Đọc truyện Hẹn Anh Một Giấc Mộng – Chương 6
Mẫn Nam sững sờ, tay đặt trên vai anh vô thức siết chặt, hít thở trở nên có chút khó khăn.
“Tôi…”
Bước chân Phong Triết hơi khựng lại, anh thật ra… Không phải muốn nói cô nặng lời như thế. Nhưng lời đã nói ra, làm sao có thể rút về? Trong lòng anh vốn chỉ có cô bé năm ấy, sớm không thể chứa thêm ai khác.
Nếu không có mối quan hệ gượng ép này, có lẽ anh cũng sẽ không thấy chán ghét cô như hiện tại. Đối với một người mình không yêu, ai có thể tỏ ra dịu dàng, ân cần một cách thật lòng chứ?
Mẫn Nam vùi đầu vào cổ anh, cô không nói bởi cô không biết phải nói gì, cũng không khóc vì nước mắt đã rơi rất nhiều rồi.
Hai người cứ như vậy, không khí xung quanh bao chùm bởi sự im lặng. Nhìn từ xa, một hình ảnh vô cùng ngọt ngào, anh cõng cô, cô tựa đầu vào vai anh thiếp đi. Nhưng, gương mặt hai người không có chút nào sự vui vẻ và dịu dàng, chỉ có lạnh nhạt cùng miễn cưỡng.
Khi Mẫn Nam tỉnh lại, cô thấy toàn thân đau nhức. Cô vội vàng sờ bụng, thấy không có gì bất ổn mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cô xuống giường. Cô sớm đã quen với việc tự mình gắng gượng làm mọi thứ.
Anh không thích người khác ở trong nhà, dù thời gian anh ở nhà không nhiều. Người giúp việc đến quét dọn, nấu ăn xong lập tức rời đi.
Mẫn Nam đi ngang qua thư phòng của anh, bước chân chợt không vững, phải bám vào lan can mới có thể không ngã. Cảm giác lành lạnh ở cổ không còn nữa, cô cúi xuống chỉ thấy chiếc vòng bạc nằm trên đất.
“Nhẫn… Nhẫn đâu rồi?”
Dù hai người đã kết hôn, nhưng trước thái độ lạnh nhạt của anh, nếu không phải trước mặt người ngoài, cô cũng sẽ không thể hiện gì.
Nhẫn cưới, ngoài trong hôn lễ gượng ép kia, cô chưa từng đeo lần thứ hai. Cô xỏ vào chiếc vòng cổ, luôn luôn đeo bên người tựa như gửi gắm hi vọng mỏng manh trong lòng cô.
Mẫn Nam đẩy cửa vào. Phong Triết đang ngồi trên ghế làm việc, nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu nhìn cô lấy một lần. “Ra ngoài.” Anh không thích người khác vào phòng mình.
Mẫn Nam cúi đầu thấp nhất có thể, cô mò mẫn dưới đất tìm chiếc nhẫn vốn nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Rất vất vả mới tìm được, cô nắm chặt nó trong tay, dù đau cũng không hề kêu một tiếng.
Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với cặp mắt lạnh lùng ấy, Mẫn Nam hơi nhíu mày. Nhưng sự chú ý của cô rơi vào chiếc vòng cổ của anh. Nó làm bằng bạc, thiết kế đơn giản lại có vẻ thanh lịch, nhẹ nhàng. Điểm nhấn là mặt dây chuyền bằng ngọc bích chạm hình bông hồng, tâm hoa khắc chìm chữ M.
Cô có cảm giác vô cùng quen thuộc… Hình như là đã từng nhìn thấy, có lẽ từ rất lâu rồi. Đầu cô đột nhiên đau nhức, Mẫn Nam ôm đầu ngồi trên đất. Một bàn tay giữ người cô, giọng nói bên tai cô nghe có chút không rõ ràng.
“Này, cô làm sao đấy?”
“Anh… Chiếc vòng này…”
Mẫn Nam nghi hoặc nghiêng đầu tới gần muốn quan sát rõ ràng hơn. Nhưng cô còn chưa kịp chạm vào, anh liền lùi về sau dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng cô.
“Đây không phải thứ cô có thể động vào!”
Phong Triết giữ chiếc vòng trong tay như bảo vệ. Có thể nói, nó vô cùng quan trọng đối với anh, nó không chỉ là một vật kỉ niệm, mà là hi vọng vô giá anh gửi gắm.
Tay Mẫn Nam cứng đờ trong không trung, cô gượng cười kìm nén nỗi đau đang dâng lên trong lòng: “Xin lỗi.”
Xin lỗi vì đã động vào thứ anh trân trọng.
Xin lỗi vì đã ép anh kết hôn với người anh không yêu.
Xin lỗi vì đã yêu anh một cách cố chấp.
Xin lỗi vì rất cả.
Cô khó khăn đứng dậy ra ngoài, để lại mình anh trầm tư. Mẫn Nam chậm bước về phòng, chân không có sức liền ngã xuống nền đất. Cô không biết đằng sau có người nhìn thấy, đang định chạy tới đỡ thì cô đã bám vào lan can đứng dậy, tiếp tục bước từng bước nặng nề.
Phong Triết lặng người nhìn bóng lưng mảnh mai của cô tới khi cánh cửa phòng đóng lại.
“Phong, Mẫn Nam ở nhà không?” Lâm Vũ đột nhiên xuất hiện hỏi.
“Tôi mời cậu đến đây à?” Phong Triết hơi nhíu mày.
“Làm bác sĩ thì phải có đạo đức nghề nghiệp.”
“Cậu mà lại biết đến bốn chữ này?”
“Phong, tôi cũng cần mặt mũi chứ.”
“Cô ấy…”
“Bác sĩ Lâm.” Giọng cô từ trên tầng cắt đứt lời nói dở dang của anh.
Ba chữ “không ở nhà” nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt Phong Triết trầm xuống.
Lâm Vũ tươi cười vỗ vai anh, lúc đi qua khẽ thì thầm: “Vợ cậu, nhưng là bệnh nhân của tôi.”
Phong Triết không đáp, né tránh cánh tay hắn, quay người bước đi. Mẫn Nam đứng trên tầng nhìn anh không rời mắt, đến khi Lâm Vũ gọi cô mới bừng tỉnh.
“Bác sĩ Lâm, tôi không sao chứ?”
Lâm Vũ cất đụng cụ vào cặp y tế, đẩy nhẹ gọng kính: “Tâm trạng ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe.”
“Tôi… Biết rồi.”
“Phong đối xử với cô không tốt sao?”
Mẫn Nam sừng sờ lắc đầu: “Không, anh ấy rất tốt. Do tôi suy nghĩ linh tinh thôi.”
Lâm Vũ ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau, nghiêm túc nói: “Có chuyện này, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô.”
Tay cô bất giác siết chặt mép áo: “Về… Tiểu Mẫn sao?”
“Ừ. Năm ấy, Phong mười lăm, nó mới sáu tuổi.”
Cô im lặng nghe hắn kể, hóa ra anh cũng từng dịu dàng như thế, đáng tiếc không phải với cô.
“Cái tuổi nổi loạn khó mà phân biệt rõ tình cảm. Sau khi em gái tôi qua đời, Phong thay đổi rất nhiều, nhưng đó cũng chính là tính cách thật của cậu, lạnh nhạt, vô tình. Chỉ là biểu hiện rõ ràng hơn thôi.”
Trong lời nói của Lâm Vũ là sự xót xa tận đáy lòng và có cả áy náy. Nếu không phải vì chuyện này, Phong sẽ không thay đổi, Mẫn Nam cũng không buồn bã như bây giờ.
Mẫn Nam cúi thấp đầu không trả lời. Cô chỉ đang nghĩ, nếu cô bé ấy biết được tình cảm của anh, sẽ đau lòng thế nào đây?
Lâm Vũ chỉ nói cô bé mất tích, nếu có một ngày Tiểu Mẫn trở về, vậy không phải cô chính là người thứ ba sao? Đến lúc đó, cô phải lựa chọn thế nào? Cố chấp giữ hôn nhân trên danh nghĩa này hay để anh ở bên người anh yêu thật lòng?
Lâm Vũ quan sát nét mặt cô, hắn nghiêm túc hỏi: “Cô có muốn li hôn không?”