Đọc truyện Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng – Chương 11
Robert vuốt dọc lên trên cánh tay cô, qua bờ vai, xuống lưng – tất cả chỉ để chắc chắn rằng cô thực sự đang ở đây. Anh ngừng lại một lát để nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, rồi ôm gương mặt cô trong tay và hôn cô.
Anh hôn cô bằng tất cả đam mê anh kìm nén trong suốt bảy năm qua.
Anh hôn cô bằng tất cả những đau đớn cùng cực anh nếm trải trong mấy tuần qua, mà không biết đến sự sống chết của cô.
Anh hôn cô bằng hết thảy những gì của anh hiện tại, và hết thảy những gì anh muốn trở thành. Và anh vẫn sẽ tiếp tục hôn cô nếu một bàn tay không tóm lấy tai trái của anh rồi lôi anh ra.
“Robert Kemble!”, dì của anh hét lên. “Anh nên tự xấu hổ về bản thân mình đi.”
Robert ném ánh nhìn van nài về phía Victoria, người trông rất sửng sốt và nhục nhã. “Anh cần nói chuyện với em”, anh cương quyết nói khi chỉ thẳng ngón tay về phía cô.
“Thế này nghĩa là làm sao?”, Madame Lambert gặng hỏi, không kèm theo tí trọng âm Pháp nào nữa.
“Người phụ nữ này”, Robert nói, “là vợ tương lai của tôi”.
“Cái gì?”, Victoria thất thanh.
“Lạy chúa trên cao”, bà Brightbill thở hắt.
“Ôi, Victoria”, Katie kích động kêu.
“Robert, sao anh không kể thế?”, Harriet la lên.
“Kẻ này là cái ngữ gì thế?” Madame Lambert hỏi, và không ai dám chắc câu hỏi này hướng về Robert hay Victoria.
Tất cả những người kể trên đều phát biểu cùng một lúc, hỗn loạn đến mức cuối cùng Victoria phải hét lên: “Ngừng ngay! Tất cả mọi người!”.
Tất cả những mái đầu đồng loạt quay về phía Victoria. Cô chớp mắt, không chắc mình muốn làm gì khi đã có được sự chú ý của tất cả mọi người. Cuối cùng cô hắng giọng và hếch cằm. “Nếu mọi người thứ lỗi cho”, cô nói với thái độ phô bày lòng tự hào đầy thống thiết, “tôi chẳng có tí cảm xúc nào với chuyện này cả. Tôi tin mình sẽ về nhà sớm hôm nay”.
Thế rồi như thể địa ngục một lần nữa nổ tung. Tất cả mọi người đều có một quan điểm kiên định và lớn tiếng phát biểu về tình trạng bất thường này. Thừa lúc hỗn loạn, Victoria cố lỉnh ra cửa sau, nhưng Robert quá nhanh. Anh nắm lấy cổ tay cô, và cô cảm giác mình đang bị lôi tuột trở lại trung tâm căn phòng.
“Em sẽ không đi đâu hết”, anh nói, giọng anh không hiểu sao vừa hung dữ, vừa dịu dàng. “Không cho đến khi anh nói chuyện với em.”
Harriet chui xuống bên dưới cánh tay đang quẫy điên cuồng của mẹ mình và phóng đến bên cạnh Victoria. “Chị thực sự sẽ cưới anh họ của em sao?”, con bé hỏi, gương mặt như vẽ ra một bức tranh từ say mê đến lãng mạn.
“Không”, Victoria vừa đáp vừa khẽ lắc đầu.
“Phải đấy”, Robert quát, “Cô ấy sẽ cưới anh”.
“Nhưng anh không muốn cưới tôi.”
“Rõ ràng là anh muốn, nếu không đã chẳng công khai trước hãng thông tấn lớn nhất Luân Đôn thế này.”
“Ý anh ấy là mẹ em đó”, Harriet chen vào giải thích.
Victoria ngồi xuống một súc vải sa tanh màu xanh, rồi buông mặt vùi vào hai bàn tay.
Madame Lambert bước đến chỗ cô. “Tôi không biết anh là ai”, bà nói, xỉa xỉa ngón tay vào tai Robert, “nhưng tôi không thể để anh tấn công các cô phụ tá nhà tôi thế này”.
“Tôi là bá tước Macclesfield.”
“Bá tước gì…” Mắt bà trừng to. “Một Bá tước á?”
Victoria rên rỉ, giờ cho cô đi đâu cũng được, trừ chỗ này.
Madame ngồi thụp xuống cạnh cô. “Thật sao, cô bé, anh ta là một Bá tước đó. Anh ta đã nói là muốn cưới cô phải không?”
Victoria chỉ lắc đầu, gương mặt vẫn vùi trong lòng bàn tay.
“Vì chúa!”, một giọng nói hống hách ra lệnh. “Không ai trong các người thấy cô gái tội nghiệp này đang đau khổ hay sao?”
Một quý phu nhân lớn tuổi mặc toàn màu tím lại gần Victoria và vung cánh tay hiền hòa như một người mẹ vòng ôm lấy vai cô.
Victoria ngước lên và chớp mắt. “Bà là ai vậy?”, cô hỏi.
“Ta là Nữ công tước quả phụ Beechwood.”
Victoria nhìn Robert. “Lại họ hàng khác của anh đấy à?”
Vị phu nhân trả lời hộ anh. “Ta có thể đảm bảo với cháu, gã vô lại kia không có họ hàng gì với ta hết. Ta chỉ đang lo việc riêng thôi, đi mua một chiếc váy mới cho buổi vũ hội đầu tiên của cháu ta, và…”
“Ôi, Chúa tôi”, Victoria rên rỉ, lại vùi đầu vào hai tay. Điều này sẽ mang ý nghĩa mới cho từ “nhục nhã” cho xem. Khi tất cả những người xa lạ đều cảm thấy cần phải thương hại cô.
Vị phu nhân quả phụ trừng ánh mắt sắc lẹm về phía Madame Lambert. “Bà không thấy cô bé đáng thương này cần một tách trà sao?”
Madame Lambert lưỡng lự, rõ ràng không muốn bỏ lỡ diễn biến câu chuyện dù chỉ một phút, rồi thúc khuỷu tay vào mạn sườn Katie. Cô nàng phụ tá vội chạy đi chuẩn bị một chút trà.
“Victoria”, Robert nói, cố gắng nghe có vẻ bình tĩnh và kiên nhẫn – một nỗ lực khó khăn trước các khán giả của anh. “Anh cần nói chuyện với em.”
Cô nâng đầu lên và chùi đôi mắt ướt nhòe, cảm giác được cổ vũ đôi chút bởi tất cả sự đồng cảm cũng như tức giận thay cho cô của những người phụ nữ xung quanh. “Tôi không có liên quan gì đến anh cả”, cô khẽ xỉ mũi và nói. “Không gì hết.”
Biểu hiện của cô khiến dì của Robert vội tiến đến bên cạnh Victoria rồi vòng cánh tay hiền từ ôm lấy cô để cô không bị nữ Công tước quả phụ Beechwood chiếm giữ.
“Dì Brightbill”, Robert nói với giọng điên tiết.
“Anh đã làm chuyện gì với cô gái tội nghiệp này vậy?”
Miệng Robert trễ xuống vì không tin. Giờ thì rõ ràng tất cả phụ nữ trên nước Anh – rất có thể là trừ phu nhân Hollingwood – đều xếp hàng chống lại anh. “Cháu chỉ đang cố gắng hỏi cưới cô ấy”, anh gắt gỏng, “Chắc chắn cũng được tính là chuyện gì rồi”.
Bà Brightbill hướng vẻ mặt vừa lo lắng vừa thấu hiểu thực tế sang Victoria. “Nó đang đề nghị với cháu đấy, cô bé tội nghiệp.” Bà hạ thấp giọng xuống một quãng. “Có lý do nào lý giải cho sự cấp bách cần phải đồng ý của cháu không?”
Miệng Harriet há hốc. Ngay cả cô bé cũng hiểu như thế nghĩa là gì.
“Đương nhiên là không phải!”, Victoria lớn tiếng. Vì cô biết sẽ lôi anh vào một rắc rối lớn với các nữ khán giả của họ. Và đương nhiên là bởi cô vẫn còn quá mức giận dữ với anh, cô thêm vào, “Anh ta đã cố gắng làm tổn hại đến tôi, nhưng tôi không để anh ta thực hiện điều đó”.
Bà Brightbill nhảy dựng với tốc độ đáng kinh ngạc nếu xét đến thể trọng của bà và lấy chiếc túi đập mạnh vào đứa cháu. “Làm sao anh dám!”, bà thét. “Cô bé tội nghiệp này rõ ràng là con nhà gia giáo, dù hoàn cảnh có hạ thấp cô bé đi chăng nữa.” Bà ngừng lại định thần, rõ ràng, vừa nhận ra rằng cháu bà – một Bá tước, Chúa nhân từ – đang cầu hôn một cô thợ may, và quay trở lại nhìn Victoria. “Ta nói nghe này, cháu là con nhà gia giáo, đúng chứ? Ý của ta là cháu nghe có vẻ như là con nhà gia giáo.”
“Mọi điều ở Victoria đều gia giáo và tử tế”, Robert đáp.
Victoria chỉ biết cứng người và phớt lờ lời khen của anh.
“Cha cô ấy là mục sư ở Bellfield”, anh thêm vào, rồi thuật lại ngắn gọn chuyện của hai người.
“Ôi lãng mạn thế”, Harriet thở dài.
“Một chút lãng mạn cũng không”, Victoria quát. Rồi cô nói thêm với một chút dịu dàng, “Vì vậy anh đừng đưa bất cứ ý tưởng bỏ trốn ngu ngốc nào vào đầu em”.
Mẹ Harriet vỗ vào vai Victoria tỏ vẻ đồng tình. “Robert”, bà tuyên bố với toàn bộ người trong phòng, “anh thực sự sẽ trở thành một quý ông may mắn nếu có thể thuyết phục cô gái trẻ đáng yêu và cực kỳ thực tế này chấp nhận lời cầu hôn của anh.”
Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng rú của ấm nước sôi. Và rồi anh bị phớt lờ trong lúc những người phụ nữ chờ được phục vụ trà. Victoria nhấp một ngụm trà trong khi nhận được những cái vỗ về đồng tình và vài câu “cô bé tội nghiệp” đầy quan tâm khác.
Robert không chắc chuyện xảy ra lúc này, nhưng cán cân sức mạnh dứt khoát đang chống lại anh. Anh là người đàn ông duy nhất chọi với – mắt anh quét khắp phòng – tám người phụ nữ.
Tám á? Khỉ thật. Căn phòng bắt đầu có cảm giác vô cùng chật hẹp. Anh giật cà vạt.
Cuối cùng, khi người phụ nữ nào đó trong chiếc váy hồng – anh không rõ cô ta là ai và chỉ có thể suy luận là một vị khán giả vô tội khác – chuyển chỗ để cho phép anh nhìn thấy gương mặt Victoria, anh nói câu có vẻ đã vang lên cả trăm lần: “Victoria, anh cần nói chuyện với em”.
Cô nhấp một ngụm trà khác, nhận thêm một cái vỗ về an ủi khác từ nữ Công tước quả phụ Beechwood, và nói: “Không”.
Anh tiến một bước lên trước, và giọng nói trở nên gần như hăm dọa. “Victoria…”
Anh hẳn đã tiến thêm một bước nữa, nhưng tám người phụ nữ đồng thời ném ánh mắt khinh khỉnh về phía anh. Ngay cả anh cũng không đủ mạnh mẽ để chống cự với điều đó. Anh giơ hai cánh tay lên và lầu bầu: “Quá nhiều gà mái”.
Victoria chỉ ngồi đó, giữa dàn người hâm mộ mới của cô, trông vô cùng trầm lặng.
Robert hít sâu một hơi và giơ một ngón tay lên trời. “Chưa xong đâu, Victoria. Anh sẽ nói chuyện với em.”
Và rồi, thêm một lời bình luận khó hiểu về gà trống cùng gà mái khác, anh sải bước ra khỏi hiệu may.
“Anh ấy còn ở đó không?”
Trước yêu cầu của Victoria, Katie một lần nữa hé mắt nhìn qua khung cửa sổ phía trước. “Chiếc xe ngựa vẫn không nhúc nhích.”
“Quỷ tha ma bắt”, Victoria lẩm bẩm, khiến bà Brightbill lên tiếng: “Ta tưởng cháu đã nói cha cháu là mục sư”.
Victoria liếc nhìn chiếc đồng hồ. Cho đến giờ xe ngựa của Robert đỗ ngay trước mặt tiền hiệu may đã tròn hai tiếng đồng hồ, và không cho thấy dấu hiệu nào sẽ rời đi giống như suy nghĩ của các vị phu nhân chứng kiến cuộc hội ngộ kỳ quái của bọn họ. Madame Lambert đã phải đun thêm bốn bình trà mới để cung cấp cho tất cả mọi người.
“Anh ấy không thể ở lì ngoài đường cả ngày được”, Harriet noi, “Đúng chứ?”
“Nó là Bá tước đấy con”, mẹ cô bé đáp với giọng thực-tế-nó-thế. “Nó có thể làm bất cứ điều gì nó muốn.”
“Và đó”, Victoria tuyên bố, “chính là vấn đề”. Làm sao anh dám ngang nhiên trở lại cuộc đời cô, kiêu căng cho rằng cô sẽ rạp mình dưới chân anh chỉ vì ý tưởng kết hôn với cô một lần nữa lại xuất hiện trong đầu anh một cách đột ngột như thế.
Anh muốn cưới cô. Victoria lắc đầu, không tài nào tin nổi. Đó từng là giấc mơ sâu thẳm nhất trong lòng cô, và giờ thì dường như chỉ là một điều nhạo báng xấu xa của số mệnh.
Anh muốn cưới cô à? Ha! Chết tiệt, đã quá muộn rồi.
“Chị vừa mới lại chửi thề đấy à?”, Harriet thì thầm, phóng vội ánh nhìn len lén về phía mẹ cô bé.
Victoria bất ngờ ngước lên. Cô không nhận ra mình đã buột mồm nói ra suy nghĩ trong đầu. “Anh ta khiến tôi như vậy”, cô gầm gừ.
“Anh họ Robert á?”
Victoria gật đầu. “Anh ta nghĩ có thể kiểm soát cuộc đời tôi.”
Harriet nhún vai. “Anh ấy cố gắng kiểm soát cuộc đời của tất cả mọi người. Thực ra, anh ấy thường làm việc ấy rất giỏi. Nhà em chưa bao giờ có nhiều gia sản như vậy kể từ khi anh ấy bắt đầu quản lý tiền bạc hộ nhà em.”
Victoria nhìn cô bé lạ lẫm. “Chẳng phải đề cập đến tiền được cho là khiếm nhã sao?”
“Vâng, nhưng chị là người trong nhà mà.” Câu này được phát biểu kèm theo cái phẩy tay vung vẩy của Harriet.
“Tôi không phải người trong nhà”, Victoria nghiến răng.
“Rồi cũng sẽ là người trong nhà thôi”, Harriet nói, “nếu anh họ Robert thu xếp ổn thỏa. Mà anh ấy lúc nào chẳng có được điều anh ấy muốn.”
Victoria chống tay lên hông và trừng mắt ra ngoài cửa nhìn chiếc xe ngựa của anh. “Không phải lần này.”
“Ờ, Victoria”, Harriet lên tiếng, trông có thoáng lo âu, “em không quen chị được lâu cho lắm, nên khó mà hiểu được những biểu cảm trên gương mặt chị, nhưng em phải nói em không thích ánh nhìn trong mắt chị đâu”.
Victoria chầm chậm quay lại, bối rối. “Em đang nói đến cái quái gì thể?”
“Dù chị có cân nhắc làm chuyện gì đi chăng nữa, em phải cảnh báo là chị nên đi ngược lại.”
“Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta”, Victoria kiên quyết nói, và rồi, trước khi có ai ngăn cản, cô đã ra khỏi hiệu may.
Robert ngay lập tức nhảy xuống xe ngựa. Anh mở miệng như muốn nói, nhưng Victoria đã chặn ngang. “Anh muốn nói chuyện với tôi phải không?”, cô nói, giọng đầy sắc bén.
“Phải, anh…”
“Tốt. Tôi cũng muốn nói chuyện với anh đây.”
“Torie, anh…”
“Đừng có nghĩ, ngay cả một giây cũng không được, rằng anh có thể quản cuộc đời tôi. Tôi không muốn biết điều gì đã gây nên sự thay đổi đáng kể trong trái tim anh, nhưng tôi không phải con rối cho anh điều khiển.”
“Đương nhiên là không rồi, nhưng…”
“Anh không thể lăng mạ tôi theo cái cách anh đã làm và mong tôi quên đi được.”
“Anh cũng biết điều đó, nhưng…”
“Hơn thế nữa, tôi rất hài lòng khi không có anh. Anh là một kẻ kiêu căng, ngạo mạn không thể chịu được…”
“…và em yêu anh”, Robert cắt ngang, trông rất thỏa mãn khi cuối cùng cũng xen vào được một câu.
“Dĩ nhiên là không hề!”
“Victoria”, anh nói bằng chất giọng dỗ dành khiến cô luôn phát điên, “em luôn yêu anh”.
Miệng cô há hốc. “Anh điên rồi.”
Anh cúi mình nhã nhặn và nâng bàn tay mềm mại của cô lên môi. “Anh chưa bao giờ minh mẫn hơn giây phút này.”
Hơi thở của Victoria tắc lại trong cổ họng. Những mảnh vỡ từ ký ức xoẹt qua tâm trí cô, và cô lại trở về với tuổi mười bảy. Mười bảy tuổi, mụ mị vì yêu, và liều lĩnh để được hôn anh. “Không”, cô nói, uất nghẹn từng từ. “Không, anh không được tiếp tục làm thế với tôi.”
Đôi mắt anh rực cháy trong mắt cô. “Victoria, anh yêu em.”
Cô hất văng tay mình ra. “Tôi không thể nghe thêm nữa.” Và rồi cô chạy như bay trở lại cửa hàng.
Robert nhìn theo bóng dáng chạy trốn của cô và thở dài, tự hỏi làm sao anh lại quá ngạc nhiên khi cô không ngã vào vòng tay anh và say đắm tuyên bố tình yêu bất diệt của mình với anh. Đương nhiên cô sẽ cáu gắt. Nổi giận. Anh đã quá điên cuồng vì lo lắng, khổ sở và dằn vặt đến mức không có một giây để suy nghĩ về phản ứng của cô với sự xuất hiện trở lại đột ngột của anh trong cuộc đời cô.
Dù sao anh cũng không có thời gian để cân nhắc điều này lâu hơn nữa, bởi vì anh đang phóng ầm ầm khỏi hiệu may.
“Anh”, bà dì hét thất thanh, “đã làm cái gì với cô gái tội nghiệp kia thế? Anh không nghĩ mình đã gây ra những điều quá mức chịu đựng của cô ấy trong một ngày rồi sao?”
Robert lườm lại bà dì. Thực sự thì tất cả sự quấy quả này đang dần trở nên khó chịu đến tột độ. “Cháu bảo cháu yêu cô ấy.”
Điều đó dường như đã cản được phần nào tốc độ lao vun vút của bà. “Vậy sao?”
Robert thậm chí còn không buồn gật đầu.
“Hừm, dù anh có nói gì thì cũng đừng lặp lại nữa.”
“Dì muốn cháu nói với cô ấy rằng cháu không yêu cô ấy ư?”
Dì anh chống hai bàn tay lên bờ hông phì nhiêu của mình. “Con bé bối rối vô cùng.”
Robert chịu đủ mấy trò xía mũi vào chuyện người khác của đám phụ nữ rồi đấy. “Chết tiệt. Cháu cũng thế đấy.”
Bà Brightbill lui lại và áp một bàn tay lên ngực như bị sỉ nhục. “Robert Kemble, anh vừa chửi thề trước mặt ta đấy à?”
“Cháu phải trải qua bảy năm hoàn toàn khốn khổ bởi sự hiểu nhầm nhu ngốc được hai người cha phiền nhiễu tiếp tay. Trung thực mà nói, dì Brightbill ạ, sự đa cảm vì bị tổn thương của dì giờ không được ưu tiên hàng đầu trong danh sách của cháu.”
“Robert Kemble, ta chưa bao giờ từng bị lăng mạ thế này…”
“… trong suốt đời ta.” Anh thở dài, đảo tròn mắt, bổ sung cho câu nói dang dở của bà.
“…trong suốt đời ta. Và ta không quan tâm anh có là Bá tước hay không. Ta sẽ khuyên cô bé đáng thương, vô cùng đáng thương đó đừng có mà cưới anh.” Kèm theo tiếng đằng hắng kịch liệt, bà Brightbill quay gót và trở lại hiệu may.
“Gà mái mẹ!”, Robert hét lên về phía cửa. “Tất cả các người! Không khác gì một đám gà mái mẹ!”
“Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài”, người đánh xe đang dựa vào một bên sườn xe ngựa nói, “nhưng tôi không nghĩ đây là lúc hay để trở thành gà trống đâu”.
Robert trừng ánh mắt lạnh tanh về phía người đàn ông. “MacDougal, nếu cậu không thạo đám ngựa đến chết tiệt…”
“Tôi biết, tôi biết, nếu không ngài đã quẳng tôi ra ngoài từ nhiều năm trước rồi.”
“Luôn có thể là ngày hôm nay đấy”, Robert gầm.
MacDougal cười với sự tự tin của người dần trở thành bạn hơn là người hầu với Robert. “Ngài có để ý cô ấy nói không yêu ngài nhanh như thế nào không?”
“Có”, Robert gầm gừ.
“Chỉ là muốn ngài biết thôi. Trong trường hợp ngài không để ý.”
Robert quay phắt đầu lại. “Cậu có để ý thấy mình quá hỗn hào với cương vị là người hầu không hả?”
“Đấy là lý do ngài giữ tôi lại mà, thưa ngài.”
Robert biết đó là sự thật, nhưng anh không có cảm giác muốn thừa nhận cho nên hướng sự chú ý trở lại với mặt tiền của cửa hàng. “Tất cả các người cứ lấy thân ra mà chắn đường đi”, anh vừa hét vừa vung nắm đấm lên trời. “Tôi sẽ không đi đâu hết!”
“Nó vừa nói cái gì thế?”, bà Brightbill hỏi, đang tự vỗ về những xúc cảm bị tổn thương của mình bằng tách trà thứ bảy.
“Anh ấy bảo sẽ không đi đâu hết”, Harriet đáp.
“Biết ngay mà”, Victoria lẩm bẩm.
“Làm ơn thêm trà!”, Bà Brightbill vừa nói vừa lắc lắc tách trà giờ đã rỗng không của mình. Katie nhanh chóng đi lấy thêm thứ đồ uống bốc khói nghi ngút. Một phu nhân lớn tuổi uống cạn tách của mình rồi đứng dậy, dùng bàn tay vuốt phẳng vạt váy. “Thứ lỗi cho tôi”, bà thông báo với toàn bộ căn phòng. Rồi khoan thai đi về phía phòng nghỉ.
“Madame nhà mình sẽ phải đi mua thêm bô mất thôi”, Katie lẩm bẩm.
Victoria ném cho cô gái ánh nhìn chê trách. Mấy tuần gần đây cô đang cố gắng chỉ bảo cô gái về thái độ cũng như lối cư xử. Tuy vậy, vì có dấu hiệu các dây thần kinh đang hỗn loạn nên cô đáp lại: “Không uống thêm trà nữa. Không thêm một giọt nào khác nữa nhé mọi người”.
Harriet ngước lên với biểu cảm nghiêm túc và đặt cạch chiếc tách của mình xuống.
“Thật điên rồ!”, Victoria tuyên bố, “Anh ta đang vây hãm chúng ta”.
“Thực ra thì”, Harriet nói, “anh ấy chỉ vây hãm một mình chị thôi. Em có thể đi bất cứ lúc nào, và chắc chắn anh ấy cũng chẳng chú ý đâu.”
“Ồ, anh ta sẽ chú ý đấy”, Victoria lầu bầu. “Anh ta chú ý đến tất cả mọi thứ. Tôi chưa bao giờ gặp một ai cứng đầu, tính toán đến thế…”
“Tôi chắc là đủ rồi đấy, cưng ạ”, Madame Lambert cắt ngang, e sợ cô phụ tá của mình có thể lăng mạ các khách hàng thân thuộc của bà. “Dù sao, ngài ấy cũng là anh họ của cô Brightbill đây.”
“Ôi, đừng có ngừng nói vì em”, Harriet phấn khởi nói, “Em thích chết đi được ấy chứ”.
“Harriet!”, Victoria đột ngột la lên.
“Vâng?”
“Harriet.”
“Em tin là chị vừa gọi rồi.”
Victoria nhìn cô chăm chú, tâm trí cô chạy ro ro với tốc độ tăng gấp ba lần. “Harriet, em có thể chính là câu trả lời cho những lời thỉnh cầu của chị.”
“Em khá nghi ngờ vụ em là câu trả lời cho những lời thỉnh cầu của bất cứ ai”, Harriet đáp. “Em luôn vướng vào mấy chuyện khó xử và nói năng không thèm suy nghĩ.”
Victoria mỉm cười và vỗ nhẹ bàn tay cô bé. “Chị thấy đáng yêu đấy chứ.”
“Thật vậy sao ạ? Thế mới dễ thương chứ. Em sẽ yêu kính chị như chị họ của em.”
Victoria ép bản thân không nghiến răng kèn kẹt. “Chị sẽ không trở thành chị họ của em đâu, Harriet.”
“Em thực sự mong thế mà. Một khi chị hiểu anh Robert thì anh ấy cũng không tệ lắm đâu.”
Victoria cố nhịn việc chỉ ra rằng cô thừa biết người đàn ông ấy thế nào rồi. “Harriet, em có thể giúp chị chuyện này không?”
“Em rất vui lòng ấy chứ.”
“Chị cần em đánh lạc hướng.”
“Ôi, quá đơn giản. Mẹ lúc nào cũng gọi em là đứa chuyên gây lạc hướng mà.”
“Em có phiền nếu phải chạy ra ngoài cửa hàng và khiến ngài ấy sao nhãng không? Để chị có thể lén qua cửa sau ấy?”
Harriet nhăn trán. “Nếu em làm thế anh họ em sẽ chẳng có cơ hội để tán tỉnh chị.”
Victoria nghĩ mình hẳn là một vị thánh vị tha nhất trên đời khi không reo lên “Chính xác!”. Thay vào đó cô nói bằng giọng dịu dàng hơn: “Harriet à, dù dưới bất cứ tình huống nào chị cũng sẽ không kết hôn với anh họ của em. Nhưng nếu chị không sớm chạy thoát khỏi cửa hàng này, tất cả chúng ta rất có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đêm mất. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Robert sẽ rời đi cả.”
Harriet trông có vẻ lưỡng lự.
Victoria quyết định tung con át chủ bài và thì thầm: “Mẹ em rất có thể sẽ cáu kỉnh đấy.”
Harriet trở nên xanh rớt. “Thôi được rồi.”
“Cho chị một lúc để chuẩn bị đã nhé.” Victoria vội vã thu vén đồ đạc.
“Em phải nói gì với anh ấy đây?”
“Bất cứ gì em muốn.”
Harriet cắn môi. “Em không chắc đây là một kế hoạch khôn ngoan đâu.”
Victoria thoáng ngưng lại. “Harriet, xin em.”
Với tiếng thở dài ầm ĩ và một cái nhún vai kịch liệt, cô gái trẻ đẩy cửa và bước ra ngoài.
“Tuyệt, tuyệt, tuyệt”, Victoria thì thầm, rồi vụt chạy vào căn phòng phía sau. Cô buộc áo choàng thật chặt quanh người và lách người qua cửa hậu.
Tự do! Victoria cảm giác gần như choáng váng.
Cô nhận ra bản thân mình đang tận hưởng có chút thái quá khi có điều gì đó thỏa mãn kinh khủng vì đánh lừa được Robert. Cuối cùng cô cũng sẽ phải đối mặt với những cảm xúc của mình, và vật lộn với sự thật rằng người đàn ông hai lần làm tan vỡ trái tim cô đã quay trở lại, nhưng lúc này đánh bại anh trong chính trò chơi của anh là đủ rồi.
“Ha!” Cô nhe răng cười với bức tường gạch của tòa nhà kế bên như một đứa ngốc. Tất cả những gì cô phải làm là xuôi theo phần còn lại của con ngõ, rẽ trái, và cô sẽ thoát khỏi nanh vuốt của anh. Ít nhất cũng trong ngày hôm nay.
Victoria chạy gấp xuống những bậc thang của cửa hàng. Nhưng khi đôi chân cô chạm đến mặt đá cuội của con ngõ, cô cảm giác được sự hiện diện của ai đó.
Robert! Chắc chắn là anh.
Nhưng khi quay lại nhìn, không phải là Robert mà là một tên đàn ông tóc đen to lớn với một chiếc sẹo khiếp đảm chạy dọc trên má.
Rồi gã vươn tay về phía cô.
“Im nào, cô gái”, tên côn đồ nói, “Tôi không làm đau cô đâu”.
Victoria không thấy có lý do gì để tin gã, cô tung một cú đạp như chớp vào cẳng chân gã trước khi bỏ chạy hết tốc lực đến cuối ngõ, nơi cô cầu mong mình có thể biến mất vào đám đông ở Luân Đôn.
Nhưng gã quá nhanh, hoặc có lẽ cô chỉ không biết cách đạp sao cho đủ mạnh, bởi gã đã vòng tay tóm được eo cô và lôi cô lên cho đến khi đôi chân cô không còn chạm đất. Cô quẫy đạp, la hét, mắng mỏ vì cô sẽ không để tên côn đồ này mang được cô đi mà không phải chịu một chút đau đớn nào dọc đường cả.
Cô cố gắng đập một cú ra trò vào một bên đầu gã, gã phải thả cô xuống và buột một tiếng chửi thề tục tĩu. Victoria lồm cồm bò dậy, nhưng cô chỉ đi xa được vài thước cho tới khi cảm giác bàn tay của kẻ tấn công túm lấy áo choàng của cô.
Và rồi cô nghe thấy những từ kinh hãi nhất.
“Thưa ngài!”, kẻ côn đồ rống to.
Thưa ngài? Trái tim Victoria trũng xuống. Cô phải đoán ra từ đầu mới phải.
Người đàn ông to lớn lại hét lên. “Nếu ngài không tự mình ngoặt vào trong góc, tôi sẽ bỏ việc trước khi ngài có thể sa thải tôi!”
Victoria cúi xuống, nhắm chặt mắt để không phải nhìn nụ cười thỏa mãn của Robert khi anh rẽ vào.