Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 54
Tết Nguyên Đán 2009 đến gần, sinh viên của Đại học Châu Xuyên lại bắt đầu một loạt hoạt động hấp dẫn mới.
Sinh viên khoa Công nghệ Thông tin đã thiết kế một bức tường chúc Tết ẩn danh trên cộng đồng Hồ Mây.
Tất cả người dùng đăng ký của diễn đàn đều có thể để lại lời nhắn giấu tên trên tường chúc Tết, gửi gắm niềm mong muốn và lời chúc của mình cho một năm mới.
Lúc mới bắt đầu, mọi người còn để lại lời chúc theo quy củ.
Càng ngày càng có nhiều người, phong cách của tường chúc Tết dần dần đi quá xa.
Nhiều người tận dụng cơ hội để ước ao, tỏ tình, than phiền và đủ thứ khác trên đó.
Điều khiến người khác dở khóc dở cười là còn có tung tin đồn trên đó.
Nhưng dù sao cũng là trong diễn đàn trường, những trò đùa đều nằm trong phạm vi kiểm soát phù hợp, không đi quá giới hạn.
Tất cả bạn học xung quanh đều tham gia, Giang Thu Thu cũng đăng một tin nhắn lên tường chúc Tết theo xu hướng: 【Hy vọng mười năm sau vẫn ở bên đàn anh nhóe!】
Chẳng mấy chốc, bên dưới có những người khác đáp lại: 【Trừ điểm lỗi chính tả.】
【Tại sao lại là vịt*? Bồ coi rẻ gà và ngỗng đúng không!】
*Chữ yā -鸭 theo nghĩa đen là vịt, nhưng cách Thu Thu dùng là theo ngôn ngữ mạng giới trẻ Trung Quốc.
Trong những phản hồi lạ lùng, có một người dùng giấu tên bình thường trả lời: 【Một lời đã định, cộp.】
Giang Thu Thu chụp ảnh màn hình và gửi cho Trịnh Tự: 【Cái cộp này là anh đúng không?!】
Trịnh Tự: 【Ừ.】
Trịnh Tự: 【Nhóe của em rất dễ nhận biết.】
Giang Thu Thu: 【Vậy đã nói rồi đấy, một lời đã định nghen.】
Trịnh Tự: 【Ừ.】
Có thể thấy, trên tường chúc Tết không chỉ có một lời nhắn đặc sắc.
Chẳng hạn như Giang Thu Thu còn thấy được lời nhắn rõ ràng là của cô bạn thân nào đó đăng.
【Vương Đằng, nếu cậu không tỏ tình với tôi thì cậu sẽ mất tôi!!! Sau này cậu đừng trốn trong chăn khóc đấy!】
Phản hồi bên dưới lời nhắn này rất dữ dội: 【Woa, cô em nào đây? Mạnh mẽ dữ.】
【Vương Đằng? Ai vậy? Có ai biết không? Ai đó cho xin thông tin với.】
【Tui biết một Vương Đằng, học khoa Công nghệ Thông tin.】
【Làm gì là khoa Công nghệ Thông tin? Miếu hòa thượng có thể gặp được một em gái không hề dễ dàng, làm gì có cửa để em gái người ta si ngốc chờ đợi mà không hành động!】
【Nếu đúng là khoa Hòa thượng, có khả năng bạn học tên Vương Đằng đó tự đăng.】
【Ố, bác trên đã cung cấp một ý tưởng mới nha.】
Giang Thu Thu: “…”
Cô lặng lẽ chụp ảnh màn hình, gửi cho Hà Chỉ Đinh: 【.】
Hà Chỉ Đinh: 【QaQ là tôi!】
Buổi tối trước Tết Nguyên Đán, Giang Thu Thu cùng Trịnh Tự đến nhà anh ăn tối trong tâm trạng căng thẳng.
Tập đoàn họ Trịnh giàu có và quyền lực, ngày thường ai nấy đều bận rộn với công việc, không có nhiều cơ hội ngồi ăn cơm chung.
Vì vậy vào những dịp lễ lớn, Trịnh Văn Hiển đều sẽ ra mặt gọi người trong nhà đến ăn uống với nhau.
Nhà họ Trịnh sống tại một khu biệt thự cao cấp, có tiếng ở địa phương Châu Xuyên, diện tích rộng lớn, có sân nhà và hồ bơi, cùng với rất nhiều khu vực mà Giang Thu Thu không thể phân biệt được có chức năng gì.
Mặc dù Giang Thu Thu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy ngôi nhà sang trọng chỉ có trong phim thần tượng, cô vẫn rơm rớm nước mắt, “Em thật không thể tưởng tượng nổi hạnh phúc của nhà giàu.”
Trịnh Tự đậu xe xong, quay đầu nhìn cô, “Em nói sao?”
“Đàn anh!” Giang Thu Thu nhìn anh và thương lượng, “Anh nói xem nếu lát nữa người nhà của anh ép buộc em chia tay với anh, em phải ra giá bao nhiêu thì ổn?”
“…” Trịnh Tự nghĩ ngợi, “Anh cảm thấy giá nào cũng không ổn.”
Giang Thu Thu: “Tại sao?”
Trịnh Tự nghiêm túc trả lời: “Số tiền họ đưa chắc chắn không nhiều hơn tài sản của anh.
Chỉ cần em không chia tay với anh, anh sớm muộn cũng là của em.”
“Được.” Giang Thu Thu lộ ra ánh mắt kiên định, “Em sẽ luôn vững lòng, sẽ không bị ai khác ngoài đàn anh mua chuộc!”
Trịnh Tự khẽ cười, “Anh trai của anh không phải là hạng người như vậy.”
Quả thật Trịnh Văn Hiển không phải là hạng người như vậy.
Bố của họ cũng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng thuở ban đầu, trải qua hai đời mới khuếch trương được sản nghiệp.
Vì vậy, nhà họ Trịnh cũng không có khái niệm nhất định phải cưới người tương xứng.
Nếu không, họ sẽ không cho phép Trịnh Tự đưa bạn gái đến ăn chung.
Vẫn chưa tới giờ ăn tối, Trịnh Tự dẫn Giang Thu Thu đi gặp Trịnh Văn Hiển và họ hàng thân thích trước.
Trịnh Văn Hiển là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài xuất chúng, tút tát kỹ lưỡng, gương mặt có vài nét tương đồng với Trịnh Tự.
Mặc dù đang cười híp mắt, nhưng lại lộ ra khí chất tự nhiên làm người khác không dám đi quá giới hạn.
“Em là Thu Thu nhỉ, quả nhiên rất đáng yêu.” Trịnh Văn Hiển cười nói: “Đây là lần đầu tiên A Tự yêu đương, nhờ em quan tâm đến nó nhiều hơn.”
“Chú… Khụ, chào anh.” Giang Thu Thu hơi nhụt chí sau khi chào hỏi.
Như bình thường, ở độ tuổi của Trịnh Văn Hiển, cô phải gọi người ta là chú.
Thế nhưng do bạn trai của cô còn trẻ mà lại có vai vế lớn, vì vậy vai vế của cô cũng tăng lên một bậc.
Không chỉ riêng Trịnh Văn Hiển, về mặt lý thuyết, hầu hết những người trung niên trong nhà này đều cùng vai vế với Trịnh Tự.
Những thế hệ đời ba cùng tuổi như Trịnh Thanh Xuyên còn thấp hơn một bậc khi đứng trước mặt cô.
“Ha ha, rất khó gọi phải không?” Trịnh Văn Hiển đã thành thói quen, nói: “Không sao.
Lần đầu tiên em đến đây, cứ gọi người khác theo thói quen là được.
Sau này khi đã kết hôn với A Tự, sửa lại cách xưng hô vẫn kịp.”
Mặc dù biết lời nói của Trịnh Văn Hiển hầu hết là những câu khách sáo của người trung niên, thế nhưng Trịnh Tự không phản bác, Giang Thu Thu vẫn hơi xấu hổ, “Vâng, em cảm ơn.”
Sau khi chào hỏi xong, người lớn trong nhà họ Trịnh bình thường hiếm khi gặp nhau muốn kéo Trịnh Tự ra, nói về chuyện nhà và trường học.
Những chủ đề này không phù hợp với Giang Thu Thu, còn có một số chuyện riêng tư liên quan đến gia tộc của họ.
Cô cũng không tiện đứng bên cạnh nghe, nên rất hiểu chuyện tìm cớ rời đi.
Trịnh Tự sợ cô ở một mình không quen, vậy nên bảo cô đi tìm Trịnh Thanh Xuyên chơi.
“Vâng.” Giang Thu Thu gật đầu.
Ngoại trừ Trịnh Tự, ở đây cô chỉ tương đối thân thiết với Trịnh Thanh Xuyên, vì vậy nhắn tin cho Trịnh Thanh Xuyên: 【Cháu trai đích tôn đang ở đâu đấy? Thím đến gặp cháu tâm sự nhóe.】
Trẻ trâu: 【Bên cạnh hồ bơi.
Thím qua đây đi, tôi gọi con chồn của tôi ra, chúng ta cùng quyết đấu.】
Giang Thu Thu: “…”
Khóe miệng của cô co giật.
Cô đang định đi về phía hồ bơi, điện thoại bỗng vang lên, ấy thế mà là cuộc điện thoại từ Tô San.
Giang Thu Thu bắt máy, “Sao vậy Tô San?”
“Tức chết đi được!” Tô San thở hổn hển, “Thu Thu, ban nhạc GA tạm thời cho chúng ta leo cây rồi!”
Giang Thu Thu giật mình, “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Tô San: “Công ty quản lý của GA đã nhận lịch cho bọn họ biểu diễn ở hội nghị nội bộ thường niên của đài truyền hình, đúng lúc trùng với ngày diễn ra vòng chung kết của chúng ta.
Bọn họ cho rằng việc xuất hiện trước mặt người của đài truyền hình quan trọng hơn vòng chung kết, cho nên tạm thời hoãn lịch của bên chúng ta.”
Giang Thu Thu cau mày, “Chúng ta không ký hợp đồng sao?”
“Vẫn chưa ký.” Tô San nghiến răng, “Lúc trước em nhắc nhở tụi chị phải theo sát, vì vậy tụi chị vẫn luôn hối thúc ký hợp đồng.
Thế nhưng bên phía GA bỗng dưng có vấn đề này, thoáng chốc có vấn đề kia, từ đầu đến cuối luôn kéo dài thời gian.
Hợp đồng vừa mới được gửi đi vào hai ngày trước, vẫn chưa gửi trả lại.”
Giang Thu Thu: “… Bọn họ cố tình trì hoãn đúng không nhỉ?”
Lúc này, Tô San cũng đã nhận ra, “Chắc là vậy.”
Trước đây, cô ấy chỉ cho rằng ban nhạc GA này lề mề thôi.
Bây giờ nghĩ lại, bên kia chắc vẫn luôn đợi tin từ đài truyền hình, đồng thời dây dưa với bên CLB Hers.
Hiện giờ bên đó đã chắc chắn có thể lên sóng, hiển nhiên sẽ bỏ mặc bên các cô.
Tô San càng nghĩ càng nóng máu, “Thu Thu, em xem tướng đúng là quá chuẩn.
Nhân phẩm của ban nhạc này quá thối nát.”
Ban nhạc GA làm việc chỉ bảo vệ lợi ích của mình, thế nhưng lại gài bẫy các cô.
Vòng chung kết sẽ diễn ra trong hai ngày nữa, tiết mục chương trình đều đã được duyệt.
Bây giờ GA mới nói không đến được, các cô muốn đi tìm khách mời thay thế cũng đã muộn.
Trước đây Giang Thu Thu chỉ nghe nói nhân phẩm của GA không tốt, không ngờ cách làm việc lại mất dạy như vậy, chẳng trách mãi luôn chìm nghỉm.
Cô cũng rất sốt ruột, “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Chúng ta đã nói trong quảng bá là sẽ có khách mời bí ẩn trong đêm chung kết, cho nên bắt buộc phải có khách mời đặc biệt.” Tô San nói: “May mà lúc trước nghe lời em, không đưa GA vào trong quảng bá.”
Giang Thu Thu cũng rất cạn lời.
Hôm đó cô không có lường trước được GA sẽ bùng kèo.
Chẳng qua khi đó vẫn chưa ký hợp đồng với GA, cô cẩn thận bảo bộ phận tuyên truyền giữ lại chút hồi hộp trước thôi.
Chỉ có thể nói đây là trong cái rủi có cái may.
Tô San nói tiếp: “Bây giờ chúng ta có hai phương án: Một là tìm người của khoa tụi chị lên biểu diễn.
Khoa tụi chị cũng có người từng giành được giải thưởng quốc gia, có thể miễn cưỡng làm khách mời đặc biệt…”
Tất nhiên, làm vậy sẽ không quá hấp dẫn với khán giả.
“Hoặc chúng ta tự bỏ tiền túi ra mời một minh tinh nhỏ.” Tô San nói.
Tự bỏ tiền là ám chỉ chị ấy và Hà Chỉ Đinh sẽ bỏ tiền ra mời.
Sinh viên khoa Nghệ thuật đều thuộc diện gia đình khá giả.
Nhất là Hà Chỉ Đinh, đi ngắm mưa sao băng mà cũng phải điểm xuyết viên kim cương lớn, bỏ ra mấy chục nghìn tệ hoàn toàn không là gì với cô ấy.
“Đừng làm vậy.” Giang Thu Thu vội vàng ngăn cản, “Làm vậy sẽ trái với quy định của trường.”
Các trường đại học có nhiều hạn chế nghiêm ngặt với hoạt động thương mại, chi phí mời khách mời đến biểu diễn cũng có quy định.
Chính vì vậy, nhiều minh tinh đến các sự kiện của trường là do doanh nghiệp mời, hoặc là tài trợ mang tính chất quảng cáo.
Nếu sinh viên tự bỏ tiền ra mời khách mời với giá cao, bị nhà trường biết là toang.
“Haiz, vậy chỉ còn một sự lựa chọn thôi.” Tô San thở dài, sau đó không nhịn được chửi ầm lên: “Tất cả đều là do GA.
Cái thứ ban nhạc hứa lèo, sớm muộn gì cũng sẽ nhận quả báo vì hành động của mình.”
“Còn phải nói.” Giang Thu Thu cười xùy.
Sau này ca sĩ chính của GA thường xuyên lên mạng cà khịa Trịnh Thanh Xuyên nữa đấy.
Đợi đã, Trịnh Thanh Xuyên.
Giang Thu Thu chợt nhận ra điều gì đó.
Cô trầm ngâm một hồi mới nói: “Tô San, chắc em có thể giới thiệu cho chị một khách mời đặc biệt.”
Tô San vui mừng khôn xiết, “Ai vậy?”
Giang Thu Thu đáp: “Để em đi gặp cậu ấy thương lượng trước, lát nữa em sẽ trả lời chị.”
Lúc Giang Thu Thu đang nói chuyện điện thoại với Tô San, trước đó Trịnh Thanh Xuyên cũng đang đợi một người, đó là người cậu Hứa Huy Hàng.
“Thanh Xuyên, thì ra con ở đây, cậu tìm con cả buổi.” Hứa Huy Hàng ngồi xuống ghế nằm bên cạnh Trịnh Thanh Xuyên.
“Cậu.” Trịnh Thanh Xuyên chào hỏi ông ấy rồi hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
Hứa Huy Hàng lộ vẻ mặt lực bất tòng tâm, “Còn hỏi có chuyện gì nữa.
Người lớn của nhà họ Trịnh đang bàn về chuyện công ty trong nhà, sao con không vào nghe?”
“Nghe làm gì, con đâu có đi làm đâu.” Trịnh Thanh Xuyên tỏ vẻ không hứng thú.
“Cậu đến là để bàn bạc với con chuyện này.” Hứa Huy Hàng ngồi xích lại gần, nói nhỏ: “Thanh Xuyên, con không thể buông tuồng được nữa.
Cậu nghe nói gần đây bố con đã bắt đầu tính đến chuyện trả lại cổ phần của Trịnh Tự cho cậu ta rồi.
Con biết điều đó nghĩa là gì đúng chứ?”
“Vâng.” Trịnh Thanh Xuyên thờ ơ đáp lại.
Từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, người cậu đã liên tục ghé tai nhắc nhở cậu về chuyện này.
Cậu không muốn biết cũng không được.
Ông bà nội của Trịnh Thanh Xuyên qua đời đột ngột, Trịnh Văn Hiển đã tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Trịnh từ rất sớm.
Khi đó, nội bộ trong tập đoàn họ Trịnh rất hỗn loạn, Trịnh Văn Hiển cũng bận đến nỗi đầu tắt mặt tối.
Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên hầu như được bảo mẫu nuôi lớn.
Điểm khác biệt là Trịnh Thanh Xuyên còn có mẹ và cậu chăm sóc.
Do bố bận rộn với công việc quanh năm, từ nhỏ Trịnh Thanh Xuyên sống cùng với Hứa Huy Hàng nhiều hơn.
Mối quan hệ giữa hai người thân thiết và sâu đậm, vì vậy trước giờ Trịnh Thanh Xuyên rất tin vào lời nói của cậu.
Quả thật Hứa Huy Hàng luôn lo nghĩ mọi chuyện cho cậu, bao gồm chuyện của Trịnh Tự, tuy rằng Trịnh Thanh Xuyên không thích nghe những chuyện này.
Hứa Huy Hàng không để ý đến sự thiếu kiên nhẫn của Trịnh Thanh Xuyên, tiếp tục nói: “Thanh Xuyên, con cũng thấy đấy, Trịnh Tự lại dẫn bạn gái về vì chán ghét chúng ta.
Dã tâm của cậu ta đã quá rõ ràng.”
Trịnh Thanh Xuyên nhíu mày, “Dẫn bạn gái về có liên quan gì đến dã tâm?”
“Cậu ta đang đề phòng chúng ta đấy, đó là cố tình.” Hứa Huy Hàng nói: “Con xem bạn gái của cậu ta có xuất thân như thế nào, gia cảnh ra sao.
Đó mà là người yêu để yêu đương nghiêm túc sao? Cậu ta cố tình dẫn về để chặn miệng chúng ta đó.”
Trịnh Thanh Xuyên không tiếp lời.
Nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ đồng ý với lời nói của Hứa Huy Hàng.
Nhưng bây giờ bạn gái của Trịnh Tự là Giang Thu Thu, Trịnh Thanh Xuyên cảm thấy Trịnh Tự thật lòng thích Giang Thu Thu.
Thật ra không chỉ riêng Trịnh Tự, bản thân cậu cũng rất thích Giang Thu Thu, dĩ nhiên không phải kiểu thích như Trịnh Tự.
Hứa Huy Hàng không chú ý tới sự im lặng của Trịnh Thanh Xuyên, lại nói tiếp: “Thanh Xuyên, cậu định lát nữa đề xuất với bố con là năm sau cho con đến công ty thực tập.”
Trịnh Thanh Xuyên kháng cự theo bản năng, “Còn quá sớm, con chỉ mới học năm nhất thôi mà.”
Thật ra sau khi thi vào đại học, Hứa Huy Hàng vẫn tích cực khuyến khích cậu đến công ty gia đình thực tập.
Trịnh Thanh Xuyên cũng từng bị thuyết phục, bởi vì khi đó Trịnh Tự đã bắt đầu tiếp xúc với một số công việc của nhà họ Trịnh.
Hứa Huy Hàng lo lắng Trịnh Tự sẽ xây dựng thế lực của mình trong công ty sớm hơn Trịnh Thanh Xuyên.
Còn Trịnh Thanh Xuyên chỉ quen với việc rập khuôn theo Trịnh Tự.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, cậu lại nảy sinh nghi ngờ về những lời trước đây thường nghe được.
Kể từ khi Giang Thu Thu xuất hiện, mối quan hệ giữa cậu và Trịnh Tự không còn gay gắt như trước đây nữa.
Sau khi trở lại chung sống hòa bình, Trịnh Thanh Xuyên bình tĩnh nhìn lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Cậu cảm thấy Trịnh Tự không hề giống với hình tượng mà Hứa Huy Hàng vẫn luôn miêu tả với cậu.
Ngẫm nghĩ lại, phần lớn thời gian trước đây đều là mình đi gây hấn với Trịnh Tự trước vì lời nói của người ngoài, cho nên mới khiến hai người ngày càng xa cách, mối quan hệ ngày càng tồi tệ.
Bên cạnh đó, cậu phát hiện Trịnh Tự lại chuẩn bị hợp tác với tập đoàn đầu tư Di Cảnh, còn muốn tự gây dựng sự nghiệp.
Chuyện đó cũng làm cậu dao động về quan điểm mà trước đây vẫn luôn tiếp thu.
Nếu Trịnh Tự thực sự có dã tâm với tập đoàn họ Trịnh, tại sao phải bỏ gần tìm xa?
Hứa Huy Hàng rất sốt ruột, “Đã không còn sớm nữa, con nhìn Trịnh Tự đi!”
Trịnh Thanh Xuyên không trả lời.
Trịnh Tự không làm việc ở tập đoàn họ Trịnh, cậu còn đến tập đoàn họ Trịnh làm gì.
Hứa Huy Hàng không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Trịnh Thanh Xuyên.
Thấy dáng vẻ không hợp tác của cậu, ông không khỏi suy đoán, nhíu mày hỏi: “Thanh Xuyên, con không còn chơi trong ban nhạc gì đó đúng chứ?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Trịnh Thanh Xuyên tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn trả lời: “Không liên quan đến việc đó.”
Hứa Huy Hàng quan sát cậu kỹ lưỡng một hồi, chắc chắn cậu không nói dối mới gật đầu nói: “Không có là tốt rồi, tốt nhất sau này đừng đụng vào chúng.
Con là người thừa kế của tập đoàn họ Trịnh tương lai, chơi mấy thứ tuổi trẻ vớ vẩn đó không ra thể thống gì…”
Trịnh Thanh Xuyên càng nghe càng bực bội, không nhịn được ngắt lời: “Chơi trong ban nhạc thì sao? Sao lại không ra thể thống gì?”
“Cậu đang lo nghĩ cho con mà.
Thanh Xuyên, có người thừa kế doanh nghiệp chân chính nào phí thời gian cho những trò đó không?” Hứa Huy Hàng thấy Trịnh Thanh Xuyên hơi nổi giận bèn vội vàng hạ giọng, không quên lôi Trịnh Tự ra để hối thúc cậu, “Con xem Trịnh Tự mới đó đã đến thực tập ở bộ phận đầu tư rồi, con không thể thua kém được.”
Trịnh Thanh Xuyên hừ mũi nặng nề.
Cậu thực sự không muốn nói ra rằng trước đây Hứa Huy Hàng luôn nói Trịnh Tự có dã tâm, còn trẻ đã bắt đầu học đầu tư kinh doanh là để lót đường cho sau này.
Tuy nhiên, gần đây Trịnh Thanh Xuyên đã ngẫm nghĩ lại.
Đệch, cậu nghi ngờ Trịnh Tự chỉ đơn giản thích công việc đó, cũng giống như việc cậu thích chơi trong ban nhạc.
Từ nhỏ, Trịnh Tự đã coi nghiên cứu đầu tư tài chính như là sở thích.
Hứa Huy Hàng thấy mặc dù Trịnh Thanh Xuyên không đồng ý, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng, ông thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đứa cháu ngoại này sống với ông từ nhỏ, bình thường thái độ này nghĩa là ngầm chấp nhận.
Lúc này, Hứa Huy Hàng mới nói ra kế hoạch thật sự của mình: “Thanh Xuyên, lát nữa cậu sẽ nói với bố con là sau Tết Nguyên Đán cho con đến công ty làm quen với môi trường trước.
Chắc con cũng biết dự án Vân Hòa phải không? Con vào nhóm dự án đó nhé.”
“Dự án Vân Hòa?” Trịnh Thanh Xuyên nghĩ ngợi, “Không phải nói gặp trục trặc sao?”
Tuy cậu không đến công ty làm, nhưng người nhà thì có, thỉnh thoảng cũng nghe được một số tin đồn.
Vân Hòa là dự án trọng điểm cuối năm của tập đoàn họ Trịnh.
Thế nhưng không hiểu tại sao giữa chừng lại liên tục xảy ra nhiều vấn đề, đến nay vẫn chưa giải quyết xong.
Một cái hố lớn như vậy mà Hứa Huy Hàng lại bảo cậu nhảy vào?
Trịnh Thanh Xuyên lập tức từ chối: “Con không muốn, cậu muốn con mệt chết à.”
Hứa Huy Hàng vội nói: “Thằng ngốc này, sao cậu có thể hại con chứ? Thật ra cậu đang xin bố con tiếp quản công việc kiểm tra dự án.
Nếu con cũng gia nhập nhóm dự án, đến lúc đó cậu sẽ có cách giúp con, chắc chắn sẽ không làm con cực khổ.”
“Cậu đang xin nghĩa là vẫn chưa được duyệt đúng không?” Trịnh Thanh Xuyên nắm bắt được thông tin mấu chốt, nhìn ông với vẻ mặt cười nhạo, “Ha ha.
Cậu, thật ra cậu muốn nhờ con giúp cậu đúng không?”
Nếu Trịnh Thanh Xuyên gia nhập nhóm dự án, Trịnh Văn Hiển nhất định phải tìm một người thân quen để dẫn dắt cậu.
Đã như vậy, tất nhiên Hứa Huy Hàng sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất.
Hứa Huy Hàng khá ngạc nhiên.
Kể từ khi lên đại học, dường như Trịnh Thanh Xuyên nhạy bén hơn trước rất nhiều.
Ông vội vàng cười cười, làm giọng điệu của mình trở nên chân thành hơn, “Cậu cũng là vì con thôi.
Tuy dự án này khó giải quyết, nhưng nếu có thể triển khai cũng sẽ là một thành tích rực rỡ.
Thanh Xuyên, con yên tâm, đến khi báo cáo, cậu nhất định sẽ ưu tiên cho con…”
“Được rồi, được rồi.
Lát nữa con sẽ nói với bố con.” Trịnh Thanh Xuyên xua tay.
Thật ra có tham gia dự án hay không đều không quan trọng với cậu.
Từ nhỏ, người cậu của cậu đã như vậy, đối xử với cậu rất tốt, nhưng vẫn rất cẩn thận.
Thật ra cậu không để bụng gì, thế nhưng người cậu lại thường xuyên biến chuyện bé xé ra to, vòng vo tam quốc.
Hứa Huy Hàng thả lỏng cơ mặt, “Được, vậy thì tốt.”
Ông còn chưa nói xong đã thấy Trịnh Thanh Xuyên sáng mắt lên, “Quả óc chó, sao cả buổi trời cậu mới đến?”
Hứa Huy Hàng quay đầu lại, nhìn thấy người tới lại là bạn gái của Trịnh Tự.
Ông không khỏi nhướng mày, khẽ hỏi Trịnh Thanh Xuyên: “Con quen biết với cô ấy?”
“Biết chứ, tụi con là bạn học mà.” Trịnh Thanh Xuyên vừa nói, vừa vẫy tay với Giang Thu Thu, “Mau tới đây! Tôi đã chuẩn bị bánh bông lan hạt óc chó cho cậu nè.”
Giang Thu Thu: “…”
Thấy dáng vẻ Trịnh Thanh Xuyên rất thân với Giang Thu Thu, Hứa Huy Hàng nhớ lại những lời nói lúc nãy trước mặt Trịnh Thanh Xuyên về bạn gái của Trịnh Tự, trong lòng ông có chút dự cảm xấu.
Nhưng thấy Trịnh Thanh Xuyên không có phản ứng gì, ông chỉ cười một tiếng, “Vậy tụi con chơi đi, cậu vào trong nhà trước.”
Ông nói xong bèn rời đi, trước khi đối mặt với Giang Thu Thu.
“Người đó trông rất quen.” Giang Thu Thu lẩm bẩm trong bụng, tò mò hỏi Trịnh Thanh Xuyên: “Đó là ai vậy?”
Trịnh Thanh Xuyên thuận miệng đáp: “Cậu tôi.”
Giang Thu Thu:!!!!
Chẳng trách cô cảm thấy quen mắt.
Trịnh Thanh Xuyên từng dính một scandal vô cùng nghiêm trọng.
Người cậu Hứa Huy Hàng liên lạc với giới truyền thông để công khai lên án Trịnh Thanh Xuyên.
Đại khái là nói mình nuôi nấng Trịnh Thanh Xuyên từ nhỏ, nhưng sau này Trịnh Thanh Xuyên lại nghe những lời gièm pha, đuổi ông ra khỏi tập đoàn họ Trịnh, còn cấu kết với người trong ngành để chèn ép ông, khiến ông rơi vào đường cùng.
Khi đó, chuyện này gây ra tranh cãi rất lớn.
Đối với một minh tinh, lực sát thương của tin đồn do người thân tung ra có đôi khi là trí mạng.
Thế nhưng Trịnh Thanh Xuyên vẫn chậm chạp không ra mặt đáp lại.
Về sau, giám đốc điều hành của tập đoàn họ Trịnh không chịu được nữa đã công bố tin tức, nói rằng chuyện Hứa Huy Hàng bị đuổi khỏi tập đoàn họ Trịnh hoàn toàn không liên quan đến Trịnh Thanh Xuyên, mà là vì ông ta dính vào một vụ tham nhũng nghiêm trọng.
Trịnh Thanh Xuyên chỉ là vừa khéo thực tập trong dự án đó, bị cậu ấy phát hiện ra bằng chứng mà thôi.
Còn về việc sau này người trong ngành không chọn hợp tác với Hứa Huy Hàng cũng là tự phát, không hề liên quan đến tập đoàn họ Trịnh.
Sau khi giám đốc điều hành công bố tin này, các fan đã tự động đi tìm hiểu chi tiết về vụ tham nhũng của tập đoàn họ Trịnh năm đó, cuối cùng mới trả lại sự trong sạch cho Trịnh Thanh Xuyên.
Ấn tượng của Giang Thu Thu về Hứa Huy Hàng vẫn dừng lại ở dáng vẻ ông ta khóc lóc, tố cáo Trịnh Thanh Xuyên trước ống kính.
Lúc này, nhìn thái độ thân thiết của hai người họ, cô chỉ cảm thấy vô cùng ảo diệu.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh; cuộc sống của giới nhà giàu không như mơ.
Giang Thu Thu cũng không nhận xét gì cả, nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói với Trịnh Thanh Xuyên: “Đúng rồi, tôi có chuyện muốn trao đổi với cậu.”
Trịnh Thanh Xuyên hỏi: “Chuyện gì?”
Giang Thu Thu kể sơ về chuyện ban nhạc GA cho bọn họ leo cây, cuối cùng nói: “Cậu từng chơi trong ban nhạc đúng không? Tôi muốn mời cậu đi cứu một bàn, làm khách mời đặc biệt biểu diễn của chúng tôi.”
Trịnh Thanh Xuyên cảm thấy lạ lùng, “Sao cậu biết tôi từng chơi trong ban nhạc?”
Trước năm lớp 12, cậu đã tạm ngừng chơi nhạc dưới sự khuyên nhủ liên tục của Hứa Huy Hàng, đã rất lâu rồi không chơi lại.
Về mặt lý thuyết, Giang Thu Thu không nên biết mới đúng.
Giang Thu Thu:?
Đương nhiên là cậu tự nói trong buổi phỏng vấn chứ gì nữa.
Từ nhỏ thích âm nhạc, cấp Hai đã thành lập một ban nhạc với bạn bè, chưa bao giờ tạm ngừng mà?
Nhìn bộ dạng nghi ngờ của Trịnh Thanh Xuyên, Giang Thu Thu đã bừng tỉnh nhận ra.
Trời má, tên lừa đảo này lại chém gió với giới truyền thông!!
Cô còn có thể làm được gì? Cô cũng rất tuyệt vọng đó!! Trong miệng của các anh idol này có lời nói thật nào mà không điêu không?
Trịnh Thanh Xuyên nhìn bộ dạng cạn lời của Giang Thu Thu, đầu đột nhiên nhảy số, “Có phải Trịnh Tự nói cho cậu biết không?”
Giang Thu Thu không nói câu nào.
Trẻ ngoan không nói dối, hơn nữa cô cũng sợ bị lộ tẩy.
Trịnh Thanh Xuyên lại cho rằng cô ngầm thừa nhận, “Hừ” một tiếng rồi lại hỏi: “Trong trường có rất nhiều người biết ca hát, tại sao lại tìm tôi?”
Giang Thu Thu có thể trả lời câu này, cô đáp lại không chút do dự: “Bởi vì cậu hát hay!”
Điều đó là sự thật.
Ngoài gương mặt điển trai và hình tượng tốt đẹp, Trịnh Thanh Xuyên có thể thành danh sau một đêm cũng là vì bản thân có thực lực.
Trịnh Thanh Xuyên khựng lại, “Lại là Trịnh Tự nói?”
Giang Thu Thu lại không nói gì.
Sau đó, Trịnh Thanh Xuyên lại cho rằng cô ngầm thừa nhận.
Cậu khẽ lẩm bẩm: “Trịnh Tự biết cái đếch gì.”
Đúng lúc Trịnh Tự đã nói chuyện xong với người lớn, đi ra tìm Giang Thu Thu, “Hai người đang ở đây à? Đi vào thôi, đến giờ ăn tối rồi.”
Trịnh Thanh Xuyên nhìn Trịnh Tự, đột nhiên hỏi: “Ông còn nhớ chuyện trước đây tôi từng chơi trong ban nhạc à?”
Giang Thu Thu giật mình hoảng hốt.
Không được rồi, sắp bị lộ tẩy rồi.
Ấy thế mà Trịnh Tự chỉ khẽ gật đầu, cảm thấy khó hiểu, “Nhớ, thì sao?”
Trịnh Thanh Xuyên thản nhiên hỏi: “Ông thấy tôi hát như thế nào?”
“Rất hay.” Trịnh Tự trả lời: “Có điều đã lâu rồi không thấy cậu chơi, hơi tiếc.”
Trịnh Thanh Xuyên: “Ông không cho rằng chơi nhạc là không tốt sao?”
Trịnh Tự nghĩ ngợi một lúc, “Cậu thích là được rồi.”
Trịnh Thanh Xuyên lặng người, tâm trạng trở nên phức tạp khó tả.
Thì ra Trịnh Tự vẫn nhớ chuyện mình thích.
Đã qua lâu rồi mà còn nói cho bạn gái của mình biết, còn nói cậu hát rất hay.
Một lúc sau, Trịnh Thanh Xuyên hất cằm và nói với Giang Thu Thu: “Vậy tôi sẽ nhận lời mời của các cậu.”.