Đọc truyện Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở – Chương 53: Trăng sáng ngàn dặm gửi tương tư (2)
Dịch: CP88
Người bên kia dứt lời, Ôn Dĩ Ninh nhất thời rơi vào trầm mặc, sau mấy phút suy nghĩ cuối cùng quả quyết từ chối: “Xin lỗi, vé tàu của tôi là vào chiều nay, địa điểm cô hẹn tôi không thể đến kịp.”
Từ Thượng Hải Nam, một giờ rưỡi khởi hành, chỉ còn khoảng một tiếng nữa.
Chỉ là sau đó không ngờ An Lam lại chủ động thay đổi địa điểm gặp mặt, ngay trong một quán cà phê gần ga tàu.
Lúc Ôn Dĩ Ninh đến nơi, người đã chờ sẵn.
Quán cà phê này có hai tầng, tầng một tuy nhiều người nhưng tầng hai lại trống trơn. An Lam ngồi trên một chiếc ghế dài ở góc trong cùng, trên đầu đội mũ lưỡi trai, áo khoác đen rộng thùng thình kéo khóa lên cao, chỉ chừa ra một cái cổ trắng nõn. Vành mũ ép xuống rất thấp, ngày hôm nay An Lam cũng chỉ phủ một lớp trang điểm đơn giản, son môi nhàn nhạt. Đường nét khuôn mặt của cô ta quá tinh xảo, là báu vật của nhân gian, đặt nơi nào cũng là viên minh châu sáng lấp lánh.
Có lẽ toàn bộ tầng hai đều đã được cô ta bao trọn, trước khi Ôn Dĩ Ninh đi vào đã nhìn thấy chiếc Porsche 911 đỏ chói mắt. Gây chú ý như vậy, liếc mắt một cái liền đoán được chính là xe của An Lam. Cầu thang đi lên cũng có mấy người đàn ông cường tráng mặc thường phục đứng trông chừng, thế nhưng dù là như vậy thì để cho An Lam bước vào nơi đầu đường phố xá sầm uất này vẫn là chuyện vô cùng mạo hiểm.
Thật không ngờ sẽ có một ngày Ôn Dĩ Ninh cô lại có thể khiến cho đại minh tinh có địa vị cao lên đến trời này phải nhân nhượng phối hợp với một nhân vật nhỏ bé không đáng để mắt, hạ mình tìm đến tận đây, Ôn Dĩ Ninh nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn cười.
“Đến rồi.” An Lam vừa rồi đã nhìn thấy cô đi lên cầu thang, khẽ hất cằm, “Ngồi đi, muốn uống gì?”
Trước mặt cô ta thứ gì cũng không có, Ôn Dĩ Ninh nói: “Không cần, tôi cũng không có thời gian.”
Hai người ngồi đối diện nhau, Ôn Dĩ Ninh không chút rụt rè sợ hãi đón lấy ánh mắt của cô ta.
Mà ánh mắt của An Lam cũng không chút nào che giấu dừng trên mặt cô dò xét đánh giá, ánh mắt này rất có tính áp bức, tựa như muốn ngay từ khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên dọa cho cô phải lùi bước. Một lát sau cô ta mới lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô.”
Ôn Dĩ Ninh thản nhiên tiếp lời cô ta, “Cho nên?”
An Lam mím môi, “Chúng ta nói chuyện Đường Kỳ Sâm.”
Ôn Dĩ Ninh cũng đã chuẩn bị trước rồi mới đến, không có chút nào ngoài ý muốn, chỉ là buồn cười không hiểu cô ta lấy đâu ra động lực coi đây như là chuyện đương nhiên, mang theo cái bộ dạng khởi binh vấn tội đó ngồi đây. Cô không cho cô ta toại nguyện, hỏi ngược lại: “Không phải chúng ta nên nói đến chuyện trên mạng kia trước sao? Nói một chút những quấy nhiễu và thương tổn cô đã gây ra cho tôi?”
An Lam không ngờ cô lại thẳng thắn và không chút sợ hãi nào như vậy, lấy phong thái cường giả của cô ta chèn ép mà chẳng thể mảy may khiến cô luống cuống. An Lam dần mất bình tĩnh, không cam lòng và phẫn uất trong lòng lập tức trào lên thành ngọn sóng hung dữ, cả giận nói: “Chẳng lẽ nói sai sao? Tôi và Đường Kỳ Sâm quen nhau bao nhiêu năm, cô và anh ấy mới được bao nhiêu lâu? Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, biết gốc biết rễ của nhau, thứ tình cảm này không phải một người ngoài như cô có thể hiểu được!”
Ôn Dĩ Ninh nhàn nhạt liếc cô ta một cái, “Ai mà không có bạn bè chứ? Anh ấy có nhiều bạn như vậy, vì sao tôi phải biết mình cô?”
An Lam nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ngơ ngác, bất đắc dĩ và bi thương chợt hiện lên trong đó. Cô ta từ ban đầu đã có điểm xuất phát trên vô số người, hơn hai mươi tuổi tiền đồ như gấm, người người vây quanh, sự nghiệp và cuộc sống người người mơ ước chỉ cần muốn là sẽ có được dễ dàng như một cái nhấc tay. Chỉ có riêng Đường Kỳ Sâm, là ánh trăng trong nước cô ta chỉ có thể nhìn chứ vĩnh viễn không thể chạm tới.
Người phụ nữ trước mắt này, cùng lắm thì có thể coi như xinh đẹp đáng yêu, cũng không hẳn là khuynh quốc khuynh thành.
Vì sao chứ? Dựa vào cái gì?
Bản chất kiêu căng khiến cô ta không phục, không hiểu, cũng không cam lòng.
Ôn Dĩ Ninh nhìn bề ngoài có vẻ dịu dàng hiền hòa, nhưng trên người cô có một loại kiên cường kỳ lạ, không sợ hãi bất kỳ khác biệt và đe dọa nào. Không tự ti cũng không kiêu ngạo, loại phẩm chất này đặt trên người cô đúng là có thêm mấy phần ý vị. Cô đồng ý đến đây, nhưng không có nghĩa sẽ dễ dàng đi theo tiết tấu của đối phương.
An Lam thầm nghĩ, đột nhiên cười miệt thị, “Ôn tiểu thư quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, không hổ là học trò yêu quý của Trần Táp.”
Ôn Dĩ Ninh ngước mắt, sao bỗng dưng muốn kéo theo Trần Táp vào đây?
“Trần Táp đúng là cái gì cũng chịu dạy cho cô, tận lực truyền thụ nha.” Đôi mắt của An Lam giống như một nét vẽ làm nổi bật toàn bộ ngũ quan của cô ta, lúc cười lên bầu không khí xung quanh cũng sinh ra mấy phần diễm lệ. Cô ta nói: “Năm đó Trần Táp cũng từ một thành thị nhỏ đến đây, sự nghiệp của cô ta có thể lên nhanh như vậy còn không phải vì bám lấy cây đại thụ là Tiêu tổng của Đông Hoàng giải trí sao? Thái Tử gia vung tiền như rác, giúp cô ta lót đường bắc cầu, Trần Táp mới có thể một đường thuận buồm xuôi gió đến được vị trí bây giờ.”
Ôn Dĩ Ninh lạnh giọng đáp, “Nghiệp vụ của giám đốc Trần rất mạnh, đã là chuyện rõ như ban ngày.”
An Lam lạnh giọng a một tiếng, “Thượng Hải rộng lớn, vàng ở khắp nơi, năng lực xuất chúng tự nhiên là duỗi bừa tay ra cũng vớ được, cô nghĩ cô ta dựa vào cái tài cán cái gì để vươn lên đứng đầu? Ôn tiểu thư, cô nghĩ cũng quá đơn giản rồi. Thế nhưng tôi cũng rất hiểu sư phụ cô, muốn đứng trên đầu kẻ khác đương nhiên phải tìm cho mình một chỗ dựa. Các người đều rất có ánh mắt, vẩy tay một cái liền chọn được cái tốt nhất.”
Ôn Dĩ Ninh không tỏ rõ ý kiến, ngược lại cười nói: “Nếu nghĩ như vậy có thể khiến cô thoải mái hơn một chút, vậy thì xin cứ tự nhiên.”
An Lam nhếch miệng, sắc bén nhìn ra biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, hẳn là đã đâm trúng điểm yếu của cô rồi. Ôn Dĩ Ninh đối với Trần Táp là tình thầy trò, có sùng bái cũng có kính trọng, bị người ta nói như vậy dĩ nhiên trong lòng sẽ chú ý.
“Cô nghĩ mình hiểu rõ Đường Kỳ Sâm sao? Nói như vậy, tôi và vòng tròn kia của anh ấy chơi với nhau hơn hai mươi năm, bạn gái bên cạnh xưa nay không thiếu. Cô không có đặc biệt như vậy, thật sự không cần đem mình tôn lên thành bất bại.”
Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ coi mình là người quan trọng gì cả, ngược lại là cô, có vẻ như cô khá để bụng với tôi.”
An Lam tức điên, chưa từng gặp phải đối tượng mềm không được cứng không xong như Ôn Dĩ Ninh, “Cô tuyệt vọng đi, anh ấy đồng ý, nhưng gia đình anh ấy sẽ không chấp nhận. Cô có biết không? Anh Kỳ Sâm vì cô mà cãi nhau với mẹ mình. Còn có ông nội của anh ấy nữa, đối với anh ấy vô cùng thất vọng. Đấu tranh nội bộ trong tập đoàn Á Hối xưa nay chưa từng thuận buồn xuôi gió. Đường gia ít đi một cột chống cô có biết anh ấy sẽ càng khó khăn hơn hay không? Người như cô, ngoại trừ khi anh ấy cần để tán gẫu giải buồn, nấu cho anh ấy một bữa cơm thì có thể trợ giúp cái gì nữa? Anh ấy là Đường Kỳ Sâm, nhưng anh ấy cũng không chỉ là Đường Kỳ Sâm. Anh ấy là Đường tổng của Á Hối, là thiếu gia của Đường gia, là con trai của ba mẹ anh ấy!”
Mỗi chữ của An Lam nói ra, âm vang bên tai, cũng là một đòn trí mạng.
Cả người Ôn Dĩ Ninh như rơi xuống vực sâu, trong lòng lạnh lẽo. Ba mẹ anh biết rồi? Anh còn cãi nhau với bọn họ nữa? Nhưng những chuyện này Đường Kỳ Sâm đều chưa bao giờ kể với cô dù chỉ một chữ.
An Lam dần có được cảm giác thắng lợi vui vẻ, rốt cuộc tìm được mấu chốt đánh tan tấm khiên kiên cố của cô, tiếp tục: “Anh ấy vì cô đúng là đã nổi giận với tôi, nhưng thế thì đã sao? Tình cảm mấy chục năm cũng không thể vì một lần phát hỏa này mà cắt đứt được. Tôi đã quen rồi, cũng không mấy để tâm, tôi không giống cô, hai nhà Đường gia và An gia vốn là thế gia chi giao, quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, cô có thể đi hỏi anh ấy một chút, tầng quan hệ này anh ấy chặt không đứt!”
Môn đăng hộ đối, chính là nguyên tắc vĩnh hằng bất biến.
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh tái đi mấy phần. An Lam có lý có căn cứ, chỉ đơn giản thuật lại sự thật mà thôi, nhưng cũng đủ trở thành lưỡi đao lạnh lùng mà hung ác nhất đâm vào lòng người. Đầu óc Ôn Dĩ Ninh hỗn loạn, vốn tưởng rằng đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến, ngờ đâu toàn bộ lá chắn hiện tại đều đã luân hãm thất thủ.
Cô và An Lam đều có chuẩn bị mà đến, nửa trận khói lửa lặng yên dời đi, An Lam mang lưỡi đao sắc bén nhất đâm thủng tấm khiên chắn của cô, sau đó lại bình tĩnh thu đao, lấy tình cảm thu phục. Đối mặt với một người phụ nữ tỏa ra ngàn vạn tia sáng như vậy không khỏi khiến bi quan từ trong lòng lan ra, đáy mắt nhanh chóng nổi lên ửng đỏ.
Cô ta nói: “Từ khi còn rất nhỏ tôi đã thích Đường Kỳ Sâm, tôi ít hơn anh ấy mười tuổi, nhưng anh ấy từ nhỏ đã đồng ý dẫn theo tôi đi chơi đùa, nói tôi là cái đuôi nhỏ, so với lá gan của con trai còn lớn hơn. Thật ra lá gan của tôi không lớn chút nào, chỉ vì muốn gây chú ý với anh ấy, muốn được anh ấy khen mà thôi. Năm đó tôi tiến vào làng giải trí đã từng hỏi ý kiến của anh ấy, nếu anh ấy không thích tôi sẽ lập tức từ bỏ. Nhưng anh Kỳ Sâm nói với tôi, chỉ cần tôi thích, anh ấy sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ che chở cho tôi. Tôi thân thiết với dì Cảnh còn hơn cả mẹ mình. Tôi yêu nhiều hơn cô, tôi cũng nhất định có thể vì sự nghiệp của anh ấy, vì cuộc sống của anh ấy mang đến nhiều trợ giúp hơn cô. Hoặc cũng có thể anh ấy là tất cả của cô, nhưng cô, không thể nào là toàn bộ của anh ấy.”
Vẻ mặt của An Lam tuy buồn bã thê lương nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, viền mắt đã ướt nhưng lại quật cường không chịu để cho nước mắt rơi xuống. Cô ta đưa tay qua mặt bàn, dễ dàng nắm chặt bàn tay của Ôn Dĩ Ninh, như oán như cầu, giọng nói cũng trở nên thấp kém như hạt bụi trần ai, “Ôn tiểu thư, tính tôi không tốt, là tôi kiêu căng, khi đó bị choáng váng rồi mới gây phiền toái với cô. Tôi xin lỗi cô có được không? Ngay bây giờ tôi đăng bài lên weibo xin lỗi cô có được không? Cô nhường anh Kỳ Sâm cho tôi đi, cô muốn gì tôi cũng sẽ cho cô.”
Hai bàn tay gắt gao nắm chặt, đều là lạnh lẽo không còn chút nhiệt độ. Ôn Dĩ Ninh không phản kháng, mặc cho An Lam nắm chặt, cảm nhận chút khí lực cuối cùng từ sâu trong xương tủy dần tan đi, từng cái móng dài của cô ta bấm mạnh lên mu bàn tay Ôn Dĩ Ninh, phảng phất như bấm lên không phải là da thịt, mà là nơi đang thống khổ nhất.
Hai người duy trì tư thế này nửa phút, Ôn Dĩ Ninh trước sau cụp mắt rũ mi, ánh mắt nhìn chằm chằm một nơi nào đó, hư không bồng bềnh, đến thân thể trước mắt cũng giống như đang tan ra. Chờ cô định thần lại, tầm mắt dừng trên người An Lam, hai mắt đã trở lại yên tĩnh, càng ngày càng lạnh nhạt.
Cô nhìn về phía An Lam, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô thích anh ấy nhiều năm, nhưng tôi cũng rất thích anh ấy. Tôi không nhường cho cô được, tôi không nỡ.”
Ôn Dĩ Ninh cảm nhận sóng triều đang yên lặng không một tiếng động chầm chậm dâng lên trong tim, như nước triều lên xuống trong màn đêm yên tĩnh, trào lên làm ướt đẫm một trái tim đặt nơi đó. Sau đó lại thình lình rút đi, cạn đáy, kéo theo hết thảy những ngờ vực và bất an phù phiếm dọa người đẩy về phía lối ra, chỉ để lại duy nhất một cái hộp nhỏ mang tên đáp án.
Ôn Dĩ Ninh như một linh hồn vừa được gột rửa, kiên định lặp lại một lần nữa, “Tôi không thể tặng anh ấy cho cô, cũng sẽ không tặng anh ấy cho bất cứ ai. Cô và anh ấy có phần tình cảm cùng nhau lớn lên, nhưng cô có hiểu rõ anh ấy không? Anh ấy là người chậm chạp trong tình cảm, không phải cố tình kiêu ngạo làm giá, cũng không phải cố tình bày ra mặt tinh anh nơi thương trường. Anh ấy chính là người như vậy thôi, anh ấy đối với tình cảm rất cẩn thận, thà dành ra thêm chút thời gian đi xác nhận cũng sẽ không mạo hiểm làm liều. Anh ấy không phải người qua loa tùy tiện, tình cảm anh ấy có một loại cảm giác khắc chế mà người thường không thể có. Cô có tin không? Nếu không phải là anh ấy đồng ý, thì dù cô có hi sinh nhiều hơn nữa, cả đời này anh ấy cũng sẽ không yêu cô nửa phần.”
Sắc mặt An Lam trong nháy mắt trắng bệch, móng tay bấm lên mu bàn tay cô càng mạnh hơn, lãnh huyết mà tuyệt tình nói: “Gia đình như chúng tôi, yêu cũng không phải thứ quan trọng nhất. Chỉ cần vợ chồng tương kính như tân, cùng nhau trải qua một đời là đủ rồi.”
Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, nhu hòa mà ngọt ngào, ánh mắt cô nhìn về phía An Lam có thêm mấy phần tiếc nuối, sau đó chậm rãi rút tay về, nói: “An tiểu thư, cô thật đáng thương.”
Dứt lời, cô đứng lên muốn đi.
Trong đầu An Lam “oành” một tiếng, trong chốc lát đánh tan ba hồn bảy vía của cô ta, ngơ ngác mấy giây, khi lấy lại tinh thần đột nhiên quay về bóng lưng của Ôn Dĩ Ninh lớn tiếng: “Là cô ích kỷ, cô khiến anh ấy bị đẩy vào thế khó xử, cô ép anh ấy phải trở mặt thành thù với người thân. Nếu cô thật sự yêu anh ấy thì sẽ không đẩy anh ấy vào thế tiến thoái lưỡng nan, về điểm này cô vĩnh viễn sẽ không bằng tôi.”
Ôn Dĩ Ninh không dừng lại nửa giây, ra khỏi quán cà phê, cuối thu sắp đến rồi, gió thu sượt qua, cắt vào tai cũng thật đau.
– ——
Toàn bộ những hộ có nhà phá dỡ của tỉnh H phải rời đi trong tháng này, hàng xóm xung quanh cũng sắp chuyển đi gần hết, người không nhà trống, vậy là cái khu dân cư cổ kính nhất của thành phố phồn hoa này sắp theo dòng sông mang tên thời gian trôi đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại nữa. Tính tình Giang Liên Tuyết vốn luôn ào ào qua quýt, lần này thế nào lại đặc biệt thận trọng, chuyện tìm nhà mới bà đều đã có chủ ý của mình, không theo mấy bác gái xung quanh như đàn ong vỡ tổ cướp giật mấy cái căn hộ gì mà giá cả đặc biệt.
Ngược lại, bà chọn một căn hộ trong khu xa hoa cao cấp năm ngoái mới xây xong tại một khu quy hoạch mới của tỉnh H, tuy là mua lại từ chủ trước, nhưng bởi vì chủ của nơi này cần gấp tiền nên giá cả đưa ra rất hợp lý, trang trí bày biện đẹp đẽ gọn gàng, tính ra cũng rất hời. Giang Liên Tuyết nhìn lịch, 28 âm bọn họ sẽ dọn nhà.
“Chiều qua đã lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở rồi, giấy tờ làm thủ tục đều ở trong chiếc túi kia. Đến khi đó mua cái két sắt, bỏ hết vào bên trong.” Giang Liên Tuyết lải nhải một hồi lâu mới phát hiện ra không có ai đáp lại mình, nhất thời giận dỗi không có chỗ phát tiết, “Ôn Dĩ Ninh kia, chết rồi hả! Trở về liền hồn vía lên mây, trúng tà à? Có thể tập trung một chút không hả!!”
Ôn Dĩ Ninh không nhấc nổi nửa điểm hứng thú, “À.”
Giang Liên Tuyết hừ lạnh, “Mẹ thấy ấy, con không thích hợp ở Thượng Hải. Mỗi lần từ đó trở về đều không có chuyện tốt gì cả. Sao hả? Coi nơi này như chỗ lánh nạn rồi phải không? Con cẩn thận đó cho mẹ, sớm muộn cũng có ngày mẹ không cho con vào cửa.”
Ôn Dĩ Ninh không nhịn được trợn mắt.
Giang Liên Tuyết buộc túi giấy thật chặt, cầm trong tay áng chừng một chút rồi mới lại chuyển tầm mắt sang cô, ngữ khí bình tĩnh đơn giản nói: “Nếu Thượng Hải không được, con từ chức về nhà đi.”
“Về rồi làm cái gì?”
“Giáo viên dạy tiếng Anh. Dương Chính Quốc có một người bạn ở bộ giáo dục, không thể trực tiếp nhúng tay vào, nhưng ít nhất có thể sắp xếp cho con vào một trường cấp ba nào đó trước, sau đó chậm rãi bắt lấy cơ hội chuyển mình, tiến lên dần dần.” Giang Liên Tuyết hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện với cô.
Ôn Dĩ Ninh vừa rồi không quá để ý đến cái tên Dương Chính Quốc, một hồi lâu sau mới bừng tỉnh là chú Dương lái xe taxi. Tuy hiện tại cô vẫn không hiểu hai người làm thế nào để đến được bước này, nhưng nhìn trái nhìn phải một hồi cuối cùng chỉ hỏi: “Mẹ và chú Dương quyết định rồi?”
Giang Liên Tuyết rút điếu thuốc từ trong hộp ra, cúi đầu châm lửa rồi hít mạnh hai cái, bà không lên tiếng.
“Nhìn qua cũng thấy được là người đàng hoàng, chuyện dọn nhà cũng chạy qua chạy lại giúp mẹ không ít. Thích hợp thì sống cùng đi, hay là mẹ vẫn muốn gả vào hào môn làm phu nhân giàu có?” Tâm trạng Ôn Dĩ Ninh hiển nhiên không quá tốt, chuyện cười nói ra không có chút tinh thần nào.
Giang Liên Tuyết phun ra một làn khói mỏng, mắt phượng khẽ gợn, a một tiếng, “Mẹ không đảm đương nổi đâu, bây giờ không phải đang trông chờ hết vào con đây sao?”
Ôn Dĩ Ninh không tiếp lời bà.
Giang Liên Tuyết dụi tắt điếu thuốc, phủi nhẹ mấy hạt bụi trên đùi, nhìn một vòng trong phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên tấm di ảnh vĩnh viễn ở tuổi mười tám của Ôn Dĩ An, rực rỡ hạnh phúc, với Giang Liên Tuyết giống nhau như đúc. Hai đứa con gái này của bà, giống bà nhất vẫn là đứa út.
Giang Liên Tuyết nhìn chăm chú bức ảnh đó, “Gần đủ rồi, đưa con đến nhà mới.”
Ngày dọn nhà Lý Tiểu Lượng mang theo một đám bạn học cũ cùng đến hỗ trợ. Kỳ thực cũng không có gì phải giúp, những thứ ở nơi này quá cũ kỹ, Giang Liên Tuyết đều nhìn không thuận mắt, phất tay một cái liền đổi mới hết. Quần áo chăn đệm đã sớm mang qua bên kia, hôm nay là ngày hoàng đạo, cũng là làm cái nghi thức dọn nhà mà thôi.
Bạn chơi bài của Giang Liên Tuyết có đến ba, bốn cái xe, thêm cả xe của bạn bè của Ôn Dĩ Ninh và Lý Tiểu Lượng, căn nhà nhìn qua cũng khá là có không khí. Giang Liên Tuyết ăn mặc lộng lẫy, lớp trang điểm dày trên mặt cũng rất có ý vị, bà đầy tinh thần đứng đó, nhấc cằm nói, “Cái hòn giả sơn kia, thấy không, rất quan trọng, có thể làm chỗ dựa lưng ha ha. Nào, nhìn cái ao lớn kia mà xem, mấy trăm con cá chép Koi đấy, sau này đánh bài nhớ phải kiềm chế một chút, đừng có dọa sợ chúng.”
Ôn Dĩ Ninh không nhịn được xì một tiếng, lắc lắc đầu nói với Lý Tiểu Lượng ngồi bên cạnh: “Đừng để ý nhé, bà ấy thích khoe khoang vậy đó.”
“Chuyện tốt khoe ra là đúng rồi.” Lý Tiểu Lượng ngồi trên ghế sô pha với mấy người bạn nữa: “Tiểu Ninh nhi, căn nhà này cũng rất được đấy. Chắc là phải hơn 130 mét vuông nhỉ?”
“À, đúng, còn một cái vườn hoa nhỏ, nuôi mấy con vật linh tinh gì đó cũng rất tiện.” Ôn Dĩ Ninh đổ thêm kẹo và đâu phộng vào mấy cái đĩa, nói chuyện với đám bạn bè lâu năm, tiếng cười vang cả một không gian rộng lớn.
Lúc thêm trà nước, Lý Tiểu Lượng giúp cô giữ ấm, “Để tớ để tớ, cẩn thận bỏng.”
Mọi người lập tức ồn ào: “Úi chà chà! Lượng Lượng cậu đây là có ý gì thế hả, hả? Còn tính giấu diếm đến bao giờ?”
Quan hệ trước đây của hai người bọn họ đều biết, cũng tận sức muốn tác hợp cho cặp đôi này.
Lý Tiểu Lượng cười hì hì, “Đừng trêu nữa, tiểu Ninh nhi của chúng ta đã có đối tượng rồi. Đừng có bắt nạt người không có ở nơi này, sau này ở trước mặt cũng đừng có nói linh tinh.”
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, tuy có chút tiếc nuối nhưng vẫn nói: “Ninh nhi có bạn trai rồi à, sao không thấy đến thế? Mang ra uống rượu với anh em đi, nói gì đi nữa cũng là người nhà mẹ đẻ nha.”
Ôn Dĩ Ninh cười nói: “Anh ấy bận công việc rồi.”
Buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng, buổi chiều lại đánh bài, tối đến kéo nhau đi hát karaoke, hơn mười một giờ đêm khách về hết mới coi như nhàn nhã rảnh rỗi. Giang Liên Tuyết ngồi trong phòng khách mở phong bì, Lý Tiểu Lượng mừng những năm ngàn, quá nhiều, Giang Liên Tuyết nói, “Như thế này không được, lát nữa mẹ gửi lại qua wechat cho cậu ta.”
Ôn Dĩ Ninh thu dọn xong, bưng cốc nước ấm ngồi trên tay vịn ghế sô pha nhìn bà ghi lại vào cuốn sổ nhỏ, mấy người bạn chơi bài đều là 400, bạn học của cô đồng loạt 800, Dương Quốc Chính 2000, còn có vài người là hàng xóm cũ. Phong bì mở ra được một nửa, Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy ở dưới cùng có một phong thư màu đỏ. Tên cũng không viết.
Giang Liên Tuyết lúc này mới ghé vào tai nói cho cô biết: “Cái này là của bạn trai con, là mấy người phụ trách phá dỡ kia chuyển cho mẹ. Ui chà, quan hệ cũng rộng đấy, quan viên chính phủ bên này mà cậu ta cũng quen?”
Phong bì rất mỏng, mở ra, bên trong không có tiền, chỉ có một tấm thẻ ngân hàng.
Hai mắt Giang Liên Tuyết sáng rực, cái tính thấy tiền là sáng mắt của con người này đúng là vĩnh viễn không đổi được. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vào trang web của ngân hàng, động tác thoăn thoắt nhập số tài khoản và mật khẩu. Số dư làm cô há hốc miệng, “Nhiều, nhiều như vậy.”
Tròn mười vạn.
Ôn Dĩ Ninh muốn giật thẻ lại, thế nhưng Giang Liên Tuyết đã giấu về sau lưng, “Cậu ta cho mẹ, con cướp cái gì mà cướp?!”
Ôn Dĩ Ninh không nói gì, “Quá nhiều.”
“Con gái của mẹ và cậu ta yêu nhau đấy, nhiều cái gì mà nhiều, mẹ còn chưa chê cậu ta già thì thôi.” Bộ dạng của Giang Liên Tuyết như bị quỷ ám, “Dù sao cuối cùng đều là để lại cho con, không được ngốc.”
Ôn Dĩ Ninh không phân cao thấp với bà đến cùng, thầm nghĩ sau đó sẽ lén lấy lại. Cô về phòng ngủ gọi cho Đường Kỳ Sâm, đầu kia rất nhanh liền tiếp máy, giọng nói trầm thấp truyền đến, “Niệm Niệm.”
Trái tim Ôn Dĩ Ninh lại có chút không nỡ, giọng nói mềm xuống: “Lão bản anh không ngoan nha, đưa nhiều tiền như vậy?”
Sau đó nghe thấy tiếng cười mơ hồ từ bên kia vọng lại, “Người không thể trình diện, tâm ý đương nhiên không thể khinh suất, không có ý gì khác, mẹ em vui là được rồi. Bà ấy hình như hơi trốn tránh tôi, có phải là không quá thích tôi không nhỉ? Ôi, tôi dám không cố gắng sao, ấn tượng không tốt ảnh hưởng rất lớn đến chuyện thăng cấp sau này đấy.”
Ôn Dĩ Ninh cong môi, “Không phải là không thích anh, mà ngược lại, có lẽ là sợ đấy. Mẹ em tuy nói năng chua ngoa vậy thôi, nhưng nội tâm mềm yếu, gặp phải mấy trường hợp như vậy rất dễ bị lúng túng.”
Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, “Em đang làm gì?”
“Vừa dọn nhà xong.” Ôn Dĩ Ninh nằm trên giường, ôm lấy gối ôm lăn một vòng, sau đó gác cằm lên lớp bông mềm mại hỏi: “Anh thì sao?”
“Ở nhà, chuẩn bị ngủ.” Đường Kỳ Sâm ôn nhu đáp.
Rất yên tĩnh, bên kia chỉ có tiếng hô hấp nhè nhẹ, Ôn Dĩ Ninh thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của anh. Chắc chắn là đang đứng bên cửa sổ, đẩy ra một góc cửa, có gió lướt qua gò má của anh, kéo theo đuôi tóc uốn thành một vòng cung nhỏ. Thân thể như ngọc, áo khoác đặt một bên, tay áo sơ mi được xắn lên hai nấc lộ ra cổ tay thon dài.
Vẻ đẹp tĩnh mịch này, dù người không ở bên nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng trăm vị tụ lại thành một cảm giác duy nhất đọng ở đầu lưỡi, ngọt.
Khóe mắt Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên nhức mỏi, hàng mi ẩm ướt, cô nói: “Lão bản anh biết không? Đôi khi em sẽ nghĩ đến anh của rất nhiều năm về trước, cũng là lần đầu tiên em nhìn thấy anh. Khi đó cảm thấy anh đẹp trai muốn chết, vóc dáng thon dài, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, ánh sáng trong phòng bao kia rất mờ, anh giống như là nhập vào đêm tối, khi đó em nhìn anh đến mức ngây người. Đã nhiều năm như vậy, nhưng anh hiện tại và ở thời điểm đó vẫn giống nhau như đúc, không già đi, cũng không thay đổi, đến cả mái tóc cũng vẫn là cảm giác khi trước. Anh giống như một bộ phim em yêu thích, là phần nội dung em vĩnh viễn không thể chán hay cảm thấy xa lạ. Cái cảm giác này rất thần kỳ, giống như đã từng quen biết, lại giống như kiếp trước đã từng gặp anh.”
Tiếng rủ rỉ của cô gái nhỏ đầu dây bên kia uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo ánh trăng sáng ôn nhu. Đường Kỳ Sâm bật cười, “Sao mà không già được chứ? Qua năm sau tôi 36 tuổi rồi. Niệm Niệm sẽ ghét bỏ không đây?”
Ôn Dĩ Ninh như đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, “Đúng nha, anh sắp 36 rồi, nhưng vẫn rất đẹp trai.”
Đường Kỳ Sâm còn đang cười, “Cảm ơn nhé, đêm nay lão bản có thể ngủ ngon giấc rồi.”
Bỗng nhiên Ôn Dĩ Ninh nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền đến, nhưng rất nhanh lại bị ấn tắt. Cô ngớ ra, tiếng chuông này vô cùng quen thuộc, là số máy bàn ở văn phòng của Đường Kỳ Sâm.
Nhưng vừa rồi rõ ràng anh nói đang ở nhà, chuẩn bị đi ngủ mà.
Ôn Dĩ Ninh rất nhanh nghĩ đến, có lẽ Đường Kỳ Sâm không muốn để cô lo lắng nên mới cố ý nói như vậy. Kỳ thực quan hệ của anh và người trong nhà từ lâu đã như lửa nước không thể dung hòa, địa vị ngang nhau, bước đi liên tục khó khăn.
Ý nghĩ này trong nháy mắt chiếm lấy suy nghĩ của cô, trái tim Ôn Dĩ Ninh thắt lại. Đường Kỳ Sâm ở đầu dây bên kia hồi lâu không thấy cô nói gì liền hỏi: “Làm sao thế?”
Ôn Dĩ Ninh nhịn xuống chua xót nơi chóp mũi, miễn cưỡng cười, “Không có gì, mẹ em vừa mới gọi.”
Lần này đến phiên Đường Kỳ Sâm trầm mặc, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trong cuộc điện thoại này, căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Ôn Dĩ Ninh phát giác ra mình nói sai rồi, nhưng hiển nhiên đã muộn.
Một quãng thời gian dài yên tĩnh, Ôn Dĩ Ninh không nhịn được cuối cùng vẫn phải đưa tay che miệng lại, không để cho anh nghe thấy tiếng nghẹn ngào của chính mình.
Một lúc lâu, Đường Kỳ Sâm nói: “Niệm Niệm ngoan, đừng nghĩ nhiều.”
Ôn Dĩ Ninh ừ một tiếng trong cổ họng, nỗ lực khiến cho ngữ khí trở nên ung dung; “Nhà em anh cũng đến rồi đó, là loại tòa nhà kiểu cũ, lầu trên lầu dưới đi lại rất thuận tiện. Hồi còn bé thật ra em hơi mập tí xíu, mặt cũng phúng phính, bởi mập như vậy nên rất dễ đói. Nhưng ba mẹ em không quá quan tâm đến chuyện trong nhà, em tan học về đói bụng không chịu được sẽ đến từng nhà gõ cửa, bởi vì miệng ngọt, lá gan lại lớn, mấy cô chú trong khu đều rất thích em, thường giữ em ở lại ăn cơm. Anh xem, bây giờ em lớn lên cũng xinh xắn ra phết, xem ra là nhờ cả vào cơm gạo của trăm nhà gộp lại đấy!”
Đường Kỳ Sâm không lên tiếng, nhưng cô có thể cảm giác được anh đang mỉm cười.
Ôn Dĩ Ninh nắm chặt điện thoại, môi cũng sắp dán vào màn hình, “Lão bản, từ nhỏ em đã được trưởng bối yêu thích, già trẻ không tha một ai, cũng chưa từng thất thủ. Sẽ không khiến anh phải mất mặt.”
Đường Kỳ Sâm hiểu, anh đương nhiên hiểu, Niệm Niệm của anh đang cho anh một viên định tâm đan. Hai người ai cũng không đề cập đến một chữ khổ, kề bên khổ, chịu đựng gian truân, đều là tự mình nỗ lực tiếp nhận. Họ đứng ở góc độ của đối phương, thương xót, lại càng nỗ lực hơn, âm thầm ở phía sau bảo vệ.
Mà hiện tại trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Á Hối, ánh đèn đều đã tắt, chỉ chừa lại một chiếc đèn trần. Kha Lễ ngồi trên ghế sô pha, từ đám báo cáo chồng chất ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn sang bóng dáng của Đường Kỳ Sâm phía sau bàn làm việc, tuy là mệt mỏi khó nén, nhưng khuôn mặt vẫn trầm tĩnh mà ôn nhu. Cặp mắt hẹp dài lạnh nhạt kia dường như cũng có mấy phần ý xuân ấm áp.
Đã qua 12 giờ đêm, Kha Lễ đứng dậy đi tới, thấp giọng hỏi: “Đường tổng, đêm nay ngài đừng làm việc xuyên đêm nữa, tôi đưa ngài về nghỉ ngơi.”
Cuộc điện thoại với Ôn Dĩ Ninh vừa kết thúc, sắc mặt của Đường Kỳ Sâm trong khoảnh khắc nghiêm lại. Ngửa đầu dựa về sau, khép mắt, nửa ngày không nhúc nhích. Tầm mắt của Kha Lễ rơi xuống mu bàn tay anh, mũi tiêm lần trước đã để lại một chấm máu đọng nhợt nhạt, bên cạnh lại có thêm hai cái lỗ kim mới.
Kha Lễ biết khoảng thời gian này Đường Kỳ Sâm phải chịu áp lực lớn thế nào.
Cảnh An Dương mạnh mẽ kiên quyết, thái độ rõ ràng, nhiều lần tạo áp lực. Làm vãn bối, thân còn là con của bà, Đường Kỳ Sâm đương nhiên sẽ không chống đối, chỉ một mực khiến cho bản thân không để tâm và tiếp tục kiên trì, quan hệ với người trong nhà gần như đã đóng băng. Ôn Dĩ Ninh nghỉ ngơi hơn nửa tháng, Trần Táp vẫn không để cô về lại cương vị, đây cũng là ý của Đường Kỳ Sâm, chí ít khiến người rời khỏi tâm bão, chí ít trả cho cô một chút yên bình đối lập.
Có một lần cùng Đường Kỳ Sâm về Đường trạch, cuộc tranh chấp của anh và Cảnh An Dương nghiêm trọng đến mức Cảnh An Dương một thân khí thế tự cao như vậy rốt cuộc không nhịn được rơi nước mắt, quát lớn Đường Kỳ Sâm bất hiếu. Sắc mặt Đường Kỳ Sâm khi ấy cũng không dễ nhìn hơn là bao, phất tay áo rời đi. Đêm đó dạ dày lại tái phát, cực kỳ nghiêm trọng, nhưng sau khi lên tinh thần vẫn cản lại Kha Lễ, sống chết không cho anh ta nói với Ôn Dĩ Ninh.
Đường Kỳ Sâm chống lại cả một gia tộc, chiến trường trực tiếp nhất chính là cùng với mẹ của anh chiến tranh lạnh.
Tình hình công ty gần đây cũng không hề thái bình, mấy lần nghe đồn Đường lão gia tử muốn chuyển cổ phần trong tay cho Đường Diệu, cũng không dưới một lần công khai tán dương đứa cháu trai này, nói anh ta tiến lùi đúng mực, là người làm nên đại sự.
Đường Kỳ Sâm liên tục làm việc xuyên đêm suốt hai ngày, người cũng gầy đi một vòng. Nhiều năm vì phát triển Á Hối mà liều mạng, dạ dày ở trên bàn rượu đã sớm bị phá nát. Anh không nghiện thuốc lá, mấy năm nay cũng chưa từng động tới. Nhưng chính trong khoảng thời gian này Kha Lễ lại phát hiện ra trên bàn làm việc của anh có thêm hộp thuốc lá và bao diêm.
Đường Kỳ Sâm đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay xỏ trong túi quần. Nhiệt độ trong văn phòng vừa đủ, anh cởi áo khoác, sơ mi cùng màu với gilê bên ngoài, tôn lên vai rộng eo thon, hai chân thẳng tắp lại cân xứng. Ngoài cửa sổ, ánh sáng lấp lóe chiếu ra từ tòa tháp Minh Châu Phương Đông, mặt sông Hoàng Phố yên tĩnh như dải lụa đen đơn độc.
Đường Kỳ Sâm phóng tầm mắt ra xa, cô đơn mà ngây ngốc. Điện thoại đặt trên bàn đã vang lên hai lần, nhưng anh cũng chỉ thoáng liếc mắt một cái, cuối cùng đều không tiếp nghe. Thêm một lúc nữa, Cảnh An Dương trực tiếp gọi vào số của Kha Lễ. Kha Lễ cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng vẫn quyết định nhẹ giọng khuyên Đường Kỳ Sâm, “Đường tổng, phu nhân tìm ngài.”
Đường Kỳ Sâm trầm mặc mấy giây, tiếp lấy, đặt bên tai.
Giọng nói của đối phương hình như có bất đắc dĩ, Đường Kỳ Sâm nghe xong vài câu, nhất thời sửng sốt.
Cảnh An Dương vậy mà lại chủ động cầu hòa, bình tĩnh nói: “Để người lớn hai nhà gặp mặt đi.”