Đọc truyện Heo Con Say Giấc – Chương 46
Bảo Bảo tỉnh lại lần nữa đã sang ngày hôm sau, mặc dù buổi tối ngủ khá sớm, nhưng vẫn dậy rất muộn .
Bảo Bảo là bị tiếng chim hót và ánh mặt trời cứu tỉnh, ngủ nhiều giờ như vậy, Bảo Bảo cảm thấy toàn thân cao thấp đều tràn đầy sức sống!
Thấy An Tịnh vẫn ngủ say bên cạnh, trong lòng Bảo Bảo đột nhiên sinh ra ý nghĩ tà ác. Cô nhẹ nhàng cầm đuôi tóc lên, sau đó nhẹ nhàng chuyển động trên cổ An Tịnh, miệng vẫn không quên thổi hai cái. An Tịnh sợ ngứa nhất, phần cổ cực kỳ nhạy cảm. Đây là rất lâu Bảo Bảo mới phát hiện được, sau khi biết còn kích động thật lâu, sau đó lại thỉnh thoảng tới quấy rầy An Tịnh .
Lúc Bảo Bảo dậy An Tịnh đã tỉnh rồi, vừa định mở mắt đã phát hiện Bảo Bảo tươi cười hết sức không bình thường, vì vậy bèn muốn xem cô định làm gì. Quả nhiên là không có chuyện tốt. An Tịnh cũng không mơ hồ, lập tức ngồi dậy.
An Tịnh nhìn chằm chằm Bảo Bảo, cắn răng nghiến lợi: “Chu Bảo Bảo, anh có nói em được phép đụng vào cổ anh à.”
Bảo Bảo rất vô tội nháy mắt to: “Có không?”
“Em cứ nói đi?”
“Không có.”
“Em chắc chắn?” An Tịnh nhếch miệng mỉm cười tà mị.
“Em.. dĩ nhiên là em chắc chắn.” Thật ra khi Bảo Bảo nhìn thấy An Tịnh cười như vậy cũng đã hối hận, nhưng không phải con vịt thường chết vì mạnh miệng ư.
An Tịnh vừa kéo, Bảo Bảo đã trực tiếp nhào vào trong ngực anh. An Tịnh từ từ cúi đầu xuống, lấy tay vén một ít tóc Bảo Bảo, đưa tới bên mũi ngửi một cái, hoàn hảo, hôm qua anh gội thật sạch sẽ.
“Bảo Bảo, bây giờ tinh thần em rất tốt.”
Trực giác nói cho Bảo Bảo, bây giờ phải nói không.
“Không có, không có, làm sao lại thế chứ. Ai nha, sao em lại bắt đầu chóng rồi, nhất định là ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt, không được, em phải nghỉ ngơi nữa.” Nói xong Bảo Bảo bèn ngã mình xuống, còn cố ý phát ra tiếng ngáy nhỏ.
“Em ngủ sẽ không đánh ngáy .”
Âm thanh lập tức dừng lại.
An Tịnh khẽ mỉm cười, “Bảo Bảo, không có ích lợi gì đâu.”
Hơn nữa, ở nơi này hai người chơi rất vui, lại có người đang đứng trong nước sôi lửa bỏng. Vị này, chính là Ninh Thanh của chúng ta.
Nhìn thạc sĩ nghe nói là mới tốt nghiệp đại học Harvard trước mặt, hơn nữa tiền lương hàng năm hơn mấy triệu, không có ham mê bất lương… Một kẻ hói đầu, không sai, chính là một kẻ hói đầu! Thật ra thì hói đầu cũng không đáng sợ, đáng sợ là sau khi hói đầu rồi còn như vậy!
Ninh Thanh thề, quả thật không phải là cô kỳ thị anh ta. Nói anh ta nhất thời xúc động cũng thôi đi, còn phải rẽ tóc ra hai bên. Vì thế kiểu đầu được gọi là vô cùng mông lung. Những thứ này Ninh Thanh còn có thể chịu được, đây không phải vấn đề chỉ là già đi mấy tuổi mà thôi.
Khiến cô không thể chịu đựng được chính là anh ta mắc bệnh rụng tóc! Nhìn anh ta rút ra một sợi tóc từ miếng bánh ngọt trong miệng, lại cẩn thận cất lại. Ninh Thanh cảm thấy dạ dày sôi trào. Muốn khiến người ta buồn nôn cũng không cần như vậy chứ!
Ngày hôm qua thì xem mắt với một nam sinh thanh tú, vốn cho rằng lương tâm An Tịnh trỗi dậy, kết quả ngồi được nửa giờ thì có một anh chàng lạ mặt đi vào. Xông lên dội cho cô một ly nước, sau đó rất khí phách kéo đối tượng hẹn hò của cô đi.
Ngày hôm trước là một bác sĩ, kéo cô đi xem phim điện ảnh. Bạn nói xem, anh ta xem gì chả được, cố tình lại thích phim kẻ giết người điên cuồng bằng cách cưa sống. Trong khi có một cô gái đang ở bên cạnh, có ai giải thích được không? Cô thật sự chẳng muốn biết lý do là gì, thật…
Ninh Thanh cảm thấy, cứ như vậy cô hoàn toàn có thể viết sách được, đặt tên là “Huyết án xem mắt”, “Kẻ điên đã bức tôi như thế nào?”.
Khụt khịt cái mũi, Ninh Thanh lại một lần nữa không nhịn được sám hối: cô sai lầm rồi, cô thật sự sai lầm rồi. Lúc đấy nhất định là đầu óc cô bị nước vào mới có thể nghe lời mẹ A chạy đi giày vò An Tịnh. Xem đi, báo ứng luôn tới nhanh như vậy. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ báo ứng kiếp này là như thế nào. Cô cũng từng nghĩ tới sẽ phản kháng chạy trốn, nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn của An Tịnh lại tự động yên lặng. Không sai, bây giờ đã rất thảm, nhưng trốn sẽ chết thảm hại hơn! Thủ đoạn của An Tịnh, quả thực khiến người ta giận sôi. Bây giờ tìm mấy cực phẩm này tới giày vò cô đã là rất khá rồi. Chuyện cho tới bây giờ, trong đầu Ninh Thanh lại một câu nói: thà đắc tội phụ nữ, chớ đắc tội với bụng đen!
Nha… thật sự là không chịu nổi nữa! Ninh Thanh cắn răng, tất cả răng, dậm chân gọi điện thoại cho An Tịnh.
“Anh à… anh… anh ơi…”
An Tịnh mới vừa nhận được điện thoại đã nghe thấy một hồi tiếng gào từ bên trong, anh ơi cái gì, còn tưởng con cái nhà ai chết đấy. Màng nhĩ thiếu chút nữa bị đánh thủng, An Tịnh lập tức để điện thoại ra xa.
“Anh, anh, anh có ở đó không? Thanh Thanh đây.” Ninh Thanh cầm điện thoại thận trọng hỏi.
“Như thế nào, gần đây trôi qua rất ‘phong phú’ chứ.” Nghe được sự uất ức trong lời nói của Ninh Thanh, tâm tình An Tịnh lập tức lên cao, rất tốt, đặc biệt tốt.
“Đúng vậy, tất cả đều là “nhờ hồng phúc của lão nhân gia”.” Ninh Thanh nghiến chặt răng.
“Biết là tốt rồi, không cần quá cảm kích anh. Giữ ở trong lòng là được.” An Tịnh khách khí nói.
Ninh Thanh thật sự là hận không thể nuốt cả hàm răng nuốt vào bụng tự giết mình. Choáng nha, vô sỉ lại tăng thêm một cảnh giới .
“Anh à, anh bỏ qua cho em được không? Em thề về sau em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa! Nếu cứ tiếp diễn như vậy thì em sẽ chết mất, em đảm bảo kiếp sau vì anh mà làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ, làm tùy tùng, suy đi nghĩ lại…”
“Trung văn không tốt thì đừng dùng thành ngữ linh tinh, mất mặt.” An Tịnh cắt đứt lời nói của Ninh Thanh, nói nhảm thế nào mà nhiều như vậy.
“Anh… người sáng không nói lời tối. Nói đi, phải như thế nào anh mới bằng lòng tha thứ cho em. Cứ như vậy anh phải xuống dưới lòng đất tìm em đó, là dưới lòng đất đó!”
“Em chắc chắn?”
“Chắc chắn!” Ninh Thanh trả lời khẳng khái, rất có phong phạm tráng sĩ một đi không trở lại.
“Vậy thì kiên trì nửa tháng nữa thôi.” Cười nhẹ, An Tịnh cúp điện thoại.
Nghe tiếng vang tút tút tút trong điện thoại, Ninh Thanh hóa đá, trời nổi gió, gió xói mòn tảng đá này mất rồi.