Hẹn Ước Mười Năm

Chương 14


Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 14


Thẩm Khải luống cuống.
Giống như Giang Thu Thu suy đoán, thật ra hắn không hề quan tâm đến giải đấu, chỉ quan tâm đến việc thắng thua của bản thân.
Khi bắt đầu trận đấu, rõ ràng Wally – người được hắn kỳ vọng rất nhiều – không có phong độ tốt, đấu với Purcell vô danh đến ván thứ 14 mà lại dẫn tới tỷ số hòa 7-7.

Đó mới là nguyên nhân thật sự khiến hắn nổi giận với nhóm của Hứa Dương Dương, vì trong lòng khó chịu nên thẹn quá hóa giận.
May mà vào vàn thứ 15, hình như Wally đã lấy lại phong độ và đang dẫn trước.

Tâm trạng của Thẩm Khải mới ổn định được một chút.
Ai ngờ Wally lại lần nữa trượt tay vào thời điểm mấu chốt, đánh hụt quả bi sáu điểm quan trọng, cuối cùng bị Purcell chớp lấy cơ hội vượt lên.
Hiện tại tỷ số đang là Purcell 8-7 Wally.

Giải đấu Snooker có tổng cộng 19 ván, cần thắng 10 ván.

Nếu Purcell tiếp tục giữ vững phong độ, rất có thể sẽ thắng thêm hai ván nữa, giành chiến thắng vòng chung kết.
Khuôn mặt của Thẩm Khải mập mạp đã trắng bệch, nhưng vẫn mạnh miệng, “Vẫn chưa kết thúc trận đấu đâu, Purcell chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi.

Tôi không tin anh ta vẫn có thể tiếp tục gặp may như vậy…” 
Còn chưa nói xong, cậu em trai bên cạnh lại sợ hãi hét lên: “Purcell lại ghi bàn nữa rồi ——”
Thẩm Khải: “…”
Thẩm Khải quay sang, gào thét hổn hển: “Cậu câm mồm cho tôi.”
Giang Thu Thu lộ ra vẻ mặt giống như thần bịp, bắt đầu nghiêm túc nói bậy: “Theo kinh nghiệm phong phú của tôi, phong độ của Purcell ít nhất có thể kéo dài đến cuối ván này, thắng được ván này sẽ sớm bước vào điểm kết thúc trận đấu.

Còn Wally hẳn sẽ bị Purcell kích thích, lấy lại chút phong độ ở ván tiếp theo…”
Cô nói rõ ràng, mạch lạc, dường như còn rất quen thuộc với đặc điểm và tính cách của các tuyển thủ, khiến mọi người đều rối rít nhìn sang.
“Nhưng cho dù Wally có vực dậy ở ván tiếp theo cũng vô dụng thôi, đã quá muộn rồi.

Purcell là tuyển thủ có tâm lý tốt, dưới tình huống này chắc chắn sẽ chớp lấy cơ hội, cho nên…”
Giang Thu Thu giống như một chuyên gia, bình luận về mọi phương diện, cuối cùng đưa ra kết luận rất hàm súc: “Tôi dự đoán tỷ số cuối cùng của trận đấu này sẽ được ấn định là 10-8.

Purcell sẽ giành được chức vô địch đầu tiên trong sự nghiệp của anh ấy tại Hải Đông.”
Cô nói rất chắc nịch, nói về tính cách của tuyển thủ một cách hùng hồn, khiến mọi người bất giác nảy sinh sự tín nhiệm với cô.
Thẩm Khải đã gần như không thể cầm nổi điếu thuốc lá của mình, vậy mà hắn lại cá cược bên ngoài tận một trăm nghìn tệ.


Đối với gia đình hắn, một trăm nghìn tệ không được xem là rất lớn, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa sinh viên vừa mới vào đại học, hơn nữa không thể so sánh với Trịnh Tự và Trịnh Thanh Xuyên.

Số tiền này gần như là tiền tiêu vặt của hắn trong một học kỳ.

Nếu thua thật, hắn không biết sau đó phải làm gì.
Nhưng lời phân tích của Giang Thu Thu lại rất hợp lý.

Quả thật hắn không thể bình tĩnh nổi, mấp máy môi, “Không, không thể nào…”
Tuy nhiên, nhóm của Hứa Dương Dương lại rất ấn tượng với những gì Giang Thu Thu phân tích.

Hứa Dương Dương khen cô: “Bạn thật là giỏi, hiểu biết nhiều về Snooker đến vậy!”
“Thật ra mình không hiểu biết gì nhiều đâu.” Giang Thu Thu nhún vai, “Chỉ là muốn phát biểu chút ý kiến mà thôi.”
Mọi người: “…”
Thẩm Khải: “…”
Giang Thu Thu phá hủy hết hình tượng chuyên gia mà trước đó tạo dựng, đi tới đưa túi quà cho Hứa Dương Dương, “Mình là nhân viên làm thêm trong cửa hàng của dì Trần, tới đưa đồ cho bạn.” 
Thẩm Khải nóng máu, “Cậu không hiểu mà lại dám nói bậy.”
“Tôi không hiểu, nhưng tôi có xem trận đấu, tôi cũng có thể phát biểu ý kiến của mình.” Giang Thu Thu nhìn lướt qua hắn ta, “Những người khác cũng có thể phát biểu mà.

Đã là năm 8002 rồi, tôi muốn nói gì còn phải đợi đến lượt cậu chỉ điểm hả?” 
Kỳ lạ thay, giọng nói của cô không hề lớn, thái độ cũng bình tĩnh, không nhanh cũng không chậm,  thậm chí còn lộ vẻ cười cợt ở đuôi mắt, nhưng không hiểu tại sao lại có cảm giác đang cười mỉa mai, cuối cùng khiến Thẩm Khải rụt người lại.
Có lẽ Lam Lập Vi và nhóm của Hứa Dương Dương đã bực tức với Thẩm Khải từ lâu, nghe thấy vậy rối rít gật đầu, “Đúng đó.”
Còn Trịnh Tự chỉ im lặng một hồi, nhìn Giang Thu Thu với vẻ mặt khó hiểu, “Năm 8002?”
Giang Thu Thu liếc mắt nhìn anh, “Câu đảo ngữ.”
Thẩm Khải cảm thấy rất mất mặt, đang định tiếp tục cãi lại thì trên màn hình lại vang lên tiếng reo hò.

Cậu em trai bên cạnh lại la lên: “Purcell lại thắng rồi.”
Tỷ số của trận đấu là Purcell 9-7 Wally, Purcell dẫn trước bước vào điểm kết thúc trận đấu.
Giờ đây Thẩm Khải không còn tâm trạng để nói chuyện.
Hứa Dương Dương “Ồ” lên, nhìn sang Giang Thu Thu, “Y hệt lời bạn nói.” 
Giang Thu Thu đáp lại qua loa: “Nói đại ấy mà.”
Đúng là cô không rành về Snooker, chẳng qua cô đã biết trước kết quả của trận đấu.


Lời phân tích lúc nãy chỉ là đảo lộn nhân quả mà thôi, nhưng cũng đủ khiến Thẩm Khải hoảng hồn.
Hứa Dương Dương nói: “Nhưng mình cảm thấy bạn phân tích rất có lý.” Không hề giống như nói đại.
Trên màn hình đã bắt đầu ván thứ 17.

Đúng như những gì Giang Thu Thu dự đoán, ván này Wally có phong độ khá tốt, dẫn đầu ván đấu, có vẻ như có cơ hội chiến thắng rất lớn. 
Nhưng Thẩm Khải không thể nào vui nổi.
Lời bình của chuyên gia trong phát sóng trực tiếp vang lên: “… Xem ra Wally đã bị kích thích bởi ván trước.

Lần này anh ấy đã rất tập trung ngay từ đầu, điều này cũng rất phù hợp với tính cách của Wally…”
Vậy mà lại giống hệt lời Giang Thu Thu nói lúc nãy.
Điều này có nghĩa là cho dù Wally thắng được ván này, ván tiếp theo cũng rất có thể bị Purcell đánh bại.
Đúng như dự đoán, Wally đã thắng ván thứ 17.

Nhưng ở ván thứ 18 sau đó, Purcell lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường, ổn định cục diện trước sự tấn công mạnh mẽ của Wally, cuối cùng đã giành chiến thắng trong trận đấu này.
10-8, Purcell đã đánh bại cơ thủ số một thế giới Wally, giành chức vô địch đầu tiên trong sự nghiệp, đồng thời làm dậy sóng kết quả bất ngờ của giải đấu lần này.
Ở nửa sau ván thứ 17, Thẩm Khải đã phờ phạc trên ghế sô pha.

Khi kết quả chung cuộc được công bố, hắn đã không thể nói nên lời. 
Nhóm của Hứa Dương Dương lại rất vui vẻ, hào hứng vây quanh Giang Thu Thu, “Giống hệt những gì bạn dự đoán.

Ai nói con gái không biết gì về trận thi đấu, hứ!” 
Nữ sinh đứng bên cạnh cô cũng cảm thấy rất hả giận, “Để xem sau này ai dám nói con gái không thể xem giải đấu nữa!”
Thẩm Khải đang khó chịu vì bị mất tiền, nghe vậy đã hét lên: “Các cô cút sang một bên được không?” 
“Không được.” Giang Thu Thu khinh thường liếc nhìn hắn ta với thái độ trịch thượng, đang định mỉa mai hắn ta lần nữa.
Cô nghe thấy Trịnh Tự vẫn luôn đứng ngoài cuộc chợt hỏi: “Chẳng phải lúc nãy cậu nói sẽ ăn thuốc lá sao?”
Không ngờ Trịnh Tự sẽ lên tiếng vào lúc này, lại còn nói ra câu này.
Thẩm Khải nhất thời nghẹn họng.

Những người khác cũng nhìn Trịnh Tự giống như gặp ma:???
Đợi đã, đây là Trịnh Tự mà bọn họ biết sao?
Giang Thu Thu lại không cảm thấy có gì lạ thường, thậm chí còn nhìn Trịnh Tự bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó nhìn về phía Thẩm Khải, thân thiết đề nghị: “Tôi khuyên cậu nên chấm sốt cà chua đi.


Vị ngọt của sốt cà chua có thể trung hòa hiệu quả mùi hăng trong khói thuốc lá.”
Thẩm Khải: “…”
Những người khác: “Phụt.”
Hai người này đúng là đen tối và độc ác.
“Kìa Thu Thu, cậu đã đến đây rồi thì đừng vội về, ở lại đây chơi đi.” Lam Lập Vi nhiệt tình giữ Giang Thu Thu ở lại.
Trịnh Tự cũng nói: “Tôi sẽ gửi cho cậu một bản tài liệu chọn lớp.

Cậu không cần phải gấp, nghỉ ngơi chút đi.”
Bọn họ đã nói vậy, Giang Thu Thu cũng không tỏ ra kiểu cách, thế là gật đầu và mỉm cười với Lam Lập Vi, “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Lam Lập Vi cười trộm tinh nghịch, khẽ nói: “Hì hì, cậu đã trừ hại giúp tụi mình rồi.” Có vẻ như chịu đựng Thẩm Khải đã lâu.
Hứa Dương Dương và bạn bè phấn khích truyền miệng nhau về sự kiện xem Snooker lúc nãy.

Các cô gái từng bị Thẩm Khải bắt nạt đều cười muốn ngất.
“Đáng đời Thẩm Khải.

Các cậu còn nhớ mùa World Cup của hai năm trước không? Hắn ta cũng cấm chúng ta thảo luận về trận đấu ngay trước mặt hắn, nói chúng ta xem chỉ vì ngắm trai đẹp.”
“Mình, mình nhớ.

Mình ngắm trai đẹp thì sao, đến lượt hắn ta soi mói hả?”
“Mình nghe nói hắn ta đã cá độ bóng đá trong mùa World Cup… Chậc.” 
Thấy Giang Thu Thu ở lại, Hứa Dương Dương và nhóm bạn đều vui vẻ vây quanh nói chuyện với cô.

Ban đầu họ nói về giải đấu Snooker và Thẩm Khải lúc nãy, từ từ chuyển sang chủ đề chăm sóc da và phong cách thời trang mà các cô gái đều quan tâm.

Giang Thu Thu tiếp chuyện rất tự nhiên, chẳng mấy chốc đã hòa nhập vào nhóm các cô ấy.
Cảnh tượng này khiến Tăng Nam Ngọc đứng cách đó không xa cảm thấy rất chướng mắt.
Xuất thân của Tăng Nam Ngọc hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những người ở đây.

Mặc dù cô ta mặc đầm và đeo phụ kiện cao cấp mà Trương Hi cho mượn, cố hết sức thể hiện sự điềm tĩnh, thoải mái, thậm chí còn rất thuần thục ở những nơi này, thế nhưng cô ta vẫn không tài nào hòa nhập vào giới này.

Mọi người chỉ xem cô ta là bạn của Trương Hi, thậm chí là một người hầu.
Những rào chắn của giới này rất kiên cố, không tùy tiện cho người ngoài bước vào. 
Khó khăn lắm cô ta mới thu hút được sự chú ý của hội Trịnh Thanh Xuyên.

Thế nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Giang Thu Thu đã phá hư cơ hội này.
Ngay từ đầu, Tăng Nam Ngọc đã sinh lòng thù hận vô hình với Giang Thu Thu, không chỉ là vì lần xảy ra mâu thuẫn tại căn tin, mà là một cảm giác không thể diễn tả, Tăng Nam Ngọc không thể hình dung được.


Chẳng qua mỗi lần thấy Giang Thu Thu bần hèn và thật trân đó, cô ta sẽ cảm thấy vừa nực cười, vừa chán ghét.
Khi Giang Thu Thu vừa xuất hiện, tuy Tăng Nam Ngọc không vui, nhưng cũng không coi cậu ta ra gì.
Cả người Giang Thu Thu đều không phù hợp với mọi thứ ở đây.

Mặt mộc, áo thun trắng và quần jean, cứ thế xuất hiện ở đây mà chẳng hề chải chuốt, còn không bằng nhân viên phục vụ nơi này.

Tăng Nam Ngọc thầm nghĩ làm sao những người ở đây có thể vừa mắt với cậu ta chứ?
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, Giang Thu Thu lại được chào đón một cách dễ dàng.
Dựa vào đâu?
Các khớp ngón tay đang cầm ly đế cao của Tăng Nam Ngọc hơi trắng bệch.

Cô ta mím môi, thản nhiên đi đến chỗ nhóm người vây quanh Giang Thu Thu, mỉm cười nói chen vào: “Thu Thu, hôm nay cậu không cần đi làm thêm à? Sao rảnh rỗi tới chơi vậy?”
Lời nói của cô ta hơi đột ngột, khiến một nhóm con gái đang hào hứng bỗng chốc im bặt.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều hơi ngượng ngùng, giống như chợt ý thức được thật ra Giang Thu Thu không phải là người cùng đẳng cấp với họ.
Có người “Ồ” lên, thốt lên theo bản năng: “Thu Thu, cậu đang đi làm thêm à?”
“Đúng vậy, mình đang làm thêm tại cửa hàng của nhà Hứa Dương Dương.” Giang Thu Thu cũng không cảm thấy ngại, thậm chí còn thoải mái quảng cáo, “Đó là cửa hàng bán mỹ phẩm dưỡng da, nằm trong khu thương mại đô thị đại học.

Nếu các cậu có đi ngang qua thì có thể ghé vào trong xem thử.”
Thái độ hào phóng của cô đã xua tan sự lúng túng thoáng qua.

Thật ra các cô gái này không phải xem thường những người có gia cảnh bình thường, mà là trong giới quy định một số người không khá giả không được tiếp xúc với bọn họ, hay đến gần bọn họ với ý đồ riêng.

Cũng có người có thể làm bạn, nhưng vì sự chênh lệch giữa quan niệm tiêu dùng nên thường rất khó làm bạn lâu dài. 
Thấy thái độ thẳng thắn và chính trực của Giang Thu Thu, mọi người tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng đúng đúng, là cửa hàng do mẹ mình mở.

Mẹ mình nói Thu Thu giỏi lắm đó.” Hứa Dương Dương tiếp tục câu chuyện, cười hì hì rất mập mờ, “Nghe mẹ mình nói có lần đi ngang qua còn thấy một anh chàng đẹp trai đi vào cửa hàng giúp Thu Thu.

Có rất nhiều cô gái vào mua sắm vì anh chàng đẹp trai đó đấy.”
Những người khác “Woa” lên, lộ ra vẻ mặt tò mò, “Thật không vậy?”
“Đẹp trai kiểu gì vậy? Có hình không? Cho mình xem thử đi!”
“Người mà dì ấy nói chắc là tôi.” Không biết Trịnh Tự đi đến bên cạnh từ lúc nào, nghe thấy vậy đã tiếp lời, giọng điệu bất lực.
Mọi người: “…”
Woa!
Vậy là rất đẹp trai đó!HẾT CHƯƠNG 14.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.