Hẹn Yêu

Chương 27


Đọc truyện Hẹn Yêu – Chương 27

Sáng hôm sau lúc Marie dẫn chú chó Fred đến phòng triển lãm, nàng trông có vẻ mệt mỏi, ưu tự Nàng mặc bộ đồ đen, chiếc áo ngoài màu xanh lá cây đậm, trông nàng có vẻ xanh xao vì cả đêm gần như không ngủ. Nàng ôn lại cả ngàn lần cái ngày cuối cùng mà nàng đã sống với Michael trước khi xảy ra tai nạn. Nàng có cảm tưởng là dù sống cả nghìn năm nàng cũng chẳng thể nào quên được cái ngày hôm ấy cả.

ông Jacques ngồi ở bàn giấy nhìn Marie mỉm cười chào nàng và nói:

– Trông có vẻ như cô làm việc quá sức phải không?

Jacques cũng ăn mặc rất lịch sự. Hôm nay ông mặc bộ đồ màu nâu do nhà Saint Laurent may, rất tuyệt.

ông hỏi đùa Marie:

– Hay là đã thức khuya nói chuyện với ông bác sĩ thân yêu của chúng tả

ông ta là bạn thân với bác sĩ Peter, và ông cũng rất thích Mariẹ Nàng mỉm cười nhấp chút cà phê do ông rót cho nàng. Cà phê đen ngọt rất ngon do ông mua từ Pháp về cùng với những thứ quí hiếm ngon lành khác mà ông ta đã quen dùng. Marie thường nói đùa với ông ta về sự thưởng thức khó tính của ông, nhưng khi mua vật gì tặng cho ông, nàng cũng mua thứ hạng nhất.

Lúc này Marie trả lời Jacques:

– Không, đâu có thức khuya gì đâu. Có lẽ chỉ tại tôi ở trong phòng tối sang ảnh quá lâu.

– Cô điên rồi. Người đẹp như cô là phải dành thì giờ đi chơi, khiêu vũ.

– Hẳn nhiên, sau khi tôi đã làm được ít công việc…

Nàng thảo luận với ông Jacques về dự định của nàng làm một loạt ảnh về đường phố San Franciscọ ông ta nghe qua rất đồng ý. ông nói bằng tiếng Pháp:

a me plait, Mariẹ Hay lắm. Làm ngay đi.-

ông định bàn luận chi tiết với nàng, thì vừa lúc ấy có tiếng gõ cửa, và bên ngoài cánh cửa kính một cô thư ký của ông ra dấu gì đó. Marie nói:

– à há, có lẽ có chuyện gì đấy!

ông Jacques bước tới cửa. Cô gái nói thì thần gì đó, ông gật đầu có vẻ rất hài lòng. Đoạn ông trở lại, nói với Marie:

– Marie, có một chuyện liên quan đến cộ Có một người rất quan trọng muốn xem tác phẩm của cộ

Ngay khi đó. Marie chưa kịp hiểu gì thì cửa đã mở, Michael bước vào. Nàng gần như kinh hãi, tay đang bưng tách cà phê bỗng run lên. Michael mặc bộ đồ đen rất lịch sự, và trông ra dáng một nhà đại tư bản.

Anh đưa tay về phía Marie, nàng phải để tách cà phê xuống, bắt tay anh. Michael đoán chắc đây là cô gái đã trả lời điện thoại anh một cách cáu kỉnh ngày hôm quạ Nghệ sĩ, thật là khó biết được tính nết của họ ra sao. Cũng có thể là hôm qua cô ta say rượu. Michael nghĩ ngợi, nhưng không để lộ điều gì ra trên nét mặt. Và cả Marie cũng cố gắng giữ bình tĩnh. Michael nói:

– Tôi rất mừng là cuối cùng cũng gặp được cộ Thưa cô Adamson. Cô đã khiến tôi phải đeo đuổi theo rất mệt. Nhưng một nghệ sĩ tài hoa như cô thì có quyền làm như vậy.

Anh cười rất hiền hậu. Marie nhìn qua ông Jacques đang đứng sau bàn giấy. ông ta đưa tay ra bắt tay Michael. ông rất kinh ngạc là hãng Cotter-Hillyard mà lại quan tâm đến tác phẩm của Mariẹ Michael đã cho biết rõ là công việc ngày của anh liên quan đến cả hãng anh chứ không phải cho riêng bộ sưu tập của anh hay văn phòng anh thôi. Anh cần các tác phẩm của Marie cho một dự án lớn của hãng Cotter-Hillyard. ông Jacques lại càng kinh ngạc, ông ta nắm ngay lấy cơ hội, vì ông chỉ sợ Marie làm lỡ mất thì rất tiếc.

Trong khi đó Marie vẫn ngồi yên, tránh ánh mắt của Michael; nàng chỉ mỉm cười lạt lẽo. Michael nói:

– Tôi có thể đề cặp ngay với quý vị về ý định của chúng tôi chăng?


ông Jacques đáp ngay:

– Vâng, dĩ nhiên được.

Và ông ra dấu cho người thư ký bưng cà phê cho Michael. Michael bắt đầu giải thích dự án của anh rất cặn kẽ. Bất cứ một họa sĩ nào nghe qua thì cũng phải mong ước được hợp tác mà thôi. Nhưng cuối cùng Marie lặng yên, nhìn Michael và nói:

– Tôi e rằng câu trả lời của tôi cũng không có gì thay đổi, thưa ông Hillyard.

ông Jacques lộ vẻ ngạc nhiên bối rối hỏi:

– Ủa, quý vị đã có thảo luận trước rồi à?

Michael giải thích ngay:

– Một đồng nghiệp của tôi, rồi mẹ tôi, và ngay cả chính tôi đã có gặp qua điện thoại với cô Adamson. Chúng tôi có thảo luận sơ qua về dự án này, nhưng cô Adamson cương quyết từ chối. Tôi hy vọng hôm nay cô đổi ý vậy.

ông Jacques nhìn Marie một cách sửng sốt. Nàng vẫn lắc đầu nói:

– Tôi rất tiếc, vâng. Nhưng quả tình là tôi không làm được.

ông Jacques hỏi:

– Nhưng sao không làm được?

ông có vẻ kinh hãi thực sự. Marie đáp:

– Vì tôi không muốn làm, thế thôi.

Michael nhẹ nhàng hỏi:

– ít ra cô cũng có thể cho chúng tôi hiểu lý do nào khiến cho cô không muốn nhận lãnh công việc này hay không?

Marie nhận thấy Michael có vẻ đã ý thức được thế lực của chính anh, và nàng cũng thấy thích cái tính cách mới mẻ này nơi anh. Tuy nhiên nàng vẫn còn bực bội. Nàng đáp:

– ông cứ coi tôi là một nghệ sĩ bình thường. Hoặc bất thường nếu ông thấy thế. Nhưng tôi vẫn xin trả lời là không. Thế thôi.

Nàng nhìn Michael và ông Jacques, rồi đứng dậy, đưa tay ra bắt tay Michael, và nhỏ nhẹ nói:

– Dù sao cũng xin cám ơn ông đã quan tâm. Tôi chắc rằng ông sẽ tìm được người khác thích hợp cho dự án của ông. Có lẽ ông Jacques đây sẽ giới thiệu cho ông, vì phòng triển lãm này đã cộng tác với rất nhiều họa sĩ và nhà nhiếp ảnh danh tiếng.

Michael có vẻ cương ngạnh bảo:

– Nhưng chúng tôi chỉ muốn cộng tác với cô mà thôi.


Marie không muốn thua cuộc. Nàng đã thua cuộc quá nhiều đối với nhà Hillyard. Nàng bảo:

– ông Hillyard, xem ra ông rất vô lý. Và trẻ con nữa. ông nên tìm người khác đi. Tôi không làm việc với ông. Đơn giản là thế!

ông Jacques lộ vẻ kinh hoảng thực sự. Nhưng Marie đã bước tới cửa. Michael nói theo:

– Cô có thể nghĩ lại xem!

Nàng ngưng ở cửa một chút. Nhưng rồi lắc đầu và nói:

– Không!

Và nàng dẫn chú chó đi ra. Michael không bỏ lỡ cơ hội, anh chạy theo ra và nói:

– Cô đợi cho chút!

Anh cũng không hiểu tại sao anh làm như thế. Anh bước đến gần nàng và bảo:

– Tôi có thể đi cùng cô, nói chuyện vài điều chăng?

– Nếu ông muốn, nhưng chắc chắn là không đi đến đâu đâu.

Marie nhìn thẳng, tránh ánh mắt Michael. Anhvẫn đi theo và nói:

– Tại sao cô lại như thế? Thật vô lý. Cô có lý do cá nhân gì chăng? Cô từng gặp khó khăn gì với hãng chúng tôi rồi chăng? Hay là có điều gì không thích đối với cá nhân tôi?

– Dù có vậy thì cũng chẳng có gì khác.

– Có chứ. Tôi có quyền được biết sự bất bình của cô chứ.

Anh nắm cánh tay nàng để nàng đứng lại.

– ông có quyền à?

Hai người đứng yên một lúc. Đoạn Marie mới nói tiếp:

– Vâng. Tôi có lý do cá nhân.

– à, ít ra cũng như vậy, tôi mới không nghĩ rằng cô là một người điên.

Nàng cười lớn và nhìn Michael, nói:


– Sao ông biết được, có thể là tôi điên đấy!

– Không. Chỉ có thể là cô thù ghét hãng Cotter-Hillyard. Hoặc là thù ghét chính tôi.

Anh lấy làm lạ. Anh và hãng của anh chưa bao giờ bị báo chí bêu xấu điều gì. Chưa bao giờ dính líu vào một vụ bê bối nào. Không có lý do gì để cô gái này thù ghét anh cả. Chỉ có thể là cô ta bị một vụ gì với các nhân viên của hãng ở bên đây, rồi ghét lây qua anh. Chỉ có thể là như thế. Thật là vô lý.

Đi một đoạn thật lâu, Marie mới nói:

– Tôi chẳng thù ghét gì ông cả, ông Hillyard.

– Như vậy thì cô phải làm một việc cho đẹp đi !

Michael mỉm cười. Trông anh lại như một chàng trai nghịch ngợm ngày nào. Lòng Marie lại như tan nát. Michael mời:

– Tôi mời cô ghé đâu đây, chúng ta dùng một tách cà phệ

Nàng định từ chối. Nhưng nghĩ rằng nhân dịp này nàng dứt khoát một lần, để Michael khỏi làm vướng bận nàng nữa, nàng bèn đáp:

– Vâng, được.

Marie đề nghị một nhà hàng bên kia đường. Hai người đi bộ quạ Họ dùng một món ngọt. Michael lựa lời nói:

– Cô biết không, không hiểu sao xem những tác phẩm của cô tôi thấy có một cái gì lạ. Tựa hồ như tôi đã thấy đâu đó rồi, và nó ám ảnh tôi một cách kỳ lạ. Tôi có cảm tưởng rất hiểu ý nghĩa cô muốn nói trong những cảnh cô đã chụp được. Điều này có ý nghĩa gì không, thưa cổ

– Có ý nghĩa lắm chứ. Anh bao giờ cũng hiểu rất đúng những tác phẩm hội họa của nàng trước đây.

Nghĩ đến đó, Maria thở dài, gật đầu nói:

– Vâng, tôi nghĩ là cũng có đấy. Có lẽ những tác phẩm của tôi làm ông nhớ lại một cái gì đó chăng?

– Vâng, có một cái gì thật khó nói. Hình như tôi có biết tác phẩm của cô trước đây sao đó. Nói ra thì nghe như điên khùng ấy nhỉ?

Bộ anh không biết tôi sao? Anh không nhận ra đôi mắt tôi sao? Marie muốn hỏi như vậy. Nhưng ngồi lặng lẽ nhấp cà phệ Michael hỏi:

– Tôi có cảm tưởng cô sẽ không chịu hợp tác với chúng tôi. Có liên hệ gì đến vấn đề tiền bạc không cổ

Nàng lắc đầu:

– Dĩ nhiên là không!

– Tôi cũng nghĩ thế.

Anh không nói gì đến tờ giao kèo với số tiền khá lớn mà anh đang đem theo để ký với nàng. Anh biết là nói ra không ích lợi gì. Anh chỉ nói:

– Tôi rất mong được biết lý dọ

– Chỉ là do tính khí riêng của tôi thôi. Tôi muốn trút bỏ hết quá khứ thôi.

– Vâng, tôi cũng có nghĩ tương tự như vậy. Mẹ tôi rất thích tác phẩm của cộ Mà bà đã thích thì khó làm khác cho bà hài lòng.

Marie mỉm cười nói:


– Vâng, tôi có nghe nói. Bà cố thực hiện một cuộc thương lượng khó khăn.

– Vâng. Nhưng mẹ tôi đã điều hành được công việc tồn tại tốt cho đến ngày naỵ Như một con tàu chạy rất tốt. Thật là sung sướng cho tôi được tiếp nhận một sự nghiệp như thế.

– Thật là hạnh phúc cho ông đấy!

Marie có vẻ cay đắng trong câu nói. Nhưng Michael không hiểu được. Anh tự nhiên đưa tay lên sờ một vết sẹo trên thái dương anh. Marie bỗng đặt tách cà phê xuống và nhìn anh hỏi:

– Cái gì vậy?

– Cái gì nào?

– Cái sẹo ấy!

Nàng nhìn chăm chăm vào cái sẹo của anh. Nàng biết quá rõ đi chứ, nó là…

Nhưng Michael bảo:

– Không có gì. Tôi cũng mới bị.

– Có vẻ không lâu lắm.

– Khoảng vài năm nay thôi.

Michael có vẻ bối rối. Anh nói tiếp.

– Thực vậy. Chẳng có gì. Chỉ là một tai nạn nhỏ với vài người bạn.

Anh cố tránh nói về chuyện cũ, Marie muốn hắt tách cà phê lên mặt anh. Đồ chó đẻ. Tai nạn nhỏ à? Cám ơn ngươi. Nay ta biết rõ rồi đấy. Nàng bèn cầm túi xách nàng lên, lạnh lùng nhìn Michael, đưa một tay ra có ý bắt tay từ giã và nói:

– Cám ơn ông Hillyard mấy phút thật dễ thương. Hy vọng ông ngồi lại đây thưởng thức cà phệ

– Cô đi à? Tôi có nói điều gì quấy chăng?

Lạy Chúa! Cái cô này thật hết hiểu nổi. Có chuyện gì nữa đây? Anh có nói gì quấy đâu? Và Michael chợt thấy xúc động kỳ dị trước đôi mắt Mariẹ Nàng nói:

– Hình như có đấy! Tôi nhìn qua vết sẹo của ông, biết tai nạn của ông không thể gọi là một tai nạn nhỏ được. Hai người bạn của ông, theo như tôi hiểu có lẽ bị nặng lắm. Mà ông không quan tâm gì cả sao, Michael? ông không quan tâm gì nữa cả, ngoài công việc làm ăn của ông thôi hay sao?

– Cô sao vậy? Có việc gì liên quan đến cô đâu?

– Tôi là một con người đấy. Còn ông chẳng phải là một con người đâu. Tôi thù ghét ông ở chỗ đó!

– Cô điên rồi !

– Không! Thưa ông! Tôi không còn điên nữa đâu.

Nói xong nàng quày quả bước ra, để cho Michael ngồi sửng sốt nhìn theo.

Tự nhiên như có một động lực gì thúc đẩy, anh đứng bật dậy, chạy theo ra. Anh thảy tờ năm đô là ở lại bàn, đuổi theo Mariẹ Anh phải nói cho cô ta rõ. Anh phải… Đúng rồi, không phải là một tai nạn nhỏ. Người con gái anh yêu đã bị chết. Nhưng cô Marie này sao lại có quyền gì biết điều đó?

Nhưng khi anh tới gần được, thì nàng đã lên một xe taxi và xe chạy đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.