Bạn đang đọc Heo yêu Diêm vương – Chương 38: , chương 25.2
Mạnh Mạn thầm kinh ngạc, chẳng có hàng ma sư nào hẹn đưa khách hàng đến, Boss cũng không bao giờ tới vào lúc này, mà phong ấn trên cửa cũng không thể nào để cho những người thường lảng vảng đi tới. Lẽ nào lại là Chúc Tiểu Tiểu?
Mạnh Mạn vội vàng đi về phía phòng khách của cửa tiệm. Một người già tinh thần nhanh nhẹn đang đứng ở đó ngắm nghía chiếc ấm nhỏ được bày trong tiệm. Ông ta nhìn thấy Mạnh Mạn, hơi mỉm cười: “Mạnh Bà, đã lâu không gặp rồi”.
Mạnh Mạn kinh hãi đến mức suýt chút nữa nói không nên lời, cô há hốc miệng ra, rất lâu sau mới lí nhí đáp một tiếng: “Đại vương”.
Bắc m Vương cười: “Tốt, rất tốt”.
Nụ cười của ông ta thân thiết, Manh Mạn lại sợ đến mức chân có chút run rẩy, ông ta bị phong ấn gần nghìn năm, làm thế nào xuất thế được?
Cô nghe thấy Bắc m Vương nói: “Cô còn nhớ ta cho cô thân thể bất lão bất tử, còn nhớ ta đẽ cho cô tẩy hồn dẫn lộ, còn nhớ chính ta đã cho cô ngày hôm nay chứ?”.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười, nhưng giọng nói thì lại lạnh băng. Mạnh Mạn véo vào mu bàn tay của mình, gắng sức trấn tĩnh lại: “n tình của người, Mạnh Bà suốt đời không quên”.
Bắc m Vương lại cười: “Tốt, rất tốt. Cô tốt hơn nhiều so với hai tên tiểu tử thối không có lương tâm kia”.
Ổng ta dùng lực bóp một cái, chiếc ấm nhỏ trong tay vỡ vụn.
Mạnh Mạn nhìn khuôn mặt cười của ông ta, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ xương sống toát ra.
Chúc Tiểu Tiểu vô lo vô nghĩ ngủ cả một đêm.
Khi cô tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng rộng lớn này thì giật thót mình, lại là kiểu toàn bộ thông nhau, không phân ra phòng khách và các phòng. Tất cả các phòng nối với nhau thành một khối, chỉ có điều chỗ cần bày sofa thì bày sofa, chỗ cần bày giường thì bày giường, bàn làm việc, tủ… tất cả các đồ dùng liếc qua một cái là thấy rõ. Căn phòng này lớn đến mức đáng kinh ngạc, cách trang trí sắp đặt thế này cũng thật là đặc biệt.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn trên người, vẫn còn nguyên bộ quần áo hôm qua, chỉ có thắt lưng bị tháo ra, có thể là để tránh việc cô ngủ không thoải mái. Bát Bát thấy cô tỉnh dậy, kêu chít chít ở dưới chân giường nhưng không dám nhảy lên trên.
Chúc Tiểu Tiểu vui mừng đặt nó lên lòng bàn tay: “Boss đâu?”.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là đây là nhà của Boss, anh ấy sẽ không vứt cô cho người nào khác. Bát Bát đưa cô đến chỗ sofa, trên bàn có một tờ giấy để lại: “Heo Con bẩn, ngủ dậy rồi trong tủ lạnh có sữa, bánh ngọt, tự mình lấy ra ăn. Bàn chải đáng răng, khăn mặt và quần áo trên sofa đều là cho em, tắm rửa xong thì thay vào. Nếu như buồn chán thì mở máy tính ra chơi, anh đi làm, buổi trưa quay lại mang đồ ăn cho em”.
Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, Boss lại mắng người, cô đâu có phải là Heo Con bẩn. Cô nhìn Bát Bát bẩn thỉu như vậy, quyết định tắm rửa lập tức chiếm vị trí đầu tiên trong kế hoạch.
Đợi đến khi cô xử lý ình và Bát Bát đều sạch sẽ thơm tho rồi, bọn họ cùng nhau hưởng thụ bánh ngọt và sữa. Boss vẫn chưa quay lại, Chúc Tiểu Tiểu buồn chán, cô đột nhiên nhớ ra câu chuyện về chú heo kia vẫn còn chưa đọc xong.
Tiểu Tiểu mở máy tính, tìm thấy đoạn lần trước mình mình đang đọc dở, ở đó nói là Cửu Thiên Huyền Nữ phát hiện ra khả năng đặc biệt của chú heo, thế là muốn thu nhận nó làm đồ đệ, nhưng mà heo con không đồng ý.
Lúc đó Diêm Vương nói với heo con, nếu như heo con bái Cửu Thiên Huyền Nữ làm sư phụ, có thể tu luyện thành hình người thì sẽ bằng lòng ở cùng với nó. Điều kiện như thế đối với chú heo mà nói thật sự là quá tốt, nó không do dự, lập tức đồng ý. Chúc Tiểu Tiểu tìm đến đoạn này rồi tiếp tục đọc.
Heo con bởi vì một lời tuyên bố của Diêm Vương đã trở thành đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vì vậy mà kết làm đồng minh với Diêm Vương. Thế lực Diêm Vương dưới địa phủ càng được củng cố, dư đảng lúc m Vương từng tên từng tên một bị lôi ra xử lý. Còn heo con bắt đầu từ lúc đó, trải qua những ngày tháng gian khổ nhưng hạnh phúc.
Gian khổ đó là sự học tập và rèn luyện mỗi ngày, nó chỉ Ià một chú heo, chẳng biết cái gì cả, ngoài việc có thể xông phá kết giới ra, chẳng còn bất kỳ bản lĩnh gì khác. Nếu muốn tu luyện thành tiên, nói thì dễ hơn làm rất nhiều. Nhưng heo con vô cùng nỗ lực, nó khắc phục cái tính lười nhác trước đây, khắc khổ học tập, rèn luyện. Bởi vì nó còn nhớ, Diêm Vương nói rồi, chỉ cần nó tu luyện thành hình người, thì sẽ bằng lòng ở bên nó.
Tâm sự đó của heo con, Cửu Thiên Huyền Nữ và Diêm Vương đều hiểu rõ. Thế là vì để cổ vũ, giúp nó có động lực và đẩy nhanh quá trình tu luyện, mỗi tháng heo con đều có năm ngày được quay về địa phủ ở cùng với Diêm Vương. Đó là những ngày heo con vui nhất trong mỗi tháng, nó lại lần nữa trở thành vật cưng được hoan nghênh nhất nơi địa phủ. Diêm Vương và Nữ Diêm Vương đối xử với nó rất tốt, heo con còn được vào nhà lao để đón bạn chuột yêu quý của nó ra, nhờ Diêm Vương chăm sóc.
Loại phương thức trừng phạt và khích lệ này quả nhiên rất có tác dụng thúc đẩy tính tích cực của heo con, việc tu luyện của nó đạt được bước phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng. Nhưng cái ngày đại kiếp trời đất cũng sẽ đến rất nhanh, Cửu Thiên Huyền Nữ vì muốn heo con thích ứng với chiến tranh mau hơn một chút, để khi đại chiến có thể phát huy được tác dụng lớn nhất bắt đầu giao cho nó một số nhiệm vụ đi bắt yêu diệt ma. Nhưng heo con không có hình người, nó chỉ là một chú heo, không có móng vuốt lợi hại, cũng chẳng có bộ răng sắc nhọn. Kết quả, sau những lần ra ngoài làm nhiệm vụ, kinh nghiệm thực chiến của heo con càng ngày càng phong phú, nhưng nó cũng thường xuyên bị thương tích đầy mình.
Mỗi lần heo con bị thương, Diêm Vương đều đón nó quay về địa phủ tĩnh dưỡng, nếu như vết thương nghiêm trọng một chút, nó có thể ở lại bên cạnh Diêm Vương lâu hơn một chút. Heo con đã có thể nói chuyện rồi, nó nói rất nhiều, hình như muốn đem tất cả những lời mà trước đây không thể nói, nói ra hết cho chán thì thôi. Nó quấn lấy Diêm Vương nói chuyện, quấn lấy Nữ Diêm Vương nói chuyện, đương nhiên còn cả những người bạn tốt như Hắc Bạch Vô Thường và chú chuột nhỏ của nó nữa.
Rất nhanh chóng, hai trăm năm đã trôi qua, đại chiến thần – ma bắt đầu, pháp lực của heo con đã tu luyện đến một mức độ nhất định, nhưng lại vì thời gian tu hành quá ngắn, phương diện biến hóa thành hình người không tiến triển cho lắm, nó chỉ có thể duy trì hình người trong khoảng thời gian rất ngắn căn bản không cách nào tham gia trận chiến lâu.
Nhưng mục đích Cửu Thiên Huyền Nữ thu nhận nó làm đồ đệ chính là muốn sử dụng năng lực đặc biệt của nó, duy trì bảo vệ hòa bình trời đất. Thế là heo con hết lần này đến lần khác được phái ra chiến trường. Nó thân làm tiên phong xông lên đánh phá kết giới bảo vệ của yêu ma trước, để những thiên binh thần tướng theo sau có thể thuận lợi triển khai tấn công.
Heo con trận nào cũng mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ, không lúc nào là không bị thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nó không hề hối hận, nó cảm kích ơn dạy dỗ của sư phụ, lại hy vọng có thể sát cánh bên cạnh Diêm Vương.
Chẳng mấy chốc, trận quyết chiến then chốt nhất giữa thần và ma sắp bắt đầu, hai anh em ma thần thượng cổ Trọng Lâu và Xi Vưu1 pháp thuật kinh người, bất khả chiến bại, bọn họ có lưới thiên ma hộ thân, chúng tiên căn bản không cách nào công kích được. Muốn giành thắng lợi, phương pháp hiệu quả nhất chính là bảo heo con lại lần nữa xuất chinh, để nó công phá lưới thiên ma cho chúng tiên và thần tướng phía sau có cơ hội tấn công. Nhưng trận chiến này, Cửu Thiên Huyền Nữ và Diêm Vương đều hiểu rõ, nếu tham gia, heo con tuyệt đối không thể sống sót.
1Xi Vưu: vua nước Cửu Lê ngày xưa, sinh việc can qua, chế ra giáo mác cung nỏ quấy rối chư hầu, bị vua Hoàng Đế đánh chết.
Cửu Thiên Huyền Nữ tin tưởng, trời cao tạo ra thứ gì tất có sứ mệnh riêng của nó, heo con có năng lực đặc biệt mạnh mẽ như thế, chính là vì trận chiến này mà sinh ra. Vì để heo con có thể dưỡng tinh thần tỉnh táo sắc bén, phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, Cửu Thiên Huyền Nữ bảo nó bế quan tu luyện, chúng tiên chúng thần và các binh tướng đều tích cực chuẩn bị, muốn dốc toàn lực một trận.
Chính vào đêm trước đại chiến, Diêm Vương nhắc đến việc heo con đã có thể biến hóa thành hình người, bản thân đương nhiên giữ đúng lời hứa, muốn thành thân với heo con, đợi sau hôn lễ, mới để heo con yên tâm tham chiến. Chú heo nhỏ nghe thấy tin tức này đương nhiên vô cùng vui mừng, Cửu Thiên Huyền Nữ lại có chút không vừa lòng, bà cảm thấy như thế sẽ làm lỡ thời gian tu luyện vốn dĩ đã ít ỏi đến đáng thương của nó. Hơn nửa bà hiểu rõ lúc đầu Diêm Vương hứa ở cùng với chú heo nhỏ, chỉ là vì lôi kéo thế lực của bà, chứ không phải có tình ý thật sự. Đến bây giờ mục đích của bọn họ đối với heo con đã đạt được, Diêm Vương không nhất thiết phải hy sinh như vậy.
Nhưng Diêm Vương lại nói, trận chiến này vô cùng quan trọng, heo con chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu như để nó thành thân như ý nguyện, sẽ càng làm tăng ý chí chiến đấu của nó, khi ra trận đương nhiên mới phát huy được công lực lớn nhất. Cửu Thiên Huyền Nữ cảm thấy như thế cũng có lý, liền đồng ý. Bọn họ quyết định hoàn thành tâm nguyện của heo con trước trận chiến.
Diêm Vương đón chú heo nhỏ quay lại địa phủ, cấp tốc sắp xếp việc hôn lễ. Mọi người bận bận rộn rộn, đều hy vọng có thể làm cho nó một hôn lễ viên mãn, để sau khi nó được toại nguyện thì sẽ quay về thiên đình tham chiến.
Nhưng đêm trước ngày thành thân, Diêm Vương đã làm ra một việc vượt ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi ngươi. Người giấu tất cả, lén lút đưa heo con vào đường luân hồi để nó chuyển thế làm người.
Ngày hôm sau Cửu Thiên Huyền Nữ đến tham dự hôn lễ mới biết đã mất đi tiên phong quan trọng nhất, đùng đùng nổi giận. Bà đoán được ý tứ của Diêm Vương, người cho rằng chỉ cần heo con chuyển thế thì sẽ còn cơ hội được gặp lại nó. Cửu Thiên Huyền Nữ không cam tâm chịu sự phản bội như vậy, bà muốn báo thù.
Ngày hôm đó, Cửu Thiên Huyền Nữ ở trước mặt mọi người đã cắt tay trích máu, tạo ra một lời độc chú cho Diêm Vương, để Diêm Vương muôn đời không thể có được heo con. Bà lập lời thề, từ đây không đội trời chung với thế lực của địa phủ.
Tuy mất đi heo con, nhưng đại chiến ma – thần vẫn cứ phải đánh, thần tộc phải trả cái giá thảm khốc đau thương, khó khăn lắm mới giành được thắng lợi. Ma tộc bị khống chế rồi giam giữ dưới mười tám tầng phong ấn. Nhân gian phải chịu thiên tai nhân họa ba mươi năm triền miên không dứt.
Địa phủ đương nhiên cũng phải trả giá, không những từ nay bị thần giới gạt ra ngoài lề, còn phải gánh vác công việc khắc phục hậu quả của kiếp nạn trong nhân gian.
Câu chuyện đến đây thì kết thúc, Chúc Tiểu Tiểu cứ đọc rồi đọc, bất giác rơi nước mắt, cô cảm nhận được phương hướng viết của Tề Nghiên La, trong từng câu từng chữ, Tề Nghiên La đều bộc lộ sự tiếc nuối đối với kết cục của đại chiến ma – thần. Bất luận là thần tộc hay là con người, đều phải chịu rất nhiều đau khổ. Nhưng không biết vì sao, Chúc Tiểu Tiểu lại càng cảm thấy lo lắng hơn cho kết cục của heo con và Diêm Vương.
Vì đâu mà heo con không thể có được một ngày hạnh phúc?
Nó tràn đầy niềm vui mừng hạnh phúc chờ đợi ngày được trở thành tân nương của Diêm Vương, nhưng lại bị người tận tay đưa vào đường luân hồi. Thực ra, trên một phương diện nào đó, đây chính là giết chết nó nhỉ? Như vậy thì so với việc heo con chết trên chiến trường cũng có khác biệt gì chứ? Cứ để heo con chiến đấu, ít nhất nó còn có thể làm tân nương của Diêm Vương một ngày. Chú heo đó có lẽ nguyện ý làm như vậy hơn nhỉ?
Chúc Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, lấy giấy ăn lau nước mắt, cô tưởng tượng ra, vào ngày đó chú heo con kia được đưa đi, nó buồn bã nhiều thế nào. Chỉ nghĩ vậy thôi, Chúc Tiểu Tiểu lại thấy trái tim của mình đau nhói.
Thế nhưng Chúc Tiểu Tiểu cũng cảm thấy Diêm Vương rất đáng thương. Câu chuyện này, Tề Nghiên La viết không hề miêu tả phân tích nội tâm nhân vật, chỉ đơn giản ghi lại các sự việc xảy ra giống như ký sự vậy. Nhưng vào lúc cuối cùng này, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy trong những hàng chữ của Tề Nghiên La còn có sự trách cứ đối với việc không màng đến đại cục , tùy tiện ích kỷ của Diêm Vương.
Thương vong bi thảm đau đớn của thần tộc trong đại chiến, khổ nạn nhân loại phải chịu, trời đất thương vong nước mắt tràn đầy, Tề Nghiên La viết rất nhiều hậu quả vì mất đi heo con, mà tất cả những điều này, đều bởi vì một suy nghĩ sai lầm của Diêm Vương.
Khi người đem heo con ném vào đường luân hồi, người đang nghĩ gì vậy?
Nưóc mắt của Tiểu Tiểu không kìm được vẫn cứ rơi. Diêm Vương đã yêu heo con rồi phải không? Người nhất định là yêu rồi.
Heo Con đơn thuần và nghị lực như vậy, trải qua thời gian mấy trăm năm tiếp xúc dài lâu, nó nhất định làm Diêm Vương cảm động rồi?
Diêm Vương, người đàn ông luôn trên cao vời vợi, lúc ban đầu chỉ nghĩ đến lợi ích và quyền thế, chỉ có ý lợi dụng heo con, nhưng cuối cùng người đã động lòng rồi phải không?
Cho nên người mới tình nguyện gánh vác hậu quả của việc yêu heo con, người không muốn đưa nó vào chỗ chết. Người đã lừa gạt Cửu Thiên Huyền Nữ, che giấu tất cả mọi người, chỉ muốn để heo con có thể dùng phương thức khác mà tiếp tục sống. Heo con đi rồi, nhưng Diêm Vương lại đang đau đớn vì mất đi người yêu, và trở thành kẻ địch của đại thần, còn phải đấu tranh giành sự sống trong kiếp nạn của nhân gian. Cái giá người phải trả, chắc chẳng hề ít hơn những người khác.
Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng buồn, khóc nức nở.
Nếu như chú heo con ấy thực sự lợi hại đến thế vậy thì sự có mặt của nó trong trận chiến hẳn là sẽ hạn chế được tối đa tổn thất cho thần tộc. Vì thần tộc, vì nhân loại, vì trời đất, heo con đích xác là nên anh dũng xông trận hiểm nguy, không sợ hy sinh. Nhưng mà, khi tất cả mọi người đều đang trông mong thắng lợi, chỉ có Diêm Vương cúi đầu thương tiếc cho sinh mệnh của heo con…
Chúc Tiểu Tiểu muốn thảo luận một chút với Tề Nghiên La về đoạn kết của câu chuyện, cô thấy nó không hay, không nên là như vậy. Vì sao bọn họ ai cũng đều thê thảm thế này?
Trong màn nước mắt, Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy phần cuối cùng của bản thảo, cách mấy hàng còn có một câu: “Heo Con, cậu tin vào kiếp trước kiếp này không?”.
Kiếp trước kiếp này?
Chúc Tiểu Tiểu đọc được câu này, sững lại một lúc lâu.
Cô lau nước mắt, xem lại một lần nữa.
Đây là đang hỏi heo con trong câu chuyện, là làm tăng hiệu quả, mở thêm nhiều suy ngẫm, hay là đang hỏi cô người trong cuộc đời này có biệt danh là Heo Con?
Chúc Tiểu Tiểu nhìn chăm chú vào màn hình, đột nhiên rất muốn biết kiếp trước của mình là gì.
Cô đến Nhã Mã làm việc, tiếp xúc với những thứ yêu ma quỷ quái nhiều lắm rồi, cô đương nhiên tin tưởng có kiếp trước kiếp sau, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ kiếp trước của mình rốt cuộc là gì.
“Em đang làm gì vậy?”
Boss đại nhân không biết đã quay lại từ khi nào làm cho Chúc Tiểu Tiểu đang ngẩn ra giật thót mình.
Nghiêm Lạc đứng bên cạnh sofa, đặt chiếc túi trong tay xuống, đi về phía Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân mình làm sao, lập tức bừng tỉnh, nhanh tay tắt bản thảo.Nghiêm Lạc cau mày lại, rút khăn giấy lau hết nước mắt cho cô: “Làm sao mà khóc?”.
Anh mới để cô ở một mình nửa ngày, cô đã có thể khiến cho bản thân khóc thành thế này rồi.
“En vừa lên mạng đọc tiểu thuyết, cảm động quá.” Cô cũng chẳng hề nói dối nhỉ.
“Em không thể lựa chọn cuốn tiểu thuyết vui vẻ một chút để đọc sao?” Anh rất không vui, không thích nhìn thấy nước mắt của cô.
“Em nào có biết kết thúc sẽ như thế.”
Anh duỗi tay dắt cô đi về phía sofa, “Ăn cơm trước, đã đói chưa?”.
Trên sofa, Bát Bát đang nằm ưỡn bụng ra, chỉ động đậy cái đuôi, thực sự là ăn nhiều điểm tâm quá, no căng rồi, nó lấy hành động thực tế trả lời vấn đề này. Nghiêm Lạc lườm nó một cái: Ai hỏi mày chứ?
Chúc Tiểu Tiểu mở hộp cơm ra, thức ăn bên trong rất phong phú, giống như khẩu phần phục vụ bên ngoài của nhà hàng. Cô muốn vào bếp lấy đũa ăn cơm, nhìn ngó bốn phía một hồi, “Boss, nhà anh không có bếp”. Thật lạ là tay nghề nấu nướng của Boss giỏi như vậy, lại không có nhà bếp?
Nghiêm Lạc lấy từ trong túi ra một bộ đồ ăn tiện lợi. Đương nhiên là không có nhà bếp, anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới có một ngày cô sẽ xuất hiện trong phòng của anh. Cũng chưa từng cho rằng anh sẽ có cơ hội làm cơm cho cô ăn ở trong phòng mình. Cho nên lúc đầu khi bố trí đồ đạc căn bản không nghĩ đến việc phải thiết kế nhà bếp.
Chỉ có điều, trong quãng thời gian dài như thế, anh từ rất xa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của cô mỗi khi được thưởng thức đồ ăn ngon, nên đã không nén nổi liền đi học làm bếp, không phải vì mong đến một ngày có thể làm cho cô ăn, thực ra chỉ vì thấy cô thích mà thôi.
“Nếu như em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ lập tức lắp đặt nhà bếp, làm cơm cho em ăn.”
Chúc Tiểu Tiểu vừa cầm lấy đôi đũa, bị lời này dọa cho giật thót mình, lập tức đỏ ửng mặt lên: “Em chẳng hề muốn”.
“Không muốn làm bạn gái anh, hay là không muốn ăn cơm anh nấu?” Khẩu khí của Nghiêm Lạc vẫn còn coi là hòa dịu, nhưng Chúc Tiểu Tiểu vừa ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt kia của Boss đã lộ rõ vẻ uy hiếp. Nếu cô dám không nhận, liệu có xảy ra thảm kịch không?
Tiểu Tiểu lập tức cúi đầu, cô phải thừa nhận, cô nhát gan, Boss mà hung dữ lên cô sẽ rất sợ. Tiểu Tiểu lí nhí lên tiếng: “Chúng ta… còn phải có thời gian. Làm gì mà nhanh thế này đã… ở cùng nhau”.
Nghiêm Lạc nhìn đầu cô cúi càng lúc càng thấp, đã sắp vùi vào trong bát rồi, bất giác thở dài, hạ giọng dịu dàng nói: “Anh ép em quá rồi, đúng không?”.
Tiểu Tiểu thấy Boss đại nhân hiếm khi thấu hiểu lòng người như vậy, nhanh chóng ngẩng lên ra sức gật đầu. Nhưng Nghiêm Lạc thấy cô thừa nhận nhanh như thế lại nổi giận: “Vậy thì em phải mau mau khai thông đi chứ! Phải biết phối hợp một chút!”.
Tiểu Tiểu chu môi lên, cái gì chứ, còn cho rằng anh tiếp đó sẽ rất dịu dàng nói: Vậy từ từ bồi dưỡng tình cảm là được rồi.
Kết quả lại không phải, đến cuối cùng thì vẫn trách cô.
Đúng là những người đàn ông dịu dàng biết quan tâm vẫn khiến người ta thích hơn, loại bá vương nghiêm khắc như Boss thế này, làm Boss thì tốt, chứ làm bạn trai chắc chắn không ổn.
Hơn nữa cô đã rất phối hợp rồi, anh còn chê cái gì chứ.
Tiểu Tiểu đúng là không hiểu nổi mình nữa, chẳng biết tại sao cô cứ mơ hồ cảm thấy mình không còn vương vấn gì tới học trưởng, trái lại trong đầu lúc nào cũng quẩn quanh hình ảnh của Boss.
Lẽ nào cô kiếp trước còn thiếu nợ anh? Trong ti vi chẳng phải vẫn diễn như thế hay sao?
“Boss, kiếp trước em là gì nhỉ?”
Nghiêm Lạc hồ nghi nhìn cô, cái đầu ngốc nghếch của Heo Con này quả nhiên đang nghĩ lung tung vớ vẩn. Đang thảo luận vấn đề tình cảm nghiêm túc, sao chốc lát đã chuyển sang chủ đề kiếp trước rồi?
Tiểu Tiểu kéo vạt áo anh: “Boss, pháp thuật của anh cao như vậy, có thể nào biết được kiếp trước của em là gì không? Nói cho em đi mà, em rất muốn biết”.
Nghiêm Lạc nhìn cô, cái ánh nhìn khó chịu đó lại xuất hiện rồi, anh nói với Tiểu Tiếu: “Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em”.
Tiểu Tiểu thả vạt áo anh ra, không muốn cùng anh nói chuyện nữa, chỉ mượn cơ hội để lợi dụng.
Nghiêm Lạc nhìn biểu cảm của cô liền muốn cười, anh xoa đầu cô: “Không muốn biết nữa à?”.
“Đằng nào thì anh cũng không nói.”
Nghiêm Lạc khẽ hừ: “Mới thế đã giận rồi sao?”.
“Đâu có?” Cô không tức giận, rõ ràng tại anh xấu xa.
“Kiếp trước em là thiên kim của một người quản lý kho sách đời Thanh, có hai anh trai, tướng công là một tiến sĩ, sau này cùng em tiếp quản kho sách, bọn em sinh được một trai một gái. Cả đời em thuận lợi bình an, sáu mươi hai tuổi thì qua đời.”
Chúc Tiểu Tiểu nghe đến mức ngẩn ngơ, tỉ mỉ quá, Boss quả nhiên lợi hại. Cô không kìm được hỏi: “Vậy người tướng công kia của em thì sao?”.
Nghiêm Lạc mặt đanh lại, anh đang ở ngay trước mặt cô, cô còn nhớ đến người chồng quỷ quái chết tiệt gì đó? Chúc Tiểu Tiểu bây giờ tương đối biết quan sát sắc mặt của Boss đại nhân, nhanh chóng nói: “Ý em là, chuyện của anh ta không cần nói cho em, em không muốn biết chút nào cả”.
Nghiêm Lạc nhướn mày lên, tốt nhất em nên như vậy.
Chúc Tiểu Tiểu cười hì hì, tiếp tục hỏi: “Vậy kiếp trước trước nữa của em là gì?”.
“Thiên kim phủ Tướng quân, bỏ trốn với con trai tổng quản, anh ta có tay nghề nấu ăn giỏi, sau này dựng nên Tiên Vị lầu, rất nổi tiếng ở triều đó, được Hoàng thượng đích thân viết tặng bảng hiệu. Sau này Tướng quân đón bọn em về, em sinh được ba trai hai gái, sống đến năm sáu mươi tuổi.” Mỗi kiếp của cô, đều là anh tận tay lựa chọn người thân cho đầu thai, những chuyện cô gặp phải trong đời, anh đều xem, còn luôn nhớ rõ ràng.
“Vậy kiếp trước trước trước nữa thì sao?”
“Bố mẹ làm nghề buôn bán, có một cửa tiệm không nhỏ, chồng cũng là người làm nghề buôn bán. Có một trai hai gái, sống đến năm năm mươi tám tuổi.” Nghiêm Lạc bắt đầu cau mày lại, tuy anh không để ý việc trả lời, nhưng cảm thấy Chúc Tiểu Tiểu rất kỳ lạ.
Tiểu Tiểu cắn đũa, xem ra câu cuối cùng trong tác phẩm của A La nhất định không có ý gì khác. Nghĩ đến đây, trong thoáng chốc cô cảm thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Vậy câu đố trước mắt, chính là A La và Boss rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chúc Tiểu Tiểu lúc đầu cảm thấy đây là A La muốn mượn câu chuyện để nối lại với Boss, nhưng sau này nhìn thấy A La có bạn trai rồi mà Boss lại có biểu hiện tốt đối với mình, hai người đó dường như đều không có ý gương vỡ lại lành.
Vậy A La viết câu chuyện này để làm gì? Với tính cách của cô ấy, chắc chắn không phải muốn trở thành nhà văn.
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên có một phát hiện, lẽ nào A La cảm thấy Boss có ý với mình, cho nên cô ấy dùng phương thức này để ình biết về đoạn tình cảm của cô ấy và Boss, cô ấy muốn nhắc nhở mình phải không? Những thần quỷ yêu ma ở bên trong này, chỉ là ẩn dụ cho những khó khăn mà bọn họ phải đối mặt trong tình cảm? Dù gì bọn họ đều là người của giới hàng ma, dùng nhưng nội dung quen thuộc xung quanh để làm đề tài cũng rất bình thường.
Cho nên A La thực ra là muốn nói với mình, nếu như yêu đương cùng Boss, phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với vô vàn trở ngại?
Chúc Tiểu Tiểu đang nghĩ đến thất thần, đột nhiên đỉnh đầu đau nhói, bị Boss đại nhân cốc ột cái, “Ăn cơm thì ăn đi, em ngẩn ra cái gì, lại nghĩ ngợi linh tinh gì đó?”.
“Không có, không có.” Chúc Tiểu Tiểu vội vàng nhét cơm vào miệng, nuốt xuống, thấy Nghiêm Lạc vẫn đang hoài nghi nhìn mình, cô nhanh chóng tìm cớ: “Em chỉ đang nghĩ, vì sao kiếp trước của em ở thời Thanh, mà cách cả một trăm năm mẹ mới sinh em ra, thật là không dễ dàng!”.
“…”
Lần này đến lượt Boss đại nhân vùi đầu xuống ăn cơm, trí tuệ của Heo Con nhà anh có lúc thực sự khiến anh không biết phải làm sao.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu nắm được vấn đề rồi, “Boss, anh nói xem, vì sao lại lâu vậy chứ? Lẽ nào lúc đầu hồn phách của em không được quỷ sai tìm thấy, cho nên một mình lang thang trên thế gian, cô độc mất một trăm năm?”. Cô vừa tưởng tượng, vừa lộ ra biểu hiện thê thảm.