Đọc truyện Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng – Chương 21
“Ở đây?”, Victoria rên rỉ. “Trong xe ngựa?”
“Sao không?”
“Bởi vì… Bởi vì… Nó không đứng đắn!” Cô cố gắng lôi người ra, rồi lẩm bẩm, “Hẳn là thế rồi”.
Robert nâng đầu lên một chút. Đôi mắt anh lấp lánh vẻ tinh quái. “Vậy ư? Anh không nhớ cha em từng thuyết giáo về chủ đề này đấy.”
“Robert, em chắc chắn việc này thiếu đứng đắn tột bậc.”
“Đương nhiên rồi”, anh vừa nói vừa rúc vào dưới cằm cô. Cô thật mềm mại, ấm áp và vẫn có mùi như mùi xà phòng đàn hương của anh vậy. “Thông thường anh sẽ không thích trong xe ngựa đâu, nhưng anh muốn cho tâm trí em được nghỉ ngơi.”
“Ô, thế nghĩa là vì em hết à?”
“Em quá lo lắng chỗ bị thương của anh có khả năng bị biến chứng lâu dài…”
“Ôi, không”, cô nói, cố gắng bắt kịp hơi thở. “Em tin vào sự phục hồi của anh, em xin cam đoan.”
“À, nhưng anh muốn đảm bảo em sẽ không còn sót lại chút nghi ngờ nào nữa.” Đôi bàn tay anh nắm lấy hai mắt cá chân cô và bắt đầu trượt dần lên trên, bỏ lại hai vạch lửa dài thiêu đối xuyên thẳng qua lớp tất của cô.
“Không cần đâu, em cam đoan với anh.”
“Suỵt, chỉ cần hôn anh thôi.” Anh gặm nhấm môi cô, đôi bàn tay vuốt lên qua đường cong dịu dàng của hông cô. Rồi anh vòng chúng ra sau người cô, ôm lấy vòng ba mềm mại của cô.
“Em tưởng…”, cô hắng giọng. “Em tưởng anh không muốn chúng mình làm việc này cho đến khi chúng mình kết hôn.”
“Cái đó”, anh nói, di chuyển đến khóe miệng cô, “là khi anh vẫn nghĩ chúng ta có thể kết hôn ngay tối nay. Anh phát hiện giờ là thời gian và địa điểm thích hợp cho những sự ngại ngùng.”
“Và đây không phải một trong hai điều kể trên à?”
“Hầu như không.” Anh phát hiện thấy làn da trần trên bắp đùi cô và siết nhẹ, khơi ra một tiếng hổn hển sung sướng. Anh rên rỉ, yêu vô cùng những âm thanh từ nỗi khao khát của cô. Không thứ gì có sức mạnh dấy lên đam mê trong anh nhiều bằng hình ảnh và âm thanh đến từ khoái cảm của cô cả. Anh cảm giác cô cong người bên dưới anh, và đôi tay anh di chuyển lên lưng cô, nơi chúng hung hãn xử lý đám cúc áo. Anh cần cô… Chúa ơi, anh cần cô ngay lập tức.
Anh kéo vạt áo cô xuống. Cô vẫn đang mặc chiếc váy ngủ màu xanh thay cho áo lót. Quá sốt ruột để cởi thứ đó, thay vào đấy anh dùng miệng chiếm đoạt cả bầu ngực cô, dùng lưỡi thấm ướt lớp vải bao quanh nụ hoa nhô cao của cô.
Victoria vặn vẹo người bên dưới anh, những lời lẩm bẩm vô nghĩa thoát ra từ môi cô. Anh ngẩng đầu lên một thoáng để nhìn cô. Mái tóc đen tuyền rối tung và thả tung trên đệm ghế, đôi mắt xanh sẫm của cô gần như tối lại vì khao khát. Cổ họng Robert ứ nghẹn với niềm xúc cảm khó tả, anh bị thứ cảm xúc quá mạnh mẽ làm cho mất tự chủ đến mức không thể kìm lại được. “Anh yêu em”, anh thì thào. “Anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Anh thấy bên trong cô đang vật lộn đấu tranh, và anh biết cô cũng muốn nói câu ấy. Nhưng dù có điều gì đang ngăn cô lại thì nó cũng đang siết chặt trái tim cô, và cô không thể nói. Anh không quan tâm vì anh anh biết rồi sau cùng cô cũng sẽ hiểu được tình yêu cô dành cho anh. Nhưng anh không thể chịu đựng nhìn cô thống khổ, cho nên anh nhẹ ấn một ngón tay lên môi cô. “Đừng nói”, anh thì thầm. “Chúng ta không cần những lời nói ngay lúc này.”
Một lần nữa anh hôn cô, miệng anh đói khát và mãnh liệt. Hai bàn tay anh tìm thấy chiếc quần trong của cô, và trong vòng vài giây nó đã nằm trên sàn xe ngựa. Anh chạm vào cô một cách tường tận, những ngón tay thành thạo của anh chơi đùa nơi nữ tính ấy.
“Ôi, Robert”, cô thở dốc. “Cái… Lần cuối anh không…”
“Có nhiều cách để yêu em”, anh rầm rì. Anh cảm nhận cô sâu hơn, ngạc nhiên trước cái cách cô đáp lại dưới đụng chạm của anh. Cơ thể cô chuyển động cùng với anh, lôi kéo ngón tay anh vào sâu hơn. Cô thúc giục miệt mài, miệt mài hơn nữa vào dục vọng của anh, anh cảm nhận được phần đàn ông của mình trở nên căng thẳng trong quần. Anh ép môi mình dữ dội lên mạch đập trên thái dương cô và thì thầm, “Em có muốn anh không?”.
Cô nhìn anh nghi ngờ.
“Anh muốn nghe em nói”, giọng anh hung dữ.
Hớp lấy không khí, cô gật đầu.
Robert quyết định như vậy là đủ rồi, và anh dò dẫm để cởi quần. Anh quá nóng, quá sẵn sàng để cởi cái thứ chết tiệt này khỏi chân. Thay vào đó, anh chỉ kéo phần thân ra ngoài và chậm rãi đẩy vào giữa đùi cô, nơi những ngón tay anh vẫn đang kích thích để tìm đường đến thiên đàng.
Một chân Victoria trượt khỏi ghế, cho anh nhiều không gian hơn để thăm dò phần nữ tính của cô. Anh dấn lên, chỉ phấn đấu được bao bọc trong cô. Các bắp thịt của cô trở nên nóng rực và chấn động quanh anh, cả cơ thể anh run lên đáp lại. “Anh muốn nữa, Torie”, anh ram ráp nói, “Nữa”.
Anh cảm giác được cô gật đầu, rồi anh đẩy vào sâu hơn, di chuyển mỗi lúc một gần đến trung tâm của cô, cho đến khi anh cuối cùng cũng nhấn được trọn vẹn vào cô. Robert kéo cô sát lại với anh, lặng im tận hưởng sự hợp nhất của hai người. Môi anh hôn dọc từ má lên tai cô, và anh thì thầm: “Giờ anh đã về đến nhà rồi”. Sau đó anh cảm nhận được những giọt nước mắt của cô trên mặt mình, nếm được vị mặn khi chúng lăn xuống môi anh, anh bị phá hủy. Khát khao thể xác chiếm lấy anh, tâm trí và cơ thể anh như bị chia lìa. Anh dồn dập trên người cô không thương xót, không biết làm sao xoay sở để kìm giữ sự giải thoát cho đến khi anh thấy cô đông cứng và thét lên bên dưới anh.
Với tiếng rên lớn, anh đẩy vào cô lần sau cuối và trút mình vào cô. Gần như ngay lập tức anh sụp xuống người cô, từng múi cơ trên người đều rã rời. Cả nghìn ý nghĩ va vào nhau trong tâm trí anh lúc đó – Anh có nặng quá với cô không? Cô có hối hận không? Họ đã tạo được em bé nào chưa? Nhưng miệng anh mải thở hổn hển không thể cất lời, dù cho cả cuộc đời anh có phụ thuộc cả vào đấy.
Cuối cùng, khi anh có thể nghe được thứ gì đó ngoài tiếng trái tim nện thình thịch đồng điệu của họ, anh chống khuỷu tay nâng người lên, không tài nào tin nổi chuyện mình vừa làm. Anh đã chiếm đoạt Victoria trong một cỗ xe ngựa chật hẹp đang di chuyển. Họ chỉ mặc có nửa số quần áo, đã vậy còn nhăn nheo – chết tiệt, anh thậm chí còn chẳng kịp cởi bốt. Anh nghĩ mình nên xin lỗi, nhưng anh không làm. Sao anh có thể xin lỗi khi Victoria – không, là Torie – đang nằm bên dưới anh, hơi thở của cô vẫn phập phồng với những vết tích cuối cùng từ sự thăng hoa, gò má cô nóng ran và ửng đỏ vì khoái cảm.
Dẫu vậy, anh cảm giác mình nên nói gì đó, nên anh nhẹ răng cười và bảo: “Đúng là quá thú vị”.
Miệng cô hé mở, cằm từ từ hếch về phía trước như thể cô đang cố nói gì. Nhưng chẳng có âm thanh nào thoát ra.
“Victoria?”, anh hỏi, “Có gì không ổn sao?”.
“Hai lần”, cô nói, chớp mắt ngạc nhiên. “Hai lần trước hôn lễ.” Cô nhắm mắt và gật đầu. “Hai lần chắc vẫn còn ổn.”
Robert ngửa đầu ra sau và phá lên cười.
Song ngẫu nhiên “hai lần” lại không mô tả chính xác cho lắm. Đến lúc Robert xoay sở để lồng chiếc nhẫn vàng vào ngón tay thứ tư trên bàn tay trái của Victoria, thì cô đã được yêu không chỉ hai mà những bốn lần. Họ phải ngừng lại một quán trọ trên đường về Luân Đôn, và anh thậm chí không buồn hỏi ý kiến cô trước khi cho chủ quán biết họ là vợ chồng, và yêu cầu một phòng ngủ có một chiếc giường lớn và thật thoải mái.
Và rồi anh chỉ ra nếu để lãng phí một cái giường to đẹp như thế thì đúng là tội lỗi.
Họ gần như kết hôn ngay lập tức khi vừa đến Luân Đôn. Victoria càng buồn cười hơn khi Robert đã để cô đợi trong xe ngựa khi anh lao vào nhà để lấy giấy phép đặc biệt. Chưa đầy năm phút sau anh đã trở lại, rồi họ đến chỗ ở của Ngài Mục sư Stuart Pallister, con trai trẻ nhất của Hầu tước Chippingworth, và là một người bạn cũ thân thiết của Robert. Ngài Pallister tổ chức hôn lễ cho họ trong nháy mắt, hoàn thiện buổi lễ không đến nửa thời gian cha Victoria vẫn thường dùng để thực hiện công việc này.
Victoria lúng túng khủng khiếp khi cuối cùng họ cũng trở về nhà Robert. Không phải vì ngôi nhà này rất đồ sộ mà còn vì cha anh vẫn còn sống nên Robert đã chọn một trong những tài sản khiêm tốn của gia đình. Tuy vậy, tòa dinh thự uy nghiêm của anh vẫn tao nhã một cách hoàn hảo, và Victoria có cảm giác sống trong một tòa thế này hẳn sẽ khó khăn hơn việc sống trong căn phòng bé nhỏ trên áp mái của một cô gia sư rất nhiều.
Cô cũng sợ tất cả người làm trong nhà sẽ nhận định cô là một người không tương xứng. Con gái của một mục sư – một cô nàng gia sư! Bọn họ sẽ không thích nhận yêu cầu từ cô. Khẩn thiết mà nói, cô cần bắt đầu một cách ổn thỏa với người làm của Robert bởi ấn tượng xấu đầu tiên có thể phải mất hàng năm trời để sửa chữa lại. Cô chỉ ước sao mình biết đâu là hướng đi đúng của mình.
Robert dường như thấu hiểu tình thế tiến thoái lưỡng nan của cô. Khi họ còn trong xe ngựa trở về từ nhà của Ngài Pallister, anh vỗ về tay cô và nói: “Khi được giới thiệu với gia đình mới, em sẽ là Nữ bá tước của anh. Mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều”.
Victoria đồng ý, nhưng cũng không ngăn đôi bàn tay khỏi run rẩy khi họ bước lên những bậc thang trước nhà. Cô cố gắng cho tay thôi run rẩy, nhưng không thành công và chiếc nhẫn kết hôn đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng trên ngón tay cô.
Robert ngừng lại trước khi mở cửa. “Em đang run”, anh nói, đón lấy bàn tay đeo găng của cô.
“Em căng thẳng quá”, cô thừa nhận.
“Vì sao?”
“Em cảm giác như thể mình vừa đến vũ hội hóa trang vậy.”
“Và phục trang của em sẽ là…” Anh thúc giục.
Victoria bật tiếng cười bồn chồn. “Một Nữ bá tước.”
Anh mỉm cười. “Đó không phải phục trang, Victoria. Em là một Nữ bá tước. Nữ bá tước của anh.”
“Em không có cảm giác như thế.”
“Em sẽ quen dần thôi.”
“Anh nói thì dễ. Anh được sinh ra cùng những thứ này. Em thậm chí còn đang mờ mịt không biết sẽ trải qua ra sao đây.”
“Không phải em đã dành ra bảy năm để làm gia sư sao? Chắc chắn em phải quan sát một hoặc hai điều từ phu nhân… Không, anh rút lại”, anh cau mày nói. “Cố đừng học theo phu nhân Hollingwood. Chỉ cần là em thôi. Chẳng có luật nào quy định Nữ bá tước thì phải ngạo mạn và nghiêm khắc cả.”
“Thôi được rồi”, cô hồ nghi nói.
Robert vươn tay đến chỗ tay nắm cửa, nhưng cánh cửa được mở ra trước khi anh chạm vào nó. Một vị quản gia cúi người thật thấp và chào: “Thưa ngài”.
“Anh nghĩ ông ấy luôn trông chừng cửa sổ đợi anh về.” Robert thì thầm vào tai Victoria. “Anh chưa từng một lần phải xoay cái tay nắm đó.”
Dù có ngăn lại thì Victoria vẫn bật cười khe khẽ. Robert đang cố gắng hết sức để khiến cô bớt căng thẳng. Rồi cô quyết định sẽ không làm anh thất vọng. Cô có thể kinh hãi, nhưng cô sẽ trở thành một Nữ bá tước hoàn hảo dù cho có phải giết chết cô đi chăng nữa.
“Yerbury”, Robert đưa cho người đàn ông chiếc mũ và nói, “để tôi giới thiệu với ông người vợ mới cưới của tôi, Nữ bá tước Macclesfield”.
Nếu Yerbury có ngạc nhiên thì chắc chắn cũng không thể hiện trên khuôn mặt, thứ Victoria đảm bảo phải được làm từ đá granite. “Xin gửi đến những lời chúc mừng sâu sắc nhất của tôi”, ông nói, rồi quay sang Victoria và thêm vào, “Thưa phu nhân, được phục vụ cô là niềm vinh hạnh của tôi”.
Victoria sém chút lại phải bật cười trước câu nói này. Ý nghĩ có ai đó phục vụ hoàn toàn lạ lẫm với cô. Nhưng, nhất quyết cư xử sao cho thích đáng, cô cố gắng nở một nụ cười thân thiện và nói: “Cảm ơn ông, Yerbury. Tôi rất mừng vì được trở thành một phần trong gia đình của ông”.
Đôi mắt xám của Yerbury sáng lên thêm chút ấm áp khi cô nói “gia đình của ông”. Rồi hành động không sao tưởng nổi xảy đến. Yerbury hắt xì. “Ối!” Ông la lên, trông như thể muốn độn thổ xuống đất. “Thưa phu nhân, tôi vô cùng vô cùng xin lỗi.”
“Đừng ngốc thế, Yerbury”, Victoria nói. “Chỉ là một cái hắt xì thôi mà.”
Ông hắt xì thêm lần nữa, ngay khi đang nói. “Một quản gia giỏi không bao giờ hắt xì.” Rồi ông hắt xì liên thanh thêm bốn cái nữa.
Victoria chưa bao giờ gặp một người đàn ông trông khổ sở hơn thế này. Liếc nhanh về phía Robert, cô tiến lên trước và vịn vào tay người quản gia. “Giờ thì đi nào, Yerbury”, cô ấm áp nói, trước khi ông có cơ hội ngất xỉu trước sự thân thiết thế này với vị Nữ bá tước mới. “Sao ông không chỉ cho tôi xem dãy nhà bếp? Tôi biết một phương thuốc tuyệt vời. Chúng ta sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho ông.”
Và rồi Yerbury, với gương mặt thể hiện nhiều hơn bất cứ cảm xúc nào ông từng biểu lộ suốt bốn mươi năm, dẫn cô ra phía sau nhà, cảm tạ cô liên hồi trên suốt đường đi.
Robert chỉ mỉm cười khi anh bị bỏ lại sảnh trước. Chỉ chưa đầy hai phút là Victoria đã quyến rũ Yerbury. Anh dự đoán cô sẽ tóm gọn phần toàn bộ người hầu trong nhà trước khi màn đêm buông xuống.
Một ngày trôi qua, và Victoria dần dần cảm thấy thoải mái với vị trí mới của mình. Cô không bao giờ nghĩ mình có thể ra lệnh cho người hầu xung quanh giống phần lớn các vị quý tộc bởi cô đã ở quá lâu giữa tầng lớp của họ mà không nhận ra tất cả bọn họ cũng chỉ là người bình thường, với nhiều ước mơ và hy vọng giống cô. Và dù những người làm chưa bao giờ nghe nhắc đến gia cảnh của Victoria, họ dường như vẫn cảm giác được cô có một mối quan hệ đặc biệt thân thiết với họ.
Một ngày khi Victoria và Robert đang dùng bữa sáng thì một cô hầu gái vô cùng sốt sắng khăng khăng đòi hâm nóng ly sô cô la buổi sáng cho bà chủ vì nó vẫn chưa được đủ ấm. Lúc cô hầu gái tất tả chạy đi với chiếc bình trong tay, Robert nhận xét: “Anh thực sự nghĩ họ sẽ dâng cả mạng sống cho em đấy, Torie”.
“Đừng có ngớ ngẩn thế”, cô cười giễu cợt.
Robert thêm vào: “Anh hoàn toàn chắc chắn họ sẽ không làm thế với anh đâu”.
Victoria định lặp lại lời bình luận sớm hôm nay thì Yerbury bước vào phòng. “Thưa ngài, thưa phu nhân”, ông nói, “bà Brightbill và cô Brightbill vừa ghé qua. Để tôi bảo họ là hai người không có nhà nhé?”.
“Cảm ơn ông, Yerbury”, Robert nói, quay trở lại với tờ báo của anh.
“Không!”, Victoria la lên. Yerbury ngay lập tức ngừng chân.
“Ai mới là người đứng đầu ở đây vậy?”. Robert làu bàu, khi thấy người quản gia của anh rõ ràng đã vứt mệnh lệnh của anh sang một bên để chiều theo ý vợ anh.
“Robert, người nhà mà”, Victoria nói. “Chúng ta phải tiếp họ chứ. Tình cảm của dì anh sẽ tổn thương ghê gớm đấy.”
“Da dì anh dày đến ngạc nhiên, và anh muốn có chút thời gian được ở một mình với vợ anh.”
“Em đâu có đề nghị chúng ta sẽ mời cả Luân Đôn đến dùng trà. Chúng ta chỉ dành vài phút để chào đón dì anh thôi.” Victoria ngước lên nhìn người quản gia. “Yerbury, làm ơn mời họ vào giúp tôi. Có lẽ họ sẽ muốn dùng bữa với chúng tôi đấy.”
Robert cau mày, nhưng Victoria có thể thấy anh không thực sự phật ý. Sau vài giây, bà Brightbill và Hariet đã hối hả vào trong phòng. Robert ngay lập tức nhỏm dậy.
“Cháu trai yêu dấu, yêu dấu của ta!”, bà Brightbill láy rền. “Anh đúng là một thằng nhóc hư hỏng.”
“Mẹ à”, Harriet thêm vào, ném ánh mắt lúng túng về phía Robert, “con không nghĩ vẫn còn gọi anh ấy là thằng nhóc được đâu”.
“Vớ vẩn, ta có thể gọi nó thế nào ta muốn.” Bà quay sang Robert và trưng ngay biểu cảm nghiêm khắc lên gương mặt. “Anh có biết đã làm cha anh thất vọng thế nào không?”
Robert cũng ngồi xuống một khi hai người phụ nữ yên vị. “Dì Brightbill, cha cháu đã cáu giận với cháu suốt bảy năm rồi.”
“Anh không mời ông ấy đến đám cưới của anh!”
“Cháu không mời ai đến đám cưới của cháu cả.”
“Hoàn toàn không liên quan.”
Harriet quay sang Victoria và che miệng nói: “Mẹ em thích dùng lý do chính đáng lắm”.
“Và lý do ở đây là?”
“Sự căm phẫn chính đáng”, Harriet đáp. “Bà không yêu gì hơn cái này.”
Victoria liếc nhìn chồng cô, người đang chịu đựng bài quở trách của dì mình với sự kiên nhẫn đặc biệt phi thường. Cô quay sang Harriet. “Em nghĩ anh ấy có thể chống cự được bao lâu?”
Harriet nhăn trán trong lúc cân nhắc câu hỏi. “Em phải nói là anh ấy hẳn gần đến cực hạn rồi.”
Đúng lúc ấy bàn tay Robert đập xuống bàn, làm chén đĩa va loảng xoảng. “Đủ rồi!”, anh bùng nổ.
Nơi khung cửa dẫn đến nhà bếp, cô hầu gái đi loanh quanh sợ hãi. “Ngài không cần sô cô la nữa ạ?”, cô gái thều thào.
“Không đâu!”, Victoria đứng dậy cắt ngang. “Anh ấy không nói với cô đâu, Joanna. Chúng tôi rất muốn dùng thêm một chút sô cô la nữa, phải không Harriet?”
Harriet phấn khởi gật đầu. “Em đảm bảo mẹ em cũng sẽ dùng. Phải không mẹ?”
Bà Brightbill vặn vẹo trên ghế. “Con đang huyên thuyên cái gì vậy, Harriet?”
“Sô cô la”, con gái bà kiên nhẫn đáp. “Mẹ có muốn dùng một chút không?”
“Đương nhiên rồi”, bà Brightbill nói với tiếng hít mạnh. “Không người phụ nữ nhạy cảm nào từ chối sô cô la cả.”
“Mẹ em lúc nào cũng tự hào là người vô cùng nhạy cảm”, Harriet nói với Victoria.
“Đương nhiên rồi”, Victoria nói lớn. “Mẹ em đúng là rất nhạy cảm và trung thực mà.”
Bà Brightbill cười tóe lóe. “Ta sẽ tha thứ cho anh, Robert”, bà nới với cơn giận vô bờ, “dù anh dám thờ ơ không mời Harriet và ta đến lễ cưới của anh, chỉ vì anh cuối cùng đã bộc lộ sự khôn ngoan Chúa ban tặng cho anh và chọn cô Lyndon đáng yêu đây làm vợ”.
“Cô Lyndon đáng yêu”, Robert nói chắc nịch, “giờ đã là phu nhân Macclesfield rồi”.
“Đương nhiên”, bà Brightbill đáp. “Nào, giờ thì như ta đang nói, việc anh phải giới thiệu con bé với giới thượng lưu càng sớm càng tốt là vô cùng cấp thiết.”
Victoria cảm giác bụng cô như muốn quặn thắt. Chiến thắng trái tim những người làm của Robert là một chuyện. Những người cùng địa vị với anh lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
“Mùa lễ hội gần kết thúc rồi”, Robert nói. “Cháu thấy chẳng có lý do gì mà bọn cháu không thể đợi cho đến năm sau cả.”
“Năm sau!”, bà Brightbill thất thanh – và bà biết cách la thất thanh sao cho hay hơn và lớn hơn người khác. “Anh điên ư?”
“Cháu sẽ giới thiệu Victoria với những người bạn thân thiết của cháu ở các bữa tiệc tối, đại loại vậy, nhưng cháu thấy chẳng có lý do gì để đưa cô ấy đến một buổi vũ hội đáng ghê tởm của giới thượng lưu khi tất cả những gì chúng cháu thực sự cần là một chút riêng tư.”
Victoria phát hiện bản thân cực lực hy vọng Robert sẽ chiến thắng với luận điểm của anh.
“Vớ vẩn”, bà Brightbill tùy tiện nói. “Cả thế giới biết giờ hai đứa đang ở Luân Đôn. Giấu con bé đi sẽ cho người ta ấn tượng cháu xấu hổ về cô vợ mới của mình, rằng có thể cháu đã bị buộc phải cưới con bé.”
Robert xù lông giận dữ. “Dì thừa biết không phải trường hợp đó.”
“Phải, đương nhiên là ta biết, Harriet cũng biết luôn, nhưng chúng ta chỉ là hai trong số rất nhiều người thôi.”
“Có lẽ thế”, Robert êm ái nói, “nhưng cháu luôn duy trì khả năng phát tán thông tin của dì ở mức đáng ngưỡng mộ nhất mà”.
“Ý anh ấy là mẹ em nhiều chuyện đó”, Harriet nói với Victoria.
“Chị biết ý anh ấy là gì”, Victoria đáp lại, và rồi ngay lập tức hổ thẹn vì cô vừa mới gọi người dì mới của mình là người thích ngồi lê đôi mách.
Harriet bắt gặp biểu cảm xấu hổ của Victoria và nói: “Ôi, chị đừng có lo. Ngay cả mẹ em cũng biết mình là thành phần chuyên đưa đẩy tin đồn mà”.
Victoria ngăn lại nụ cười và quay sang cuộc đấu khẩu phía bên kia chiếc bàn.
“Robert”, bà Brightbill đang nói, một bàn tay đột ngột áp lên trái tim, “ngay cả ta cũng không có năng lực ấy. Anh sẽ phải giới thiệu cô vợ mới của anh với cả giới thượng lưu trước khi mùa vũ hội kết thúc. Đó không phải là quan điểm của ta. Đó là thực tế”.
Robert thở dài và nhìn về phía Victoria. Cô cố gắng hết sức để giữ nỗi khiếp đảm thoát khỏi đôi mắt, và cô sợ rằng mình hẳn đã thành công, khi anh buông thêm một tiếng thở dài khác – mệt mỏi hơn rất nhiều – và nói, “Thôi được rồi, dì Brightbill. Bọn cháu sẽ trình diện. Nhưng chỉ một lần thôi, mong dì thông cảm. Bọn cháu cũng vừa mới cưới mà.”
“Lãng mạn quá đi mất”, Harriet thì thầm, rồi lấy tay quạt quạt cho mình.
Victoria chộp lấy tách sô cô la và nâng nó lên miệng để nỗ lực giấu đi sự thật rằng cô rõ ràng không thể cố gắng nặn một nụ cười trên môi. Nhưng hành động này chỉ càng để lộ đôi bàn tay cô đang run rẩy kinh khủng đến cỡ nào, cho nên cô đặt tách xuống và nhìn xuống đùi.
“Đương nhiên”, bà Brightbill nói, “ta sẽ phải đưa Victoria đi sắm một tủ quần áo mới. Con bé cần một người quen thuộc với cách thức của giới thượng lưu chỉ dẫn”.
“Mẹ à!”, Harriet xen ngang. “Con đảm bảo chị dâu họ Victoria có đủ khả năng tự chọn lấy tủ quần áo cho mình. Dù gì chị ấy cũng đã làm việc nhiều tuần ở cửa hàng của Madae Lambert, thợ may độc nhất vô nhị ở Luân Đôn.”
“Eo!”, bà Brightbill đáp lại. “Đừng nhắc mẹ nhớ điều này vì chúng ta sẽ phải nỗ lực hết sức để giấu tình tiết nho nhỏ đó đi.”
“Cháu không hề hổ thẹn vì công việc của mình”, Victoria điềm tĩnh nói. Cô không hề hổ thẹn. Nhưng đương nhiên điều đó không có nghĩa cô không sợ những người cùng giới thượng lưu với Robert.
“Và cháu cũng không nên thế”, bà Brightbill nói. “Chẳng có gì sai với công việc lao động chân tay cả. Chúng ta chỉ không cần nhắc đến nó thôi.”
“Cháu không biết làm sao có thể tránh được”, Victoria chỉ ra. “Cháu đã hỗ trợ rất nhiều quý cô quý bà đến cửa hàng. Madame luôn cử cháu ra đứng ở mặt trước cửa hàng vì giọng nói nhẹ nhàng của cháu. Ai đó nhất định sẽ nhận ra cháu.”
Bà Brightbill buông tiếng thở dài đau buồn thườn thượt. “Phải rồi, sẽ không tránh được đâu. Ta phải làm gì bây giờ? Làm sao để tránh một vụ bê bối bây giờ?”
Robert, người rõ ràng không hiểu sao có cảm giác hệt như một anh chồng sợ vợ, quay trở lại với bữa sáng và ăn món trứng tráng của mình. “Cháu đảm bảo dì sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi, dì Brightbill ạ.”
Harriet hắng giọng nói: “Chắc chắn mọi người sẽ thông cảm một khi họ nhận ra quá khứ Robert và Victoria đã trải qua lãng mạn thế nào”. Con bé thở dài. “Những người yêu trẻ tuổi, bị chia ly bởi người cha độc ác – thậm chí đến những cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp hay nhất của em cũng không thể so sánh được.”
“Ta không định lôi tên của Hầu tước vào mớ lộn xộn này”, bà Brightbill nói.
“Dùng tên ông ta còn hay hơn là dùng tên của cha Victoria”, Robert châm biếm cắt ngang. “Ông ta đáng trách hơn cả trong sự chia cắt của chúng ta.”
“Tất cả chúng ta đều có lỗi như nhau”, Victoria khẳng định. “Cha em cũng vậy.”
“Vấn đề không ở chỗ ai là người đáng trách”, bà Brightbill phát biểu. “Ta chỉ quan tâm đến việc giảm thiểu thiệt hại tối đa thôi. Ta nghĩ ý của Harriet hay đấy.”
Harriet cười rạng rỡ.
“Chỉ cần cung cấp cho cháu địa điểm và thời gian cháu cần có mặt là được rồi”, Robert nói với biểu cảm chán nản.
“Anh có thể đảm bảo ta sẽ nói với anh câu anh vừa nói”, bà Brightbill đáp trả. “Vì những lý do đặc biệt, ta tin rằng bữa tiệc tối mai của nhà Lindworthy sẽ phù hợp với mục đích của chúng ta.”
“Ngày mai ạ?” Victoria nói to, bụng cô đột nhiên có cảm giác bị kích động đến run rẩy khiến cô không thể điều khiển giọng nói sao cho thích hợp.
“Ừ”, bà Brightbill đáp. “Tất cả mọi người sẽ có mặt ở đó. Kể cả Basil yêu dấu, yêu dấu, yêu dấu của ta nữa.”
Victoria chớp mắt. “Basil là ai vậy?”
“Anh trai em”, Harriet đáp. “Anh ấy không thường xuyên ở Luân Đôn.”
“Càng đông người trong nhà thì càng tốt”, bà Brightbill mạnh mẽ nói. “Trong trường hợp Victoria không được tán thưởng thì chúng ta phải có đội ngũ thân cận nhà chúng ta.”
“Không ai dám làm mếch lòng Victoria đâu”, Robert gầm gừ. “Trừ khi họ muốn chống lại cháu.”
Harriet thở dốc trước vẻ hung tợn hiếm gặp ở ông anh họ. “Victoria”, con bé nói, “em nghĩ anh ấy thực sự yêu chị”.
“Đương nhiên là anh yêu cô ấy rồi”, Robert nói giật cục. “Em có nghĩ anh sẽ tự mình chuốc lấy rắc rối khi bắt cóc cô ấy nếu anh không yêu cô ấy không?”
Victoria cảm thấy có thứ gì đó đang làm ấm dần nơi lồng ngực cô – thứ gì đó ngỡ như tình yêu vậy.
“Và không ai muốn gây cản trở cho Basil yêu dấu, yêu dấu, yêu dấu của ta cả”, bà Brightbill thêm vào.
Victoria hướng nụ cười bí ẩn về phía chồng mình và thì thào: “Em e rằng dì anh yêu cậu chàng Basil đó hơn anh rồi, anh yêu ạ. Cậu ta nhận được ba cụm “yêu dấu” liền, trong khi anh chỉ nhận được có hai thôi”.
“Một sự thật anh phải cảm ơn Chúa trời mỗi ngày trong đời”, Robert lẩm bẩm.
Mắt bà Brightbill hẹp lại nghi ngờ. “Ta không biết hai đứa đang nói gì, nhưng ta thề là ta không quan tâm. Không giống vài người thời nay, ta có khả năng nắm chắc những mục tiêu trong tay đấy.”
“Dì đang nói đến chuyện gì vậy?”, Robert hỏi.
“Mua sắm. Victoria sẽ phải đi với ta ngay trong sáng nay nếu con bé muốn có một chiếc váy thích hợp cho buổi tối ngày mai. Chỗ Madame Lambert có thể sẽ có món gì đó vừa vặn trong khoảng thời gian ngắn thế này, nhưng không biết trước được.”
“Dì Brightbill à”, Robert nói, nhìn dì mình qua cốc cà phê của anh, “dì có thể nên hỏi Victoria xem cô ấy có rỗi không đã”.
Victoria ngăn lại nụ cười trước cái cách anh đứng về phía cô. Robert cho cô thấy anh yêu cô nhiều đến chừng nào bằng rất nhiều cách. Từ những nụ hôn nồng nàn của anh cho đến sự kính trọng và ủng hộ không ngừng nghỉ, do anh có hét to cũng không khiến tình yêu của anh trở nên rõ ràng hơn thế này. Mà là ở những điều anh thực sự đã làm. Ý nghĩ ấy khiến cô cười toe toét.
“Có gì vui thế?”, Robert hỏi, trông hơi nghi ngờ.
“Không có gì, không có gì”, Victoria nói nhanh, choáng váng nhận ra cô thực sự yêu người đàn ông này. Cô không biết sẽ nói với anh thế nào, nhưng cô biết điều đó là sự thật. Dù khi còn là một cậu bé, anh có tuyệt vời thế nào thì khi trở thành một người đàn ông, anh cũng tuyệt vời hơn gấp mười lần, và cô không thể hình dung nổi cuộc sống mà không có anh.
“Victoria?”, Robert hối thúc, phá vỡ những dòng suy nghĩ của cô.
“Ôi, vâng ạ.” Cô đỏ bừng xấu hổ khi đã để tâm trí lơ lửng như thế. “Đương nhiên em sẽ đi mua sắm với dì Brightbill rồi. Em luôn có thời gian với người dì yêu mến của em mà.”
Bà Brightbill sụt sịt ngăn lại giọt nước mắt đa cảm. “Ôi, cháu gái yêu dấu của ta, ta sẽ rất vinh hạnh nếu được cháu gọi là dì Brightbill, giống như Robert yêu dấu, yêu dấu của ta vậy.”
Robert yêu dấu, yêu dấu của bà ngay khi đó trông như thể anh đã chịu đựng đủ rồi.
Victoria đặt tay lên tay vị phu nhân lớn tuổi. “Cháu mới là người vinh dự, dì ạ.”
“Thấy không?”, Harriet líu lo. “Em biết chúng ta sẽ trở thành người một nhà mà. Chẳng phải em đã nói vậy sao?”