Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 42
Thiếu nữ trước mặt rất thẳng thắn và phóng khoáng, nhưng lại tươi sáng và lộng lẫy.
Trịnh Tự đã từng gặp qua nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ biết rằng một nụ cười có thể khiến người ta rung động đến vậy.
Hoặc có lẽ là vì trái tim anh đã rung động từ rất lâu rồi.
Trịnh Tự kìm nén trái tim đang đập rộn ràng, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và rạng rỡ của thiếu nữ, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ cái tên của kiểu trang điểm đó không may mắn cho lắm.”
“Này, Lễ Độc thân này cũng xui xẻo mà.” Giang Thu Thu thờ ơ xua tay, “Ngày lễ xui xẻo kết hợp với kiểu trang điểm xui xẻo, lấy độc trị độc, âm âm thành dương.”
Trịnh Tự hoàn toàn cạn lời.
Anh nghĩ ngợi một lát rồi hỏi nghiêm túc: “Vậy cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Giang Thu Thu nghiêng đầu, “Hửm?”
Trịnh Tự: “Sau này khi chúng ta gặp nhau, cậu đừng trang điểm kiểu đó.”
Đầu tiên Giang Thu Thu sững sờ một hồi, sau đó khẽ bật cười, cũng trả lời nghiêm túc: “Vậy thì trước tiên, cậu phải học được cách phân biệt mình có trang điểm hay không khi chúng ta gặp nhau.”
Trịnh Tự: “…”
Anh nghĩ có lẽ mình phải đến lớp học trang điểm của CLB Hers… Dù gì anh cũng là thành viên nam vừa hiếm hoi, vừa cao quý.
Lúc hai người đang nói chuyện, Trương Hi cũng đi tới từ đằng sau, sắc mặt vẫn như cũ, khẽ liếc nhìn Giang Thu Thu giống như mới phát hiện ra cô, “Thu Thu, cậu cũng ở đây à?”
Giang Thu Thu chẳng buồn so đo, gật đầu như không có chuyện gì xảy ra, “Tình cờ đi ngang qua.”
“Hôm nay cậu rất xinh.” Trương Hi quan sát cô từ trên xuống dưới, cười hỏi, “Cậu đi hẹn hò à?”
Trịnh Tự bỗng dưng tiếp lời: “Thoạt nhìn đúng là xinh…”
Lời nói của anh hơi quái lạ, giống như không dám gật bừa… Nghe thấy vậy, Trương Hi nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Lẽ nào cậu ấy cho rằng Giang Thu Thu trang điểm không đẹp?
Điều này cũng không hẳn không thể, đôi khi nam sinh không hề thích con gái quá phô trương.
Trương Hi mỉm cười, đang định lên tiếng lại nghe thấy Trịnh Tự nói tiếp: “Nhưng lại gọi là trang điểm gặp bạn trai cũ.” Nghe tên cũng biết không thể nào đi hẹn hò.
“Hả?” Trương Hi ngu ngơ, cách đặt tên cho kiểu trang điểm lạ lùng thế?
Khóe miệng của cô ta co giật, bình thản phớt lờ Giang Thu Thu, nhìn thẳng sang Trịnh Tự, “Chúng ta phải đi thôi, còn có việc phải làm.”
“Ừ.” Trịnh Tự đáp lại, giải thích với Giang Thu Thu: “Hôm nay nhà phát triển đến khảo sát, tôi và Trương Hi tiếp đón bọn họ…”
Anh còn chưa nói hết câu, Trương Hi đã nhíu mày và ngăn anh lại, cười nói: “Trịnh Tự, chuyện này vẫn chưa công bố ra ngoài, không thích hợp nói với người ngoài.”
Thái độ của cô ta giống như vạch rõ mình và Trịnh Tự là người nhà.
Hai chữ “Người ngoài” nghe rất chói tai.
Nhưng cô ta vừa nói xong đã nghe thấy Trịnh Tự hờ hững nói: “Không sao, Thu Thu biết.”
“Cô ấy biết?” Trương Hi khá ngạc nhiên, ngay sau đó tỏ vẻ không vui, giọng điệu cũng hơi nghiêm nghị, “Trịnh Tự, có phải cậu đùa quá trớn rồi không? Sao có thể tùy tiện nói ra dự án này cho người không liên quan…”
“Không phải là người không liên quan.” Trịnh Tự nghiêng đầu qua, “Hoạt động lần này là do Thu Thu lên kế hoạch.”
Trương Hi trừng to mắt, “Cái gì?”
Cô của Trương Hi là quản lý cấp cao của nhà phát triển, cũng là một trong những nhân viên đến khảo sát hôm nay.
Vì vậy, hiện giờ Trương Hi mới có thể đi làm việc cùng đoàn khảo sát.
Trương Hi biết một chút về tình hình dự án phá dỡ và phát triển khu thương mại thuộc khu đô thị đại học.
Kết quả đánh giá thương mại của mảnh đất này không khả quan cho lắm, trước đó dự án đã bị gác lại một lần.
Tuy nhiên, sau khi những người trong đoàn khảo sát quan sát hoạt động Lễ Độc thân hôm nay, rõ ràng chiều hướng đã có sự thay đổi, liên tục khen ngợi hoạt động này.
Sự thành công của hoạt động là điều có thể thấy rõ ràng.
Trương Hi chưa bao giờ ngờ tới người lên kế hoạch cho hoạt động này lại là Giang Thu Thu.
Cô ta há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô khác cũng chạy vào đường lớn, đậu trước nhà hàng.
Vài người đàn ông và phụ nữ trung niên bước xuống xe.
Một người trong số họ nhìn về phía bên này, ngay sau đó đi tới với vẻ mặt ngờ vực, cười hỏi: “Trịnh Tự, Trương Hi, không phải hai cháu tới trước lấy chỗ sao? Tại sao vẫn còn đứng ở ngoài này?”
“Tình cờ gặp bạn học.” Trịnh Tự gật đầu với người đó, nghiêng người nhường phía trước cho Giang Thu Thu, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Đàm đến thật đúng lúc.
Giới thiệu với chú, đây là người mà trước đó cháu từng nhắc đến với chú, người lên kế hoạch cho hoạt động lần này, Giang Thu Thu.”
Không biết có phải do ảo giác hay không, Giang Thu Thu cảm thấy lúc Trịnh Tự nói chuyện với tổng giám đốc Đàm đó, thần thái giống như bỗng chốc trở nên khác lạ.
Rõ ràng tư thế, giọng điệu của anh không thay đổi nhiều, thậm chí còn cười nhiều hơn bình thường.
Thế nhưng cô lại có cảm giác sự trẻ trung thường ngày của anh đã biến mất tăm, cả người trở nên chín chắn và sắc bén hơn.
Loáng thoáng có chút cảm giác của mười năm sau, thần thái cười nói với những nhân vật tai to mặt lớn, không biết lớn hơn anh bao nhiêu tuổi trong các bài phỏng vấn.
Đó là thần thái của chồng cô!
Giang Thu Thu cảm thấy tim mình càng đập rộn ràng hơn.
Quả nhiên Trịnh Tự là một nhân vật thâm sâu!
“Cháu chính là Giang Thu Thu?” Tổng giám đốc Đàm kinh ngạc nhìn về phía nữ sinh trước mặt.
Trước đây Trịnh Tự từng đề cập với ông rằng người lên kế hoạch cho hoạt động là bạn học của mình.
Thế nhưng khi tận mắt gặp Giang Thu Thu, ông vẫn hơi ngạc nhiên.
Nữ sinh này thực sự rất xinh, đồng thời thực sự rất trẻ.
Ngạc nhiên thì chỉ là ngạc nhiên.
Tổng giám đốc Đàm là người hiểu sâu biết rộng, không hề cho rằng cô gái trẻ tuổi này sẽ không làm nên trò trống gì.
Dù sao Trịnh Tự cũng trẻ tuổi như vậy đã khiến ông không dám khinh thường.
“Người trẻ bây giờ thật là đáng gờm.” Tổng giám đốc Đàm khen ngợi, “Trước đây Trịnh Tự từng nhắc đến cháu với chú.
Hoạt động lần này diễn ra thành công tốt đẹp.
Cô bé đúng là xuất sắc.”
Giang Thu Thu không ngờ Trịnh Tự còn nhắc đến cô với nhà phát triển, nhưng cô càng ngạc nhiên hơn khi cảm nhận được sự thẳng thắn trong cách đối nhân xử thế của Trịnh Tự.
Có điều nét mặt của cô vẫn như cũ, chỉ thoải mái, nhã nhặn chào hỏi tổng giám đốc Đàm: “Chú quá lời rồi.”
Thấy cô còn trẻ nhưng lại không hề mất bình tĩnh, thái độ đúng mực, tổng giám đốc Đàm càng tỏ vẻ tán thưởng hơn, thế là nói ngay: “Bọn chú đang định đi ăn tối, bạn học Thu Thu đã ăn tối chưa? Chi bằng chúng ta đi chung đi.”
Trương Hi sa sầm nét mặt, “Tổng giám đốc Đàm, việc này có hơi bất tiện không? Lỡ như muốn bàn bạc…”
“Mọi chuyện đều đã bàn bạc xong rồi, chỉ dùng bữa thôi.” Tổng giám đốc Đàm xua tay, “Mọi người đều là bạn học cả mà, cùng ăn một bữa cơm đi.”
Ông ấy đã nói đến đây, dù Trương Hi không cam lòng đi chăng nữa cũng không thể nói được gì, chỉ có thể cười gượng, “Nghe lời chú vậy.”
Tổng giám đốc Đàm nhìn về phía Giang Thu Thu, “Bạn học Thu Thu thấy sao?”
Giang Thu Thu chưa trả lời đã nghe thấy Trịnh Tự chợt lên tiếng: “Để lần sau đi.
Lát nữa cháu và Thu Thu còn có việc, không thể nán lại.”
Trương Hi sửng sốt, “Cậu không đi ăn chung sao?”
“Có chút việc.” Trịnh Tự trả lời qua loa, sau đó nhìn sang tổng giám đốc Đàm, vẫn giữ nụ cười, “Chú đã quên chuyện hôm qua cháu báo rồi sao?”
Trong lòng Giang Thu Thu hơi nghi ngờ, nhưng quả thật cô không muốn ăn cơm với những người trung niên xa lạ, vì vậy khuôn mặt vẫn bình thản, phối hợp vô cùng ăn ý, “Đúng vậy, có chút việc.”
“À, đúng rồi, chú suýt nữa quên mất, hôm qua cháu đã nói qua.” Tổng giám đốc Đàm vỗ tay, tỏ vẻ tiếc nuối, than thở nửa đùa nửa thật, “Nhưng mà không có cháu ở đây, bữa ăn này lại trở nên vô nghĩa.
Bọn chú còn hy vọng cháu sẽ giới thiệu thêm một số phong tục tập quán của khu đô thị đại học nữa kìa.”
“Trịnh Tự.” Trương Hi cũng nói với vẻ không vui: “Lúc nãy cô mình nói muốn hỏi thăm tình hình gần đây của bác Văn Hiển thì sao?”
Trịnh Tự nhìn bọn họ, đột nhiên khẽ cười và đáp: “Đó không phải là chuyện to tát gì, mình sẽ tìm một người đi cùng cậu.”
Trương Hi cau mày, “Cậu đùa gì thế? Đây là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể đi cùng sao?”
“Dù gì sẽ không thất lễ đâu.” Trịnh Tự cười đáp, nói nhỏ với Giang Thu Thu: “Cậu đợi tôi một chút.”
Sau đó, anh khéo léo mời nhóm người của tổng giám đốc Đàm vào nhà hàng.
Trong cử chỉ của anh có loại khí chất bất phàm khiến người khác không thể từ chối, không có sự ngây thơ của tuổi trẻ, trông giống như cấp trên hơn so với nhóm người của tổng giám đốc Đàm.
Một lúc sau, Trịnh Tự vừa đi ra khỏi nhà hàng vừa gọi điện thoại, giọng điệu từ tốn, không biết đang nói chuyện với ai, “… Nếu rảnh thì tới tòa nhà Đông Hồ ở khu thương mại đi.”
“Không rảnh?… Vậy tôi tìm người khác.” Trịnh Tự nói.
“Rảnh?” Dường như Trịnh Tự không thể hiểu nổi sự thay đổi thất thường của đối phương, nhưng cũng không để tâm cho lắm, “Vậy cậu tới đây đi.”
Đợi anh cúp máy, Giang Thu Thu tò mò hỏi: “Cậu tìm ai tới vậy?”
Trịnh Tự: “Trịnh Thanh Xuyên.”
Giang Thu Thu: “… À.” Thảo nào đối phương có vẻ thất thường, đúng là phong cách của chồng trước trẻ trâu.
Trong khi đợi Trịnh Thanh Xuyên đến, Giang Thu Thu hơi ngượng ngùng, hỏi: “Lát nữa cậu bận việc à? Vậy hay là mình về trước…”
Cô nhớ lúc nãy Trịnh Tự nói với tổng giám đốc Đàm như vậy.
“Không có.” Trịnh Tự nhìn cô, cười nói: “Tôi gạt họ đấy.”
“Hả?” Giang Thu Thu nghi ngờ.
Cô nhớ lúc nãy tổng giám đốc Đàm đã nói rõ hôm qua Trịnh Tự bảo rằng hôm nay có việc, đó không thể là suy nghĩ nhất thời đúng không nhỉ?
Cô đang định hỏi thì nghe thấy Trịnh Tự chợt lên tiếng: “Thật ra cũng không hẳn là lừa gạt, vốn dĩ có việc thật.”
Giang Thu Thu chớp mắt, “Vậy tại sao…”
“Tôi vốn muốn đến gặp cậu.” Trịnh Tự đút một tay vào túi, hơi cúi người xuống, để mình đến gần Giang Thu Thu hơn, “Tôi nghĩ hôm nay sẽ rất đông, hẳn là cậu rất mệt.
Vừa khéo lúc này có thể đến gặp cậu để cùng đi ăn tối.”
Vì vậy đã dời bữa ăn với tổng giám đốc Đàm từ trước, lo trước tính sau rất chu đáo.
Giang Thu Thu cảm thấy hơi nghẹt thở… Trịnh Tự vốn đã đẹp trai, đến gần như thế này thật đúng là phạm luật!
Cô bình tĩnh đẩy Trịnh Tự ra xa một chút, “Đàn anh nhường chỗ nào, để mình hít thở.”
Trịnh Tự:?
Anh đang cản không khí à?
Một lúc sau, đột nhiên Giang Thu Thu nghĩ tới chuyện gì đó, tức giận vỗ tay một cái, “Haiz, tiếc quá!”
Trịnh Tự không hiểu, “Sao vậy?”
“Hôm nay quán thịt nướng trên đường Bắc Tam giảm giá 50% cho những người cùng giới đến ăn, tất cả nam hoặc nữ đều được.” Giang Thu Thu nhìn lại mình rồi nhìn sang Trịnh Tự, giọng điệu ngập tràn tiếc nuối, “Chúng ta đi với nhau chỉ có thể ăn phần giá gốc.”
Trịnh Tự: “…” Anh không hề muốn tham gia ưu đãi này.
Anh không thể không nói: “Tôi mời.”
“Đàn anh, cậu thật là tốt.” Giang Thu Thu cười tít mắt, trở nên phấn khích, “Vậy chúng ta có thể đi ăn một bữa hoành tráng không?”
Thấy bộ dạng vui vẻ của cô, tâm trạng của Trịnh Tự cũng vui lên, “Dĩ nhiên là được.”
Trịnh Thanh Xuyên đến rất nhanh.
Giang Thu Thu và Trịnh Tự còn chưa bàn bạc xong sẽ đi đâu ăn một bữa hoành tráng, cậu ta đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Quả óc chó cũng ở đây à.” Trịnh Thanh Xuyên lườm Giang Thu Thu, tỏ vẻ chán ghét, “Vậy không được hưởng chương trình ưu đãi 50% của quán thịt nướng trên đường Bắc Tam rồi.”
Trịnh Tự: “…” Quán đó quảng cáo đến cỡ nào vậy? Sao mọi người đều biết ưu đãi của họ thế?
Giang Thu Thu không khỏi khinh thường, “Còn cậu lái chiếc xe thể thao sang chảnh mà sao lại lăm le cái ưu đãi xíu xiu thế kia?”
“Quả óc chó như cậu thì biết cái rắm gì!” Trịnh Thanh Xuyên hừ lạnh, “Đến nơi có ưu đãi mà lại nói với chủ quán rằng tôi không cần ưu đãi, chẳng phải sẽ càng ngầu hơn sao?”
Giang Thu Thu: “… Không hẳn vậy.” Rõ ràng là ngu si nhé.
Không hổ là trẻ trâu.
“Nhưng mà tôi cảm thấy ưu đãi này có sơ hở.” Trịnh Thanh Xuyên đột nhiên cảm khái, “Lỡ như có cặp đôi đồng tính luyến ái đến lừa đảo để được ăn thì sao? Không phải điều này sẽ gây sang chấn tâm lý cho những bạn độc thân sao?”
Giang Thu Thu kinh hãi, “Cậu cũng biết suy nghĩ đấy!”
Trịnh Thanh Xuyên hỏi ngược lại: “Vậy cậu cho rằng có khả năng này không?”
Giang Thu Thu gật đầu, rất đồng tình, “Cũng có thể.”
“Chúng tôi không đến đó ăn.” Trịnh Tự không thể không ngắt lời bọn họ, nhìn sang Trịnh Thanh Xuyên và nói: “Tôi đi ăn với Thu Thu, cậu đi ăn với nhóm người của tổng giám đốc Đàm.”
Trịnh Thanh Xuyên chợt đờ đẫn, “Hả?”
Trịnh Tự nói ngắn gọn lịch trình của nhóm người tổng giám đốc Đàm: “Nếu không xảy ra sự cố gì, dự án sẽ sớm được triển khai.
Cậu sẵn tiện đi tìm hiểu thêm cũng tốt.”
Trịnh Thanh Xuyên vốn đang đắm chìm trong cú sốc Trịnh Tự không phải muốn đi ăn tối cùng mình, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái, “Dự án của khu thương mại? Ông bảo tôi đi tìm hiểu?”
Trịnh Tự: “Trong đó có cổ phần của nhà họ Trịnh, cậu đi tìm hiểu không phải rất hợp lý sao?”
“Nhưng mà…” Trịnh Thanh Xuyên do dự, giống như đang cân nhắc dùng từ ngữ, một lúc sau mới hỏi một cách kỳ quặc: “Ông không sợ tôi sẵn tiện tiếp quản dự án sao?”
“Thế cũng tốt.” Dáng vẻ của Trịnh Tự lại giống như thở phào nhẹ nhõm, “Tôi tiết kiệm được chút sức lực.”
Vẻ mặt của Trịnh Thanh Xuyên càng kỳ lạ hơn, như thể không nghĩ ra được điều gì.
Đợi đến khi vào phòng riêng trong nhà hàng cùng Trịnh Tự, nhìn thấy nhóm người của tổng giám đốc Đàm, cậu ta mới chợt tỉnh táo lại.
“Ơ, là Thanh Xuyên à.” Rõ ràng nhóm người của tổng giám đốc Đàm rất ngạc nhiên, giống như không thể ngờ người mà Trịnh Tự tìm tới lại là Trịnh Thanh Xuyên.
Trịnh Tự cười nói: “Như vậy không thất lễ chứ?”
“Nói gì vậy, ai dám nói thất lễ đâu.” Tổng giám đốc Đàm đùa giỡn.
“Tổng giám đốc Đàm, đã lâu không gặp.” Trịnh Thanh Xuyên vẫn còn mang bộ dạng trẻ trâu khi ở bên ngoài, vừa vào phòng riêng, toàn bộ phong thái bỗng nhiên thay đổi, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, khéo léo chào hỏi từng người ở đây: “Buổi chiều có chút việc, không thể đi cùng, thật thất lễ.”
Trịnh Tự đã sắp xếp thỏa đáng, cười nói: “Vậy cháu đi trước.”
Nhóm người của tổng giám đốc Đàm vẫn còn hơi ngạc nhiên và nghi ngờ.
Thậm chí tổng giám đốc Đàm còn lặng lẽ kéo Trịnh Tự lại, ngập ngừng nói: “Dự án này… Cậu chủ nhỏ đó sẽ nhúng tay vào sao?”
“Tùy cậu ta.” Trịnh Tự đáp: “Nếu cậu ấy muốn phụ trách thì cho cậu ta làm.”
Tổng giám đốc Đàm càng kinh ngạc hơn.
Sau khi Trịnh Tự rời khỏi phòng riêng, một hồi lâu ông vẫn chưa bình tĩnh lại.
Khi nhìn lại Trịnh Thanh Xuyên, ông đã hoàn toàn mờ mịt.
Không phải người ngoài đều nói rằng hai người nhà họ Trịnh này bất hòa sao?
Hơn nữa… Nếu tổng giám đốc Đàm nhớ không lầm, bên ngoài còn có tin đồn hai người này đang tranh giành tài sản sao?
Trịnh Thanh Xuyên ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, thật ra nội tâm cũng ngu ngơ không kém gì nhóm người của tổng giám đốc Đàm.
Tuy nhiên, lúc này cậu mới từ từ hiểu ra ý nghĩa —— Kết hợp với phân tích tình huống mà mình vừa nhìn thấy, lẽ nào vì đi ăn với Giang Thu Thu, Trịnh Tự đã chắp tay nhường luôn cả dự án cho mình?
Đần độn, quá đần độn!
Giang Thu Thu vừa mới bàn bạc xong với Trịnh Tự sẽ đi ăn ở đâu, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn.
Trẻ trâu: 【Quả óc chó, cậu đã hạ độc Trịnh Tự hả?】
Giang Thu Thu không hiểu, nhưng mà không thể chịu thua.
Quả óc chó: 【Tôi nghĩ cậu mới là người bị trúng độc, độc não.】
Trẻ trâu: 【Cậu đang mỉa mai tôi không có não hả?】
Quả óc chó: 【Đúng nha.】
Trịnh Thanh Xuyên nhìn câu trả lời của Giang Thu Thu, cau mày khó hiểu, sau đó hơi nheo mắt, nhếch mép lộ vẻ đắc thắng.
Trẻ trâu: 【Ha ha, tôi ra một đôi chồn, cậu mất gà rồi nhé*.】
*Thật ra cả câu này cũng là ông nói gà, bà nói vịt.
Câu “Đúng nha” ( 对鸭 = duì yā) của Thu Thu là cách nói mang giọng địa phương (giống như Đúng òi, đúng rầu…).
Còn anh trai Thanh Xuyên lại không hiểu, chỉ hiểu theo nghĩa đen là “Đôi gà”, tưởng là chơi (đấu địa chủ) nên mới bụp lại đôi chồn.
Giang Thu Thu: “…”
Tại sao cô phải nhắn tin nghiêm túc với trẻ trâu vậy chứ?HẾT CHƯƠNG 42.