Đọc truyện Hẹn Hò Với Chồng Cũ – Chương 25: Cù vân tâm
Kỷ Hiểu Ngạn rốt cục cũng kịp kỳ hạn của hệ thống, thời gian khai trương Thế giới Cổ Tích vừa tròn ngày 15 tháng 7 hôm đó.
Trước ngày khai trương vài ngày, Kỷ Hiểu Ngạn đã đi thuê nhiều người tuyên truyền cho việc khai trương —— dù là trên mạng ảo, hay là trong đời thực, công tác tuyên truyền đều cần rất nhiều nỗ lực.
Làm ông chủ, Kỷ Hiểu Ngạn mấy ngày nay đều tới Thế giới Cổ Tích từ sớm, đi cùng còn có cả cậu con zai nhà mình cùng robot chăm sóc.
Do thiếu nhân lực nên Kỷ Hiểu Ngạn phải bận rộn một lúc lâu, mãi đến lúc 9 giờ mới bắt đầu lễ khai trương hôm nay.
Đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói lễ khai trương hôm nay rất đơn giản, cũng bởi Kỷ Hiểu Ngạn là người ít quen biết, phạm vi lại hẹp, nên khách đồng ý lời mời đến dự cũng chỉ có vài mống ít ỏi — ngoài ba nhà thiết kế khu vui chơi cổ tích ra, chỉ có cái người bán hàng mà khi mua phòng đã nhắc nhở Kỷ Hiểu Ngạn, Miru Coton, và Cù Vân Tịch.
Kỷ Hiểu Ngạn ra ngoài thì ngoài ý muốn thấy Cù Vân Tịch đưa tới một lẵng hoa lớn cao tới một thước hai đến làm quà từ sáng sớm, ở thế kỷ 43 thì đây quả thật là một con số lớn. Khiến cho người ta không thể không cảm thán một câu: Thiệt lắm tiền!!
Lễ khai trương hôm nay cũng không có bao nhiêu người đến xem, Kỷ Hiểu Ngạn đoán chắc nguyên nhân là do học sinh đều còn đang ở trường học.
Nhưng vẫn có cả trăm người đi qua cổng liền ngửa đầu nhìn ngắm, cũng thường thường phát ra một hai tiếng cảm thán, khiến cho trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy rất hưởng thụ.
Tuy rằng lễ khai trương trong tương lai đã lược bỏ đi rất nhiều chi tiết, nhưng việc cắt băng khánh thành vẫn là việc ắt không thể thiếu được.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Kỷ Hiểu Ngạn ôm Tiểu Phong bước ra từ cửa lớn, mỉm cười, tay còn hơi run rẩy. Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, trong đầu vẫn không ngừng kêu gào, đừng nhìn tui nữa mà, tui khẩn trương đến chết rồi, mấy người nhìn chỗ khác đi hộ cái! Nội tâm yếu đuối của Kỷ Hiểu Ngạn không ngừng gào thét, nhưng đáng tiếc chính là, trời cao không hề nghe thấy lời khẩn cầu của hắn, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn phải tiếp tục làm nốt công việc của mình trước mặt mọi người như trước.
Đây là lần đầu tiên trở thành tiêu điểm của mọi người suốt mấy đời a, Kỷ Hiểu Ngạn tuy rằng rất khẩn trương nhưng cũng có chút chút hưng phấn, ừm, cố gắng nhiều ngày như thế rốt cục cũng được hồi báo, thì ra mình không phải làm gì cũng sai, ít nhất thì đại đa số thiết kế trong thế giới cổ tích đều là xuất phát từ thiết kế của Kỷ Hiểu Ngạn. Thấy trong ánh mắt của mọi người lộ ra sự tán thưởng đối với thế giới cổ tích khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn từ từ bình tĩnh lại.
“Tôi rất biết ơn các bạn đã bớt chút thời gian đến dự lễ khai trương của Thế giới cổ tích” Kỷ Hiểu Ngạn đứng trước micro mỉm cười nói ra cái câu mà hắn vẫn tưởng rằng mình sẽ nói lắp bắp, cuối cùng, khi đứng trước micro rồi lại cảm thấy thoải mái tự tại. Cảm giác khẩn trương trong lòng tan thành mây khói.
Kỷ Hiểu Ngạn, cố lên! Tự cổ vũ cho mình một câu xong, Kỷ Hiểu Ngạn lại nói tiếp: “Thế giới Cổ tích là khu trò chơi tôi xây dựng ý tưởng vì con trai, chủ yếu là muốn cung cấp cho nó một hoàn cảnh trưởng thành thật tự do và hồn nhiên, mà tôi tin tưởng đó cũng là nguyện vọng của các bậc phụ huynh, tôi lại có đủ điều kiện để làm chuyện này, cho nên tôi làm.” Kỷ Hiểu Ngạn không nói ra nội dung mà mình đã tự viết và học thuộc lòng chiều tối hôm qua, mà là nói ra cảm tưởng của bản thân mình trong thời khắc này, không hề khoa trương và cũng không hề có những từ ngữ chau chuốt hoa lệ động lòng.
Lúc đầu nghĩ là nói thế này thì người khác sẽ có phản ứng, nhưng nhìn thấy người phía duới đều không có động tĩnh. Trên mặt Kỷ Hiểu Ngạn hiện ra chút lúng túng. Cho tui chút động tĩnh đi a, thân, không động tĩnh, thì cho tui chút tạp âm cũng được mà!!! Thật sự chưa từng thấy lễ khai trương nào yên ắng như lễ khai trường này.
“Hôm nay, là ngày khai trương của Thế giới Cổ tích, mong các bạn có thể mua được một chút ngọt ngào và vui vẻ nhé.” Phản ứng coi, thật sự, thật sự là chưa từng thấy lễ khai trương nào yên ắng như lễ khai trường này, aiii! Kỷ Hiểu Ngạn cô đơn đứng trên bục nhéo nhéo cái mông Tiểu Phong một phen, tiếp tục há mồm nói với phía dưới, trong lòng còn đang suy nghĩ, bên dưới nếu còn không có động tĩnh gì, tui sẽ bắt mấy người quỳ luôn.
Ngay lúc Kỷ Hiểu Ngạn còn muốn nói tiếp, đám đông đã yên lặng hồi lâu vại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mấy người già đều dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, mà trong mắt một ít người trẻ tuổi thì không có bất cứ sự xúc động nào, hiển nhiên là thấy người ta vỗ tay nên mới vỗ tay theo.
Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn cũng không quan tâm, đối với nhưng người chưa làm cha mẹ mà nói, khả năng khiến bọn họ cảm động lây là rất ít, cho dù ấn tượng sâu sắc, thì nhiều nhất cũng chỉ biết nói ai có tài ăn nói thì thiệt là tốt mà thôi, nhưng thấy trong mắt bọn có sự nóng lòng muốn thử nghiệm Thế giới Cổ tích khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn cảm thán một câu: Thật sự vẫn là một đứa nhỏ to xác, nhưng trong lòng cũng rất vui vì thấy người ta yêu thích thế giới Cổ tích. Tự nhiên, cũng không cần nhiều lời vô nghĩa nữa.
“Lễ khai trương hôm nay, chúng tôi miễn phí toàn bộ, hoan nghênh mọi người tới chơi” nói rồi, Kỷ hiểu Ngạn cầm cây kéo đã được chuẩn bị hoàn hảo bên cạnh, đi lên cắt đứt tấm vải đỏ ngăn giữa cửa, hoan nghênh những vị khách đầu tiên đến với Thế giới cổ tích.
Người máy thông minh của Thế giới cổ tích mỉm cười ngọt ngào, làm việc nghiêm cẩn cẩn thận tiếp đãi những vị khách mới đến, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn họ. Thế kỷ 43 hiện nay, tuy rằng còn có buôn bán bánh kẹo cùng bánh ngọt, nhưng những cửa hàng chủng loại như vầy có rất ít. Sản phẩm trong cửa hàng Kỷ Hiểu Ngạn cũng không nhiều lắm, nhưng đều rất tinh xảo. Rất nhiều sản phẩm chưa từng thấy qua ở chỗ khác, là hàng độc của nơi này.
Nhìn người máy tiếp đón không tồi, Kỷ Hiểu Ngạn trộm làm biếng một chút.
Kỷ Hiểu Ngạn tránh ở một bên nhàn nhã bón cho Tiểu Phong ăn một khối bơ nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mọi người hứng thú kinh khủng ăn bánh và kẹo ngọt trước mắt. Kỷ Hiểu Ngạn vui vẻ cười tươi. May mắn chính là mình biết làm một vài loại bánh ngọt và kẹo đơn giản, trước kia cứ tối là lại bị mẹ ép học làm bánh ngọt a! Cảm ơn mẹ lười của con nhoa.
“Oa, ba ba, người xấu” Kỷ Hiểu Ngạn đang suy nghĩ mọi chuyện, nên lỡ tay trét nhầm bánh ngọt đang muốn bón cho con lên mặt con, Tiểu Phong vốn đang lã chã trực khóc mong mỏi ba ba bón cho mình thêm miếng nữa, cuối cùng đợi đã lâu mà vẫn chẳng thấy đâu, nó nổi giận, người xấu, Tiểu Phong muốn ăn ngon ngon. Cứ thế là hai chữ người xấu mà Tiểu Phong mới học được liền lấy luôn làm từ để hình dung cho “hình tượng” ba ba ngốc của mình.
Hửm? Kỷ Hiểu Ngạn phụ hồi tinh thần nhìn vẻ mặt dính kem của con mình, nở nụ cười nói. “Ha ha, con thật đáng yêu, mèo mướp nhỏ Tiểu Phong.” Vẻ mặt bị dính bơ của con thật đúng với hình tượng mèo mướp nhỏ. Qủa nhiên là con tui, thế nào cũng xinh đẹp, Kỷ Hiểu Ngạn tự kỷ nghĩ.
“Hiểu Ngạn, khai trương đại cát” Cù Vân Tịch đi qua đúng lúc Kỷ Hiểu Ngạn đang lau mặt giúp con, yên lặng nói chúc mừng. Cù Vân Tịch vốn không tính toán dời đi liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn đi theo phía sau mình một cái, trong lòng yên lặng thở dài. Em chỉ có thể giúp tới đây thôi, anh hai!
Nhìn Cù Vân Tịch trước mắt, Kỷ Hiểu Ngạn không thể tán thưởng một câu “Thiệt đẹp”, một thân áo liền váy màu trắng, đẹp một cách tự nhiên, hơn nữa còn có gương mặt tinh xảo, khí chất cao quý, nhưng ai ngờ một cô gái xinh đẹp như vầy lại là một người mặt than, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi tiếc nuối nghĩ.
Cù Vân Tịch không biết trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn đang nghĩ cái gì, nhưng với tính cách như vậy của cô thì cho dù có biết cũng không thèm để ý đến đâu, nhìn anh của mình vẫn còn đang mỉm cười đứng sau, dù không vui lòng nhưng vẫn phải mở miệng với Kỷ Hiểu Ngạn.
“Hiểu Ngạn, đây là anh tôi, mới nhập ngũ, trở về nghỉ ngơi, hy vọng mấy ngày này anh có thể chơi cùng ảnh một chút.” Em chỉ có thể giúp anh đến đây, chuyện khác anh tự đi mà lo liệu đi! Cù Vân Tịch không có tình anh em xoay người rời đi, vung tay áo mang theo một mảng mây trắng, để lại một người sống to lớn.
Kỷ Hiểu Ngạn còn đang suy nghĩ nói xem cô có ý gì? Cù Vân Tịch đã đi mất bóng.
“Chào cậu, tôi là anh của Vân Tịch, Vân Tâm?” Cù Vân Tâm tham lam nhìn cái người mình mong nhớ ngày đêm trước mắt. Đã nhiều năm không gặp, con người ấy đã trưởng thành, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú không có bất cứ chỗ nào tương tự với gương mặt bánh bao trắng trắng nộn nộn khi còn bé. Nhưng, ánh mắt vẫn giống hệt như ánh mắt trong dĩ vàng mà mình vẫn chôn sâu trong kí ức, tinh thuần và trong suốt.
Muốn khiến nó nhiễm sắc thái yêu thương say đắm, muốn nó vì mình mà nhiễm sắc thái tràn trề dục vọng. Dưới giọng nói dịu dàng của Cù Vân Tâm còn ẩn chứa cả dục vọng mãnh liệt không ai hay.
“Vâng, chào anh, tôi là Kỷ Hiểu Ngạn, là bạn mới quen gần đây của Vân Tịch.” Kỷ Hiểu Ngạn vươn tay ra, duỗi ra rồi, chờ nửa ngày vẫn không có gì đáp lại, mới nhớ bây giờ người ta không có lễ bắt tay. Đúng là ngốc, ấn tượng lần đầu gặp mặt bị hủy sạch rồi, người ta chắc chắn đang nghĩ mình là một tên kỳ quái a?? A, a, Kỷ Hiểu Ngạn xấu hổ định buông cánh tay phải đang vươn ra xuống.
Đúng lúc này Cù Vân Tâm ngoài dự đoán của mọi người lại cầm chặt lấy tay Kỷ Hiểu Ngạn. Kỷ Hiểu Ngạn bị anh ta nắm chặt thì sửng sốt một lát, nhìn vẻ mặt lý giải bao dung của người trước mặt, liền nở nụ cười. Thật đúng là một người dịu dàng a, sao tính cách của hai anh em lại kém nhau nhiều đến thế chứ, quả nhiên là cha mẹ sinh con trời sinh tính tình, đều khác nhau sao?
Đối đãi dịu dàng lịch sự khiến Kỷ Hiểu Ngạn không hề cảm thấy xa lạ, không được tự nhiên, đối với Cù Vân Tâm nhiệt tình hẳn lên.
“Anh nhập ngũ nên tới phố đặc biệt nghỉ ngơi sao? Nói vậy, anh tìm đúng chỗ tốt rồi, thế giới cổ tích này tuyệt đối là nơi nghỉ ngơi tốt đẹp, ha ha.” Không phải sao? Cái chỗ này của mình tuyệt đối là nơi độc nhất trong thế giới này, bầu không khí cổ tích màu hồng thoải mái nhất định rất thích hợp với người trở về từ trong công tác cường độ cao, đặc biệt là chiến trường máu me nguy hiểm.
Không thể không nói Kỷ Hiểu Ngạn đã nghĩ đúng, Cù Vân Tâm mặt ngoài ôn văn nho nhã, thực chất nội tâm rất thích máu, nhưng lại che dấu rất tốt nên nguời khác không nhìn ra được, nhưng ở đây anh ta buông xuống rất nhiều, đặc biệt là những nơi có Kỷ Hiểu Ngạn. Thật tốt, cuối cùng cũng gặp lại em, Tiểu Ngạn, anh sẽ không để em rời xa anh thêm một lần nữa đâu.
Cù Vân Tâm nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, sự xâm lược trong ánh mắt bị động tác cúi đầu che dấu, nhưng sự chiếm dục mãnh liệt vẫn không thể che dấu hết được.
Sự chiếm dục mãnh liệt đến độ khiến cho kẻ trì độn như Kỷ Hiểu Ngạn cũng có cảm giác không bình thường, nhưng cái tên ngốc bẩm sinh nào đó lại tưởng đó là đạo lễ bắt tay, vội vàng kêu người máy Tiểu Lục đưa một phần bánh ngọt khác ra mời Cù Vân Tâm đồng thời cũng ngồi xuống nhấm nháp, hảo cảm trong lòng đối với cái người xưng là anh hai của Tịch Vân này lại càng sâu, một chút cũng không phát hiện ra bên dưới nụ cười của người ta lại chính là “Lòng lang dạ thú”.
Càng nói chuyện với Cù Vân Tâm, Kỷ Hiểu Ngạn lại càng vui vẻ, khi phát hiện ra hai người có rất nhiều sở thích tương đồng, mỗi khi biết thêm một cái lại có cảm giác hận sao gặp mặt quá muộn, sao lại không thể quen Vân Tâm sớm hơn một chút a, thế thì thời gian trò chuyện sẽ rất dài a, Kỷ Hiểu Ngạn không biết nên cảm thán vài câu như vậy trong lòng.
Ngay trong khi Kỷ Hiểu Ngạn đang trò chuyện vui vẻ với Cù Vân Tâm, chỉ hận gặp nhau quá muộn, thì Bạch Ánh đang ở trong một góc nhỏ không hề nổi bật trong thế giới Cổ tích, nằm trên mặt cỏ, dùng tay che mắt, nở nụ cười tự giễu.
====================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngủ ngon, các bạn thân yêu!