Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 63: Ngoại Truyện 4 Bà Chủ Nhỏ 2
Ngoại truyện 4: Bà chủ nhỏ (2)
Edit: Diệp Vũ Lam
Vương Đằng, Hà Chỉ Đinh và dì Trần không phải là người ngoài, Trịnh Tự không định che giấu sự thật với họ.
Huống hồ, nếu muốn chuyển nhượng cổ phần mà mình nắm giữ thay cho Giang Thu Thu, chuyện này cũng không có cách nào che giấu.
Trịnh Tự đã chuẩn bị từ trước, kể đầu đuôi câu chuyện cho họ nghe.
Ban đầu, Vương Đằng và những người khác đều cảm thấy khó tin.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại, kiểm chứng nhiều hành động của mười năm trước và những thay đổi trong mười năm qua của Giang Thu Thu, không khó để nhận ra đó có lẽ là lời giải thích hợp lý nhất.
Hơn nữa, bằng chứng thiết thực nhất là Giang Thu Thu chính chủ đang đứng trước mặt họ.
Những bạn học khác không được gặp Giang Thu Thu chính chủ, chỉ dựa vào thông tin trên mạng mà nảy sinh nhiều suy đoán.
Tuy nhiên, sau khi gặp Giang Thu Thu, họ rất chắc chắn người trước mặt chính là Giang Thu Thu mà họ biết.
Ngoại hình có thể giống nhau, nhưng tính cách, phong thái, hành động thì tuyệt đối không thể bắt chước giống nhau như đúc, chưa kể bọn họ còn có nhiều kỷ niệm chung.
Hà Chỉ Đinh là người đầu tiên có phản ứng.
“Thu Thu, chị tin cưng.” Hà Chỉ Đinh nắm lấy tay của Giang Thu Thu, “Chị không giận cưng nữa.”
Vương Đằng kinh ngạc nhìn bạn gái, “Cứ thế đã tin rồi?”
“Dĩ nhiên là tin chứ, bằng chứng quá rõ ràng rồi.” Hà Chỉ Đinh giải thích rất hợp lý: “Anh xem Thu Thu giống hệt mười năm trước, không già đi xíu nào.
Trên thế giới không thể có kỹ thuật chăm sóc da thần kỳ như vậy.
Nếu có, em không thể không biết.”
Dì Trần của hiện tại không còn như ngày xưa, mà đã là cổ đông của đại lý thương hiệu làm đẹp lớn nhất thành phố Châu Xuyên.
Dì rất am hiểu về phương pháp chăm sóc da, ngay lập tức gật đầu, “Tiểu Hà nói đúng.”
Trịnh Tự, Vương Đằng: “…”
Logic suy luận của phụ nữ đúng là chặt chẽ không một sơ hở.
Sau khi đã xác nhận danh tính của Giang Thu Thu, vấn đề chuyển nhượng cổ phần đã được giải quyết dễ dàng.
Quyết sách công ty không hề phức tạp, chỉ vài ba câu là họ đã quyết định xong phương án, chỉ đợi tìm thời gian rảnh đi làm thủ tục là được.
Xử lý xong những vấn đề đó, Hà Chỉ Đinh nóng lòng muốn tâm sự với Giang Thu Thu.
Đã mười năm cô ấy không gặp Giang Thu Thu, vốn dĩ cho rằng mình sẽ rất lạnh nhạt khi gặp lại cô ấy.
Nhưng sự thật là vì Giang Thu Thu trực tiếp xuyên không về, không bị ngăn cách bởi mười năm qua.
Vì vậy khi gặp lại Giang Thu Thu, cô ấy vẫn như ban đầu, vẫn là sự hứng thú quen thuộc.
Hà Chỉ Đinh vô cùng mừng rỡ, kéo Giang Thu Thu qua để trao đổi về những chuyện xảy ra trong mười năm qua.
Giang Thu Thu đã phải nhắc nhở cô ấy, “Xin lỗi, ngày hôm trước em và chị vẫn còn chê thức ăn giao đến của cửa hàng ở khu đô thị đại học khó nuốt, không có chuyện mười năm để chia sẻ với chị…”
Hà Chỉ Đinh “Ồ” lên, cảm thấy hơi thất vọng, nhưng chẳng mấy chốc lấy lại tinh thần, nhanh chóng chuyển dòng suy nghĩ, “Không sao, vẫn còn chuyện mười năm của chị để nói.”
Lúc vừa gặp Hà Chỉ Đinh, thật ra Giang Thu Thu hơi lạ lẫm.
Hà Chỉ Đinh trông trưởng thành hơn nhiều, không phải thay đổi ở kiểu tóc, trang điểm hay phong cách quần áo, mà là ở khí chất toát ra, rõ ràng là được thời gian gọt giũa.
Nhưng khi Hà Chỉ Đinh ôm lấy cánh tay của cô, háo hức muốn chia sẻ những việc mình đã trải qua, Giang Thu Thu lại thất thần khi thấy được dáng vẻ trước đây của cô ấy.
Thật ra bản chất của cô ấy chưa bao giờ thay đổi.
Giang Thu Thu bỗng chốc tìm lại được cảm giác trước đây, cũng vui vẻ gật đầu, “OK.”
“Vậy chúng ta đi mua sắm đi, vừa đi vừa nói.” Hà Chỉ Đinh nhanh chóng đưa ra ý kiến, “Đã lâu rồi chị không trở về khu đô thị đại học, chúng ta về trường xem thử đi, sau đó uống trà chiều.”
Cô ấy vừa nói, vừa không quên xua đuổi Vương Đằng, “Không cho anh đi cùng em, em muốn nói xấu anh với Thu Thu.”
Vương Đằng bất lực nói: “Anh đồng ý với em sẽ không nhúng tay vào việc trang trí phòng tân hôn nữa.”
Hà Chỉ Đinh hừ hừ.
Vương Đằng: “… Cũng không đưa ra ý tưởng điên khùng nào tại địa điểm tổ chức đám cưới.”
Lúc này, Hà Chỉ Đinh mới hài lòng gật đầu.
Giang Thu Thu nắm bắt được điểm mấu chốt, hỏi: “Hai anh chị sắp kết hôn à?”
“Đúng rồi, sang năm sau.” Vương Đằng cười nói: “Em về rất đúng lúc, Chỉ Đinh vẫn luôn hy vọng em có thể làm phù dâu cho cô ấy.”
Hà Chỉ Đinh cũng gật đầu, “Thu Thu, em làm phù dâu cho chị đi.”
Giang Thu Thu đồng ý không chút do dự, “Vâng.”
“Hết sảy!” Lúc này Hà Chỉ Đinh mới kéo tay cô, “Vậy chúng ta đi mua sắm thôi.”
Dì Trần bên cạnh nhớ ra chuyện gì đó, đứng lên nói: “Dì đi cùng mấy đứa, sẵn tiện dẫn Thu Thu đi xem cửa hàng chuyên doanh Tuyết Sam của chúng ta ở khu đô thị đại học, để nhân viên biết thêm về cổ đông mới của chúng ta.”
Dì ấy xoa tay, “Sau này Thu Thu đi học ở khu đô thị đại học, vừa khéo có thể trông coi công việc của cửa hàng chúng ta.”
Lúc này, Giang Thu Thu mới nhớ ra hiện tại trong trung tâm mua sắm ở giữa khu đô thị đại học đã có cửa hàng chuyên doanh Tuyết Sam lớn nhất của thành phố Châu Xuyên.
Ý thức mình là cổ đông bỗng dưng trỗi dậy, “Vâng.”
Do đó, các cô đã dứt khoát bỏ lại hai anh trai, vui sướng đến khu trung tâm thương mại mua sắm.
Trên đường đi, Giang Thu Thu vẫn còn khá kinh ngạc, nói với Hà Chỉ Đinh: “Không ngờ đến giờ chị và Vương Đằng mới kết hôn, thế chẳng phải hai người đã quen nhau được mười năm rồi sao?”
“Thật ra Vương Đằng muốn kết hôn sau khi tốt nghiệp.” Hà Chỉ Đinh giải thích: “Nhưng sau khi tốt nghiệp, chị muốn ra nước ngoài học chuyên sâu trước.”
Giang Thu Thu hiểu ra, “À phải, chị học nhạc mà.”
Khoa Nghệ thuật của Đại học Châu Xuyên rất tốt, nhưng như thế vẫn chưa đủ đối với các sinh viên muốn gặt hái thành công.
Nhất là đối với Hà Chỉ Đinh học đàn cello, ra nước ngoài chắc chắn sẽ có môi trường và cơ hội tốt hơn.
“Nhưng lúc đó có nhiều người khuyên chị không nên đi.” Hà Chỉ Đinh nói tiếp.
Giang Thu Thu thắc mắc, “Tại sao?”
Nhớ lại quá khứ không vui, Hà Chỉ Đinh khẽ hừ mũi, “Vì khi đó OneDay vừa nhận được vòng gọi vốn thứ năm, định giá thị trường tăng vọt lên đến tám tỷ đô la.”
Cô ấy không kể chi tiết, nhưng Giang Thu Thu chợt hiểu ra, “Mọi người cho rằng chị nên ở lại và kết hôn với Vương Đằng?”
Hà Chỉ Đinh gật đầu.
Vào thời điểm đó, OneDay bỗng có bước phát triển nhảy vọt, định giá tám tỷ đô la vẫn chưa là điểm cuối.
Vương Đằng hoàn toàn xứng đáng là nhà giàu mới nổi trên mạng, giá trị bản thân luôn tăng lên từng ngày.
Có thể thấy, thực tế của xã hội đã vượt quá phạm vi hiểu biết của Hà Chỉ Đinh.
Khi cô ấy và Vương Đằng vừa quen nhau, sự nghiệp của Vương Đằng chỉ mới bắt đầu.
Mọi người đều nghĩ rằng Vương Đằng may mắn mới có thể theo đuổi được cô bạn gái xinh đẹp và giàu có, hơn nữa không chê gia cảnh bình thường của mình.
Đến khi Vương Đằng phất lên, thái độ của mọi người lập tức thay đổi.
Họ cho rằng với điều kiện hiện tại của Vương Đằng, phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp nào mà chẳng có.
Sự thật cũng như vậy.
Trước đây, chẳng có ai để mắt tới Vương Đằng khi đi trên đường.
Kể từ khi nhận được khoản vốn từ tập đoàn đầu tư Di Cảnh, số lượng người vây quanh anh ấy ngày càng nhiều, trong đó không thiếu các nữ sinh xinh đẹp mà kiêu căng.
Do đó, Hà Chỉ Đinh không nôn nóng, những người xung quanh cô ấy đã sốt ruột trước.
Ra nước ngoài học chuyên sâu phải mất ít nhất vài năm.
Trong vài năm yêu xa, dù là người có ý chí và kiên định đến đâu cũng rất khó để không bị chốn phồn hoa cám dỗ.
Hà Chỉ Đinh phồng má nói: “Lúc đó chị rất giận vì em không ở bên chị.
Nếu em ở đó, em nhất định sẽ ủng hộ sự lựa chọn của chị.”
Giang Thu Thu nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nói: “Chuyện này thật sự rất khó nói.”
Hà Chỉ Đinh “Ớ” lên, không thể tin nổi, “Thế em cũng giống như những người đó, nghĩ rằng chị nên kết hôn với Vương Đằng ngay hả?”
Giang Thu Thu trả lời: “Vì em không hiểu rõ Vương Đằng, không biết anh ấy có thay lòng không.”
Hà Chỉ Đinh: “Nhưng chẳng phải khi yêu nhau, họ sẽ chịu đựng được sự chờ đợi sao?”
Giang Thu Thu lắc đầu, “Không phải như vậy.
Tình yêu cần phải được đầu tư và chăm sóc từ hai phía.
Khi tốt nghiệp, ai cũng sẽ đối mặt với những thay đổi trong cuộc sống.
Thật ra cuối cùng rất nhiều người chỉ có thể chọn một trong hai.”
Cũng chính vì vậy, cô mới đau lòng cho Trịnh Tự, đồng thời quý trọng anh hơn.
Cô may mắn hơn những người khác.
Người cô thích bằng lòng bỏ ra mười năm đằng đẵng để đợi cô.
Hà Chỉ Đinh trầm ngâm một hồi, quả thật có nhiều cặp đôi vườn trường mà cô biết đều chia tay sau khi tốt nghiệp.
Cô ấy lúng túng hỏi: “Vậy nếu lúc đó em ở bên chị, em cũng sẽ khuyên chị kết hôn với Vương Đằng à?”
“Không đâu.” Giang Thu Thu nhún vai, nghiêm túc nói: “Em sẽ bảo chị suy nghĩ kỹ, kết quả xấu nhất của mỗi lựa chọn là gì, chị có thể chấp nhận kết quả xấu nhất đó không.
Nếu chị có thể chấp nhận, vậy thì chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi làm thôi.”
Hà Chỉ Đinh suy ngẫm, “Chị nghĩ mình có thể chịu đựng được.”
Giang Thu Thu gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”
“Chỉ có em tốt nhất.” Hà Chỉ Đinh ôm lấy cánh tay của cô ấy, “Không giống như những người kia, chỉ muốn chị tiếp thu ý kiến của bọn họ.”
“Tất nhiên rồi.” Giang Thu Thu ngạo nghễ hất cằm lên, “Chỉ có cô gái xinh đẹp thực sự mới hiểu được một cô gái xinh đẹp thực sự!”
“Đúng!” Hà Chỉ Đinh giơ cao cánh tay và hét lên: “Chị tuyên bố CLB Cô Nàng Tinh Tế của chúng ta đã hoạt động trở lại!”
Dì Trần ở bên cạnh nghe ngóng rất hăng say, không nhịn được hỏi: “CLB Cô Nàng Tinh Tế là gì vậy? Dì tham gia được không?”
Giang Thu Thu nhìn dì Trần, quả quyết gật đầu, “Được chứ ạ, sự tinh tế của một cô gái không bao giờ là quá muộn.”
.
Dì Trần dẫn Giang Thu Thu và Hà Chỉ Đinh đến cửa hàng chuyên doanh Tuyết Sam trong khu trung tâm thương mại.
Giờ đây, Tuyết Sam đã là thương hiệu làm đẹp dành cho sinh viên lớn nhất trong nước.
Rất nhiều bộ trang điểm cho ra mắt đều được đón nhận nồng nhiệt.
Đặc biệt là cho đến nay, bộ sản phẩm thương hiệu “Hers” hợp tác với CLB Hers vào năm 2016 vẫn bán rất chạy ở khu đô thị đại học.
Hầu như các thành viên trong CLB Hers đều có một bộ.
Cửa hàng chuyên doanh Tuyết Sam cũng là một trong những cửa hàng lớn nhất của khu trung tâm thương mại, chỉ tính riêng nhân viên đã có gần chục người.
Các nhân viên này không ngờ bà chủ đột nhiên đến thăm, còn dẫn theo một “Cổ đông mới”.
Hơn nữa, cổ đông mới này còn rất trẻ, nghe nói là sinh viên vừa mới thi đậu vào Đại học Châu Xuyên năm nay.
Ban đầu, do Giang Thu Thu còn nhỏ tuổi, một số nhân viên trong cửa hàng còn khinh thường.
Thế nhưng thái độ của bà chủ dì Trần lại vô cùng thận trọng, không chỉ đích thân đưa Giang Thu Thu đi tham quan, mà còn luôn hỏi ý kiến của Giang Thu Thu.
Chỉ trong mười mấy phút tham quan cửa hàng ngắn ngủi, Giang Thu Thu đã phát hiện ra một số vấn đề trong cửa hàng chuyên doanh.
Vì vậy, các nhân viên trong cửa hàng đã biết cô cổ đông mới này không phải dạng vừa đâu.
Thái độ của mọi người đối với cô ấy cũng trở nên tôn trọng hơn.
Trước đó, Hà Chỉ Đinh còn hăng hái đi theo hai người, sau đó nghe đến phần sắp xếp kệ hàng, quy trình kinh doanh, cô ấy suýt nữa ngáp dài, ngay lập tức xua tay bảo Giang Thu Thu: “Chị đến tiệm bánh ngọt đối diện ngồi một lát, em xem xong thì tới tìm chị nhé.”
Một lúc sau, dì Trần nhận được một cuộc gọi quan trọng phải đi nghe, vì vậy vẫy tay bảo quản lý thay mình tiếp tục dẫn Giang Thu Thu đi tham quan.
“Mấy ngày nay đang là thời điểm khai giảng, vì vậy trong cửa hàng khá bận rộn.” Quản lý vừa dẫn Giang Thu Thu đi vừa nói.
Quản lý là một người thông minh, nhìn thấy biểu hiện trước đó của Giang Thu Thu, cô ấy đã biết đây không phải là người có thể lừa bịp, vì vậy giới thiệu rất chi tiết.
Đúng lúc có một thu ngân muốn đi vệ sinh, đang định treo biển nghỉ ngơi thì Giang Thu Thu vẫy tay ra hiệu với cô ấy, “Để mình làm thay bạn một lúc.”
Quản lý vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu.
Chúng tôi vẫn còn nhân viên khác.”
“Không sao, em cũng muốn hiểu thêm về hệ thống mà chúng ta đang sử dụng.” Giang Thu Thu cười nói: “Trước đây em đã từng làm qua công việc này, sẽ không gây phiền phức đâu.”
Quản lý bừng tỉnh, vội vàng dạy Giang Thu Thu cách dùng máy tính tiền.
Quả nhiên như lời cô ấy nói, Giang Thu Thu rất thành thạo trong việc sử dụng máy tính tiền, chỉ tìm hiểu một lát về phương thức nhận thanh toán di động mới đã quen tay hay việc.
Một lúc sau lại có nhân viên khác đến tìm quản lý.
Quản lý thấy Giang Thu Thu không gặp trở ngại nào nữa, vì vậy chào cô một tiếng rồi rời đi trước.
Giang Thu Thu tính tiền cho khách hàng đâu ra đấy.
Vào thời điểm đông khách nhất, cô bận rộn đến nỗi không kịp ngẩng đầu lên, đôi tay nhanh chóng quét mã vạch thanh toán hàng hóa.
Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên trước quầy, “Giang Thu Thu, sao cậu lại làm thu ngân ở đây vậy?”
Giang Thu Thu ngẩng đầu lên thì thấy Hướng Viên đang đứng đầu hàng đợi tính tiền, nhìn cô với vẻ mặt hả hê.
Nhân dịp khai giảng, rất nhiều cửa hàng đang có ưu đãi hấp dẫn.
Hướng Viên tranh thủ đến cửa hàng chuyên doanh Tuyết Sam lớn nhất ở thành phố Châu Xuyên để mua sắm cùng bạn cùng phòng, không ngờ lại bắt gặp Giang Thu Thu ở quầy thu ngân này.
Một loạt sự kiện xảy ra sau lễ khai giảng hôm qua khiến Hướng Viên trằn trọc cả đêm.
Cô ả vốn còn cho rằng mình có thể đè bẹp Giang Thu Thu trong bốn năm sau này dựa vào mối quan hệ của cậu mình.
Không ngờ chớp mắt một cái, Giang Thu Thu lại trở thành vợ sắp cưới của Trịnh Tự.
Lần này đừng nói là ông cậu, sợ rằng ngay cả hiệu trưởng cũng phải nịnh hót Giang Thu Thu.
Hướng Viên giận tím người, nhưng không thể làm được gì.
Kết quả là chỉ sau một đêm, Giang Thu Thu đã chạy tới đây làm thêm?
Hướng Viên nhanh chóng nhảy số trong đầu.
Trịnh Tự là người có máu mặt, sao có thể để vợ sắp cưới của mình chạy ra đây làm việc sau khai giảng? Lẽ nào anh ấy và Giang Thu Thu đã chia tay?
Hôm qua Hướng Viên đã cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao Trịnh Tự lại cầu hôn Giang Thu Thu.
Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên đó chỉ là nhất thời kích động, sau khi tỉnh táo đã hối hận.
Giang Thu Thu tưởng rằng mình đã trèo lên cành cao, kết quả là chưa tới một ngày lại chán chường chạy đi làm thêm.
Hướng Viên nhìn dáng vẻ thạo việc, nhanh tay lẹ chân của Giang Thu Thu, có lẽ không phải là ngày đầu đi làm thêm ở đây, nói không chừng trước khi khai giảng đã tìm được công việc rồi.
Trước đây, cô ả từng khinh thường điểm này của Giang Thu Thu.
Nói dễ nghe là tự lực cánh sinh, nói khó nghe là bần hèn!
Lúc thấy Hướng Viên, Giang Thu Thu cũng cảm thấy thật trùng hợp.
Thế nhưng suy nghĩ lại, Tuyết Sam là sản phẩm làm đẹp được săn đón nhất ở khu đô thị đại học, không có gì lạ khi bắt gặp bất kỳ nữ sinh nào ở đây.
Người đến là khách hàng, Giang Thu Thu nói với phong thái chuyên nghiệp: “Xin chào, vui lòng lấy những sản phẩm cần thanh toán ra và cho mình xem mã thanh toán.”
Hướng Viên đang cầm một giỏ đồ nhỏ, nghe thấy nhưng cố tình không đưa ra, mà chỉ nhìn cô và cười khẩy, “Không phải cậu đã đu bám được Trịnh Tự rồi sao? Sao thế? Không đào mỏ mà lại chạy tới đây làm việc vậy?”
Nghe thấy vậy, Giang Thu Thu biết ngay cô ả đang nghĩ gì.
Thế nhưng đang có hàng trăm ánh mắt quan sát, cô không rảnh so đo với Hướng Viên, chỉ trợn ngược mắt rồi cười nói giả lả: “Mời cậu lấy những sản phẩm cần thanh toán ra.
Nếu không thanh toán, vui lòng đứng sang một bên, đừng làm ảnh hưởng đến khách hàng phía sau.”
Hướng Viên nheo mắt lại, “Cậu có thái độ gì đấy? Có tin tôi khiếu nại cậu không?”
Cô ả đã nhịn cơn tức gần hai ngày qua, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho Giang Thu Thu.
Không phải Giang Thu Thu rất thích tự lực cánh sinh sao? Vậy cô ả sẽ khiến Giang Thu Thu không thể đi làm thêm.
“Tôi nghi ngờ chỗ này của cậu có vấn đề.” Giang Thu Thu chỉ vào thái dương, xua tay cạn lời, “Xin vui lòng nhường chỗ, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi.”
“Cậu là cái thá gì?” Hướng Viên thấy cô ta lại mỉa mai mình bị tâm thần, thế là nổi nóng hét to: “Quản lý đâu? Quản lý đang ở đâu? Tôi muốn khiếu nại nhân viên của mấy người!”
Quản lý đang xử lý công việc ở cách đó không xa, nghe thấy âm thanh bèn vội vàng chạy tới, “Có chuyện gì thế?”
Hướng Viên lập tức chỉ vào Giang Thu Thu, nói: “Nhân viên cửa hàng các người có thái độ không tốt, tôi muốn khiếu nại cô ta.”
Quản lý vốn đang rất căng thẳng, hiện tại cổ đông đang đi kiểm tra cửa hàng đấy.
Nếu nhân viên cửa hàng xảy ra sơ suất, cô làm quản lý cũng khó sống.
Kết quả là nhìn sang người mà khách hàng chỉ, nhất thời, “…”
Ớ, là cổ đông mà.
“Chuyện này…” Quản lý lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô muốn xử lý như thế nào?”
Nghe thấy lời của quản lý, Hướng Viên cảm thấy rất vui sướng, hả hê nói: “Tôi muốn cô ta xin lỗi tôi, sau đó đuổi việc cô ta…”
Cô ả chưa nói hết đã cứng họng, bởi vì cô ả bỗng nhận ra hình như quản lý không phải đang nói chuyện với mình, mà là với… Giang Thu Thu?
Hướng Viên: ?
Hướng Viên thật sự không thể tin nổi, hỏi quản lý: “Chị làm gì đấy? Tôi bảo chị xử lý cô ta, chị hỏi cô ta làm gì?”
“Xin lỗi bạn học, tôi không thể xử lý cô ấy được.” Quản lý kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy không phải là nhân viên cửa hàng, mà là cổ đông của chúng tôi.”
Hướng Viên sửng sốt một hồi mới nhận ra mình vừa nghe thấy gì, “Chị nói gì?”
Lúc này dì Trần cũng quay trở lại sau khi nghe điện thoại xong, thấy có nhiều người tụ tập trước quầy thu ngân bèn vội vàng đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Quản lý báo cáo chuyện vừa xảy ra, dì Trần nghe xong lại giật mình, “Cái gì? Khiếu nại Thu Thu?”
Hướng Viên vẫn còn đang sững sờ, vừa thấy một người khác đi tới trông giống như bà chủ thật sự bèn vội vàng hỏi: “Giang Thu Thu là cổ đông của các người?”
“Là cổ đông của chúng tôi, cũng là nhân viên ưu tú nhất của công ty chúng tôi.” Dì Trần nghiêm túc nhìn Hướng Viên, nói: “Tôi tuyệt đối không cho phép người nào cố tình đến gây sự với Thu Thu.
Cô bé, sau này cửa hàng chúng tôi không phục vụ cô nữa, mời cô đi cho.”
Giang Thu Thu còn chưa kịp ra tay đã phải nhìn dì Trần và quản lý cùng tiễn Hướng Viên đi ra ngoài, nhất thời, “…”
Nhìn lại những người trước quầy thu ngân, cô vội vàng giơ tay lên tỏ vẻ vô tội, ngây thơ nói: “Các bạn học, các bạn đều đã thấy là cô ấy ra tay trước, thái độ phục vụ của mình rất tốt.”
Các bạn học: “…”
Ừ, chúng tôi đã thấy.
Cổ đông như cậu đến đây để trải nghiệm cuộc sống à?