Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 21: Đại nhân quỷ phu, đây là đồng hô báo thức


Bạn đang đọc Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng – Chương 21: Đại nhân quỷ phu, đây là đồng hô báo thức

Tôi nhìn thấy Tiết Xán ngồi ở một bên chiếc giường với sắc mặt tái mét, người mặc áo bào đen cao quý vô cùng, nhưng hành vi mà hắn đang lặp đi lặp lại vô cùng không phù hợp với cái khí chất lạnh lùng cao ngạo đó.

Hắn cầm đồng hồ báo thức của tôi trong tay, gắng sức đập qua đập lại liên tục.

Hắn trái xoa, phải đập, thậm chí còn sử dụng cả quỷ thuật và huyền thuật, dường như muốn làm cho cái đồng hồ báo thức này im lặng.

Nhưng cái đồng hồ báo thức không chịu nể mặt hắn, vẫn tưng bừng reo mừng trong tay hắn.

Cuối cùng, Tiết Xán cũng nổi giận, ném cái đồng hồ báo thức lên bàn, không thèm để ý tới nó nữa.

Hắn vừa quay đầu lại liền thấy tôi ngồi ở trên giường, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

Thoáng một cái, phòng ký túc lại lặng ngắt như tờ.

Tôi nhìn thấy sắc mặt Tiết Xán tái xanh.

Mà tôi chỉ có thể quay mặt đi, cố gắng kiềm chế gương mặt mình và liên tục lẩm bẩm trong lòng…

An Tố, mày không được cười, trăm ngàn lần không thể cười được..

Sau trò khôi hài của đồng hồ báo thức, mối quan hệ vốn đang căng thẳng giữa tôi và Tiết Xán thoáng cái đã dịu đi rất nhiều.

Tôi cũng không còn vướng mắc nữa…


Cho dù Tiết Xán có coi tôi là vợ hắn hay không, những chuyện này cũng không liên quan gì tới tôi cả.

Tiết Phong nói không sai, điều duy nhất tôi có thể làm chính là bảo vệ thật tốt bản thân mình, chờ một ngày nào đó tên hồn ma này chán ghét tôi thì sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân ma quỷ này với tôi.

Tôi chuẩn bị xong mọi thứ, đang chuẩn bị ra ngoài thì Tiết Xán đột ngột bay tới.

“Nàng đi đâu vậy?” “Tôi muốn tới trại trẻ mồ côi ngày trước tôi từng ở” Tôi mang giày và bước ra ngoài.

Nhưng vừa đi tới cửa, tôi liên phát hiện Tiết Xán cũng đi theo.

Tôi không khỏi cau mày.

“Anh cũng muốn đi?” Tôi thử thăm dò hắn.

“Không được sao?” Tiết Xán nhíu mày.

“Không phải không được” Tôi chuẩn bị sẵn tinh thân cho Tiết Xán: “Nhưng tôi tuyên bố trước, trại trẻ mồ côi này cực kỳ xa, đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng như anh đừng chê phiền phức đấy” Tiết Xán khinh khỉnh liếc nhìn tôi một cái.

“Bản công tử lúc còn sống tu luyện huyền thuật có khổ sở gì chưa trải qua?” Tôi rất muốn cười nhạo nói hai thứ này là hai chuyện khác nhau, nhưng nhìn vẻ tràn đầy tự tin của Tiết Xán, tôi cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể dẫn hắn cùng lên đường.

Nhưng, sự thật chứng minh, tôi mới là người đúng.

Khi tôi dân Tiết Xán chui vào xe điện ngâm ồn ào, sắc mặt hắn đã sa sâm đến độ có thể nhỏ ra giọt mực tàu rồi.


Chờ tới lúc chiếc xe buýt công cộng bị hỏng càng lắc lư mạnh hơn thì tôi có thể thấy hắn ta sắp toi đời luôn.

“An Tố, vì sao nàng không tìm cái xe nào nhỏ một chút?” Hắn xanh mặt hỏi tôi.

“Tôi không có tiền” Tôi hết sức thành thật trả lời.

“Ta sẽ bảo người nhà họ Tiết cho nàng!” “Tôi không cần” Tôi cau mày lại: “Anh là một hồn ma cơ mà, đâu có cảm giác gì, tại sao phải kén chọn thế?” Đôi mắt Tiết Xán lập tức trợn lên như con ếch.

“Bản công tử cảm thấy khó chịu khi phải ở cùng một chỗ với đám người không sạch sẽ này!” Tôi lén lườm hắn một cái, không thèm nói nữa.

Vất vả lắm mới xuống được xe, Tiết Xán cuối cùng đã được giải thoát.

Chúng tôi đi bộ tới trại trẻ mồ côi, vừa mới tới trước cánh cổng lớn, tôi đã nhìn thấy viện trưởng Ngô đang tưới hoa trong sân.

Viện trưởng Ngô năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, dáng vẻ rất hiền hòa. Ngày trước khi tôi còn ở trại mồ côi, chính bà ấy một tay nuôi tôi khôn lớn.

“Viện trưởng Ngôi!” Tôi gọi một tiếng.

Viện trưởng Ngô ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, ánh mắt bà bỗng chốc cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Tiểu Tố, con đã tới rồi à” Viện trưởng Ngô đang muốn tới đón tôi đi vào, thì đột nhiên một cô giáo bất ngờ hốt hoảng chạy tới.


“Viện trưởng, lại thêm một..” Biểu cảm của cô giáo đó như sắp khóc tới nơi.

Sắc mặt viện trưởng Ngô cũng trở nên khó coi, bà vội vàng nói lời xin lỗi với tôi rồi đi theo cô giáo kia.

“Trại trẻ mồ côi này có gì đó quái lạ” Tôi đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra thì Tiết Xán đột ngột mở miệng.

“Cái gì quái lạ?” Tôi vội vàng hỏi.

Tiết Xán không đáp lại.

Một lát sau, viện trưởng Ngô đã trở lại, sắc mặt bà ấy không được tốt lắm, áy náy nói với tôi: “Tiểu Tố, ngại quá, gần đây trong trại xảy ra mấy chuyện lạ lùng, hôm nay e là không có cách nào giữ con ở lại ăn cơm được.

“Viện trưởng Ngô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người mau nói thử xem, chưa biết chừng con có thể giúp một tay” “Không phải là ta không muốn nói cho con biết… chỉ là chuyện này..” Vẻ mặt viện trưởng Ngô khó xử: “Thật sự quá quỷ quái…

con không cần phải lo lắng về nó đâu..

Tôi thâm nghĩ trại trẻ mồ côi quả thực có vấn đề, vội vàng nói: “Không sao đâu, viện trưởng Ngô cứ nói đi, thêm người nghĩ cách cũng tốt hơn” Thấy tôi kiên trì như thế, viện trưởng Ngô cuối cùng cùng mở miệng nói khẽ.

“Sự việc bắt đầu xảy ra từ tháng trước. Cuối tháng trước, một đứa bé trong trại trẻ mồ côi đột ngột mất tích, mọi người đã tìm khắp nơi xung quanh, đều không thể tìm được nó. Ban đầu ta chỉ nghĩ là đứa bé đó lẻn ra ngoài đi chơi bị lạc mất, sau khi báo cảnh sát liền gạt chuyện này qua, cũng không ngờ rằng..

Sắc mặt viện trưởng Ngô hơi tái.

“Không ngờ rằng đây chỉ mới là sự khởi đầu. Ba ngày sau, lại có hai đứa trẻ mất tích. Nhưng vẫn chưa kết thúc, trong tháng này lại có thêm ba đứa trẻ mất tích…

Chúng đều biến mất lúc nửa đêm, hoàn toàn không tìm thấy tung tích.. ” “Có phải là buôn lậu trẻ em không?” Tôi thử đoán.


Bọn buôn người thích nhất là ra tay với trại trẻ mồ côi, bởi vì những đứa bé ở đây đều không nơi nương tựa. Khi tôi còn ở đây, trại trẻ mồ côi cũng từng bị bọn buôn người theo dõi, cũng đã có mấy đứa trẻ bị bắt cóc.

“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, cho nên đã thuê hai bảo vệ tới canh giữ gian phòng của bọn trẻ, nhưng không ngờ…” Cả người viện trưởng Ngô run lên: “Tối hôm đó ta đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, ta chạy ra liền thấy hai người bảo vệ chạy như điên trong hành lang, còn không ngừng gào to…” “Bọn họ gào cái gì?” “Bọn họ nói yêu quái gì đó, yêu quái ăn thịt người… Ta chạy vào phòng mấy đứa trẻ liên phát hiện thêm hai đứa trẻ mất tích… Hôm nay lại một đứa nữa không thấy đâu, ngay giữa ban ngày ban mặt…” Nói tới đây, viện trưởng Ngô khổ sở che mặt.

“Sau đó người có tới hỏi hai bảo vệ kia không?” Tôi võ lưng của bà.

“Có, nhưng hai người bọn họ đều phát điên rồi, chẳng hỏi được điều gì.. ” Sau khi nghe viện trưởng Ngô kể lại, tôi đã hiểu được đại khái…

E là trại trẻ mồ côi này đã gặp phải thứ gì bẩn thỉu rồi.

Tôi vừa ra đời đã bị ném vào trại trẻ mồ côi, sống ở đây tới tận mười tuổi mới được người nhà họ An nhận nuôi.

Với tôi mà nói, trại trẻ mồ côi này còn giống nhà của tôi hơn nhà họ An, viện trưởng Ngô cũng giống mẹ tôi hơn mẹ nuôi. Nay nó gặp phải chuyện như thế này, làm sao tôi có thể bỏ mặc được.

“Viện trưởng Ngô, nếu như người tin tưởng con, xin hãy giao việc này cho con.” Sau khi do dự một lát, tôi nói.

Viện trưởng Ngô nhìn tôi kinh ngạc.

“Tiểu Tố, ta biết con muốn giúp đỡ san sẻ cùng ta, nhưng việc này không bình thường, chuyện này… Đây nhất định là tà ma, mà con chỉ là một cô bé.. ” “Không sao cả, viện trưởng Ngô, con sẽ trừ tà” Thấy biểu cảm khiếp sợ của viện trưởng Ngô, tôi chỉ có thể nói dối: “Con đã gặp được một người thầy, hắn rất lợi hại, đã dạy › con rất nhiều pháp thuật xua đuổi ma quỷ..” Từ trước tới nay tôi luôn là một đứa trẻ thành thật, bởi vậy mà viện trưởng Ngô hoàn toàn không nghi ngờ những lời tôi nói.

Bà ấy lập tức tỏ ra mừng rỡ.

“Tiểu Tố, con thật sự sẽ trừ quỷ sao?” “Đương nhiên là thật rồi, viện trưởng Ngô người cứ làm việc của người đi, con sẽ đi xem xét xung quanh.” Sau khi khuyên viện trưởng Ngô rời đi, trong sân chỉ còn lại tôi và Tiết Xán.

Thân hình cao lớn của Tiết Xán uể oải dựa vào bức tường hoa, gương mặt đẹp đẽ của hắn còn bắt mắt hơn cả khu vườn ngập tràn sắc hoa này.

Hăn nhìn tôi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy sự châm chọc: “An Tố, sao ta lại không biết nàng có thể trừ quỷ nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.