Hẹn Gặp Lại, Mối Tình Đầu Của Tớ

Chương 5: 5


Bạn đang đọc Hẹn Gặp Lại, Mối Tình Đầu Của Tớ – Chương 5: 5


– Chú tài xế à, chú chạy nhanh 1 chút có được không, tôi trễ học rồi_Tôi ngồi phía sau hối thúc chú tài xế 
– Tiểu thư à, đường xe rất đông, tôi không thể chạy nhanh được_Kèm theo lời nói là gương mặt ngây thơ vô số tội 
– Thôi chú chạy từ từ thôi
Tất cả lỗi là do tôi. Tối hôm qua sau khi trở về nhà thì tôi nằm ôm điện thoại, lên wechat nhắn tin với Lâm Kha đến gần 2 giờ sáng. Kết quả là tôi dậy muộn 
Anh tôi nói: “Tật mê trai không bao giờ bỏ!!”
Tôi có mê trai đâu chứ, chỉ là cuộc trò chuyện quá sôi nổi và hài hước nên tôi không muốn dừng lại thôi 
Sau 15p di chuyển (bình thường đi sớm thì chỉ mất 10p thôi) Tôi cũng đến được trường 
Tôi bị thầy chủ nhiệm mắng 1 trận oanh liệt rồi về chỗ với những ánh mắt trêu chọc dõi theo 
– Cả lớp trật tự, ngồi quay mặt lên bảng nhìn tôi này_Thầy giáo vỗ tay 3 cái

Cả lớp chuyển ánh mắt sang cánh cửa đang từ từ hé mở thay vì thầy chủ nhiệm 
*Wow, cậu ấy đẹp trai thật. Làn da nâu nam tính quá. Cậu ta nhìn khá năng động đấy, cho vào đội bóng……* Cả lớp xì xào về người học sinh mới, tôi thì biết ngay cậu ấy là ai 
– Cả lớp trật tự nào_Thầy chủ nhiệm la lớn 
Bầu không khí bỗng chốc yên ắng, im lặng đến nỗi 1 con muỗi bay ngang cũng có thể nghe được tiếng vo ve 
Tôi lúc nãy thật vọng sương sương, học sinh mới lớp tôi không phải Lâm Kha 
– Em hãy giới thiệu 1 chút cho cả lớp cùng biết
– Xin chào các cậu, tôi là Nguyễn Thường Trung. Tôi được chuyển đến đây từ trường Trung học Ban Mai. Mong sẽ được mọi người giúp đỡ!!_Bạn cùng trường của Lâm Kha  
– Ờm…em sẽ vào bàn cuối lớp, bàn kế bên Mỹ Duyên nha 
– Vâng!!
Thầy ơi là thầy, lớp còn tới 3 chỗ trống mà, tại sao lại xếp gần em cơ chứ 
Tôi buồn về thầy cả ngày hôm đó 
– Chào cậu, cậu là Dương Mỹ Duyên, hoa khôi của trường đúng không!?_Lời nói của Thường Trung làm tôi hoàn hồn trở lại 

– À phải, ai kể cậu nghe vậy!?
– Tôi tự tìm hiểu trên internet đấy!! Hihi 
Thường Trung nở nụ cười. Từ lúc này tôi nhận thấy cậu ấy không lạnh lùng, khó gần, nham hiểm như cái tên. Nụ cười tỏa nắng ấy làm trái tim tôi rạo rực như lần đầu tôi gặp Lâm Kha 
– Mỹ Duyên, tôi có mua kẹo cho cậu này!!_Lâm Kha từ lớp bên đi lại gần tôi với nắm kẹo trong tay 
– Ồ, sao nam bóng rổ của trường, thiếu gia Lâm Kha cũng học ở đây sao!?_Thường Trung đứng lên, mặt đối mặt với Lâm Kha 
– Tôi chuyển đến học ở đâu không phải chuyện của cậu, Nguyễn Thường Trung!!_Lâm Kha trừng mắt nhìn Thường Trung 
– Lời đồn sao nam Lâm Kha chuyển trường vì hoa khôi là có thật, tên háo sắc.Haha
– Cậu cũng đến đây vì mỹ nhân thôi, cùng mục đích cả thôi Nguyễn Thường Trung 
Haizzz, tình hình này có vẻ không ổn rồi 
– Hai cậu có cần căng thẳng như vậy không!?_Tôi lên tiếng tách hai người xa nhau 1m
– Tôi có mang ít kẹo qua cho cậu đây!!_Lâm Kha xòe hai bàn tay toàn những loại kẹo tôi thích 
– Haiz, cậu lớn rồi mà còn gây ấn tượng bằng cách này sao!! Trẻ con_Thường Trung một tay vơ hết kẹo vào 1 chiếc túi nhỏ 

Tu bi con tơ niu……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.