Đọc truyện Heo Ngốc Của Ngôi Sao – Chương 15
– Happy birthday to you! Happy birthday
to you! Happy birthday… Happy birthday… Happy birthday to you!… –
Đám đàn em của tôi bắt đầu tru tréo, giọng hát của chúng nó không hay
lắm nhưng khi đồng ca thì cũng không đến nỗi tệ. – Thủ lĩnh, chúc mừng
sinh nhật chị! – Cả đám vỗ tay rầm rầm.
Tôi xúc động tới muốn
rơi nước mắt, ai có thể ngờ được đám đàn em này lại có thể tốt với tôi
và quan tâm tôi đến vậy. Ai tin được những tên ngày ngày chỉ biết đánh
đấm này lại tổ chức sinh nhật cho tôi chứ.
– Thổi nến đi! Thổi
nến đi! – Đám đàn em hò hét ầm ĩ, nó, Nhi và Minh cũng vui vẻ nhập cuộc. Tôi nhắm mắt, ước một điều rồi thổi tắt tất cả những ngọn nến. Đèn
trong phòng được bật sáng. Giây phút này, việc tôi cần làm là… lao vào đánh chén!
Cánh cửa phòng vip1 đột nhiên mở ra, những khuôn mặt đằng đằng sát khí xuất hiện. Tôi, nó, Minh há hốc mồm nhìn mấy vị Thần
Chết vừa xuất hiện. Đám đàn em của tôi cũng ngạc nhiên không kém. Sau
giây phút ngạc nhiên, cả lũ nuốt nước bọt đánh “Ực”, xác định tương lai
của mình mịt mù đen tối. Chỉ trừ có Nhi, vẫn tâm hồn ăn uống cao vút
trên tận chín tầng mây vì mấy vị Thần Chết kia không có sức sát thương
gì tới cô. Vấn đề chính là người họ cần tìm không phải bé Đào nhà ta.
Nên ngoại trừ Nhi, tụi tôi đều bị thương tích đầy mình bở những ánh mắt
như dao như kéo rồi. Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống dưới âm độ, tụi tôi đến thở mạnh cũng không dám. Hiếu, Huy và Duy lần lượt bước tới trước mặt tụi tôi.
– Hóa ra em ở đây! – Ba người con trai đồng thanh. Mặt đen hơn đít nồi trăm năm không rửa nhìn chúng tôi.
– Ha ha… – Tôi cười trừ.
– Còn cười được hả? Vui nhỉ? – Hiếu cười mỉm. Giọng nói anh nghe nhẹ
nhàng thấy ghê, ấm áp thấy ghê, cười đẹp thấy ghê nhưng lại có sức sát
thương vô cùng lớn.
– Vui mà! – Tôi nhe răng ra cười.
– Còn dám nói vui?! – Hiếu trừng mắt.
– Dạ dám sao lại không? Anh hỏi vui nhỉ, em thấy vui nên em mới nói vui
thôi. – Ơ hơ hơ chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nói sự thật cũng bị mắng là
sao?
– Em được lắm! – Hiếu gằn giọng. Ơ hình như tức giận rồi.
– Minh Minh, tại sao em lại ở đây? – Huy nhìn bà xã đại nhân mà không khỏi thở dài.
– Em ăn sinh nhật chị Băng, anh cũng cấm à? – Bé Minh bĩu môi nói.
– Nhưng sao lại ở bar? Ở nhà cũng có mà.
– Ở đây vui hơn. – Minh Minh chỉ chỉ rồi nói. – Anh Zick tổ chức rất vui, còn có bánh kẹo, bim bim. Ở nhà không có.
– Chỉ hám đồ ăn vặt. – Huy đen mặt. Anh rất không thích để vợ anh đến
đây. Vì ở đây rất không tốt. Không có anh đi cùng, sẽ không có ai bảo vệ vợ anh.
– Phương… Anh tưởng em đi vệ sinh? – Duy tiến tới trước mặt nó, cười một nụ cười không thể… nham hiểm hơn.
Bộp.
Rớt bánh rồi.
– A hi hi. Em vừa rời vệ sinh của bar xong. – Nó cười.
– Làm gì mà đi vệ sinh xa thế? – Duy cười càng nguy hiểm hơn, nhướn mày nhìn nó.
– A hi hi. Tại em sợ có ai đó biến thái đứng trước Washington city truy lùng em. – Nó không hề run sợ, vẫn hồn nhiên trả lời.
– Em… – Duy bị nói trúng tim đen, cạn lời, không biết ra uy thế nào
nữa. Duy ho khan. – Khụ. Nhưng tại sao em đi vệ sinh xong chạy vào đây
ăn uống thế này hả? Biết anh tìm em mệt lắm không?
– Tại con Băng rủ rê em. – Nó không chần chừ thẳng tay chỉ vào mặt tôi.
Tôi một lần nữa: “…” Con khốn! Anh em ngồi chung một chiếc thuyền thế này mà mày còn phản bội nhau như thế à con? Tôi vuốt mặt, vuốt mặt, lại
vuốt mặt. Được rồi, đúng là tôi có rủ rê nó, nhưng nó đâu cần khai thật
trong đống rơm như thế? Thế có khác nào vạch áo cho người xem lưng
không?
– Băng… – Duy nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
– Ấy ấy… không phải em nha. Không phải em nha. – Tôi xua tay liên tục
rồi chỉ tay vào tên Zick vẫn đang ngồi nhai bim bim xem kịch.
– Ơ cái gì đấy?! – Cái tên hồn nhiên đang ngồi xem kịch kia sau khi nhận
được ánh mắt như muốn giết người của Hiếu, Huy và Duy thì giật mình. Ha
ha. Cho đáng đời. Tính ra thì đúng anh ta là kẻ đầu sỏ cho chuyện này
còn gì nữa.
Tôi, nó, Minh và Nhi quay qua nhìn nhau, không hẹn mà cùng chung chí lớn, chỉ thẳng tay vào mặt tên Zick:
– Anh ta là kẻ chủ mưu!
Zick: “…” Khóc ròng trong lòng rồi.
Trước ánh mắt như muốn đem anh đi thiêu chết, Zick tội nghiệp quyết định… đổ lỗi cho người khác:
– Ý kiến là ở đám kia nhá, đa số đánh bại thiểu số nên tôi đành phải làm người thực hiện. Tôi hoàn toàn vô tội.
Và kết quả cho sự biện hộ vô cùng ngu ngốc đó là… mấy tên đàn em đáng
thương phải chịu cuộc huấn luyện vào lúc 12 giờ đêm. Đương nhiên Zick
cũng không thể thoát tội. Mỗi lần chân không đúng là bị mấy tên đó đạp
cho tới khi đúng thì thôi. Tôi, nó, Minh và Nhi ngồi nhai bim bim vừa
nghịch điện thoại vừa xem hài. Cả đám nhìn tôi ai oán. Tôi lắc lắc đầu,
nhìn chúng nó như thể: “Mấy chế ạ, chị không liên quan, có trách thì
trách thằng nào phản bội mấy chế.” Thế là chúng nó dời ánh mắt sang
Zick, biểu hiện vô cùng căm thù.
– Con thủ lĩnh chết tiệt. – Zick nghiến răng ken két, lườm lườm tôi.
– Nói cái gì đấy? – Tôi nhướn mày rồi liếc liếc Hiếu.
– Aaaaaaaaaa… – Tiếng hét hay như hát vang lên. Cuộc đời Zick thật bi đát. Amen.