Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 3: Ngày hoa nở lần nữa (4)


Đọc truyện Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở – Chương 3: Ngày hoa nở lần nữa (4)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lần làm mối trung gian giới thiệu này đã giúp Ôn Dĩ Ninh giải quyết triệt để được cảnh khốn đốn trước mắt. Cao Minh Lãng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, đối mặt với cô đều là khuôn mặt tươi cười ân cần hỏi han. Ôn Dĩ Ninh âm thầm khâm phục, ngoài mặt cũng nhượng bộ xuống mười bước, đồng thời trở về hòa hợp êm thấm.

Hồ tổng bên kia quả nhiên nói lời giữ lời, hạng mục đường sắt cao tốc không triển khai hoạt động nhanh như vậy, nhưng một vài hạng mục nhỏ về tuyên truyền thì vẫn rót tiền đều đều. Nửa tháng trôi qua, trong buổi kiểm tra đánh giá công trạng cuối tháng nhóm của cô nghiễm nhiên có được phần tiền thưởng cao nhất công ty. Ngày phát lương, Phù Khanh Khanh nhất định muốn mời cô ăn cơm. Hai chậu lớn tôm hùm sốt cay được mang ra, cô và Phù Khanh Khanh ăn đến mức môi đỏ lên như màu máu, cổ họng cũng muốn bốc khói.

“Chị không ăn nổi nữa, phần còn lại em giải quyết nhé.” Ôn Dĩ Ninh bị cay đến mức nước mắt cũng chảy ra, gấp gáp tìm nước uống.

“Ninh tỷ, chị như vậy không phải người tỉnh H hợp lệ nha, tỉnh H không phải là ăn rất cay à.”

“Nếu tính từ khi học đại học thì chị đã ở Thượng Hải này tám năm rồi, khẩu vị đã sớm bị cải tạo.” Ôn Dĩ Ninh uống một ngụm nước lớn, lại rót cho Phù Khanh Khanh một cốc.

“Ôn tỷ, nhà chị có đẹp không?”

“Đẹp.” Cảm giác cay xộc mũi dần dịu đi, Ôn Dĩ Ninh nói: “Trước cửa nhà chị có một con sông nhỏ, mùa hè cực kỳ mát mẻ, buổi tối thậm chí còn không cần phải bật điều hòa.”

“Oa! Vậy chị còn muốn quay về đó không?”

Ôn Dĩ Ninh cười cười, “Không biết.”

Phù Khanh Khanh cảm thán: “Chi phí sinh hoạt ở Thượng Hải này quá đắt đỏ, tiền thuê nhà một tháng của em là hai ngàn, tiền điện nước thêm hai trăm, đi làm còn phải đổi hai tuyến tàu điện ngầm, thật sự là nghĩ mà đau lòng!”

Con tôm cuối cùng chui vào miệng Phù Khanh Khanh, cô ấy đeo găng tay nilon dùng một lần, cầm vỏ tôm trên bàn nghịch ngợm.

“Mà tiểu Uông Uông nhà em ở Vũ Hán cũng xa nữa, tiền vé máy bay cho mỗi lần anh ấy đến thăm em phải tới nghìn tám. Em không nỡ nhìn anh ấy khổ cực, nhưng em lại nhớ anh ấy, khi có dì cả đến thăm nhớ anh ấy, lúc vòi nước trong phòng hỏng nhớ anh ấy, lúc bị cúp nước cũng nhớ nữa —— ôi, lưu lạc nơi đất khách quê người thật đáng ghét.”

Ôn Dĩ Ninh nghe cô ấy lải nhải một hồi, than vãn cuộc sống không dễ dàng, con đường tình yêu gian khổ, lý tưởng và thực tế quá mức chênh lệch, thế nhưng trong lòng vẫn luôn ôm ấp một mơ ước bất diệt.

Đề tài Phù Khanh Khanh kéo đến vô tận, sau đó đột nhiên hỏi: “Ôn tỷ, vì sao chị lại đổi nghề?”

Trong lúc vô tình cô ấy đã đọc CV của Ôn Dĩ Ninh, khoa tiếng Anh của đại học Phục Đán, chuyên ngành cấp tám, sau khi tốt nghiệp từng công tác hai năm, làm phiên dịch viên tại một công ty nước ngoài nổi tiếng, rất được lãnh đạo coi trọng. Vốn còn có cơ hội được đề cử đi Bắc Kinh tiếp tục học lên, nhưng không hiểu sao trong khi vẫn còn đang trong giai đoạn sự nghiệp lên như diều gặp gió thì Ôn Dĩ Ninh lại chủ động xin nghỉ việc rồi trở về Thượng Hải, thay đổi công việc, bắt đầu lại từ đầu.


Phù Khanh Khanh vừa nói vừa nghịch đám vỏ tôm kia, xếp lại thành từng con, chiếm hết cả khoảng trống trên mặt bàn. Cuối cùng thành một chữ “Uông (汪)”. Phù Khanh Khanh tháo găng tay ra, chắp tay trước ngực ước nguyện với đám xác tôm: “Phù hộ cho Uông Uông nhà chúng ta sớm được tăng tiền lương!”

Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, không đáp lời cô ấy mà đứng dậy rồi nói: “Chị vào nhà vệ sinh.”

Sau đó chủ động tính tiền.

Đầu tháng có phần rảnh rỗi, ngày hôm sau lại là thứ sáu, các đồng nghiệp ngồi đã thảo luận chủ nhật sẽ đi đâu chơi. Ôn Dĩ Ninh tính toán sẽ về sớm một chút, cuối cùng nhận được điện thoại của Hồ tổng, khách khí mời cô đến tham gia một buổi tiệc nhỏ. Hồ tổng là một người ôn hòa, rất thật lòng muốn tiến cử Ôn Dĩ Ninh. Muốn làm tốt trong lĩnh vực quảng cáo này thì phải có mối quan hệ rộng rãi, đi dạo một vòng, Ôn Dĩ Ninh đã thu về không ít danh thiếp.

“Lão Hồ đối với các mỹ nhân nhỏ đều đặc biệt chăm sóc nhỉ, hợp tác không lâu đã dẫn người đi dự tiệc rồi.” Người lên tiếng là một thương nhân họ Tăng, xung quanh đều là những khuôn mặt tươi cười.

Hồ tổng nói: “Đâu có, mang người trẻ tuổi đi va chạm xã hội.”

“Hồ tổng yêu nhân tài, có thể hiểu, có thể hiểu.” Ngữ khí của vị Tăng tổng rất sảng khoái, nhưng thâm ý trong mắt lại không giấu được.

Ôn Dĩ Ninh đưa tay ra: “Tăng tổng, xin chào.”

“Tốt, tốt. Ôn tiểu thư đúng là trẻ trung, ôi chà chà, chắc cũng không hơn kém con trai lão Lý là mấy?”

“Vậy có lẽ là cùng tuổi.” Hồ tổng nói.

“Nhắc gì đến tôi thế? Từ xa đã nghe được tên rồi.” Người trong cuộc đi tới.

“Đến rất đúng lúc, lão Lý, không phải tiểu Bác mới về nước sao? Dẫn tên nhóc đó ra ngoài nhiều một chút, làm quen với mấy cô gái dần đi thôi.” Vị Tăng tổng này quả thật là bà tám chính hiệu, cầm ly rượu nhấp một chút rồi chỉ sang Ôn Dĩ Ninh: “Tôi thấy Ôn tiểu thư rất thích hợp. Sinh năm chín mấy nhỉ?”

Ôn Dĩ Ninh nói: “92.”

Lý tổng uyển chuyển nói: “Này có lớn hơn một chút.”

“Thì có sao, gái hơn ba tuổi ôm gạch vàng, tiểu Bác cũng được nâng cao một bậc rồi.”

Ngôn từ càng lúc càng mất sự đúng mực, Hồ tổng vỗ vỗ vai Tăng tổng: “Tăng Tư Minh bên đó cũng đến tuổi rồi, không thay con trai mình suy nghĩ mà lại dành tâm tư cho cho lão Lý, phải chí công vô tư chứ.”

Tăng tổng vừa rồi đi mời rượu một vòng, hiện tại đầu lưỡi đã không giữ được, “Cho Tư Minh nhà này thì không được.”


Âm thanh rất nhỏ, Hồ tổng cũng đã kéo ông ta xoay lưng về phía này. Nhưng Ôn Dĩ Ninh nghe được, bốn, năm người đứng xung quanh cũng đều nghe được. Nụ cười trên mặt mỗi người vẫn chưa từng tắt, giống như câu chuyện cười đã nhìn quen lắm rồi, chẳng có gì cảm thấy không thích hợp cả. Ôn Dĩ Ninh đứng trong hoàn cảnh này, tuổi trẻ lại xinh đẹp, trong mắt người khác cứ như vậy trở thành nguồn gốc của mọi tội lỗi.

Hồ tổng nói vài câu với Tăng tổng, Tăng tổng ồ lên một tiếng: “Ra vậy ra vậy, là người của Đường tổng sao?” Một nửa là kinh ngạc, một nửa là đã rõ ràng thấu suốt: “Chẳng trách.”

Cũng không biết là do dây thần kinh nào trật đi, hoặc là do nụ cười trên khóe miệng của vị Tăng tổng đó quá mức đâm chọc mắt người khác, thậm chí có thể khiến cho người nhìn thấy muốn bốc cháy. Ôn Dĩ Ninh mất nửa buổi khống chế cảm xúc trong đầu, thế nhưng cuối cùng, “bụp” một tiếng, đoạn dây trong cầu chì rốt cuộc đứt phựt.

Cô hỏi: “Tăng tổng, gia đình ngài không chấp nhận loại nào?”

Giọng nói không lớn, nhưng mỗi chữ phát ra đều như mang theo âm vang gõ vào tai những người đứng đây. Đám người thoáng dừng lại, quay đầu về phía này, bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh.

Tăng tổng mộng mị một hồi lâu, trong mắt đột nhiên sáng lên: “À hả?” Giống như khó có thể tin cô đột nhiên tích cực như vậy.

Ôn Dĩ Ninh: “Ngài nói, cho Tăng Tư Minh nhà ngài thì không được.” Cô rất nghiêm túc nhìn quanh bốn phía, sau đó khẽ nghiêng đầu, “Xem ra tôi đã được gán cho một cái mác nào đó mất rồi. Như thế ——- lần đầu gặp mặt, thậm chí còn chưa đến mười phút, ngài cho rằng tôi là người thế nào vậy?”

Cô là vừa mỉm cười vừa nói ra những câu này, ý cười lan tràn đến khóe mắt đuôi lông mày, ánh mắt khẽ đảo qua, bình tĩnh mà kiên định.

Tăng tổng bị cô hỏi cho cứng họng, sắc mặt khó coi.

“Chỉ là nói đùa chút thôi, không cần coi là thật. Được rồi, tiểu Ôn……” Hồ tổng muốn lên tiếng hòa giải, nhưng câu nói còn chưa kết thúc, Ôn Dĩ Ninh đã ngắt lời, “Hồ tổng, có một chuyện này có lẽ ngài đã hiểu lầm, tôi và Đường Kỳ Sâm tiên sinh cũng không tính là quen thuộc. Tôi và anh ta mấy năm qua đến cả gặp mặt một lần cũng không có. Tôi không nghĩ sẽ nương nhờ vào con cái nhà ai cả, càng không muốn khiến ngài hiểu lầm. Ngài tín nhiệm tôi, để tôi làm việc thì tôi sẽ một lòng làm tròn trách nhiệm của mình, chỉ đơn giản là như vậy thôi.”

Ôn Dĩ Ninh biết lời nói này có phần không nể tình, mà thôi, cô vốn không giỏi theo thậm chí trong đáy lòng còn có cảm giác bài xích những câu chuyện mang theo đề tài phiến diện như vậy. Quan niệm trọng nam khinh nữ nực cười rồi tự cho mình là chân lý, thật sự là một loại thiên vị không thể nào chấp nhận được.

Ở đây thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa, Ôn Dĩ Ninh xoay người, đột nhiên đụng phải một người, một đôi mắt.

Quần áo hôm nay Đường Kỳ Sâm mặc trên người không tính là đặc biệt trang trọng, sơ mi trắng bên trong áo vest đen, áo khoác ngoài cùng màu với quần, vừa vặn làm nổi bật lên từng đường nét của một cơ thể như ngọc đó. Anh đứng dưới tầng ánh sáng rực rỡ, đôi mắt vốn mang theo ôn hòa dường như đã bị chút lành lạnh chiếm lấy.

Ôn Dĩ Ninh nhìn thẳng vào mắt anh, không tự ti không kiêu ngạo, cũng vạch ra một đường giới hạn rõ ràng.

Đường Kỳ Sâm đã đứng đó rất lâu, toàn bộ những lời vừa rồi của cô rơi vào tai không bỏ sót một chữ. Mỗi người nơi này đều là cáo già lão luyện, có thể tinh ý nhận ra bên trong bầu không khí có chút tức giận nhỏ bé. Giây phút giằng co ngắn ngủi qua đi, Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cô mà đi thẳng tới chỗ mấy người đàn ông, “Vốn đang chơi bài bên trong, nghe Kha Lễ nói có người quen nên tôi xuống xem một chút.”

Giọng nói của người đàn ông trầm trầm mà mạnh mẽ, rất có cảm xúc, so với trong ký ức trùng khớp không sai lệch. Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp phản ứng, giọng nói đều đều của Đường Kỳ Sâm đã lại truyền tới: “Đúng là không quá quen thuộc, để chú Hồ hiểu lầm rồi.” Anh cười cười, “Tăng tổng còn tức giận sao? Không đáng, đừng để bụng làm gì.”

Ôn Dĩ Ninh dừng chân, ngọn lửa vừa dịu xuống lại bùng lên, cô xoay người, hỏi: “Để bụng cái gì? Để bụng tôi làm rõ sự thật, hay để bụng tôi giải thích cho chính mình?”


Câu hỏi này rõ ràng nhằm thẳng vào Đường Kỳ Sâm, trong khoảnh khắc, bầu không khí triệt để yên tĩnh.

Họa là từ miệng mà ra, đạo lý này không phải Ôn Dĩ Ninh không hiểu, vậy nên cô vừa nói xong liền hối hận, mượn rượu làm càn sao? Dù sao nghe thế nào thì cũng là không biết điều.

“Chú Hồ cùng qua chơi đi, cũng chỉ là mấy người bạn học cũ thôi.” Đường Kỳ Sâm tiếp tục trò chuyện với bọn họ, tựa như không nghe thấy gì cả, hoặc chính là nghe được nhưng khinh thường đáp lại.

Hồ tổng cười vang: “Không quấy rầy mấy đứa, đến là được rồi.” Đám đàn ông quần áo chỉnh tề đứng đó trò chuyện vui vẻ, Ôn Dĩ Ninh đứng tại chỗ, giống như có một bức tường trong suốt đang chầm chậm dựng lên, phân bọn họ thành hai thế giới.

Không quá lâu sau, Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc thoát khỏi mớ rối loạn trong đầu. Cô biết cục diện trước mặt này thực ra là đang tạo ra cho mình một cái bậc thang, bèn tiến lên phía trước nói mấy lời nhận lỗi. Đối với Hồ tổng còn chủ động nhận mình hôm nay lỡ miệng nói ra những lời không đúng mực, mang đến phiền phức cho ông. Rồi lại quay sang Tăng tổng, xin lỗi vì hôm nay mình quá kích động, nếu có mạo phạm xin ông ta đừng tính toán.

“Làm sao lại vẫn nghiêm trọng hóa lên như vậy, không sao không sao.” Tăng tổng vung tay, “Tôi quen nói thẳng rồi, tiểu Ôn cũng không phải không đúng, không cần để ý.”

Hồ tổng cũng cười nói: “Nhìn chúng ta dọa sợ người trẻ đến mức này đi, sau đó nhất định phải chú ý.”

Khách khí qua lại một lúc coi như giải quyết ổn thỏa. Bọn họ nói xong, dừng lại chờ cô tiếp tục.

Ba người ở đây, vị quan trọng nhất vẫn còn đứng chỗ đó. Vốn tưởng là cô sẽ nói xin lỗi với Đường Kỳ Sâm, thế nhưng đợi thêm nửa này, Ôn Dĩ Ninh cái gì cũng không nói.

Đường Kỳ Sâm cũng không kiêng kỵ, bình tĩnh nhìn sang cô.

Ôn Dĩ Ninh gật đầu với Hồ tổng rồi nói: “Vậy không quấy rầy mọi người nói chuyện nữa.”

Đường Kỳ Sâm không có quá nhiều phản ứng, nâng ly rượu lên cụng ly với Hồ tổng, cuộc trò chuyện tiếp tục với những biến đổi của tỉ giá gần đây. Nói thêm vài câu, anh mới ngửa đầu nhấp một ngụm.

Bầu không khí sôi nổi vẫn còn tiếp tục, lúc Đường Kỳ Sâm nhâm nhi ly rượu trong tay, người xung quanh vẫn còn đang tán gẫu vui vẻ, bầu không khí hết sức hòa hợp. Đột nhiên, Đường Kỳ Sâm đặt ly xuống, đế ly va chạm với mặt bàn tạo ra tiếng vang nho nhỏ. Động tác không nhẹ cũng không nặng, nhưng sức ảnh hưởng mang đến lại không hề nhỏ.

Anh nói: “Rượu này quá chát.”

Mọi người ở đây bỗng có ảo giác bình tĩnh trước đó của anh chính là bình yên trước lúc giao mùa, tại giây phút này bọn họ đứng đây mới phát hiện ra nhiệt độ xung quanh mình đang hạ xuống vùn vụt. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Đường Kỳ Sâm đã bỏ đi. Kha Lễ đứng phía xa xã giao, thấy anh bỏ đi thì cười nói với người đối diện không tiếp được nữa rồi nhanh chóng đuổi theo.

Hồ tổng cản lại anh ta, híp mắt, “Tiểu Kha, cho chú một câu nói thật.”

*

Phía này ứng phó xong, Đường Kỳ Sâm không quay lại bàn chơi bài nữa, lúc Kha Lễ đuổi tới anh cũng đã ngồi lên xe, “Đường tổng, đi đâu ạ?”

“Tĩnh An.”

Kha Lễ dặn dò tài xế lái xe, cân nhắc một chút rồi nói: “Tăng tổng uống một chút rượu nên mới nói không quá chú ý như vậy, Niệm Niệm cô ấy…..” Kha Lễ cắn phải lưỡi, lập tức đổi giọng, “Ôn tiểu thư mới mất hứng.”


Người ngồi phía sau không lên tiếng.

Kha Lễ: “Thật ra vị Tăng tổng này vẫn luôn rất có chừng mực, nhưng con người này của ông ta từ trước đến giờ vẫn vậy, một ly rượu vào là sẽ lại nói những câu không nể mặt ai. Nghe nói lần trước cũng đã khiến cho một nhân viên của công ty khóc rống tại chỗ, rượu vào lời ra, quả nhiên không còn nghĩ được tỉnh táo. Thế nhưng Ôn tiểu thư cũng coi như nhanh nhạy, chịu quay lại cứu chữa tình cảnh, còn nói xin lỗi với bọn họ, thật ra……” Nói được một nửa, Kha Lễ mới phát hiện ra hình như mình nói hơi nhiều rồi thì phải.

“Đường tổng, xin lỗi.”

Ánh đèn rực rỡ xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trong, vài nhánh phân tán rơi trên khuôn mặt của người đàn ông.

Xe đi thêm một đoạn nữa, anh đột nhiên nói: “Tôi biết.”

“Hả?” Kha Lễ nghiêng đầu.

Đường Kỳ Sâm nói: “Ủy khuất rồi.”

Kha Lễ đi theo Đường Kỳ Sâm gần mười năm, là tâm phúc, cũng là người hiểu rõ tâm tư ông chủ nhất. Nhưng một khắc này, anh ta thật sự đoán không nổi.

Kha Lễ nghĩ tới Hồ tổng vừa rồi chặn lại mình có hỏi: “Ôn Dĩ Ninh và Đường tổng rốt cuộc là quan hệ như thế nào?”

Quan hệ như thế nào đây? Trong lòng Kha Lễ khẽ thở dài.

Rất nhiều năm trước, hai bên đều có cảm tình tốt với nhau, cũng có khả năng bắt đầu một loại quan hệ khác, thế nhưng chỉ sau một lần ồn ào và một người thái độ quá mức quyết tuyệt, rốt cuộc không chừa lại bất kỳ một chỗ trống nào cho đối phương. Bởi vì khi đó Ôn Dĩ Ninh phát hiện ra, toàn bộ những gì cô làm hóa ra chỉ là một câu chuyện cười.

Đường Kỳ Sâm đối với cô cái gì cũng tốt, nhưng rốt cuộc là bởi vì nhìn thấy trên người cô bóng dáng của một người con gái mình từng thích mà thôi.

Thập lý hàn đường lộ, yên hoa nhất bán tỉnh(*).

Còn có chuyện gì trên đời này so với việc nhận ra bản thân vẫn u mê một người vốn không thuộc về mình có thể tàn nhẫn hơn đây.

(*) Trích trong tác phẩm 《 Tây Hồ Xuân Hiểu 》của Ngụy Hiến

tạm dịch “Mười dặm đường hồ sương lạnh, pháo hoa vụt sáng rồi lại vụt tắt.” (cái này vì không tìm được bản dịch tiếng việt nên ta tự dịch luôn, 50% đúng ý tác giả)

Còn về giải thích, bởi cái này không phải cụm từ nên nếu giải thích ra thì nó giống như 1 bài viết cảm nhận thơ hồi cấp hai đến chính ta cũng cảm thấy ghét bỏ, vậy nên là ta đã tìm và thấy trên douban có mở một topic về câu này, lọc được một bình luận ta thấy khá thú vị, không hoàn toàn khớp với bộ truyện này, nhưng nếu như cẩn thận đọc, cẩn thận ngẫm nghĩ thì sẽ thông suốt ra gì đó đấy kkkkk

“Bạn phải hiểu rõ là bạn thích anh ta, không phải anh ta thích bạn. Nếu bạn là người chủ động, tức là bạn đã chấp nhận chịu oan ức, cũng đều là những gì trong dự liệu của bạn, không trách được bất kỳ ai. Có dũng khí thích rồi theo đuổi, thì phải có dũng khí gạt đi nước mắt. Kết quả đều là tự làm tự chịu, ai kêu bạn có bản lĩnh thích anh ta mà lại không có bản lĩnh khiến anh ta thích bạn chứ!”

***

Bát Bát: Bởi vì lượng ủng hộ khá lớn nên ta quyết định sẽ thay tên bộ truyện này thành “Hẹn gặp lại nhau ngày hoa nở” hehe (Và vì có 2 người lưu luyến nên tên cũ sẽ được giữ lại như là tên gốc của bộ truyện nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.