong, thì mới có khả năng chuyển thế đến một gia tộc khác, nhưng khả năng rất lớn sẽ vẫn tiếp tục làm hàng ma sư.
Vu Lạc Ngôn cuối cùng cũng biết được kiếp trước của mình như thế nào.
Chung Dự, hàng ma sư trong gia tộc của Chung Quỳ, còn gọi là Thiên nhãn thần tướng. Hơn nữa giống như những gì trong lòng anh cảm thấy, anh rất mẫn cảm đối với chữ “chạy” này, là bởi vì kiếp trước, anh đã từng chạy trốn khi lâm trận, mà khoa trương hơn đó là cuối cùng lại dùng cách tự vẫn để trốn tránh cái gọi là thiên chức của bọn họ. Anh đã dùng pháp thuật để lẩn tránh sự tìm bắt của quỷ sai, sau đó sắp xếp tính toán ra số mệnh đẹp nhất để ình đầu thai, lại làm phép hoán đổi thay thế hồn phách vốn được định sẵn đầu thai vào mệnh đó, sắp xếp vận mệnh chuyển thế ình mà thần không biết quỷ không hay.
Cho nên kiếp này của Vu Lạc Ngôn, là anh ăn trộm được.
Vu Lạc Ngôn đọc đến mức tay chân run rẩy, trong lòng có một cảm giác khó tả. Anh gấp tập tư liệu nặng trịch lại, vứt lên chỗ ngồi phía sau, xoa mặt một cái rồi mở cửa xe, cảm thấy mình cần ra ngoài hít thở không khí.
Thư Đồng đang nhàn nhã ngồi trên ghế uống cà phê cách đó mấy bước chân, trên tay còn cầm một túi bánh màn thầu nhỏ không biết là mua được từ đâu, cô ăn hai chiếc rồi ném sang ột chú chó lang thang bên cạnh hai chiếc.
Nhìn thấy Vu Lạc ngôn sắc mặt xám xịt ủ rũ đi ra khỏi xe cô liền vẫy tay với anh, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Vu Lạc Ngôn đi đến, nhận lấy chai nước khoáng cô đưa, cầm trong tay mà không uống, anh nhất thời cũng không biết phải nói gì mới được nên chỉ ngồi đó. Thư Đồng cũng không để ý đến anh, vẫn cứ cho chó ăn.
Vu Lạc Ngôn ngồi ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng nói: “Linh hồn vốn dĩ nên đầu thai thành Vu Lạc Ngôn kia đâu? Bây giờ như thế nào rồi?”.
Cánh tay đang ném màn thầu của Thư Đồng sững lại, cô quay đầu nhìn anh: “Không ngờ rằng vấn đề đầu tiên anh hỏi sẽ là câu này”.
Vu Lạc Ngôn nhìn vào mắt cô, lại hỏi: “Vậy sau khi linh hồn đó bị hoán đổi, đã chuyến thế đến đâu rồi?”.
Không còn nữa.” Thư Đồng ném toàn bộ chỗ bánh màn thầu đi, phủi phủi tay.
Không còn nữa là ý gì?” Vu Lạc Ngôn có dự cảm rất xấu.
“Hồn phách có số, địa điểm đầu thai cũng có số, nếu như một địa điểm bị chiếm dụng rồi, kẻ chiếm dụng lại không muốn để người khác biết được tự nhiên vô cớ thừa ra một hồn phách, vậy thì chỉ có cách là tiêu diệt cái hồn phách thừa đó đi.”
Vu Lạc Ngôn hiểu ra, anh mím chặt môi, bế tắc đến phát hoảng, anh trước đây lại làm ra được chuyện như thế, thân phận Vu Lạc Ngôn của anh đây chẳng lẽ lại có được bằng cách đó sao.
Thư Đồng ném chiếc cốc giấy đã uống hết cà phê vào thùng rác, nói: “Được rồi, anh cũng không cần tự trách mình, sau khi luân hồi thì là cuộc sống hoàn toàn mới, quá khứ các loại đều không liên quan đến anh, xử lý xong chuyện của hôm nay mới là chính đạo”.
Lời nói này thực sự rất có lý, nhưng mà Vu Lạc Ngôn nhận được bản báo cáo kia thì đã phải chịu kích động quá lớn, nhất thời vẫn không có cách nào tiếp thu được. Anh ngồi một lát rồi nói: “Không ngờ cô còn có thể nói ra những lời nhân tính như vậy”.
“Xí, chị đây thấy quá nhiều rồi, những vụ án rối loạn ký ức kiếp trước loại này, tôi đã từng nhận rất nhiều. Mỗi một người, không đúng, nên nói là quá khứ của mỗi một linh hồn đều là một câu chuyện, xấu hơn anh, thảm hơn anh, đều có. Nếu như cứ chìm đắm trong quá khứ, vậy đời này chẳng phải cũng lại bỏ đi rồi sao? Cho nên anh còn phiền não gì chứ, điều này thực ra rất ngu ngốc, có đúng không?”
“Nhưng cảm giác như thế này rất kỳ quái.” Vu Lạc Ngôn không kìm được nói ra cảm nhận của mình: “Cứ giống như là cô đang xem một bộ phim, trong đó hành động của nhân vật chính kia cô không thể chấp nhận nổi, nhưng đột nhiên lại có người nói cho cô, người đó chính là cô, những chuyện đó đều do cô làm. Tôi, tôi thật sự không biết nên nói như thế nào, chính là khiến người ta không dễ gì tiếp nhận”.
“Anh cũng nói là xem phim mà, xem xong thì bỏ đi. Thay vì suy nghĩ xem trong bộ phim diễn cái gì, chẳng thà nghĩ xem sau khi ra khỏi rạp chiếu phim đi đâu để ăn cơm, ngày mai đi làm phải làm những công việc gì, khi nào thì ông chủ sẽ tăng lương, ngày mai lại nên hẹn với cô gái nào…”
Thư Đồng hào phóng xua xua tay, ngữ khí biểu cảm và lời nói của cô chọc cho Vu Lạc Ngôn bật cười. “Vừa rồi cô cho rằng vấn đề đầu tiên tôi hỏi sẽ là hỏi cái gì?”
“Những chuyện này không phải sự thật đúng không? Tôi nên nói thế nào với mẹ tôi đây?”, Thư Đồng nhún vai, dùng ngữ khí khoa trương, diễn một lượt.
Vu Lạc Ngôn lại cười, nghĩ một lát: “Có thể nào không nói ẹ tôi không?”.
“Có thể.” Thư Đồng rất sảng khoái, đứng dậy phủi mông, kéo Vu Lạc Ngôn đi về phía xe: “Có vài khách hàng, chúng tôi cân nhắc đến năng lực chịu đựng tâm lý, ngay đến bản thân họ còn không được nói cho biết. Dù gì sau khi uống thuốc, vấn đề ảo ảnh sẽ không còn tái diễn nữa. Cứ coi như căn bệnh tinh thần của mình đã được chữa khỏi rồi, sau này sống những ngày tháng tốt đẹp là được. Nhưng mà anh tương đối đặc biệt, lão tổ tông nhà anh đã nhảy ra rồi, Boss cũng nói báo cáo bắt buộc phải đưa cho anh xem, cho nên anh vẫn nên xốc lại tinh thần cho tốt đối mặt với quá khứ đi, không nên suy nghĩ, càng không được nghĩ bừa. Còn về chuyện nên nói như thế nào với người nhà của anh, do anh tự quyết đinh”.
Hai người lên xe lái về phía Waiting. Vu Lạc Ngôn ngẫm nghĩ hồi lâu, lại hỏi: “Miếng hồng ngọc kia, là có ý nghĩa gì?”.
“Không rõ, đó là đồ của nhà anh, anh giữ lấy là được. Cứ coi như đồ cổ, chắc cũng đáng giá lắm, lần này anh trúng quả rồi.”
Trúng quả rồi? Vu Lạc Ngôn xoa xoa miếng ngọc trong tay, anh thà phải bồi thường, cũng không muốn có thứ đồ này.
Chẳng bao lâu sau hai người đã tới Waiting. Theo lệ, Mạnh Mạn đã đợi ở đó, cô nhận được tư liệu hồn lực của Vu Lạc Ngôn từ trước, hôm nay chỉ chờ bọn họ đến.
Rất nhanh, một cốc đồ uống được đưa ra, Vu Lạc Ngôn kinh ngạc nhìn nhìn, anh còn cho rằng sẽ là thuốc, không ngờ thứ này lại giống như là cocktail trong một quán bar.
“Cái này, tên là gì?” Anh cầm chiếc cốc bưng cẩn thận.
“Thời khắc gặp ma.”
Thư Đồng ở bên cạnh nói: “Uống đi, không có độc đâu”.
Thời khắc gặp ma? Đây là cái tên quỷ gì vậy, thật là tà đạo. Vu Lạc Ngôn nhăn mày lại, cắn răng, ngẩng cổ uống ực một hơi hết sạch. Có chút mùi vị đắng cay, sau khi vào họng một lát lại là vị ngọt đăng đắng như đang uống trà.
Uống hết rồi nhưng một chút cảm giác cũng không có, cơ thể anh chẳng thấy phản ứng gì. Anh nhìn Thư Đồng giống như dò hỏi, lại bị cô dùng lực vỗ một cái vào vai: “Được rồi, tiểu mặt trắng, chúc mừng anh thoát khỏi ác mộng, quay lại làm người”.
Như thế này thì coi là xong rồi? Vu Lạc Ngôn vẫn cảm thấy hình như có việc gì vẫn chưa hoàn thành. Anh vừa muốn xác nhận một chút thì điện thoại lại đột nhiên vang lên, nhìn qua, thì ra là Chúc Tiểu Tiểu. Vu Lạc Ngôn vui mừng nhanh chóng nhận cuộc gọi.
“Vu Lạc Ngôn, anh làm xong trị liệu rồi phải không?” Chúc Tiểu Tiểu hai ngày nay tìm kiếm trong kho số liệu, xem số liệu, dưới chỉ đạo của Nghiêm Lạc cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo rồi. Cô rất cảm thông với Vu Lạc Ngôn, bọn họ đều là có những trải nghiệm kiếp trước khiến bản thân hiện tại không vui vẻ.
“Ừ, vừa mới uống xong. Thư Đồng nói đã OK rồi.” Sự quan tâm của Chúc Tiểu Tiểu khiến Vu Lạc Ngôn vui ngoài mong đợi, anh cầm điện thoại đến bên cửa kính nói chuyện.
Thư Đồng nhân cơ hội này nhỏ tiếng hỏi Mạnh Mạn: “Chị Mạn, sao mà của anh ta cũng là Thời khắc gặp ma?”.
“Ý nghĩa trong cốc chính xác là như thế.” Sau khi gặp ma sẽ có sự việc xảy ra, bọn họ ai cũng không cách nào khống chế được.
Thư Đồng chống cằm: “Anh ta và Chúc Tiểu Tiểu cũng thật là có duyên”.
Chúc Tiểu Tiểu trong điện thoại bên kia cũng thực sự kinh ngạc: “Cốc đó của anh cũng gọi là Thời khắc gặp ma? Của em cũng như vậy”.
Vu Lạc Ngôn ngạc nhiên: “Em cũng từng mắc bệnh này?”.
“Không phải, em chỉ từng uống ở Waiting thôi, cốc đồ uống đó rất thần kỳ. Có thể đoán mệnh.”
Đoán mệnh? Vậy Thời khắc gặp ma có ý nghĩa gì?” Vu Lạc Ngôn trong lòng căng thẳng, từ này khiến anh thấp thoáng có chút cảm giác bất an.
“Từ tình hình của bản thân em mà nói, chính là sau khi gặp ma, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện khiến cuộc sống của chúng ta khác hoàn toàn so với trước đây.”
“Ví dụ như là gì?”
Chúc Tiểu Tiểu im lặng một lát, cuối cùng nói: “Em trở thành hàng ma sư”.
Vu Lạc Ngôn cũng im lặng, kiếp trước của anh chính là vì không muốn làm hàng ma sư mới làm chuyện xấu.
“Vu Lạc Ngôn, anh đừng có buồn, kiếp trước của anh và anh không phải là một người, anh không cần vì việc làm của anh ta mà phải chịu trách nhiệm, cho nên đừng nghĩ nhiều phải nhìn về phía trước, sống cuộc đời này thật tốt mới quan trọng.” Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình vụng miệng, thật sự không biết an ủi người khác lắm, chỉ đành nói những lời tự khuyên bản thân mình.
Vu Lạc Ngôn nắm chặt điện thoại, trong lòng ấm áp, Tiểu Tiểu ngây thơ lại đơn thuần, hóa ra cũng là biết quan tâm như thế này. “Tiểu Tiểu, chúng ta gặp mặt nhé, có được không?”
“Hôm nay sao? Hôm nay không được.” Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng nói, cô bây giờ đang ở tầng ba mươi tám, Boss lại ngủ rồi, giữa ban ngày lại ngủ, chắc chắn là cơ thể không thoải mái. Anh mấy ngày hôm nay hình như đều không có biến chuyển tốt, cô rất lo lắng, vẫn luôn túc trực ở đây. Lúc này lại chạy đến phòng anh xem xét, anh vẫn đang ngủ. Chúc Tiểu Tiểu rón rén đi ra, nói với Vu Lạc Ngôn ở bên kia điện thoại: “Hôm nay em không đi được, hôm khác nhé, hôm khác em hẹn anh”.
“Sẽ bận đến rất muộn phải không? Anh lúc nào cũng rảnh, em hễ có thời gian thì gọi điện cho anh nhé, được không?” Vu Lạc Ngôn vừa nói vừa thầm cười chính mình, từ khi nào anh đã đến bước phải để con gái tùy tiện điều đến điều đi như thế nhưng nếu đối phương là Chúc Tiểu Tiểu, thì anh nguyện ý đợi.
“Được, em có thời gian sẽ gọi cho anh.” Chúc Tiểu Tiểu lại bổ sung thêm một câu: “Anh đừng nghĩ ngợi nhiều quá, bây giờ sức khỏe vẫn còn chưa tốt, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn”.
Cô đang quan tâm đến anh, điều này khiến Vu Lạc Ngôn phấn chấn hẳn lên: “Được”.
“Vậy em dập máy đây, có thời gian lại nói.”
Vu Lạc Ngôn có chút lưu luyến, anh không kiềm chế được, trước khi cô dập máy gọi, nói: “Tiểu Tiểu, arth thật sự rất thích em. Em hãy cân nhắc một chút về anh nhé, được không?”. Không đợi cho cô trả lời, anh đã tắt điện thoại trước, thông minh để lại ình một cơ hội.
Tuy Chúc Tiểu Tiểu không chỉ cự tuyệt anh một lần, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, tính ra thì cũng là Chúc Tiểu Tiểu cứu anh, bọn họ có duyên đến thế biết đâu anh còn có cơ hội.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn điện thoại, trong lòng lại thở dài, thực sự cô đối với Vu Lạc Ngôn không có cái loại cảm giác kia, phải cự tuyệt như thế nào anh mới hiểu rõ đây? Con người này lẽ nào cũng là kẻ đầu óc cá gỗ1?
1 Đầu óc cá gỗ: Ngốc nghếch, không nhanh nhạy.
Bát Bát quỳ ở trước mặt cô, nghiêng đầu mở to cặp mắt như hạt đậu đen ra nhìn. Chúc Tiểu Tiểu xoa xoa nhúm lông nhỏ trên đỉnh đầu nó, quyết định đến lúc gặp mặt Vu Lạc Ngôn sẽ nói sau. Cô cảm thấy những chuyện xảy ra với hai người bọn họ rất giống nhau, cô hy vọng có thể giúp đỡ được anh.