Đọc truyện Hẻm Sâu – Chương 8: Hằng tinh và sao băng
Tống Huy vào công ty mới như cá gặp nước, lại càng muốn chia sẻ chén cơm này cho Cao Tuấn, nhưng gã biết Cao Tuấn đần độn không chịu thay đổi, dù gã đến khuyên lần nữa cũng chưa chắc anh nghe, vì thế gã nhớ tới Dương Đào, hình như thằng nhỏ đó là người duy nhất có thể làm Cao Tuấn đổi ý. Nếu đã sống được cùng nhau thì chắc chắn Cao Tuấn sẽ nghe lời nó, nghĩ đến đây, sau khi hỏi thăm được chỗ làm của Dương Đào, Tống Huy bèn chạy ngay đến tiệm thịt nướng.
Vừa đến cửa tiệm, Tống Huy đã nghe thấy tiếng hát thanh khiết, tuyệt đẹp và đầy quyến rũ vọng ra, bước vào tiệm nhìn quanh, gã tức khắc đần ra như cọc gỗ, đôi mắt thất thần ngơ ngẩn nhìn người đang biểu diễn.
– Không ngờ Dương Đào biết hát, mà còn hát hay đến vậy.
Bài hát kết thúc, cả tiệm rần rần vang lên tiếng vỗ tay và ca ngợi, Dương Đàolễ phép cúi đầu cảm ơn thực khách, mà phương thức hút khách này đúng là rất hiệu quả, rất nhiều người bị lôi cuốn đến đây dùng bữa, bà chủ cười như được mùa hoa.
“Đào Đào!” Dương Đào vừa đặt microphone xuống thì nghe thấy tiếng gọi của ai đó rất quen.
“Huy tử? Sao anh lại đến đây?” Trông thấy Tống Huy, Dương Đào bước đến mời gã ngồi.
“Lâu lắm không gặp em, anh mời em một bữa nhé?” Được bà chủ cho phép, Dương Đào ngồi xuống đối diện Tống Huy, Tống Huy nhìn cậu, khen ngợi bật ngón cái, “Đào Đào hát quá tuyệt vời, êm tai cực kỳ luôn!”
“Ha ha, anh đừng khen em, em không dám nhận đâu, anh tìm em có việc gì à?”
“Thực ra cũng chẳng có việc gì, dạo này anh có cơ hội tốt cho Cao Tuấn thôi, là làm tiêu thụ cho công ty kinh doanh trà, anh ấy mà, từ hồi vào đó đến giờ sống cũng sướng phết, mấy tháng trước anh tình cờ gặp Cao Tuấn, nhưng anh khuyên mãi mà ảnh không nghe.”
“Vậy à, nhưng nếu ảnh đã không muốn thì thôi đừng ép nữa!”
“Anh nói chú em này, anh Tuấn đã ngốc rồi mà em cũng không thông minh!” Tống Huy uống một hớp rượu, chậm rãi bảo, “Em coi, hai người sống quá túng bấn, em với ảnh định chui rúc trong căn phòng nhỏ xíu cũ rích đó cả đời thật à? Em thì chẳng sao, vì em còn trẻ, còn cơ hội, nhưng anh Tuấn hơn ba mươi rồi, nếu kiếm được công việc thích hợp hơn, lương cao hơn, thì cuộc sống sau này của ảnh cũng thoải mái hơn nhiều chứ!”
“Cao Tuấn kiên quyết lắm, em sợ ảnh không nghe em.” Tuy Tống Huy nói có vẻ rất hợp lý, Dương Đào biết gã định nhờ cậu khuyên nhủ Cao Tuấn, nhưng cậu không muốn để Cao Tuấn phải làm bất cứ điều gì anh không thích, nếu anh đã từng khước từ Tống Huy thì chắc chắn anh cũng có cái lý riêng của mình.
“Em nhầm to, anh nghĩ Cao Tuấn sẽ nghe em đấy.” Nhưng Tống Huy lại phản đối, bộ dạng người trong cuộc rõ thật u mê, “Anh chỉ muốn tốt cho anh Tuấn thôi, vuột mất cơ hội này là không có nữa đâu.”
Dương Đào rũ mắt, không tỏ thái độ gì.
Tống Huy tưởng cậu đã bị gã lay chuyển, bèn rút một chiếc hộp trong túi ra đặt trước mặt cậu, “Phải rôi, đưa cái điện thoại này cho ảnh nhé, công ty phát cho anh hai cái, nhiều thế anh cũng chẳng dùng làm gì, cho ảnh một cái là đẹp.”
Vừa nói, Tống Huy lại vừa đưa một tấm danh thiếp cho Dương Đào, “Em về nói chuyện tử tế với ảnh vào, nếu ảnh thật sự không muốn thì thôi, nhưng nếu ảnh muốn thì dặn ảnh tìm anh theo địa chỉ trên danh thiếp này nhé.”
Tống Huy dặn dò xong thì bỏ đi, Dương Đào mở hộp ra nhìn, chiếc điện thoại mới tinh ngay ngắn nằm bên trong, Dương Đào cầm lên ngắm nghía, cậu chưa bao giờ dùng điện thoại di động nên cảm giác rất mới mẻ thú vị, dù sao cậu vẫn còn nhỏ, vừa nãy cẩn trọng cách mấy thì giờ cũng bị chiếc điện thoại xinh đẹp tinh xảo kia hấp dẫn. Cậu thích thú nghịch tới nghịch lui, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, hình như Cao Tuấn có cơ hội này đúng là cũng may thật.
Đêm xuống, Dương Đào quay lại tòa nhà mái bằng, nhưng không về phòng mà lên thẳng sân thượng, cậu biết giờ này Cao Tuấn thường lên sân thượng vắng vẻ để hóng mát.
Dương Đào trèo lên tới nơi, thấy Cao Tuấn đứng trước bức tường vây cao bằng nửa thân người, anh quay lưng về phía cậu, say mê nhìn đường phố xa xa như đang suy tư gì đó, còn không để ý cậu đã về.
Dương Đào lặng im mà đứng, ánh mắt trượt theo bả vai và tấm lưng rắn rỏi, dừng lại trên bờ mông tròn trĩnh vểnh cao của anh, đáy mắt chợt nóng lên.
Mãi tới lúc Dương Đào bước đến bên cạnh, Cao Tuấn mới hoàn hồn, ý cười phủ kín đôi mắt, “Về rồi hả?”
“Vâng, em vừa gặp Tống Huy, nói chuyện với ảnh đôi câu, dạo này ảnh có vẻ ổn lắm, còn cho anh một cái điện thoại này.” Dương Đào đưa điện thoại cho Cao Tuấn, nhưng không thuật lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi.
Cao Tuấn trông thấy món quà thì biết ngay ý đồ của Tống Huy, “Cậu ta nói gì với em?”
“Không nói gì, chỉ tán gẫu bình thường thôi.” Trên đường về, Dương Đào vẫn luôn cân nhắc, cậu không muốn Cao Tuấn phải khổ cực, cậu cho rằng trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình phải do mình gánh vác, chỉ cần là thứ có thể đạt được nhờ sức của mình, cậu sẽ liều mạng cố gắng, miễn Cao Tuấn được thoải mái nhẹ nhõm hơn, thì khó khăn gì cậu cũng không thấy sợ.
Giọng nói trong vắt của Dương Đào lúc này đã hơi khàn, Cao Tuấn biết đó là bởi thường xuyên phải hát trong tiệm, thanh đới của cậu thường hay khó chịu, nhưng nhóc con này chưa bao giờ phàn nàn, có lẽ cậu thật sự thích ca hát, hoặc cũng có thể cậu cho rằng mình không có tư cách gì để phàn nàn với anh.
Nghĩ đến đây, Cao Tuấn chợt thấy khó chịu trong lòng, tuy những người biết chuyện thường nói anh không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với Dương Đào, nhưng dù sao anh cũng hơn cậu nhiều tuổi, có lẽ so sánh giữa cả hai, anh phải nên trả giá nhiều hơn mới đúng, làm ông anh trai không chung dòng máu hay làm bạn bè bình thường cũng được, hiện tại Dương Đào chỉ có một mình anh, chỉ có duy nhất một mình anh chấp nhận trả giá vì cậu mà thôi.
Cả hai cùng muốn giả trá nhiều hơn người kia, cùng muốn gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn người kia, nhưng đều không hứa hẹn với người kia điều gì, dường như cả hai đều chẳng hề dám chắc, liệu tương lai của người kia có vị trí nào dành cho mình hay không.
“Mệt không?” Cao Tuấn chợt hỏi.
“Em thấy anh mới mệt, chẳng có chỗ dựa nào.” Dương Đào nhìn Cao Tuấn, đôi mắt lấp lánh như ánh sao rơi, “Nếu em biến thành bức tường được thì tốt, cho anh tha hồ dựa, dựa tới sập mới thôi.”
Trái tim Cao Tuấn khẽ nảy lên, đáy mắt sóng sánh nhìn Dương Đào, Dương Đào trước mặt anh giống như củ hành tây bị bọc trong thật nhiều lớp vỏ, tháng ngày thấm thoát trôi qua, từng lớp rồi từng lớp vỏ tách ra, để anh một ngày lại một ngày được nhìn thấy khuôn mặt chân thật nhất, rõ ràng nhất của cậu, hun nóng đôi mắt anh, thiêu đốt trái tim anh, lấp đầy trái tim vẫn luôn trống rỗng của anh, đầy tới sắp tràn trề…
Mấy ngày sau, Cao Tuấn đến tìm Tống Huy theo địa chỉ gã để lại, Tống Huy có vẻ rất trông chờ Cao Tuấn gia nhập, gã làm ở công ty này đúng là khá ổn, được gã giới thiệu, quản lý bộ phận còn đến tận nơi tỏ ý hoan nghênh Cao Tuấn, tất cả đều rất thuận lợi, vì vậy Cao Tuấn cũng gạt bỏ những lo ngại ban đầu, quyết định ở lại đây làm việc cho thật tốt.
“Đào Đào này, em nói xem, sau này bọn mình có thể kiếm được nhiều tiền, trở thành nhà giàu không nhỉ?” Cao Tuấn gác đầu trên cánh tay, tựa vào thành giường, xa xăm hỏi.
Dương Đào lặng im tựa bên cửa sổ, đưa mắt nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao, chẳng biết suy nghĩ điều gì.
“Nghe nói người chết rồi sẽ biến thành một ngôi sao, ba mẹ em, cả ba mẹ anh đều đang ở trên trời đấy, anh xem đám sao kia kìa, lúc nào cũng đứng một chỗ, không nhúc nhích gì cả.” Dương Đào nói.
Cao Tuấn nhìn bóng lưng Dương Đào, chỉ thấy cậu giơ tay chống má, nhưng không thấy rõ vẻ mặt cậu lúc này.
“Chưa chắc đâu, thỉnh thoảng có cả sao băng mà, lóe lên một cái rồi mất tăm luôn.”
Dương Đào quay lại cười với Cao Tuấn, nhưng giọng nói xen lẫn chút buồn, “Nếu anh cũng biến mất tăm như sao băng thì em biết tìm anh ở đâu?”
“…”
Câu này khiến Cao Tuấn sửng sốt, anh không biết Dương Đào lo lắng điều gì, nếu cậu còn nhỏ thì cũng không lạ, vì trong thế giới con con của cậu chỉ có một mình anh, còn đối với anh mà nói, thế giới của anh rộng lớn hơn nhiều, anh không nhất thiết phải chú ý tới một mình cậu.
Nhưng bây giờ Dương Đào đang chầm chậm lớn khôn, dần dần chín chắn, anh mới là người phải lo, lo cậu đột ngột biến mất khỏi thế giới của anh, tất nhiên anh lo chứ, bốn năm trời nương tựa lẫn nhau mà sống, Dương Đào đã trở thành duy nhất trong lòng anh từ lâu, nhưng cậu không hề có bất cứ cam kết ràng buộc nào với anh cả, cho dù một ngày nào đó cậu đột ngột rời đi, thì cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.
“Yên tâm, anh mà biến mất thì chắc chắn sẽ báo cho em biết đầu tiên.” Cao Tuấn đành phải giả bộ thoải mái đáp lời, tuy chính anh cũng biết rõ, càng ra vẻ thản nhiên thì lại càng chứng tỏ nỗi sầu lo buồn bã trong lòng mình, “Còn em thì sao? Nếu có ngày em biến mất, anh biết tìm em ở đâu?”
“…” Dương Đào lặng im không nói, vì sao không thể cam kết với anh? Vì sao không thể nói với anh rằng cậu sẽ không biến mất? Chính bản thân Dương Đào cũng không hiểu, có lẽ từ khoảnh khắc cậu xuất hiện trước mắt Cao Tuấn, cuộc đời anh đã xáo trộn rồi, vậy thì… cậu còn tư cách gì để ràng buộc anh? Dùng cái gọi là hứa hẹn để trói chặt anh? Dương Đào bắt đầu cảm thấy mịt mù.
Cao Tuấn chưa từng tiếp xúc với doanh nghiệp sản xuất và kinh doanh trà, hiển nhiên rất khó thích nghi với môi trường mới, ngày ngày chỉ có thể đi theo Tống Huy, gã làm gì thì anh làm nấy, không ngờ còn được chứng kiến bộ dạng xu nịnh bợ đỡ của gã không ít lần, nhưng Tống Huy luôn trình diễn vẻ mặt tươi cười đon đả, Cao Tuấn khiêm tốn hơn nhiều, nên so ra Cao Tuấn lại có vẻ đáng tin hơn.
Mấy ngày đầu vào công ty, không ai bố trí công việc cụ thể cho Cao Tuấn, nhiều nhất là theo chân người khác đi thăm hỏi khách hàng, học tập cách đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, ký hợp đồng, coi như cũng nhẹ nhàng.
Dần dần, anh theo Tống Huy đến vài buổi tiệc, uống rượu với người trong nghề và khách hàng liên quan, thỉnh thoảng gặp được khách hàng lớn, công ty thậm chí còn thuê gái đẹp hầu rượu, ra vào mấy tụ điểm giải trí hạng sang, Tống Huy nói với Cao Tuấn, chuyện này là hoàn toàn bình thường ở những công ty kinh doanh.
Hôm đó vào đúng Lập Thu (ngày 7, 8, 9 tháng 9), cái nóng vẫn chưa rút lui, Cao Tuấn và Dương Đào đi viếng mộ mẹ cậu, Dương Đào nói hôm nay là ngày giỗ mẹ, nên mỗi năm cứ đến ngày này, anh đều cùng cậu đi viếng người phụ nữ anh chưa từng gặp mặt ấy, đến giờ cũng đã thành quen.
“Mẹ ơi, con sống tốt lắm, con đốt tiền giấy cho mẹ đây, mẹ ở bên đó chớ làm khổ mình.” Dương Đào nhổ cỏ dại mọc trên mộ, vừa đốt vàng mã vừa thủ thỉ, “Người sống cùng con vẫn chăm sóc con, nên mẹ cứ yên tâm nhé.”
Cao Tuấn thắp ba nén hương trước mộ, quay sang nhìn Dương Đào, nhớ rõ lần đầu tiên đến đây cùng cậu, cậu ngồi khóc trước mộ, trút hết nước mắt đã kìm nén quá lâu xuống ngôi bộ này, sau lần khóc cạn nước mắt ấy, cậu chưa từng rơi lệ, tựa như qua đêm đó, cậu đã có nơi để gửi gắm tinh thần, không còn phải bất lực mà khóc nữa.
Rời khỏi nghĩa trang, Cao Tuấn nhận được điện thoại của Tống Huy, bảo anh đến công ty gấp, có khách hàng quan trọng phải tiếp đãi. Cao Tuấn không dám trì hoãn, vội vàng chạy tới công ty, lại khó tránh khỏi một chầu tiệc rượu.
Màn đêm buông xuống, thành phố nhỏ chìm trong ánh sáng phồn hoa, rực rỡ mà hư ảo.
Cao Tuấn đỡ không ít rượu cho cấp trên, lẽ ra tan tiệc phải tiếp tục đi ca hát góp vui cùng khách, nhưng vì quá mệt mỏi nên anh báo với Tống Huy một tiếng rồi về nhà trước.
Cao Tuấn loạng choạng lên lầu, lúc về tới cửa, nghe thấy tiếng Dương Đào luyện ca, khóe miệng anh bất giác mỉm cười.
Cao Tuấn thích cười, dù gánh nặng cuộc sống thường đè lên anh tới cay đắng rã rời, nhưng anh vẫn luôn tít mắt cười, mỗi lần cười, lúm đồng tiền trên má anh lại hiện ra, vì thế Dương Đào mới nói, nụ cười của anh như có ma lực, rất khó tả, nhưng lại khiến người ta chẳng biết dứt ra thế nào.
Dương Đào rất ít cười, điểm này hoàn toàn trái ngược với Cao Tuấn, mà dù cười thì cậu cũng chỉ cười nhàn nhạt, nụ cười của cậu còn mang chút hoang dã và tang thương khác hẳn các bạn cùng trang lứa, như hương vị thời gian lẩn khuất giữa từng kẽ đá, dưới bóng cây hòe trong con hẻm này.
Cao Tuấn mở cửa bước vào, Dương Đào đang nghe nhạc bằng chiếc MP3 đỏ sẫm, đó là quà sinh nhật Cao Tuấn tặng cậu hai năm trước, cậu giữ gìn như báu vật, cẩn thận mang theo người, lúc nào cũng sợ rơi sợ xước, quý trọng vô cùng.
Thấy Cao Tuấn về, Dương Đào gỡ tai nghe, bước đến trước mặt anh, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc thì bĩu môi, “Em đi pha cho anh cốc mật ong nhé.”
Dương Đào đang định quay đi, cổ tay lại bị Cao Tuấn nắm chặt, chẳng biết từ lúc nào, Cao Tuấn rất thích quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Dương Đào, miệng anh khẽ mỉm cười, ánh mắt mơ màng chăm chú nhìn cậu, dù say díp cả mắt, anh vẫn cố sức bắt giữ từng chi tiết nho nhỏ, từng biến hóa xíu xiu trên khuôn mặt cậu.
“Đừng hát nữa, cho cổ họng nghỉ chút đi.” Cao Tuấn chợt nói.
“Bây giờ khách thường yêu cầu mấy bài em không biết, nên em phải học thêm…” Dương Đào chưa dứt lời, Cao Tuấn đã loạng choạng vì say, anh nhắm mắt lại, gác cằm trên vai Dương Đào.
Nhịp thở bên môi quẩn quanh hơi ấm của Cao Tuấn, hương vị từ thân thể Cao Tuấn…
Có lẽ cảm thấy hơi khó chịu, Cao Tuấn vô thức áp sát vào Dương Đào, ngực kề ngực, toàn thân mềm nhũn buông lỏng trên người cậu, đường cong khuôn ngực dán chặt vào nhau.
Đầu óc Dương Đào tức khắc rối nùi, giống như cậu đang đứng trên một đám mây, lửng lơ giữa trời cao, rõ ràng chống đỡ sức nặng cả cơ thể, nhưng toàn bộ thân mình lại nhẹ bẫng như không.
“Tuấn…” Dương Đào khẽ gọi, âm thanh như vọng về từ nơi rất xa.
Cậu đỡ Cao Tuấn lên giường nằm, đút cho anh một chén ước, đắp kín chăn cho anh.
Mười tám tuổi — chính là độ tuổi nội tiết tố nảy nở điên cuồng.
Dương Đào tắt đèn, chui vào chăn của mình, quay lưng về phía Cao Tuấn, lắng nghe nhịp thở bình yên đều đặn của anh, tiếng hít thở rất nhỏ, rất mỏng manh, nhưng dội vang càng lúc càng mãnh liệt trong tâm trí cậu, quấn quýt không rời, chầm chậm biến thành tiếng thở dốc nặng nề, đập vào màng nhĩ cậu, khuấy đảo cảm xúc cậu…
Hơi thở của Cao Tuấn từ bên cạnh thổi sang, ngập tràn giác quan của cậu, ngọn lửa vô danh le lói nhảy nhót trong bụng dưới, dần dần cháy bùng lên, cuối cùng biến thành biển lửa phừng phừng, cố gắng cách nào cũng không kiềm chế nổi, cố gắng cách nào cũng không đè nén được, Dương Đào vùi cả đầu vào chăn, hai má nóng rẫy.
Cậu chầm chậm thò tay xuống dưới, luồn vào quần lót, cầm lấy vật cứng của mình, những ngón tay mảnh mai chà xát đỉnh nấm, dùng tiết tấu chậm rãi nhưng mạnh bạo, bắt đầu vuốt lên trên.
Người bên cạnh vẫn ngủ say, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang diễn ra.
Dương Đào nhắm chặt hai mắt, cắn chặt môi dưới, ngón tay càng lúc càng mạnh bạo, đỉnh mềm dần bị cậu chà xát tới sưng đỏ.
Cậu vẫn nhắm nghiền mắt, phía trước là một mảng tối, nhưng trong khoảng tối lại như có bóng ai đó khe khẽ đung đưa, như thể bị mây đen phủ kín, nhìn mãi không rõ, nhưng rồi mây đen dần tan, khuôn mặt người kia sống động sắc nét, rành rành chiếu rọi vào tim cậu.
Người kia mỉm cười, rạng rỡ như ánh nắng, lúm đồng tiền hai bên má như hai cơn lốc xoáy, có thể hút mất trái tim người ta bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Cao Tuấn, làn da màu lúa mạch ẩn hiện dưới cổ áo rộng mở, eo lưng rắn rỏi cùng bờ mông cong tròn trĩnh, đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ, tất cả cùng chiếu vào tim cậu, đuổi mãi không đi.
Dương Đào không thể không diễn lại cảnh vừa rồi, sau khi Cao Tuấn gác cằm lên vai cậu, cậu không ngơ ngác đứng đó, mà ôm chặt lấy anh, hai tay nâng mặt anh lên, cắn môi anh, xé rách quần áo của anh, để lại một dấu răng thật sâu trên ngực anh.
Cao Tuấn không né tránh, không chống cự, mà thở hổn hển đáp lại cậu, mãnh liệt ôm cậu vào lòng, mãnh liệt ve vuốt như muốn hòa tan thân thể cậu vào với chính mình, hai người mặt đối mặt, mũi kề mũi, ánh mắt quấn quýt lấy nhau, kích động run rẩy, làn da dính chặt vào nhau, cả linh hồn cũng hòa quyện cùng nhau…
Bàn tay Dương Đào khẩn thiết lên xuống, gần như mất kiểm soát, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng con ngươi chuyển động qua lại, hàng mi rung rung, ham muốn cuộn trào như sóng thần ập vào bờ, rồi đất trời đảo lộn, cậu đạt cực khoái!
Dương Đào kéo chăn trùm đầu, hổn hển thở, nỗi cô đơn và bí bách chồng chất trong lòng, thứ khát vọng và xung động mãnh liệt trong cơ thể chẳng những không tiêu biến sau khi cậu giải phóng bản thân, mà ngược lại còn càng thêm bành trướng.
Tiếng thở dốc dần tan biến, căn phòng trở về yên tĩnh, nhưng nội tâm Dương Đào không thể bình tĩnh lại, cậu ngồi dậy, nhìn Cao Tuấn ngủ say, đôi mắt khẽ nhòa đi.
Làm sao có thể trốn tránh sự thật, sự thật rằng cậu thích người này… Cậu đã chiếm đoạt quá nhiều thời gian trong cuộc đời anh, những ngày còn lại phải nên buông tha cho anh, chần chờ quá lâu, tới lúc muốn đi cũng chẳng đi được nữa…
Ngày phải tạm biệt, cuối cùng đã đến rồi sao…