Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 49
Khi diễn đàn đang thảo luận hăng say, lớp bồi dưỡng Di Cảnh vừa vặn tuyên bố kết thúc.
Trước khi kết thúc, Dương Tông Anh bảo nhân viên chuyển lời đến Giang Thu Thu, mời cô cùng dùng bữa trưa với họ.
Giang Thu Thu vốn còn do dự thì nhận được tin nhắn từ Trịnh Tự: 【Đi chung đi, tôi cũng đi.】
Ban đầu Giang Thu Thu hơi nghi ngờ, sau đó mới từ từ nhớ ra.
Trước đó Dương Tông Anh từng nhắc đến Trịnh Tự trong lúc nói chuyện, trong lời nói giống như rất thân với anh.
Giang Thu Thu: 【OK.】
Trả lời xong, Giang Thu Thu đang định đi gặp Trịnh Tự, đột nhiên có cảm giác tay áo của mình bị người khác níu lại.
Cô quay đầu lại, gương mặt baby đang nhìn cô với vẻ mong đợi, “Cậu thực sự là Kẻ Tạo Mưa?”
Đằng sau gương mặt baby, một cao thủ nổi tiếng trên sàn mô phỏng cũng nhìn chằm chằm vào cô một cách tò mò, rối rít hỏi dò: “Không ngờ cậu là Kẻ Tạo Mưa!”
“Đại thần, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Trước đây mình luôn muốn thảo luận, nghiên cứu với cậu, nhưng hình như cậu không thường xuyên online.”
“Cậu quá khen rồi.” Giang Thu Thu bình tĩnh gật đầu với mọi người, sau đó nhìn Chương Hiển Sơ, “Nếu mình nói không phải, cậu có thể buông mình ra không?”
“Không thể.” Chương Hiển Sơ đáp chắc như đinh đóng cột, “Cậu đẳng cấp như vậy, chắc chắn là Kẻ Tạo Mưa.”
Giang Thu Thu: “Ban đầu cậu đâu có nói như vậy đâu.
Để mình nhớ xem cậu nói gì nhỉ… À, X rất kiêu ngạo, sao có thể là một nữ sinh thắt bím được chứ!”
“Mình sai rồi, cậu còn gắt hơn X!” Chương Hiển Sơ nói xong lại nhớ tới trước mặt mình là một cô gái xinh đẹp, bèn vội vàng sửa lại, “Mình nói là giỏi, cậu còn giỏi hơn cả X!… À, có điều X cũng rất giỏi, các cậu đúng là trời sinh một đôi!”
Giang Thu Thu:??? Quả nhiên fan cặp đôi đều có thể đẩy thuyền ở mọi góc độ!
Nhưng phải nói rằng nghe cũng rất lọt tai.
Cô và đàn anh xứng đôi nhất rồi!
“Được rồi.” Tâm trạng của Giang Thu Thu rất tốt, quyết định tha thứ cho đứa con trai rẻ rúng, “Cậu chặn mình lại có chuyện gì không?”
“Chuyện là…” Chương Hiển Sơ tỏ vẻ ấm ức, giọng điệu mang chút chất vấn, “Mình đã gửi nhiều lời mời thêm bạn với cậu trên diễn đàn, tại sao cậu không đồng ý?”
“Hả? Cậu có yêu cầu à?” Giang Thu Thu nhún vai, “Xin lỗi, vì mỗi ngày có quá nhiều người gửi lời mời, mình đều trực tiếp chặn họ.”
Hơn nữa, bình thường cô chủ yếu dùng một tài khoản phụ công khai khác.
Tài khoản Kẻ Tạo Mưa thường chỉ để đăng nhập sàn mô phỏng và giao dịch mà thôi, cô không quan tâm nhiều đến trang cá nhân.
Chương Hiển Sơ: “…”
Nói về lý thì không sai.
Cậu càng ấm ức hơn, “Vậy tại sao Hải Minh Sinh có thể nhắn tin riêng với cậu?”
Lúc nãy cậu nghe thấy rõ ràng Kẻ Tạo Mưa từng trả lời tin nhắn của Hải Minh Sinh! Tại sao Hải Minh Sinh có thể, Xe Đạp cậu không thể!
Giang Thu Thu liếc cậu ấy, trả lời dõng dạc: “Dĩ nhiên là vì ID Hải Minh Sinh trông bắt mắt hơn, ba chữ đó càng khiến người ta chán ghét hơn.
Một khi nhảy ra, mình có thể tự động cảm nhận được hào quang bức bách của anh ta… Cậu có thể so sánh với anh ta không?”
Chương Hiển Sơ: “… Cái đó thì không thể.” Cậu đã cân bằng tâm lý rồi!
“Mình mặc kệ, bây giờ cậu đồng ý lời mời của mình đi.” Chương Hiển Sơ nói với vẻ mong đợi: “Mình có thể ăn chay hai tuần.”
Giang Thu Thu: “… Được rồi, không cần ăn chay đâu.” Đứa trẻ vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, người làm mẹ cũng không đành lòng làm vậy.
Nhưng khi lấy điện thoại nắp trượt Nokia của mình ra, cô bình tĩnh nói: “Mình không quen dùng hệ điều hành Symbian OS, mình sẽ cho cậu tài khoản QQ của mình, cậu có thể thêm bạn với mình.”
“Được.” Chương Hiển Sơ vui mừng quá đỗi, thêm tài khoản QQ còn tiện hơn thêm tài khoản diễn đàn.
Những người khác trên sàn mô phỏng thấy vậy cũng rối rít lại gần, “Thêm mình với, khi nào rảnh thì trao đổi thêm.”
“Mình nữa.
Tài khoản của mình là Trung S, tài khoản QQ cũng giống vậy, bạn nhớ đồng ý nha!”
Giang Thu Thu gật đầu, ghi chú lại tài khoản của họ.
Có người vừa ghi chú, vừa tò mò hỏi: “Bạn Thu Thu này, bạn và X có mối quan hệ như thế nào vậy?”
Mặc dù X đứng lên ra mặt là vì đồng ý với quan điểm của Giang Thu Thu, nhưng thời điểm cậu ấy phát biểu đúng là hơi trùng hợp.
Nhất là giữa cậu ấy và Giang Thu Thu có vẻ rất ăn ý, khiến người khác không khỏi bàn tán.
Ai có thể ngờ hai người mới Kẻ Tạo Mưa và X đã lật đổ cơ cấu của sàn mô phỏng quý Bốn lại là sinh viên năm nhất, hơn nữa còn là bạn học cùng lớp.
Quả nhiên khoa Tài chính của Đại học Châu Xuyên siêu chất.
Mối quan hệ giữa hai người này càng đáng suy ngẫm.
Giang Thu Thu nhìn sang người hỏi.
Người này lại không thông minh như Chương Hiển Sơ.
Cô còn chưa trả lời, bên cạnh đã vang lên giọng nói của nhân vật chính bị đưa ra buôn chuyện, “Thu Thu, đi thôi.”
Giọng nói của thiếu niên trầm thấp và kiêu ngạo, toát ra khí chất lạnh lùng.
Chính vì vậy, mặc dù những người trên sàn mô phỏng đã biết cậu ấy là X, nhưng không ai dám đến bắt chuyện bừa.
“Vâng bố.” Giang Thu Thu vui vẻ đáp lại, vẫy chào những người khác, “Mình đi trước nhé, bye bye mọi người.”
Thiếu niên và thiếu nữ cùng nhau rời đi, bỏ mặc quần chúng hóng chuyện buồn rũ rượi.
“Cậu ấy vừa gọi X là gì vậy?”
“Hình như là bố?”
“Tại sao?”
“Đó là luật chơi mới gì à?”
Trịnh Tự dẫn Giang Thu Thu đi về phía hậu trường.
Giang Thu Thu tưởng anh sẽ hỏi về chuyện liên quan đến tài khoản phụ Kẻ Tạo Mưa, cô không khỏi cảm thấy chột dạ.
Ấy thế mà Trịnh Tự lại không hỏi, chỉ kể tỉ mỉ với cô về lịch trình tiếp theo dọc đường đi.
“Tôi và tổng giám đốc Dương có một số việc cần bàn bạc, vì vậy cùng đi ăn cơm trưa.
Cậu không cần căng thẳng, cứ dùng bữa là được rồi.
Có chuyện gì xảy ra đều có mình ở đây.” Trịnh Tự nói.
Lời nói của anh đã chứng thực suy đoán ban đầu của Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu hơi quay sang nhìn, “Cậu có quen biết với tổng giám đốc Dương?”
“Trước đây đã từng gặp mặt.” Trịnh Tự cũng không giấu giếm, thản nhiên trả lời: “Tôi có ý định khởi nghiệp, trước đây đã từng trao đổi với ông ấy.
Ông ấy muốn mời tôi gia nhập đội ngũ của Di Cảnh.”
“Hả?” Giang Thu Thu ngơ ngác nhìn Trịnh Tự, thành tâm nói: “Đàn anh, cậu thật là giỏi.”
Mặc dù bản thân Trịnh Tự rất xuất chúng, nhưng còn trẻ như vậy đã được Dương Tông Anh coi trọng, chắc chắn không phải là điều mà cậu ấm bình thường có thể làm được.
“Vậy sao?” Trịnh Tự từ chối cho ý kiến, nhưng lại nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc, “Cậu cũng rất giỏi mà Kẻ Tạo Mưa.”
À, điều gì nên tới vẫn sẽ tới.
Giang Thu Thu nghẹn họng, không biết tiếp lời như thế nào.
May mà lúc này bọn họ đã đến hậu trường.
Một người đang đợi ở phía sau bước tới chào bọn họ: “Bạn Trịnh, bạn Thu Thu.”
Giang Thu Thu sửng sốt khi nhìn thấy người tới lại là Vương Đằng.
Cô chớp mắt không hiểu, “Vương Đằng, sao cậu lại ở đây?”
Vương Đằng nhìn Trịnh Tự, thấy cậu ấy không phản đối mới cười đáp: “Trịnh Tự muốn giới thiệu mình với ngài Dương Tông Anh.”
Giang Thu Thu “Ồ” lên.
Dương Tông Anh không phải là người có thể để người khác tùy tiện giới thiệu.
Người có thể giới thiệu với ông ấy đều là người cùng đẳng cấp, hoặc có dự án đáng đầu tư trong tay.
Vương Đằng hiển nhiên không phải là người cùng đẳng cấp, vậy chỉ có thể là muốn xin Dương Tông Anh đầu tư?
Hơn nữa còn là Trịnh Tự giúp giới thiệu.
Trịnh Tự cũng không phải là người tốt bụng, tùy tiện giúp đỡ người khác.
Như vậy có nghĩa là Trịnh Tự cũng đánh giá cao dự án đó?
Cô nhớ ra hình như Vương Đằng bắt đầu khởi nghiệp khi còn đang học đại học, lẽ nào?
Cô hỏi theo bản năng: “Cậu muốn khởi nghiệp à?”
Trịnh Tự nhìn cô với vẻ bất ngờ, sau đó mỉm cười, “Quả nhiên Thu Thu rất thông minh.”
Giang Thu Thu: “…” Cô nghi ngờ đàn anh có ẩn ý trong lời nói, hơn nữa đang thu thập chứng cứ.
Vương Đằng cũng khá ngạc nhiên.
Cậu nhìn Trịnh Tự rồi lại nhìn sang Giang Thu Thu, vẻ mặt ngượng ngùng, “Đúng là mình có một dự án.
Nhắc mới nhớ, dự án đó là do bạn Thu Thu cho mình linh cảm đó.”
Giang Thu Thu khó hiểu, “Có liên quan gì đến mình?”
Vương Đằng trả lời: “Lần trước bạn Thu Thu nhờ mình làm giúp một bản báo cáo số liệu trực tuyến cho Lễ Độc thân ấy.
Mình rất ngạc nhiên khi xuất ra số liệu, đồng thời cũng khiến mình nảy sinh một ý tưởng…”
Cậu dừng lại rồi mới nói tiếp: “Mình nghĩ nếu có thể làm một trang web chuyên cung cấp các dịch vụ đời sống, chắc sẽ được người tiêu dùng chào đón.”
“Ừ, bản báo cáo số liệu đó rất thú vị.” Trịnh Tự bên cạnh tiếp lời: “Chúng tôi cho rằng các dịch vụ đời sống trực tuyến như hướng dẫn thông tin, ưu đãi, mua hàng theo nhóm… chắc sẽ rất có tính thị trường.”
Vương Đằng: “Nhưng để thực hiện ý tưởng này không hề dễ.
May mà trong giai đoạn đầu, bạn Trịnh đã đầu tư 500 nghìn tệ, tụi mình mới có thể bắt đầu.
Bây giờ cậu ấy lại hỗ trợ liên hệ với tập đoàn đầu tư Di Cảnh, thật sự quá tốt rồi…”
Nghe những gì họ nói, Giang Thu Thu dần dần đờ người ra.
Đại thần Internet Vương Đằng của mười năm sau chính là người khởi nghiệp dịch vụ đời sống trực tuyến.
Anh ấy một tay sáng lập trang web OneDay, chủ yếu cung cấp các dịch vụ liên quan cho phần lớn người tiêu dùng, chẳng hạn như thông tin đời sống, ưu đãi mua hàng theo nhóm, dịch vụ tận nơi trong cùng thành phố, và các dịch vụ liên quan khác.
Mà vốn khởi nghiệp đầu tiên của Vương Đằng chính là cổ phiếu đầu tư của Trịnh Tự, sau đó do tập đoàn đầu tư Di Cảnh luân phiên đầu tư.
Do trang web ra đời khá sớm, định vị chính xác, còn có đội ngũ đầu tư hùng hậu đứng sau hướng dẫn.
Sau này có nhiều trang web dịch vụ đời sống mọc lên như nấm, gây ra một cuộc chiến cạnh tranh thị trường.
Vì có đầy đủ vốn để chiến đấu, OneDay vẫn là người trụ đến cuối cùng.
Mà sau nhiều năm, Trịnh Tự vẫn nắm chắc cổ phần của OneDay trong tay.
Đến khi OneDay ra mắt thị trường, anh đã trở thành một trong những người được lợi lớn nhất.
Đó cũng là một câu chuyện trong truyền thuyết đầu tư của anh.
Có thể nói, câu chuyện về sự vươn lên của OneDay là truyền thuyết của thế giới Internet sau này.
Dù là người sáng lập Vương Đằng, hay là nhà đầu tư tài chính Trịnh Tự, cũng như tập đoàn đầu tư Di Cảnh kiếm được rất nhiều lợi nhuận, đó đều là những câu chuyện thường khiến mọi người bàn tán say sưa.
Giang Thu Thu từng là một trong những thành viên bàn tán say sưa đó.
Cô không bao giờ ngờ được rằng cơ hội để Vương Đằng khởi nghiệp lại là vì hoạt động Lễ Độc thân mà mình lên kế hoạch.
Trước đây, cô còn hơi nghi ngờ lúc Trịnh Tự mới quen biết Vương Đằng.
Rõ ràng bọn họ không hề quen biết nhau, ngày thường không trao đổi gì cả, tại sao sau này Trịnh Tự lại đầu tư vào dự án của Vương Đằng?
Cuối cùng, bây giờ cô đã biết.
Ngay lúc này, cô đã từ từ hiểu ra vài thứ.
Màn sương mù bao phủ trước mắt cô đã dần dần tan biến, để cô nhìn thấy đường nét chân thật của mọi vật.
Tại sao Trịnh Tự lại dùng lý do hài hước “Du lịch nông nghiệp” để mua đất ở chân núi Kim Châu Phong?
Tại sao CLB Hers lại hợp tác thành công với Tuyết Sam?
Tại sao Vương Đằng lại bắt đầu khởi nghiệp dịch vụ đời sống trực tuyến? Tại sao Trịnh Tự lại đầu tư cho Vương Đằng sớm như vậy?
Nếu một chuyện chỉ là trùng hợp, nhiều chuyện gộp vào với nhau sẽ gần như là điều hiển nhiên.
Có phải là do cô đi đến năm 2008?
Nhưng tại sao lại như vậy? Nếu những chuyện này xảy ra là đều vì cô, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với cô ở năm 2018?
Rốt cuộc cô thuộc về năm 2008? Hay là năm 2018?
Đầu óc của Giang Thu Thu rối bời.
Trong lúc đầu óc cô rối ren như cuộn len bị con mèo đùa nghịch, hai người kia vẫn không hay biết gì, vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện của họ.
Vương Đằng hơi phiền não, “Mặc dù bây giờ đã tạo xong phiên bản thử nghiệm, nhưng tụi mình vẫn chưa nghĩ ra một cái tên phù hợp cho trang web.
Lát nữa không biết có bị tổng giám đốc Dương chê cười không…”
Giang Thu Thu vô thức tiếp lời: “Gọi là OneDay thì sao?”
“Ớ, cái tên đó hay đấy.” Vương Đằng vỗ tay, “OneDay, một ngày.
Mục tiêu dịch vụ trang web của tụi mình là đáp ứng cuộc sống hàng ngày của người dân.
Hơn nữa, cái tên cũng đơn giản và dễ nhớ.”
Cậu nhìn Giang Thu Thu, bày tỏ lòng biết ơn, “Rất cảm ơn bạn Thu Thu.”
Giang Thu Thu: “…” Không cần đâu, đó vốn dĩ là tên trang web của các cậu mà.
Nhưng nếu nói như vậy, rốt cuộc ai là người nghĩ ra cái tên này?
Giang Thu Thu lại rơi vào trầm tư.
Trịnh Tự cũng nhìn Giang Thu Thu, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc, chỉ hỏi: “Thu Thu, cậu có suy nghĩ gì về một trang web như vậy không?”
“Rất hay.” Giang Thu Thu trả lời.
Nếu trước đây có người hỏi cô như vậy, cô nhất định sẽ không tùy tiện đưa ra ý kiến.
Rốt cuộc con bướm của lịch sử sẽ vỗ cánh như thế nào, rồi gây ra bao nhiêu phong ba bão táp, cô chắc chắn không thể gánh nổi.
Nhưng bây giờ cô nhận ra, bản thân mình rất có thể là con bướm đó.
Vậy thì cô sẽ gập cánh vào, hay là tiếp tục vỗ? Hay những chuyện đó đều không phụ thuộc vào cô.
Rốt cuộc cô nên làm sao đây?
Giang Thu Thu mỉm cười rồi nói: “Nhưng mình nghĩ các cậu có thể cân nhắc chuyển sang thiết bị đầu cuối di động sớm hơn.
Internet di động là xu hướng của tương lai.
Đàn anh, cậu nói xem có đúng không?”
Cô nhìn Trịnh Tự.
Trịnh Tự cũng nhìn cô, “Đúng.”
Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên có một người chạy vọt tới bên cạnh.
Không biết Trịnh Thanh Xuyên chui ra từ đâu, hung hăng kéo lấy cổ áo khoác của Trịnh Tự, “Trịnh Tự, ông qua đây.
Tôi có việc muốn hỏi ông!!”
Giang Thu Thu: “… Cậu cẩn thận chút, quần áo sắp bị biến dạng kìa!” Sao mỗi lần trẻ trâu xuất hiện đều hấp tấp thế?
“Giờ là lúc quan tâm đến quần áo hả?” Trịnh Thanh Xuyên trừng mắt nhìn cô.
Giang Thu Thu: “Chứ muốn sao?” Hình tượng đẹp trai của đàn anh không thể bị cậu phá hủy!
Thế nhưng người trong cuộc lại thờ ơ.
Trịnh Tự nắm lấy cổ tay của Trịnh Thanh Xuyên và gạt ra, “Chuyện gì?”
Trịnh Thanh Xuyên lườm anh, “Tôi nghe nói ông muốn ra ngoài khởi nghiệp?”
Giang Thu Thu vểnh tai lên hóng chuyện.
Trịnh Tự nhìn Trịnh Thanh Xuyên, chỉ vào góc tường, “Qua bên kia rồi nói.”
Trịnh Thanh Xuyên vừa đi vừa la hét: “Tôi không đồng ý!! Tôi phản đối! Tại sao ông muốn ra ngoài khởi nghiệp…”
Giang Thu Thu căng tai ra nghe đến âm cuối, cuối cùng dần dần không nghe được nữa mới thở dài tiếc nuối.
Cuộc theo dõi bí mật của con nhà giàu đã thất bại.
Ở góc tường, Trịnh Thanh Xuyên thở hổn hển, vẫn nhìn chằm chằm Trịnh Tự với vẻ mặt khó tin, “Ông thực sự muốn ra ngoài làm riêng?”
Trịnh Tự tỏ vẻ hờ hững, “Ừ.”
Trịnh Thanh Xuyên hít thở khó khăn, một lúc sau mới chất vấn: “Vậy nhà họ Trịnh thì sao? Ông không muốn tiếp quản nhà họ Trịnh?”
Trịnh Tự cười cười, nhìn cậu ta, “Nhà họ Trịnh có bố cậu đang quản lý mà, không cần hai người quản lý.”
Trịnh Thanh Xuyên: “Bố tôi sớm muộn cũng sẽ về hưu, sau đó thì sao?”
Trịnh Tự: “Bố cậu về hưu thì đến lượt cậu tiếp quản.”
Trịnh Thanh Xuyên tức đến mức đấm mạnh tay vào tường, “Vậy ông không giành giật hả? Sản nghiệp của nhà họ Trịnh rất lớn, ông không giành giật hả?”
Trịnh Tự hơi buồn cười, “Tôi vốn đã có cổ phần, tại sao phải giành giật?”
Trịnh Thanh Xuyên: “Hai chuyện không giống nhau!”
Giọng nói của Trịnh Thanh Xuyên không nhỏ, hậu trường cũng không có nhiều không gian, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Nhưng chỗ bọn họ cách đó khá xa, chỉ có thể nghe loáng thoáng hình như bọn họ đang cãi nhau, nhưng không nghe rõ cụ thể đang nói gì.
Trong số ánh mắt đó bao gồm Lý Hàn Minh.
Lúc này, Lý Hàn Minh đang ở cùng với Đặng Bân Vinh.
Đặng Bân Vinh là hội trưởng hội sinh viên, hơn nữa Lý Hàn Minh còn giúp hắn ta hòa giải, lần này cũng có một vé vào lớp.
Sự cố xảy ra trong lớp bồi dưỡng quả thật là việc không ai lường trước được.
Ai cũng có thể thấy sự việc lần này vô cùng bất lợi với Lý Hàn Minh.
Ban đầu, Đặng Bân Vinh còn trông chờ Lý Hàn Minh sẽ lấy được tin tức nội bộ của tập đoàn đầu tư Di Cảnh, giúp mình có công ăn việc làm vào năm sau.
Nhưng sau vụ việc này, bản thân Lý Hàn Minh có thể tiếp tục ở lại Di Cảnh hay không cũng rất khó nói.
Vì vậy sau khi kết thúc, Đặng Bân Vinh cố tình chạy đến hậu trường gặp Lý Hàn Minh, nói là động viên anh em nhưng thực chất vẫn là thăm hỏi tình hình.
Lúc này Lý Hàn Minh như vẫn còn đang nằm mơ, không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Anh ta đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu.
Lẽ ra đó phải là thời điểm anh ta vỗ ngực ta đây, một bước lên mây, mà anh ta suýt chút nữa đã thành công.
Đúng vậy, chỉ suýt chút nữa thôi, nếu anh ta không bị ma xui quỷ khiến đi gây hấn với Giang Thu Thu.
Vừa nghĩ tới sau khi nhân viên xác nhận Giang Thu Thu là Kẻ Tạo Mưa, Trịnh Tự là X, cả hội trường đều xôn xao, cùng với ánh mắt săm soi đổ dồn về phía mình, Lý Hàn Minh chỉ cảm thấy mặt mình như bị người ta tát một cái đau rát.
Điều càng làm anh ta không ngờ là sau khi lớp bồi dưỡng kết thúc, lúc nhân viên bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo, anh ta mới biết Trịnh Tự và Dương Tông Anh lại có quen biết nhau.
Hơn nữa, Trịnh Tự sẽ còn dùng cơm trưa với Dương Tông Anh.
Bộ dạng của hai người như muốn bàn về chuyện hợp tác.
Quả thật tin tức đó là sấm sét giữa trời quang đối với Lý Hàn Minh.
Ban đầu vì chuyện trong lớp bồi dưỡng, dù là Dương Tông Anh hay những nhân viên khác của Di Cảnh đều đã đánh giá về thái độ của anh ta.
Nếu để Trịnh Tự nói xấu trước mặt Dương Tông Anh, vậy có lẽ Di Cảnh sẽ không cho anh ta hoàn thành thời gian thực tập của mình.
Rốt cuộc Trịnh Tự là ai? Tại sao có quen biết với Dương Tông Anh?
Lý Hàn Minh vừa sốt ruột, vừa không thể làm gì.
Đặng Bân Vinh cũng rất nôn nóng, đồng thời cũng rất bực bội, “Giang Thu Thu và Trịnh Tự đúng là đồ phiền phức.”
Câu nói của Đặng Bân Vinh là thật lòng, hắn ta cũng đã nếm chút đau khổ vì hai người này.
Quan trọng nhất là trước đây do Lý Hàn Minh có quan hệ rộng ở khu đô thị đại học, nhiều tài nguyên, hắn ta là bạn của Lý Hàn Minh nên cũng được thơm lây.
Hắn ta cũng không hy vọng Lý Hàn Minh bị tập đoàn đầu tư Di Cảnh bỏ rơi sớm như vậy.
Hai người đang đứng túm tụm thì nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ góc tường.
Bọn họ nhìn sang theo âm thanh, sau đó đôi mắt của Đặng Bân Vinh bỗng sáng lên, “Đó chẳng phải là Trịnh Thanh Xuyên sao?”
“Cậu ta là Trịnh Thanh Xuyên?” Lý Hàn Minh nhướng mày hỏi: “Cậu ấm của nhà họ Trịnh quyên góp máy điều hòa cho trường học?”
Điểm thi đại học của Trịnh Thanh Xuyên chỉ vừa đủ điểm chuẩn của Đại học Châu Xuyên, chỉ có thể học một số ngành lẹt đẹt theo như đơn đăng ký nguyện vọng thông thường.
Thế nhưng, gia đình cậu ta đã quyên góp cho trường học một khoản tiền lớn, lắp đặt máy điều hòa cho toàn bộ khu giảng dạy, để Trịnh Thanh Xuyên có thể tự chọn ngành mà mình muốn.
Dĩ nhiên cũng có tin đồn rằng với khả năng của nhà họ Trịnh, muốn để Trịnh Thanh Xuyên chọn ngành hoàn toàn không cần phải quyên tiền.
Lắp đặt máy điều hòa cho trường học chỉ là vì lo lắng cậu ấm nhà họ Trịnh không quen ở những nơi không có máy điều hòa mà thôi.
Đó vốn là những chuyện mà nhà trường không công khai ra ngoài.
Thế nhưng Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh đã lăn lộn đến cấp bậc cao trong giới sinh viên, vì vậy có thể biết được một số tin tức mà sinh viên bình thường không biết.
“Tôi biết cậu ta.” Đặng Bân Vinh giải thích: “Cậu ta rất thân với hội sinh viên của trường.
Tôi đã từng gặp qua cậu ta vài lần.”
Lý Hàn Minh khẽ cau mày, “Cậu ta cũng quen biết với Trịnh Tự? Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Hình như đang cãi nhau.” Đặng Bân Vinh đang nói, bỗng nhiên lộ vẻ vui mừng, “Tôi nhớ ra rồi, hình như Trịnh Thanh Xuyên rất ghét Trịnh Tự.”
Lý Hàn Minh nghi ngờ nhìn hắn ta.
Đặng Bân Vinh nói: “Tôi nghe người của hội sinh viên nói hình như hai người này là bạn học cấp Ba, nghe bảo trước đây thường xuyên xảy ra xung đột.
Lúc khai giảng, đã có người tận mắt thấy bọn họ đánh nhau…”
Đại học khác với cấp Ba, đông người hơn, hơn nữa còn đến từ nhiều nơi.
Ngoại trừ những nhân vật tai to mặt lớn, nổi tiếng toàn trường, tất cả mọi người đều không quen biết nhau.
Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên đều chỉ là sinh viên năm nhất.
Thế nhưng do một người có thành tích và ngoại hình xuất sắc, một người có gia cảnh hào nhoáng, vì vậy mới có thể khiến nhiều người quan tâm và bàn tán.
Hội sinh viên có rất nhiều tin tức, Đặng Bân Vinh nghe mỗi thứ một ít rồi chắp vá sơ lược.
Hắn ta biết trước giờ hai người này luôn bất hòa, lên đại học còn xảy ra xích mích, không rõ tình hình cụ thể như thế nào.
Nhưng đối với bọn hắn, biết được những chuyện này là đủ rồi.
Đầu Đặng Bân Vinh nhảy số, đến gần Lý Hàn Minh và nói nhỏ: “Nói không chừng chúng ta có thể nhờ Trịnh Thanh Xuyên giúp một tay.”
Thật ra suy nghĩ của Đặng Bân Vinh rất đơn giản và thô bạo, đó là khích bác Trịnh Thanh Xuyên đi xử Trịnh Tự.
Trong hội sinh viên, Trịnh Thanh Xuyên nổi tiếng là đứa ngang ngược, bất cần đời, bình thường không nể nang ai cả, lúc nào cũng có chỗ dựa rất vững chắc.
Đừng nói là hội sinh viên nhỏ xíu, thậm chí hiệu trưởng cũng phải nể mặt cậu ta, khiến mọi người rất đau đầu.
Một nhân vật như vậy rất thích hợp để đối phó Trịnh Tự.
Với thân phận của Dương Tông Anh, có thể ông ấy sẽ không đếm xỉa tới Trịnh Thanh Xuyên, nhưng Dương Tông Anh chắc chắn không dám tự ý đắc tội với nhà họ Trịnh.
Một khi Trịnh Thanh Xuyên gây náo loạn, nhà trường hoặc tập đoàn đầu tư Di Cảnh nhất định phải nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa.
Lý Hàn Minh nhảy số rất nhanh, chẳng mấy chốc nhận ra việc đó chẳng những không gây mất mát gì, mà còn có lời.
Nếu có thể khiến Trịnh Thanh Xuyên gây ầm ĩ một trận, dù không thể phá hỏng màn hợp tác giữa Trịnh Tự và Dương Tông Anh ngay lúc này, như vậy cũng khiến họ chán ghét.
Sau này, Dương Tông Anh sẽ đối xử với Trịnh Tự như thế nào sẽ rất khó nói.
Cho dù không thành công cũng không gây ra tổn thất gì cho anh ta mà đúng không?
Lý Hàn Minh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, ở góc tường lại vang lên một tiếng quát to: “Trịnh Tự, tôi không đồng ý việc ông hợp tác với Di Cảnh!”
Trịnh Thanh Xuyên vừa nói vừa đẩy mạnh Trịnh Tự một cái, bản thân mình thở hổn hển bỏ đi.
Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh nhìn nhau, mắt của hai người đều sáng lên: Có hy vọng.
Hai người bàn bạc đối sách rồi cùng đi về phía Trịnh Thanh Xuyên, khẽ mỉm cười nói: “Chào em trai Thanh Xuyên.”
Trịnh Thanh Xuyên đang cúi đầu nhắn tin với ai đó, tiếng gõ bàn phím điện thoại vang lên cạch cạch.
Đột nhiên có người đến gần làm cậu sợ hết hồn, ngẩng đầu lên thì thấy hai gương mặt khiến người ta chán ghét.
Cậu biết hai người này.
Một người là đàn anh đốn mạt thường lui tới trong hội sinh viên; một người là… đàn anh bá dơ, lúc nãy làm màu bị Trịnh Tự và Giang Thu Thu liên thủ đánh bại.
Trịnh Thanh Xuyên bực bội trợn ngược mắt, “Gì?”
Lý Hàn Minh: “…” Quả nhiên tên này rất nóng tính.
Vậy thì may quá.
Nếu dễ tính, kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại.
Anh ta nhìn Đặng Bân Vinh, Đặng Bân Vinh vội vàng mỉm cười với Trịnh Thanh Xuyên, “Em trai, lúc nãy anh thấy hình như cậu đang cãi nhau với Trịnh Tự, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trịnh Thanh Xuyên không hiểu, “Mắc mớ gì tới ông?”
Đặng Bân Vinh: “…” Nếu tên này không phải là cậu ấm của nhà họ Trịnh, có lẽ đã sớm bị người ta trùm bao bố, đập túi bụi rồi chăng?
Hắn ta cũng coi như khôn khéo, vẫn duy trì nụ cười, nói: “Em trai đừng kích động.
Tụi anh thấy cậu có mâu thuẫn với Trịnh Tự, vì vậy đến đây để nghĩ cách giúp cậu.”
Nghe thấy vậy, cuối cùng Trịnh Thanh Xuyên cất điện thoại vào, đứng thẳng người, nhướng mày hỏi: “Ờ, các ông có cách gì?”
Đặng Bân Vinh thấy cậu ta tỏ vẻ hứng thú, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, “Chẳng phải cậu không muốn cậu ta và tập đoàn đầu tư Di Cảnh hợp tác sao?”
Trịnh Thanh Xuyên gật đầu, “Đúng thì sao?”
“Vậy thì dễ thôi.” Đặng Bân Vinh bảo: “Cậu trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình với tập đoàn đầu tư Di Cảnh là được rồi…”
Trịnh Thanh Xuyên bộc lộ biểu cảm như bị thiểu năng, “Ông tưởng tập đoàn đầu tư Di Cảnh là do gia đình tôi sáng lập, tôi muốn nói gì là nói hả?”
“Tập đoàn đầu tư Di Cảnh có một số dự án tiếp theo ở Châu Xuyên.” Lý Hàn Minh bên cạnh tiếp lời.
Anh ta đã thực tập trong tập đoàn đầu tư Di Cảnh một thời gian, hiểu rõ nội tình tại sao năm nay Di Cảnh lại đến Châu Xuyên hơn người khác, “Tập đoàn họ Trịnh là cơ quan đầu não của thành phố Châu Xuyên.
Tập đoàn đầu tư Di Cảnh muốn đến đây phát triển, ít nhiều vẫn phải nhún nhường tập đoàn họ Trịnh.
Nếu cậu lên tiếng, tôi tin tổng giám đốc Dương sẽ không dám xử lý qua loa…”
Trịnh Thanh Xuyên nhìn anh ta, cười nhếch mép, “Vậy à?”
“Tất nhiên, tôi có thể đứng sau hỗ trợ chút ít.” Lý Hàn Minh mỉm cười, “Tôi còn có mạng lưới quan hệ trong trường.
Nếu cậu bày tỏ sự bất mãn của mình với tập đoàn đầu tư Di Cảnh, Di Cảnh nhất định sẽ sai người tìm hiểu tình hình của Trịnh Tự, đến lúc đó tôi có thể góp sức…”
“Anh phân tích rất có lý.” Trịnh Thanh Xuyên ngắt lời anh ta, “Nhưng anh tính sai một chuyện rồi.
Trong tập đoàn đầu tư Di Cảnh, lời nói của Trịnh Tự có trọng lượng hơn tôi nhiều.”
Lý Hàn Minh không hiểu, “Sao lại như vậy?”
Trịnh Thanh Xuyên khoanh tay trước ngực.
buồn cười nhìn anh ta và Đặng Bân Vinh, “Các ông có biết Trịnh Tự là ai không?”
Lý Hàn Minh và Đặng Bân Vinh ngu ngơ, “Là ai?”
Trịnh Thanh Xuyên chưa kịp trả lời đã thấy Dương Tông Anh đi về phía bọn họ, gọi Trịnh Thanh Xuyên.
“Tổng giám đốc Dương.” Trịnh Thanh Xuyên lập tức tém lại bộ dạng phách lối lúc nãy, ngoan ngoãn và lễ phép chào hỏi: “Bác tìm cháu có việc gì không ạ?”
“Bác nghe nói cháu và Trịnh Tự cãi nhau nên tới xem thử.” Dương Tông Anh trả lời, giọng điệu có chút bất lực, “Mặc dù chú cháu hai người trạc tuổi nhau, nhưng dù gì Trịnh Tự cũng là bậc trên của cháu.
Bố cháu còn bảo bác trông chừng cháu đấy.
Cháu gây ầm ĩ như vậy, bác không biết phải giải thích với bố cháu như thế nào.”
“Xì.” Trịnh Thanh Xuyên chép miệng, “Ai bảo Trịnh Tự không nhường cháu! Ông ấy còn là chú của cháu nữa đấy! Chú ruột đấy!”
Dương Tông Anh bật cười, “Vậy nếu cháu không muốn cho cậu ấy đến Di Cảnh, bác cũng không cho.”
Trịnh Thanh Xuyên khịt mũi, “… Hừ.”
Cuối cùng lúc này Dương Tông Anh mới để ý đến hai người bên cạnh, nhướng mày, “Hàn Minh có quen biết với Thanh Xuyên à? Đang nói chuyện gì đấy?”
Đầu óc của Lý Hàn Minh trống rỗng, nhìn Trịnh Thanh Xuyên, thậm chí không thể nói ra trọn câu, “Trịnh Tự và, và cậu ấy… có quan hệ gì vậy?”
“Không nhìn ra phải không? Bọn họ là chú cháu đấy.” Không biết có phải Dương Tông Anh nhận ra điều gì không, giọng điệu có vẻ ẩn ý, “Trịnh Tự là em ruột của bố Thanh Xuyên, cũng là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn họ Trịnh.
Máy điều hòa của trường các cậu đều do tập đoàn họ Trịnh quyên góp đấy.
Sao các cậu lại không biết nhỉ?”
Đặng Bân Vinh lảo đảo muốn ngã, “Không, không biết ạ.”
Dường như Dương Tông Anh cũng không quá bất ngờ, “Trước giờ Trịnh Tự vẫn luôn kín tiếng.”
Cùng lúc đó, Trịnh Thanh Xuyên chợt nói: “Bác Dương, lúc nãy bọn họ giật dây cháu, bảo cháu nói xấu Trịnh Tự với bác đó.”
Lý Hàn Minh, Đặng Bân Vinh: “…”
Trời sập thật rồi.HẾT CHƯƠNG 49.